The Beginning After The End (Ánh Sáng Nơi Cuối Con Đường)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 384

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 766

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 263

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1786

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 731

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8139

Chương 299

” 

Regis và tôi đứng ở cổng vào,bên ngoài thì cơn bão tuyết ngày càng dữ dội hơn. Lối vào đã bị sập một phần vànhanh chóng bị phủ đầy tuyết. Trước mặt chúng tôi là một khung cảnh xám và trắngmờ ảo, những tiếng gió hú gào thét ầm ĩ và tuyết bay với tốc độ đủ để xé nát dathịt.

Tôi gãi má. “Trông vậy chứbiết đâu không đến nỗi tệ đâu.”

Regis nói. “Biết đâu đócâu nói cuối cùng của đời cậu thì sao.”

Lờ đi lời nhận xét ranh mãnhcủa người bạn đồng hành, tôi tiến đến cuối đường hầm, nơi tuyết đã chất thành đốngvà gần lấp đầy cái hố sâu được tạo ra bởi lửa của Caera. Những đám mây màu tímxoáy ầm trong cơn bão, khiến tuyết có màu hơi hồng tím và càng khiến nó khónhìn thấy hơn.

“Chờ đã, cậu thực sựnghiêm túc đấy à?” Regis hỏi, đi quanh tôi để đứng giữa tôi và cơn bão. “Hômqua chúng ta không thể nhìn thấy gì cách chúng ta vài mét, và thậm chí hôm naybão còn lớn hơn nữa mà.”

“Ừ, nhưng chúng ta không thểcứ tiếp tục ngồi không và hy vọng cơn bão qua đi được,” tôi nói, bước qua ngườibạn đồng hành của mình.

Tôi vận aether vào người, cườnghoá cơ thể để chống lại cơn lạnh và những khối băng tuyết đập vào. Rồi tôi bắtđầu đi lên khỏi đường hầm. Từng bước chân tôi chìm xuống lớp tuyết mềm, dày,làm tôi phải liên tục dùng tay để xúc tuyết tươi sang một bên.

Ngay cả với lượng ather dồidào xung quanh giúp bổ sung dự trữ của tôi, tôi có thể cảm thấy lõi của tôiđang cạn đi nhanh chóng khi những cơn gió lạnh buốt liên tục đập vào lớp aetherbảo vệ tôi. Tôi phải bước đi chậm rãi và với tư thế rộng để không bị bão hấttung bay theo gió. Những cơn gió bão tuyết liên tục thay đổi hướng, thay đổi cảnhquan theo từng đợt thổi và khiến tôi mất đi phương hướng.

“Mẹ kiếp chứ,” tôi nguyền rủa,giọng nói của tôi bị át đi bởi tiếng gió hú liên hồi.

Thừa nhận thất bại, tôi quaylại. Bão tuyết đã bắt đầu lấp đầy đường đi mà tôi đã tạo để đến được chỗ này,nhưng lần theo liên kết tinh thần của tôi với Regis, tôi nhanh chóng tìm thấy lốivào đường hầm dẫn trở lại mái vòm sắp sửa biến mất.

Khi tôi quay lại, Caera đãthức và đang đứng cạnh Regis, người quấn chặt trong nhiều lớp ga trải giường.

Caera nhìn tôi chằm chằm trướckhi rùng mình. “Chỉ nhìn anh thôi cũng đủ khiến tôi cảm thấy lạnh hơn rồi.”

Tôi nhìn xuống và thấy cơ thểmình đóng một lớp tuyết dày từ đầu đến chân.

“Cậu có tìm thấy gì ngoài đókhông? Có lẽ là thấy một chút tuyết hả?” Regis hỏi với một nụ cười ranh ma.

Gom lớp tuyết dày trên mái tóclúa mì và trên vai, tôi nhanh chóng thả nó xuống đầu người bạn đồng hành củamình.

“Đm!” Regis hétlên, giọng nói nhỏ của cậu ta nhỏ xíu dưới lớp tuyết. Cậu ta cố gắng chui ra khỏiđống tuyết bằng thân hình bé nhỏ của mình, chật vật mãi thì Caera cúi xuống và nắmđuôi kéo cậu ta ra.

“Có vẻ như chúng ta sẽ bị mắckẹt ở đây một khoảng thời gian rồi đây,” tôi nói với Caera và rũ bỏ phần tuyếtcòn lại trên người.

Nữ quý tộc Alacryan thở dài.”Tôi cũng đoán là vậy.”

Đi bộ trở vào đường hầm vàvào mái vòm, tôi ngồi vào trại của chúng tôi và bắt đầu suy nghĩ. Ý nghĩ về việcchỉ ngồi không chờ đợi vô phương hướng cũng đáng sợ như mạo hiểm đi xuyên quabão tuyết. Tôi cố lý luận về việc có nên sử dụng thời gian này để cải thiện lõiaether của mình hay không, nhưng quá trình này khiến tôi quá dễ bị tấn công, vàRegis vẫn cần trở lại hình dáng ban đầu.

Khi tôi tiếp tục suy nghĩ vềhành động tiếp theo của mình thì bỗng Caera thu hút sự chú ý của tôi, khi cô ấyđang bới đống đồ vật ở chân cầu thang. Mắt cô sáng lên khi nhặt một món đồ nhỏtrước khi nhét vào túi, rồi quay lại tìm kiếm tiếp. Một lúc sau, cô ấy quay trởlại đống chăn mà chúng tôi đã trải sẵn, mang theo một nắm xương nhỏ và nhữngviên đá mịn.

“Cô đang tính làm gì đấy?”Tôi hỏi.

“Đến đây đi rồi anh sẽ biết,”cô ấy nói, vỗ xuống nền đất bên cạnh mình.

Tính tò mò thắng thế, tôi bướcđến chỗ cô ấy thì thấy Caera đang dùng dao để vẽ một khung hình lục giác lên nềnđá nhẵn.

Lúc đầu, tôi nghĩ rằng cô ấyđang cố gắng vạch ra tọa độ của chúng tôi trong khu vực này, nhưng sau đó cô ấybắt đầu đặt các loại đá và xương ngẫu nhiên vào hai mặt đối lập của khung bản.

“Tôi cho đây là một trò chơigì à?” Tôi hỏi, lông mày nhíu lại.

“Đây là một trò chơi chiếnlược phổ biến giữa các thượng huyết tộc”, cô giải thích, điều chỉnh một số mảnhvụn để chúng nằm ở trung tâm của các khung lục giác. “Tôi có mang theo mộtbảng, nhưng vì nhẫn không gian của tôi đã bị hỏng, nên thôi chơi đỡ trên này vậy.”

Caera đã không ăn gì trongnhiều ngày. Trong nhiệt độ lạnh giá này, cơ thể cô ấy cần phải đốt nhiều calohơn để tăng nhiệt độ bên trong, chắc cô chỉ trụ được một tuần, nhiều nhất làhai tuần, mà không có một số thức ăn thích hợp. Ấy vậy mà, cô ấy dường nhưkhông quan tâm đến điều đó khi cô ấy ngồi trước tấm bảng được vẽ nguệch ngoạc.

“Bây giờ có phải là lúckhông?” Tôi hỏi và đứng lên.

Caera nhướng mày nhìn lên.”Ủa xin lỗi, bộ anh có một số công việc cấp bách khác phải giải quyết à,Grey?”

Tôi đảo mắt, nhưng vẫn ngồixuống đầu đối diện của tấm bảng. “Rồi rồi, nhưng cô sẽ phải dạy tôi luật chơicơ bản đấy.”

***

“Vì vậy, các quân Pháp GiớiSư có thể di chuyển tới năm ô trống theo một hướng nhất định—”

“Không, nó có thể di chuyểnđến bất cứ đâu trong bán kính 5 ô. Đây, để tôi chỉ lại cho anh một lần nữa,” Caeranói, lên tiếng to lấn át tiếng ồn ào của trận bão tuyết bên ngoài.

Chúng tôi ngồi đối diện nhautrên đống trải giường trong mái vòm, bảng trò chơi vẽ giữa chúng tôi trong khiRegis vẫn ở trong cơ thể tôi để bổ sung trữ lượng aether cho bản thân. Trước mặttôi là những mảnh xương, mỗi mảnh được chạm khắc một hình hình vuông, đường thẳng,hình tam giác hoặc hình tròn nhỏ. Các quân của Caera là những tảng đá nhẵn, đượcchạm khắc bằng một trong bốn biểu tượng đó.

“Và những mảnh có đườngkẻ là Tiến Công?” Tôi ngập ngừng hỏi.

“Yep,” Caera bĩu môi nói.”Và nó không phải là một đường kẻ, nó là một thanh kiếm.”

Tôi cúi đầu xuống bảng đểnhìn kỹ hơn. “Tôi khá chắc chắn đó là một đường kẻ đấy.”

“Tôi có phải bậc thầy điêukhắc đâu, dùng trí tưởng tượng bay bổng của mình đi chứ,” Caera vặn lại. “Dùsao đi nữa, những quân Pháp Giới Sư, cái mảnh có biểu tượng ngọn lửa—”

“Hình tam giác,” tôi sửa lại.

“Ngọn lửa,” cô nhấn mạnh,“là quân linh hoạt nhất. Tốt nhất thì các quân Thủ Hộ Vệ nên được dùng làm hàngphòng thủ trong khi các quân Tiến Công thì rất giỏi trong việc ăn được quânkhác. Mà nhớ là anh chỉ có thể ăn được quân khác bằng cách nhảy qua nó.”

“Và cô thắng nếu cô ănđược quân cờ Trinh Sát của tôi?”

“Mhmm,” Caera gật đầu.”Hoặc nếu con cờ Trinh Sát của tôi chiếu được Trinh Sát của anh, đó được gọilà một chiến thắng thực sự.”

Tôi nhướng mày. “Chiếnthắng thường với chiến thắng thực sự có gì khác nhau?”

“Chiến thắng thực sựkhó thực hiện lắm, do đó nó được coi là một thành tích tuyệt vời.”

“Nghe như là một cách gìđó để các quý tộc phô trương kỹ năng của mình vậy.”

“Tôi cũng cho rằng nólà như vậy.” Caera cười khúc khích khi cô đặt các quân cờ về vị trí ban đầu.”Anh đã sẵn sàng chưa?”

Tôi gật đầu. Mặc dù tôi chưatừng chơi trò chơi này trước đây, nó cũng tương tự như các bàn cờ chiến lượctrong quá khứ của tôi đến mức tôi có thể dễ dàng áp dụng quy tắc trong tâm trítôi.

“Thường thì, quân màu trắngđi sau,” cô ấy nói, chỉ vào những mẩu xương của tôi.

Cúi nhẹ đầu, tôi ra hiệu choCaera đi trước. Cô ấy đưa quân Thủ Hộ Vệ lên một ô. Tôi di chuyển một quân TiếnCông bên góc ngoài của mình đến góc ngoài cùng bên trái của bàn cờ.

Caera đáp trả bằng cách dichuyển một con cờ Pháp Giới Sư của cô ấy lên mép bảng, đối diện với quân TiếnCông mà tôi vừa đặt. Lần này, tôi cũng di chuyển con Pháp Giới Sư của mình lên,đặt nó xung quanh quân Thủ Hộ Vệ bên ngoài của tôi và lên ô phía trước để nó chiếucon Thủ Hộ Vệ của cô ấy.

Tuy nhiên, Caera dường nhưđã đoán trước được nước đi này, bởi vì cô ấy đã di chuyển quân Tiến Công củamình ra sau Thủ Hộ Vệ. Do đó, con Pháp Giới Sư của tôi sẽ không thể ăn đượcquân nào trong năm ô di chuyển của nó.

“Ồ, nước đi hay đấy,” tôi trầmngâm, như là nói với bản thân hơn là với Caera.

Chỉ mất chút ít thời gianthì thế trận bắt đầu nghiêng về phía cô ấy. Sau khoảng bảy lượt di chuyển, tôibiết mình không thể nào thắng được, nên tôi đã quyết định di chuyển các quân cờxung quanh để xem Caera sẽ phản ứng như thế nào.

Thế thì ít ra, Caera đãkhông thể giành được chiến thắng thực sự như cô ấy mong muốn, khiến cô ấy mímmôi tức giận.

“Thêm trận nữa,” cô ấy tuyênbố, di chuyển các quân trở lại vị trí ban đầu sau khi ăn được trinh sát của tôi.

“Được thôi,” tôi nói, thíchthú trước khiếu cạnh tranh của cô ấy.

Caera chơi rất hay. Rõ rànglà cô ấy muốn sử dụng trò chơi này để tìm hiểu thêm về tôi, nhưng qua vài lầntiếp theo, tôi cũng có thể hiểu rất rõ về cô ấy.

Cô di chuyển một cách thậntrọng, nhưng luôn trong thế chủ động. Mỗi nước đi đều có có chiến lược kỹ càng,thể hiện rõ ở chỗ cô ấy muốn giữ được nhiều quân cờ nhất có thể trong khi từ từăn hết các quân cờ của tôi. Và quà vài ván đầu tiên, tôi rất thích chiến thuậtcủa cô ấy, nhưng tính cách của cô ấy đã bị bộc lộ trong trò chơi, và để lộ mộtđiểm yếu quan trọng mà tôi có thể lợi dụng.

“Lần này tôi thắng rồi nhé,”tôi nói với một nụ cười tuơi, cố tình nhấc quân Trinh Sát của cô ấy từ từ khỏibảng cho cô ấy xem.

“C-Chờ đã,” cô ấy nói, đôi mắtđỏ ngầu của cô ấy quét từng inch trên bàn cờ như để tìm sai lầm nào đó trongcác nước đi của mình.

Tôi cố nén cười. Thực ra thìtôi chỉ suýt soát thắng được ván này thôi, đều là nhờ lòng tham đạt được mộtchiến thắng thực sự của chính Caera. Nếu không nhờ vậy, tôi sẽ không thể chiếnthắng được.

“Cứ nhìn cho đã đời đi, nhưngnhư thế cũng không thay đổi bất cứ điều gì,” tôi cười khúc khích.

Caera hất đầu lên, lườm tôitrừng trừng. “Anh đã chơi trò chơi này trước đây rồi, đúng không.”

Tôi lắc đầu. “Không hề.”

“Tôi đã chơi trò chơinày trong nhiều năm, và mặc dù tôi không phải là người giỏi nhất, nhưng không đờinào tôi lại dễ dàng thua một người mới chơi đến vậy được.”

Thở dài, tôi đặt quân trinhsát trở lại. “Tôi chỉ thắng vì cô tham lam thôi. Cô nghĩ rằng tôi sẽ không nhậnthấy cô đang cố gắng giành chiến thắng thực sự à?”

Caera tròn mắt và giả vờ hokhan để che đi xấu hổ.

“Cô đã cố tình dùngPháp Giới Sư của mình để chặn ba bước đi của tôi, với hy vọng lôi Trinh Sát củatôi ra khỏi căn cứ, để dọn đường cho Trinh Sát của cô, phải không?”

“Đấy! Như thế chứng tỏlà chỉ những người nào từng chơi rồi thì mới có cái lối suy nghĩ đó được,” cônói.

“Điều đó chỉ chứng tỏ là docô quá hiếu thắng, và cũng là một kẻ thua cuộc thôi,” tôi trả lời với một nụ cườinhếch mép.

“Chỉ là anh ăn may thôi,” côlẩm bẩm, đặt các mảnh về vị trí ban đầu.

“Yep, và tôi khá chắc chắn rằngtôi sẽ thua nếu cô chơi nghiêm túc,” tôi nói một cách bình tĩnh. “Cô chơi hay đấy,Caera. Không cần phải là dân chuyên mới biết được điều đó.”

Caera nheo mắt. “Anh biếtkhông, Grey, anh liên tục khiến tôi ngạc nhiên đấy?”

“Tôi sẽ coi đó là một lời kh-”Tôi ngẩng đầu lên, kịp lúc để nghe thấy một tiếng động khác so với tiếng gió húthường ngày.

Caera khẽ cau mày và nghiêngđầu sang một bên, nhưng tôi ngay lập tức hướng mắt về ô cửa duy nhất dẫn vàomái vòm.

Caera dõi theo mắt tôi, và cảhai chúng tôi đều im lặng chờ đợi. Trong một giây, tôi tưởng chắc mình vừa nghenhầm. Chắc có thể là gió đập vào mái vòm.

Rồi đột nhiên, tôi lại nghethấy nó một lần nữa: tiếng một thứ gì đó nặng nề lê trên sàn đang di chuyển quađường hầm băng tuyết. Nó đang tiến đến chỗ chúng tôi.

________________________________________

“Ra sau bục ngay,” tôi nói vớigiọng nhỏ nhẹ, đứng lên và lao đi nấp sau bục với Caera theo ngay sau tôi.

“Anh có cảm nhận được nó làthứ gì không? Nó có mạnh hơn chúng ta không?” Cô ấy thì thầm, trong giọng nói củacô có một chút sợ hãi.

“Không phải thế.” Tôi quỳ xuống,ló đầu ra góc bục thềm để có thể nhìn thấy cánh cửa. “Có thứ gì đó đã để lại đốnglặt vặt kia ở đây. Điều đó chứng nó nó có trí thông minh. Tôi muốn xem nó là thứgì trước khi chúng ta chiến đấu.”

Tôi tập trung thính giác củamình vào đường hầm, cẩn thận lắng nghe xem có bất kỳ tiếng động nào khác tiếng cơngió lớn thổi ầm ầm không, nhưng tôi không nghe thấy gì. Lúc này, Regis đã tỉnhdậy.

‘Biết đâu chỉ là gió thì s…’

Người bạn đồng hành của tôingay lập tức ngừng nói khi một khối aether lớn, màu tím xuất hiện ở ngưỡng cửa,lớn đến mức nó phải cố gắng chui lọt qua. Bóng hình aether đó dừng lại, quay vềphía trang bị của chúng tôi, và tôi nghe thấy một loại âm thanh như khịt mũi vậy.

Mãi cho đến khi bóng dángaether đó xoay chuyển và bước một cách thận trọng về phía tấm khăn trải giườngcủa chúng tôi, tôi mới có thể nhìn rõ hơn. Nó có một cơ thể khá dài, đầy cơ bắp,lưng gù và bốn chi mạnh mẽ. Cái đầu hình gấu của nó hạ thấp xuống đất và tiếp tụcđánh hơi, có vẻ như là cố gắng ngửi lấy mùi của chúng tôi.

Nó có kích thước và hình dạngtương tự như Boo, mặc dù cao hơn và cơ thể không quá to. Mỗi bước đi của sinh vậtgiống gấu này đều chậm rãi và có chủ ý, chuyển động của nó rất thận trọng đến mứctinh tế.

Nhưng tại sao tôi lại khôngthể nhìn thấy nó? Tôi có thể nhận thấy lớp aether, nhưng lại không thể thấy conthú đó. Nó gần giống như đó là một hồn ma bằng aether, một thực thể aether thuầntuý vậy.

‘Tôi không nghĩ ma nó tạo raâm thanh khi bước vào trong đường hầm của chúng ta đâu,’ Regis nói, như bác bỏsuy nghĩ của chính tôi.

Cẩn thận quay lại khiếnCaera chú ý, tôi chỉ vào mắt mình, sau đó chỉ về phía con thú đột nhập. Cô ấynhìn tôi bối rối, và lắc đầu.

‘Nó vô hình,’ Regis nghĩ,nhưng tôi lắc đầu.

‘Còn hơn cả vô hình, nó cóthể sử dụng aether để ẩn thân, để không bị nhìn thấy.’

‘Một chiêu hơi bị tiện lợimà tôi không ngại học đâu,’ Regis nói một cách háo hức.

Đột nhiên, con gấu vô hìnhdùng mõm đẩy vào bảng trò chơi, hất tung những mảnh cờ lên nền nhà trắng và lạnh.

Caera tròn mắt ngạc nhiên,nhưng cô cố gắng giữ im lặng. Tuy nhiên, bóng dáng màu tím vô hình đang tiến lạigần hơn, cái đầu của nó nhìn truy theo hướng mà Caera và tôi vội vã chạy về đây.

Tôi đẩy Caera sang một bên,sau đó chỉ lên trên rồi tốc biến thẳng lên trên bệ và sấp xuống để con thúaetheric không thể nhìn thấy tôi.

Caera cũng làm theo, nhảy lênđỉnh của bục và dùng tay để hạ cánh nhẹ nhàng và im ắng.

Vài giây trôi qua trước khitôi nghe tiếng khịt mũi từ bên dưới.

Nó đang di chuyển rất chậmxung quanh mép của bục, vì vậy tôi bắt đầu vận aether vào cơ thể của mình để đềphòng sinh vật đó tìm thấy chúng tôi.

‘Có lẽ chúng ta nên tấn côngtrước, để khiến nó bất ngờ.’

‘Không, ta muốn xem nó đanglàm gì đã.’ Tôi trả lời. ‘Nếu con thú aetheric này có trí thông minh, và nếu cóthể giao tiếp được với nó, thì có lẽ nó có thể giúp chúng ta thoát khỏi khu vựcnày.’

‘Làm quần gì có lần nào màchúng ta gặp một con quái vật có trí thông minh trong Thánh Tích đâu ba?’ Registrả lời, nhưng tôi phớt lờ lời cậu ta, mặc dù đúng là cậu ta không hoàn toànsai.

Trượt qua nền đá mượt, tôidi chuyển xung quanh để có thể nhìn qua bục. Sau khi con gấu đó đi vòng quanh,nó tiến đến đống đồ đạc ở chân cầu thang, và tôi cảm thấy thất vọng.

Phải chăng là do mùi của đốngxương đã khiến nó đến đây?

Nhưng thay vì lục soát đống xương,con gấu cẩn thận đặt thứ gì đó lên đó, rồi đi từ từ về phía cửa.

Nhận thấy nó sắp rời đi, tôitừ từ khom người lên và giơ hai tay lên trên đầu với hy vọng là biểu hiện chohoà bình ở khắp nơi, ngay cả đối với những con gấu vô hình biết dùng aether.

Sinh vật màu tím cứng người,hoàn toàn đứng yên và im lặng.

‘Có vẻ như nó không biếtchúng ta có thể thấy nó,’ Regis nghĩ. ‘Sao giờ?’

Từ từ đứng thẳng dậy với haitay giơ lên, tôi nhìn thẳng vào mắt của con vật—hoặc là nơi tôi nghĩ sẽ là mắtcủa nó. “Bọn này sẽ không làm hại ngươi đâu,” tôi nói với tông giọng đều đều vàcố tỏ ra bình tĩnh nhất có thể.

Con gấu vẫn bất động. Tôi chorằng nếu tôi không thể nhìn thấy aether, thì chắc nó sẽ hoàn toàn vô hình và imlặng. Tôi tự hỏi không biết còn những loại thú aether nào khác sinh sống trongvùng tuyết này không, nếu một sinh vật to lớn và hùng vĩ như nó lại có một cơchế tự vệ ấn tượng đến vậy.

“Anh đang làm cái gì thế?”Caera rít lên.

“Tôi không chắc,” tôi nói từkhóe miệng. Tôi bước sang một bên về phía cầu thang, không rời mắt khỏi con gấuẩn thân bằng aether, chậm rãi đi cho đến khi tôi chạm vào cầu thang. Tôi bướcxuống từng bậc một cách thận trọng và chậm rãi.

Đến cuối cầu thang, tôi tiếnlên một bước. Ngay lập tức, một tiếng gầm vang át cả trận bão tuyết bên ngoàitràn ngập mái vòm rộng lớn. Qua khóe mắt, tôi có thể thấy Caera ngay lập tứclao ra, rút ra lưỡi kiếm màu đỏ của cô ấy.

Con quái vật aetheric bắt đầulao vào tôi.

Tôi giơ một cánh tay lên, rahiệu cho Caera lùi lại trong khi che vận một lớp aether bảo vệ cơ thể. Tôi cóthể cảm thấy nguồn dự trữ aether của mình đang cạn kiệt, nhưng tôi buộc phải cựckì thận trọng trước đối thủ không rõ sức mạnh này.

Tôi hạ thấp tư thế để nó laothẳng vào, hy vọng nó sẽ đổi hướng tấn công hoặc quay đi, nhưng thay vào đó, nólại hạ thấp cái đầu rộng của mình và aether xung quanh nó bùng lên khi nó laothẳng vào tôi.

Trong giây phút cuối cùng,tôi đẩy lòng bàn tay vào hông nó, hy vọng khiến nó mất thăng bằng. Tuy nhiên,con quái vật đã chuyển trọng lượng của nó ngay lúc tôi chưởng, và sử dụng sức mạnhtừ cú đánh của tôi để quay người tại chỗ. Con quái vật vô hình vung bàn chân tonhư cái dĩa của nó về phía tôi.

Tôi giơ tay đỡ lấy cái chânkhổng lồ của nó, rồi xoay người và hất cánh tay của nó qua vai tôi. Aether bùnglên từ lõi của tôi, tôi gồng sức để ném con vật khổng lồ nặng hai tấn lên cầuthang, làm rung chuyển toàn bộ mái vòm.

Lớp aether bao bọc con gấu loésáng và mờ đi, và đột nhiên tôi có thể nhìn thấy rõ con thú ẩn bên dưới lớpaether, nằm trên chân cầu thang.

Nó có bộ lông dày màu trắngrực rỡ, lấp lánh ánh hồng ngọc khi con vật đó di chuyển. Một cái xương lởm chởmchĩa ra từ vầng trán rộng của nó, giống như sừng đã bị cưa ra khỏi hộp sọ vàiinch, và một lớp xương buộc quanh vai như áo giáp vậy.

“Anh vừa mới… vật conthú khổng lồ này thật luôn hả?” Caera hỏi, từ từ đi xuống cầu thang.

“Ta không muốn làm tổnthương ngươi,” tôi nói với con gấu đã bị choáng váng vì cú quật. Tôi đã thấy nóđể lại một thứ gì đó trên đống đồ vật dưới chân cầu thang dẫn lên bục; chắc chắnlà có lý do.

Tôi bước lại gần con quái vậtmàu trắng giống gấu thì mắt nó đột nhiên mở to và nó lao vào tôi với tốc độnhanh đến mờ ảo.

________________________________________

Tôi tròn mắt ngạc nhiên,nhưng tốc độ phản ứng của tôi không hề chậm hơn con gấu. Tôi xoay gót chân ngaykhi con gấu cố gắng tóm lấy tôi và cố gắng nắm lấy bộ lông dày của nó. Thậtkhông may, con gấu đã vận một bộ giáp aetheric một lần nữa và tay tôi bị trượtra.

Tôi ngã nhào xuống đất trướckhi lấy lại thăng bằng. Ngay lúc đó, Caera đã liền lao theo sau con quái vậtđang bỏ chạy với thanh kiếm trong tay.

“Khoan! Đừng có giếtnó—”

Tôi cảm thấy nhói ở xương sốngkhi cô ấy triệu hồi sức mạnh Vritra của mình và phón ngọn lửa đen bùng lên dữ dộingay ngưỡng cửa, ngay phía trước con thú aether đang chạy thoát.

Nhưng như thế vẫn chưa đủ.Con gấu lại gầm lên một lần nữa, và lao qua bức tường lửa dữ dội, để lại mùi lôngkhét lẹt.

Vận aether vào cổ tự, tôikích hoạt Thần Tốc, nhưng một cơn đau buốt dữ dội bùng lên trong người tôi. Trữlượng aether của tôi còn rất ít vì Regis, và tôi đã dùng hết aether lúc nãy rồi,nên tôi không có đủ aether để sử dụng Thần Tốc.

“Đừng để mất dấu nó,Regis!” Tôi ra lệnh, trong lòng rủa thầm.

‘Rõ.’ Regis lao ra, bây giờcậu ta có kích thước của một con chó săn lớn, và chạy theo con gấu đen và tím mờ.

“Grey này, không đáng để…”

“Cô cũng đã thấy nó giả vờ bấttỉnh rồi,” tôi cáu kỉnh, cắt lời Caera. “Nó có trí thông minh, và nếuchúng ta có thể tìm ra nó đến từ đâu, chúng ta có thể tìm thấy những mảnh cònthiếu của cái vòm.”

Ngay cả Caera vẫn còn lưỡnglự không chắc chắn, tôi dám chắc như thế là rất đáng. Tuy nhiên, ở đây lại tồntại một sinh vật có thể thao túng aether theo cách mà tôi không thể làm được.

Việc nó xuất hiện ở đây chắcchắn phải có một ý nghĩa gì đó. Nó không thể chỉ tình cờ đi lang thang đến đây,và trông nó có vẻ ngạc nhiên khi thấy chúng tôi ở đây, điều đó có nghĩa là nókhông đến đây vì chúng tôi.

Các pháp sư cổ đại dijin đãthiết kế Thánh Tích này nhằm để thách thức tất cả những ai bước vào đây. Việccác thánh vật không hoạt động trong khu vực này, cổng thoát hiểm bị hỏng, con gấuvô hình đó; tất cả đều phải có liên quan đến nhau.

Caera nhìn tôi với ánh mắt cứngrắn, xuyên thấu nội tâm. “Tôi không biết sao anh không bị đóng băng đến chết ởbên ngoài đó, nhưng tôi thì có đấy. Tôi có thể trụ được một chút, nhưng…”

Cô ấy không cần phải nói hết.Tôi biết cô ấy muốn nói gì. Nếu chúng tôi đuổi theo con thú aether nhưng bị lạctrong cơn bão, cô ấy có thể sẽ bỏ mạng.

“Nếu chúng ta không sẵn sàngchấp nhận rủi ro, chúng ta sẽ không bao giờ rời khỏi đây,” tôi nói một cáchnghiêm túc, nhìn thẳng đôi mắt đỏ tươi của cô ấy. Cô chỉ gật đầu, sau đó lùi lạimột bước và vận sức mạnh của mình. Một ngọn lửa ma mị mờ ảo chập chờn bùng lênkhắp cơ thể cô.

‘Cậu đang ở đâu vậy?’ Regishét lên trong đầu tôi.

‘Đang tới. Đừng để mất dấu nó!’

Tôi lao qua cánh cửa vàphóng nhanh ra với Caera ở ngay sau tôi. Vào thời điểm chúng tôi quay lưng lạivới bức tường, Regis đã đi trước chúng tôi rất xa, và chộp được lấy gót chân củacon gấu khổng lồ.

Tôi có thể nhìn thấy chỗ bịnó cọ xát vào hai bên của đường hầm khi nó chạy ra, vai của nó khoét nhiều rãnhdày vào bức tường tuyết, khiến đường hầm bị sụp đổ một phần, buộc tôi và Caerakhông còn cách nào khác ngoài việc phải đào đường ra, làm lãng phí đi thời gianquý giá.

Chúng tôi leo bề mặt trongkhi tôi tiếp tục bổ sung aether. Con gấu lao vun vút qua lớp tuyết rơi rất dày,và vì nó có màu tím nên rất khó có thể nhìn thấy nó trong cơn bão tuyết này đầyaether này, ngay cả bóng dáng màu đen của Regis cũng gần như tàng hình.

Tuy nhiên, nó vẫn để lại nhữngdấu chân in sâu trong tuyết, và tôi đã lần theo nó mà không chút do dự.

Rồi giọng nói của Regis vanglên trong đầu tôi. ‘Tôi sắp mất dấu nó rồi, Arthur! Nó đang bơi qua tuyết như mộtcon cá lớn giận dữ ấy. Tôi không thể theo kịp được!’

‘Ráng thêm chút nữa thôi,’tôi thúc giục, trữ lượng aether được bổ sung đủ để sử dụng Thần Tốc.

Sử dụng tất cả sức mạnh củacơ thể asuran này, tôi dùng những dấu chân trên tuyết làm điểm tựa để tiếp tục truyđuổi. Caera vùng vẫy theo sau tôi, luồng khí rực lửa giúp giữ ấm cho cô ấy vàăn sạch những mảnh vụn bay qua chúng tôi trong những cơn bão thổi mạnh.

Tôi dừng lại, quay sangCaera, người vẫn cố gắng đuổi kịp. “Tiếp tục đi theo con đường này!”Tôi la lớn. “Tôi sẽ đi trước.”

Caera mở to mắt, nhưng tôikhông đợi cô ấy trả lời. Quay lưng lại, tôi kích hoạt thần tự của mình.

Tôi tìm kiếm những các conđường aether mà tôi có thể nhảy vào khi sử dụng Thần Tốc.

Nhưng trận bão tuyết aethernày cũng phát ra ánh sáng tím, che khuất mọi thứ, kể cả những con đường và nhữngđiểm đến aether của tôi. Tim tôi đập thình thịch khi tôi cảm nhận được con đườngxung quanh mình trong khi thời gian tiếp tục trôi đi. Biết rằng tôi không thểlãng phí thêm thời gian nữa, tôi cố chấp lao đại vào một con đường aether lunglinh.

Rồi tôi bước một bước về trước.

[] [] []