The Beginning After The End (Ánh Sáng Nơi Cuối Con Đường)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 387

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 766

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 263

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1791

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 732

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8178

Chương 309

 ” 

Caera và tôi xuất hiện trênđỉnh vách đá phủ tuyết bảo vệ lối vào làng Mỏ Lao. Các tia chớp aetheric nổ bậpbùng xung quanh chúng tôi do việc sử dụng Thần Tốc, nên khi chúng tôi được chàođón bởi những cái nhìn sắc bén, lạnh lùng của vài chục con chim to lớn.

Những ngọn đuốc lớn tỏa raánh sáng ấm áp trên ngôi làng từng chìm trong bão tuyết lạnh giá và thắp sáng đỉnhnúi rỗng bằng một mùi hương gỗ hơi chát.

Đột nhiên, cả bầu không khítrở nên ồn ào loạn xạ khi chúng bắt đầu vỗ, kêu la và rít lên. Một số thậm chícòn bay lên bầu trời, mang theo những dải băng dài đầy màu sắc, bay vòng quachúng tôi theo một đội hình phức tạp.

“Bọn họ đang… tổ chứcmột bữa tiệc cho chúng ta đấy à?” Caera ngập ngừng hỏi.

“Hãy nâng cao cảnh giác,”tôi thì thầm trước khi tiến lên một bước.

Ngay lập tức, đám đông MỏLao tách ra để tạo ra một con đường cho chúng tôi, ở phía kia là trưởng lãochim già Old Broke Beak mặc một chiếc áo khoác lông cầu kỳ phản chiếu ánh sáng lậploè của những ngọn đuốc.

Dọc mỗi bên của con đường đếnlão là các chiến binh của bộ tộc đang mang ra nhiều loại thực phẩm khác nhau.

“Chào mừng, chào mừngnhững ascender hùng mạnh trở lại!” Old Broke Beak kêu lên đầy phấn khích,làm dấy lên một làn sóng cổ vũ khác từ bộ tộc của mình. “Vâng! Hôm nay,chúng ta sẽ tổ chức tiệc kỷ niệm sự trở lại của các chiến binh của chúng tôi.”

Như thể bị quỷ ám, những conchim to con bắt đầu vặn vẹo và di chuyển thất thường theo nhịp độ gõ vào mỏ củalão chim già, như kiểu gõ trống vậy.

Old Broke Beak bắt đầu đi vềphía chúng tôi, đôi chân gầy guộc của ông ta khẽ run lên qua từng bước bước chậmrãi.

Tò mò muốn xem ông ta vàngôi làng của mình đã lên kế hoạch gì, tôi đợi ông ta đến chỉ cách tôi và Caeramột bước chân. Ông nhẹ nhàng đặt một cánh lên vai mỗi chúng tôi và cất một tiếnghú thê lương.

“Các trinh sát nói rằngSwiftsure đã ngã xuống trong trận chiến, nhưng cậu ấy rất dũng cảm, vâng, rấtdũng cảm, và sẽ bay cao cùng với các Đấng Sáng Tạo!” Con chim Mỏ Lao già cỗi.Caera và tôi nhìn nhau đầy cảnh giác.

Hạ đôi cánh yếu ớt của mìnhxuống, ông ta tiếp tục. “Các trinh sát của chúng tôi cũng kể về chiến thắng củacác người trước những con quái hoang dã. Thắng lợi này sẽ được viết vào lịch sửcho tất cả các thành viên trong bộ tộc của chúng tôi hịc, vâng!”

“Thái độ của họ thay đổi rấtnhiều so với lần đầu tiên chúng ta nói chuyện với họ. Tôi thích điều này,” Regissuy nghĩ một cách yếu ớt từ trong tôi. Mặc dù cậu ta không còn quấn chặt lấytôi như một con đỉa đói, và tiếp tục nói chuyện với tôi lần nữa, nhưng Regis vẫnchưa đủ mạnh để duy trì cơ thể vật chất sau khi sử dụng Cổ Tự Hủy diệt.

“Không có gì đáng hào kiệt cả,”tôi bác bỏ. “Chúng tôi chỉ làm những gì chúng tôi phải làm để rời khỏi khuvực này.”

“Hào kiệt, một từ hay! Vâng,quả đúng là thật. Chúng tôi chỉ có thể cúi đầu thán phục sự dũng cảm quả quyết củacậu,” ông ta nói rồi đưa một cánh về phía bàn có thức ăn. “Các Ascenders, hãyăn uống thoả thích đi. Làm ơn, các chiến binh của bộ tộc của lão đã mang đếncho các người những món quà về thức ăn và đồ uống!”

“Tất cả chỉ dành chochúng tôi thôi ư?” Tôi hỏi, nhìn kỹ các vật phẩm trên cánh của Mỏ Lao. Haingười mang những phiến thịt, trong khi ba người khác cố gắng hết sức để cầm mộtnắm trái cây trông giống như quả việt quất khổng lồ. Con chim thứ sáu mang mộtviên đá đen sắc nhọn, trong khi hai con cuối cùng cầm một cái bình bằng đấtnung khi họ di chuyển.

Old Broke Beak gật đầu. “Mộtmón quà khiêm tốn từ Mỏ Lao khiêm tốn, vâng.”

Caera siết chặt mu bàn taytôi hai lần một cách nhẹ nhàng, mặc dù nụ cười của cô ấy không hề giả tạo chútnào. Ngay cả khi không cần cô ấy nhắc trước, tôi vẫn biết thừa ý định của cô ấy.Nếu đám Mỏ Lao xảo quyệt và gian ác máu lạnh như tôi e sợ, thì có thể chúng sẽcố gắng tống khứ chúng tôi và giành lấy các mảnh cổng cho riêng mình.

Làm cách nào để loại bỏ một kẻthù không mạnh mẽ nhưng không cảnh giác?

Tôi nhìn vào thức ăn một lầnnữa. Có độc ư? Tôi tự hỏi, mặc dù khi ngước lên và bắt gặp ánh mắt của lão giàchim, tôi vẫn trưng ra vẻ mặt thụ động, thậm chí bày tỏ lòng biết ơn.

“Không muốn tỏ ra thiếu tôntrọng, nhưng chúng tôi không thể nhận những món quà như vậy. Chắc hẳn những chiếnbinh dũng cảm của ông nên được phép tự mình hưởng những chiến lợi phẩm như vậymới đúng chứ?” Tôi nói, hạ ánh mắt của mình xuống. “Được mọi người tiếp đón nồnghậu như thế là quá đủ với chúng tôi rồi.”

Lão chim già không nói nên lời,đôi mắt tinh tường của lão ta lướt nhìn xuống tôi, chiếc mỏ nứt nẻ của lão dichuyển theo ánh nhìn lão nó, rồi cuối cùng lão cũng cất tiếng.

“Tốt thôi! Mặc dù một sốngười khác có thể coi việc từ chối món quà của tộc Mỏ Lao là thiếu tôn trọng — đươngnhiên là không phải lão, không, không phải lão già làng này— nhưng lão thấy rằngviệc Swiftsure trở về với Đấng Sáng Tạo thật trĩu nặng, và chắc cũng lẽ đó nên cácascender cũng không còn cảm thấy muốn ăn gì đó nữa. Việc đó cũng ảnh hướng tớichúng tôi, rất nhiều. Nhưng chúng ta vẫn nên tổ chức một yến tiệc để ăn mừngchiến thắng!” Ông ta nói với một cái gật đầu. “Hãy đến với túp lều của lão, đểchúng ta có thể ngồi và thảo luận. Có nhiều điều để cả hai người kể đấy.”

Lão chim già dẫn chúng tôiđi ngang qua hàng chim Mỏ Lao đang ôm quà, và mặc dù những quả mọng khổng lồtrông rất ngon, nhưng chúng chính là lời nhắc nhở lạnh lùng về ký ức mà Ba Bướcđã chia sẻ với tôi, và tôi biết tốt nhất là nên tránh bất kỳ cạm bẫy nào đanggiăng ra bởi những con chim quỷ quyệt kia chuẩn bị trước để tống khứ chúng tôi.

Nếu chúng đủ thông minh để bẫyhai Vuốt Bóng Đêm thận trọng, những người đã được dạy từ khi sinh ra là phảiluôn đề phòng những con chim Mỏ Lao, thì chúng đủ thông minh để đầu độc một sốthức ăn nhằm làm suy yếu, hoặc thậm chí giết chúng tôi.

‘Tuy nhiên, tôi nghĩ rằng cơthể giống như con gián của cậu đã miễn dịch với các chất độc rồi,’ Regis nói.

‘Nhưng Caera thì không,’ tôitrả lời. ‘Ta thà tỏ ra thô lỗ còn hơn ngu ngốc. Dù sao, ta muốn xem lão già kiaphản ứng như thế nào trước lời từ chối của ta. Bây giờ hãy im lặng và tập trungvào việc hồi phục đi. Trong tình trạng bây giờ thì ngươi vô dụng với ta lắm đấy.’

Tôi gần như có thể cảm thấyRegis đang đảo mắt khi trả lời, “Rồi rồi, thưa công túa.”

Cặp vợ chồng mà đã đưa trứngcho chúng tôi ăn, True Feather và Red Wings, đứng giữa những hai hàng chim,nhìn chằm chằm vào Caera và tôi khi chúng tôi đi theo lão già chim vào túp lềucủa ông ấy. Tôi nghĩ về bóng chim đen tối trên bầu trời phía trên ngôi làng củaVuốt Bóng Đêm, và tự hỏi liệu có phải Red Wings đã theo dõi chúng tôi haykhông.

Khi ông già chim trưởng lãodẫn chúng tôi vào trong nhà, ông ta cúi cái mỏ nứt nẻ xuống và lùi ra ngoài.”Xin hãy nghỉ ngơi ở đây. Vẫn còn nhiều việc phải làm, nhưng tôi sẽ quay lạisớm, vâng.”

“Đợi đã. Chúng tôi đếnđây với những mảnh cổng dich chuyển như ông đã yêu cầu,” Tôi vội vàng nói,không muốn chờ đợi. “Tôi muốn thử và sửa chữa cổng dịch chuyển với những gìchúng tôi có ngay bây giờ, vì vậy chúng tôi chỉ cần mảnh ghép của bộ lạc của ôngvà chúng tôi sẽ—”

“Không.” Old BrokeBeak ngoạm mỏ để cắt lời tôi. “Cậu phải có đủ bốn cái, và chúng tôi sẽ cung cấpmột cái còn lại. Hiện tại, các ascenders chỉ nắm giữ ba cái. Giờ thì hãy nghỉngơi đi, chúng ta sẽ cùng nhau tìm cách giành lại miếng cổng cuối cùng.”

Sau đó, lão già ấy tập tễnhbỏ đi, để lại Caera và tôi một mình.

Caera thở dài bên cạnh tôikhi cô ấy chìm xuống đất. “Bực bội thật chứ.”

“Nói thế là vẫn còn nhẹ đấy,”tôi nói với vẻ chế giễu khi mắt tôi đảo qua luống rơm, lông vũ và cỏ nơi lãogià chim thường ngồi.

“Tôi không nghĩ lão ta sẽngu ngốc đến nỗi để chúng ta ở chung phòng mà lão giấu mảnh cổng đâu,” nữ quý​​tộc Alacryan nói khi tôi tiến về phía nơi mà mảnh cổng đã từng được giấu trướcđó.

Tôi lục tung đống chăn ga gốiđệm, nhưng chỉ thấy sàn nhà đầy bụi của túp lều của lão. “Chết tiệt chứ.”

Caera vẫn im lặng khi tôi ngồixuống cạnh cô ấy, căng thẳng và tức giận.

Chưa được bao lâu kể từ lầnđầu tiên chúng tôi đến làng Mỏ Lao nhờ sự hỗ trợ của Swiftsure và lòng hiếukhách của ngôi làng. Nhưng trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, rất nhiều thứđã thay đổi… Tôi đã thấy quá nhiều điều.

Một phần trong tôi đã tựtrách mình vì mọi thứ đã xảy ra. Tôi nên nhận ra điều đó sớm hơn: những lời nóidối trắng trợn của những những con chim cao lớn này đã nói với chúng tôi, tất cảbộ tộc khác đều có chung mối hiềm khích thù hằn với tộc Mỏ Lao, và cái cách lãochim già kia háo hức lợi dụng chúng tôi để triệt tiêu các bộ tộc khác.

Nếu không nhờ con đầu đàn củabầy khỉ Bốn Nắm Đấm kia thách thức tôi đấu 1vs1, chúng tôi chắc đã tiêu diệttoàn bộ bộ tộc trước khi nhận ra bọn họ không phải chỉ là đám quái vật hoang dãbạo lực. Nếu không nhờ sự nghi ngờ dấy lên sau trận chiến đó, thì có lẽ chúngtôi cũng đã tiêu diệt hết Vuốt Bóng Đêm vì họ dám phục kích chúng tôi.

Tôi rùng mình khi nghĩ đến cảnhBa Bước và cả bộ tộc của bà ấy chết rải rác, đổ nát ở khắp và ngọn lửa linh hồncủa Caera và vụ nổ aether của tôi bắn phá mọi thứ.

Không. Tôi đã làm đúng theobản năng của mình, và mặc dù vẫn có thương vong nhỏ, nhưng chắc chắn sẽ tồi tệhơn nhiều nếu tôi ngầm tin tưởng vào lão già chim kia.

Trong khi lão chim già và bộtộc của ông ta vẫn nghĩ rằng chúng tôi vẫn còn ở phe họ, tôi phải kiên nhẫn vàchờ đợi thời cơ chín muồi.

“Regis thế nào rồi rồi?”Caera hỏi, kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ.

“Cậu ấy đang sử dụng trữ lượngaether của tôi để hồi phục trong lúc nghỉ ngơi,” tôi quay sang nữ quý tộcAlacryan.

Rồi tôi mới chợt nhận thấy rằngcô ấy không còn rùng mình vì lạnh, hoặc thậm chí còn đắp chăn lên vai. “Côkhông lạnh à?”

“Ở đây ấm hơn trước rất nhiều.Có lẽ vì những ngọn đuốc mà bọn họ đã thắp sáng bên ngoài cho lễ hội,” cô lắc đầunói. “Dù sao đi nữa, anh có biết điều gì đã khiến cậu ta đã hành động điênloạn như ban nãy không?”

“Đoại loại là do cậu ta sử dụngThần Tự Huỷ Diệt của tôi,” tôi bắt đầu. “Rất khó giải thích, nhưng Regis lạitương thích với loại phép thuật đó hơn tôi rất nhiều, mặc dù về cơ bản thì tôimới là người có quyền sử dụng phép thuật này.”

“Vì vậy, cậu ấy không thể hoàntoàn kiểm soát được nó,” Caera nói một cách hiểu biết.

Tôi nhìn xuống lòng bàn taytrống rỗng của mình. “Về cơ bản thì đúng vậy. Tuy nhiên, phép thuật này thựcsự rất có hại cho người dùng nếu không tương thích được với nó, nên càng khiếntôi khó tập luyện sử dụng nó. Vì Regis không bị giới hạn như tôi nên tôi nghĩ cậuấy học nhanh hơn—”

Tôi dừng lại, nhận ra rằngmình đã bắt đầu nói lan man.

Nhìn lại phía sau, tôi có thểthấy nữ quý tộc Alacryan đang nhìn tôi, cặp sừng đen tuyền của cô ấy lấp lánhphản chiếu ánh sáng từ ngọn đuốc.

Tôi cau mày. “Gì?”

“Không có gì đâu,” cô ấynói, để lộ một nụ cười nhạt. “Tôi chỉ mừng khi thấy anh ngày càng sẵn sàng chiasẻ những điều đó với tôi. Ngay cả khi tôi không hiểu hết vấn đề, tôi không nghĩanh sẽ chia sẽ những điều này với tôi ngay lúc chúng ta gặp nhau lần đầu.”

Tôi hắng giọng trước khiquay đi khỏi ánh mắt đỏ tươi của cô ấy. “Thì dù gì việc tôi cũng có thể loạitrừ cô bất kỳ lúc nào không hề thay đổi.”

Tuy nhiên, bất chấp lời đe dọađó, Caera vẫn cười khúc khích. “Vâng vâng.”

~

“Trưởng lão,” Caera nói, giọngrõ ràng và đầy tự tin khi chúng tôi đi theo sau lão chim già. “Lúc trước ông đãnói rằng bộ tộc của ông sẽ giúp chúng tôi có được mảnh cổng cuối cùng, nhưng cóvẻ như chúng ta đang tiến sâu hơn vào làng của ông.”

Chúng tôi đã đợi trong túp lềucủa ông ta vài giờ cho đến khi ông ta cuối cùng cũng quay trở lại với một nhóm chiếnbinh chim Mỏ Leo đầy sẹo phía sau, tất cả chỉ để ông ta ra hiệu chúng tôi đi theoông ta. Bây giờ, chúng tôi đang đi trên một con đường đầy ánh sáng dẫn đến váchđá dựng đứng chắn gió cho ngôi làng của họ.

“Tộc Mỏ Lao sẽ giúp các ngườisăn Gấu Ma, vâng. Chúng tôi sẽ tìm, và các người sẽ chiến đấu.” Cái mỏ nứt nẻ củaông ta gật. “Nhưng trước hết, cả hai hãy cùng tham gia yến tiệc đã nào. Một yếntiếc hiếm có nhất từ trước đến giờ.”

Tôi bắt đầu nghĩ ra các lýdo để từ chối ăn bất kỳ thức ăn nào do bọn họ cung cấp khi chúng tôi leo lênvách đá dựng đứng.

Hai con Mỏ Lao có sẹo mangtheo lão già chim, vì ông ta quá già để bay. Mặc dù tôi rất muốn Thần Tốc thẳnglên đỉnh, nhưng tôi không muốn lãng phí chút aether nào trong trường hợp mọi chuyệnxấu dần đi, nên Caera và tôi nhảy lên, sử dụng một số phần đá lởm chởm nhô ra đểlàm chỗ đứng.

Chúng tôi nhảy lên trên mỏmđá nhỏ, bằng phẳng nhìn ra cả bộ làng. Có nhiều ngọn đuốc cao được gắn trên khắpvách đá, tỏa ra một ánh sáng ấm áp trên đám đông chim Mỏ Lao ở dưới. Một cộtkhói bốc lên từ phía sau những con chim cao lớn bắt đầu tránh khỏi khỏi đườngđi khi nhìn thấy trưởng lão chim già.

Lão ấy đang đợi chúng tôi, mộtbên mắt tím của lấp lánh đầy phấn khích khi ông ta giơ một cánh lên. “Hãynhìn này!”

“Grey?” GiọngCaera nhỏ dần, để lộ sự ghê tởm.

Tôi nhìn lão chim già, rồinhìn sang cô ấy, rồi nhìn theo hướng ánh mắt của cô ấy đến “yến tiệc”.

Được đặt trên một phiến đá rộngvà phẳng là con Bốn Nắm Đấm đầu đàn khổng lồ. Tất cả bốn cánh tay của nó đã bịcắt bỏ, cả đôi mắt và cặp ngà lớn nhất. Cái áo choàng bằng bạc một thời đã bịbong ra, có một vết rách rất lớn lớn trên bụng nó được vạch ra và nhét đầy nhữngquả việt quất to tròn vào, trong khi bọn chim kia múa lửa và ầm ầm nhảy múa bêndưới phiến đá đó.

“Cái quái gì thế này!?”Tôi hỏi, không thể che giấu được sự phẫn nộ.

“Một yến tiệc hiếm cónhất!” Lão già chim thốt lên. Sau đó, ông ta quay về phía những con Mỏ Laođang chờ đợi và bắt đầu vỗ tay và nói bằng thứ ngôn ngữ khàn khàn của bọn họ. Cảbộ lạc lắng nghe, sau đó reo hò và kêu réo vang trời, một số thậm chí còn nhảytừ trên cành cây xuống để bay vòng quanh đỉnh cao.

“Lão đã nói với họ,” lão talên tiếng, quay sang chúng tôi, “về chiến thắng vẻ vang của cậu với bộ tộc BốnNắm Đấm cực kỳ tàn bạo, và cách mà cậu giết chết tộc trưởng của bọn chúng, khiếnbộ tộc trở nên yếu ớt và không đủ sức tự bảo vệ mình.” Lão ta tuyên bố và từ từcuối đầu.

Ánh mắt của tôi hướng về cơthể của con Bốn Nắm Đấm. “Làm thế nào quái nào mà ông có được thi thể đó?”

“Tổng tấn công ngôi làng sautrận chiến của cả hai,” Lão già chim tự hào trả lời. “Ăn thịt kẻ thù đã tửtrận là một vinh hạnh, vâng.”

“Đám man rợ tàn bạo,” Caeralầm bầm bên cạnh tôi. Con mắt màu tím của trưởng lão chim già lướt qua cô ấy, mặcdù tôi không thể biết liệu ông ta có hiểu những gì cô ấy nói hay không.

“Tôi xin lỗi,” tôi nói, cúiđầu nhằm che giấu sự ghê tởm của mình. “Trong nền văn hóa của chúng tôi,chúng tôi không ăn… kẻ thù đã chết.”

Trưỡng lão chim há hốc mồm.“Thật là lãng phí khi để những kẻ thù mạnh mẽ thối rữa trên mặt đất, nhưngchúng tôi cũng không ép buộc các người. Có lẽ những ascender thích ăn một quảtrứng khác để lấy lại sức nhỉ?”

‘Ai đó nói tứng à?’ Regis línhí, giọng anh vẫn còn ngọng nghịu.

Tôi lắc đầu. “Không cần thiếtđâu. Thực tế thì, chúng tôi muốn ngay lập tức l—”

Lão già chim kêu lên, cắt lờitôi. Ông ta nhảy ra xa vài bước và giơ đôi cánh ra trước người của mình, sau đómỏ ông ta phát ra một âm thanh duy nhất.

Đám chim Mỏ Lao kêu lên mộttiếng kêu vang rền gầm trời và chúng lao xuống xác chết, xé nát phần thịt bầy kềnkền đói khát. Tôi quay đi, lướt ánh mắt qua ngôi làng bên dưới.

Hai con Mỏ Lao đã rời khỏi đỉnhnúi và đang từ từ quay xuống trong các túp lều.

Bên cạnh tôi, lão già chimnói, “Các chim Mỏ Lao sẽ ăn mừng xác thịt của kẻ thù thay cho các người, nhé?Đã có một quả trứng không thể nở thành con non khác. Lão sẽ cho người mang nó đến.”

“Như tôi đã nói,” tôi lặp lại,nghiến chặt hàm đầy bực bội, “chúng tôi muốn rời đi sớm nhất có thể. Tôi và ngườibạn đồng hành của tôi không có lý do gì để săn Gấu Ma trừ khi chúng tôi khôngthể kích hoạt cổng chỉ với bốn mảnh hiện tại.”

“Ba,” trưởng lão chim già nói,nhìn vẻ vui mừng rõ ràng khi bộ tộc của mình nuốt chửng xác chết của con Bốn NắmĐấm đầu đàn. “Ascender đáng kính đã đồng ý lấy bốn mảnh, và chúng tôi sẽ đồng ýđưa mảnh thứ năm ra. Và cậu chỉ có ba mảnh.”

Tôi thở ra một hơi thật sâu vànhìn chằm chằm vào lão ta. Ánh mắt của tôi rất bình tĩnh và lạnh lùng, nhưng sátkhí aether dày đặc nặng nề để nhấn mạnh ý định của tôi. Caera và con chim già cứnglại, và ba con Mỏ Lao đầy sẹo bước lên để bảo vệ thủ lĩnh của chúng.

“Từ trước đến giờ, tôi vẫn cốcư xử văn minh và phải phép, nhưng sức chịu đựng của tôi có giới hạn,” tôi nói,giọng lạnh lẽo như băng. “Chúng tôi không phải là thứ vũ khí của ông để ông tuỳthích chĩa vào kẻ thù của mình. Hoặc ông đồng ý giao mảnh cổng ra, hoặc chúngta sẽ không còn là đồng minh của nhau. “

Cả một bầu không khí nặng nềchết tróc bao trùm lấy mọi thứ, kể cả đám chi Mỏ Lao đang ngấu nghiến xác chếtcủa con Bốn Nắm Đấm cũng dừng lại để nhìn chằm chằm vào chúng tôi.

“Được thôi, vậy thì lãosẽ làm như cậu nói. Nhưng ít nhất, hãy ở lại, tận hưởng xong buổi yến tiệc này.Người dân của lão rất hiếm khi có được chiến thắng vẻ vang như thế này. Hãy ănquả trứng của Rising Wind và Thunder Cutter, hãy để bộ tộc tận hưởng khoảnh khắcnày, trong khi tôi lấy lại cho cậu mảnh vở. Được chứ?”

“Tôi sẽ từ chối bữa ăn,” tôinói chắc nịch, ánh mắt xuyến thấu quá con chim già.

Lão ta chu mỏ lên trông giốngnhư thể hiện sự thất vọng, nhưng nhanh chóng giấu đi cảm xúc của mình bằng mộttiếng cười sắc lẹm. “Những anh hùng muốn bay nhanh như Mỏ Lao. Tốt thôi!”

Lão chim già phát ra một loạttiếng gầm sắc bén về phía một trong những con Mỏ Lao đằng sau ông ta trước khiquay lại với chúng tôi. “Blade Wing sẽ đem mảnh cổng của lão lại cho cácngười.”

Cúi đầu cộc lốc, con chimgià lủi thủi quay lại với ba người bảo vệ của mình. Mặc cho đôi mắt tím của họ nhìnchúng tôi trừng trừng, tôi nghĩ cuối cùng chúng tôi đã có thể thư giãn.

Rồi đột nhiên cơ thể tôi bắtđầu cảm thấy uể oải, giống như cơ bắp của tôi đã bị đóng băng lại. Hơi thở củatôi ngày càng dốc và nông hơn.

“G-Grey.”

Tôi cảm thấy Caera nắm lấycánh tay tôi để cố đứng vững. Qua khóe mắt, tôi nhìn thấy đôi mắt của lão chimgià lấp lánh trong phấn khích.

Caera ngã xuống đất và thở dốc,còn tôi khuỵu gối xuống, tim đập thình thịch trong lồng ngực vì sợ hãi cô ấy sẽcó mệnh hệ gì.

“Ngươi…ngươi… đã làm cáigì,” tôi nói với giọng gượng gạo, hướng ánh mắt viên đạn về phía con chim già.

Lão chim già bật một tiếngcười chói tai vang lên giữa các thành viên bộ tộc trong khi nhìn tôi đầy hào hứng.

“Ừ thì lão có thể khôngmạnh như những các ascender hùng mạnh, không, nhưng lão có bộ não rất thôngminh!” Lão ta nói và lật đật đi về phía chúng tôi. “Mấy người thấy đấy, đươngnhiên là lão biết mấy người sẽ không ăn đồ ăn của lão rồi. Rất đáng ngờ, đúngthế! Rõ ràng như ban ngày!”

Tôi ngã người sang một bên,đặt một bên tai vào Caera để đảm bảo rằng cô ấy vẫn còn thở.

Con chim già vẫn đứng cáchđó vài mét, an toàn sau những tên chim chiến binh đầy sẹo của mình, và tiếp tụcnói. “Đây là lý do tại sao lão đã đầu độc các ngọn lửa, để các ascender hít phảikhói. Không có hại đối với Mỏ Lao, nhưng rất có hại cho người khác!”

“Cae-Caera,” tôi nghiến răngnghiến lợi.

“Chất độc đó sẽ không đủ mạnhđể giết người. Sau cùng thì cậu vẫn sẽ phải chiến đấu với đám Gấu Ma mà! Hãyđem về cho lão bốn mảnh cổng, và lão sẽ trả lại người bạn đời của cậu,” thủlĩnh trả lời.

“Sẽ không… đủ mạnh đểgiết người?” Tôi lặp lại. (Darkie: rồiđấy, biết chơi ngu chỗ nào chưa?)

Lão ta hét lên một tiếng thiếukiên nhẫn. “Đúng! Không giết, không giết. “

“Tốt,” tôi trả lời, khôngcòn tỏ ra khó thở nữa.

Các tia chớp màu tím đenbùng lên xung quanh tôi khi tôi Thần Tốc ra sau lão già và siết cổ lão. “Thếthì đàm phán kết thúc.”

#Darkie