The Beginning After The End (Ánh Sáng Nơi Cuối Con Đường)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 384

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 766

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 263

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1784

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 731

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8114

Chương 300

” 

Thế giới biến dạng, kéo dãnvà gấp khúc trong màu tím, và âm thanh gió hú khắc nghiệt khắp nơi đã bị giảmxuống thành một tiếng ầm ầm xa xôi trong khoảng một bước đi duy nhất của tôi.

Đối với những người khác, ThầnTốc diễn ra ngay lập tức. Nhưng tôi đã phải chật vật để não nộ xử lý toàn bộ cảnhquan đang thay đổi nhanh chóng khi tôi đến gần điểm đến của mình. Tôi cần phải biếtvà dự đoán chính xác quang cảnh xung quanh mình khi tôi đến, nếu không, mấtphương hướng trong tích tắc đó sẽ khiến kẻ thù của tôi có đủ thời gian để phảnđòn.

Nhưng khi tôi đến đích thìtôi chẳng thấy thân hình khổng lồ của con gấu kia đâu, hay cả người bạn chó đồnghành của mình. Thay vào đó, tất cả chìm trong bóng tối. Sau đó là cảm giác nghẹtthở như bị chôn vùi, giống như một loài gặm nhấm bị bóp trong tay vậy. Có thứgì đó đang che miệng tôi, đang ôm chặt vào tay và chân tôi, đè lên mắt tôi, lấpđầy miệng tôi.

Một cảm giác sợ hãi mù quángtràn vào tôi, khiến cho nhịp tim của tôi tăng vọt và hơi thở gấp gáp, dồn dập,dồn dập xung quanh miệng khiến tuyết càng tan nhanh hơn, đe dọa khiến tôi nghẹtthở.

‘-éo gì vậy?’ Regis nhắn, đầuóc cậu ta gần như trống rỗng vì lo lắng. ‘Arthur? Arthur!’

‘Dùng Thần Tốc – bão tuyếtche tầm nhìn – trượt mục tiêu – chôn vùi dưới tuyết…’

Suy nghĩ của tôi đứt quãngkhó tập trung, thậm chí còn rối loạn hơn khi tôi bị chôn vùi.

Đây là trường hợp duy nhấtmà tôi đã thất bại trong việc thi triển Thần Tốc, và cũng là lần đầu tiên tôikhông chỉ cảm thấy bị mất phương hướng, mà còn gặp phản phệ của aether thuậtnhánh không gian. Nếu tôi tốc biến xuống lòng đất hoặc sâu dưới đại dương thìchắc chắn tính mạng của tôi sẽ bị đe doạ.

Tôi rũ bỏ những suy nghĩkhông cần thiết, thứ khiến tôi chìm sâu hơn vào tuyết, và cố tạo một inch trốngxung quanh mặt và thân mình.

Xoay người và ngọ nguậy, tôidùng toàn bộ cơ thể để phá vỡ lớp tuyết dày đặc để có chút không gian để thở. Lúctôi tạo được một khoảng trống nhỏ, tâm trí tôi cũng đã thông suốt hơn một trước.

‘Regis, tìm ta. Tìm một vụ nổcủa aether.’

Tôi có thể cảm thấy một chútdo dự từ người bạn đồng hành của mình. ‘Cậu muốn tôi từ bỏ…’

‘Nếu ta không thể sử dụng ThầnTốc, thì không có cách nào chúng ta có thể theo kịp nó cả. Chỉ cần tìm…’

‘Pháo Aether. Rồi, rồi, tôiđang trên đường tới đấy, công túa.”

Sử dụng kỹ năng mà tôi đã dùngđể khoan qua lớp tuyết sâu xung quanh mái vòm, tôi giải phóng một lượng nhỏ aethertừ lõi của mình và vận nó váo tay, nhào nặn thành một quả cầu. Quả cầu màu tímphóng lên trên, dễ dàng xuyên qua lớp tuyết phía trên tôi, sau đó bay lên thêmmười lăm thước nữa trong cơn bão.

Ngay khi cái lỗ rộng xuất hiệntrên bề mặt, các luồng gió dữ dội ầm ần của bão tuyết ập đến. Tôi đếm đến bamươi, rồi phóng ra thêm một vụ nổ aether khác lên bầu trời, toả sáng như một ngọnpháo sáng giữa cơn bão tuyết ào ạt khủng khiếp.

Tôi lại thầm đếm thời gian quasố lượng quả cầu aether mà tôi đã phóng bay vút lên bầu trời. Khoảng lần phóngthứ năm, tôi bắt đầu thắc mắc không biết mình đã dịch chuyển bao xa. Đến lầnphóng thứ mười, tôi ngày càng lo lắng. Sau đó, ngay sau khi tôi phóng quả cầumàu tím phát sáng lên bầu trời lần thứ mười ba, một bóng người đen được baotrùm bởi một ngọn lửa đen bập bùng bất ngờ lao xuống cái lỗ từ trên cao, đáp xuốngđầu tôi với một tiếng càu nhàu. Bóng người đó hét lên vì ngạc nhiên và rồi có mộtthứ gì đó rất mạnh đập vào mũi tôi, sau đó ngọn lửa tắt lịm đi.

“Grey!” Caera hétlên, cố gắng tránh xa tôi. “Chuyện gì đã xảy ra thế?”

“Để sau đi!” Tôihét lại. “Chỉ cần đợi Regis, sau đó chúng ta sẽ—”

Suy nghĩ của con sói bóng tốixuất hiện trong đầu tôi. ‘Uh, Arthur?’

‘Ngươi đang ở đâu, Regis?’Tôi nghĩ, không thể kìm nén được sự thất vọng rò rỉ. Tôi có thể cảm thấy sự hiệndiện của người bạn đồng hành đang ngày càng gần tôi hơn, nhưng tôi không thểxác định chính xác vị trí của cậu ta trong cơn bão tuyết dữ dội này.

‘Tôi nghĩ là gần đến nơi rồi.Phóng thêm cái nữa đi.’

Tôi làm theo hướng dẫn củangười bạn đồng hành của mình, và rồi cậu ta nhảy xuống cái hố chật chội củachúng tôi, không bị hề hấn gì bởi cơn bão đang hoành hành trên đó.

“Rất vui được gặp lại cảhai, thời tiết đẹp nhở,” Regis châm biếm. “Tôi nghĩ nó sắp sửa trở nên—”

Một thứ gì đó loé qua khóe mắttôi, tôi chặn vật thể đó ngay trước khi nó đập vào đầu của tôi. Trên tay tôi làmột viên mưa đá to bằng cái nắm tay.

“—tệ hơn rất nhiều,” Regis kếtthúc câu khi cục mưa đá thứ hai bắn xuống bên cạnh tôi, để lại một hố nhỏ chỉcách người bạn đồng hành của tôi vài inch.

Bên cạnh tôi, ngọn lửa đen ngaylập tức bùng phát lên từ cơ thể Caera đúng lúc một tảng đá băng to bằng đầu cô ấyđập vào vai. Mặc dù ngọn lửa đã tiêu huỷ phần lớn các viên đá trước khi nó đậpđến cô, cô ấy hít một hơi sâu và gồng mình nuốt đi cơn đau đớn.

“Chúng ta sẽ không thể dichuyển trong tình trạng này được,” cô nói qua tiếng ồn. “Chúng ta—tôi sẽ bị đáva đập cho đến chết.”

Thầm biết cô ấy nói đúng,tôi đã làm điều duy nhất tôi có thể nghĩ đến. Xoay người lại để lưng của tôiquay về phía họ, tôi tung ra một vụ nổ aether xuống bên dưới, mở rộng cái lỗ xuốngtận mặt đất đóng băng vĩnh cửu, và thậm chí phá huỷ một lớp đất.

Tôi trượt xuống đường hầmtrơn bóng sâu vài mét, và những người còn lại nhanh chóng theo sau. Trải áochoàng ra, tôi ra hiệu cho Caera nằm xuống bên cạnh tôi.

“Regis, vào trong ta. Caera,lại đây.”

“Anh đang tính—”

“Không có đủ tuyết phía trênchúng ta để che chắn cơn mưa đá,” tôi nói một cách thiếu kiên nhẫn. “Tôi sẽdùng cơ thể mình để che cho cô, và dùng aether để bảo vệ bản thân mình. Cứ nằmxuống đi.”

Regis ngay lập tức lao vàocơ thể tôi, nhưng Caera vẫn tiếp tục nhìn tôi lưỡng lự. Khoảnh khắc do dự liền bịgián đoạn khi một viên đá băng khổng lồ quét sạch lớp tuyết trên đầu chúng tôi,và dội xuống nền đất cứng dưới chân tôi, phủ một đống tuyết, đất, băng lên ngườichúng tôi.

“Tôi cảm thấy như chúng ta cóhơi bị gần gũi hơn trong vài ngày gần đây đấy nhỉ, Grey?” Cô ấy nói, cố nén cườitrước khi luồn mình xuống.

“Hơi bị gần gũi  hơn tôi muốn đấy,”tôi càu nhàu, kéo chiếc áo choàng quanh chúng tôi và di chuyển để tôi chống tayphía trên Caera một cách lúng túng, che chắn cho cô ấy khỏi mưa đá và chia sẻhơi ấm của tôi. Toàn bộ cơ thể tôi bắt đầu toả ra một lớp ather mỏng có thể sờthấy được.

‘Chà chà, tình hình rất chilà tình hình nhở.’ Regis vui vẻ nghĩ.

Tôi đảo mắt, đành yên vịtrong một khoảng thời gian dài và chờ đợi.

***

Vào lúc cơn mưa đá ngừng rơivà bão tuyết giảm bớt, chúng tôi gần như bị chôn vùi dưới lòng đất, vì trận mưađá oanh tạc liên tục đã khiến trần tuyết đổ ập xuống chúng tôi, còn trận bãotuyết đã tạo lớp tuyết mới đọng lại vài mét xuống hố của chúng tôi.

Tuy nhiên, như thế đã giúp bảovệ chúng tôi khỏi các luồng gió gắt lạnh lẽo, và tạo khu vực khép kín nhỏ để cơthể chúng tôi sưởi ấm, giúp cứu mạng Caera. Tuy nhiên, môi cô ấy xanh lét đi,và cô ấy rùng mình dữ dội khi chúng tôi đào ngược lên trên.

Sau khi thoát ra khỏi hố, đilên bầu không khí tĩnh lặng, lạnh lẽo đến mức muốn đóng băng, nhưng cảnh tượngxung thực sự khiến tôi phải há hốc mồm. Bầu trời quang đãng, trong xanh vàkhông có mây không có mặt trời nhưng vẫn sáng rực. Có vài vệt xanh, vàng và tímđọng trên đường chân trời xanh biển đẹp mê hồn như một bức tranh sơn dầu.

Quan cảnh tươi sáng đến đau mắttoả sáng lấp lánh, và, lần đầu tiên tôi có thể nhìn thấy toàn bộ vùng đất này. ThầnTốc đã đưa tôi dịch chuyển qua miệng hố chứa mái vòm và cánh cổng bị thiếu bộphận, vào một thung lũng tuyết trải dài bất tận chân trời. Tuy nhiên, việcchúng tôi có thể nhìn thấy miệng hố từ xa là điều rất đáng vui mừng.

Con đường dẫn lên rìa miệnghố khá gồ ghề, đầy đá lởm chởm và những khe núi sâu, trong khi phía sau chúngtôi, khu vực này cứ cao dần lên cho đến khi khuất bóng sau những ngọn núi xaxôi, mù sương. (Darkie: hmm, đọc bản gốc xong tvẫn chưa hình dung cái địa hình chỗ này nó trông thế mẹ nào cả, nên miêu tả hơikhó hiểu chút)

“Thật là đẹp,” Caera nói, vừakéo mình ra khỏi lớp tuyết bên cạnh tôi.

“Brr’ahk!”

Một tiếng kêu đột ngột và gầnđến mức khiến cơ thể tôi hành động theo bản năng, đưa một cánh tay qua đầu vàcánh tay kia qua Caera để phòng thủ trước kẻ tấn công từ trên bầu trời. Caera vấpngã trước hành động đột ngột của tôi, cố bám vào cơ thể tôi khi cô ấy chìm xuốnglớp tuyết mềm.

Sau lưng tôi là một sinh vậtgiống chim đang vỗ cánh bay.

Quay cơ thể trong lớp tuyếtsâu, tôi phát hiện ra một sinh vật cao và gầy giống như một con chim chỉ đứngcách chúng tôi vài bước chân. Nó có đôi chân dài màu đen, mỏng như que củi, vớithân hình giọt nước và trên cơ thể nó là lớp lông vũ trắng lấp lánh, đôi cánh rộnghạ xuống và cái cổ cong duyên dáng.

Cổ của nó giờ đang bị vẹosang một bên, nghiêng đầu một cách hề hước. Đôi mắt ánh lên màu tím rực rỡ sauchiếc mỏ đen tuyền có hình dạng giống như đầu mũi lao. Cái mỏ mở ra và đóng lạihai, ba lần, kêu cốp cốp rõ ràng vang vọng khắp miệng hố.

Tôi thận trọng chờ đợi,không chắc sinh vật đó có phải là thù địch hay chỉ đơn giản là tò mò thôi. Tuynhiên, Caera lại hành động trước.

“Ừm, xin chào,” cô ấy nói nhẹnhàng.

“Ừm, xin chào,” nó nhại lạibằng giọng the thé, khàn khàn. Con quái thú aether giống con cò bước sang mộtbên, sau đó bước qua bước lại, quay qua quay lại như một điệu nhảy nào đó, sauđó nó vỗ đôi cánh rộng để bay sang trái vài bước.

‘Tôi nghĩ con chim lớn nàycó vẻ thích Caera rồi,’ Regis trêu chọc. ‘Trông như nó đang thực hiện điệu nhảykiếm bạn tình vậy.’

“Trông nó như đang cố viếtgì đó hơn,” tôi nói lớn thành tiếng. Như để khẳng định lời nói của tôi, sinh vậtnày dùng móng vuốt ra hiệu về phía những gì nó dùng mỏ khắc lên lớp tuyết.

“Nó đang viết cái gì á?”Caera hỏi, giọng điệu bực bội và cố kéo bản thân ra khỏi đống tuyết một lần nữa.”Ồ.”

Di chuyển chậm rãi để khônglàm sinh vật hoảng sợ, tôi kéo mình ra khỏi lớp tuyết và đứng lên trên hàng loạtdấu móng đan xen in trên tuyết. Nó trông rất giống chữ viết, mặc dù nó không phảithứ ngôn ngữ mà tôi có thể đọc được.

Caera đứng bên cạnh tôi, taycô ấy kẹp dưới nách để ôm lấy mình để tự sưởi ấm. Tôi nhận ra rằng đã không cònlạnh như trước nữa. Nhiệt độ vẫn dưới mức đóng băng, nhưng với một pháp sư cao siêunhư Caera thì vẫn có thể chịu đựng được.

“Anh có biết nó đang cố nóigì với chúng ta không?” Cô ấy hỏi, liếc nhìn đống chữ trên lớp tuyết trắng tinhmơ.

“Không hề,” tôi trả lời, vắtóc tìm cách giao tiếp với sinh vật này. Nó rõ ràng rất thông minh, có khả nănggiao tiếp bằng văn bản và thậm chí có cả ngôn ngữ nói của chính nó. Nó có khảnăng bắt chước những âm thanh mà chúng tôi tạo ra, vì vậy, về mặt lý thuyết vànếu có đủ thời gian, tôi có thể dạy nó ngôn ngữ thông thường của chúng tôi,nhưng điều đó có thể mất hàng tháng, thậm chí có thể là lâu hơn.

“Không hề,” nó bắt chước mộtlần nữa, nhảy qua nhảy lại một cách lo lắng. Rồi nó quay lại và bay về sau khoảngmười lăm bước, xà xuống và quay về phía chúng tôi rồi vỗ cánh chỉ về sườn núi ởphía xa xăm.

“Có lẽ nó muốn chúng ta đitheo nó,” Caera nói khi tôi liếc nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu của cô.

“Chúng ta cũng chẳngcòn lựa chọn nào khác.” Tôi nói một cách cam chịu. “Hoặc là ăn nó, hoặc làđi theo nó.”

Gật đầu, cô ấy bước vài bướcqua lớp tuyết sâu, từng bước chân xuyên qua lớp vỏ tuyết cứng với âm thanh rắcrắc. Gió đã khiến bề mặt tuyết dày hơn và đã đóng băng nửa trên, khiến mỗi bướcđi ngày càng trở nên khó khăn hơn, nhưng đồng thời cũng giúp chúng tôi không bịchìm sâu xuống nữa.

Khi chúng tôi đến cách conchim vài bước chân, nó vỗ đôi cánh rộng và bay thêm hai mươi hoặc ba mươi bướcnữa, sau đó chờ chúng tôi đuổi kịp.

Chúng tôi lặp đi lặp lại việcnày, lẽo đẽo đi theo hướng dẫn viên lông lá của chúng tôi trong im lặng khi nódẫn chúng tôi lên phía của miệng núi và vào một khe núi hẹp, sau đó đi lên mộtcon đường mòn tự nhiên dẫn lên một ngọn núi đá tăm tối và sắc nhọn. Bất chấpnhiệt độ dưới mức đóng băng, chuyến leo núi vất vả đã giúp sưởi ấm chúng tôi,và tôi thậm chí không cần phải vận aether trong người để tránh lạnh.

‘Cậu có chắc nó sẽ không dẫnchúng ta đến một vách đá và đẩy chúng ta xuống không đấy?’ Regis hỏi sau một giờchật vật trên con đường núi hiểm trở.

‘Không,’ tôi trả lời thànhthật. ‘Thế thì quá rắc rối chỉ vì một bữa ăn. Ngoài ra, nó có vẻ không mạnh cholắm. Ừ thì đúng là có aether bên trong nó, nhưng ta không nghĩ nó là loài biếtchiến đấu đâu.’

‘Thì bởi,’ Regis nói.

Cuối cùng, chúng tôi cũng đếnđược một nơi mà con đường mòn trở thành một vách đá treo leo khá dốc. Hướng dẫnviên của chúng tôi bay lên đỉnh của vách đá, ngồi trên mỏm đá tối và chờ đợi.

Mặt vách đá chỉ cao khoảng vàichục mét, và bề mặt bị phong hoá nên có rất nhiều chỗ đặt chân và tay, nhưngtôi phải thừa nhận là tôi đã rất đuối sức sau khi sử dụng rất aether để che chắnchúng tôi khỏi cơn mưa đá dữ dội.

“Nhường phụ nữ trước,” tôinói, ra hiệu cho Caera leo trước.

Lông mày cô ấy cụp xuống vàtrừng trừng nhìn tôi, rồi mắt cô ấy lướt từ tôi đến vách núi dốc, rồi sang conđường dốc phía sau chúng tôi. Tôi tự hỏi liệu cô ấy có định đẩy tôi xuống sườnnúi hay không, nhưng cuối cùng cô ấy chỉ thở dài và bắt đầu tìm đường lên váchđá.

Tôi ở ngay bên dưới cô ấy,hy vọng sẽ đỡ được cô ấy nếu cô ấy trượt tay, nhưng có vẻ như không phải Caera mớilà người bị trượt.

Leo lên được khoảng nửa đường,tôi hụt tay và ngón chân tôi trượt khỏi khe hở. Bụng tôi giật thóp, tôi liêngiơ tay nắm lấy một mỏm đá nhô ra, nhưng trong lúc vội vàng, tôi đã bóp nát nó,ngã ra khỏi tường, và rớt xuống đất hai mươi bước, va đập vào nền đất một cáihuỵch đau đớn.

Từ trên cao, tôi nghe thấy,“Cra’kah!” và sau đó là, “Anh còn sống không đó?” Caera đang cười toetoét với tôi từ trên cao.

Rên rỉ, tôi đứng và phủi bụi.”Tiếp tục đi. Tôi-Tôi sẽ leo lên liền…” Tôi khàn giọng nói.

Tôi quan sát từ cô nàngAlacryan trùm đầu leo trèo trên bức tường như một vận động viên leo núi chuyênnghiệp. Chỉ sau khi cô ấy vượt qua được mỏm đá và lên được trên, tôi mới thửleo lại, lần này vận aether vào chân và nhảy lên cao hết mức có thể, sau đó đậphai bàn tay vận aether của mình thẳng vào vách núi.

Nhìn xuống, tôi đã đi được mộtphần tư chặng đường chỉ với một bước nhảy.

Có được một chỗ đứng vững chắc,tôi lặp lại, phóng người lên cao thêm khoảng mười mét nữa, rồi thọc tay vào vếtnứt, mở rộng chúng ra khiến bịt mù mịt tung bay.

Caera từ trên đỉnh vách đánhìn xuống khi tôi pohóng lên lần thứ ba. Cô ấy lắc đầu. “Tại sao không mọccánh và bay luôn đi, Grey?”

“Có thể là sau này,” tôi càunhàu khi leo được vài mét cuối cùng và leo lên được mỏm đá. Phía trước chúngtôi, mép vực dốc xuống tạo thành một vùng trũng đầy các mũi đá đen lỏm chỏmchĩa ra. Có nhiều túp lều nhỏ chụm lại rải rác khắp nơi, mỗi túp lều đều được dựngbằng que, cành, và loại cỏ dày màu nâu.

Hầu hết lều đều có các mảnhvải rách nát treo trên cửa ra vào, trên nó là nhiều loại chữ cá có hình bànchân chim.

Có vài cư dân chim đang đi lạitrong ngôi làng nhỏ này, tất cả đều dừng lại để nhìn chằm chằm vào chúng tôi,đôi mắt của họ sáng lấp lánh trong hốc mắt đen. Hầu hết đều có lông màu trắnghoàn toàn, với chân và mỏ đen, nhưng một số loài chim có lông màu xám lốm đốm,và một con nổi bật nhờ màu đen tuyền huyền ảo.

Người dẫn đường của chúngtôi búng mỏ cứng nhiều lần, và phát ra một loạt tiếng động mạnh như lời nói,sau đó vẫy một cánh về phía chúng tôi như thể muốn nói, “Hãy đi theotôi.”

Đã đi xa đến mức này, chúngtôi làm theo yêu cầu của nó, và nó dẫn chúng tôi đi xuống trung tâm của ngôilàng nhỏ, và đi về phía túp lều trông có vẻ là lớn nhất xung quanh đây. Nhữngcon chim khác nhìn chúng tôi đi qua, lông của chúng xù lên và mắt đảo quanh đầytò mò và sợ hãi. Một cặp vợ chồng chim thậm chí đã bay lên đỉnh núi phía trênchúng tôi, nơi tôi thấy có những cái tổ nhỏ hơn, ẩn náu hơn.

Khi chúng tôi đến gần túp lềulớn nhất, nằm ở phía sau của cái trũng, được xây dựng ngay trên bức tường đáđen, một sinh vật thực sự già cả vén hai tấm vải xanh xám sang một bên và tập tễnhbước ra gặp chúng tôi.

Hướng dẫn viên của chúng tôibắt đầu nhấp mỏ và kêu lên, thỉnh thoảng quay sang chúng tôi để ra hiệu mạnh bằngmỏ hoặc vẫy cánh của nó.

Tôi quan sát kỹ con chim giàkia đang lắng nghe con chim kia. Bộ lông màu trắng của nó đã chuyển sang màuxám và rụng ở nhiều chỗ, đôi chân gầy guộc của nó cong queo và không còn sức sống,và có những đốm màu hồng. Một số móng vuốt của nó đã bị gãy, và một vết nứthình tia chớp chạy từ đầu mỏ của nó đến tận lớp lớp thịt sần sùi. Ba vết sẹosâu màu hồng dài khắp mặt, để lại một bên mắt có màu trắng đục thay vì màu tímđậm như bên kia.

Sau khi hướng dẫn viên củachúng tôi nói chuyện xong, chim trưởng lão quay sang tôi và hơi cúi đầu, đôicánh của nó mở hờ ra. Với giọng già nua và nứt nẻ như mỏ của nó, nó nói, “Chàomừng các ascender đến với ngôi làng của bộ tộc Mỏ Lao. Các đấng cổ đại đã nói vớilão hãy đợi sự xuất hiện của quý vị.”

Tôi trố mắt nhìn con chimgià, choáng váng khi nó có thể sử dụng ngôn ngữ của chúng tôi một cách trôi chảy.

Tuy nhiên Caera thì liền cúiđầu nhẹ gần như ngay lập tức và đáp lại một cách lịch sự, “Cảm ơn trưởnglão, vì sự chào đón nồng nhiệt.”

Một cú huých nhẹ vào chân củatôi khiến chuyển sự chú ý qua nữ quý tộc Alacryan, người đang nhìn tôi và ra hiệubằng mắt để làm theo sự dẫn dắt của cô ấy.

“Cảm ơn,” tôi nói đều đều,cũng cúi đầu.

‘Dù gì chúng ta không có lựachọn nào khác, nhưng chúng ta đang ở một vị trí khá dễ bị tấn công ngay bây giờnếu không cẩn thận,’ tôi cảnh báo Regis.

‘Cũng có lý. Muốn tôi rangoài hù bọn họ chút không?’

‘Không, chỉ cần cảnh giácthôi. Khi nào cần ta sẽ nói.’

“Đi nào, đi nào,” trưởng lãocủa bộ tộc Mỏ Lao kêu to, đưa một cánh về phía túp lều. “Vào. Ngồi. Nóichuyện. Sau đó, cả hai có thể tham gia yến tiệc với tộc Mỏ Lao, nếu cả hai ngườimuốn.”

Tôi có thể nghe thấy bụng củaCaera kêu lên khi được nhắc đến từ ‘yến tiệc’, điều này khiến cô ấy đỏ mặt vì xấuhổ.

“Tôi xin lỗi, trưởnglão, nhưng chúng tôi đang rất vội và chúng tôi chỉ muốn biết một số thôngtin.” Mắt tôi liếc sang Caera, người đang áp tay vào bụng. “Và có lẽmột chút đồ ăn mà chúng tôi có thể mang theo.”

“Cậu muốn kích hoạt cổngdịch chuyển, phải không?” Trưởng lão nghiêng đầu hỏi.

Che giấu sự ngạc nhiên khi ôngta đoán được động cơ của chúng tôi, tôi trả lời đều đều. “Đúng. Chúng tôimuốn kích hoạt cổng dịch chuyển để rời đi.”

“Nếu đúng như vậy, trướctiên, cậu phải lắng nghe và học hỏi,” trưởng lão vừa nói vừa dùng cánh đưa lênvết sẹo hình tia chớp trên mỏ của nó.

Đôi mắt đỏ rực của Caera hướngvề phía tôi để tìm câu trả lời, nhưng tôi chỉ có thể nhún vai đáp lại trước khiquay lại với trưởng lão bộ tộc. “Vậy thì chúng tôi vui lòng chấp nhận đềnghị của ông.”

“Tốt, tốt!” Đôi mắtkhông khớp của con chim già nheo lại và tôi đoán là mỉm cười khi nó dùng đôicánh ra hiệu cho chúng tôi về phía túp lều của mình.

Nhìn những người dân của bộ làngchim lần cuối, tất cả đều đang nhìn chằm chằm vào chúng tôi, rồi chúng tôi bướcvào túp lều.

[] [] []