The Beginning After The End (Ánh Sáng Nơi Cuối Con Đường)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 392

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 786

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 265

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1810

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 752

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8322

Chương 314

” 

Tôi cười khẩy với Trưởng lãoRinia. Tính hài hước dí dỏm của bà ấy là một trong những điều tôi thực sự thíchở bà ấy. Trong khi những người khác trong thị trấn dưới lòng đất lúc nào cũng ủrủ uể oải như đi đám, thì bà tiên tri già vẫn có thể tìm thấy sự lạc quan bấtchấp mọi chuyện đã xảy ra.

Nụ cười nhếch mép từ từ vụttắt trên khuôn mặt tôi khi Trưởng Lão Rinia nhìn tôi bằng ánh mắt xuyên thấu,không chút bông đùa.

“Chờ đã, bà đang nghiêmtúc đấy à?” Tôi hỏi một cách lưỡng lự.

“Nghiêm túc như là một… một…”Trưởng lão Rinia nói nhỏ lại, miệng hơi mở ra, mắt bà ấy đảo lên về phía nóchang động khi bà cố nhớ lại điều gì đó. “Chết tiệt, ta quên mất câu thành ngữđó là gì rồi, nhưng đúng thế, ta đang rất nghiêm túc. Nếu cháu nghĩ rằng mìnhđã sẵn sàng đối mặt với những nguy hiểm trên chiến trường, thì hãy chứng minh thựclực của mình đi. Con quái cư ngụ trong đường hầm này là một mối nguy hiểm thựcsự – ngay cả đối với ta, đối với cháu và mọi người khác trong nơi ẩn náu này.Muốn trí khôn của ta ư? Chà, cháu phải chứng minh rằng mình xứng đáng trước đã,Ellie thân yêu.”

Tôi thực sự không biết phảinói gì cả. Trưởng lão Rinia là một con người đầy bí ẩn; Tôi thậm chí không thểđoán được lý do đằng sau hành động của bà ấy, vì vậy tôi phải cho rằng vì lý donào đó, việc săn lùng và giết chết con quái kia kia chắc chắn sẽ rất quan trọngđối với nhiệm vụ ở Elenoir.

Hình ảnh thứ chất nhờn bầynhầy màu xanh lam trào ra khỏi miệng và mũi tái hiện lại trong tâm trí tôi đầulưỡi tôi bắt đầu cảm giác lại mùi bạc hà. Biết đâu có lẽ bà Rinia cần một nó đểlàm nguyên liệu thức ăn chăng?

“Cháu có cần mang bất kỳbộ phận nào của con thú trở lại không?” Tôi hỏi.

Anh cả Rinia cười ranh mãnh.“Một cô gái thông minh. Đúng thế, hãy giết sinh vật và mang về cho ta cái lưỡicủa nó để làm bằng chứng.”

Tôi gật đầu với chính mình,tim đập loạn xạ vừa phấn khích vừa sợ hãi. Tôi nghĩ về trận chiến ở Tường Thành,cảm giác hồi hộp và adrenaline của cuộc chiến đã mâu thuẫn dữ dội với nỗi kinhhoàng khi tận mắt chứng kiến ​​đám quái thú vô tận tàn sát binh lính của chúngtôi trên chiến trường…

Tôi đoán nó đã là luôn luônnhư vậy. Ngay cả anh trai tôi đôi khi cũng cảm thấy sợ hãi, nhưng tôi biết anh ấycũng sẽ háo hức chiến đấu—và để trở nên mạnh mẽ hơn nữa.

Anh ấy nói anh ấy chỉ muốntrở nên đủ mạnh mẽ để bảo vệ gia đình của mình, nhưng nếu điều đó là sự thật, vậythì tại sao anh ấy lại hy sinh bản thân mình vì Tessia?

Tôi không chắc mình sẽ hiểuđược đâu.

“Bây giờ, có một vài điều màcháu nên biết,” Trưởng lão Rinia nói, cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. “ConBlight Hob sẽ không chỉ đứng yên một chỗ và cố gắng đối đầu trực diện với cháuđâu, đặc biệt là khi có con gấu khổng lồ bảo vệ cháu.

“Nếu nó không thể đánh léncháu, nó sẽ cố gắng dẫn cháu vào bẫy. Đừng để nó làm vậy. Nếu cháu có thể tìmthấy nó đang rình mò cháu và bắn một mũi tên xuyên qua trái tim nhỏ màu đen củanó trước khi nó có cơ hội di chuyển, đó là cách tốt nhất đấy.

“Và dù cho bất cứ điều gì xảyra, đừng hít phải thứ gas độc đó nữa. Con sên băng giá kia là mẻ cuối cùng màta bắt được, và chỉ có chúa mới biết bao lâu nữa mới có một con khác xuất hiện.”

“Bà không thể tìm ra đượcthêm hả?” Tôi hỏi. “Cháu tưởng bà là tiên tri các kiểu mà?” Bấtchấp sự lo lắng và sợ hãi của tôi, tôi bắt đầu cảm thấy chút tinh nghịch, vàtôi không thể ngăn được nụ cười lớn tinh quái nở trên khuôn mặt của mình.

Cau có, trưởng lão Rinianói, “Chật, cái con nhỏ này—” rồi tự đứng dậy và bắt đầu xua đuổi tôi đi. Tôinhảy lên và vẫn cười toe toét, để bà ấy đưa tôi về phía “cánh cửa” của ngôi nhàtrong hang động này. “Đừng có quay lại cho đến khi cháu học được chút tôn trọng— và đừng quên cái lưỡi đó nhé!”

Cười khúc khích, tôi chuiqua khe nứt và đi vào đường hầm tối. Khế ước thú của tôi đừng sững sứng, bóngdáng đen mờ ảo đứng bảo vệ lối vào. Cu cậu quay cái đầu to đối mặt với tôi khitôi đến gần, và tôi đưa tay lên mõm và giữa mắt Boo và gãi đầu. Boo nhắm mắt lạivà co ro trong sung sướng.

“Sẵn sàng chiến chưa, bébự?” Cậu ta càu nhàu, nếu không phải là khế ước thú của tôi thì tiếng ầm ầmtừ sâu trong lồng ngực của Boo nghe sẽ rất kinh hoàng. “Đến giờ đi săn rồi.”

***

Chúng tôi bắt đầu cuộc săn củamình bằng cách quay trở lại nơi chúng tôi đã chạm trán bầy chuột hang động. Haicon khác đã tìm thấy xác của chúng và đang bận rộn ăn thịt đồng loại mình.

Chúng tôi tiếp cận trongbóng tối hoàn toàn, với vật phẩm phát sáng được giấu trong túi của chiếc quần rộngcủa tôi. Tôi đã quyết định di chuyển trong bóng tối sẽ an toàn hơn là cho để lộvị trí của chúng tôi với cái đèn lồng, tập trung cao độ, dựa vào thính giác cườnghoá mana của tôi để mò đường.

Tuy nhiên, Boo thì không thựcsự hành động lén lút ổn cho lắm, và lũ chuột hang động đã nghe thấy tiếng chúngtôi đến. Chúng giật mình quay đầu sang và rít lên đầy đe dọa để bảo vệ bữa ăn củamình, nhưng chúng liền cong đuôi bỏ chạy khi Boo lao tới.

Khi tôi chắc chắn rằng bọnchúng đã biến mất khỏi tầm nhìn, tôi rút tạo vật phát sáng ra và giơ nó lên.“Boo, xem xem ngươi có thể đánh hơi được mùi hương của con Blight Hob trên trầnkhông.” Tôi chỉ vào tảng đá gồ ghề trên đầu chúng tôi.

Khế ước của tôi đứng lên bằnghai chân sau, vươn chiếc mũi đen bóng lên ngay trần hầm, và bắt đầu đánh hơixung quanh. Chỉ sau vài giây, cu cậu hạ người xuống bốn chân và hạ cái mõm rộngxuống sàn, tiếp tục hít dưới đất.

Tôi đi theo khi Boo dẫnchúng tôi đi qua những xác chết đã bị nhai nát, di chuyển chậm rãi, mũi ấn xuốngđất.

Sau khoảng một phút, Boo dừnglại và quay lại nhìn tôi, đôi mắt thông minh của cu cậu ánh lên màu xanh lục phảnchiếu ánh sáng mờ của lồng đèn. Boo thở gấp, hai bên hông nở ra, rồi rũ bộ lôngxù xì của mình như một con chó ướt.

Boo đã đánh dấu được mùihương rồi. “Được rồi, đi bắt con thú đó đi, Boo.”

Khế ước thú của tôi gầm gừ,rồi lập tức di chuyển nhanh chóng. Tôi xếp đèn ánh sáng của mình lại và đitheo, cây cung của tôi đã sẵn sàng trên tay.

Con Blight Hob đã trốn mộtkhoảng khá xa kể từ khi nó tấn công chúng tôi. Chúng tôi đã dò theo mùi hương củanó trong một giờ, rồi hai giờ, nhưng vẫn chưa phát hiện ra nó.

Các đường hầm xung quanh thịtrấn dưới lòng đất của chúng tôi là một mê cung quanh co, chằng chịt, và conquái đó di chuyển rất thất thường, rút lui bỏ trốn gấp đôi như thể nó biết rằngchúng tôi đang săn lùng nó. Dựa trên những gì trưởng lão Rinia đã nói, tôi tự hỏiliệu con quái vật mana có bị hoang tưởng hay không, luôn đi loanh quanh như thểsợ có thứ gì đó đang rình rập nó.

Tôi đi ngay sau Boo, vai phảicủa tôi áp vào sườn trái, nên khi khế ước thú của tôi giật mình dừng lại thìtôi sẽ biết ngay.

Toàn bộ cơ thể của con gấutrở nên cứng nhắc, bộ da cứng rắn có hơi rung lên.

Tôi chờ đợi, để ngón tay củatôi trên dây cung của tôi, sẵn sàng để kéo về sau ngay.

Ở đâu đó phía trước, đôi taicường hoá mana của tôi nghe thấy âm thanh yếu ớt của tiếng móng vuốt cào trênđá. Tôi chăm chú lắng nghe, cố gắng tìm xem có bao nhiêu con.

‘Tám ư,’ tôi lo lắng nghĩ, tựhỏi liệu khế ước thú của tôi có thể đấu lại bao nhiêu con chuột hang động mộtcách an toàn. Cả đàn đang di chuyển theo hướng của chúng tôi, nhưng chúng đi chậmchạp và không vội vàng, và chúng chưa ngửi thấy mùi hương của chúng tôi.

Có vẻ như có một khúc cua nhẹtrong đường hầm tầm khoảng chục mét về trước. Vạch kế hoạch, tôi ấn vào lưngBoo để cậu cúi xuống trước mặt tôi, nằmh xuống nền đất cứng để tôi có thể nhìnthấy — và bắn — qua người Boo.

Rút cung ra, tôi liên tưởngđến một mũi tên ma lực sáng chói, nheo mắt để tránh ánh sáng chói lòa, sau đó bắnmũi tên xuống đường hầm, rồi nó đâm vào bức tường đá. Tôi tập trung vào việc giữcho mũi tên ở đúng vị trí, để ánh sáng rực rỡ của nó làm ánh đèn hải đăng trongmàn đêm đen kịt này.

Bọn chúng ngay lập tức phản ứng.Ở cuối đường hầm xa xa, đàn chuột hang chạy gấp rút về phía có ánh sáng. Ngaytrước khi chúng kịp xuất hiện, tôi đã tạo ra một mũi tên thứ hai và vận manaqua nó, khiến mũi tên to lên và không khí xung quanh nó trở nên lung linh.

Cùng lúc đó, tôi để cho mũitên sáng chói kia thu hút bầy chuột biến mất, để cả đường hầm chìm lại vàotrong bóng tối. Tôi cẩn thận lắng nghe những con chuột hang động lảng vảng trướcmặt chúng tôi, cào cấu vào các bức tường và sàn của đường hầm trong khi chúngtìm kiếm nguồn ánh sáng.

Dây cung của tôi rung lênkhi tôi buông nó ra. Mũi tên trắng sáng lấp lánh phình to để lại một vệt trắngđằng sau khi nó bay vun vút qua đường hầm, sau đó nổ tung giữa không trung ngaygiữa bầy, khiến lũ chuột hang bay bay khắp nơi.

Boo run lên vì háo hức, sẵnsàng lao xuống hành lang và kết liễu chúng, nhưng tôi không thể chắc chắn cóbao nhiêu con chuột hang còn sống sót, và tôi không muốn rủi ro để khế ước thúcủa mình bị thương vì mấy con vớ vẩn này.

Tôi tập trung nhiều mana hơnvào tai và triệu hồi một mũi tên khác, và khi tôi nghe thấy âm thanh quằn quạicủa một con chuột hang đang cố gắng nhấc mình lên khỏi sàn, tôi để mũi tên manabay đi về phía nó. Tôi có thể bắn nhanh hơn trước khi cả bầy có thể kịp đứng dậy,và chỉ trong chốc lát, lũ chuột hang động hoàn toàn im lặng.

Khi chúng tôi chắc chắn rằngmối đe dọa đã được xử lý, Boo đứng lên và gầm gừ.

“Xin lỗi, Boo. Ta chỉ đang tiếtkiệm sức của ngươi cho trận thực sự thôi, được chưa?” Khế ước thú của tôi lạicàu nhàu, và tôi vỗ về bộ lông dày của nó. “Hãy đảm bảo rằng chúng ta đã xử lýtoàn bộ bọn chúng.”

Tôi đi theo Boo xuống đườnghầm, rồi đợi khi cậu ta đánh hơi các xác chuột hang động, dùng mõm thúc vàochúng. Khi một con rít lên trong đau đớn, Boo dùng bộ hàm mạnh mẽ ngoạm mạnh vànó, và mặc dù tôi không nhìn thấy, nhưng tôi nghe thấy tiếng xé thịt của con mathú và xương vỡ nát ra khi nó trút hơi thở cuối cùng.

Không còn con nào khác còn sống,Boo dò lại mùi hương của con Blight Hob và chúng tôi tiếp tục săn lùng nó.

‘Hy vọng chúng ta sẽ tìm thấycon thú sớm,’ tôi nghĩ. Chuyến đi đến chỗ bà Rinnia và quay trở lại lẽ ra khôngtốn quá vài giờ, và tôi đã đi lâu hơn thế nhiều. Mẹ tôi sẽ rất lo lắng đây…

Vào lúc đó, tôi chợt nghĩ rằngmẹ tôi sẽ rất tức giận thế nào nếu bà biết những gì tôi đang làm. Tôi thậm chícòn chưa nói bà ấy về việc tham gia nhiệm vụ tới Elenoir, mà chỉ nói rằng tôi sẽđến thăm Rinia, sau đó chạy biến đi với Boo.

Bà ấy thậm chí còn không cóthời gian để hỏi thăm tôi về cuộc họp hội đồng, điều mà tôi dám chắc bà ấy sẽ rấttò mò, ngay cả khi bà ấy giả vờ không muốn biết với vai trò lãnh đạo — hoặc sựsống còn — của thuộc địa ẩn náu nhỏ này của chúng tôi.

Cuộc trò chuyện đó sẽ rất căngthẳng; có lẽ tốt hơn là bà ấy không nên ra cuộc đi săn một mình của tôi trongđường hầm này.

Tai tôi giật giật khi nghethấy âm thanh leng keng của những viên sỏi nhỏ dội vào những bức tường đá.

Quá mất tập trung để kịp chúý kịp thời, tôi giương cung lên, một mũi tên xuất hiện trên sợi dây, và nhắmlên trần nhà, tìm kiếm hình dạng gầy gò, héo úa bằng ánh sáng trắng huyền ảo củatên mana của tôi.

Tôi thậm chí còn chưa kịpnhìn xem một bóng dáng lờ mờ nhô xuống từ mái nhà có thực sự là con mồi của tôihay chỉ là một cục đá, thì mắt cá chân trái của tôi bị trẹo và tôi trượt chân.

Hét lên một tiếng hoảng sợkhi chân trái của tôi rơi xuống một khe hở không thấy đáy, sau đó thì bị miệnghố đâm vào xương sườn tôi. Tôi vung tay cố gắng để nắm lấy một thứ gì đó, chậtvật sử dụng cánh tay trái và chân phải của mình để cố định bản thân để khôngtrượt xuống nữa, nhưng cú đập ban nãy làm tôi đuối sức và không đủ sức để bámtrụ lại được.

Boo gầm lên phía trên tôi,nhưng khi cậu ta định quay lại để giúp đỡ, Boo đã giẫm lên tôi đúng nghĩa đen,sau đó một bàn chân to lớn đập vào sau đầu tôi, khiến tôi đinh tai nhức óc vàchỉ càng khiến tôi trượt sâu hơn vào lỗ.

Cơ thể tôi dừng lại đột ngộtkhi cây cung của tôi bị mắc lại, chắn ngang miệng của cái lỗ mà tôi đã rơi vào.Dù tay trái, tay cầm cây cung để chịu phần lớn trọng lượng cơ thể đè nặng lên,tôi cố gắng tháo khớp chân phải đang bị uốn cong xuống một cách đau đớn, bànchân của tôi gần chạm tới đầu của tôi. (Darkie: lạyhồn, nghe đau vl)

Hóa ra đó là lựa chọn sai lầm.

Ngay khi tôi kéo được chânra, cơ thể tôi lại trượt xuống, xé toạc tay tôi khỏi cây cung và khiến tôi ngãnhào xuống khe hẹp trên đá, đập khỏi tường một cách đau đớn.

Nhận ra không thể làm gìkhác, tôi cường hoá toàn bộ cơ thể mình trong mana và ôm đầu vào cánh tay để bảovệ hộp sọ. Một lúc sau, những bức tường biến mất và tôi rơi xuống nền đá của mộtđường hầm khác một cách ồn ào.

Có nhiều con đom đóm nhảymúa trong bóng tối xung quanh tôi — hay chúng là những ngôi sao nhỉ? Những ngôisao nhỏ lấp lánh như những bông tuyết…

Một tiếng gầm đầy lo lắngvang vọng qua đường hầm, làm rung chuyển hòn đá như một trận động đất và khiếntôi trở về thực tại một cách chói tai. Tôi nhận ra mình lại có thêm một thứkhác để lo sợ, tôi không thể thở được. Cú rơi đã đập mạnh vào người tôi khiếntôi phải thở hổn hển đứt quãng, cố gắng lấp đầy phổi của mình.

Bụi và những viên đá nhỏ rơixuống xung quanh tôi ở đâu đó phía trên, còn khế ước thú của tôi điên cuồng đàovào khe nứt nối hai đường hầm. Tôi cố nói điều gì đó, để đảm bảo Boo biết rằng tôichưa chết, nhưng tôi không thể nói được gì khi hụt hơi.

Sau đó, tôi nhận được một cúsốc khác khi tôi nghe thấy âm thanh của gỗ va vào đá: cây cung của tôi đang rơixuống hố.

Đầu tôi đau như búa bổ và nhữngngôi sao dường như nổ tung xung quanh tôi khi tôi lăn ra khỏi đường đúng lúc đểtránh bị đè bởi vũ khí của chính mình, nó rơi xuống đất bên cạnh tôi và văng raxa, kêu lách cách cách xa hơn vài bước.

Tôi hít một hơi thật sâu vàcuối cùng đã có thể hít thở được một chút không khí. Trong vài giây, tôi chỉ tậptrung vào hít thở. Những ngồi sao lần lượt vụt tắt, để lại tôi trong bóng tối.

Cuối cùng, khi tôi cảm thấy mìnhđủ hơi, tôi hét lên một cách khàn khàn với khế ước thú của tôi. “Boo! Không sao- không sao nữa rồi, anh bạn, ta không sao!”

Tiếng cào trên đá ngừng lạivà tiếng rên rỉ thảm thiết vang lên từ đường hầm phía trên.

“Ngươi sẽ không bao giờ chuiqua được cái khe nứt đó đâu, Boo,” tôi nói, nhưng sau đó tôi phải dừng lại đểhít thở thêm vài lần nữa. Mỗi lần đều có cảm giác như là một nhát dao đâm xuyênqua hông tôi và xung quanh đầu tôi. “Ngươi sẽ phải tìm lối khác đi.”

Boo càu nhàu lo lắng.

Lăn người, tôi đứng dậy vớicánh tay vẫn còn run rẩy. Một cơn đau nhói lên ở mắt cá chân phải và đầu gối củatôi, nhưng khi tôi cố đứng lên thì không đến nỗi nào.

Vươn một cánh tay lên, tôi cảmthấy ở trên mình là mái nhà của đường hầm. Chuẩn bị tinh thần cho phản phệ dữ dộicủa cơn đau, tôi vận mana vào chân và chồm lên, nhưng tôi chẳng thể chạm đến trầnđược.

“Không có cách nào để ta cóthể leo lên trở lại được cả. Ta — ta sẽ tiếp tục di chuyển. Ngươi cũng nên làmvậy đi. Cố gắng do theo mùi hương của ta nhé, Boo!”

Một tiếng ầm ầm thất thần, gầnnhư rên rỉ.

“Và phải cảnh giác caođộ đó! Con quái Blight Hob có thể ở bất cứ đâu…”

Tôi rùng mình khi chợt nhậnra lời nói của chính mình. Quyết định rằng, nếu không có sự bảo vệ của Boo, đibộ trong bóng tối một cách mù quáng là quá mạo hiểm, nên tôi bới xung quanhtrong túi và lấy ra tạo vật phát sáng, ngay lập tức tỏa ra ánh sáng mờ ảo ấm ápxung quanh tôi, chiếu sáng đường hầm.

Nơi đây cũng gần giống vớinhững đường hầm mà tôi đã thấy: một con đường thô rộng và cao khoảng vài mét.Tessia nghĩ rằng có một con quái vật mana khổng lồ thuộc giống loài sâu nào đóđã đào hang ở đây rất lâu trước đây, nhưng mẹ thì nghĩ chúng là những mạch dungnham.

Quét sạch bụi bẩn trên người,tôi chậm rãi bước đến chỗ cây cung của tôi nằm trên mặt đất. Tôi rên lên một tiếngđầy đau đớn khi cúi xuống nhặt vũ khí đã rơi của mình.

‘Mình cứ như một bà già ấy!’Tôi tự cười nhạo bản thân, điều đó chỉ càng tạo thêm một đợt đau nữa ở lưng, cổvà hai bên.

Tôi đã lo lắng rằng cây cungsẽ bị hư bởi cú ngã — do tôi dùng cả sức cơ thể nắm vào nó để tránh ngã — nhưngnó không bị hư hại gì ngoài một vài vết xước và trầy. Tôi kéo sợi dây lại và giữnó, đảm bảo rằng trục sẽ không bị gãy làm đôi vì áp lực. Trông nó vẫn ổn đấy chứ.

“Chà,” tôi nói khẽ, “mọichuyện đã có thể tệ hơn.”

Rồi đột nhiên có một cái gìđó húc mạnh vào tôi từ phía sau.

Tôi bay người về phía rồi cuộntròn, đập vai vào nền đất cứng một cách đau đớn. Sử dụng cây cung của mình nhưmột cây quyền trượng, tôi vung nó ra phía sau khi đứng dậy và cảm thấy nó đậptrúng kẻ tấn công tôi.

Trong cùng một chuyển động,tôi quay người và đặt các ngón tay vào dây cung, chuẩn bị kéo về và bắn, nhưngthay vào đó, tôi liền đưa nó lên, giữ nó trước mặt như một tấm khiên. Rồi có haibàn tay đen đúa, xương xẩu nắm lấy cung và đẩy tôi lại.

Với mana tăng vọt trong cơthể, tôi có thể bám trụ tại chỗ và không lùi lại. Con Blight Hob tiếp tục ấn vềphía trước, ngoạm bộ hàm nhầy nhụa về phía cổ họng tôi khi tôi cố gắng đẩy lùinó lại.

Truyền mana vào tay, tôi đẩyvề phía trước, cố gắng ném con Blight Hob ra xa mình, nhưng đã thất bại. Sinh vậtđó gầm gừ mà khiến tôi liên tưởng đến tiếng cười, rồi nó hít một hơi thật sâu.

Nó định sử dụng đòn hơi thởđộc!

Tôi nỗ lực tuyệt vọng triệuhồi một mũi tên lên dây cung để nó nằm ngay giữa con quái và tôi. Sau đó, tôithả mình ra sau khi con quái vật mana tiếp tục lao về phía tôi.

Con quái với móng vuốt củanó vẫn quấn quanh trục cung của tôi, ngã về phía trước do động lượng đột ngộtthay đổi, và mũi tên mana của tôi đâm vào vai nó.

Một tiếng kêu kinh hoàngphát ra từ nó, làm gián đoạn đòn tấn công, và nó chạy lùi ra xa khỏi tôi, càovà cắn vào mũi tên mana và cố gắng hất văng nó.

Từ mặt đất, tôi rút cung vàtriệu hồi một mũi tên thứ hai, nhưng mũi tên đã bắn sượt qua ngay cái đầu biếndạng giống chuột của con quái và văng ra khi nó chạm vào tường. Cú bắn thứ haitrượt vài inch khỏi đầu con quái đã nhảy lên tường và leo lên trần nhà giốngnhư con nhện.

Nó dừng lại khi mũi tên thứba cắm vào hòn đá ngay trước mặt nó, sau đó rơi từ mái nhà xuống đất cách đó mộtsải tay.

Nó quá nhanh!

Hoảng sợ gia tăng, tôi bắn mộtmũi tên nổ khác. Một tia năng lượng gợn sóng bay vun vút qua đầu của nó, sau đónổ tung, hất cả hai chúng tôi ra xa.

Tôi bị hất xa bởi lực xungkích, lộn nhào ngược về phía sau.

Con Blight Hob đập mạnh vàonền đá, nằm ở đâu đó sau lưng tôi và bên phải tôi.

Một giọng nói trong đầu tôi,nghe rất giống Arthur, hét to rằng Đứng dậy ngay!

Bằng cách nào đó, tôi vẫn giữchặt được cây cung của mình. Tôi đang nằm trên nó, úp mặt xuống nền nhà gồ ghềcủa đường hầm. Tôi cố gắng gượng dậy, nhưng không còn chút sức lực nào. Thayvào đó, tôi đau đớn lăn lộn sang một bên và chống người lên bằng một khuỷu tay,sau đó xoay người nhìn xung quanh phía sau để tìm con thú mana gầy gò.

Nó hồi phục nhanh hơn tôi, cốgắng lê lết cơ thể mình trên mặt đất về phía tôi, đôi mắt nhỏ hạt của nó ánhlên đầy hận thù.

Tôi thở hổn hển trên câycung của mình, cố gắng đưa nó lên để bắn thêm một phát nữa, nhưng một đầu cungvẫn nằm dưới hông tôi. Tôi di chuyển, cố gắng kéo nó ra, nhưng vẫn chưa đủ. Tôihét lên vì đau đớn và sợ hãi khi lăn người sang một bên và giật mạnh lần nữa,và cuối cùng cây cung cũng trượt văng ra. Tôi dựng cơ thể lên để ngồi dậy để kéodây cung lại tốt hơn, nhưng một bàn tay gầy guộc đầy móng vuốt màu đen nắm lấycây cung và cố gắng giằng nó ra khỏi tay tôi, khiến tôi ngã ngửa ra sau.

Tôi đập mạnh xuống nền nhà ẩmướt, lạnh lẽo, không khí bị đẩy ra khỏi người khi con Blight Hob đè lên ngườitôi và miệng nó vẫn cố ngoạm vào mặt tôi. Mana lao qua cánh tay của tôi, tôi vặncây cung lên chặn hàm răng nanh xoắn và méo mó cắn chặt vào trục gỗ thay vì cổhọng của tôi.

Tôi kinh hoàng chứng kiến​​cảnh con quái cào xé chiếc cung xinh đẹp của tôi, chính cây cung mà EmilyWatsken đã tạo ra cho tôi khi chúng tôi còn ở lâu đài cùng nhau.

Con quái vật mana khủng khiếpdường như gần như vui mừng bởi vì nó đang phá hủy một thứ gì đó quý giá… đến nỗinó hoàn toàn bị phân tâm khỏi tôi chỉ trong một giây.

Gỗ xung quanh vỏ mũi tên bắtđầu vỡ vụn và nứt ra. Chi trước của chú Blight Hob, với những ngón chân dài vàcó móng vuốt, vẫn siết chặt lấy cây cung, nhưng các móng sau của nó đang đạp vàcào một cách dữ dội. Một cái cào trúng chân tôi và xé rách quần tôi, để lại mộtvết rạch dài và sâu dọc chân tôi, khiến tôi lại hét lên trong đau đớn.

Đôi mắt đen xì của con quáivật lướt quanh, rồi tập trung trở lại vào khuôn mặt tôi. Chiếc lưỡi đen đúa khủngkhiếp như con lươn ngoe nguẩy khỏi miệng nó, hơi thở mùi trái cây thối của nó gầnnhư làm tôi nôn mửa.

Tim tôi như thắt lại khi tôinhận ra mình sắp chết. Tất cả quá trình huấn luyện của tôi, suốt thời gian tậpluyện cùng Arthur và Sylvie để bắn hạ những khối đá và những con gấu rực lửa vànhững đĩa băng bay các kiểu — chả để làm cái mẹ gì cả? Tôi sắp chết mà không thểxin lỗi mẹ một cách đàng hoàng và để mẹ một mình…

Giá mà tôi có thể điều khiểnThổ hệ như Arthur, hoặc bắn mana từ tay mình như Sylvie—

Ý nghĩ đó chưa kịp hìnhthành trong đầu thì tôi đã nhận ra mình cần phải làm gì. Nhưng tôi chưa bao giờcố gắng tái tạo lại phép thuật mà tôi đã thấy Sylvie sử dụng cách đây rất lâu.

Tôi không có thời gian! Trừphi-

Sử dụng từng chút sức lực cònsót lại, tôi đẩy cây cung của mình vào hàm của con quái, đẩy sâu vào miệng nhớtnháp của nó. Những chiếc răng không đồng đều cắm sâu vào gỗ cho đến khi, với mộttiếng rắc cuối cùng, cung răng của tôi gãy làm đôi.

Bếp lửa dùng hai móng vuốt nắmlấy một nửa cây cung đã vỡ vụn và bắt đầu gặm nhấm phần cuối, nhai nó như mộtcon sói bị gãy xương.

Thậm chí không có thời gianđể thương tiếc cho cây cung quý giá của mình, tôi giơ bàn tay trái được giảithoát của mình lên, sau đó tập trung vào việc cô đọng mana tinh khiết vào lòngbàn tay. Helen luôn nói rằng tôi có một năng khiếu bất thường trong việc điềukhiển mana thuần túy, nhào nặn nó thành hình dạng mà tôi lựa chọn, và những lờicủa cô ấy vang lên trong đầu tôi giúp tiếp thêm tự tin để tạo ra một chiếc phitiêu mỏng, đầu rộng trong lòng bàn tay mà không cần cố gắng nhiều. Phần tiếptheo khó hơn.

Nhìn thấy mũi tên trắng sángrực bắt đầu hình thành trong lòng bàn tay tôi, con quái lồm cồm bò lùi về phíasau, nhả vũ khí của tôi ra. Cùng lúc đó, tôi nghe thấy nó hít vào một hơi thở sâu,cồn cào chuẩn bị thở ra làn khói độc chết người trên người tôi.

Tưởng tượng ra sợi dây cung trêncây cung giờ đã vô dụng của mình đằng sau mũi tên mana phát sáng từ lòng bàntay, tôi hình dung ra tất cả sức mạnh, năng lượng tiềm tàng được tích trữ trongtôi, và tôi định hình mana trong tâm trí mình cho đến khi tôi có thể cảm thấynó đang đẩy ngược lại tay mình, mong chờ được thả tự do.

Tôi giữ nó, đợi mục tiêu dichuyển, sợ rằng tôi chỉ có duy nhất một phát bắn. Thời gian như ngừng trôi khicả hai chúng tôi đều đứng yên, cả hai đều chờ đợi người kia ra tay.

Sau đó, một tiếng gầm khủngkhiếp đầy hoang dã vang dội ầm ầm cả căn hầm, làm cho cái con Blight Hob quay đầu,làn hơi độc của nó bốc ra xung quanh nó thay vì bay vào tôi.

Trong khoảnh khắc đó, mộtcơn đau như một cú đấm vào ruột toả ra, tôi cảm thấy thế giới xung quanh mìnhthay đổi.

Đường hầm mờ mịt qua bởi vậtphẩm chiếu sáng lờ mờ ẩn sau một nửa cơ thể của tôi bỗng trở nên rõ nét. Từngkhe nứt và mỏm đá ra đột nhiên trở nên rõ ràng như thể một vầng trăng sáng thắpsáng cả khu vực.

Khứu giác của tôi dường nhưcũng thay đổi. Tôi không chỉ ngửi thấy mùi khí độc của quái, mà còn có thể cảmnhận được làn khí độc của nó đang lan rộng đến đâu và nhanh như thế nào. Tôi cóthể ngửi thấy mùi mồ hôi trên da của chính mình, bụi của sàn đường hầm và thậmchí là mùi xạ hương tinh tế của Boo, mặc dù tôi thậm chí còn chưa nhìn thấy cậuta đâu.

Khi các giác quan của tôi trởnên nhạy bén đến mức hoang dã, tôi chợt cảm thấy một luồng dũng khí hừng hựctràn trề, khiến tôi quên đi nỗi sợ hãi về cái chết và thất bại. Tay tôi hết runhơn khi tôi nhắm mục tiêu, tôi chẳng buồn tìm lý do tại sao lại có sự biến đổiđột ngột trong tôi, và tận dụng vào các giác quan mới nhạy bén của mình.

Tôi tung ra lực nén mà tôiđã giữ lại nãy giờ, phóng mũi tên mana lao vun vút về phía con quái như thể nóđược bắn từ cây cung của tôi. Một tia sáng chói lọi khi nó bay tới mục tiêu củatôi, đâm thẳng vào ngay vai và cắm sâu vào ngực nó.

Con quái Blight Hob ngã lănra đất, rồi cố gắng gượng dậy, nhưng lại ngã xuống. Làn sương mù màu xanh lácây huyền ảo chảy ra từ miệng nó khi nó nhìn chằm chằm vào xung quanh, mắt lồira và lưỡi thòng lòng ra ngoài một cách kỳ cục.

Trong khi nó đang hấp hối,tôi lồm cồm lùi về phía sau, tránh xa khỏi đám khói xanh đang phủ kín hành langxung quanh nó càng xa càng tốt. Tôi vẫn còn nhớ như in cái cảm giác khí độc đóđốt cháy cổ họng và phổi của tôi…

Tiếng gầm gừ và càu nhàuvang vọng cả đường hầm, và cả tiếng bàn chân có móng vuốt nặng nề chạy băng quađá phát ra từ bóng tối ở phía bên kia của đám mây khí. Boo dừng lại khi cậu tađủ gần để nhìn thấy xác chết của con quái và làn khí độc chết người bao quanhnó.

“Này bé bự,” tôi nói mộtcách mệt mỏi, gật đầu với khế ước thú của tôi để cậu ta đỡ lắng. Cậu ta đứnglên bằng hai chân, lảo đảo qua lại đường hầm và bồn hồn chờ làn khí tan đi.“Chúng ta đã làm được rồi, Boo.”

Cậu ta nhìn vào mắt của tôi,khịt mũi, rồi yên vị đợi chờ.

Các giác quan nhạy bén đếnphi thường của tôi dần mờ nhạt, và cơn mệt mỏi kiệt sức len lỏi vào cơ bắp đaunhức và tâm trí uể oải, lòng can đảm kỳ lạ, phi tự nhiên mà tôi đã cảm nhận đượctrong một thời gian ngắn cũng từ từ biến mất. Giống như tôi đột nhiên phát hiệnra có một thứ gì đó luôn ở bên trong mình, nhưng giờ nó đã trở lại giấc ngủ. Mộtcái gì đó giống như… Boo.

Nằm xuống, tôi lăn ra trênphiến đá thô cứng. Một tảng đá sắc nhọn đập vào hông tôi, nhưng tôi không quantâm. Tim tôi đập mạnh với sự phấn khích tột cùng khi tìm ra và chiến thắng conquái kia, mặc dù cảm xúc buồn vui lẫn lộn.

Việc đánh mất cây cung ngắn— một vũ khí không thể thay thế được, được thiết kế chỉ dành riêng cho tôi — làmột cái giá quá đắt để trả cho cái lưỡi của con quái Blight Hob.

Nó phải rất xứng đáng vớibao công sức, mất mát, máu và mồ hôi nước mắt của tôi.

#Darkie