The Beginning After The End (Ánh Sáng Nơi Cuối Con Đường)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 379

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 764

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 262

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1779

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 729

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8076

Chương 307

” 

Tôi nuốt một ngụm nước đá lạnh,để nó trôi xuống cổ họng trước khi đứng dậy.

Bên cạnh tôi, Caera nhăn mặtkhi nuốt thứ chất lỏng trong vắt chảy vào thác nước. Tôi tiếp tục khảo sát xungquanh, cẩn thận đảm bảo Răng Trái hoặc đàn em của anh ta không bám theo chúngtôi.

“Tôi không nghĩ rằng họ sẽkiếm chuyện với chúng ta nữa đâu,” Caera thản nhiên nói, bước tới chỗ tôi. “Ngaycả con nít cũng biết anh out trình tất cả bọn họ cộng lại rồi còn gì.”

“Cô cũng đã cầm cự khátốt lúc nãy đấy.” Tôi nhướng mày, quan sát nữ quý tộc Alacryan. “Có vẻ nhưcô đã thực sự trở nên mạnh mẽ hơn kể từ khi chúng ta đến khu vực này.”

“Thật là hiếm khi nghe anhkhen tôi, Grey,” cô nói, nheo mắt. “Nhưng tiếc là nghe có hơi trịch thượng đấy.”

“Ý tôi không phải thế,” tôitrả lời, bất ngờ. “Xin lỗi.”

“Lời xin lỗi được chấpnhận.” Một nụ cười yếu ớt nở trên bờ môi hồng hào của Caera. “Bây giờchúng ta hãy lấy mảnh cổng trước khi có thêm bất kỳ rắc rối nào khác xuất hiện.Ở đây quá yên bình, và điều đó khiến tôi lo lắng.”

Gật đầu đồng ý, tôi chỉ tayvề phía một dãy hang động trên mặt núi dốc của. “Chúng ta gần đến nơi rồi.”

Hai chúng tôi băng qua bênkia con suối rộng, đến trước một khe nứt khuất bóng giữa hai hang động lớn hơn.Dẫn đầu, tôi lách qua lối vào vừa đủ rộng để tôi lách vào.

“Ừm, Grey? Giúp tôi một tayđược chứ? “

Tôi quay lại thì thấy Caerabị kẹt lại, cố gắng xoay phần người trên bị kẹt ra.

“May cho cô là Regis khôngcó ở đây,” tôi nói với một nụ cười tự mãn trước khi kéo cô ấy ra ngoài. (Darkie: wh-what are you doing, step ascender)

Mặc dù thông qua ký ức củaBa Bước dẫn lối, bọn tôi vẫn phải mất nửa giờ để đi qua đường hầm quanh co, rẽnhánh nhiều lần khi chúng tôi đi sâu hơn.

Cuối cùng, tôi tìm thấy tảngđá lấp lánh nằm ở ngã rẽ cuối cùng, và rồi tôi đi khoảng hai mươi tám bước ngắntrước khi khom người dùng tay đào xuống đất.

Ẩn trong một lớp cát đen làmột phiến đá trắng, mỏng, rộng khoảng 4 inch và dài 8 inch.

“Chỉ còn ba cái nữa thôi,”Caera thở dài nói.

Tôi bỏ nó vào cổ tự khônggian của mình. “Chúng ta càng lúc càng gần mục tiêu hơn rồi.”

Đột nhiên, một cơn đau âm ỉphát ra từ lưng của tôi và lan khắp cơ thể tôi, khiến tôi loạng choạng.

“Grey!”

“Không có gì,” tôi càu nhàu,đứng dậy. “Lại là Regis thôi. Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra với cậu ta,nhưng có vẻ như cậu ta đang sắp giải quyết xong vấn đề gì đó của mình rồi.”

Các “xung nhịp”,thứ mới bắt đầu xảy ra khoảng một ngày trước, đã càng ngày càng mạnh dần lên.May mắn thay là nó chỉ phiền phức một chút chứ không gì nghiêm trọng, nhưng tôithực sự bắt đầu lo lắng về người bạn đồng hành láu cá của mình.

Tắt suy nghĩ, tôi quay sangCaera, người vẫn đang nhìn chằm chằm vào tôi với vẻ lo lắng. “Đinào.”

***

Hai chúng tôi lặng lẽ bướcđi trên lớp tuyết phủ trắng xóa, đi được vài dặm từ ngọn núi nơi chúng tôi đã lấyđược mảnh cổng của tộc Vuốt Bóng Đêm.

Chúng tôi đi về hướng làng củaMỏ Lao, hy vọng lấy được mảnh ghép của họ và tìm hiểu thêm về thông tin về haimảnh cuối cùng. Còn liệu họ có sẵn sàng cung cấp cho chúng tôi thông tin nàyhay không, tôi không ngại ngần phải bẩn tay để buộc họ nôn ra thông tin sau khiký ức đau thương của Ba Bước.

Nhìn xuống, tôi tập trungvào món đồ chơi trái cây khô mà Ba Bước đã đưa cho tôi, thứ mà tôi thường lôira để táy máy trong lúc đi bộ. Mặc dù rất bực bội, nhưng tôi biết rằng việc thànhthục sử dụng món đồ chơi trẻ em này sẽ là bước đầu tiên trong việc tạo ra vậtthể aether của riêng tôi.

Tôi vận aether quanh bàn taymột lần nữa trước khi đưa ngón trỏ vào lỗ nhỏ của quả. Tôi bắt đầu cố gắng đẩyluồng aether tím qua đầu ngón tay và vào bên trong quả. Tất cả những gì tôi làmđược là càng đẩy cái hạt trong quả ra xa hơn với một đầu aether nhô ra khỏi taytôi.

Tập trung hết sức vào cái lỗnhỏ của món đồ chơi, tôi cố gắng kéo dài và thu hẹp đầu aether bao quanh ngóntay mình, nhưng tôi chỉ có thể đẩy aether ra một chút xíu trước khi tay tôi trởnên đau đớn.

Tôi nhớ về khả năng PháoAether mà tôi đã nghĩ ra để đào xuyên qua tuyết, và cố gắng dùng lý thuyết củakỹ năng đó áp dụng vào. Tuy nhiên, ngay khi đủ lượng aether tập hợp vào một điểm,nó sẽ bùng nổ, thổi bay món đồ chơi.

“Pfft.”

Tôi quay lại thì thấy Caerađang nhìn tôi với nụ cười lên tận tai và đôi môi mím chặt để cố nhịn cười.”Anh chơi cái đó chán tới mức bắn nó bay khỏi tay luôn à?”

“Tôi đâu có cố ý làm thế,”tôi càu nhàu, chạy bộ vài bước đến nơi món đồ chơi hạ cánh. “Món đồ chơinày càng lúc càng chứng tỏ nó là một thử thách khó nhằn hơn tôi nghĩ.”

“Các Vuốt Bóng Đêm dành phầnlớn thời thơ ấu để luyện tập với thứ đó, và đó là đã tính luôn khả năng bẩmsinh của họ rồi.”

Tôi nhặt trái cây khô và lắcnó và quay lại Caera. “Thì?”

“Thì…” Caera bước đến gầntôi và choàng tay qua tay tôi và món đồ chơi, nhẹ nhàng đẩy nó xuống. “Anh sẽkhông thể làm được như họ chỉ trong vài tiếng đồng hồ thôi đâu, đặc biệt là khimột nửa bộ não của anh đang bận rộn suy nghĩ bước đi tiếp theo.”

“Trí thông minh của côtỷ lệ thuận với cặp sừng của mình hả?” Tôi chế giễu.

“Phân biệt chủng tộc quá nha,”Caera bĩu môi. “Và không hề nhá. Con người ta thường trưởng thành nhanh hơn khihọ có tuổi thơ khó khăn.”

Tôi không thể không đồng ýkhi nghĩ lại thời thơ ấu của mình, cả là Grey và Arthur. “Có vẻ câu đùa của tôihơi thiếu tế nhị. Xin lỗi.”

“Là do cặp sừng của tôitrông kỳ lạ với anh hả?” Caera hỏi, nghiêng người về phía tôi. “Tôi luôngiấu chúng với mọi người, ngoại trừ người cố vấn của tôi và cô ấy cũng có sừng.”

Tôi bước đi. “Không phải làkỳ lạ. Chỉ là tôi có trải nghiệm không mấy gì vui vẻ với mấy người có sừng trênđầu. “

Caera nhướng mày, đôi mắt đỏrực của cô ấy càng thêm tò mò. “Trải nghiệm g—” Caera dừng lại và lắc đầu. “Thôibỏ đi. Đúng là tôi muốn biết nhiều hơn về anh, nhưng tôi sẽ đợi đến khi anh trởnên thoải mái để chia sẽ hơn.”

“Tôi cảm kích điều đó đấy,”tôi trả lời, nhét món đồ chơi trái cây sấy khô vào lại cổ tự không gian củamình. “Nhưng tôi không có—” Tôi dừng lại, nhìn chằm chằm vào khoảng không.”Cái gì thế?”

Caera quay lại để nhìn đườngchân trời.

“Có vẻ như có một cơnbão khác… đang dâng lên từ mặt đất ư?”

Cô ấy nói đúng. Nó trông giốngnhư một cơn bão, ngoại trừ việc không có bất kỳ đám mây đen nào trên bầu trời cả.Phía trên chúng tôi là cả một bầu trời trong trẻo màu xanh dương yên ả trải dàibất tận cùng với dãy núi cao bất tận.

Trên mặt đất, tuyết như bị hấttung lên, cuồn cuộn như đang ở giữa tâm bão tuyết. Nhưng vấn đề ở đây là dườngnhư nó đang đi theo hướng của chúng tôi, và tiến đến chỗ chúng tôi rất, rất lànhanh.

Những con đường aether màutím nhanh chóng xuất hiện khi tôi chuẩn bị Thần Tốc, nhưng tôi đã kìm bản thânlại. “Cơn bão” đó di chuyển không hề tự nhiên chút nào hết, mà trông như thể nólà sinh vật sống vậy.

Một phần trong tôi có chút nhẹnhõm vì nó có thể là kẻ thù có thể giái quyết được. Cho đến nay, trở ngại nguyhiểm nhất mà chúng tôi phải đối mặt trong khu vực này là thời tiết khắc nghiệt,và nó không phải là thứ tôi có thể chiến đấu và càng không thể thắng được.

Quyết định đối đầu với bất cứthứ gì đang đến gần chúng tôi thay vì dùng Thần Tốc để chạy đi, tôi kéo Caera lạigần.

“Chuẩn bị tinh thần đi!”Tôi nói, vận aether bao phủ cơ thể, còn Caera thì vận mana.

Tôi dậm chân xuống tuyết vàchuẩn bị va chạm, nhưng thay vì quét qua chúng tôi, trận bão tuyết đó lại tảnra và bao vây chúng tôi. Khi nó đã đủ gần, tôi có thể thấy được bóng dáng dichuyển trong nó, và rồi tôi nhận ra đó là gì.

“Những con quái hoang dã,”tôi lẩm bẩm.

Các sinh vật ma quái làm từtuyết và băng lơ lửng trong cơn lốc xoáy aether lao vun vút về phía chúng tôi. Nókhiến tôi nhớ đến bóng ma quỷ quyệt đã chiếm hữu thân xác Ada trong phòng gương,nhưng thứ này có thể chiễm hữu mặt đất, rồi biến thành một con golem đất tuyếtaether.

Hàng chục, hoặc có thể làhàng trăm con thú aether giống hệt nhau đã tạo nên cơn bão đang bao vây chúngtôi.

Vận thêm một lớp aether, tôilao về phía cái thứ đó. Nắm đấm của tôi xuyên qua tuyết và aether, nhưng nókhông bị hề hấn gì ngay cả khi tôi đấm xuyên qua nó.

Một cánh tay gầy gò có bamóng vuốt băng giá chém thẳng vào tôi. Giống hệt nắm đấm của tôi đấm xuyên quacơ thể nó, các móng vuốt của cũng đi xuyên qua lớp aether bảo vệ cơ thể tôi mộtcách dễ dàng. Mặc dù không để lại vết thương trực tiếp nào, nhưng cứ như thể cómột ngọn lửa lạnh lẽo thiêu đốt cả người tôi vậy. Aether tràn ra khỏi lõi củatôi ra vết thương để chữa lành nó.

“Đừng để chúng chạm vào cô!”Tôi hét ngay khi Caera lao về phía trước, lưỡi kiếm của cô ấy chém xuyên qua cơthể con golem.

Tuy nhiên, đòn tấn công củacô ấy thậm chí còn vô dụng hơn cú đấm của tôi. Nó dùng bàn tay móng vuốt thứhai vung xuống, buộc cô phải nhảy lùi lại. Rồi hai cánh tay khác mọc ra trên cơthể nó, chĩa thẳng về phía tôi.

Tôi cố gắng nắm lấy cổ taynó, nhưng tay tôi chỉ nắm được đống tuyết lơ lửng; những móng vuốt kia lại chémmột đường băng giá đau điếng óc vào hông tôi, buộc cơ thể tôi phải chữa lành vếtthương một lần nữa. Và tôi nhận ra rằng tôi sắp dùng hết aether vì hai đòn vừarồi.

“Bây giờ sẽ là thời điểm tuyệtcmn vời để xuất hiện đấy, Regis,” tôi gầm gừ, cảm thấy cậu ta càng hấp thụ nhiềuaether hơn trong trữ lượng aether vốn đã cạn kiệt của tôi.

Tránh né một đòn vung móngvuốt của chúng, tôi vận aether vào tay phải của mình. Chỉ dựa vào các mạchaether mà tôi đã tạo mà không có sự trợ giúp của Regis giúp gom aether lại, nêntôi mất nhiều thời gian hơn để vận lượng aether thích hợp.

Khi sẵn sàng, tôi giơ cánh tayđã được bao bọc trong một lớp aether dày, và kích nổ aether vào con golem tuyếtgần nhất.

Pháo aether của tôi không chỉxé toạc con golem tuyết mà tôi nhắm tới, mà còn giết luôn ba con nữa ở đằng saunó, làm biến dạng màn sương aetheric đang giữ chúng lại với nhau và khiến cơ thểgolem của chúng vỡ vụn thành tuyết.

Tôi nhăn mặt khi trữ lượngaether của mình giảm đi nhiều, và tất cả chỉ để giết một số ít con golem.

Tôi nhìn về phía Caera khitôi cảm nhận được luồng khí áp đảo từ linh hoả diệm của cô ấy bao bọc cả lưỡikiếm của cô ấy trong ngọn lửa đen hung tàn. Cô vung kiếm, chém đôi ba con golemaether. Linh hoả diệm của cô ấy lan truyền qua các sinh vật aetheric, ăn sạch lớpbăng tuyết giữ chúng.

Tuy nhiên, tôi vẫn có thểnhìn thấy các làn sương mù màu tím, và chúng bắt đầu thu thập tuyết từ mặt đấtđể tạo cho mình các cơ thể golem mới.

Caera cũng nhận ra, nhưng vẫngiữ bình tĩnh. “Có vẻ như tất cả tôi có thể làm là cầm chân chúng. Anh có kế hoạchgì không?”

“Pháo Aether của tôi có thểtiêu diệt chúng trọn vẹn, nhưng tôi không có đủ Aether để giết tất cả chúng,”tôi nói trong khi né tránh một cặp golem tuyết.

Caera lao về phía trước, làmtan rã cơ thể của một con golem khác bằng ngọn lửa linh hồn của cô ấy. “Tôisẽ theo anh.”

“Hãy tiết kiệm mana của côvà cầm chân càng nhiều con càng tốt,” tôi trả lời trước khi quay lại và nhìn chằmchằm vào nữ quý tộc Alacryan. “Và cảm ơn.”

“Cả hai chúng ta đều muốn sốngsót thoát khỏi đây, Grey,” cô ấy trả lời trước khi quay lại tập trung vào đợt golemkhác nổi lên từ tuyết và bao quanh chúng tôi.

~

Tôi lướt qua đám golem, độtnhiên lo lắng rằng có thể chúng sẽ tôi vô tình phá hủy mảnh cổng, nhưng rồi tôithử nhìn xuyên qua đống golem kia và xác định chúng không mang theo nó thì mớian tâm.

Liệu chúng có mang nó theokhông? Hay nó đã được giấu trong một chiều không gian khác. Trường hợp xấu nhấtlà bọn chúng chôn giấu nó dưới tuyết ở một nơi nào đó mà chúng tôi sẽ không baogiờ tìm ra được.

Né một cái vuốt, tôi thọctay vào ngực con golem tấn công tôi. Aether lăn tăn quanh nắm đấm của tôi,nhưng sinh vật có vẻ như không hề hấn gì. Có lẽ là một phản xạ từ lần chiến đấuvới con quái chimeras và carallian, nhưng tôi bắt đầu hấp thụ cơn lốc xoáyaether vào tay mình.

Con golem rùng mình, và nóphát ra một tiếng rít điếc tai khiến đầu tôi đau đinh tai nhức óc. Khi tôi hútaether của nó, một số con golem khác đâm vuốt vào hai bên hông và lưng của tôi,khiến người tôi sốc lên vì những cơn đau buốt điếng người.

Cảm thấy cốt lõi aether củamình đang được bổ sung thêm aether, tôi mỉm cười bất chấp đau đớn ác ôn. Vớinguồn cung aether mới biết đi lòng vòng kia, điều đó có nghĩa là tôi có thể liềulĩnh hơn một chút rồi.

Tôi đẩy nó ra, vận aetherbao phủ người mình càng nhiều càng tốt. Lớp aether ngày càng dày hơn, tỏa raánh sáng màu tím lên lớp tuyết bị giẫm đạp xung quanh tôi.

Một móng vuốt từ trên caogiáng xuống, và tôi nhấc cánh tay lên để chặn nó theo bản năng, và bóng dáng maquái của con golem đập vào lớp aether bảo vệ. Bất chấp có vài vết nứt trên lớpaether bảo vệ của tôi nơi móng vuốt nó đâm vào, nhưng nó vẫn không thể đâmxuyên qua được.

Lợi dụng sơ hở đó, tôi chọctay vào cơ thể nó. Một lần nữa, tôi hấp thụ aether qua bàn tay được bao bọc bởiaether tím. Giống như trước đó, con golem bắt đầu phát ra một tiếng thét xuyênthủng màng nhĩ và đứng yên tại chỗ, run rẩy nhẹ.

Nhìn thấy chuyển động của mộtcon golem khác qua khóe mắt, tôi cúi người né cú chém ngang của nó và dùng tay kiacũng làm như vậy với một con golem đó.

Chúng tiếp tục cào cấu tôi trongtuyệt vọng, ngày càng tạo ra nhiều vết nứt trên lớp bảo vệ aether của tôi cho đếnkhi nó vỡ tan đi. Tuy nhiên, lúc đó đã quá muộn đối với lũ golem này rồi.

Suốt mười nhịp thở để tôihút hết aether của chúng, có ngày càng có nhiều con golem khác vây quanh tôi,và khi hai con tôi tiêu diệt đã biến mất, tiếng thét của chúng đột ngột cắt ngangkhi lớp tuyết bao phủ chúng tan ra và chìm xuống đất.

Trước khi tôi có đủ thời gianđể tạo ra một lớp aether khác đủ dày để bảo vệ tôi trước lũ golem, một bộ móngvuốt băng giá liền cố chợp lấy tôi trong khi một con khác chém xuống lưng tôi.

Cơn đau băng giá đó ép buộccơ thể tôi phải chữa lành vết thương một lần nữa, rút ​​cạn nguồn trữ lượngaether của tôi.

Trước khi nhiều con khác cóthể bao vây tôi, tôi đã giải phóng sát khí aether nặng nề, cẩn thận không để nóchạm tới chỗ Caera đang chiến đấu.

Những con golem xung quanhtôi cứng người lại trong khoảng không gian rộng lớn, cho tôi cơ hội nhảy lên mộtcon golem khác và bắt đầu hút hết aether của nó. Tôi có thể thấy được hiệu ứngtác động lên các con golem do sát khí nặng nề, lớp sương màu tím giữ hình dạngcủa chúng run rẩy và biến dạng méo mó.

Bên ngoài giới hạn của sátkhí aether, Caera xoay người, lướt qua và lia kiếm như một bậc thầy kiếm sĩ, mỗiđòn đánh có độ chính xác cao đã đốt cháy cơ thể của một con golem, và mỗi bước nhảycủa cô ấy giúp né tránh các móng vuốt của chúng một cách uyển chuyển. Tuynhiên, tôi có thể nhìn thấy rõ ràng làn sương aether đang tụ tập quanh cô ấy, mộtsố con golem đã phục hồi trở lại.

Thay vì lãng phí aether để tạomột kết giới bảo vệ cơ thể, tôi tìm cách khác.

Kích hoạt Thần Tốc, tôi dịchchuyển đến nơi Caera đang chiến đấu và đưa tay tôi vào đám sương aetheric đangcố gắng tạo thành một cơ thể golem tuyết.

“Cầm chân đám golemtrong khi tôi hấp thụ những con không có cơ thể!” Tôi hét lên.

Caera lập tức bắt tay hành động,ở gần tôi và tung ra hoàng loạt đường kiếm thần sầu như vũ bão càn quét.

Hai chúng tôi tiếp tục lặpđi lặp lại như thế trong vài giờ, Caera sử dụng linh hoả diệm của mình một cáchtiết kiệm để làm tan rã cơ thể của những con golem trong khi tôi hấp thụ đủ aetherđể tung ra một vụ nổ aetheric.

Vấn đề cấp bách ở đây là, mặcdù tôi có thể tiếp tục bổ sung trữ lượng aether của mình liên tục, nhưng đồng độicủa tôi thì không thể. Tôi có thể thấy chuyển động của cô ấy chậm dần lại, và linhhoả diệm bao bọc thanh kiếm màu đỏ của cô ấy phập phừng một cách yếu ớt.

Cú chém của Caera quá yếu, làmlộ sơ hở cho một con golem phía sau tấn công.

Nhờ sự giảng dạy độc đáo củabà Ba Bước, tôi đã có thể kịp thời Thần Tốc và đưa bản thân mình chắn giữa congolem và Caera.

Ghì lấy người quý tộcAlacryan sát vào mình, tôi nghiến răng khi một cơn đau buốt giá chém thẳng xuốnglưng.

Caera tròn mắt ngạc nhiên.”G-Grey?”

“Không sao cả. Tôi cókhả năng tự hồi phục, còn cô thì không.” Tôi tập trung và buông cô ấy ra.”Cô còn cầm cự được bao lâu nữa?”

“Không lâu đâu,” Caera thừanhận.

Gật đầu, cả hai chúng tôi lạitiếp tục thực hiện chiến lược cũ, nhưng lần này với tốc độ chậm hơn. Mặc dù tôicó thể tiêu diệt lũ golem vĩnh viễn, nhưng tôi phải mất chút thời gian để hấpthụ chúng hoàn toàn. Tôi cần Caera phá hủy cơ thể của chúng và bảo vệ tôi tronglúc đó.

Với nguồn trữ lượng aether củamình dần cạn kiệt, tôi tập trung vào việc tạo một pháo aether khác. Nó bùng nổtừ tay tôi và nuốt chủng hàng chục con golem tạo thành trận bão tuyết xungquanh chúng tôi, giúp tôi có một cái nhìn thoáng qua về khu vực bên kia.

Rồi đột nhiên, có một thứ gìđó thay đổi. Cơn bão tuyết thổi bao vây chúng tôi bỗng rùng mình, và hàng chục bóngdáng ẩn hiện mập mờ bên trong nó dồn vào nhau cho đến khi nó trông giống như mộtđốm màu tím duy nhất.

Rồi thứ bước ra từ cơn bãotuyết đang quay tròn đó không phải là mấy cơn gió xoáy tuyết hay băng tan; nóthậm chí không phải là một cơn lốc xoáy.

Một bóng dáng quái quỷ cao gần6 mét. Nó có một thân hình rất rộng, xấu xí méo mó, đi trên sáu chi vạm vỡ, mỗichi đều có các móng vuốt sáng lấp lánh làm từ aether. Nó có một chiếc mỏ dài nhọnnhư cây thương làm từ băng tinh khiết chĩa ra từ cái đầu tròn trịa, không có mặtmũi.

Nó trông như một thứ tạpnham lai tạo giữa các con Mỏ Lao, Vuốt Bóng Đêm, Gấu Ma và Bốn Nắm Đấm, nhưngto hơn nhiều lần.

Tệ hơn nữa, nó không hề đơnđộc. Hàng chục con golem tuyết đã tập hợp lại để tạo thành ba tác phẩm điêu khắcquái dị bằng tuyết gớm ghiếc đó.

Không có sự lựa chọn nào khácnữa rồi.

“Chúng ta không còn bị baovây nữa. Chạy càng xa càng tốt trong khi tôi cầm chân chúng lại,” tôi yêu cầu, kíchhoạt Cổ Tự Huỷ Diệt và cầu nguyện rằng tôi vẫn giữ được sự tỉnh táo sau này.

“Tôi vẫn có thể-“

“Làm ơn đấy!” Tôithúc giục, tâm trí tôi liên tưởng đến hình ảnh cơ thể của Caera suýt bị thiêu đốthồi còn ở trong khu vực gương. “Tôi không muốn làm cô bị thương thêm một lầnnữa.”

Caera tặc lưỡi, nhưng bắt đầurời đi ngay khi một ngọn lửa tím lập lòe bừng lên, nhảy múa trong không khíxung quanh tôi.

Ngay khi một thực thể tà ma,đen tối của Cổ Tự Huỷ Diệt bắt đầu xâm chiếm tâm trí tôi, bỗng lõi tôi run lên,mạnh đến nỗi khiến tôi khuỵu xuống.

Máu dồn lên não, tai tôi ùđi. Tôi gần như không thể nghe được tiếng Caera đang gọi tên tôi sau lưng. Mộtsự hiện diện quen thuộc không còn nhầm lẫn vào đâu liền xuất hiện từ cốt lõi củatôi, mang theo thực thể đen tối của Cổ Tự Hủy Diệt ra cùng với cậu ta.

Sau đó, cái bóng của tôi mởrộng ra, hình dạng một con quái thú có kích thước bằng thân của tôi trỗi dậy.

Đôi mắt thạch anh tím sắcbén mở ra và nhìn tôi và cậu ta gầm lên trong cơn bão tuyết ầm ầm kia.

“Yô, nhớ tôi không,công túa?”

[] [] []

#Darkie