The Beginning After The End (Ánh Sáng Nơi Cuối Con Đường)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 384

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 766

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 263

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1784

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 731

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8112

Chương 304

” 

“Grey. Tôi sẽ không vờlà mình hiểu biết hết phong tục và nghi lễ của các bộ tộc kia”—Caera chạm vàomáu của Swiftsure, bắn tung tóe trên quần áo và một phần khuôn mặt của cô ấy— “nhưngtôi nghĩ đây là rất điều bất kính ở bất kỳ nơi nào khác.”

“Đừng có lằn nhằng nữa,” tôitrả lời, bôi thêm một ít máu để trông tự nhiên hơn.

“Ỏ, dễ thương quá nhở,”Regis nói, nằm trên mặt đất đầy tuyết gần đó với nụ cười thích thú. “Khôngcó gì chứng tỏ tình yêu của cả hai hơn việc chi chét máu của kẻ thù lên đầy người.”

“Không có gì ‘dễ thương’ ởđây hết, và chắc gì Swiftsure là kẻ thù,” Caera hậm hực.

Tôi chùi hai bàn tay dínhmáu của mình vào tuyết để làm sạch nó. “Cứ phớt lờ cậu ta mỗi khi cậu ta mở miệngnói những lời tào lao ngu ngốc như thế. Trả lời chỉ càng khuyến khích thôi.”

“Này! Tôi có phải conchó hư cần được huấn luyện đâu!” Regis cự lại, chiếc bờm rực lửa phập phừng.

“Đúng rồi.” Tôiquay sang Regis và mỉm cười kiên nhẫn. “Ít nhất một con chó con khi bị mắng thìcòn biết buồn.”

Caera cười khúc khích khiRegis bực bội hậm hực.

Để ý thấy chiếc bờm của cậuta càng lúc càng phập phừng dữ dội trong những cơn gió lớn, tôi nhìn lên và thấybầu trời lúc này thì thấy nó đã gần như chuyển sang màu xám xịt hoàn toàn.

“Này! Tôi vẫn đang nóichuyện với cậu đấy, công túa! Tôi là một sinh vật asuran đủ mạnh để—”

“Đi nhanh thôi,” tôi nói, cắtlời cậu ta. “Ta không nghĩ rằng chúng ta còn nhiều thời gian trước khi cơn bãothực sự ập đến đâu.” Regis trừng mắt nhìn tôi trước khi lao vào cơ thể tôi.

Tôi chìa tay ra với Caera.“Chúng ta sẽ dịch chuyển tới sườn núi nơi chúng ta phát hiện ra làng của VuốtBóng Đêm. Tôi không muốn mạo hiểm sử dụng aether ở gần hơn nữa.”

Cô ấy nắm lấy tay tôi, lắc đầunhư vẫn chưa thể tin nổi chuyện này. “Tôi không thể tin là mình có thể dễ dàngchấp nhận việc dịch chuyển tức thời dễ dàng như đi dạo trong công viên vậy, cứnhư tôi đã đánh mất gì đó…”

Kéo cô ấy lại gần, tôi kíchhoạt Thần Tốc, đi theo con đường aether mà tôi đã vạch ra trong lần đi đầu tiêncủa chúng tôi. Khoảng vài giây sau, chúng tôi đang đứng trên rìa phiến đá sắcnhọn gần ngôi làng ẩn của tộc Vuốt Bóng Đêm.

Từ đó, chúng tôi đi bộ. Mặcdù không phải là một chặng leo núi khó khăn, nhưng rất mất thời gian, và chúngtôi còn bị những cơn gió lạnh thấu xương và bị bụi tuyết mù mịt cản trở tầmnhìn trước khi chúng tôi đến một hốc tường nông nhìn xuống những túp lều có thểnhìn thấy rõ ràng ngay cả khi cơn bão đang lớn dần. Phần cuối cùng của kế hoạchnày đòi hỏi không chỉ hai chúng tôi thôi, mà cả Regis cũng phải xuất hiện.

“Cứ theo kế hoạch mà làm,”tôi thì thầm.

“Không phải tôi ngại tỏ ra mạnhmẽ và đáng sợ đâu, nhưng tôi không thấy sự hiện diện của tôi sẽ giúp ích đượcgì cho cả hai,” Regis nói nhẹ nhàng.

Caera gật đầu. “Tôi cũng thắcmắc thế.”

“Thì tôi nghĩ là sói vớibáo tuyết có họ hàng… gần gũi chăng.” Tôi nhún vai, nhìn đến ngôi làng.”Ai biết được. Biết đâu có thêm bạn rồi sao. “

“Chà, IQ vô cực đấy, âm haydương thì không biết.” Regis nói một cách mỉa mai.

Vận aether cường hoá thịgiác, tôi nghiên cứu các hoạt động diễn ra trong làng. Những túp lều đan mà cáccon Vuốt Bóng Đêm sinh sống ở có hình dạng na ná giống như tổ ong và được làm bằngcác lớp cỏ dệt màu rơm xếp chồng lên nhau. Mỗi cái lều đều có một cánh cửa đơngiản được đan vào một khung cửa làm bằng que đã qua xử lý.

Dù gió vẫn gào thét dữ dội,nhưng ngôi làng vẫn được bảo vệ an toàn nhất. Trên thực tế, toàn bộ khu vựcngôi làng được xây dựng đều không có tuyết nữa là. Có một số ít cây nhỏ, vớitán lá rộng và sẫm màu nằm rải rác trên những con đường đất chật chội giữa cácngôi nhà, và cỏ xanh rậm rạp mọc ở mọi nơi khác.

Trong một mảnh đất cát hìnhtròn, bốn con Vuốt Bóng Đêm dường như đang… tập luyện. Khi chúng tôi mới đến, cóhai cặp xông lên tấn công nhau, nhưng không có dùng móng vuốt. Khi chúng tôi tiếptục theo dõi, bọn họ tạm dừng cuộc đấu, cúi đầu chào nhau và bắt đầu một loạtcác động tác giống hệt nhau đã được võ quyền.

Phong cách chiến đấu của chúngthật hấp dẫn và lí thú. Chúng chú trọng các đòn tấn công nhanh gọn vào điểm chímạng, và luôn di chuyển vị trí một cách khó lường. Chúng phải đi ít nhất ba bướcđể tung ra mỗi cú cào hoặc tung cước, và mỗi đòn tấn công đều đan xen với một độngtác phòng thủ.

Mặc dù chúng không chủ độngsử dụng aether của mình trong khi tập luyện, nhưng tôi có thể thấy những bướcnhảy đột ngột như thể để mô phỏng khả năng dịch chuyển tức thời. Càng quan sát,tôi càng ước rằng mình có thể nói chuyện với chúng và tìm hiểu về cách chúng điềukhiển aether.

‘Nếu kế hoạch suôn sẻ, có lẽmình sẽ có cơ hội,’ tôi nghĩ, suy nghĩ lại kế hoạch một lần cuối.

“Sẵn sàng chưa?”Tôi hỏi hai người họ, giữ giọng trầm. Cả hai đều gật đầu.

Đưa xác của Swiftsure ra khỏicổ tự không gian, tôi nắm chặt lấy cái cổ nát ươm và nhảy từ mỏm đá xuống làng,hạ cánh ngay giữa khu vực huấn luyện hình tròn và bức tường bên ngoài. Caera vàRegis nhảy xuống ngay sau tôi.

Bốn con Vuốt Bóng Đêm gần nhấthú lên báo động, tránh xa chúng tôi và nép mình lại. Aether bùng lên xung quanhchúng khi chúng triệu hồi móng vuốt aether.

Nhiều con khác chạy đến từxung quanh làng, xông ra khỏi cửa hoặc đơn giản là sử dụng dịch chuyển tức thờiđể xuất hiện, mỗi con gầm gừ, giương vuốt ra và sẵn sàng chiến đấu.

Tôi nâng cái xác cứng ngắclên trời, sau đó quỳ một gối xuống và cúi đầu về phía trước, vất cơ thể củaSwiftsure vào đám cỏ rậm rạp.

Bên cạnh tôi, Caera và Regiscũng làm theo tôi, mỗi người chúng tôi để lộ gáy trước đám đông các con VuốtBóng Đêm. Tôi cẩn thận lắng nghe âm thanh thì thầm lặng lẽ của một con VuốtBóng Đêm đang thận trọng đến gần.

Tôi liếc nhìn mái tóc màulúa mì nhạt của mình và quan sát sinh vật giống mèo thúc vào xác chết, khiến cổlật lên và để lộ cổ họng bị rách nát bị Regis đã nhai để che đi những vết cào sắcbén.

Nó nói điều gì đó bằng mộtgiọng meo meo chói tai và tôi liều mình ngẩng đầu lên một inch để nhìn rõ hơn. Mộtcon Vuốt Bóng Đêm trông rõ ràng là đã già, bộ lông dày màu trắng của nó đã mấtđi vẻ bóng mượt, những đốm đen mờ dần thành xám. Đầu nó quay ngoắt lại khi tôidi chuyển và nó lùi về tư thế phòng thủ.

Rất chậm rãi và bình tĩnh, mắtnhìn xuống đất, tôi nói, “Làm ơn, chúng tôi không muốn làm hại các người. Chúngtôi đến để tìm kiếm sự trợ giúp của các người. Có ai trong số các người của biếtnói ngôn ngữ của chúng tôi không? “

Một con khác cao hơn những concòn lại bước ra khỏi đám đông và ra hiệu về phía tôi. Nó bắt đầu nói bằng thứtiếng rít, meo của chúng, giọng gầm gừ trầm thấp như một con báo giận dữ.

‘Có vẻ như không suôn sẽ rồi,’Regis nói qua thần giao cách cảm.

‘Kiên nhẫn đã. Họ không tấncông ngay lập tức, đó chính xác là những gì chúng ta cần.’

~

Một con Vuốt Bóng Đêm thứba, già và khom người đến nỗi nó cần phải chống gậy để bước đi, liền bước tớivà nói chuyện với con to lớn kia, rồi nó lườm tôi, cúi đầu và lùi ra sau.

Ngôi làng trở nên im lặng đếnđáng sợ, ngoại trừ tiếng gió đập vào những bức tường đá. Tôi cố kiềm lại cảmgiác vận aether vào người và tiếp tục chờ đợi điều gì đó xảy ra. Ngay cả khi họkhông tấn công chúng tôi, tôi cũng không biết khả năng giao tiếp của họ tiến bộđến đâu, hoặc liệu họ có chịu giao cho chúng tôi mảnh cổng dịch chuyển của họkhi chúng tôi nói ra mục đích đến đây không.

Nếu họ quyết định tấn côngchúng tôi, tôi tự tin rằng mình có thể chống trả được, ngay cả khi đang trongthế bất lợi, nhưng tôi thực sự không mong mọi chuyện sẽ đến mức đó. Bọn họ càngđợi lâu, thì càng giảm nguy cơ giao chiến.

Cuối cùng thì con Vuốt BóngĐêm, cái con mà đã đến để kiểm tra thi thể Swiftsure đã nói gì đó, và hai conkhác chạy đến để khiêng thi thể ra khỏi đây. Sau đó, con mều ngồi trước mặttôi, hai chân bắt chéo. Nó dùng chi trước ra hiệu cho tôi đứng dậy.

Di chuyển xung quanh, tôi ngồitrên mặt cỏ, bắt chéo chân và đặt tay lên đầu gối, lòng bàn tay úp xuống. Saulưng tôi, tôi nghe thấy Caera và Regis cũng đang làm như tôi.

Đôi mắt của con Vuốt BóngĐêm này tỏa sáng như những viên thạch anh tím, mặc dù không nhìn thẳng vào tôi.Đúng hơn là nó nhìn xung quanh cơ thể tôi, ánh mắt của nó lướt khắp cơ thể tôinhư thể nó có thể nhìn thấy sức nóng tỏa ra từ cơ thể tôi.

‘Hoặc aether,’ tôi chợt nhậnra.

Từ từ và chậm rãi, một bànchân mều vươn về phía lòng bàn tay của tôi.

Không hề có mưu đồ đen tốigì trong chuyển động, nên tôi ngồi im, quan sát, vô cùng tò mò về ý định củasinh vật này.

Miếng đệm mềm của nó chạmvào tay tôi, và trong tích tắc thì chẳng có gì xảy ra.

Rồi mọi thứ đột ngột thay đổi.

Ngôi làng trên núi khuất gióvới những túp lều đan đã không còn nữa, cùng với những cây ăn quả nhỏ và đámđông mèo căng thẳng cũng tan biến đi. Ngay cả những cơn gió gắt thổi liên tụccũng đã biến mất.

Tôi cảm thấy như thể tôiđang trôi trong không gian, nói đúng hơn cũng chẳng phải trôi nữa. Tôi chẳng làgì cả, chỉ có một cảm giác hư hư thực thực. Tuy nhiên, trước khi nỗi sợ hãi kịpdâng lên thì có màu sắc và ánh sáng dần hiện lên từ hư không trống rỗng, biếnthành những hình ảnh chuyển động, giống như tôi nhắm mắt lại và đang tưởng tượngra một ký ức yêu thích.

Nhưng mà đó không phải là kýức của tôi. Tôi đang nhìn hai chú mèo con Vuốt Bóng Đêm đang rượt đuổi nhau qualàng. Con đang đuổi theo thì đang tru lên một cách giận dữ. Con còn lại hìnhnhư đang cầm một cành cây đó. Khi cả hai chạy nhanh về phía hồ bơi, tôi độtnhiên xuất hiện ở trước mặt cả hai, buộc cả hai con mèo con phải dừng lại.

Một cách bình tĩnh, tôi lấy cáicành cây đó, vặt hết trái dâu tím trên cành cây rồi chia cho mỗi đứa một số lượngquả bằng nhau. “Hãy sống tử tế và chia ngọt sẻ bùi với nhau,” tôi nói đơn giản,mặc dù lời nói của tôi phát ra bằng ngôn ngữ của Vuốt Bóng Đêm.

Sau đó, cả khung cảnh đó tanbiến, và được thay thế bằng một khung cảnh khác. Lần này, tôi đang cúi đầu nhìnxuống bản thân mình, cơ thể của Swiftsure nằm trước mặt tôi. Đây là khoảnh khắcngay sau khi chúng tôi đến ngôi làng, mặc dù lần này là từ góc nhìn của con VuốtBóng Đêm này.

Mặc dù tôi vẫn không nghe thấylời nói, nhưng tôi hiểu ý nghĩa của chúng khi con Vuốt Bóng Đêm to lớn – tên RăngTrái – cất tiếng nói với tôi.

“Ba Bước, đây rõ ràng là cáibẫy từ bọn khốn chim Mỏ Lao gian ác. Chúng ta nên nhanh chóng tiêu diệt nhữngsinh vật này trước khi chúng ta rơi vào tầm ngắm của chúng.”

Con Vuốt Bóng Đêm khác — Ngủ-Dưới-Tuyết— bước ra khỏi đám đông và nói, “Hãy cẩn thận miệng lưỡi của mình đấy, RăngTrái, đừng để nỗi sợ đó khiến cậu mọc lông chim và mỏ chim. Thử đọc tâm trí củahọ và tìm xem mục đích của họ đến đây là gì.”

Sau đó, khung cảnh mờ dần vàmọi thứ lại trở nên tối tăm và trống rỗng. Tôi cảm thấy một cảm giác… mong đợi.

Tôi nghĩ tôi hiểu sinh vậtnày muốn gì. Bà ấy không thể nói ngôn ngữ của tôi, nhưng bằng cách chia sẻ ký ứcvới tôi, nên chúng tôi có thể giao tiếp được. Tôi giờ đã có thể giải thích mụcđích chúng tôi đến để làm gì.

Quả là một hình thức giao tiếptinh tế. Tôi phải đưa ra một ký ức phù hợp mà không nghĩ về bất cứ điều gì cóthể làm mất lòng bọn họ, nhưng tôi không có cách nào biết được liệu chủ đềchúng tôi đang tìm các mảnh cổng có làm họ tức giận hay không.

Đầu tiên, tôi chia sẻ ký ứcvề Caera và tôi khi đứng trước cổng dịch chuyển bị hỏng và nỗ lực sửa chữa nó bằngaether. Tiếp theo, tôi nghĩ lại trận chiến với con Gấu Ma, bao gồm cả cuộc tròchuyện của tôi với Caera về việc không muốn chiến đấu với nó. Rồi quyết định mạohiểm hơn, tôi tập trung vào ký ức về con Bốn Nắm Đấm già ua ra hiệu cho tôi lấymảnh cổng của bộ tộc chúng.

Quá trình giao tiếp bằng ký ứcnày diễn ra khá chậm chạp, và nhờ việc giao tiếp bằng thần giao cách cảm vớiSylvie nên tôi có thể nhanh chóng giao tiếp được. Rồi không một lời cảnh báo,ký ức về những giây phút cuối cùng của chúng tôi bắt đầu tái hiện lại. Tôi kinhhoàng nhìn cơ thể Sylvie trở nên mờ nhạt và tan biến thành những đốm vàng và màutím của hoa oải hương.

Tôi cố gắng loại bỏ ký ức đóđi trước khi cô ấy biến mất hoàn toàn, như thể muốn ngăn chặn một điều đã xảyra trong quá khứ, và hy vọng rằng bà ấy không cảm thấy xúc phạm bởi ký ức ngoàiý muốn của tôi. Không gian một lần nữa trống rỗng và im lặng.

Trong khi chờ đợi câu trả lời,tôi lo lắng thắc mắc Regis và Caera ra sao rồi. Mặc dù người bạn đồng hành ngứađòn của tôi có thể xoay sở được, nhưng Caera chắc chắn chưa bao giờ giao tiếpqua thần giao cách cảm. Nếu một trong những Vuốt Bóng Đêm quyết định giao tiếpvới cô ấy thì kế hoạch của chúng tôi có thể sẽ phá sản mất.

May mắn thay, kết nối chấm dứtmà không có vấn đề gì, và thế giới thực quay trở lại bình thường. Ba Bước dùngchiếc đuôi dày để đẩy mình đứng dậy. Sau đó bà ấy ra hiệu cho chúng tôi cũng đứnglên.

Tôi liếc nhìn ra phía sau.Caera và Regis không hề di chuyển, và cả hai đều đang lo lắng nhìn tôi.

‘Cậu đã ở đâu vậy?’ Regis hỏitrong tâm trí tôi. “Tâm trí cứ như kiểu… trống rỗng vậy. Tôi không thể đọc đượctâm trí cậu lúc nãy. “

Tôi đứng dậy và chìa tay vớiCaera, nhưng cô ấy đứng dậy mà không cần tôi giúp. Rồi quay sang Regis, tôi chỉnói, “Kế hoạch thuận lợi rồi.”

~

Ba Bước đã thông báo điều đócho cả bộ tộc Vuốt Bóng Đêm, cả cả đám ồn ào tranh luận. Một số cúi ​​đầu kínhcẩn. Một số khác nhanh chóng kìm nén vẻ ngạc nhiên, nhưng Răng Trái và hai ngườikhác lắc đầu không cam tâm, và trông như thể bọn họ sẽ lên tiếng cãi.

Tuy nhiên, trước khi họ cóthể kịp mở miệng, Ngủ-dưới-tuyết liền gõ đầu gậy của mình xuống nền đất đóngbăng và nói gì đó ngắn gọn. Dù là gì đi nữa, có như điều đó đã tạm thời dập tắtđi bất kỳ phản đối nào.

Các con Vuốt Bóng Đêm dạt rahai bên, để Ba Bước đi qua. Bà ấy ra hiệu cho tôi đi cùng. Tôi liếc nhìn RăngTrái khi chúng tôi đi ngang qua hàng người mèo, hầu hết đều không cao quá vaitôi, nhưng anh ta vẫn đứng im.

Ba Bước dẫn chúng tôi qua trungtâm làng, đến một ngôi lều tranh khiêm tốn bên cạnh hồ nước, sau đó giữ cửa mởvà vẫy tay ra hiệu cho chúng tôi bước vào.

Nội thất khá đơn giản, giốngnhư ở làng Mỏ Lao và Bốn Nắm Đấm. Có một tấm thảm cỏ che phủ cả sàn nhà, mộtchiếc giường tròn bằng cỏ vàng đặt áp vào bức tường ở trong. Ngay bên cửa ravào có treo một chiếc mũ lông trắng, và một chồng đĩa đá phiến ngắn đặt cạnhgiường. Giống hệt như tảng đá tôi tìm được từ các con Vuốt Bóng Đêm bị giết, nócũng có khắc hình ảnh ở trên bề mặt, nhưng tôi không nhìn ra được đó là hình gì.

‘Không gian ở đây hơi chật,’tôi nghĩ với người bạn đồng hành của mình. ‘Hay là ngươi chui vào người ta đểtiếp tục nạp aether đi?’

‘Đến giờ ăn rồi,’ con sóibóng đêm liếm miệng và nhảy thẳng vào người tôi và biến mất.

Ba Bước quan sát một cách cẩnthận, đôi mắt sáng của bà ấy mở to khi Regis biến mất vào trong cơ thể tôi. Sauđó, bà Vuốt Bóng Đêm già rướn người về phía trước, chăm chú nhìn vào ngực tôi,và đôi mắt của bà ấy thậm chí còn mở to hơn. Bà ấy nói gì đó bằng ngôn ngữ củamình, dừng lại và lắc đầu. Rồi bà ấy chỉ nơi Regis từng đứng, rồi chỉ vào ngựctôi.

Tôi gật đầu.

Ba Bước bật cười rôm rả, khiếncả tôi và Caera đều ngạc nhiên. Bà ấy đang cười rất sảng khoái, mặc dù tôikhông hiểu sao bà ấy lại thấy buồn cười đến thế. Nhìn thấy vẻ bối rối của tôi, bàấy giơ tay ra, tôi cũng chìa tay ra, rồi lại ấn vào đệm tay mềm mại của Ba Bước.

Lần này thì tôi đã không bịđưa khỏi thế giới thực, mặc dù tôi vẫn thấy được ký ức của Ba Bước. Sáu con VuốtBóng Đêm đang đứng trong khu vực tập luyện hình tròn ở phía bên kia của ngôilàng. Tôi đang giải thích điều gì đó.

Chúng tôi đang thảo luận vềbản chất sức mạnh của Đấng Sáng Thế, về những khả năng độc nhất vô nhị, đượcban tặng cho mỗi bộ tộc phù hợp với nhu cầu của họ. Tôi đang giải thích rằng bọnhọ không bao giờ ngừng leo lên ngọn núi tri thức, bởi vì ngọn núi kiến thức thìkhông hề có đỉnh. Chỉ bởi vì họ không thấy được sự tiến bộ của mình không cónghĩa là họ đang dậm chân tại chỗ.

Sau bài thuyết giảng, họ bắtđầu luyện tập sử dụng móng vuốt và khả năng dịch chuyển của mình. Tôi đã sửa lỗisai và khuyến khích họ, đưa ra hướng dẫn và phản hồi, và thông qua ký ức, tôi bắtđầu hiểu một vài điều về cách họ sử dụng aether.

Đối với tộc Vuốt Bóng Đêm,việc thao túng aether rất tự nhiên như việc dùng phổi để thở hoặc tim để bơmmáu. Có khả năng là các pháp sư cổ đại dijn — Đấng Sáng Thế của họ, tôi nghĩ thế— đã ban cho họ những khả năng này, giống như các con quái chimera cũng tình cờsử dụng aether để di chuyển, chiến đấu và thậm chí phục hồi, tái tạo lại bảnthân.

Tốc độ mà họ dịch chuyển rấtấn tượng. Họ không cần phải khựng lại và tìm kiếm con đường để dịch chuyển nhưtôi, một điều đã cản trở khả năng sử dụng Thần Tốc trong giao tranh.

Ký ức kết thúc và Ba Bước thutay lại, nhưng tôi có một ý tưởng khác. Tôi ngửa bàn mình về phía bà ấy, như thểmuốn nói rằng tôi muốn kết nối lại. Bà ấy dường như hiểu ý tôi, và chạm vào taytôi.

Tôi đã gửi cho bà ấy nhữngđoạn ký ức trong suốt cuộc hành trình của tôi qua Thánh Tích. Trong vài đoạn,tôi đang thực hành sử dụng thuật aether, cố gắng học cách kiểm soát những khảnăng mới của mình, trau dồi kiến thức và sử dụng chúng tốt hơn.

Mất khoảng vài phút, nhưngkhi tôi ngắt kết nối, tôi có thể cảm thấy khao khát kiến ​​thức tỏa ra từ Ba Bước.Tay chúng tôi chưa kịp rụt lại thì bà ấy liền ấn tay vào tôi và một ký ức khác lấpđầy tâm trí tôi.

Tôi đang ngồi cạnh Ngủ-dưới-tuyết,ở đâu đó trên những đỉnh núi cheo leo phía trên ngôi làng. Chúng tôi nói chuyện,bàn luận một chủ đề mà tôi muốn phát biểu trước cả làng, nhưng lại rất lo lắng bồnchồn.

Ngủ-dưới-tuyết không hề giànhư ban nãy. Lúc này, ông ấy vẫn chưa dùng gậy chống. “Em đang nghĩ gì quaánh mắt xa xăm ấy thế, Ba Bước?” Ông hỏi tôi, đôi mắt tím như dải ngân hà nhưđang xoáy sâu vào mắt tôi.

“Mục đích của chúng tatồn tại là gì nhỉ, Ngủ-dưới-tuyết?”

Người báo già chăm chú quansát tôi một lúc lâu trước khi trả lời. “Mục đích của ngọn núi kia là gì? Haytuyết nữa? Hay những con cá trong dòng suối kia?”

Tôi cũng đã đoán trước một câutrả lời như thế này. “Ngọn núi này là nhà của chúng ta, tuyết là thứ bảo vệ củachúng ta — và cá sẽ lấp đầy bụng của chúng ta khi chúng ta đói.”

“Tất cả những thứ đó đềutác động đến cuộc sống của chúng ta đấy, Ba Bước, nhưng liệu đó có phải là mụcđích tồn tại của chúng không?” Ngủ-dưới-tuyết vẫn trưng ra khuôn mặt ngâyngô, nhưng có chút trêu chọc trong giọng điệu của ông ấy.

Tôi ấn chân của mình vào mộtchiếc xe trượt tuyết trống, sau đó cẩn thận kéo nó ra, để lại một dấu chân hoànhảo. “Bản thân chúng không hề có mục đích cụ thể nào cả. Chính chúng ta là ngườiquyết định mục đích của chúng.”

Ngủ dưới tuyết nhướng mày vàtrả lời với giọng đầy thách thức. “Và em là ai mà dám định đoạt mục đích củachính chúng? Em có phải là chủ nhân của ngọn núi tuyết và nói với chúng mụcđích của mình là gì không?”

Tôi lắc đầu, nhận ra mình đãrơi vào bẫy của ông. “Không, em không phải là chủ nhân của ngọn núi hay nhữngbông tuyết rơi.”

Nở một nụ cười thấu hiểu hiềnhậu, Ngủ-dưới-tuyết quấn đuôi qua vai tôi. “Chúng ta càng đi tìm mục đích tồn tạicủa mình, thì đầu óc chúng ta càng trở nên thông suốt, và sắc bén hơn. Chỉ cócách leo lên ngọn núi của tri thức, thì chúng ta mới có thể thấu hiểu sự vật sựviệc hiện diện quanh chúng ta. “

“Và nếu chúng ta khôngbao giờ leo lên đủ cao để tìm ra câu trả lời mà chúng ta tìm kiếm thì sao?”

Ngủ-dưới-tuyết vươn vai ngápdài, và tiếng kêu răng rắc của những khớp xương già nua của ông vang vọng xuốngnúi. “Vậy thì hãy hy vọng rằng thế hệ trẻ em đang dạy sẽ leo cao hơn emkhi chúng trưởng thành.”

Mắt tôi mở ra khi ký ức kếtthúc. Tôi thậm chí còn không nhận ra mình đã nhắm mắt, nhưng ký ức này có cảm xúcmãnh liệt hơn nhiều so với những ký ức khác. Tôi không thể kiềm được cảm giácmình đã xem một điều gì đó rất riêng tư.

Ba Bước đang quan sát kỹkhuôn mặt của tôi, mặc dù tôi không rõ bà ấy có thể đọc vị gương mặt tôi tốt đếncỡ nào. Tất cả những gì tôi biết là bà ấy khao khát kiến ​​thức, và biết đâuchúng tôi có thể dạy nhau về kỹ năng dụng aether của mình.

“Grey?” Caera nóinhẹ nhàng từ bên cạnh, khiến tôi giật bắn người. Tôi suýt thì quên mất cô ấy ởđó. “Tôi không muốn gián đoạn đâu, nhưng kế hoạch là gì? Chúng ta có phải làkhách ở đây không? Hay chúng ta là tù nhân?”

Tôi nhìn Ba Bước rồi quay sangcô ấy. “Chúng ta là khách.”

Nữ quý tộc Alacryan thở phào,cặp sừng của cô gần như chùng xuống một cách nhẹ nhõm. “Thế còn mảnh vỡ cổng dịchchuyển… anh có nghĩ rằng họ sẵn lòng đưa nó cho chúng ta không?”

“Tôi chưa hỏi,” tôi trả lời.”Hiện tại, tôi nghĩ chúng ta nên ở lại đây và đợi cơn bão đi qua trước đã.”

“Điều đó có thực sự cầnthiết không?” Caera cau mày hỏi. “Chúng ta đã dành rất nhiều thời gian ởkhu vực này…”

Giọng cô ấy nhỏ dần khi tôinhìn cô ấy — thực sự nhìn kỹ cô ấy. Cô ấy đã ráng cố trụ mà không một lời phànnàn, nhưng Caera chắc chắn đã sụt cân nhiều, và làn da của cô ấy tím tái nhợtkhông khỏe mạnh. Đôi má lấm tấm bùn đất và hóp lại, và những quầng thâm đen dướimắt vì thiếu ngủ.

Cô ấy đi theo tôi, một ngườihầu như không cần thức ăn, nước uống hay ngủ để sống, và không một chút phànnàn.

Cô ấy không muốn phàn nàn,vì cô ấy là người nói dối và che dấu nhân dạng để theo dõi tôi. Bất chấp danhtính và ý đồ thực sự của cô ấy là gì, một phần nhỏ trong tôi cảm thấy tồi tệ.

“Cô cần nghỉ ngơi trước đã,”tôi nhẹ nhàng nói. “Tôi sẽ hỏi liệu chúng ta có thể tắm rửa không, và tôi sẽcanh chừng khi cô ngủ.”

Caera gật đầu im lặng, nhưngmột nụ cười nhạt nở trên môi cô.

“Sẽ nhanh thôi,” tôi nóithêm.

Chúng tôi vẫn cần tìm Gấu Mavà ‘những con quái hoang dã’, sau đó tìm cách quay lại tộc Mỏ Lao.

Nhưng trước hết tất thảy,tôi cần phải ở lại đây. Tôi không thể bỏ qua cơ hội học hỏi kiến thức của tộcVuốt Bóng Đêm. Không chỉ là khả năng dịch chuyển khoảng cách ngắn, mà cả khảnăng triệu hồi vũ khí aether nguy hiểm bậc nhất.

Có lẽ tôi không cần tìm vũkhí để thay thế thanh Dawn’s Ballad. Tôi chỉ có thể tự tạo ra một cái.

[] [] []