The Beginning After The End (Ánh Sáng Nơi Cuối Con Đường)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 384

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 766

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 263

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1785

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 731

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8134

Chương 320

” 

Khi tôi và Boo đến chỗ giamtù nhân, cả ngôi làng hoàn toàn chìm trong hỗn loạn.

Một trong những chiếc lồngđã được mở ra, và những elf được giải thoát đang cố gắng chạy trốn khỏi làng.Skarn dẫn họ theo, cố gắng tập hợp họ thành một nhóm duy nhất để có thể dịchchuyển bằng cách sử dụng một trong những huy hiệu. Phía sau họ, con golem củaanh ta lao xuyên qua hàng chục lớp binh lính Alacryan không phải pháp sư đanglao ra khỏi làng, nghiền nát chúng dưới nắm đấm bằng búa của nó.

Ở phía bên kia của chiến trường,Kathyln đang cầm chân cả ba tên pháp sư. Mặc dù có vẻ như chị ấy có thể đủ cầmcự để chúng không thể làm hại những tù nhân đang trốn thoát, nhưng chị ấy buộcphải vào phòng thủ, không thể tung được dù chỉ một đòn tấn công hiệu quả.

Trượt khỏi lưng Boo và rútcung ra, tôi cẩn thận kê ba mũi tên rực lửa bằng mana tinh khiết lên sợi dây vànhắm vào ba pháp sư đang ghìm Kathyln xuống. Trong tâm trí, tôi vạch ra một đườngthẳng từ đầu mỗi mũi tên đến một trong ba tên pháp sư, thở ra từ từ và buông sợidây ra.

Các mũi tên mana rực rỡ laovun vút uốn lượng trong bóng tối và lao về phía mục tiêu. Đòn tấn công đó khiếnkẻ thù bất ngờ. Mặc dù tôi không thể giết bất kỳ tên nào, nhưng tôi đã có thểthu hút sự chú ý của chúng khỏi kẻ thù thực sự.

Ngay lập tức sau đó, một trậnmưa đá gồm những mảnh băng sắc như dao cạo trút xuống xung quanh các pháp sư,xé toạc chúng ra như thể chúng được làm bằng giấy.

Có một cơn đau âm ỉ nhói lêntừ lõi của tôi sau khi tôi thi triển câu thần chú.

‘Mình vẫn chưa hồi phục hoàntoàn sau phép thuật bảo vệ mà mình đã sử dụng lên Boo,’ tôi thất vọng nhận ra.

Tuy nhiên, cái giá nhỏ này vẫnrất đáng, vì nó có thể đã cứu mạng sống của khế ước thú của tôi. Thần chú kếtgiới ban nãy là chiêu thức mà Helen đã chỉ cho tôi sau lần suýt chết ở trong đườnghầm, và đáng ra thì nó được dùng để bảo vệ người thi triển cơ. Vì tôi thường ởtuyến sau, nên tôi đã nghịch nghịch cấu trúc của câu thần chú đơn giản này đểtôi có thể sử dụng nó lên những người khác cần được bảo vệ hơn.

Cái giá để bảo vệ toàn bộ cơthể khổng lồ của Boo cũng có hơi chát, nhưng rất đáng trả.

Một tia sáng vàng ròng thuhút sự chú ý của tôi đến những cái lồng, đến nơi Curtis và Grawder đang cầmchân hai nhóm binh lính Alacryan. Các ngón tay của tôi giật dây cung theo bảnnăng, nhưng với cơ thể tôi đang chuẩn bị đón nhận phản phệ dữ dội, tôi kiềm bảnthân lại.

Có vẻ như Curtis không cần sựgiúp đỡ của tôi đâu.

Chàng hoàng tử một thời giờđây trông giống như một ngôi sao chổi tỏa sáng đang cưỡi trên đầu khế ước thú củamình. Anh ta vung hai thanh kiếm lớn rực rỡ đỏ vàng như ngọn lửa thiêu rụi mọikẻ thù cản đường anh ấy. Khi nhiều kết giới bảo vệ xuất hiện trên các pháp sưAlacryan mà Curtis đang truy đuổi, Grawder dừng lại và hai người họ tung ra mộtcuộc tấn công phối hợp chung bằng mana hoả hệ, gây chấn động dữ dội, phá nát kếtgiới và nhấn chìm tất cả các pháp sư trong tia mana thuần tuý chết người.

Tôi nhắm mắt lại, nhưng đãquá muộn để tránh luồng sáng chói loà loé lên ngay khi thần chú đó phát nổ, khiếnmắt tôi như nổ đom đóm. Ngay sau đó, tiếng gầm khủng khiếp và luồn xung kích ầmầm ập đến với tôi.

Núp sau lưng Boo, tôi gạt nướcmắt và chờ đợi đôi mắt mình hết bỏng rát và tiếng ù tai của mình nhỏ dần.

Tôi nghĩ rằng đây là mộtkhuyết điểm cực lớn trong việc có siêu giác quan, chọc ngón tay vào một bên tainhằm bớt ù đi, nhưng vô ích.

Vào thời điểm mà tôi có thểnhìn lại bình thường, Hornfels đã phá tung chiếc lồng thứ hai và đang di chuyểnvề phía cái thứ ba trong khi anh em của anh ta chuẩn bị trốn thoát cùng nhóm đầutiên.

Tôi không thể nhìn thấySkarn ở trung tâm của một vòng lớn các người elf trông sợ hãi, nhưng năng lượngmàu tím phát ra từ trung tâm của nhóm cho tôi biết anh ấy đã kích hoạt huychương của mình.

Tiếng vo ve tĩnh lặng của mathuật của huy chương khiến tôi nổi da gà và tóc gáy tôi dựng đứng. Như trướcđó, một mái vòm mở rộng ra và ánh sáng tập trung vào từng người trong số gầnnăm mươi người đang túm tụm lại với nhau bên trong nó, sau đó tất cả họ biến mất.

Con golem bằng đá vẫn đangchiến đấu chống lại nhóm binh lính Alacryan liền vỡ vụn ngay khi Skarn biến mất.Hai con vẫn còn đó, nhưng chúng cũng ngừng chiến đấu.

Hornfells và Curtis bắt tayvào việc di chuyển những tù nhân còn lại ra ngoài trời, để họ có thể tập hợp bọnhọ lại thành nhóm, trong khi Kathyln thì bắn phá vào bất cứ thứ gì của phe địchđang di chuyển về phía họ.

Có tiếng của một đứa trẻ elfđang khóc ở đâu đó… Tôi lướt qua đám đông cho đến khi tìm thấy cô bé ấy, một côbé chỉ tầm năm tuổi. Cô bé ấy đang chạy băng qua đám đông, khuôn mặt nhỏ nhắn đầybụi bẩn ngước nhìn từ người này sang người khác trong nước mắt.

Cô bé ấy trông rất sợ hãi,tôi suýt thì lao ra để giúp đỡ, nhưng tôi liền dừng lại khi Curtis nhấc bổng emấy lên và thì thầm trấn an em. Dường như không ai nhận ra cô bé ấy, nên anh giữđứa trẻ bên cạnh mình trong khi cùng Hornfels tập hợp các elf thành một nhómriêng biệt gồm năm mươi người.

Hornfels nhanh chóng sử dụnghuy hiệu của mình, và không mất nhiều thời gian trước khi một vòm mana màu tímthứ hai bao quanh tất cả bọn họ. Khi nó vỡ vụn ra, các chùm ánh sáng chỉ truyềnđến một số elf được chọn, bỏ lại phía sau một số người vừa chen chúc vào trongvòng tròn của Hornfels.

Những người không được dịchchuyển liền bật khóc la hét van xin, nhưng Curtis hét lên để thu hút sự chú ý củahọ.

“Anh kia! Đến đây! Đến chỗtôi ngay!” Anh ấy giơ huy chương của mình lên và vẫy nó, tay còn lại vẫnôm chặt đứa trẻ elf.

Gần một trăm elf đã được giảicứu, nhưng khi tôi nhìn vào số lượng elf còn lại ở đây, tôi nhận ra có quá nhiềungười cần được cứu.

Sẽ cần thêm ít nhất ba huychương khác để đưa tất cả bọn họ đi…

Phía xa của ngôi làng vẫn đôilúc loé lên ánh sáng màu xanh lục bảo, vàng xanh bập bùng.

Tôi phải quay trở lại Tessiavà Albold để báo hiệu rằng các tù nhân đã được giải phóng để họ có thể sử dụnghuy chương của chính mình để dịch chuyển.

Nhưng sẽ có gần năm mươi elfkhác sẽ bị mắc kẹt ở lại nếu tôi không giúp Curtis và Kathyln…

Rồi đột nhiên, lời cảnh báocủa trưởng lão Rinia vang lên trong tâm trí tôi: “Khi thời điểm đến,Ellie, cháu nhất định phải ưu tiên chọn nhiệm vụ.”

Ý bà ấy là lúc này ư? Nhưngnhiệm vụ của tôi là cứu những các elf—ngay cả chính tổng tư lệnh Virion cũng đãnói như vậy.

Tin tưởng Tessia xử lý tên retainer,mặc dù vẫn còn hơi lo lắng về lời cảnh báo khác của bà Rinia, nhưng tôi vẫn laora khỏi bụi cây về phía Curtis và Kathyln đang chật vật gom các elf đang hoảngloạn cuối cùng vào thành nhóm.

“—Đừng bỏ chúng tôi ở đây,làm ơn—”

“—đi với những người kia,tôi phải tìm cô ấy—”

“—thấy em gái tôi? Cô ấy vừaở đây—”

Gần như bị choáng ngợp bởinhững âm thanh hỗn loạn giao hưởng nhau, tôi rút lại ý chí mãnh thú của mình,và khi cảm giác ngột ngạt như mền ập đến với tôi lần này, một điều vẫn khá maymắn.

Kathyln vẫy tay kêu tôi, vàtôi bắt đầu len lỏi vào giữa đám đông elf. Người đầu tiên nhìn thấy Boo phíasau tôi bắt đầu la hét và chạy tán loạn, nhưng họ nhanh chóng nhận ra rằng cậuta không phải là mối đe dọa cho họ.

Kathyln liền nhận ra vấn đề.“Ellie, chị rất mừng vì em vẫn ở đây. Chúng ta cần em kích hoạt một trong nhữnghuy chương, nếu không thì—”

Miệng chị ấy ngậm chặt khi mộtlưỡi kiếm bằng mana độc nhợt nhạt bay ra từ trong bóng tối, và Kathyln chỉ vừa suýtsoát kịp thời tạo ra một bức tường băng để làm chệch hướng nó.

Tim tôi đập thình thịch khimột nỗi kinh hoàng khác ập đến. Bilal đột nhiên đứng cách chúng tôi không tớinăm bước chân, cánh tay của hắn lại được bao bọc bởi những lưỡi kiếm mana màuxanh lá cây nhạt, khuôn mặt hắn ta nhăn nhó một cách tuyệt vọng và ghê tởm, vàhắn ta tập trung hoàn toàn vào Kathyln.

Điều đó có nghĩa là-

Trước khi tôi có thể hoànthành suy nghĩ, cánh đồng xung quanh chúng tôi trở nên rung động với hàng chục,nếu không muốn nói là hàng trăm những dây leo màu ngọc lục bảo phát sáng và bắnra từ mặt đất. Một số bám víu vào tay và chân của Bilal trong khi số khác tạothành một rào cản giữa hắn ta và các elf, những người khác thì đang la hét vàchạy trốn khỏi hắn ta.

Giọng nói rõ ràng sắc bén củaTessia hùng hồn như một tia chớp vang lên khắp chiến trường. “Curtis! Đi ngay lậptức!”

Sau lưng tôi, Curtis đã bỏ đứatrẻ xuống, rõ ràng định lao vào tên retainer, nhưng anh ấy cứng người trước lệnhcủa Tessia. Chỉ sau một tích tắc do dự, anh ấy nâng huy chương của mình lên, vàmái vòm màu tím bao anh ấy và những elf gần nhất, và sau đó họ biến mất.

Lưỡi kiếm của Bilal cắt vàxé nát những dây leo để thoát ra. “Chỉ vì ta không thể giết con ả elf kia,không có nghĩa là ta phải để cho những người còn lại sống,” hắn gầm gừ, những lờihắn phun ra như thể chất độc.

Nhưng Tessia đã xuất hiện,và những dây leo của chị ấy liền bảo vệ chúng tôi. Tôi phải tin tưởng chị ấy cóthể đấu với hắn ta, bởi vì xung quanh chúng tôi là đám đông elf đang hoảng loạnchạy khắp phương hướng nên chúng tôi sẽ không thể dịch chuyển tất cả bọn họcùng một lúc được.

Kathyln dựng thêm hàng ràobăng để che chắn cho những tù nhân gần đó nhất, đề phòng hắn ta giở trò.

“Ở đây!” Tôi hétlên, bỏ chạy khỏi nơi giao chiến. “Đây, đến chỗ tôi! Mau!”

Phải mất rất nhiều thờigian, quá nhiều thời gian, nhưng các elf đang tuyệt vọng chạy trốn thấy rằngchúng tôi có thể dịch chuyển họ đi nếu họ thực sự lắng nghe, nên cuối cùng thì họbắt đầu quay lại chỗ tôi.

Tôi cúi xuống để đỡ một ônglão elf lớn tuổi đã ngã xuống trong lúc vội vã chạy thoát khỏi tên retainer, vàphía sau tôi, Boo gầm lên, và một thứ gì đó ma mị màu xanh lục lướt qua tôi. Lưỡikiếm độc hại suýt soát sượt qua ông ấy trước khi cắm thẳng xuống mặt đất.

Ông ấy rên rỉ khi tôi kéoông lên một cách vụng về. Tôi suýt thì vấp ngã trong khi cố gắng di chuyển với ôngelf già trong khi chuẩn bị tinh thần cho bất cứ thứ gì khác có thể lao đến saulưng tôi, nhưng hai elf khác đã nắm lấy tay ông ấy và giúp kéo ông đứng dậy.

Một vết rách dài ở bên sườncủa Boo tiết ra một lượng máu chảy nhỏ dọt. Phía sau cậu ta, Bilal đang bị nhấclên khỏi mặt đất bởi một cây nho lớn. Cây nho đập hắn ta ra xa khiến hắn nhào lộnnhư một con búp bê rẻ rách trong không khí trước khi đâm sầm qua một trong nhữngngôi nhà gần đó.

“Ellie!”

Đầu tôi quay cuồng đến nơi chỗcơ thể Tessia mờ đi từ cây nho này sang cây nho khác về phía ngôi nhà nơi Bilalđang nằm.

“Giúp Albold ngay!”

Đôi mắt tôi đảo xung quanhcho đến khi tôi bắt gặp Albold đang đi khập khiễng nặng nề, với tay ấn vào bênhông.

Tôi đưa tay ra và túm lấy mộttrong những elf gần nhất. Cô ấy còn trẻ, với mái tóc vàng mật ong và một biểu cảmcứng cỏi. “Giúp gom bọn họ thành nhóm năm mươi người!” Khi cô ấy nhìntôi với vẻ bối rối, tôi liền nắm lấy cánh tay cô ấy. “Gom bọn họ lại ngay bâygiờ! Đi đi!”

Nói xong, tôi lao qua cánh đồng,đến được Albold ngay khi anh ta vấp ngã và có thể sẽ rơi xuống đất.

Albold có một số vết cắt dàitrên ngực và bụng, và vùng da xung quanh chúng chuyển sang màu xanh lá cây nhợtnhạt. Anh cố gắng nói, nhưng chỉ có thể ho ra một ngụm máu.

Trong im lặng, tôi choàngtay của anh lính ấy sang người tôi và cố đưa anh ấy đi. Mặc dù tôi vẫn chưa hồiphục lạ mana nhiều, nhưng nhờ adrenaline từ trận chiến, ít nhất tôi vẫn có thểkéo anh ấy đi.

Ở phía xa xa, các cành dâyleo dài chục mét đập ầm ầm vào căn nhà chỗ Bilal văng vào, phá sập toàn bộ cănnhà lên đầu hắn.

Ít ra thì hiện tại không còntên retainer cản đường, Kathyln đã có thể tập hợp lại nhóm elf của mình, và côgái mà tôi ra lệnh gom nhóm những người lại cũng đã xuất sắc hoàn thành công việccủa mình.

“Ellie, em đến nhóm đó đượcchứ?” Kathyln hỏi, giọng chị nửa sợ hãi, nửa mệt mỏi.

Trong tích tắc, nỗi lo lắngtrong tôi dâng trào khi nghĩ đến việc phải chịu trách nhiệm cho hơn bốn mươisinh mạng, nhưng Tessia vẫn ở đây, và chị ấy có thể khống chế tên retainer, vàhầu hết những người lính Alacryan khác đã chết.

“Ừ, để em lo bọn họcho, đưa những người kia rời đi đi!”

Năng lượng màu tím bùng ra từhuy chương của chị ấy, lớn dần và bao trùm các elf rồi lan rộng ra thành mộtmái vòm bao phủ tất cả bọn họ.

Rồi đột nhiên có một cáibóng dịch chuyển vào giữa nhóm, và Bilal ngay lập tức xuất hiện từ hư không ởđó, đứng sừng sững cao hơn các elf kia. Toàn bộ cơ thể của hắn ta được bao bọctrong một lớp mana dày đặc nhợt nhạt, rồi một lớp mana chảy khắp cơ thể hắn vàtạo thành những thanh kiếm dài bám trên tay.

Với cánh tay của Albold vẫnchoàng qua vai, tôi không thể làm gì khác ngoài kinh hoàng nhìn những lưỡi dao liađến, nhắm hoàn hảo vào gáy Kathyln.

Phép thuật của huy chương đãtách thành từng chùm, và Kathyln và các elf được chiếu sáng rực rỡ trong bóng tối.Những người lùn gần nhất đã nhận ra Bilal đang ở đó, nhưng có vẻ như bọn họ cứngngười vì kinh hãi tột độ. Kathyln thì hoàn toàn tập trung vào huy chương…

Ngay lập tức, Kathyln và cácelf biến mất. Những lưỡi kiếm của tên retainer chém xuyên qua chùm ánh sáng mộtcách vô hại, sau đó cả khu vực lại tối tăm trở lại.

“Anh vẫn còn giữ huychương của mình không?” Tôi hỏi Albold, giọng tôi nghe như tiếng thì thầm.”Anh có thể dùng nó không?”

Anh ta lắc đầu mệt mỏi,nhưng vẫn cố đứng vững khi tôi kéo anh ta dậy.

“Anh phải-“

“Không quan trọng!” Tôi quát,ấn chiếc huy chương của chính mình vào tay anh ta.

Giá như Curtis và Kathylnkhông phải đưa thêm người…

Tên retainer khựng lại mộtchút để nhìn xung quanh mình, vẻ mặt của ngày càng thất vọng.

“Này, tên xấu xí tồngngồng kia!” Tôi hét lên, cố gắng giữ cho giọng nói của mình không run.

Đôi mắt đen của Bilal liếcnhìn Tessia đang nhanh chóng tiến lại gần, rồi ánh mắt hắn ta nhìn về phía tôivì tò mò.

“Một ngày tồi tệ, hả?”Tôi hỏi, buông Albold ra và đứng giữa tên retainer và những elf còn lại.

Hắn ta khịt mũi, chuyển ánhmắt chú ý vào Albold và nhóm elf. Lớp mana màu xanh lá cây nhạt lởm chởm bao bọcbàn tay hắn khi hắn giơ tay chuẩn bị giết tất cả chúng tôi.

‘Mẹ kiếp chứ! Thêm chút nữa thôi.’

Không cần suy nghĩ, tôi bậtcười. Một tiếng cười chói tai và không tự nhiên, nhưng có tác dụng rồi. Đôi mắtđen của Bilal đổ dồn về phía tôi.

“Ngươi biết không, trong haitên các ngươi thì ta lại nghĩ em trai của ngươi phù hợp hơn đấy,” tôi nói.

Đôi mắt Bilal nheo lại, bàntay hắn ta hạ xuống một cách do dự. “Ngươi đã gặp Bivran mà vẫn còn sống ư?”

Tôi gật đầu. “Rất tiếc thì hắnta lại không như vậy.”

Gom nhặt hết tất cả lòng canđảm đang cạn kiệt còn lại, tôi đặt tay lên Boo và lấy ra chiếc nhẫn không giancủa Bivran.

Sau lưng tôi, một tia sángmàu tím phát ra rực rỡ trong đêm, và mọi áp lực biến mất đè nặng cơ thể tôi biếnmất. Chúng tôi đã làm được rồi. Những người elf cuối cùng đã an toàn.

Tên retainer mở to mắt khinhìn thấy chiếc nhẫn đen tuyền, và hắn ta lập tức lao về phía tôi. Boo nhảy vềphía trước để chặn hắn ta, nhưng chính kiếm thanh kiếm của Tessia mới chặn đòntấn công của hắn.

Lớp mana màu xanh lục bảosáng chói của chị ấy đã đẩy lùi lớp mana màu xanh nhợt nhạt của hắn ta và liêntục lia kiếm nhanh hơn mắt tôi có thể theo kịp.

Tuy nhiên, kiếm của Bilalcũng nhanh không kém, và khả năng điều hướng mana của hắn ta để tấn công hoặcphòng thủ khi cần thiết, khiến Tessia hầu như không thể đả thương hắn ta. Tuynhiên, chiếc áo choàng đen của tên retainer bị dính máu đen ở hàng chục nơikhác nhau, và rõ ràng là giờ chị ấy đang chiếm thế thượng phong khi Bilal khôngbỏ chạy như ban nãy.

Mặt khác, Tessia dường nhưkhông hề bị thương nhiều. Khuôn mặt chị ấy kiên định, ánh mắt tập trung hoàntoàn vào mục tiêu, và lưỡi kiếm của Bilal không hề chạm được tới chị ấy.

Tôi rất muốn giúp, nhưngkhông biết tôi có thể làm được gì. Mana của tôi chỉ mới được phục hồi phần nào,có thể đủ cho một vài mũi tên, nhưng tôi không nghĩ nhiêu đó sẽ tạo ra sự khácbiệt gì.

Rồi đột nhiên, tôi nảy ra mộtý tưởng.

Tôi không cần nhiều mana, chỉcần đủ để tạo thành một mũi tên thôi…

“Nếu ngươi không tin ta…”Tôi chuẩn bị sẵn mũi tên bảo vệ mà tôi đã dùng lên Boo và nhắm nó vào Bilal.”Để ta cho ngươi thấy vậy.”

Đôi mắt đen của tên retainertrở nên sắc bén khi tôi bắn mũi tên vào hắn ta. Bilal không muốn mạo hiểm, liềnxoay người khỏi Tessia.

Mũi tên vàng của tôi bay ngangqua qua hắn và đâm thẳng vào bụng Tessia, lan tỏa ánh vàng rực rỡ khắp cơ thểchị. Chị ấy khựng lại, ngạc nhiên nhìn xuống thần chú của tôi.

Một nụ cười nhếch mép nởtrên đôi môi mỏng của tên retainer và hắn ta nhanh chóng lợi dụng sơ hở đó.Bilal lao về phía chị và cắm một trong những lưỡi kiếm màu xanh nhạt của mìnhvào sườn Tessia và chém lưỡi kia vào chân chị.

“Ta biết đám Dicathianskhông được huấn luyện bài bản cho lắm, nhưng bắn một trong những đồng minh—”Đôi mắt của Bilal lồi lên khi thanh kiếm của Tessia đâm xuyên qua lưng hắn.

Ánh mắt hoài nghi của hắn tadần trở nên bối rối, rồi tròn mắt khi nhận ra mọi chuyện. Mặc dù hai lưỡi kiếmđã xuyên thủng qua được lớp phòng thủ của tôi, nhưng chúng cũng không thể xuyênqua lớp mana của Tessia.

Vũ khí của Bilal biến mấtkhi lượng mana cuối cùng của hắn ta rò rỉ ra khỏi lõi masna bị đâm thủng, và hắnta khuỵu xuống. Lấy bàn tay gầy gò đè lên vết thương ở ngực, cố gắng cầm máu mộtcách vô ích, nhưng máu vẫn chảy ra ròng ròng và đọng lại trên mặt đất thành mộtvũng máu.

“V-Vritra đã chọn ta,” anhthở hổn hển, máu sủi bọt loang lổ trên môi. “Ta sẽ trở thành một vị thần trong…”

Từ từ, hắn ta ngồi phịch xuốngđất, mặt chìm vào vũng máu bên dưới.

Vài dây leo từ máu bò lên vàquấn lấy thân hắn. Tên retainer bắt đầu chìm xuống vũng máu khi những sợi dâyleo kéo hắn ta xuống đất.

Tay và chân hắn ta biến mấtdưới lớp đất bẩn, sau đó là phần lớn thân mình, và cuối cùng là khuôn mặt. Lầncuối cùng tôi nhìn thấy hắn ta là đôi mắt mở to vô hồn của hắn trước kh hắn tabiến mất.

Những dây leo màu ngọc lục bảolìm dần khi Tessia giải phóng ý chí thú của mình. Thay vì đắm chìm trong chiếnthắng một tên retainer hạ – một chiến công chỉ có anh trai tôi mới đạt được chođến tận bây giờ – Tessia thu mình lại.

Ngay cả khi nhìn từ phíasau, chị ấy trông vẫn rất cô đơn, vai chị ấy rũ xuống và chị ấy thở một hơi dàirồi quay lại.

“Chúng ta nên nhanh chóng trởlại, Ell—”

Đôi mắt của Tessia mở to khimột bàn tay mạnh mẽ đặt lên vai tôi.

“Hai người đã trở nên mạnh mẽhơn rất nhiều rồi nhỉ,” một giọng nói quen thuộc lạnh lùng cất lên.

Một áp lực nặng nề lạnh lẽođột nhiên như đè lên người tôi và ngay cả khi ý chí thú của tôi không hoạt động,mọi thứ xảy ra tiếp theo dường như đang chậm lại.

Boo lao vào người đàn ôngphía sau tôi, rồi đột ngột bị giam trong một cái lồng giam đầy gai đen hiện ra cònnhanh hơn tôi kịp chớp mắt.

Khế ước thú của tôi phát ramột tiếng gầm như sấm chớp và cố gắng đập bàn chân của mình vào những cái gaibóng tối, nhưng cậu ta thậm chí không thể làm chúng bị móp méo.

Tessia bắt đầu di chuyển,nhưng dừng lại khi bàn tay trên vai tôi di chuyền về phía cổ họng tôi trong khitay kia xé toạc mặt dây chuyền Long Phụng trên cổ tôi.

Một cơn hoảng sợ tột đỉnhdâng lên trong tôi. Ngay cả khi đối mặt với Bivran và Bilal, tôi vẫn chưa cảmthấy như thế này… như thể dù tôi có làm gì đi chăng nữa thì cũng chẳng có tác dụng.Nếu không có mặt dây chuyền đó, tên này có thể dễ dàng giết tôi, và tôi thậmchí không thể nhấc ngón tay để đánh trả.

“E-Elijah,” Tessia lắp bắp,khuôn mặt tái nhợt vì kinh hãi.

Cái tên đó khiến tôi ớn lạnhsống lưng. Tôi có thể cảm thấy hơi thở của mình đang ngắn lại khi cố gắng nhớ vềnhững gì đã xảy ra. Những ký ức về việc Tessia kể lại trận chiến cuối cùng củaArthur trước khi anh ấy và Sylvie bị giết liền ùa về trong tâm trí tôi.

Elijah là người đã giết anhtôi. Anh ta đang đứng ngay sau lưng tôi, nhưng tôi không thể tỉnh táo, chứ đừngnói đến việc báo thù.

“Anh muốn em, trong tất cả mọingười, gọi anh là Nico,” anh ta nói một cách lạnh lùng.

“Được rồi… Nico.” Tessia giơtay xoa dịu. “Anh muốn tôi, phải không? Hãy thả Ellie đi.”

“Lần trước em đã bỏ rơi anhrồi, Cecilia. Anh sẽ không để em có cơ hội đó nữa đâu. “

“Ce…Cecilia?” Bỏqua cơ thể đang gào thét của mình, tôi nhìn lại. Đó thực sự là Elijah, anhchàng từng sống với chúng tôi ở Xyrus, ngoại trừ việc lần này anh ấy không đeokính, và có quầng thâm dưới mắt sau những lọn tóc đen rối bù. Mà Cecilia là ai?

Tessia bước lại gần, một tayvẫn nắm chặt cán kiếm của mình. “Elij — Nico… tôi không hiểu anh đang nói gì cả.”

Elijah thở dài và siết chặtcổ tôi.

Tôi bất lực cào vào tay anh tatrong khi cố gắng bảo Tessia chạy đi, nhưng lời nói của tôi chỉ thành tiếng hokhan.

“Bỏ vũ khí của em xuống,và đeo chúng vào.” Elijah ném cho Tessia một chiếc còng kim loại dày cộp.Mỗi cái đều có một viên ngọc lớn được gắn ở giữa và được khắc bằng những chữ cổtự mà tôi chưa từng thấy trước đây.

Ánh mắt cứng rắn của Tessia dầntrở nên bất lực. “Và anh sẽ để Ellie đi?”

“Em sẽ cố gắng tự sát mộtlần nữa nếu anh không làm vậy, đúng chứ?” Elijah nghẹn ngào. Tay siết cổtôi nới lỏng, và tôi muốn hét lên với Tessia là đừng làm vậy, nhưng ánh mắt chịấy đã nói cho tôi biết tất cả.

Tessia mỉm cười buồn man mátvới tôi khi chị ấy bỏ bao kiếm xuống và tra tay vào cùm. “Hy vọng là, vớiđiều này, anh trai của em sẽ tha thứ cho chị.”

Elijah nới lỏng tay siết cổtôi và đẩy tôi sang một bên. Tôi ngã nhào trên mặt đất, toàn thân run rẩy khitiếng gầm gừ của Boo chuyển thành tiếng thút thít.

Tôi chỉ có thể nhìn Elijah nắmlấy còng tay Tessia. Anh ta rút chiếc huy chương treo trên cổ chị ấy ra và xemxét nó một lúc trước khi ném nó xuống đất trước mặt tôi, cùng với mặt dây chuyềncứu sống mà anh ta đã lấy từ tôi. “Ta đã có được những gì ta muốn. Hãy coi đâylà một ân huệ cuối cùng… dành cho Grey.”

Đôi tay run rẩy của tôi nắmchặt hai vật phẩm vô giá, rồi ngước nhìn vào chàng trai từng là bạn thân nhất củaanh trai tôi.

Hất cổ tay, anh ta thả Boora.

Khế ước thú của tôi ngay lậptức lao đến tôi, bế tôi lên và lôi tôi chạy đi. Tôi chỉ có thể bất lực nhìnTessia và Elijah biến mất khỏi tầm mắt, những lời nói đầy ám ảnh của Trưởng lãoRinia cứ khắc sâu vào tâm trí tôi như một thanh sắt đun nóng.

“Cái giá phải trả để giải cứutộc elf sẽ cực kỳ đắt giá hơn Virion có thể trả.”

[] [] []

#Darkie