The Beginning After The End (Ánh Sáng Nơi Cuối Con Đường)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 384

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 766

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 263

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1783

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 730

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8102

Chương 298

” 

Các ngón tay của tôi lướt quakhung của cái vòm cổng, lần theo các góc cạnh lởm chởm, đứt khúc. Cái vòm này bịthiếu khá nhiều phần.

Đây là một thử thách khác ư,hay chỉ là tôi đen? Tôi đã hy vọng rằng băng qua vùng đất hoang vu lạnh lẽo nàylà đủ để rời khỏi khu vực rồi, nhưng rõ ràng là không phải vậy.

Tôi quay sang Caera. “Cô cóthấy mảnh vòm nào trong đống đằng đó không? Dựa trên mức độ thiệt hại thì có vẻnhư có ít nhất bốn hoặc năm khối đá đã bị vỡ ra.”

Cô ấy sàng qua đống đổ nátkia một lúc trước khi quay lại nhìn tôi và lắc đầu. “Có khá nhiều thứ bừa bộn ởđây, nhưng tôi không hề thấy bất cứ thứ gì khác có chung chất liệu như từ phiếnđá trắng lạnh lẽo của cái vòm đó. Để tôi thử tìm ở đống xương…” Cô ấy tiếp tụclục lọi, nhưng tôi cũng không mong đợi gì nhiều. Làm gì có chuyện dễ ăn trongThánh Tích này như vậy.

Regis lao ra khỏi phía tôi,đáp xuống bục thềm và lắc mình như một con chó, ngọn lửa tím trên bờm của cậuta bập bùng. Rồi cậu ta nhìn lên cái vòm cổ kính sừng sững và lên tiếng nói. “Cậucó cần đống đó không nhỉ? Biết đâu thứ sức mạnh mới lạ lùng đó của cậu có thể… chỉđơn giản là sửa chữa nó thì sao.”

“Làm gì có chuyện chỉ sửađơn giản như…” Giọng tôi nhỏ lí nhí dần khi chợt nhận ra cậu ta cũng có lý. Ấnlòng bàn tay vào vòm, tôi kích hoạt thần tự mới unlock được ẩn trong tôi. Việcsửa chữa tất cả các tấm gương ở khu vực vừa rồi đã giúp tôi biết cách sử dụng kỹnăng Aroa’s Requiem, nhưng cảm giác đó vẫn còn rất mơ hồ và mới mẻ, gần như làlạ lẫm với tôi vậy.

Thần tự ấy phát ra một luồnsáng vàng ròng từ bên dưới quần áo của tôi khi aether lưu thông qua nó, và nhữngtia aether màu tím bắt đầu cuộn quanh tay tôi. Các tia aether rời khỏi tay tôivà chảy dọc theo vòm, tập trung vào các khúc đứt gãy trên các đường chạm khắc mịnhoàn mỹ của cái vòm.

Nhưng rồi nó chỉ vụt sánglên một chút rồi tan biến mất, không có gì xảy ra cả. Tôi tiếp tục tập trung,tưởng tượng những mảnh vỡ còn sót lại của vòm đang tự xây lại. Các hạt aether lấplánh trước đây đã hoạt động khi tôi sử dụng thần tự này để sửa chữa những tấmgương bị nứt, và giải phóng những ascender bị giam cầm mà không cần tôi phải ralệnh.

Nhưng tôi đã thấy mình phảilàm gì trong viễn cảnh mà tôi đã thấy ở tương lai…

Có lẽ tôi cần thấu hiểu sâusắc hơn về cách sửa chữa một món đồ, hoặc cách tác động lên một vật phẩm nào đóbằng Aroa’s Requiem.

Hoặc cũng có thể không phảilà thế.

Thất vọng với bản thân hơnlà hoàn cảnh éo le hiện tại, tôi chỉ thở dài.

“Nó không hoạt động à,”Regis nói một cách siêu hữu ích.

“Ờ, ta có mắt mà,” tôi lẩm bẩm,rút aether khỏi thần tự. Các tia aether màu tím nhấp nháy khi ánh sáng của thầntự mờ dần đi. “Hãy thử tìm kiếm phần còn lại của đại sảnh này xem có bất kỳ mảnhvòm còn sót không. Có lẽ biết đâu nếu tìm được chúng thì ta sẽ có thể sửa đượcnó.”

“Có thể? Ý tôi là, mặcdù tôi cũng rất muốn lạc quan đấy, nhưng ‘có thể’ nghe như kiểu—”

“Thế chúng ta có lựa chọnnào khác không?” Tôi cáu kỉnh, trừng trừng nhìn xuống con sói bóng đêm.

Regis cụp tai xuống.”Không, chắc vậy.”

Tôi thở dài khi người bạn đồnghành của tôi nhảy từ bậc thang này sang bậc thang khác và bắt đầu đánh hơi xungquanh bức tường bên ngoài của cái nơi rộng lớn này. Sylvie và tôi chưa bao giờ cãinhau như thế này cả — nhưng đó không phải lỗi của Regis. Sylvie đã luôn là đốitrọng của tôi, cô ấy là người tỏ ra khôn ngoan khi tôi trở nên ngu muội, ôn hòakhi tôi liều lĩnh, và dũng cảm khi tôi sợ hãi.

Mặt khác, Regis thì giốngtôi hơn, cậu ta sẽ củng cố cả điểm mạnh lẫn điểm yếu của tôi. Đó có phải là lýdo tại sao tôi luôn gay gắt với cậu ấy hơn là khi so với Sylvie? Tôi nghĩ lạinhững khoảnh khắc đầu tiên trong Thánh Tích này, khi tôi thức dậy một mình và bấtlực – nếu không có cậu ấy thì liệu tôi có còn đứng tại đây?

Nếu tôi thức dậy trong cănphòng thánh điện đó mà không có Sylvie, và khi biết rằng cô ấy đã hy sinh bảnthân mình vì tôi mà không có Regis…

Ngồi xuống mép bục với haichân buông rũ rượi, tôi lấy viên đá bảy sắc cầu vồng giữ khế ước thú của mình ởtrong. Đã khá lâu kể từ khi tôi cố gắng truyền aether vào nó, nhưng tôi vẫn cảmthấy rằng mình vẫn chưa đủ mạnh. Bất chấp tất cả những gì tôi đã phải trải quavà tất cả những gì tôi đã học được kể từ khi thức dậy mà không có phép thuật manavà lõi mana bị phá vỡ trong Thánh Tích, kiến thức về khả năng thực sự aether màtôi có được chỉ là một giọt nước so với cả đại dương mênh mông rộng lớn.

‘Một ngày nào đó, ta sẽ đưa conra khỏi đây, Sylv. Ta hứa đấy. Khi con gặp Regis, chắc chắn con sẽ t—

“Một thánh vật khác màanh giấu khỏi tai mắt của Vritra ư?” Caera hỏi và ngồi bên cạnh tôi, tấmchăn của tôi vẫn quấn chặt trên vai cô ấy. Mái tóc màu xanh nước biển của cô ấyxõa ra trước mắt, và cô ấy cúi xuống để kiểm tra quả trứng của Sylvie.

“Không hẳn vậy,” tôi nói, hướngmắt trở lại quả trứng lấp lánh.

“Trông nó thật đẹp nhỉ,”Caera thì thầm.

“Cảm ơn,” tôi nói, vội vàngcất quả trứng trở lại cổ tự không gian của tôi trước khi cô ấy có thể nghiên cứukỹ hơn.

Tôi bắt đầu đứng dậy thì bàntay mạnh mẽ của Caera kéo tôi ngồi xuống trở lại. Tôi quay lại để kiếm cớ gì đóvới Caera, nhưng cô ấy đang nhìn chằm chằm vào tôi trong kinh ngạc. “Cáigì vậy?”

Mắt tôi nheo lại. “Tôi khôngnghĩ rằng mình có nghĩa vụ phải nói cho cô biết những gì-”

“Tôi không nói về viên đá sặcsỡ đó,” cô ấy nói, và xua tay. “Anh đã làm thế nào vậy? Nó đâu mất rồi?”

Không chớp mắt, tôi lật mubàn tay lên và chìa ra chiếc nhẫn không gian mà tôi đang đeo. “Trong nhẫn-“

“Không, không phải.”Cô lắc đầu, phong thái điềm tĩnh thường ngày bị thay thế bằng vẻ phấn khích hệtnhư trẻ con. “Anh không hề kích hoạt chiếc nhẫn, tôi dám chắc đấy. Chờ đã, anhkhông thể…” Caera tròn mắt nhận ra. “Đương nhiên là vậy rồi, sao mà trước đâytôi lại không để ý cơ chứ? Anh còn không có mana để kích hoạt chiếc nhẫn nữa.”

Đầu óc tôi quay cuồng tìm ralời nói dối để giải thích chuyện gì đã xảy ra: chiếc nhẫn của tôi có thể là mộtthánh vật gì đó có thể hoạt động mà không cần mana, quả trứng đó có thể có sứcmạnh tương tự như Regis, hoặc một số lý do thuận tiện nào khác…

Nhưng khi tôi mở miệng đểnói, chẳng có lời nào thốt ra cả… tôi đã quá mệt mỏi vì tất cả.

Nói dối thì có ích lợi gì chứ?Caera đã biết tôi có thể sử dụng aether. Cô ấy còn biết tôi có giấu ít nhất mộtthánh vật — một tội đáng tử hình — và có lẽ cho rằng tôi còn có nhiều hơn nữa.Cô ấy thậm chí đã nhìn thấy Regis nói chuyện và hấp thụ aether, nhưng vẫn chọncách vuốt đầu cậu ta như thể cậu ta chỉ là một con thú cưng trong nhà vậy.

“Tôi…” Thở dài một tiếng,tôi kéo tay áo lên và vận aether vào cẳng tay để kích hoạt cổ tự không gian.“Tôi có một cổ tự – một dạng hình xăm – hoạt động theo một nguyên tắc tương tự vớithần chú. Cái nhẫn chỉ để đánh lừa thị giác thôi.”

“Thật thú vị.” Đôimắt màu hồng ngọc của Caera ánh lên vẻ tò mò mãnh liệt khi cô ấy nhìn chằm chằmvào những dòng cổ tự phức tạp được khắc trên da tôi.

Một nụ cười khẽ chớm nở trênkhóe môi tôi khi tôi nhìn cô ấy nghiên cứu cánh tay của tôi như một đứa trẻđang hứng khởi với một món đồ chơi mới tinh.

Chợt hoàn hồn lại, một lànsóng cảm giác tội lỗi ép buộc bản thân phải nhớ lại cô gái này thực sự là ai.Caera đã theo dõi tôi và nói dối về danh tính thật của mình. Cô ấy không chỉ làngười Alacryan, mà thạm chí còn có dòng máu của Agrona và những kẻ lai tạp đãtàn sát dân tộc tôi.

Trong thâm tâm, một phần đentối trong tôi cứ nói rằng tôi luôn có thể giết chết cô ấy trước khi rời khỏiThánh tích nếu tôi tiết lộ với cô ấy quá nhiều, nhưng tôi biết rằng mình chỉđang ngụy biện thôi. Thành thật mà nói, tôi cảm thấy thật tuyệt khi có thể trútbỏ bớt một phần nhỏ gánh nặng bí mật trên vai.

Một cái chạm nhẹ vào cánhtay khiến tôi ngưng suy nghĩ, làm tôi giật mình.

Caera rụt tay lại. “T-Tôixin lỗi! Đôi khi cơn tò mò chiếm lấy tâm trí tôi. T-Tôi chỉ muốn biết cảm giáccủa cổ tự đó như thế nào thôi…”

“Không sao hết,” tôi hắng giọng.

Tôi kéo tay áo xuống để che đicổ tự, nhưng Caera vẫn nhìn tôi chằm chằm.

“Có gì đó dính trên mặttôi à?” Tôi nhướng mày hỏi.

“Chỉ là… Anh  thựcsự là ai vậy, Grey?” Caera hỏi.

“Chỉ là một người lính bị trọngthương bình thường thôi,” tôi nhún vai. “Cô nên nhớ là cô chỉ mới gặp tôi thôi.”

Caera nheo mắt và môi cô ấycong lên như đang bĩu môi. “Hơi bị đơn giản hoá đến kì cục đấy, Grey. Nếu mà làtôi, thì tôi đoán rằng anh là dị bản nào đó của Thánh Tích này, một thực thể đượctạo ra từ aether để dụ tôi đi sâu vào trong pháo đài vô tận của các pháp sư cổđại.”

“Dụ cô?” Tôi chếgiễu. “Xin lỗi, nhưng nếu tôi nhớ không lầm, thì hình như cô mới là người đã bámđuôi tôi và dụ tôi đưa cô đi cùng thì có.”

Caera cứng người, rồi hắnggiọng. “Ờ thì… tôi thừa nhận rằng có lẽ anh nói cũng đúng một phần nho nhỏ,” côấy nói và quay đi.

“Vậy…” tôi nói khẽ. “Khôngphải đã đến lúc cô giải thích mọi chuyện cho tôi rồi ư?”

________________________________________

Caera cựa quậy khó chịu, vẫnkhông thể nhìn vào mắt tôi khi tóc cô ấy xõa xuống mặt như một tấm màn che. Cô ấygiơ một tay lên và chỉ vào ngực tôi. “Là chiếc gia huy,” cuối cùng cô ấy cũnglên tiếng.

“Gia huy?” Tôi vọnglại, bối rối. “Gia huy nào…”

Tôi chợt nhận ra và tôi rútcon dao găm trắng bằng xương của anh trai cô ấy ra và nhìn chằm chằm vào đồngxu vàng được buộc trên cán của nó. Nó là gia huy của Thượng Huyết Tộc Denoir: mộtđôi cánh lông vũ xòe ra từ một chiếc khiên có vòng hoa.

Đương cmn nhiên là thế rồi.

“Có bất kỳ ai khác cóthể theo dõi tôi với cái này không, hay chỉ cô?” Giọng tôi lạnh đi và nheomắt nhìn thẳng vào mắt cô ấy. Nếu tên Agrona hoặc bất kỳ tên Scythes nào của ycó thể truy lùng tôi bằng thứ vật phẩm truy tìm này, thì tôi sẽ gặp nguy hiểmngay khi rời khỏi Thánh Tích này.

Mẹ kiếp chứ. Nếu tôi vẫn cóthể sử dụng mana thì tôi đã không rơi vào tình huống này.

“Chỉ có tôi mới sử dụng đượcnó,” cô ấy vội vàng nói, quay lại nhìn vào mắt tôi. “Không ai khác có thể theo dấunó ngoài tôi cả, tôi thề.”

Cô ấy nhìn tôi một lúc, đôimắt màu hồng ngọc của cô ấy rất chân thành và không hề dao động cho đến khi cô ấycúi đầu xuống. “Một lần nữa… tôi thực sự xin lỗi.”

Tôi chìa con dao găm và đồngxu ra. “Cô nói rằng cô mong đợi tôi sẽ trả chúng vào một ngày nào đó. Đây, củacô đấy.”

Cô ấy không đưa tay ra để lấychúng. “Grey, tôi—”

Tôi cắm thẳng con dao găm vàgia huy xuống ngay giữa chúng tôi, đủ lớn để ngắt lời cô. “Cô đã nói cách côtìm được tôi. Giờ thì tại sao.”

Aether rò rỉ khỏi tôi, dao độngtrong không khí và tạo áp lực nặng nề như cảm xúc của tôi.

“Những gì tôi nói trong khuvực đầy gương đó đều là sự thật,” cô ấy nói. hơi nao núng. “Tôi biết rằng anhlà một người rất khác biệt… tôi chỉ muốn tự mình chứng kiến và tìm hiểu thêm vềanh thôi.”

“Vậy tại sao không dùngnhân dạng thật của mình?” Tôi hỏi một cách lạnh lùng. “Tại sao lại tốncông che giấu nhân dạng của mình?”

“Không có ý xúc phạm đâu,Grey, nhưng kể cả những con chó trên đường cũng có thể biết rằng anh cực kỳ nổibật, và không hề tin tưởng bất kỳ ai. Liệu anh có thực sự để tôi đi cùng anh nếuanh biết tôi thực sự là ai không?” Cô ấy nhướng mày hỏi ngược lại.

Ngạc nhiên trước câu trả lờithẳng thừng đó, tôi mở miệng định trả lời, nhưng Caera vẫn tiếp tục nói.

“Hơn nữa, tôi luôn ngụytrang, bất kể là có đi đâu.” Cô cười nghiêm trang, tay chạm vào một trongnhững chiếc sừng đen của mình.

Tôi nhìn chằm chằm vào nữquý tộc Alacryan. Ngay cả sau khi vật vã bán sống bán chết qua hai khu vực kia,và vật vờ qua khỏi một cơn bão tuyết lạnh lẽo chết người, phong thái của cô ấyvẫn đĩnh đạc khi cô ấy ngồi đối diện với tôi.

Nhưng ẩn dưới vẻ ngoài thanhtao ấy là một điều gì đó khiến tôi nhớ lại bản thân mình khi lần đầu tiên đến ThánhTích này. Tôi có thể thấu hiểu cô ấy cảm thấy cô đơn đến nhường nào… (Darkie: biết ai khác cũng cô đơn không? That’sright, your fucking lover, and family.)

Thở dài một tiếng, tôi lêntiếng một lần nữa, phá vỡ sự im lặng. “Tôi rất muốn tin tưởng cô, Caera, nhưngtôi không thể.”

“Vậy thì đừng, Grey.” Ánh mắtcô ấy trở nên nghiêm nghị và giọng nói đanh thép hơn. “Nếu tôi bằng cách nào đógây hại đến anh, hoặc cản trở mục tiêu của anh hoặc làm bất cứ điều gì khiến anhnghĩ rằng tôi có mưu đồ xấu… thì cứ giết quách tôi đi.”

Tôi im lặng, sửng sốt trướcsự tự tin và quyết tâm đầy cứng rắn của cô ấy.

Rất may, âm thanh lạch bạchcủa những chiếc chân nhỏ kêu trên nền đá đã thu hút sự chú ý của chúng tôi sangRegis.

Tôi đứng dậy khỏi mép bậcthang, nhảy cánh xuống một cách nhịp nhàng, rồi đi về phía Regis. “Ngươitìm được gì không?”

“Chả tìm được cái mẹ gì cả,”Regis lẩm bẩm, lắc đầu.

“Điều đó có nghĩa là chúngta sẽ phải mạo hiểm quay trở lại cơn bão tuyết thôi,” tôi thở dài nói thêm.

Tôi liếc lại Caera, ngườicũng nhảy ra khỏi mép bục và hạ cánh khéo léo trước khi tham gia cùng chúngtôi. Quấn cái tấm khăn trải giường mà tôi đã đưa cho cô ấy qua vai, cô ấy gật đầu.“Vậy thì chúng ta nên đi thôi.”

Tôi lắc đầu. “Trận bão tuyếtngoài kia đang ngày càng lớn hơn. Tôi không nghĩ cô có thể tồn tại được lâungoài đó đâu.”

Caera cau mày. “Mặc dù sẽtiêu hao rất nhiều mana dự trữ của tôi, nhưng tôi sẽ có thể chịu đựng được nếutôi bao bọc mình trong linh hoả diệm.”

“Không chỉ vậy không đâu.Cơn bão đó lớn đến mức tôi gần như không thể nhìn thấy được bất cứ thứ gì ngaycả với các giác quan đã được cường hoá của mình. Chúng ta nên dựng trại ở đâyngay bây giờ, và nghỉ ngơi một chút trong khi còn có thể. “

Caera gật đầu, quấn chiếcchăn dày quanh người chặt hơn. “Cũng là kế hoạch tốt.”

Tôi nở một nụ cười nhạt trướckhi quay sang người bạn đồng hành của mình. “Và, Regis?”

“Gì hả sếp?”

“Tốt hơn hết ngươi nên dànhmột chút thời gian để thu thập thêm aether đi. Chúng ta sẽ cần ngươi trở lại vớitoàn bộ sức mạnh đấy.”

Con sói bóng đêm bé nhỏ cườitoe toét trước khi lao vào cơ thể tôi.

***

Tình huống cắm trại hiện tạikhông mấy lý tưởng cho lắm. Chúng tôi không có trang bị phù hợp trong thời tiếtlạnh giá, nhưng ít ra vài quả cầu ánh sáng trôi nổi xung quanh mái vòm cũng tỏara một chút nhiệt. Alaric cũng có đóng gói một lượng lớn chăn ấm đáng ngạcnhiên vì lý do nào đó, nhưng tôi lại không thể tìm thấy bất kỳ loại que diêmnào để đánh lửa cả. Tệ hơn nữa, chiếc nhẫn không gian của Caera đã bị hư trongcuộc chiến với Mythelias, điều đó có nghĩa là bọn tôi không thể sử dụng được cácque diêm và các thiết bị sinh tồn khác mà cô đã để trong nó.

“Cái kỹ năng linh hoảdiệm của cô thì sao?” Tôi hỏi và hai chúng tôi ngồi trên đống ga trải giườngdày vừa trải dọc theo mép bục thềm gần bậc thang.

“Nó không hề tạo ra nhiệtnhư ngọn lửa bình thường,” cô nói, đốt một ngọn lửa đen trên đầu ngón tay.

Hai chúng tôi ngây ngô nhìnngọn lửa mờ ảo đó khi Caera làm cho nó lớn hơn. Ánh mắt cô nhìn theo ngọn lửa thìmắt cô đột nhiên mở to. Dập tắt ngọn lửa, cô ấy chỉ lên. “Chúng ta có thểsử dụng chúng!”

Tôi nhìn lên những quả cầuánh sáng lơ lửng lơ lửng trên cao của chúng tôi. Trước khi tôi có thể nói gìthì Caera đã nhảy lên bậc thềm và đang leo lên cái vòm. Lên đến đỉnh của vòm,cô ấy ở ngay dưới chúng.

Tò mò, tôi nhìn Caera cúi ngườitrên đỉnh vòm màu trắng, đặt chân xuống dưới và chờ đợi. Sau một vài phút, mộttrong những cầu ánh sáng trôi tới đủ gần. Đôi mắt đỏ ngầu của cô ấy nhìn chằmchằm vào mục tiêu, rồi cô ấy nhảy từ đỉnh của mái vòm, bay vút qua không trungvà hạ cánh ngay trên đầu quả cầu…

Ờ thì tôi tưởng sẽ hạ cánhngay trên đầu nó.

Nhưng thay vào đó, cô ấy đã xuyênqua nó ngay lập tức.

Caera hét lên một tiếng nhỏkhi cô lần quơ tay múa máy trước khi rơi xuống đất một cách thiếu tao nhã.

“Ấy chà,” Regis rên rỉ.”Chắc đau à.”

Nữ quý tộc Alacryan đứng dậynhư thể không có chuyện gì xảy ra. Tuy nhiên, mái tóc của cô ấy rối bời và bụibám đầy khắp quần áo và các trên khuôn mặt của cô ấy.

Tôi cố nén cười khi cô ấyquay mặt đi.

“Cô có sao không?”Tôi hỏi, nhìn cô ấy phủi bụi trên quần áo của mình.

“Tôi sẽ rất cảm kích… nếu nhưanh có thể quên đi chuyện vừa rồi,” cô ấy nói, vẫn quay mặt đi chỗ khác.

“Cô đã vẫy tay mạnh đến nỗimà tôi cứ tưởng rằng cô sắp bay như chim luôn á,” tôi nhếch mép. “Sao mà quênđược hình ảnh đó cơ chứ.”

Caera quay ngoắt lại, má đỏbừng và đôi mắt trừng trừng giận dữ. “A-Anh…”

Tôi không thể ngừng cườingay cả khi Caera giật phăng tấm vải trải giường dưới người tôi ra và xoay gótđi về phía bên kia của căn phòng trước khi quấn chiếc chăn lên người.

Cảm thấy có chút tội lỗi vìđã trêu chọc cô ấy, tôi để Caera có chút thời gian cho riêng mình trong khi tôiquay lại bên ngoài. Lờ đi những cơn gió gắt lạnh lẽo xuyên qua quần áo và áogiáp của mình, tôi xúc tuyết vào túi nước da và một chiếc thùng gỗ nhỏ màAlaric đã chuẩn bị cho tôi trước khi quay trở lại bên trong.

“Bên ngoài thế nào rồi?”Caera hỏi, dựa vào bức tường bên cạnh lối vào.

Tôi giơ cái thùng và túi danước lên cho cô ấy xem. “Nước sẽ không thành vấn đề khi đống này tan ra.”

“Tôi đoán vấn đề lớn nhất củachúng ta bây giờ là thức ăn,” cô ấy nói nhẹ nhàng trước khi nhìn tôi. “Haynói đúng hơn, vấn đề lớn nhất của tôi.”

“Lần cuối cùng cô ăn làkhi nào?” Tôi hỏi.

“Khoảng năm ngày, cũng có thểlà một tuần … do đó cũng không đến mức là sẽ chết đói ngay lập tức,” cô nói,nhưng bụng cô thì cồn cào như muốn cãi lại.

“Đống xương mà chúng ta tìmthấy ban nãy có nghĩa là có thể có một số động vật hoang dã sống đâu đó quanhđây,” tôi nói.

Caera thở dài. “Từ cácmảnh vòm còn thiếu cho đến đống xương, có vẻ như tất cả các dấu hiệu đều như muốnám chỉ chúng ta phải mạo hiểu quay trở ra đó vậy.”

“Đấy, giờ cô đã hối hận vìđã bám theo tôi chưa?” Tôi hỏi với một nụ cười tự mãn.

“Là vì mục đích điều tra  cá nhân,” nữ quý tộc Alacryan sửa lại.

Tôi đưa cho cô ấy cái thùnggỗ đầy tuyết. “Chà, vậy thì quý cô thám tử, giờ thì hãy nhai cái này đi.”

Caera nắm lấy một nắm và giơnó lên như thể đó là một ly rượu. “Chà, anh vừa kiếm được một món ăn cao lươngmĩ vị đó, Grey. Đây có phải là món băng tuyết thượng hạng cao cấp không?”

Đảo mắt, tôi bước đến chỗ nhữngtấm ga trải giường mà chúng tôi đã xếp chồng lên nhau để làm một chiếc giường tạmbợ.

‘Muốn làm ca đêm không, ngườibạn đồng hành háu ăn của ta?’ Tôi hỏi.

Regis chui ra khỏi tay tôi, đápxuống đất bằng bốn chân nhỏ mập mạp của mình. “Nghe hơi bị body shamingnha bồ.”

“Nói điều đó với cái bụngcủa ngươi kìa.” Tôi chỉ vào cái bụng căng tròn gần chạm đất.

“Hừ! Cứ đợi nó tiêu hóa hếtvà tôi sẽ trở lại hình dạng sói trưởng thành của mình ngay thôi,” cậu ta lập luậntrước khi lạch bạch đi về phía đống khăn trải giường.

“Cô nên cố ngủ một chút đi,”tôi nói, đưa cho Caera thêm một vài tấm trải giường. “Có vẻ như cơn bão tuyếtnày đang dao động, vì vậy tôi cho rằng cơn bão này sẽ sớm lắng xuống thôi. Nếukhông, chúng ta vẫn nên chuẩn bị rời đi ngay khi Regis trở về hình dạng ban đầu.”

Cô ấy gật đầu, nhận lấy tấmkhăn trải giường và thu mình vào một góc với tấm khăn quấn chặt quanh người.

Tôi nằm lên một chiếc giườnglót bằng khăn trải giường cách đó vài bước chân, dựa mình vào bức tường nhẵn nhũi.Với cơ thể asura được hoạt động bằng lượng aether dồi dào xung quanh, và mộtchiếc áo choàng lông màu xanh mòng két đủ để tránh cơn lạnh rồi.

Cơn buồn ngủ thì cứ lẩntránh tôi, và cứ mỗi lần nhắm mắt lại khiến những ký ức không mong muốn liền trỗilại, vì vậy tôi lướt mắt qua mái vòm lớn bằng đá cẩm thạch cho đến khi mắt tôiđáp xuống Caera đang nằm sấp, run rẩy cầm cập trong tấm khăn trải giường.

“Có lẽ sẽ tốt hơn nếu chúngta dùng ngủ chung đệm của tôi đấy,” tôi nói nhẹ nhàng, cho rằng nhiệt lượngchung của cơ thể chúng tôi trong chiếc đệm sẽ có thể giữ ấm cho cả hai chúng tôi.

Caera ngừng run khi toàn bộcơ thể cô ấy dường như căng lên bên dưới lớp vải che phủ. Regis, người đang nằmgần đó, ngẩng đầu lên, đôi mắt trố ra.

Từ từ, Caera quay về phíatôi, đôi mắt mở to và ửng đỏ đến cả cặp sừng cong vút.

Chỉ mất tích tắc để nhận ra tạisao cả Regis và Caera đều trông rất sốc bàng hoàng đến vậy. Tôi vội đưa tay lênnói. “Chờ đã, tôi không có ý—”

“Grey,” Caera khàn giọngnói, “Đúng là tôi thừa nhận anh khá đẹp trai đấy, nhưng đừng có nghĩ rằng dụtôi ngủ với anh dễ đến vậy.”

“Ối chà chà chà chà,” Registrầm ngâm.

Tôi há miệng, rồi đóng lại,rồi mở miệng ra lần nữa, nhưng rồi chỉ biết đưa tay lên mặt mình. “Thôi cô quêntôi đã nói bất cứ điều gì đi,” tôi lầm bầm, quay lưng lại với hai người bọn họ.

“Tôi xin lỗi, chỉ là anh thẳngthắng quá, khiến tôi có hơi ngạc nhiên.” Giọng Caera vẫn phảng phất tiếng cười khúckhích khi những bước chân nhẹ nhàng của cô ấy càng tiến đến gần tôi hơn. Tôi cảmthấy đệm của mình được nâng lên khi cô ấy trèo vào bên dưới tấm đệm dày.”Cảm ơn nhé, Grey.”

Tôi không trả lời gì khi cơthể cô ấy nhích lại gần tôi hơn, những cơn run rẩy lập cập vì lạnh của cô ấy dầndần lắng xuống. Chúng tôi nằm đối lưng với nhau, và tôi cố gắng làm trống rỗngđầu óc của mình và lắng nghe nhịp thở của cô ấy đang trở nên đều hơn, nhưng rõràng là cô ấy vẫn còn tỉnh bởi đôi khi cô ấy cứ ngọ nguậy mãi.

________________________________________

“Tôi có chút thắc mắc,” cuốicùng tôi nói. “Tại sao cô lại giấu sừng của mình? Tôi tưởng rằng cặp sừng đó sẽlà biểu tượng đáng tự hào.”

“Anh nghĩ như vậy cũng đúng,hầu hết mọi người cũng cho là như vậy,” cô nói, giọng nhẹ nhàng. “Nhưng thựctế thì mọi chuyện hề đơn giản như vậy.”

Caera dừng lại, như thể do dựkhông muốn tiết lộ thêm điều gì nữa. Sau khi thở dài một hơi, cô ấy tiếp tục.

“Mỗi huyết tộc mang trongmình dòng máu của Vritra trong huyết thống đều được ghi chép và theo dõi kỹ lưỡngđể con cái của bọn họ sẽ được kiểm tra ngay khi mới chào đời. Nếu đứa trẻ sơsinh có mang trong mình của dù chỉ chút ít dòng máu của Đấng Trị Vì Tối Cao,thì bọn chúng sẽ ngay lập tức bị tước đoạt khỏi gia đình đó và được đưa vào mộtThượng Huyết Tộc có khả năng nuôi dưỡng và đào tạo đứa trẻ trở thành một nhân vậttầm cỡ trong tương lai,” cô giải thích.

“Vì vậy, những người tộcDenoirs không phải là cha mẹ ruột của cô ư?” Tâm trí tôi ngay lập tức nghĩ đếncha mẹ của chính mình, và mối quan hệ kỳ lạ của tôi với bọn họ. Mặc dù tôi đúnglà tôi được sinh ra bởi Alice và Reynolds, và tôi coi họ như cha mẹ thực sự củamình, nhưng còn với ký ức của Grey, tôi đã được sinh ra bởi một người phụ nữkhác, một người mẹ mà tôi thậm chí còn không biết mặt mũi.

“Đúng thế, họ không phải.Tôi không biết cha mẹ ruột của mình là ai, hay ở đâu, trông ra sao cả. Nhữngngười Denoirs nhận ‘vinh dự’ được nuôi dưỡng tôi với hy vọng rằng dòng máuVritra trong tôi sẽ bộc lộ — một điều rất hiếm xảy ra.”

Từ ‘vinh dự’ nghe có mộtchút mỉa mai, nhưng tôi không đề cập đến nó, để cô ấy tiếp tục.

“Cho đến lúc đó, tôi sẽ đượcnuôi dưỡng, giáo dục và huấn luyện trong điều kiện an toàn nhất bởi vì nếu bấtcứ điều gì xảy ra với tôi, thì nhẹ nhất là các đấng trị vì sẽ tước bỏ quyền quýtộc, đất đai và vị thế của Denoirs, hoặc nặng nhất chính là hành hình toàn bộhuyết tộc.”

“Điều đó chắc hẳn đã khiến mốiquan hệ giữa cô và tộc Denoirs rất căng thẳng nhỉ,” tôi nói.

Caera bật ra một tiếng cườinhỏ. “Nói vậy là vẫn còn nhẹ đấy, Grey. Nhưng đúng vậy, người duy nhất thực sựđối xử với tôi như một con người hơn là một bức tượng điêu khắc làm bằng kínhlà Sevren, chủ nhân thực sự của con dao găm trắng, và người duy nhất mà tôi thựcsự coi là anh trai mình.

“Anh ấy thường giúp tôi lẻnra khỏi phòng và hai chúng tôi sẽ tập luyện với nhau cho đến khi mặt trời mọc.Sau khi trở thành một ascender, anh ấy thường quay lại và luôn kể cho tôi nghenhững câu chuyện và hành trình thăng bậc của mình — những cảm giác hồi hộp vànguy hiểm tràn ngập ẩn sâu trong Thánh Tích.” Caera khẽ cựa mình dưới tấm chăn.

“Bảo sao cô rất thích vàoThánh Tích,” tôi nói, kết nối những gì cô ấy đã nói với tôi khi cô ấy còn giảdanh là Haedrig. “Điều đó cũng giải thích lý do tại sao cô phải cải trang thànhngười khác, nhưng tại sao cô lại giấu sừng của mình vào lần đầu tiên tôi nhìnthấy cô cùng với các vệ sĩ của mình.”

“Thực tế thì, tôi việc dòngmáu Vritra của tôi đã biểu lộ vẫn còn là một bí mật – ngay cả với Taegen vàArian,” cô tiết lộ.

“Gì? Làm thế nào mà họkhông—” Tôi quay lại, bất ngờ nhận ra rằng Caera đang đối mặt với tôi.

Đôi mắt đỏ rực của cô ấy mởto trong ngạc nhiên khi chúng tôi đối mặt và tôi ngay lập tức lùi lại, nằm ngửavà giữ khoảng cách.

“Lưng của tôi đủ ấm rồi á,”cô ấy bối rối nhanh chóng giải thích.

“Không, không sao đâu,” tôinói. “Nhưng làm thế nào mà ngay cả những người Denoirs lại không biết rằng dòngmáu Vritra của cô đã biểu lộ rồi? Tôi tưởng đó là toàn bộ mục đích để họ nuôidưỡng cô mà? “

“Đúng vậy, thường thì họ sẽlà những người đầu tiên được biết,” Caera đồng ý. “Nhưng vào thời điểm dòng máuVritra ẩn trong tôi bộc lộ, tôi đang ở cùng một trong các cố vấn của mình — mộtScythe do chính những người Vritra gửi đến.”

Tôi cứng người khi nghe đếnnhững tên tướng địch cực kỳ mạnh mẽ của phe Alacryan, những kẻ đã suýt giết tôinhiều lần, nhưng Caera dường như không để ý.

“Cố vấn của tôi ngay lập tứcđưa tôi đến một khu vực không một ai vào được, và hướng dẫn tôi trải qua quátrình đánh thức sức mạnh trước khi giải thích điều gì sẽ xảy ra với tôi khi bâygiờ tôi đã là một Alacryan mang trong mình dòng máu Vritra thực thụ.” Một nụ cườitrang trọng xuất hiện trên khuôn mặt của Caera. “Cô ấy cho tôi một sự lựa chọn:tôi sẽ trở thành chuột bạch để Alacryan thí nghiệm và đào tạo thành một binhlính cho Agrona, hoặc tôi có thể tiếp tục giả vờ như trước đây, đóng vai đứacon nuôi đầy hậm hực của một huyết tộc luôn bảo vệ con mình quá mức.”

“Tôi cho rằng cô chọn sốhai nhỉ?”

Caera cười khúc khích. “Tôimà chọn phương án đầu thì giờ tôi đâu có nằm chung chăn với một pháp sư kỳ lạ sửdụng phép thuật thần bí gì đó và còn sở hữu rất nhiều thánh vật nữa. Anh có biếtanh đã vi phạm bao nhiêu điều luật không đó? “

“Có lẽ không nhiều bằng côgái che giấu việc mình có thể sử dụng phép thuật của Vritra,” tôi nói. “Và tôi cũngnghĩ rằng cô chẳng sợ hãi gì khi đề cập đến Đấng Trị Vì Tối Cao đáng kính củacô như một ông chú không mấy dễ ưu trong họ hàng mình vậy.”

Caera nhìn tôi chằm chằm mộtlúc trước khi phá lên cười khiến tôi giật mình.

“Anh nói cũng đúng. Đây…” Sauđó cô ấy đưa tay xuống áo, rút ​​ra một mặt dây chuyền hình giọt nước nhỏ trướckhi đưa nó cho tôi. “Bây giờ thì nó không hoạt động, nhưng đây là vật phẩm giúpche giấu cặp sừng của tôi, cho phép tôi thay đổi diện mạo của mình thànhHaedrig.”

Tôi giữ nó trong lòng bàntay, không nhầm lẫn gì nữa, nó có dấu vết của aether. “Tiết lộ điều này vớitôi có ổn không?”

“Tôi biết yêu cầu anh tintôi sau vô số lần lừa gạt anh thì rất là vô lý, nhưng để đạt được sự tin tưởnglẫn nhau thì đôi lúc ta phải chấp nhận hy sinh một số thứ,” Caera nói, nở một nụcười ảm đạm.

Tôi nhướng mày. “Cô biết tôicó thể phá hủy cái này ngay bây giờ luôn đấy…”

Đôi mắt của nữ quý tộcAlacryan mở to. “Đ-Được á? Anh mà làm vậy thì… toang tôi.”

Tôi nhìn chằm chằm vào thánhvật tinh thể màu xanh lam, nghiên cứu những dòng cổ tự aether mà có thể đã đượccác pháp sư cổ đại khắc ở bên trong viên ngọc mờ đó. Caera quan sát tôi kỹ lưỡng,cắn môi lo lắng khi tôi lật đi lật lại thứ thánh vật vô giá của mình.

Cô ấy nói đúng. Nếu bây giờtôi giữ lấy thánh vật này — hoặc phá hủy nó trước khi chúng tôi rời khỏi Thánh Tích— thì tính mạng của cô ấy cũng sẽ gặp nguy hiểm như tôi.

Sau khi suy nghĩ kỹ vấn đề,tôi ném trả lại mặt dây chuyền cho cô ấy. “Nếu cô bị nhốt lại ngay khichúng ta thoát khỏi đây thì cũng chẳng giúp ích gì cho tôi.”

Đôi mắt của Caera như sánglên. “Vậy có nghĩa là anh không có ý định giết tôi phải không, Grey?”

“Ngủ chút đi.” Tôiquay lưng lại với cô ấy, nằm nghiêng dưới tấm trải giường và tự hỏi bản thân mìnhcâu đó…

Một phần lý trí của tôi nóirằng sẽ là an toàn nhất là giết cô ấy ngay đây, ngay bây giờ, nhưng tôi đã thềvới bản thân rằng tôi sẽ phải chấp nhận rủi ro nếu muốn giết Agrona. Và nếuCaera, với tất cả sức mạnh chính trị và mối quan hệ rộng lớn của mình, thực sự cũngchống đối Vritra nhiều như cách cô ấy đang thể hiện, thì rất đáng mạo hiểm đểlôi kéo cô ấy về chung phe tôi.

Âm thanh của những hơi thởnhẹ nhàng, đều đều đằng sau đẩy tôi ra khỏi dòng suy nghĩ. Tôi nhìn lại thì thấyCaera đã ngủ thiếp đi rồi.

“Không có giở trò gì nhó anhbạn. Rõ ràng đích tai tôi chỉ nghe mỗi câu “ngủ chung” thôi,” Regis nói.

Tôi phớt lờ người bạn đồnghành của mình, thầm cảm ơn cậu ta vì ít nhất cậu ấy không chõ mũi vào trong suốtcuộc trò chuyện của chúng tôi, và nhắm mắt lại, vừa hy vọng vừa đầy lo lắng vềnhững gì mà khu vực này sẽ đem đến.

[] [] []