The Beginning After The End (Ánh Sáng Nơi Cuối Con Đường)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 612

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 1268

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 371

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 2776

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 1158

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 13025

Chương 315

” 

Cơn đau từ cú ngã bắt đầulan ra khắp người khi chúng tôi tìm đường trở lại hang động của trưởng lãoRinia. Hầu hết cơ thể tôi đầy các vết bầm tím và trầy xước, và tôi biết rằng nósẽ trông tệ hơn vào lúc tôi về nhà.

Mẹ sẽ phát hoảng cho coi.

Khả năng dò đường của Boocũng tốt như khứu giác vậy, nên chuyến đi trở về khá yên bình. Tôi xoa quanhtai Boo và vẽ lên bộ lông cậu ta một hình lưỡi liềm màu bạc lên ngực, rồi khậpkhiễng chui qua khe hẹp vào cái hang động nhỏ, mang theo cây cung gãy của tôivà chiếc lưỡi nhầy nhụa của con quái kia được quấn trong một mảnh vải áo củatôi.

Bên trong, trưởng lão Riniađang ngồi ở một chiếc bàn nhỏ, nhìn chằm chằm xuống một tấm bảng vuông phủ đầynhững viên bi. Bà ấy nhặt một viên bi, đặt nó xuống một vị trí khác trên bảng,và lầm bầm điều gì đó.

Tôi mở miệng định nói gì đócho ngầu ngầu, chẳng hạn như “Cháu đã trở lại!” nhưng bà lão elf giơbàn tay nhăn nheo ra hiệu cho tôi im lặng.

Đúng là tiên tri bí ẩn cókhác.

Sau một thời gian dài, bàRinia nhanh chóng di chuyển thêm hai viên đá nữa, rồi quay sang tôi với một nụcười mãn nguyện trên khuôn mặt.

“Cháu đã trở lại,” bà ấynói, nhìn vào gói vải trong tay tôi. “Và có vẻ như cháu đã thành công, quacơ thể te tua đó.” Ánh mắt của bà ấy nhanh chóng lướt qua cơ thể tôi, để ýcác vết bầm tím có thể nhìn thấy trên má, cổ và cánh tay của tôi. “Mặc dù làcũng phải trả giá một chút, nhưng cháu đã làm được rồi.”

Tôi mở miệng để bắt đầu kểcho bà ấy nghe về cuộc săn lùng con quái kia, nhưng trưởng lão Rinia chỉ vẫytay ra hiệu cho tôi lại gần, cắt lời tôi một lần nữa. “Đâu, đưa nó cho ta nào!”

Đảo mắt, tôi lững thững đi quavà đưa chiếc lưỡi quấn trong lớp vải cho bà ấy. Bà trưởng lão chậm rãi mở nóra, xem xét kỹ cái lưỡi.

“Tốt tốt. Rất tốt, nó sẽkhiến cho thứ đó trở nên hoàn hảo, trở nên độc đáo hơn.” Không thèm nhìn tôi, bànhư chạy băng băng qua cái hang động.

Tôi ngơ ngác nhìn bà ấy thảlưỡi vào cái nồi hầm đang bốc khói trên ngọn lửa nhỏ. Rồi tôi bỗng chợt nhậnra, cả hang động này tràn ngập mùi hương thức ăn nức mũi. Đôi mắt tôi nhìn từcái nồi đang sôi sùng sục tới Trưởng Lão Rinia rồi lại quay lại, rồi mở to vìkinh hãi.

“Bà — bà sẽ không—”

“Ồ đúng rồi cháu yêu.Lưỡi Blight Hob kho quẹt là một món ngon rất rất là hiếm. Hương vị dịu dàng,ngon ngọt, béo ngậy, chỉ có một chút vị đắng nhẹ.”

Tôi đã nghiêm túc cân nhắcviệc nôn mửa trên sàn nhà của bà ấy lần thứ hai trong cùng ngày, nhưng tôi cơnphẫn nộ trong tôi lại dần bùng lên.

Mở miệng ra định hỏi thôngtin mà tôi đã được hứa sẽ có, bà ấy lại ngắt lời tôi một lần nữa.

“Ta thực sự xin lỗi, nhưng tae rằng cái lưỡi này cần phải được nấu kỹ lưỡng, nên ta sẽ cần phải toàn tâm chúý. Thêm vào đó, ta chắc rằng mẹ của cháu sẽ muốn chăm sóc cho những vết thươngđó đấy, ta cho rằng sẽ không thành vấn đề với một pháp sư chữa trị như bà ấyđâu. Vì vậy, ngoan ngoãn đi về nhà đi nhé cháu cưng?”

“Nhưng còn—”

“À, à,” trưởng lão Rinia nóimột cách lơ đãng. Tôi thề là bà ấy đã chảy nước miếng khi nhìn chằm chằm vàochiếc nồi đen có chứa món thịt hầm lưỡi kia. “Tất nhiên là cháu sẽ có sự chúcphúc của ta rồi. Và cháu cũng nên nói với lão già Virion đần thối kia rằng nhiệmvụ sẽ thành công, nhưng sẽ phải trả giá.”

Tôi chớp mắt, miệng há hốc.”Chỉ vậy thôi á?”

Trưởng lão Rinia quay lại bắtgặp ánh mắt tôi, nghiêm túc trong giây lát. “Đúng. Luôn luôn có một cáigiá phải trả, cháu à. Ta e rằng cái giá phải trả cho mạng sống của những tùnhân elf kia đó có thể sẽ đắt hơn Virion tưởng và chấp nhận. “

“Cháu — cháu đã suýt chết đó!”Tôi hét lên, sự căng thẳng trong vài giờ qua bùng lên và chuyển sang tức giận, rồitôi trút hết lên người bà lão elf. “Cháu đã đánh đổi cây cung của mình, chỉđể bà có thể ăn một cái lưỡi quái dị nào đó và nói với cháu rằng “sẽ phảitrả giá”?”

Trưởng lão Rinia nhướng mộtbên lông mày lên. “Chết? Khó lắm cháu ơi. Cháu vẫn còn giữ món quà của anhtrai mình mà, phải không? “

Tay tôi lần tới mặt dây chuyềnLong Phụng ẩn dưới lớp quần áo của mình. Tôi đã đeo nó lâu đến nỗi tôi gần nhưquên mất công dụng thực sự của nó.

Khịt mũi trước sự ngạc nhiêncủa tôi, Rinia tiếp tục. “Như ta đã nói, luôn có một cái giá phải trả, cần phảihy sinh và đánh đổi. Cháu cũng đã hy sinh một thứ trong đường hầm đó, và cháu sẽtiếp tục làm như thế ở Elenoir. Khi thời điểm đến, Ellie, cháu phải chọn đặt nhiệmvụ lên hàng đầu.”

“Bà đang nói cái quáigì vậy?” Tôi nói, đưa tay lên trời và lắc đầu hoài nghi. “Cho cháu mộtcâu trả lời thẳng thắn đi chứ!”

“Hãy chọn nhiệm vụ. Dù gìthì cháu cũng sẽ phải trả giá, nhưng cháu sẽ là mấu chốt quyết định kế hoạch cóthành công hay không. Bây giờ hãy đi đi, những người khác đang bắt đầu lo lắngvà sẽ sớm đến tìm cháu thôi.” Bà ấy quay trở lại nồi của mình, dùng thìa gỗkhuấy cẩn thận các thứ bên trong, rồi thả vào một nhúm thứ gì đó từ một cái lọnhỏ. “Và ta không muốn bất cứ ai khác đến làm hỏng bữa ăn của ta.”

***

Chuyến đi bộ trở lại thị trấndài lê thê và chẳng thoải mái chút nào, nhưng may mắn là không còn mối nguy hiểmnào khác nữa. Boo để tôi cưỡi trên tấm lưng to lớn và nhiều lông của mình, vì mọibộ phận trên cơ thể tôi đều đau. Tôi dành nhiều thời gian thêu dệt nên câu chuyệncủa mình — và những lời bào chữa — để chút nữa nói cho mẹ tôi, mặc dù tôi khôngthể nghĩ ra lý do gì mà tôi có thể nói sẽ khiến mẹ bớt nổi điên hơn khi thấytôi te tua tàn tạ như thế này.

“Thật không thể tin cái bàelf đó được luôn,” tôi càu nhàu với Boo. “Con Blight Hob đó suýt chút nữa đã giếtchết ta, tất cả để bà ấy có thể ăn cái lưỡi ghê gớm của nó và nói với tôi rằngnhiệm vụ ‘sẽ phải trả giá đắt’.”

Boo gầm gừ an ủi.

Tôi định nói điều gì đókhác, nhưng bị phân tâm bởi một nguồn ánh sáng nhỏ nhấp nhô và len lỏi trước mặtchúng tôi trong đường hầm. Một lúc sau, một giọng nói vang lên: “Ellie -Eleanor Leywin, có phải cháu đó không?”

‘Ôi trời,’ tôi nghĩ, nhận rarằng có người trong đường hầm tìm kiếm tôi sẽ là một điềm xấu.

“Ừm,” tôi thở khò khè mộtcách đau đớn. “Ai đó?”

Nguồn sáng đó di chuyển vềphía tôi một cách nhanh chóng, kèm theo âm thanh của những bước chân nhẹ nhàng.Khuôn mặt to lớn, nhân hậu của Durden, một thành viên của nhóm Twin Horns và làbạn của cha mẹ tôi, dần trở nên rõ ràng khi tôi chớp mắt để làm quen với ánhsáng thay đổi đột ngột.

“Ellie, cháu đây rồi. Mẹ củacháu thực sự rất lo lắng, nên Helen đã cử chú đi tìm kiếm cháu, để đảm bảo rằngcháu vẫn—”

“Cháu ổn,” tôi nói dối, épbuộc mình phải ngồi thẳng lên trên lưng Boo và nhìn chằm chằm vào Durden. “Cháuđang làm nhiệm vụ cho ngài Tổng Tư Lệnh. Cháu cần đến gặp ngài Virion tại Tòathị chính, sau đó cháu sẽ về nhà. “

Durden cười ngượng ngùng. “Tanhận được yêu cầu phải đảm bảo rằng cháu sẽ thực sự đến gặp mẹ của mình. Có vẻ nhưlà mẹ cháu đã thực sự la mắng ngài tổng tư lệnh một tràng hơi bị dài và lâu đấy…”Vị pháp sư to lớn nói tiếp, sau đó nói thêm, “Mà đừng nói với bất cứ ai là chúđã nói điều đó nhe.”

Ít nhất nếu mẹ đã la mắngVirion, có lẽ sẽ không quá tệ đối với tôi đâu nhỉ…

Tôi biết nếu tôi không vềnhà ngay lập tức thì chỉ làm tình hình thêm tồi tệ hơn, nhưng đây là nhiệm vụ củatôi, và mặc dù lời nói của Trưởng lão Rinia có hơi vô dụng và mông lung, nhưngtôi cảm thấy phải đích thân mình chuyển lời bà ấy với Virion.

Khi tôi nói cho Durden về điềuđó, chú ấy lưỡng lự gật đầu. “Vậy thì, đi thôi. Chú cũng muốn đưa cháu trở về vớimẹ của cháu trước khi—”

“Mẹ cháu bùng nổ như mộtngọn núi lửa hửm?” Tôi nói hộ.

Chú ấy cười nhạt và dẫn đườngđi ra khỏi đường hầm về phía thị trấn.

Durden giữ cửa treo sang mộtbên và ra hiệu cho tôi vào. Boo ở bên ngoài, cuộn tròn như một con chó lớn bêncạnh cầu thang dẫn lên cửa trước của Tòa thị chính. Bên trong cánh cửa, Alboldđứng gác ở vị trí cũ.

“Rất vui khi thấy em khôngsao, tiểu thư Eleanor.” Anh ta ra hiệu cho chúng tôi đi vào phòng họp chínhtrong hành lang. “Ngài Tổng Tư Lệnh sẽ cần gặp em ngay lập tức.”

Tôi bắt đầu đi qua hànhlang, nhưng đi chậm lại khi tôi nghe thấy tiếng nói vang vọn bên trong.

“—lại quá muộn rồi, Tổng TưLệnh.” Đó là giọng nói trầm của Bairon. “Đúng thật là chắc chắn có dấu hiệu củaLances Varay, Aya và Mica, nhưng chúng ta không thể tìm ra dấu vết thực sự nàođó có thể giúp ta đi tìm bọn họ.”

“Chết tiệt thật chứ. Bangười đó định làm gì thế trời?” Virion càu nhàu bực bội.

“Chúng ta vẫn chưa tìm thấybất kỳ lý do, hoặc chứng cứ hợp lý nào cho thấy bọn họ sẽ tấn công hay ở đâu.Chúng ta thậm chí còn không thể chắc chắn rằng liệu bọn họ có biết chúng ta cònsống hay không nữa. Ngoài lý do đó thì tôi không thấy bất kỳ lý do nào khác đểbọn họ tiếp tục bặt vô ăm tín như thế.”

“Tiếp tục cố gắng truytìm đi. Nếu muốn đẩy lùi phe Alacrya, chúng ta thực sự cần sự trợ giúp từ cácLances còn lại. “

Tôi dừng lại ở rìa cổng, lắngnghe cuộc trò chuyện giữa Bairon và Virion. Kể từ khi Dicathen thất thủ thìchúng tôi không hề nhận được bất kỳ tin tức nào về các Lances khác. Thật tốtkhi biết rằng họ vẫn đang chiến đấu ở ngoài đó.

Albold đi quanh tôi, dừng lạiở ngưỡng cửa và cúi đầu. “Thưa Tổng Tư Lệnh Virion, Tiểu thư Eleanor Leywin vừamới trở về từ đường hầm.” Anh ta ra hiệu cho tôi vào phòng, rồi tôi ngập ngừngđi vào.

Tôi thực sự quá mệt mỏi để tỏra lo lắng, nhưng tôi vẫn không biết làm thế nào để giải thích rõ ràng những gìmà bà Rinia đã nói.

Ánh mắt nghiêm nghị củaVirion nhìn vào những vết bầm tím và trầy xước trên chân tôi, rồi nét mặt ông ấydịu lại. “Có vẻ như hành trình đến chỗ Rinia khó khăn hơn ta tưởng. Xin lỗi,Eleanor. Nếu ta mà biết—”

“Không sao,” tôi cắt ngang,rồi thầm mắng mình vì có hơi thô lỗ. “Trưởng lào Rinia yêu cầu cháu chứng minhthực lực để bà ấy biết rằng cháu đã sẵn sàng để chiến đấu, và cháu đã làm vậy. Cháu— bà ấy…” Tôi tiếp tục, lặp đi lặp lại trong đầu tất cả những gì bà ấy đã nói vớitôi — những câu nói ngắn gọn của bà ấy.

Virion cẩn thận lắng nghetôi lặp lại lời của Trưởng lão Rinia.

“Một cái giá không tưởngđến mức ta không thể chấp nhận á?” Tổng Tư Lệnh nhìn xuống bàn làm việc,nhưng ánh mắt không tập trung. “Đúng là bạn cũ của ta.” Virion nhìnlên, nhìn chằm chằm qua vai tôi về phía xa xăm. “Không có giá nào mà ta khôngdám trả vì sự thành công của… nhiệm vụ giải cứu càng nhiều người của chúng tacàng tốt. Elf sẽ không trở thành nô lệ. Chúng ta thà chết còn hơn.”

Rồi ông ấy đột ngột đứng dậy,chiếc ghế của ông ấy lên trên nền đá một cách chói tai. “Cảm ơn, Eleanor. Ta rấtcảm kích sự giúp đỡ của cháu. Chúng ta sẽ dành vài ngày để chuẩn bị cho chuyếnhành trình đến Elenoir, và ta sẽ nhờ Tessia đến báo cho cháu khi cần thiết”.Nhìn Albold, rồi ông ta nói, “Hãy hộ tống tiểu thư Leywin về nhà. Ta tin rằng mẹcon bé sẽ rất háo hức khi thấy Eleanor trở về.”

Albold và tôi đều cúi chào,và tôi đi theo người lính elf ra khỏi Tòa thị chính.

‘Không có giá nào mà ông ấykhông trả ư?’ Tôi tự hỏi. Ngài tổng tư lệnh thực sự đã thay đổi rất nhiều kể từkhi toà lâu đài bay thất thủ. Nghe giống như các mất mát, đau thương của chiếntranh đã cướp đi lòng tốt và sự ấm áp từ ngài ấy. Sau cùng thì ai mà lại khôngbị ảnh hưởng bởi chiến tranh đâu?

Vài phút sau, tôi chào tạmbiệt Albold và Durden, dù cả hai đều khăng khăng muốn đưa tôi về nhà an toàn, rồitôi đứng bên ngoài ngôi nhà nhỏ hai tầng mà tôi ở chung với mẹ và Boo. Tôi nhìnhọ rời đi nhanh chóng, rồi mỉm cười với Durden khi chú ấy quay lại nhìn lại tôilần cuối.

“Trông chú ấy giống nhưthủ phạm đang chạy trốn khỏi hiện trường vụ án, nhỉ Boo?”

Khế ước thú của tôi hậm hựcđồng ý, sau đó vô tình đẩy tấm che cửa ra khỏi đường bằng mõm của cậu ta và biếnmất vào nhà.

Từ bên trong, tôi nghe thấy,“Boo! Ellie đâu? Ellie!”

Trong tích tắc, tôi nghĩ vềviệc chạy đi theo chú Durden, rồi tôi chỉ phóng tầm mắt ra góc của một trong nhữngtòa nhà gần đó. Tôi tưởng tượng mình đang trốn trong một ngôi nhà không có ngườiở, câu cá trên sông để ăn khi mọi người đã ngủ, nhờ Tessia đem quần áo mới chotôi và món bánh ngọt mà các các elf yêu thích…

Thở dài, tôi lắng nghe tiếngbước chân của mẹ tôi đang vang dội xuống cầu thang và cố gắng nở một nụ cười hồnnhiên trên khuôn mặt trong khi tôi đợi mẹ lao qua cánh cửa chỉ trong giây látsau.

Mái tóc màu nâu vàng của bà ấybung một nửa ra khỏi tóc đuôi ngựa, bà ấy rất vội vàng, và đôi mắt đẫm ướt và đỏ,như thể bà ấy đang khóc.

Đôi mắt đó đảo khắp các vếtbầm tím của tôi như một pháp sư chữa trị chuyên nghiệp, và há hốc mồm.”Ellie, chuyện quái gì đã xảy ra với con vậy?”

Trước khi tôi có thể kịp đáplại, bà ấy đã kéo tay áo và gấu áo của tôi, lần theo dấu vết bầm tím lên cánhtay, ngang cổ, xuống lưng và hông của tôi. Sau đó, tay mẹ bắt đầu phát ra ánhsáng màu xanh lá cây và vàng dịu. Tôi ngay lập tức cảm thấy ấm áp và mát lạnh,đồng thời các vết xước, vết cắt và vết bầm tím trên khắp cơ thể bắt đầu lành lại.

Mẹ tôi giữ im lặng trong khilàm việc, tập trung hoàn toàn vào việc chữa trị vết thương của tôi. Có vẻ tốtnhất là tôi cũng nên ngậm miệng nhìn những vết bầm tím đen dần chuyển sangxanh, rồi vàng, rồi biến mất trước mắt.

Khi bà ấy làm xong, tôi hítmột hơi không khí mát lạnh thật sâu. Cơn đau đã biến mất. Tôi không thể nhớ rằngmình đã bao giờ cảm thấy tốt hơn thế này!

Sau đó, một giọng nói lạnhnhư dao cắt xuyên qua bầu không khí dễ chịu sau khi chữa trị. “Vào trong. Ngay.”

Tôi đánh liều nhìn vào mặt mẹ;mắt mẹ đầy lửa và giận dữ. Ôi thôi toang tôi rồi.

Mẹ tôi không phải là một ngườixấu tính, đương nhiên rồi. Thực tế thì bà ấy luôn là một người phụ nữ rất tốt bụngvà đầy lòng nhân ái. Tuy nhiên, sự căng thẳng trong việc làm mẹ của ArthurLeywin đã khiến bà ấy rất mệt mỏi, suy sụp, và buộc bà ấy phải trở nên nhạy bénvà nhạy cảm hơn nhiều. Bà ấy buộc phải gồng mình chịu đựng những căng thẳng vàlo lắng luôn thường trực khi có một người con trai như Arthur, người chỉ ở nhàcùng lắm vài ngày và phải rời đi ngay, và luôn luôn trong tình huống thập tử nhấtsinh dù ở bất cứ đâu.

Hoặc ít nhất thì đó là nhữnggì tôi liên tục nhắc nhở bản thân mình, và suốt một tiếng đồng hồ tiếp theo, bàấy đã lặp đi lặp lại với tôi bằng hàng tá cách khác nhau về việc tôi đã quá liềulĩnh, ngu ngốc, trẻ con, và nguy hiểm như thế nào khi một mình vào đường hầm,và bà ấy sẽ đi nói với tất cả mọi người, từ Trưởng lão Rinia đến Tổng Tư LệnhVirion và thậm chí cả người phụ nữ elf già buồn bã sống bên cạnh rằng tôi khôngđược phép đi thực hiện bất kỳ nhiệm vụ hay cuộc săn lùng, hay tấn công nào nếukhông có sự cho phép từ mẹ.

Bà ấy kết thúc việc cả tràngdài bằng cách nhấn mạnh rằng lỡ nếu có chuyện gì xảy ra với tôi thì chắc bà ấysẽ chết vì tan nát trái tim mất, và rằng tôi có muốn chịu trách nhiệm về chuyệnđó không?

Tôi đứng dậy khỏi chỗ ngồi,lưng áp vào bức tường ở tầng hai của ngôi nhà. Mẹ thì đang ngồi bên bàn ăn, tayôm mặt, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng trên cái bàn gỗ hóa đá.

Tôi băng qua phòng và đivòng ra sau cô ấy, rồi cúi xuống và vòng tay qua người cô ấy, đặt má tôi lênvai cô ấy.

Có hàng trăm điều tôi muốnnói với bà ấy: rằng tôi yêu bà ấy biết bao nhiêu, rằng tôi đã tiếc nuối biếtbao khi Arthur và bố đã ra đi, rằng tôi ước gì bà ấy không phải tức giận và sợhãi đến mức này; và rằng, dù cho có chuyện gì xảy ra đi nữa, tôi không thể chỉngồi ngoài lề và nhìn Dicathen vật lộn để cố gắng tồn tại được nữa…

Nhưng thay vào đó, những gìtôi nói là, “Con sẽ đến Elenoir để chiến đấu với phe Alacryan, mẹ ạ.”

Mẹ tôi bật ra khỏi ghế, giậtphăng tay tôi ra và suýt xô ngã tôi về phía sau. Bà ấy bước ngang qua phòng, xésợi dây da buộc tóc đuôi ngựa ra, rồi quay lại và vung nó vào tôi như một cáiroi.

“Bộ nãy giờ con không nghe lọtđược một từ quái nào hết hả, Eleanor?” Mái tóc mẹ xõa bù xù quanh khuôn mặt đỏbừng. Bà ấy trông thật sự như một người loạn trí vậy.

Nói một cách chậm rãi vàbình tĩnh, tôi nói, “Con có nghe mà, mẹ, con thực sự lắng nghe từn từ mà mẹ đãnói. Con đã lắng nghe mọi lời mẹ nói, và bây giờ con cần mẹ lắng nghe tôi.”Bà ấy đảo mắt và khịt mũi, nhưng tôi giơ tay và tiếp tục nói, truyền hết sự tựtin nhiều nhất có thể vào lời nói của mình. “Con phải làm gì đó mẹ ạ. Con thựcsự cần phải làm gì đó để giúp đỡ.”

Tôi chỉ lên trần của nơi trúẩn nhỏ của chúng tôi. “Ở đâu đó trên kia, ngay lúc này, có một người mẹ đang chứngkiến ​​con mình chết, hoặc một người vợ đang chứng kiến chồng mình ra, hoặc mộtngười chị em gái nào đó đã rời xa cõi đời này. Chúng ta không phải là những ngườiduy nhất mất đi người thân của mình, mẹ ạ. Ai cũng có mất mát hết!” Bây giờ nghenhư thể tôi đang cầu xin, sự tự tin dần trôi đi, nhưng tôi không quan tâm. Tôiphải nói cho bà ấy hiểu.

Bà ấy mở miệng để trả lời,nhưng tôi vẫn tiếp tục, biết rằng nếu tôi đánh mất luồng suy nghĩ bây giờ, tôisẽ không bao giờ nói nên nỗi lòng của mình. “Chúng ta là những người may mắn, mẹạ! Những người thực sự rất may mắn. Có rất nhiều người — hầu hết mọi người — chẳnghề có lấy dù chỉ một cơ hội mỏng manh để chống trả lại. Nhưng chúng ta thì có!Tất cả chúng ta đều có thể tạo nên sự khác biệt.

“Nếu con chỉ ngồi yên ở đây,dù biết con hoàn toàn có đủ khả năng để giúp đỡ họ ngoài đó, thì cái cảm giácchết tiệt đó sẽ ăn mòn con từ trong ra ngoài như một con đỉa đói vậy. Nếu conkhông làm gì đó, thì chẳng khác nào con cũng đã chết cả!”

Tôi nhận ra rằng mình cũngđang hậm hực như Boo và sắp rơi nước mắt. Mặt khác, mẹ tôi dường như đã rất bìnhtĩnh. Bà ấy đang nhìn tôi bằng một ánh mắt nghiên cứu kỹ lưỡng mà tôi không thểhề thấy trước đây.

Sau một lúc lâu, bà ấy lạibăng qua phòng, nắm tay tôi và dẫn tôi trở lại bàn. Chúng tôi ngồi xuống và bà ấychỉ im lặng nhìn tôi một lúc.

“Có điều mẹ nên nói với contừ lâu lắm rồi, Ellie.” Mẹ nhìn vào mắt tôi, dừng lại để chắc chắn rằng tôi vẫnđang nghe, rồi tiếp tục. “Con đã lớn lên ở ngay giữa vòng xoáy của tất cả cuộcphiêu lưu, hỗn loạn và chiến tranh này, kết bạn với các công chúa và quái thúmana, học phép thuật và chiến đấu — nhưng đây hoàn toàn không phải là cuộc sốngdành cho con.”

Tôi nhìn cô ấy không chắc chắn.”Ý mẹ là gì?”

Mẹ tôi gõ ngón tay trên mặtbàn cổ, nhìn xuống tấm gỗ hóa đá như thể hy vọng nó có thể đánh vần ra những từmà bà đang tìm kiếm. “Anh trai của con… Arthur đã kéo tất cả chúng ta vào mộtcuộc sống mà chúng ta không tài nào chuẩn bị trước được. Tất nhiên là anh conthì đã được chuẩn bị trước… nhưng Arthur thì khác.”

Bà ấy ngước nhìn tôi, nhìnvào mắt tôi, khuôn mặt tôi thật kỹ lưỡng. Tôi rất muốn tận dụng khoảnh khắcbình yên và sum vầy này với mẹ, nhưng tôi không hiểu mẹ đang cố gắng truyền đạtđiều gì.

Thở dài, bà ấy vươn tay và đặttay mình lên tay tôi. “Arthur… điều này có hơi khó giải thích cho con.”

“Là chuyện Arthur làngười khác tái sinh ư?” Tôi hỏi, những lời chập chừng của mẹ khiến tôi chợtnhận ra.

Bà ấy trố mắt nhìn tôi, mắtmở to và miệng há hốc. “Con đã biết chuyện này rồi á?” Tôi có thể thấybà ấy nuốt nước bọt, ngập ngừng, rồi hỏi, “Arthur đã nói chuyện này vớicon rồi ư?”

Tôi lắc đầu. “Không, mặc dù conước anh ấy đã kể. Con tự suy luận ra từ những điều mà mẹ và bố từng nói. Contình cờ nghe được cả hai người đã đánh nhau về điều này vài lần trong lâu đài,trong khi Arthur đang luyện tập với asuras.” Nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên vẫncòn trên khuôn mặt bà ấy, tôi thở dài một hơi. “Con còn nhỏ, chứ đâu có ngu đâumẹ.”

Bà ấy siết chặt tay tôi và mỉmcười. “Không, con yêu, đương nhiên là không rồi.”

“Dù sao thì con cũng khônghiểu tại sao mọi người lại quá quan trọng điều đó đến vậy. Chỉ vì anh ấy có ký ứctừ một kiếp sống khác cũng đâu có khiến anh ấy ngừng là anh trai của con. Anh ấyvẫn là người luôn đùa giỡn với con, người luôn bên cạnh con, người luôn giúp đỡcon…Mặc dù đúng hơn là anh ấy không phải lúc nào cũng ở bên cạnh, nhưng anh ấyluôn coi con như em gái của mình mà.”

“Mẹ biết, Ellie, và con nóiđúng. Nó không hề quan trọng. Không còn nữa. Tuy nhiên, điều mẹ muốn con hiểulà Arthur mới là người được sinh ra vì cuộc sống này. Mẹ nghĩ… Mẹ nghĩ anh conđược đưa đến thế giới này là để chiến đấu vì Dicathen…” Mẹ bắt đầu ấp úng, đánhmất luồng suy nghĩ của mình. “Anh con là một pháp sư tứ hệ nguyên tố với kinhnghiệm chinh chiến của hai kiếp đời lận, Ellie. Còn con thì-“

“Chỉ là một đứa congái?” Tôi hỏi một cách nóng nảy. “Arthur đã không còn nữa rồi mẹ, vậy dùcho Arthur được tái sinh vào thế giới này vì lý do gì đi nữa, anh ấy đã hoànthành nghĩa vụ của mình rồi, đúng chứ?”

“Hoặc thất bại…” bà ấy buồnbã trả lời, không nhìn vào mắt tôi.

“Anh ấy có thể ở đây để truyềncảm hứng cho chúng ta, cho chúng ta thấy khả năng thực sự của chúng ta, để khianh ấy rời đi, chúng ta biết rằng chúng ta vẫn có thể giành chiến thắng màkhông có anh ấy. Con biết mẹ nghĩ rằng sẽ an toàn hơn nếu để Virion và Baironvà những người khác xử lý mọi việc, nhưng con không muốn trốn chạy trách nhiệm củamình, với tư cách là một pháp sư đã qua huấn luyện.”

Tôi nhìn mẹ bằng ánh mắt sắcbén mà tôi học được từ Arthur. “Con biết chuyện gì đã xảy ra với Bố và Anh. Concũng sợ, nhưng con vẫn muốn chiến đấu. “

Miệng bà ấy mở ra, nhưng lạiđóng lại và bà ấy lau nước mắt. Rồi bỗng mẹ tôi bật ra một tiếng cười khàn đặc.“Mẹ đoán chắc đây là lỗi của chính mẹ khi đã nuôi dạy con trở thành một cô gáitrẻ mạnh mẽ và ngay thẳng như vậy.”

Một tiếng cười thoát ra khỏimôi tôi khi tôi đi quanh bàn và ôm chầm lấy mẹ.

[] [] []

#Darkie