The Beginning After The End (Ánh Sáng Nơi Cuối Con Đường)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 387

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 766

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 263

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1791

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 732

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8178

Chương 321

” 

“Được rồi, Ellem?”Tedry hỏi.

Tôi gật đầu.

“Hôm nay chúng ta sẽ đảm nhậnnhiệm vụ canh gác cho đội khai thác gỗ,” cậu ta nói. Một cậu nhóc gầy, tóc đenđang ngồi trên cũi của mình và kéo chiếc ủng.

Tôi lại gật đầu.

“Đã gần một tuần kể từ khichúng ta đóng quân ở đây rồi, Ellem, và thề với Vritra là tôi không nghĩ rằngtôi đã nghe thấy cậu nói nhiều hơn ba từ đấy. Tại sao vậy?” Cậu nhóc Alacryanđang nhìn và nhướng lông mày rậm lên.

Tôi chỉ nhún vai.

Tedry nhếch mép. “Cậu biết đấy,đó là lý do tại sao tôi thích cậu, Ellem. Cậu chưa bao giờ ngắt lời tôi khi tôiđang kể một câu chuyện hay. “

Rolluf khịt mũi khỏi cũi củamình. “Chưa từng có ai ngắt lời cậu khi cậu kể một câu chuyện hay cả, Ted, bởivì có câu chuyện nào hay quái đâu!”

Tedry dừng xỏ chiếc ủng củamình và ném chiếc giày nặng nề vào Rolluf, trúng ngay giữa hai chân. Rolluf rênrỉ trong đau đớn và cố gắng lăn ra khỏi cũi nhưng bị cuốn vào chăn. Cậu nhócngười Alacryan to lớn ngã nhào xuống đất, lật úp chiếc cũi.

Tedry cười ha hả trong khiRolluf lầm bầm bực bội và cố tháo mình ra khỏi chăn.

Tôi mặc bộ đồng phục màu xanhvà bạc mà tôi đã được cung cấp, luôn đảm bảo giữ cảnh giác trước những ngườikhác, với mái tóc của tôi được cột lên để che đi mái tóc dài. Ban đầu, giả vờlà một cậu nhóc chân ướt chân ráo nhập ngũ có vẻ dễ dàng, nhưng càng ở lạiEidelholm càng lâu thì điều đó càng trở nên khó khăn hơn.

“Đi thôi nào, mấy tên đầnnày,” tôi nói, khiến giọng mình trầm hơn. “Không thì chúng ta sẽ muộn ănsáng đấy.”

***

Sau khi Tessia bị bắt, tôiđã nghĩ đến việc sử dụng huy chương để quay trở lại. Đó có lẽ là điều mà mọingười, đặc biệt là Tessia, sẽ muốn tôi làm. Rồi sau đó, tôi tưởng tượng khi bướcra khỏi cổng, ánh mắt chờ đợi của mọi người chuyển sang bối rối khi Tessiakhông xuất hiện. Tôi tưởng tượng ra vẻ mặt của họ khi tôi giải thích rằngTessia đã bị bắt để cứu tôi… và tôi đã bỏ chạy.

Sau đó, tất nhiên, tất cả bọnhọ sẽ nói với tôi rằng đó không phải là lỗi của tôi, rằng tôi không thể làm gìcả, rằng họ thấu hiểu và rất mừng vì tôi vẫn còn sống. Họ sẽ cố tỏ ra tử tế… giốngnhư trước đây. Họ sẽ cảm thấy tồi tệ cho tôi, thương hại tôi.

Họ luôn đối xử với tôi nhưthể tôi chỉ là một đứa trẻ.

Tôi không có kế hoạch, ừ thìđúng là không, nhưng tôi chỉ biết rằng tôi không thể quay lại ngay lập tức. Tôiđã gặp Tessia sau khi chị ấy qua trở về mà không có anh trai tôi. Tôi đã ở bênkia cánh cổng vào lúc đó, nhưng bây giờ thì tôi mới biết Tessia đã đau đớn đếnmức nào, và chị ấy đã cảm thấy cô đơn và bất lực ra sao.

Không. Tôi không thể quay lạinếu không cố gắng giúp Tessia. Rốt cuộc, tôi là người để chị ấy bị bắt. Đáng ratôi nên đi với Albold, nhưng thay vào đó tôi đã ở lại để đóng vai anh hùng.

Chị ấy là người bạn thân nhấtcủa tôi, và chị ấy đã bị bắt chỉ vì tôi. Nếu tôi chỉ tập trung vào việc giải cứucác tù nhân, đúng như bà Rinia đã cảnh báo, thì tôi đã không bị Elijah bắt làmcon tin. Ít nhất tôi cũng phải thử làm gì đó…

Eidelholm bận rộn như một tổkiến suốt vài ngày sau cuộc tấn công của chúng tôi. Sử dụng giai đoạn đầu của ýchí thú, tôi do thám xung quanh, cẩn trọng với bất kỳ ai tôi thấy sử dụng manatrong thị trấn, vì không có cách nào để biết liệu họ có thể nhìn thấy mana từxa hay không.

Một số người có vẻ ngoàiquan trọng đã đến ngôi làng với hàng chục binh lính mới đến để thay thế nhữngngười mà chúng tôi đã giết. Tôi đã gặp Elijah một lần khi anh ta gặp gỡ nhữngngười khách đến thị trấn và chỉ cho họ địa điểm xảy ra vụ tấn công, nhưng sauđó thì tôi không hề gặp lại anh ta hoặc Tessia một lần nào khác nữa.

Thật là may mắn khi tôi tìnhcờ nghe được Tedry và Rolluf nói chuyện ở gần rìa ngọn cây vào ngày thứ ba saukhi Tessia bị bắt.

Tôi phát hiện ra rằng họ làhọc sinh từ một học viện Alacryan nào đó, một phần của sư đoàn huấn luyện línhtrẻ. Lúc đầu, cuộc nói chuyện của họ chủ yếu là về cuộc tấn công vài ngày trước.Những người lãnh đạo thị trấn bây giờ được gọi là Huyết Tộc Milview. Hai cậu nhócthường nói đùa về việc nhà Milviews hèn nhát như thế nào, khi họ giữ một nửa sốbinh lính của mình ở lại để bảo vệ họ thay vì bảo vệ thị trấn khỏi “quân Dicathiannổi dậy”.

Một trong những người lính gáclớn tuổi đập vào sau đầu Rolluf và bảo cậu ta coi chừng miệng lưỡi của mình.Sau đó, Tedry và Rolluf liền tránh xa những người lính gác còn lại, khiến việcnghe ngóng của tôi càng dễ dàng hơn. Tôi nép mình vào một cái hốc dưới một bụicây và ngồi yên. Boo thì để ý đến tôi từ sâu hơn trong rừng.

Hai cậu nhóc Alacryan phànnàn rất nhiều về việc bị gửi đến một khu vực khỉ ho cò gáy này, và nói về việcbạn bè của mình thì được đến những nơi như Zestier, nơi để thể hiện bản thâncác kiểu con đà điểu đồ. Tất cả nghe rất… bình thường. Cả hai tên này chỉ là mộtvài tên nhóc bình thường thích nói về những điều ngu ngốc bình thường mà đámcon trai thích nói.

Sau đó, Tedry đề cập đến cơnác mộng khi đến Eidelholm này. Người phụ trách sư đoàn của họ đã bị giết, vì vậyhọ phải thay phiên nhau đảm nhận việc canh gác quanh làng.

Nghe xong thì tôi liền nảyra một ý tưởng. Một ý tưởng điên rồ, ngu ngốc… nhưng vẫn là một ý tưởng hay.

Tedry và Rolluf theo tôi đếncăn nhà dài, nơi mỗi người chúng tôi nhận một bát yến mạch và sữa, sau đó ngồivào chỗ ngồi bình thường ở cuối một trong những dãy bàn dài.

“Vài ngày nữa sẽ có một sựkiện lớn gì đó á,” Rolluf lầm bầm và ăn một ngụm yến mạch. “Một Thủ Hộ Vệcó nhắc về nó ban nãy.”

Tedry đảo mắt. “Lúc nào màchả có ‘sự kiện lớn’. Chắc lại là một thượng huyết tộc khác đến để mắng mỏ huyếttộc Milviews vì đã để cho tất cả những nô lệ elf trốn thoát nữa chứ gì.”

Rolluf lắc đầu, làm nhỏ giọtyến mạch xuống bàn. “Không, lần này là sự kiện lớn thật đấy.”

“Lớn bằng đầu của cậukhông?” Tedry trêu chọc hỏi. Rolluf hất một thìa yến mạch ra bàn, làm bắntung tóe đồng phục của Tedry. “Mẹ kiếp chứ, tôi sẽ lại bị chửi cho một trận nếutôi đi gác với đống yến mạch trên áo của tôi đó, Roll!”

“Thế thì lần sau uốn lưỡi bảybảy bốn chín lần trước khi mở miệng nhá.” Rolluf trêu chọc, nở một nụ cười tựmãn ngốc nghếch trên khuôn mặt rám nắng.

“Thế, cái người Thủ Hộ Vệnày có nói gì khác về chuyện gì đang xảy ra không?” Tôi hỏi, đầu óc quay cuồng.Tôi đã không gặp Tessia kể từ khi chị ấy bị bắt — ý tôi là khi chị ấy đã đánh đổibản thân để cứu tôi — nhưng tôi biết Elijah vẫn ở Eidelholm này, hoặc ít nhất anhta đã từng ở đây, nên tôi nghĩ Tessia cũng vậy. Có lẽ sự kiện lớn này có liênquan đến chị ấy…

“Một thông báo. Điều gì đóliên quan đến Elenire—”

“Elenoir?” Tôi hỏi,cắt lời Rolluf.

“Ờ đúng rồi.”

Tedry giả vờ ngủ gật trongbát của mình. “Hai người đừng có quá phấn khích. Cả hai nên biết rằng bọn họ sẽlan tin đồn là sự kiện to các kiểu con đà điều đồ, rồi cuối cùng thì cũng chỉkiểu như, “Xin chúc mừng huyết tộc gì gì nào nào đó, họ sẽ được nhận mộtphần của Elnire—”

“Elenoir.”

“—và chúng ta phải vỗ tay, cổvũ và giả vờ như chúng ta biết họ là ai,” Tedry tiếp tục, phớt lờ lời đínhchính. Sau đó, mắt cậu ta đột nhiên sáng lên như thể chợt nhận ra gì đó. “Biếtđâu đó sẽ là một cuộc hành quyết! Họ có thể đã bắt được đám Dicathians tấn côngkhu vực giữ—”

Rolluf phì cười, khạc ra nhữnghạt yến mạch trên bàn. “Bọn chúng đã đánh bại một trong những retainer đó,Tedry. Không ai trong vùng khỉ ho cò gáy tù túng nhỏ bé này có thể chạm mộtngón tay vào chúng—”

“Anh ta thì có thể đấy,”Tedry nói một cách u ám, khiến Rolluf nhìn xuống tô yến mạch của mình.

Cả bàn ăn bỗng chìm vàotrong im lặng.

Đây không phải là lần đầutiên các chàng trai Alacryan đề cập đến Elijah, người mà họ có vẻ tôn trọngnhưng rất đáng sợ.

Tôi phải thực sự cẩn thậnkhông đặt quá nhiều câu hỏi để tránh làm cho Tedry và Rolluf nghi ngờ về sự thiếuhiểu biết của tôi về Alacrya, nên điều này đã hạn chế việc dò hỏi thêm thôngtin. Tuy nhiên, nếu tôi có ý định tìm thêm tin tức gì về Tessia, tôi sẽ phải bắtđầu chấp nhận nhiều rủi ro hơn.

“Liệu chúng ta sẽ thamdự không nhỉ?” Tôi hỏi, giữ giọng trầm thấp mà tôi đã sử dụng kể từ khi lẻnvào Eidelholm.

Tedry phàn nàn. “Chỉ khi nónhàm chán thôi.” Cậu ta thì đang cố gắng chà đống bột yến mạch ra khỏi đồng phụccủa mình.

“Biết đâu, với tư cách là nhữngngười lính trẻ ở Eidelholm, chúng ta có thể… thuyết trình hay gì đó không nhỉ?”Tôi ngập ngừng hỏi. Hai cậu nhóc không thích làm thêm bất kỳ công việc nào, nêntôi biết họ sẽ không thích ý tưởng này, nhưng nếu nó khiến tôi tham gia vào “sựkiện lớn” này thì vẫn rất xứng đáng. Hy vọng là vậy.

Một giọng nói khác đáp lại từphía sau tôi. “Ý tưởng hay đấy.”

Tất cả chúng tôi đều quay lạinhìn vị giáo huấn viên của mình.

Người giáo huấn viên phụtrách việc giám sát những người lính trẻ ở Eidelholm là một pháp sư hay lo lắng,tên là Murtaeg. Tuy nhiên, ông ấy dường như không có nhiều thời gian hay quantâm gì nhiều đến việc quản lý công việc của chúng tôi, và chỉ nói qua loa chochúng tôi biết nơi ở mỗi ngày của chúng tôi và đảm bảo rằng ngôi nhà nhỏ củachúng tôi, nơi từng thuộc về một trong những người elf, phải được giữ gìn vệsinh đầy đủ.

Murtaeg có mái tóc màu đỏhoe, bộ râu bù xù dày và đôi mắt ngấn nước nhanh chóng đảo người sang.

“Ồ chào Murt,” Rolluf nói, gậtđầu với người giáo huấn viên.

Murtaeg lườm Rolluf. “Tên củatôi, và tôi chắc rằng tôi đã nói đi nói lại chục lần lần là không phải Murt. Cũngkhông phải là Murty, Em, Teach, hay bất kỳ cái tên ngớ ngẩn nào khác mà mấy đứahay gọi tôi. Murtaeg. Hãy nhớ đấy, Rolluf.”

Tai đỏ bừng, Rolluf nhìn xuốngbát yến mạch trống rỗng của mình và im lặng.

“Như tôi đã nói,” Murtaeg tiếptục, đứng thẳng hơn một chút, “Tôi nghĩ ý tưởng của cậu Ellem trẻ tuổi đây là mộtý tưởng hay đấy.” Đôi mắt lờ đờ của ông ấy dừng lại nhìn tôi chỉ một giây trướckhi đảo quanh. “Tôi sẽ ghé qua căn biệt thự của Milview và sắp xếp việc đó vớiSilas Milview.”

“Ông có biết sự kiện sắptới là gì không?” Tôi hỏi trước khi tôi kịp suy nghĩ thấu đáo hơn.

Đôi mắt của Murtaeg lại nhìnchằm chằm vào tôi trong tích tắc. “Vì đây là ý tưởng của cậu, Ellem, nên sao cậukhông lên kế hoạch cho buổi thuyết trình nho nhỏ ngày mai của ba đứa đi hả? Tôisẽ ưu tiên cho ba người không cần phải làm nhiệm vụ canh gác vào hôm nay vàngày mai để chuẩn bị.”

Người giáo huấn viên không đợiphản hồi, mà quay gót và nhanh chóng rời đi.

Tedry và Rolluf nhìn tôi chằmchằm.

“Gì?” Tôi hỏi.

“Tôi không biết nên ấn tượnghay tức giận luôn,” Tedry nói, lông mày cụp xuống nhưng miệng nhếch lên thành mộtnụ cười gượng gạo.

Rolluf mang một vẻ mặt trầmtư sâu sắc, như thể cậu ta đang cố gắng tính nhẩm xem anh ấy cũng ấn tượng haytức giận với tôi. “Một mặt, không cần phải thực hiện nhiệm vụ canh gáctrong cả hai ngày, đó là điểm cộng.”

“Mặt khác,” Tedry nói, tiếpthu ý nghĩ của Rolluf, “chúng ta phải lên kế hoạch, tập dượt và sau đó lêntrình diễn — trước một đống huyết tộc có tên ăn mặc màu mè — đó là điểm trừhoàn toàn tệ hại.”

‘Vậy kế hoạch ở đây là gì?’Giọng nói giống như của Arthur hỏi. ‘Nếu như Tessia ở đây, tất cả những gì mìnhphải làm là đến gần chị ấy,’ tôi trả lời.

“Tôi nghĩ rằng tốt hơn chúngta nên bắt tay vào việc thôi,” tôi đề nghị.

“Chờ đã,” Rolluf càu nhàu.“Tôi có một điều thực sự quan trọng cần nói trước.”

Tedry và tôi đứng nhìn anh taấy,cả hai đều đã rời khỏi chỗ ngồi của mình.

Rollof ợ một hơi lớn, mùihôi lan ra khắp bàn. Tedry đá anh ta một cái thật mạnh vào ống chân, sau đó chạybiến đi. Rolluf khập khiễng đuổi theo ngay phía sau.

‘Đúng là con trai,’ tôinghĩ, đảo mắt và theo sau họ.

***

Mặc dù bị bao vây bởi kẻthù, những kẻ sẽ giết tôi ngay lập tức nếu họ phát hiện ra danh tính thực sự củatôi, nhưng hai ngày tiếp theo trôi qua một cách… vui vẻ.

Tedry và Rolluf không phảilà những cỗ máy giết người vô tâm, như tôi đã tưởng, đặc biệt là người lính đãchết duới mũi tên của tôi. Đối với họ, toàn bộ cuộc chiến chỉ là một loại tròchơi, một thứ được lãng mạn hoá và cách đại hoá lên. Hai người vừa quyến rũ, vừangu ngốc vừa hài hước, và chúng tôi rất thích cùng nhau đi đây đi đó.

Cả hai đều chưa có dấu ấnphép thuật – những hình xăm giúp người Alacryans thi triển phép thuật – nên họkhông chẳng ngạc nhiên chút nào khi tôi nói với họ rằng tôi cũng không thể thitriển phép thuật. Tôi không biết gì nhiều về phép thuật của người Alacryan đểgiải thích về mũi tên mana của tôi cho họ, nên sẽ an toàn hơn khi nói với họ rằngtôi đã học bắn cung.

Tedry nảy ra ý định mượn mộtsố dụng cụ tập luyện và tổ chức một trận đánh giả, còn tôi thì dùng kỹ năng bắncung để đóng vai chính.

Vào chiều hôm đó, chúng tôiđã hoàn thành kịch bản cho buổi trình diễn của bọn tôi.

Đứng giữa bãi đất trống,Tedry lao vào tôi với một thanh kiếm và khiên tập. Tôi lăn người né cú vung củacậu ta và giương cây cung nặng trĩu của người Alacryan lên để bắn một mũi tênvào lưng cậu ta.

Mũi tên tập huấn cùn gãy ngaykhi thanh kiếm gỗ của Tedry đập vào và làm chệch hướng đòn tấn công của tôi.Sau đó, tôi bắn một mũi tên khác trúng vào tấm áo lót dày của cậu ta, khiến cậuta ngã về phía sau, thở gấp và giả vờ chết đầy giả trân.

Rolluf lao lên với một ngọn giáoxỉn màu trên cả hai tay. Tôi nhảy lùi lại sau khi cậu ta đâm ngọn giáo vào tôi,rồi dùng cung đập nó sang một bên. Sử dụng phần chuôi giáo, cậu ấy cố gắng quétvào chân tôi, nhưng tôi đã bước sang một bên, rồi lăn qua lưng của cậu ta đểsang phía bên hông của cậu ấy.

Để bản thân ngã về phía sau,tôi thực hiện một động tác lộn ngược để gia tăng khoảng cách giữa chúng tôi,sau đó bắn một mũi tên sang trái của cậu ta. Cậu ta xoay người và giả vờ làm chệchhướng mũi tên. Tôi bắn một phát khác về phía bên phải của cậu ta, và cậu tacũng đánh chệch hướng nó.

Rồi có chuyển động trong khurừng gần đó thu hút chú ý của tôi, và lưỡi kiếm của Tedry đập vào vai tôi.

“Ow!”

Tedry nhăn mặt với tôi vàgiơ kiếm lên. “Chết tiệt, xin lỗi Ellem, nhưng đáng ra cậu phải cúi xuốngchứ, nhớ không?”

Tôi xoa vai và quay đi khỏikhu rừng, hy vọng rằng các cậu nhóc Alacryan không nhìn thấy Boo thò đầu ra đểkiểm tra tôi.

“Xin lỗi, tôi… tôi quên mất.Làm lại thôi.”

Tedry lắc đầu khi Rolluf cườitoe toét. “Roll mà làm sai thì tôi hiểu, nhưng Ellem, chúng ta sẽ làm điều nàytrước toàn thị trấn đấy. Tốt hơn hết là cậu đừng làm tôi xấu hổ đấy.”

Tôi nhếch mép cười với anhta và nhặt những nửa gãy của mũi tên luyện tập. “Làm cậu xấu hổ? Tedry, tôi làngười duy nhất làm cậu nổi bật thì có.”

Rolluf dần nhăn lại khi hiểuđược ý tôi, cậu ta cười lớn và đẩy cậu bé gầy gò, suýt làm cậu kia ngã.

“Cười cái gì mà cười?”Tedry hỏi Rolluf. “Nếu tôi gà thì cậu nghĩ cậu hơn tôi lắm chắc?”

“Thì đương nhiên là hơn mộtnửa, tính theo cân nặng,” Rolluf châm biếm, vỗ vào bụng.

Tôi rất ngạc nhiên về việc cảTedry và Rolluf đều bình chân như vại đến vậy trước biểu diễn. Tôi tưởng lẽ ratôi phải lo lắng hơn họ nhiều, nhưng kể từ khi tôi đảm nhận vai “Ellem” và sốngvới tư cách là một tên nhóc Alacryan khác, tôi bỗng cảm thấy bình tĩnh hơn mọikhi rất nhiều. Ngoài ra, tôi không thực sự quan tâm đến buổi diễn. Tôi chỉ muốnxem sự kiện lớn này là về gì.

Hai ngày chuẩn bị của chúngtôi trôi ra nhanh chóng đúng như kế hoạch và tập luyện. Tin tức về một sự kiện gìđó quan trọng sắp được tiết lộ ở Eidelholm đã lan ra khắp nơi, và đã có rất nhiềulời bàn tán về nó, mặc dù dường như không ai biết bất cứ điều gì cụ thể.

Nói đúng ra, rất nhiều binhlính Alacryan đã đến tìm đến chúng tôi để dò hỏi xem chúng tôi có biết gìkhông, vì chúng tôi sẽ tham gia vào sự kiện đó. Chúng tôi chỉ biết nhún vai vàlắc đầu.

Cả ngôi làng trở nên bận rộnvà sôi động hơn vào sáng ngày diễn ra sự kiện. Nhiều xe đẩy từ phương bắc kéovào trong, chở theo đầy khách khứa tham dự, và lính gác trong thị trấn đượctăng cường gấp bốn lần so với bình thường.

Chúng tôi vẫn ăn sáng nhưthường lệ. Rồi sau, vì được miễn làm nhiệm vụ nên cả ba chúng tôi đến biệt thựMilview để xem các công nhân ở đó gấp rút làm việc.

Có lẽ, điều khó chấp nhận vớitôi ở đây nhất là các người elf. Ngay cả khi chúng tôi đã giải cứu được hơn haitrăm người, nhưng vẫn còn rất nhiều elf khác vẫn còn bị giam ở đây, thuộc “sở hữu”của huyết tộc Milview và sống, làm việc và chết như một nô lệ.

Là thành viên sư đoàn binhlính trẻ tuổi nên tôi không được phép lại gần các elf, điều mà tôi thực sự rấtbiết ơn, nhưng tôi cảm thấy phát bệnh mỗi khi tôi thấy người elf phải hối hảlàm việc cực nhọc dưới đòn roi vọt từ đám lính canh, hoặc đôi khi còn tệ hơn.

Mọi người đang tất bật làmviệc tại một trang viên lớn ở trung tâm thị trấn – bây giờ là Biệt Thự Milview.Một ban công gần như hoàn thiện đang được xây ở căn phòng ở tầng ba, và phần lớnmái nhà đã được thay thế thành một loại vật liệu khác vì gỗ xanh đã dần héo mònkhi không còn được các elf chăm sóc như trước đây.

Một sân khấu nhỏ cũng đangđược dựng ở quảng trường dẫn vào ngôi nhà. Tôi cho rằng đó sẽ là nơi chúng tôisẽ trình diễn tiết mục của mình, mặc dù một phần trong tôi nghĩ rằng nó cũng giốngnhư chỗ để hành quyết tù nhân vậy…

Có hai khán đài nhỏ được xâydựng xung quanh sân khấu. Có lẽ là là để dành cho những khách mời có địa vị caohơn ngồi, tôi nghĩ, càng ngày càng tức giận và sợ hãi khi tôi dần hiểu ra.

Có vẻ như chúng tôi chắc đãngồi yên quá lâu, bởi vì một nhân viên ở huyết tộc Milview đã bắt chúng tôi phảigiúp treo những tấm thảm lụa xung quanh ngoại thất của căn biệt thự. Chúng cómàu xanh lam và bạc, giống như đồng phục của chúng tôi, và trên đó có thêu nhữngcái cây màu bạc với những ngôi sao bạc trên nền xanh lam đậm đà.

Ngay sau đó, mọi người bắt đầuđổ về từ mọi ngóc ngách của thị trấn. Các elf nô lệ bị dồn vào một chỗ và buộcphải đứng trước sân khấu. Có nhiều người hơn tôi mong đợi, và tôi cho rằng cókhi sự kiện này lớn hơn tôi nghĩ. Những người lính cấp cao hơn, những ngườikhông cần phải làm nhiệm vụ canh gác, đứng xung quanh hoặc phía sau khán đài,trong khi những người đàn ông và phụ nữ ăn mặc đẹp đẽ sang trọng bắt đầu ngồivào chỗ ngồi.

Bởi vì tôi đã cố tình hạn chếtương tác với người khác ngoài cái nhóm nhỏ này, nên tôi chẳng thấy ai quen thuộctrong đám đông kia.

Việc nhìn thấy rất nhiều ngườikhông phải là binh sĩ là điều đầu tiên đối với tôi, và thực sự làm nổi bật sự kỳlạ của người Alacryan. Cách họ ăn mặc, từ ngữ họ sử dụng, phong tục xã hội củahọ: tất cả đều rất khác so với những gì tôi đã từng làm.

Tôi cố gắng chú ý khi Tedryvà Rolluf tự hạ mình bằng cách chỉ ra những người Alacryan nổi bật và nói chotôi biết thêm về dòng máu của họ, nhưng suy nghĩ của tôi lại ở một nơi khác.Tôi bắt đầu lo sợ rằng mình đã lãng phí thời gian và không thể liều lĩnh cuộc sốngcủa mình.

Kế hoạch đơn giản của tôi — đếnđủ gần Tessia để kích hoạt huy chương của tôi và dịch chuyển cả hai chúng tôitrở lại thánh địa — giờ có vẻ ngây thơ và trẻ con.

Nếu cô ấy không có mặt tại sựkiện này, tôi sẽ đi tối nay, tôi đã quyết định.

Rolluf thúc cùi chỏ vào ngườitôi. Tôi ngước nhìn cậu ta, không chắc cậu ta muốn gì. Cậu ta đang nhìn bancông phía trên chúng tôi, nơi một người đàn ông và một phụ nữ vừa bước ra ngoàitrời. Đám đông im lặng theo một kiểu gợn sóng khi mọi người dần nhận ra cặp đôiđang đợi.

Cả hai đều khá đẹp trai. Ngườiđàn ông có mái tóc ngắn màu vàng mật ong óng ánh dưới ánh nắng, trong khi ngườiphụ nữ gần với màu rơm mới cắt. Cả hai đều mặc áo choàng pháp sư màu xanh lam vớilớp lót bạc. Của ông ta là kiểu cắt pháp sư chiến đấu truyền thống hơn, trongkhi của cô ta gần giống như một chiếc áo choàng.

Họ chắc hẳn là Milviews.

Người đàn ông đặt cả hai taylên thanh vịn quanh ban công, và nghiêng người về trước. “Chào mừng mọingười đã đến!” Ông ta nói, giọng tràn đầy tự tin và dõng dạc đến mức tôi đứngở ngoại ô thị trấn còn nghe rõ.

“Đối với những người màchúng tôi chưa có hân hạnh được gặp, tôi là Silas Milview, và đây là người vợxinh đẹp Cerise của tôi.” Người đàn ông chờ đợi một tràng pháo tay lịch sự từkhán đài. Tôi bỗng chợt để ý thấy rằng không có binh lính nào vỗ tay ủng hộ cả.

“Như mọi người đã biết, huyếttộc Milviews có nguồn gốc xuất thân khá khiêm tốn. Nhờ sự phù hộ của Vritra màhôm nay tôi mới có thể đảm nhận vị thế Thượng Huyết Tộc, một phần thưởng caoquý nhất từ ​​Đấng Cai Trị Tối Cao của chúng ta vì hành động dũng cảm đáng kinhngạc của người con gái quá cố của chúng tôi, Cercei Milview!” (Darkie: đọc lạichap 213)

Silas lại chờ đợi khi mộttràng pháo tay khác lớn hơn, chân thực hơn từ khán giả. Cả hai người nhà Milviewđều rạng rỡ trước đám đông trong khi thể hiện sự tôn trọng dành cho con gái củahọ.

Tôi nghĩ cô ta là kẻ đã chọcthủng phòng thủ của Elshire.

“Cái đỗn lỳ đó,” Tedry lầm bầm,mặc dù anh ấy đã cẩn thận giảm giọng để chỉ Rolluf và tôi có thể nghe thấy anh ấy.“Nếu cô ta mà không làm điều đó, giờ này chắc tôi vẫn còn đang ở nhà ở Alacrya,hôn bạn gái của tôi giữa các tiết học…”

Rolluf khịt mũi. “Đừng nói dốiEllem, Ted. Cả hai chúng ta đều biết người con gái duy nhất mà cậu hôn là mẹmình.”

Tedry đỏ bừng cả cổ và đấmvào tay Rolluf, nhưng cả hai chàng trai đều thu hút sự chú ý và phải im lặngtrước cái nhìn trừng trừng từ Murtaeg, người đang đứng gần đó với một nhóm bảovệ.

“—những thành tựu của huyếttộc chúng tôi không phải là lý do chúng tôi đứng ở đây vào ngày hôm nay,” Silasnói. “Mặc dù chúng tôi rất vinh dự vì ngài ấy đã chọn ngôi nhà mới khiêm tốnnày của chúng tôi để làm buổi lễ trang trọng ngày hôm nay.”

Silas Milview đã bắt đầu mộtbài phát biểu lan man về lịch sử của gia đình mình, khoe khoang về chiến công củacon gái ông trong chiến tranh và con trai của ông ta khi còn đi học ở Alacryavà mô tả cách mà huyết tộc Milviews nổi lên một cách chi tiết đến mức không cầnthiết. Rõ ràng là đám đông, đặc biệt là những du khách ăn mặc đẹp, không quantâm đến những gì ông ta đang luyên huyên nói. Ngay phía sau ông, Cerise Milviewliên tục liếc nhìn về phía sau đầu, và mặc dù nụ cười của bà ấy không bao giờ tắt,đôi mắt của bà ấy bắt đầu mở to và hoảng sợ.

Một người đàn ông tóc đen mặcáo choàng đen bóng ho khan và gõ cây gậy của mình ta xuống khán đài, thì SilasMilview mới ngừng nói. Ông ấy nhìn xung quanh đám đông, nụ cười của tắt dần, rồinói, “Chà… vâng… cảm ơn vì — vì sự quan tâm của mọi người”. Người đàn ông lắm mồmliếc nhìn vợ mình, người chỉ tiếp tục mỉm cười, sau đó quay lại đám đông.

“Hôm nay chúng tôi có một sốchương trình giải trí bổ sung dành cho các bạn, nhưng—à—tôi có thể thấy tất cả mọingười đều đang nóng lòng muốn biết lý do tại sao chúng ta tập trung ở đây, vì vậy…ừm… nên chúng ta chuyển thẳng đến tiết mục chính luôn nhé?”

Trong bầu không khí im lặnghoàn toàn sau câu nói này, giọng nói duy nhất vang lên là tiếng chửi rủa củaTedry. Một vài lính canh liếc nhìn về phía chúng tôi, một số thì cười toe toét,những người khác thì cau có, nhưng chính ánh mắt đầy sát khí của Murtaeg đã khiếnTedry trắng bệch như tờ.

“Không cần — không cần phảinói thêm, tôi xin vinh dự được giới thiệu ngài Retainer hùng mạnh, Nico, ngườivừa trở về sau chuyến vi hành đến Alacrya cùng với Công chúa Tessia Eralith củaElenoir.” Lãnh chúa và phu nhân Milview cúi chào và vẫy tay chào đám đông, sauđó lùi ra khỏi tầm nhìn khi hai bóng người khác bước ra ban công.

Một tiếng bật khóc vang lêntừ những người elves đứng trước sân khấu khi họ nhìn thấy Tessia.

Chị ấy trông… thật tuyệt đẹpvà lộng lẫy. Mái tóc bạc của chị ấy đã được buộc gọn lại để nó xõa ra sau đầunhư đuôi của một con công. Những đường kẻ mắt sẫm màu và đôi môi của chị ấy đỏrực. Chị ấy mặc áo choàng chiến đấu bó sát làm bằng mạ bạc thanh lịch và vảimàu ngọc lục bảo như chất lỏng ôm quanh người và lấp lánh như vảy rồng.

Những hình xăm chữ cổ tựphát sáng yếu ớt hiện rõ trên gáy chị ấy, và qua ánh sáng huyền ảo của cánh taydưới lớp áo chiến đấu, tôi đoán còn có nhiều hình xăm khác ở đó nữa.

Đầu óc tôi trống rỗng và thẩnthờ, đầu tôi ong lên. Tôi thực sự không biết điều gì đang xảy ra, nhưng nhìn thấyTessia vẫy tay và mỉm cười ấm áp trước những người nô lệ – thần dân – của chị ấy,ăn mặc như một chiến binh công chúa, chắc chắn có gì đó sai sai.

Và những hình xăm kia là gì?Một thứ gì đó để ngăn chặn mana của chị ấy, hoặc kiểm soát cô ấy bằng cách nàođó ư? Tôi không biết. Tôi đang rất khó nghĩ… Tôi có nên lao về phía tòa nhà vàkích hoạt huy chương này không? Tôi có thể đến chỗ các elves và Tessia, nhưngliệu tôi có thể sống sót đủ lâu để trốn thoát không? Kathyln bằng cách nào đóđã tránh được việc dịch chuyển Bilal đi theo chung, nhưng đó là chị ấy cố tìnhhay chỉ do may mắn?

Bây giờ tôi nhìn rõ hơn, thìtôi mới nhận ra rằng tôi không có chút hy vọng nào để thoát khỏi đây cùng chị ấy.Ít nhất là không phải ở đó, bao quanh bởi các pháp sư của kẻ thù…

Elijah – hay Nico, như SilasMilview đã gọi – giơ tay lên, và các người elf im lặng. Những người như câm níntrong khi họ chờ đợi để nghe những gì Elijah phải nói.

“Hôm nay tôi muốn nói chuyệnvới cả người dân Alacrya và người dân Dicathen của tôi. Tôi nói chuyện người vớitư cách là đứa trẻ của cả hai lục địa! Mặc dù tôi được sinh ra ở Vùng Trị TrungTâm của Alacrya, nhưng tôi lớn lên và học ở Dicathen cùng với người dân ở đó,bao gồm cả Công chúa Tessia Eralith của Elenoir, con gái của Alduin và MerialEralith quá cố.”

Một tiếng thút thít bật lêngiữa các elf khi Elijah nói tên của vị vua và hoàng hậu quá cố.

Tessia bước lên, và Elijahvòng tay qua eo chị ấy, kéo chị ấy lại gần.

Tôi kinh ngạc nhìn Tessia,hy vọng ít nhất một ánh mắt tức giận hoặc ghê tởm sẽ lộ ra trên khuôn mặt.Nhưng những gì tôi thấy là một nụ cười lo lắng – nhưng đầy chân thật.

Elijah tiếp tục. “Hômnay là một ngày mới. Chiến tranh đã kết thúc, và hai lục địa của chúng ta sẽ phụcvụ cho Vritra. Đấng Trị Vì Tối Cao chỉ mong muốn rằng chúng ta sẽ gạt bỏ nhữngthù hận trong quá khứ và đoàn kết lại với nhau dưới ngọn cờ hòa bình.”

Một vài tràng pháo tay ầm ĩvang lên từ khán đài, nhưng những người elf hoàn toàn im lặng. Hầu hết đều nhìnchằm chằm vào Tessia với cùng một sự bối rối và biểu cảm bị phản bội, như tôi.

“Bây giờ, hãy lắng nghe Côngchúa Tessia.”

Tessia bước đến trước bancông. Bước chân của chị ấy có vẻ run rẩy, và chị ấy nhanh chóng trấn an bảnthân bằng cách vịn vào lan can. Mặc cho chị ấy mặc quần áo và trang điểm đẹp,tôi có thể nhìn thấy những vầng thâm đen xung quanh mắt chị ấy, những trũng sâutrên má chị.

‘Chuyện gì đã xảy ra vậy vậy,Tessia? Anh ta đã làm gì chị vậy?’

“Thần – Thần dân của tôi,” chịnói, giọng hơi run. Chị ấy liếc nhanh về phía sau, nhưng vẫn tiếp tục sau cái gậtđầu khích lệ từ Elijah. “Tôi biết mọi người đang sợ hãi, nhưng tôi muốn mọi ngườibiết một điều – rằng tôi sẽ luôn luôn, và luôn luôn đứng giữa mọi người và bóngtối. Đừng đánh mất hy vọng. Xin hãy nghe lời tôi.

“Hôm nay tôi đứng trước mọingười để thông báo rằng tôi…” Chị lại ngập ngừng, mắt lướt qua khán giả.

Lần này Elijah tiến lại gần chịvà đặt tay lên lưng chị. Chị ấy đứng thẳng hơn một chút. “Tôi, Tessia Eralith,thành viên cuối cùng còn lại của gia đình hoàng tộc… sẽ từ bỏ quyền cai trị củaE-Elenoir” —  những người elf ngày cànghá hốc mồm — “và thề trung thành với Đấng Trị Vì Tối Cao của Alacrya… và traotrả lại quyền cai trị tuyệt đối với tất cả các vùng đất từng thuộc về chủng tộcelf lại cho ngài ấy.”

“Không!” Một nô lệelf hét lên.

“Không thể như vậy được!”Một người khác cầu xin.

“Đồ phản tặc!” Nhữngngười còn lại.

Sự phản đối kịch liệt nàykéo dài vài giây trước khi các vệ binh bước vào và đe dọa bằng vũ khí của họ,khiến các elf phải im lặng.

Tessia dựa vào Elijah trướckhi tiếp tục. “Tôi đã làm điều này để đổi lấy chính mạng sống của mọi người.”Bạn tôi, mặc dù tôi không thể nhận ra chị ấy, vẫn mỉm cười yếu ớt trước đámđông. “Mọi người sẽ được thả ngay lập tức… và được giải phóng khỏi nơi này tìmkiếm bạn bè và gia đình của mọi người… dù cho họ đang ở đâu.”

Bây giờ chính những ngườiAlacryan đang trấn áp các elf liền đứng im lặng và choáng váng.

“Tất cả các các elf sẽ đượcgiải thoát và… và được trao quyền sinh sống chung với người Alacryan… một cáchbình đẳng trong một thế giới mới.” Tessia dừng lại một lúc, và Elijah rướn ngườithì thầm vào tai chị điều gì đó. “Chúng ta sẽ không còn bị coi là một chủngtộc thấp hèn, sợ băng qua biên giới của chính mình nữa.”

Tôi lắc đầu, không thể tinđược những gì mình đang nghe. Con người ở Dicathen không phải lúc nào cũng đốixử tốt với các elf, và đúng là một số nơi ở Sapin vẫn cho phép chế độ nô lệ,nhưng con người và elf gần đây không hề có chiến tranh. Chúng tôi đâu có sát hạivua và hoàng hậu elf và vũ nhục xác chết của họ!

Tôi nắm chặt tay khi tôi trừngtrừng nhìn Tessia, và trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, tôi thề rằng tôi nghĩ rằngmắt chúng tôi nhìn thẳng vào nhau. Nhưng đôi mắt mệt mỏi màu ngọc bảo ấy khôngnhận ra tôi.

‘Chị ấy không nhận ra mìnhdưới lớp ngụy trang này,’ tôi nghiến răng tự nhủ.

Tôi gần như muốn cởi mũ vàxõa tóc, nhưng tôi không nhúc nhích.

Không, tôi không thể… khôngai trong chúng tôi có thể. Tất cả mọi người có mặt đều đông cứng, mở to mắt sợhãi như một áp lực khủng bố không giống như bất cứ thứ gì mà tôi từng cảm thấy đangsiết chặt từng inch trên cơ thể tôi.

Elijah và Tessia, cùng với mộtsố pháp sư Alacryan khác, đang nhìn chằm chằm lên phía trên, hoàn toàn im lặng.

Có thứ gì đó đang đến.

[] [] []

#Darkie