The Beginning After The End (Ánh Sáng Nơi Cuối Con Đường)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 379

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 765

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 262

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1779

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 729

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8079

Chương 303

” 

Cả thế giới biến dạng khitôi thuận theo dòng chảy aether xuất hiện ngay trong ô cửa mở của túp lều cũ kĩ,và tôi ngay lập tức thủ thế phòng thủ.

Nhưng điều đó là không cầnthiết.

Nằm trên sàn của túp lều là mộtcon Bốn Nắm Đấm rất, rất là già nua, chắc chắn là nguồn gốc của lớp kết giới aethericmạnh mẽ kia.

Các cơ bắp to lớn của nó đãteo hết đi, thòng lòng như chiếc túi da nước trống rỗng, lớp lông xám của nó biếnthành màu trắng như tuyết, và làn da nhợt nhạt của nó nhăn nheo. Hai đôi mắttím nhỏ bé hướng về phía tôi, và con quái vật già cỗi khom người, cúi thấp chậmrãi.

Nó cố gắng ngóc đầu dậy,nhưng sau vài nỗ lực không thành công, nó đành yên vị một chỗ trên cái giườnglàm bằng cành cây khô và lá.

Nó nhấc cái tay run rẩy lên,và chỉ về phía bức tường phía xa. Tôi đưa mắt nhìn theo chỗ nó chỉ ra: ở trong cáigiá trên tường là một phiến đá trắng dài và mỏng.

Bước đến đó nhanh chóng và cầmmảnh cổng trong tay, khi chạm vào thì có một cảm giác khá lạnh lẽo và mượt mà.Tôi lướt các ngón tay của mình dọc theo những nét chạm khắc tinh xảo, có cảmgiác như mình vừa đạt được thành tựu gì đó.

Tôi quay lại chỗ con Bốn NắmĐấm già nua, đang nằm chơ vơ trên mặt đất. Ý nghĩ giết nó lớn dần trong tâm trítôi. Con thú vượn người chứa lượng aether dồi dào đến nỗi tôi dám chắc mình sẽphát triển cực nhanh nếu tôi có thể hấp thụ aether của nó, giống như lần tôi hấpthụ các con chimera khi tôi lần đầu xuất hiện trong Thánh Tích.

Nắm chặt tay lại, tôi giơ nólên trên đầu nó, nhưng tôi không thể ép bản thân xuống tay được. Đúng thật lànó cực kì mạnh và chứa nhiều aether, nhưng nó không phải là thành quả do ThánhTích tạo ra, như những con quái chimera. Giết nó chỉ để hấp thụ aether có cảmgiác rất sai trái… giống như tôi đang ăn thịt một người khác vậy.

Thả lỏng tay, tôi bước ra khỏitúp lều và Thần Tốc trở lại mặt đất, nơi Regis và Caera đang đợi.

“Tôi tìm được nó rồi,” tôinói, giơ mảnh cổng trong tay cho cả hai cùng xem.

“Làm tốt lắm, Grey,” Caeranói với một nụ cười nhẹ khi nhìn xuống phiến đá nhẵn.

“Bạn chim kia đến rồi kìa,”Regis nói ngay khi Swiftsure hạ cánh nhẹ nhàng bên cạnh tôi.

Cái mỏ hình mũi lao của cậuta cúi xuống kiểm tra mảnh cổng, rồi tôi chợt tôi nhận thấy đầu mỏ của cậu tacó màu đỏ như máu.

Cậu ta không hề sát cánh chiếnđấu với chúng tôi trên chiến trường, và tôi không hề nhìn thấy bất kỳ dấu hiệu đánhđấm hay chiến đấu nào trên cơ thể sạch sẽ kia ấy.

Tôi chụp lấy cái mỏ đen, làmcậu ta giật mình. Cậu ấy vỗ cánh lạch đạch và cố gắng thoát khỏi tôi, nhưng tôisiết chặt tay, vặn đầu Swiftsure để tôi nhìn thẳng vào mắt cậu ta.

“Đây là máu của ai?” Tôi hỏi,giọng bình tĩnh đến lạnh lùng.

Tôi thả lỏng mỏ ra để cậu tacó thể trả lời. Con chim láu cá lùi ra xa vài bước và nhìn tôi với đôi mắt mởto đầy bối rối. “Bốn Nắm Đấm. Kẻ thù.”

Tôi trừng mắt nhìn thẳng vàomắt Swiftsure, nghiên cứu ý đồ của người hướng dẫn viên này.

Bàn tay ấm áp của Caera chạmvào cánh tay tôi. “Bây giờ không phải lúc cho việc này. Chúng ta đạt được mụcđích đến đây rồi, và chúng ta không hẳn là những vị khách danh dự trong bộ tộcnày đâu,” cô nói nhẹ nhàng.

***

Rời khỏi bộ tộc của Bốn NắmĐấm, Swiftsure dẫn chúng tôi đi ngược lên sườn núi và càng xa khỏi làng Mỏ Lao.

Regis đã trở lại bên trongcơ thể tôi để bổ sung aether, trong khi tôi và Caera thì theo sát phía sau hướngdẫn viên của chúng tôi. Mặc dù cuối cùng cũng có chút tiến bộ trong việc tìm mảnhvỡ để rời khỏi đây, nhưng cả hai chúng tôi đều không có tâm trạng để trò chuyệnsau vụ việc nặng nề ở ngôi làng của bộ tộc Bốn Nắm Đấm, cả bầu không khí khá uám và ảm đạm bao trùm lên chúng tôi.

Ngay cả sau khi phát hiện rarằng các con Bốn Nắm Đấm kia không chỉ thông minh mà còn thực sự là loài có tríkhôn, tôi đột nhiên nhận ra rằng nếu không có con Bốn Nắm Đấm màu xám khổng lồthách thức tôi đấu tay đôi thì chắc chúng tôi đã phạm tội ác diệt chủng cả mộtloài có trí khôn rồi.

Bất chấp những cảm xúc sôi sụcđè nén trong tôi, tôi luôn để mắt theo dõi Swiftsure. Mặc dù tôi vẫn còn cảnhgiác với người dẫn đường của chúng tôi, Caera và tôi vận phải miễn cưỡng phụthuộc vào cậu ta để dẫn đường cho chúng tôi đến các bộ tộc khác.

Nhưng sau cùng thì cũng chẳngtrách được, trong thế giới tàn khốc này, Swiftsure có lẽ đã được nuôi dạy là phảigiết, hoặc bị giết bởi kẻ thù. Một điều thật man rợ, nhưng nền văn hóa của nhữngbộ lạc thú aether này vẫn chưa phát triển quá gian đoạn man rợ này.

Tôi chắc chắn đám Bốn Nắm Đấmcũng sẽ thẳng tay giết hại chim Mỏ Lao nếu có cơ hội.

Gạt bỏ những luồng suy nghĩkhông cần thiết của mình sang một bên, tôi tập trung vào chặng tiếp theo của cuộchành trình. Con đường hiện tại đưa chúng tôi lên cao tới rìa của những dãy núidường như vô tận bao quanh miệng hố nơi chúng tôi xuất hiện. Bầu trời vẫn quangđãng và ít mây, nhiệt độ tầm dưới mức đóng băng.

“Làm thế nào cô vẫn trụ đượcthế?” Tôi hỏi Caera, người đang đi bên cạnh tôi với một tấm chăn quấn trên người.

“Tôi có thể tự bổ sung manacủa mình lúc anh đánh với con Bốn Nắm Đấm to lớn kia, vì vậy tôi cũng khá ổn,”cô ấy trả lời với một nụ cười nhạt.

Swiftsure, người đã dành phầnlớn thời gian để bay phía trên chúng tôi, hạ cánh xuống phía trước, đôi chân củacậu ấy không hề lún sâu qua lớp tuyết mịn.

Quay lại nhìn tôi, ngoạm mỏhai lần. “Vuốt Bóng Đêm.” Sau đó cậu ta giơ đôi cánh của mình lên, giữ chúng lạigần nhau.

Tôi gật đầu hiểu ý, rồi độtnhiên dưới chân Swiftsure có một tia sáng loé lên, và lớp tuyết trước mặt chúngtôi bị thổi bùng lên, khiến xung quanh chìm trong bụi tuyết mịt mù.

Caera ngay lập tức triệu hồilinh hoả diệm, để ngọn lửa bóng đêm bao trùm cơ thể, ném tấm chăn sang một bênvà rút kiếm ra.

Swiftsure hét lên trong kinhngạc và cố gắng bay lên trời, nhưng tiếng thét kinh hoàng của cậu ta bị cắt đikhi một bộ móng vuốt màu tím sắc bén xé toạc chiếc cổ gầy của cậu ta, máu phun đầyxuống đất.

Swiftsure chỉ có thể kêu ọc ọcnhư nghẹn máu. Cậu ta vẫy cánh điên cuồng, một đống lông vũ trắng rụng khắp nơi.Người dẫn đường của chúng tôi bay lên trên không được một chút, máu đỏ ngầu chảyxuống khắp nền tuyết trắng, sau đó cậu ta đuối sức và ngã xuống đất, co giật,và cuối cùng bất động.

Tôi đã ngay lập tức hành độngtrước khi Swiftsure trút hơi thở cuối cùng. Nắm đấm vận aether của tôi lao vunvút, nhưng ngay trước khi nó đấm thẳng vào khuôn mặt của loài giống mèo tấncông chúng tôi, con thú đó đột ngột tốc biến và biến mất ngay trước mắt tôi.

‘Là Thần Tốc!’ Tôi bànghoàng nghĩ, nhanh chóng nhìn quanh tìm kẻ tấn công. Sau lưng tôi, Caera giơ caolưỡi gươm rực lửa của mình, nhưng trước khi cô ấy kịp làm gì, con quái vật giốngmèo đã ở đằng sau cô ấy, móng vuốt của nó cào xuống giữa bả vai của cô.

Mặc dù Caera được bảo vệ bởilinh hoả diệm của mình, nhưng móng vuốt aether có thể cào xuyên lớp mana bảo vệ,và cắt xuyên qua lưng cô một cách dễ dàng như cắt bơ.

Cô ấy lăn người về phía trước,né được đòn tấn công chí mạng, nhưng vẫn có một đường cào chạy dọc lưng cô ấy.

Tôi lao về phía trước, vungnắm đấm cực nhanh nhắm thẳng vào con quái vật aether – tôi cho rằng nó là mộtcon Vuốt Bóng Đêm – nhưng nó đã biến mất trước khi tôi kịp đụng được nó.

Caera phủ đầy tuyết và máu,vẻ mặt bình tĩnh đến lạnh lùng, hệ như lần đầu chúng tôi gặp nhau ở Thánh Tích.

“Anh biết nó biến đâu rồikhông?” Cô ấy hỏi, đứng tựa lưng lại với tôi.

“Ở đó,” tôi nói, chỉ tay vềphía bên phải, nơi con Vuốt Bóng Đêm đang nép mình trên mỏm đá đen nhô cao khoảngvài mét trên kia.

Con Vuốt Bóng Đêm có đầu vàbộ lông trắng đốm giống hệt một con báo tuyết, nhưng thân lại giống người. Bàntay và bàn chân của nó giống mèo, và một cái đuôi dài, đầy cơ bắp phía sau nó.Mặc dù nó ở xa, nhưng trông nó khá nhỏ, chắc chỉ cao khoảng 3 mét bẻ đôi làcùng.

‘Arthur!’ Regis hét lên cảnhbáo khi có một tia chớp aether xoẹt ngay bên trái tôi. Tôi xoay người, đẩyCaera ra và tung cước đá trực tiếp vào tia chớp aether xoẹt qua.

Kẻ địch đã nhanh chân hơn,nó cúi người né đòn phản công của tôi trong tích tắc. Rồi nó đá chân trái cómóng vuốt vào tôi trước khi tốc biến đi chỗ khác nữa.

Mặc dù tôi đã vận rất nhiềuaether vào cơ thể để gia tăng bảo vệ, nhưng móng vuốt của nó vẫn có thể càoxuyên qua lớp thịt ở đầu gối, khiến tôi phải khuỵu xuống.

Đứng vững lại, tôi toả rasát khí aether nặng nề có thể cảm nhận được, khiến kẻ địch choáng váng trướckhi nó kịp ra đòn tiếp theo.

Nó có thể dịch chuyển tức thời,nhưng lần này tôi có đủ thời gian cần thiết để chữa lành vết thương của mình.

“G-Grey,” Caera lắp bắp,nhăn mặt trong đau đớn khi cô ấy từ từ đứng dậy. “Anh đang…”

“Xin lỗi,” tôi nói, thu hồisát khí aetheric của mình.

Nữ quý tộc Alacryan hít mộthơi thật sâu và đảo mắt tiếp tục nhìn xung quanh trong cảnh giác.

Tuy nhiên, mắt tôi nhìn thẳngvào hai thực thể aetheric trên những tảng đá khuất bóng. Bây giờ cả hai con VuốtBóng Đêm đều cúi thấp xuống, đôi mắt lấp lánh của chúng cẩn thận theo dõi chuyểnđộng của chúng tôi.

Tôi kìm hãm cám dỗ Thần Tốclên tảng đá để đấu với cả hai con, nhưng quyết định chọn ở bên cạnh Caera.

Khi một tia aether loé sángngay bên phải của tôi, tôi vung tay với tốc độ bàn thờ và siết tay quanh cổ họngcon mều thứ ba, siết đủ mạnh để làm nó nghẹt thở, nhưng không giết nó ngay lậptức. Đôi mắt của nó mở to hốt hoảng, sau đó những móng vuốt sắc bén đến bất khảthi của nó xé toạc thịt cẳng tay tôi.

Tôi siết chặt, định bẻ mẹ cổnó luôn cho rồi, nhưng nó lại tốc biến đi trước khi tôi kịp làm gì. Cùng lúcđó, Caera vung kiếm ngay bên dưới tay tôi.

Quay sang chỗ tảng đá, tôithấy cả ba con Vuốt Bóng Đêm đang nhìn chằm chằm vào chúng tôi, một con đangrón rén xoa xoa cổ họng bị tôi bóp, có một vệt máu chảy dài trên cái chân đầylông của nó.

Caera định nói gì đó, nhưngtôi vẫy tay đi. Tôi đã quan sát kỹ ba kẻ tấn công chúng tôi, bọn chúng đang hấpthụ ather trong bầu khí quyển.

“Mỗi lần dùng kỹ năng đó thìbọn chúng phải nạp lại,” tôi nói khẽ.

“Hoàn hảo,” Caera nói rồi bướctới trước mặt tôi, vẻ mặt bình tĩnh đến lạnh lùng với ngọn lửa đen phập phừngtrên lưỡi kiếm đỏ tươi.

Ba con Vuốt Bóng Đêm cứngngười khi ngọn lửa nuốt chửng hoàn toàn thanh kiếm của cô. Cô thủ thế tấn côngvà đâm thanh kiếm về phía trước, bắn ra một tia lửa dữ dội về phía mảnh đá đen.

Các con quái hú lên một tiếngkinh hoàng và hai con tốc biến đi ngay lập tức.

Con thứ ba – con mà bị tôitúm cổ – thì không hề may mắn như vậy. Nó không có đủ thời gian nạp lại kỹ năngdịch chuyển của nó, và vì vậy nó đã bị thần chú của Caera nuốt chửng.

Trong tích tắc, cả quái lẫn mỉmđá nhọn đều biến mất, bị thiệu rụi hoàn toàn.

Một tiếng hú đầy giận dữ,đau buồn vang lên từ phía sau khiến tôi ngay lập tức quay lại. Những con VuốtBóng Đêm còn lại đang đứng cách đó vài chục mét, ngồi trên tuyết và tru lên mộtcách thảm thương.

Tôi bước lên một bước theo bảnnăng, nhưng ký ức về con Bốn Nắm Đấm mẹ ôm chặt đứa con của mình để cố bảo vệnó khiến tôi chùn bước.

Ánh mắt tôi nhìn sangSwiftsure, khuôn mặt cậu ta nhăn nhó một cách đau đớn trên bãi tuyết đỏ thẩm. Cậuta đã liều mạng dẫn đường cho chúng tôi đi mặc dù không biết gì về chúng tôi. Đúnglà tôi không ưa gì cậu ta, nhưng cậu ta không đáng phải chịu một cái chết như vậy.

Các con quái đã ngừng kêu,hú và bây giờ trông như bọn chúng đang tranh cãi với nhau dữ dội. Bọn chúngđang bị phân tâm.

Cũng giống như loài Bốn NắmĐấm, những sinh vật này đã phục kích chúng tôi và tấn công chúng tôi vô cớ trước.Bây giờ không phải là lúc để lưỡng lự hay nhân từ.

Định thần lại, tôi thả lõngmắt và những con đường aether sáng lên như những con đường cao tốc trong mànđêm. Thuận theo con đường aether, tôi dễ dàng xuất hiện ngay giữa hai con quáivật đang tranh cãi trong một nốt nhạc.

Trước khi chúng kịp mở to mắtngạc nhiên, tôi đã vung lưỡi kiếm vận aether xuống như một cú bổ rìu cực mạnh.

~

Có vẻ như các con Vuốt BóngĐêm không thể vận aether để cường hoá cơ thể, và cơ thể nhỏ bé của hai con quáiđều oằn đi, biến dạng dưới sức nặng từ cú đánh bất ngờ của tôi, xương vai và cổcủa chúng vỡ nát ra.

Tôi quỳ xuống trước thi thể củachúng khi chờ Caera đuổi kịp. Đến gần, tôi có thể thấy bàn chân mèo của chúngkhông hề có móng vuốt.

‘Bọn chúng có thể tự mình tạora vũ khí aether,’ tôi chợt nhận ra, vừa hứng thú và vừa kinh ngạc khi nhữngsinh vật ở một nơi nguy hiểm như Thánh Tích không có cơ thế phòng thủ tự nhiênmà lại có thể làm được điều này.

“Anh ổn chứ?” Caera hỏi khiđi tới phía sau tôi. “Tôi đã nhìn thấy chân của anh lúc nãy và… ồ.”

Tôi quay đầu lại nhìn cô ấy.“Cơ thể tôi phục hồi nhanh lắm.”

“Nói thế vẫn còn hơi nhẹ đấy,”cô ấy nói rồi hướng mắt vào thi thể các con quái. “Anh có tìm được gì không?”

“Tôi đang kiểm tra.” Tôiquay lại và nghiên cứu xác chết của con Vuốt Bóng Đêm. Bọn chúng không mặc quầnáo, nhưng cả hai con đều mang chiếc túi da đơn giản được giắt ở thắt lưng buộcdây quanh eo. Tôi tháo sợi dây da khóa chiếc túi, và lấy ra một số vật dụng nhỏ.

Thứ đầu tiên là một phiến thịtkhô gì đó. Tôi đánh hơi thử, rồi gặm một miếng trong khi Caera nhìn tôi đầy chờđợi, giống như một chú cún đang chăm chú vào đồ ăn.

Tôi nắm lấy cổ mình, trợn mắtkinh hoàng và cố gắng hít thở như bị bóp cổ.

Nữ quý tộc Alacryan giậtmình thốt lên. “Grey!”

Tôi cầm phần thịt khô còn lạinghoe ngẩy trước mặt rồi cho vào miệng. “Đùa thôi.”

Caera chớp mắt bối rối, rồinheo mắt. “Không vui chút nào hết.”

‘Tôi thấy vui mà,’ Regis nóivới giọng tán thành.

‘Cảm ơn,’ tôi đáp trong khilần mò chiếc túi, rồi nở một nụ cười trên khóe miệng.

Ngoài một vài phiến thịtkhô, bọn chúng còn mang theo một con dao đen tuyền được tạc từ thứ trông giốngnhư một cái mỏ chim.

‘Trông như chiến lợi phẩm đạtđược từ việc giết kẻ thù, nhở?’ Regis nói.

Tôi đặt con dao vào trong cổtự không gian, định dùng nó để thương lượng lấy thêm một số quả trứng của tộcchim Mỏ Lao, và tôi đưa miếng thịt khô cho Caera. “Thứ này, cùng với các tráicây mà chúng ta tìm được ở bộ tộc Bốn Nắm Đấm sẽ giúp cô sống mà không cần phảinhai đầu tôi.”

“Lại một câu đùa khác à, Grey?”Caera hỏi trong hoảng hốt, kinh hoàng tột độ, sợ hãi các kiểu.

Tôi nhún vai. “Ai biết được.”

Các vật phẩm tiếp theo trongchiếc túi da là ba tảng đá trắng có bề mặt khá mịn, gần như mượt mà.

“Nhìn này.” Tôi giơ chúnglên cho Caera xem. “Trông chất liệu giống hệt với mảnh vỡ cánh cổng vậy.”

Cô ấy giơ lên bốn viên đá cókích thước và hình dạng tương tự thế. “Trong cái túi này cũng có một vài viênnày.”

Giờ Caera có một đống đồ vậtlặt vặt bày ra: bốn viên đá, một miếng thịt khô khác, một số ít loại quả mọngnhỏ, màu tía, và một sợi dây mỏng trông như được đan bằng một loại cỏ gì đó màuvàng.

Thứ cuối cùng trong chiếctúi là một miếng đá phiến phẳng hình vuông, to khoảng ba inch. Lúc đầu, tôinghĩ nó chỉ là một tảng đá thông thường, nhưng khi tôi lật nó lên, bên dưới nólà một hình ảnh điêu khắc chân thực miêu tả hai con Vuốt Bóng Đêm nhỏ đang tựavào nhau.

‘Chà,’ Regis lẩm bẩm.

‘Đây là một bức tranh điêukhắc rất đẹp, và ta nghĩ rằng bọn chúng dùng vuốt aether để khắc lên bề mặt tảngđá cứng này.’

Caera dựa sát vào tôi, nhìnvào bức vẽ trên phiến đá với khuôn mặt kinh ngạc. “Thứ này… về cơ bản là mộtdạng mề đay của tộc họ.”

“Tôi cũng nghĩ vậy,” tôi đồngý.

“Lạ thật,” cô lẩm bẩm, dùngngón tay lướt nhẹ lên bản vẽ chạm khắc. “Thế thì tại sao họ lại tấn công chúng ta?”

“Hoặc đúng họ thực sự làloài vật khát máu như lời lão chim già nói,” tôi nói.

“Sau những gì chúng ta đã chứngkiến tại bộ tộc Bốn Nắm Đấm, có vẻ như mọi chuyện không chỉ đơn giản như vậyđâu.” Ánh mắt của Caera hướng về cái xác đẫm máu của người dẫn đường cho chúngtôi. “Hay biết đâu là do Swiftsure?”

Tôi nhìn cô ấy đầy thắc mắc,nhưng im lặng, để đầu óc hoạt động full công suất. Qua những gì chúng tôi đã thấy,chắc chắn các bộ tộc có xung đột gay gắt với nhau. Những con Mỏ Lao treo cáccon Bốn Nắm Đấm lên tường như chiến lợi phẩm, và con Bốn Nắm Đấm đầu đàn mà tôiđã chiến đấu cũng có một bộ áo choàng làm từ lông và móng của chim Mỏ Lao, và cáccon Vuốt Bóng Đêm cũng mang theo dao làm từ mỏ của một con chim Mỏ Lao. Cácthành viên từ cả hai bộ tộc đã tấn công chúng tôi không phải vì tàn bạo haykhát máu hơn tộc Mỏ Lao; mà chỉ đơn giản là vì chúng tôi đi cùng một con chim MỏLao.

Tôi lắc đầu. Lúc này thì tấtcả chỉ là suy đoán, nhưng có một điều chắc chắn đúng: Các hình xăm, các tác phẩmchạm khắc và giờ đây bản vẽ điêu khắc này không chỉ là dấu hiệu của trí thôngminh, mà còn đại diện cho một nền văn hóa đa dạng và phong phú đang trên đà pháttriển.

“Chúng ta nên đi trinh sátphía trước thôi,” tôi nói, đứng dậy. Ánh mắt của tôi nhìn xuống xác của hai conVuốt Bóng Đêm. “Tuy nhiên, chúng ta sẽ cần phải loại bỏ những thi thể này.”

Caera gật đầu nghiêm nghị.Ngọn lửa đen phập phừng trong lòng bàn tay cô nhanh chóng nuốt chửng hai con VuốtBóng Đêm.

Tôi đã sử dụng rất ít aethertrong trận chiến, vì vậy thay vì leo lên vách núi, tôi chọn một điểm cao trênsườn núi và Thần Tốc trực tiếp đến đó, xách theo Caera để chúng tôi có thể trôngra cả cao nguyên mà chúng tôi đã đi qua.

Caera thở dốc khi thấy toànbộ quan cảnh nơi này. Thật khó tin là các pháp sư cổ đại dijin đã có thể tạo ratoàn bộ nơi này. Khả năng làm chủ aether vô đối của họ hẳn đã giúp họ có khảnăng sáng tạo ra toàn bộ Thánh Tích khác lạ, hùng vĩ, đồ sộ và tuyệt vời nhưnày.

Những ngọn núi đang leo dốcxung quanh chúng tôi dường như đi vào vô tận. Tôi nghi rằng có thể đây chỉ là ảogiác, và tôi và Caera có thể đi lên những ngọn núi xa xôi kia mãi mãi về phíavà không bao giờ có thể đến được chúng. Trông chúng như background siêu thực củamiệng hố và vòng các đỉnh nủi lởm chởm bao quanh nó.

Một cơn gió thổi qua mái tócmàu lúa mì của tôi, và tôi nhận ra rằng trên bầu trời trong xanh như băng cóvài đám mây đen nghịt đang kéo đến, và những lốc xoáy màu vàng, xanh lá cây vàtím — mờ nhạt ở phía xa xăm với một làn sương mù huyền ảo ập đến.

“Thời tiết sắp trở xấu nữa rồi,”tôi nói với Caera. Vì Regis vẫn cần phục hồi aether, tôi hiện là người duy nhấtcó thể sống sót trước những cơn bão khắc nghiệt trong khu vực này.

Tuy nhiên, mặc dù suýt thì gụcngã trước trận bão tuyết hồi trước, nữ quý tộc Alacryan vẫn giương cao ánh mắtkiên định cứng rắn. “Vậy thì chúng ta chỉ cần tìm ra ngôi làng của Vuốt BóngĐêm trước khi cơn bão ập đến.”

Gật đầu, tôi cường hoá thịgiác và bắt đầu dò tìm cảnh vật xung quanh.

Phải mất vài phút để nhìn thấyđược các nếp gấp và thung lũng được ngụy trang và ẩn sâu dưới chân của dãy núilớn hơn. Khi tôi không tìm thấy gì trên cao nguyên, chúng tôi băng qua các mỏmđá nhô đến khi chúng tôi đi vòng quanh sườn của đỉnh núi lởm chởm và bắt đầutìm kiếm tiếp.

Không mất nhiều thời gian đểphát hiện ra thứ mà chúng tôi đang tìm kiếm. Trên sườn núi tiếp theo, có khoảnghai mươi túp lều được xây trong các vách đá. Chúng được giấu cẩn thận giữa haisườn núi lỏm chỏm đầy đá sắc bén, và tôi không nhìn thấy bất kỳ lối ra vào dễdàng nào cả.

Có một thác nước nhỏ đổ xuốngsườn núi, tạo ra một có hồ nhỏ đọng ở rìa làng. Tôi quan sát các con Vuốt BóngĐêm chỉ to bằng một con kiến ​​từ chỗ này, chúng đang cúi xuống mặt nước để lấpđầy thứ gì đó, rồi đi vào một túp lều gần đó.

“Ở đó.” Tôi chỉtay về hướng ngôi làng để Caera cũng có thể nhìn thấy.

Cô thở dài một hơi.”Chà, về vị trí chiến lược, tôi dám chắc bọn họ có lợi thế hơn chúng ta.”

“Giờ thì quay lại thôi,” tôikhẽ đáp. “Có khả năng cao sẽ có những do thám hoặc trinh sát nào khác ở gầnđây.”

Trên đường trở lại chân núiđá, chúng tôi dừng lại ở ngay xác của Swiftsure. Hoàn toàn không phải là một cảnhđẹp. Chiếc cổ gầy duyên dáng một thời của cậu ta đã bị cào một đường rất sâu,những chiếc lông trắng đã bị nhuốm đỏ bởi máu của chính mình. Chiếc lưỡi mỏngvà đầy gai của cậu ta thò ra khỏi miệng một cách kì quái.

Caera đứng cạnh tôi, thu taylại và nhắm mắt lại, cúi đầu tôn trọng rồi quay sang tôi. “Chúng ta nênchôn hay đốt xác chết này không?”

Tôi lắc đầu.”Không.”

Cúi xuống xác chết củaSwiftsure, tôi chọc tay vào vết thương chí mạng trên cổ và chi chét những ngóntay đẫm máu lên mặt và quần áo rồi quay sang Caera, người đang trố mắt nhìn tôimột cách bối rối và lo lắng.

“Tôi có một ý tưởng có thểtrả lời câu hỏi của cô về cách để như đưa chúng ta vào làng của Vuốt Bóng Đêm,”tôi nói rồi chậm rãi đi về phía nữ quý tộc Alacryan với những ngón tay đẫm máu.

Caera thở dài miễn cưỡng camchịu. “Tôi đã giờ nói rằng đôi lúc tôi rất ghét ý tưởng của anh chưa?”

[] [] []