The Beginning After The End (Ánh Sáng Nơi Cuối Con Đường)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 378

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 758

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 260

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1759

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 715

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8024

Chương 297

” 

“Cái quái gì thế?”

Caera đưa bàn tay nhỏ nhắnlên mặt, sờ má mình, sau đó vén một lọn tóc dài ra trước mặt nhìn rõ hơn. Côtái mặt đi trông thấy khi tay cô đưa lên và chạm vào một trong hai cái sừng đenbóng chĩa ra từ hai bên đầu. Mỗi chiếc sừng đều có hai điểm riêng biệt: cặp sừngchính cong vuốt về phía trước và lên trên, trong khi cặp sừng nhỏ hơn có hìnhchiếc răng nanh thì nhô ra phía sau, chúng nằm trên đầu cô ấy như một chiếcvương miện tối màu. Sợi dây như nhấn mạnh cặp sừng trên đầu cô ấy.

“Grey, tôi có thể giảithích—”

Tay tôi lao đến cách mờ ảo, siếtchặt lấy chiếc cổ gầy guộc của Caera và nhấc cô ấy lên khỏi mặt đất đầy tuyết. Côấy thở gấp gáp, cố gắng cạy mình ra, nhưng mắt tôi thì tập trung vào cặp sừngđen đó.

‘Cô ta là một Vritra!’ Tôinghĩ, cảm thấy thật ngu ngốc khi để một người mà tôi chẳng quen biết gì lại gầngũi đến mình như thế. Không, cô ta sẽ không thể vào Thánh Tích được nếu cô tađúng thực là một Vritra. Tôi không biết chắc mình cần phải làm gì khi phát hiệnra nhân dạng thực sự của cô ấy. Hay biết đâu cô ấy chỉ mang trong mình dòng máucủa Vritra?

‘Tôi biết cậu đang khá sốc -tôi cũng vậy – nhưng tôi không nghĩ rằng chúng ta sẽ moi được bất kỳ câu trả lờinào từ cô ấy nếu cô ấy chết đâu,’ Regis nói với tôi, khiến tôi ngay lập tứcthông suốt.

Tôi nới lỏng tay, để ngườiphụ nữ Alacryan ngã xuống đất, cô ấy vừa ho vừa xoa cổ họng.

“Làm ơn… Grey. Tôi không hềcó ý… gây hại cho anh,” Caera cầu xin, ngước đôi mắt đỏ ngầu nhìn tôi.

“Đủ rồi,” tôi cảnh báo, rút​​con dao găm trắng từ chữ cổ tự không gian của tôi và nghiên cứu người phụ nữAlacryan thuộc thượng huyết tộc này.

Mục đích của Caera là gì —là để giết tôi ư? Như thế thì quá vô lý. Cô ấy đã có muôn vàn cơ hội để giếttôi bất cứ lúc nào khi tôi đang ở trong cõi không gian của hòn đá chìa khoá. Haylà cô ấy cần có bằng chứng để đưa về cho huyết tộc, Scythe hay thậm chí có thểlà chính Agrona, để họ có thể xử tử tôi ư?

Mà dù gì đi nữa, bất kể lýdo của cô ấy là gì, thì cũng chỉ dẫn đến hai sự lựa chọn.

Ý nghĩ đơn giản là giếtquách cô ta ngay tại đây và giảm thiểu mọi rủi ro tiềm ẩn trong tương lai liền hiệnlên trong đầu tôi, nhưng việc cầm con dao găm này đã gợi lên ký ức về việcCaera quyết định từ bỏ thanh kiếm của người anh quá cố để tôi có vũ khí sử dụng.Không chỉ vậy, Caera và tôi đã chia tay trong êm đềm sau lần phối hợp với nhau trongvùng hội tụ.

Thậm chí sau đó, cô ấy vàhai người hộ vệ của cô ấy có nhiều cơ hội giết tôi trong khi tôi bất tỉnh saucuộc chiến chống lại con quái bảo hộ khổng lồ, mặc dù cũng đúng là cô ấy có thểđã đoán được danh tính của tôi sau khi trở về Alacrya.

Tuy nhiên, cô ấy vẫn gọi tôilà Grey, điều đó có nghĩa là cô ấy có thể không biết tôi thực sự là ai…

Tay tôi siết chặt lấy condao găm xương trắng trong khi tôi đấu tranh tư tưởng để đưa ra quyết định đúngđắn. Tôi đã tin tưởng Haedrig, nhưng người đàn ông tóc xanh đã chiến đấu bên cạnhtôi chưa bao giờ tồn tại. Thay vào đó là một người phụ nữ với dòng máu quý tộctrong người — người có dòng máu Vritra chảy trong cơ thể.

Regis kêu lên. ‘Sao mà lại đắngđo suy nghĩ lắm quá thế ba? Biết đâu chỉ đơn giản là cô ta thích cậu thì sao.’

“Gì?” Tôi thốtlên, khiến Caera vẫn đang quỳ gối trong tuyết giật mình.

“Không có gì,” tôi nói, hằngiọng và thầm nguyền rủa người bạn đồng hành của mình vì thói bộp chộp.

Tôi có thể cảm thấy Regis đảomắt. ‘Giết cô ấy hay không thì tùy cậu, nhưng mà lẹ chân lên. Tôi không thíchtìm hiểu điều gì sẽ xảy ra với chúng ta nếu cứ chôn chân ở đây mà chết cóng đâu.’

Mặt và tay tôi cứng đờ vì lạnh,nhưng vì là cơ thể asura nên thời tiết khắc nghiệt chỉ chủ yếu là phiền toáithôi. Mặc khác, Caera, bất chấp dòng máu Vritra trong người, không thể chịu đựngđược như tôi, và cô ấy đã bắt đầu run rẩy.

Thở dài một tiếng, tôi miễncưỡng hạ quyết tâm. Tôi rút ra một cái mền lông cừu khỏi cổ tự không gian củamình—một thứ mà có thể là do Alaric đã tốt bụng soạn sẵn cho tôi—và ném nó chocô ấy. “Dùng nó đi. Chúng ta cần tìm nơi trú ẩn—sau đó chúng ta sẽ nói chuyện.”

Cô lấy tấm drap mềm mại và quấnnó quanh mình như một tấm chăn. “Cảm ơn anh.”

Mắt tôi nhanh chóng đảo xungquanh. Giống như các lần trước, cánh cổng mà chúng tôi đi qua đã biến mất, khiếnchúng tôi bị mắc kẹt trong một khung cảnh trắng xoá. Một cơn gió lạnh đã xớitung rất nhiều tuyết lên, khiến chúng tôi khó có thể nhìn thấy phía xa.

“Đi thôi,” tôi trả lời cụt lủn,quay đi.

“Thường thì tôi tánthành việc cậu theo style quý ông lịch thiệp ga lăng, nhưng thôi làm bad boi lạnhlùng cũng ổn,” Regis trêu chọc.

‘Ngươi muốn nhịn aether từgiờ trở đi không?’

‘Không hề, thưa sếp. Ngàn lầncắm đầu xin lỗi ngài.’

Đảo mắt, tôi tiếp tục bướcđi, chú ý đến tiếng bước chân nhẹ nhàng của Caera chỉ vài bước sau tôi.

“Anh đang cảnh giác với tôi,ấy thế mà anh lại đang quay lưng lại với tôi. Có vẻ anh khá tự tin đấy?” Caerahỏi, giọng nói thanh cao của cô cắt ngang tiếng gió rít liên hồi.

“Cô muốn thử sức không?”Tôi hỏi, không thèm quay lại nhìn.

“Thôi xin kiếu, để lần khácđi.” Cô nói nhẹ nhàng sau một hồi im lặng.

‘Á à, vậy là cô ấy muốn có lầnkhác nữa kìa,’ Regis cười khúc khích.

Tôi phớt lờ lời nhận xét củangười bạn đồng hành, nhưng trong thâm tâm thì đánh gậy cảnh báo lần thứ hai.

“Hãy để mắt đến bất kỳ nơitrú ẩn nào ở đây,” tôi la lên, quét mắt qua từng khe tối trên vùng đất hoang sơbăng giá này để tìm kiếm bất kỳ hang động hoặc khe núi, hoặc thậm chí chỉ là mộtphần đá nhô ra có thể giúp chúng tôi tránh được cơn gió lạnh buốt cực gắt này.

“Tôi hầu như còn không thểnhìn thấy anh nữa huống chi. Ngay cả khi đã dùng mana cường hoá thị giác, tôikhông nghĩ rằng mình có thể nhìn được bất kỳ thứ gì trừ khi khi nó ở ngay trướcmặt tôi,” Caera nói, giọng có chút bực bội.

“Có lẽ cả hai sẽ phảiđào một cái hố rồi âu yếm nh…”

Ba gậy.(Darkie: ai xài youtube chắc cũng nghe đến “gậy” rồi nhỉ,thường ai ăn ba gậy thì ăn đầu buồi ngay)

Vận aether xung quanh cơ thểvô thực của Regis bên trong tôi, tôi hướng nó vào lòng bàn tay và bắn ra ngoài.

Trước sự ngạc nhiên của tôi,hình dạng con sói bốc lửa của Regis thực sự bay ra khỏi tay tôi, chân tay khua lungtung vì ngạc nhiên.

‘Này! Cái quái gì-‘

Caera giật mình và ngay lậptức hành động. Hất tung cái drap giường và rút thanh kiếm mỏng cong của mìnhra, cô ấy nhanh chóng cắt Regis làm đôi.

Tôi nhướng mày quan sát khihình dạng cắt đôi của Regis dần mờ đi, tan biến trong làn tuyết thổi gió.

Đôi mắt sắc bén của Caera đảoquanh địa hình, nhưng khi không còn nhìn thấy bất kỳ mối đe dọa nào nữa, cô lạitra thanh kiếm của mình vào trong vỏ. Sau đó, cô ấy ngước lên và nhìn vẻ mặt củatôi, thì vẻ tự tin của chính cô ấy biến mất.

Tôi thờ ơ chỉ vào khu vực màRegis đã biến mất và nói, “Thứ đó sẽ xuất hiện trở lại trong vài giây nữa. Mặcdù tôi không muốn nói điều này, nhưng xin đừng tấn công cậu ta thêm một lần nữa.”

Đôi mắt cô ấy mở to. “Anhlà người đã làm điều ban nãy hả?”

“Thực ra đó là con sóicủa tôi, nhưng đúng thế.”

“Grey, tôi rất—”

Cô ấy bị ngắt lời khi một quảbóng tro đen bắt đầu quay trong lớp tuyết nhạt, ngưng tụ lại cho đến khi nóthành một quả bóng tròn hoàn hảo, sau đó bùng lên thành ngọn lửa. Cuối cùng,đôi mắt rực sáng của Regis mở ra, và cái miệng đen của cậu ta nheo lại lênthành một cái cau mày đầy hài hước.

Ngọn lửa ma trơi lại trôi xuốngmặt đất rồi biến đổi thêm lần nữa, trở thành một con chó sói con nhỏ. “Biết gìkhông, bây giờ tôi thấy hai người đáng ghét y chang nhau rồi đó.”

Lông mày Caera nhíu lại vì bốirối khi ánh mắt cô ấy đảo qua lại giữa Regis với tôi.

Tôi nhún vai. “Đây là Regis.Hai người đã từng gặp nhau ở hai khu vực ban nãy rồi đó.”

Đôi mắt lấp lánh như chợt nhậnra cậu ta, rồi cô ấy nghiêng đầu. “Nhưng khi đó cậu ta trông lớn hơn mộtchút mà nhỉ.”

“Ờ, còn cô thì lúc đó là mộtgã đực rựa,” Regis giận dữ cáu kỉnh.

“Ừ nhỉ.” Môi Caerarun lên như thể cô ấy đang rất cố gắng nhịn cười. “Xin lỗi nhé, bé cún.”

Cô ấy cúi xuống và gãi đầu Regis.Đôi mắt sáng của cậu ta thì trừng trừng nhìn cô ấy, nhưng cậu ta không thể ngăncái đuôi bóng đêm của mình nghoe nguẫy trong sung sướng.

Lần này, tôi phì cười một tiếngkhiến người bạn đồng hành của tôi cứng người.

Gầm gừ, Regis táp mạnh, khiếncô ấy giật mình và rụt tay lại.

Con cún bóng đêm chạy lonton trước chúng tôi, băng qua lớp tuyết dày với chút khó khăn. Không nhìn lại,Regis nói, “Đừng có mà nhìn chằm chằm nữa và đi thôi, trước khi cả hai ngườibiến thành kem bây giờ.”

Tôi quay sang, vô tình nhìnvào đôi mắt đỏ kỳ lạ của Caera, rồi nở một nụ cười dễ chịu, và buộc mình quayđi. Đào tấm khăn trải giường của tôi lên, cô nàng Alacryan rũ tuyết xuống và quấnnó quanh vai, sau đó chúng tôi đi theo bé cún dẫn đường mờ nhạt phía trước.

***

“Đây là một cái vực ư,” tôilẩm bẩm, dừng lại, khiến Caera đang đi sau tôi trong lớp tuyết rơi dày đặc, vavào tôi.

“Gì thế?” Cô ấy hỏi,lùi lại một bước và nhìn quanh chúng tôi.

Tôi nắm vai cô ấy và xoayngười cô ấy để cô ấy nhìn xuống đất. Tầm nhìn của chúng tôi kém đến mức tôi đã khôngnhận ra ngay lập tức, nhưng chúng tôi đang đi dọc trên mép của một miệng hố cựckì sâu.

Ngay lúc đó, gió ngừng thổi,và một chùm tia sáng chiếu qua lớp tuyết màu xám trắng phía trên chúng tôi, vàthắp sáng toàn bộ khu vực. Ở ngay phía dưới chúng tôi, có lẽ là hơn một dặm cómột khối tuyết tròn phồng lớn — quá tròn và hoàn hảo so với tự nhiên hình thành.

Sau đó, gió lại nổi lên, mâymù khép lại, và nó biến mất dạng sau tấm màn tuyết trắng dày đặc.

“Anh có thấy thứ đókhông?” Caera hào hứng hỏi, chỉ xuống cái gò khuất.

Cô ấy quay về phía tôi, và độtnhiên cô ấy rất gần với tôi. Sau đó, ánh mắt của cô ấy đáp xuống cánh tay củatôi, và tôi chợt nhận ra tay mình vẫn còn quanh vai cô ấy. Ngay lập tức, tôilùi ra xa, bước về một bước và Caera cũng bắt đầu khó xử.

“Thấy cái gì?”Regis hỏi, chạy lon ton về phía chúng tôi sau khi đã đi trước vài thước.”Tôi vừa bỏ lỡ cái gì à?”

‘Á chà chà, cái tay kia hưquá nha, tính làm gì cô nàng gián điệp đấy?’

“Có thứ gì đó ở dướiđó.” Tôi chỉ xuống dưới, phớt lờ người bạn đồng hành của mình. “Nhưng có vẻnhư tuyết bắt đầu rơi nhiều hơn rồi, do đó có lẽ ngươi nên quay trở lại bêntrong ta thì tốt hơn đấy.” Tôi trừng mắt nhìn Regis một cách sắc lẹm, như muốnnói đây không phải là yêu cầu, mà là mệnh lệnh.

“Cậu biết đấy, thật tuyệtkhi ra ngoài chạy lon ton duỗi chân tay, nên tôi nghĩ rằng tôi sẽ ở ngoài đây. Chúttuyết thì có hề gì đâu.”

Tôi trừng mắt nhìn con chó,và Regis ngoắc ngoắc lông mày đáp trả, một cử chỉ khiến tôi nhớ đến những con vậthoạt hình trong các film mà tôi đã xem khi còn nhỏ.

‘Tôi sẽ để mắt đến mọi thứ từbên ngoài đây,’ cậu ấy truyền lại, có vẻ như cậu ta vẫn còn bực bội về việc bịcắt làm đôi.

Caera đứng chờ đợi chúngtôi, tôi vẫy tay về phía con dốc. “Đi trước đi, chiến khuyển đồng hànhhùng mạnh của ta.”

Regis nghoe nguẩy cái đuôibóng đêm của mình và chạy lon ton về phía trước. Tuy nhiên, đi được chục mét, lớptuyết dày cao qua đầu cậu ta và, mặc dù cái lạnh không hề gì với cậu ta thì vớicơ thể nhỏ bé đó chắc chắn cậu ta không thể đi qua đám tuyết dày đặc kia được.

Sau khi vật lộn được vồ vậpvà bơi lộn qua đống tuyết vài phút mà chẳng làm ăn xôi nước gì được, Regis đã bỏcuộc. “Biết gì không, tôi nghĩ tôi đã duỗi chân tay đủ rồi. Chắc tôi nên quay lạivận aether thì tốt hơn.” Cùng với đó, người bạn đồng hành của tôi chồm lên nhưthể cố gắng nhảy vào vòng tay tôi, nhưng thay vào đó thì lại chìm vào trong cơthể tôi.

“Ý cậu ta là sao khinói vận aether?” Caera hỏi trong khi chúng tôi đi về phía trước qua lớptuyết bây giờ đã cao đến hông tôi. Tôi đi đầu, tạo con đường để Caera có thể dễdàng đi theo hơn.

“Thú triệu hồi của tôi chạybằng aether. Khi chúng tôi sử dụng… ngọn lửa màu tím kia thì chúng tôi đã sử dụnghết trữ lượng aether của cậu ta. Vì vậy, cậu ta bị thu nhỏ lại thành con cúnkia.” Tôi nói với giọng điệu bình thản, như thể việc có một con sói bóng đêm bằngaether làm bạn đồng hành là điều hoàn toàn bình thường.

“Nhưng cậu ta thực sựkhông phải là thú triệu hồi, phải không?” Tôi thực sự có thể cảm thấy đôimắt sắc lạnh của cô ấy nhìn chằm chằm như đang đốt vào gáy tôi.

“Không, tôi cho là vậy.Không phải các loài thú thông thường như cô thường biết đâu.”

“Và…” Caera ngập ngừng. Tôitiếp tục chú ý về phía trước, cố phá lớp tuyết dày đặc nặng nề một cách nhanhchóng hơn. “Và anh cũng không phải là một pháp sư, phải không? Ừ thì không phảilà pháp sư thông thường như bao người khác. Anh không hề sử dụng chút mana nàocả.”

Tôi dừng bước, thay vì sợhãi, tôi chợt nhận ra một điều rằng, tôi đã quá mệt mỏi khi phải liên tục chegiấu mọi thứ về bản thân mình với tất cả những người mà tôi gặp. Không có cáchnào để trả lời mà không làm lộ danh tính thật của tôi, nhưng bất kỳ lời nói dốinào cũng sẽ rõ ràng như những chiếc sừng trên đầu cô ấy.

“Không, tôi cho là vậy.”

Chúng tôi tiếp tục đi trongim lặng trong vài phút, và chẳng mấy chốc tuyết đã ngập đến tận xương sườn củatôi. Một bàn tay mạnh mẽ kéo vai tôi lại. Tôi quay lại để xem có chuyện gì,nhưng ngay lúc đó thì tấm chăn liền bay vào mặt tôi.

Caera bật cười lần đầu tiên,một giọng cười đầy sảng khoái nhưng vẫn giữ nét tao nhã. “Tôi cũng đâu phảilà một pháp sư bình thường đâu, nhớ chứ?”

Tôi giật tung tấm chăn lenkhỏi mặt mình, vận aether vào tứ chi để tự vệ nếu cần, nhưng Caera không tấncông tôi. Cô ấy thậm chí còn không nhìn tôi.

Tuy nhiên, có một nguồn sứcmạnh đáng quan ngại đang lớn dần trong cô ấy, và cuối cùng khi cô ấy chạm mắttôi, đôi mắt cô ấy lấp lánh như có một ngọn lửa đen bập bùng trong đó. “Cóthể anh sẽ muốn tránh sang một bên đấy, Grey.”

Tôi lùi lại, tránh đường chocô ấy khi cô ấy rút kiếm – thanh kiếm thật sự của cô ấy. Luồn aura hắc diệm phậpphừng mà tôi đã thấy cô ấy sử dụng khi chiến đấu với con quái vật khổng lồtrong vùng hội tụ lập bắt đầu bao trùm thanh kiếm màu đỏ, biến nó thành màu đenhuyền ảo.

Tuy nhiên, lần này hoàn toàntĩnh lặng hơn nhiều, ít điên dại hơn, và đầy nguy hiểm hơn cả chục lần.

Sau đó, Caera đâm thanh kiếmvề phía trước và ngọn lửa đen kia cuồn cuộn lao về trước, đốt bốc hơi lớp tuyếttạo thành con đường dài về trước.

Cô ấy quay lại và đi về phíatôi, tra lưỡi kiếm cong vào vỏ, rồi giật lại tấm khăn trải giường và quấn nóqua vai, và bắn cho tôi một nụ cười tinh nghịch ngây ngô. “Trông anh có vẻ mệtmỏi rồi đấy, Grey. Để tôi dẫn đường cho.”

“Lần đầu tiên thấy thì chiêuđó còn ấn tượng,” tôi lẩm bẩm, phủi bụi tuyết trên quần áo.

Khịt mũi một cách khiếm nhã,Caera quay đi và bắt đầu dẫn đầu qua con đường rộng lớn mà cô ấy vừa tạo ra.

Tôi cũng đi theo, tâm trí củatôi suy nghĩ lẩn quẩn quanh khả năng của Caera. Lần cô ấy sử dụng kỹ năng đótrong vùng hội tụ, tôi có hơi chật vật sml nên nên không thực sự để ý nó. Tuynhiên, lần này, tôi đã quan sát cẩn thận cách cô ấy vận luồn aura hắc ám kia vàbắn ra ngọn lửa địa ngục kia.

Ngọn lửa đó không hề tạo ra chútnhiệt nào cả. Chúng có tính phá huỷ rất cao, nhưng lại không đốt cháy, giốngnhư những ngọn lửa cổ tự Hủy Diệt màu tím, nhưng cô ấy không hề sử dụng aether.Trong vùng hội tụ, chính những ngọn lửa đó đã ăn mòn xuyên qua đòn tấn công bằnghơi thở của con quái khổng lồ, theo đúng nghĩa đen là cắt qua chùm tia năng lượngđể tạo đường cho chúng tôi rơi qua.

Tôi nhớ lại trận chiến củatôi với Nico, cách cậu ta điều khiển ngọn lửa hắc ám kia để tiêu diệt cơn bão sấmsét của tôi. Khả năng của Caera hình như cũng tương tự như thế, nó có thể phá hủycả năng lượng và vật chất. Rồi tôi nghĩ đến chiêu hắc hoả diệm của Cadell vàcách nó có thể đốt cháy sinh lực của ai đó từ bên trong, thậm chí cả đến cảaether thuật nhánh sự sống cũng không đủ mạnh để chữa lành cho họ.

Sau đó, điều mà tôi đã khôngnghĩ đến trong một thời gian rất dài bắt đầu tái hiện. Tôi đang đi bộ xuyên rừngvới Windsom, người bảo hộ kiêm cố vấn asura của tôi. Chim hót ríu rít vang vọng,mặt trời ló dạng, tia nắng sớm mai chiếu xuyên qua kẽ lá và chiếu sáng khuôn mặtgià dặn và thông thái của ông ta khi chúng tôi bước đi cùng nhau. Ông ấy đã chỉdạy tôi về các chủng tộc asura khác nhau và phép thuật của họ.

Ông ấy đã mô tả bản chất củaaether, và mặc dù ông ấy cố gắng dùng hết “ngôn ngữ hạ đẳng” để tôi hiểu rõ,nhưng ông ấy nói rằng nó là một kiểu “mana thuật dạng sáng tạo”. Gia Tộc Vritrahầu hết đều là từ chủng tộc Basilisks, một chủng tộc chuyên sử dụng thuật manaphân rã, và ông ta chưa bao giờ nói cho tôi nghe cái tên chính thức của loạithuật mana đó.

Liệu đó có phải là thuậtmana mà Caera đang sử dụng không? Một dạng phép thuật mana deviant cấp cao độcnhất nào đó ư?

Tôi mãi nhìn mái tóc màuxanh nước biển của Caera phập phòng dưới cặp sừng đen tuyền mỗi khi cô ấy sảibước đầy tự tin trước mặt tôi, như thể không gì có thể chạm được cô ấy. Một conngười vô cùng tài năng – và không hề mảy may nghi ngờ khả năng của mình. Khitôi lần đầu tiên nhìn thấy cách cô ấy chiến đấu, tôi ngay lập tức nghĩ ngay đếnbản thân mình. (Darkie: lần nào cũng thế, lần trước đấu với cặp đôi kiacũng nghĩ y chang vậy ba)

Quá rõ ràng là Agrona và cáctên basiliks của y đã lai giống với người dân Alacrya. Có thể Caera là kết quảcủa những thí nghiệm như vậy, nhưng cô ấy đã giấu danh tính thật của mình khichúng tôi lần đầu gặp nhau ở trong Thánh Tích — và cô ấy chỉ sử dụng khả năng mạnhnhất của mình khi không còn lựa chọn nào khác. Có điều gì đó ở trong khu vực nàyđã khiến cô ấy mất đi thuật nguỵ trang của mình, vì lần đầu tiên tôi gặp cô ấykhi cô ấy ở cùng với hai vệ sĩ của mình, cô ấy đã dùng phép giấu đi cặp sừng củamình.

Tại sao cô ấy lại làm thế?

‘Chuẩn luôn? Cá nhân tôi thấynhư thế đẹp phết ra.’ (Darkie: trend bây giờ là có sừng trên đầu cmnr)

Khi chúng tôi đi đến cuốicon đường được tạo ra bởi sức mạnh của Caera, tuyết đã đủ dày đến mức con đườngđã trở thành một đường hầm. Tuy nhiên, thay vì một đường hầm băng tròn, gợnsóng, thì cái hang động sâu 15 mét trong tuyết lại gồ ghề và không chuẩn xác,như thể hàng chục đứa trẻ đã đào nó bằng tay không.

Không hề nhiệt để làm tantuyết, nên tuyết đông đặc và cứng lại, trông đường hầm không an toàn cho lắm —nhưng điều đó không làm tôi bận tâm.

Caera nhấc kiếm khỏi vai và chĩanó về phía trước, nhưng tôi ngăn lại. “Tôi không nghĩ rằng sức mạnh của cô sẽphù hợp đâu. Tiết kiệm sức lực đi. Dựa trên kinh nghiệm của tôi ở Thánh Tíchthì sẽ không lâu nữa thì sẽ có thứ gì đó cố giết chúng ta đấy.”

“Cũng có lý. Thế anh có caokiến gì không, Grey?”

“Theo tôi nghĩ thì có vẻ nhưchúng ta vẫn còn cách khoảng một phần tư dặm hơn cho đến cái chỗ bóng tuyết trònmà chúng ta nhìn thấy từ vành của miệng hố. Vì tuyết rơi rất dày, khiến việc đibộ trên bề mặt hoàn toàn không khả thi, vì một trong hai chúng ta có thể chìm trongtuyết và dễ kiệt sức.”

‘Thử dùng chiêu kích nổaether để khoan một đường hầm xem,’ Regis gợi ý.

‘Ta đã thử cân nhắc điều đó,nhưng việc sử dụng kỹ năng Gauntlet Form cho một việc tầm thường như khoan mộtlỗ qua toàn bộ đống tuyết dày này là cực kỳ liều lĩnh. Ấy, khoan…’

‘Regis, ngươi đúng là mộtthiên tài!’

‘Ơ… ờ?’ Tôi có thể cảm nhậnđược sự bối rối của người bạn đồng hành của mình, nhưng tôi đã thủ sẵn thế.

Trong giây lát, tôi bảoRegis di chuyển đến bàn tay của tôi để giúp kéo đống aether mà tôi đã giảiphóng khỏi lõi của mình. Tôi không tạo ra một vụ nổ aether lớn như mọi lần chuẩnbị tấn công, mà thay vào đó, tôi giải phóng một vụ nổ aetheric nhỏ hơn.

Khi tôi bắn aether qua cánhtay của mình, tôi muốn nó kết hợp lại thay vì trào ra, nhưng nó chỉ hình thànhmờ dần trong lòng bàn tay tôi; đây là một kĩ năng gì đó mới hơn và đòi hỏi nhiềukiểm soát hơn là tạo ra một luồng năng lượng aether đơn giản.

Hít một hơi thật sâu và lờđi những suy nghĩ mông lung của Regis và ánh mắt nhàm chán của Caera, tôi thử lại— lặp đi lặp lại.

Sau lần thứ tư, aether cuốicùng đã xuất hiện thành một quả bóng tròn, nhưng nó lại phân tán ngay khi nó rờikhỏi lòng bàn tay tôi. Sau lần thử thứ bảy, aether đã hình thành một hình cầu lớnhơn khi tôi vận vào nó nhiều aether hơn.

Tôi gồng hết sức tâm trí đểtập trung giữ cho quả cầu màu tím bồng bềnh không bị phân tán khi nó lớn bằngchiều cao của tôi. Sau đó, tôi đẩy quả cầu aether về phía đống tuyết.

Mặc dù chỉ sử dụng một phầnnhỏ công lực cần thiết để tạo ra một cú nổ aetheric thông thường, nhưng quả cầuaetheric to lớn này đâm qua mấy mét lớp tuyết trước khi nó tan biến, để lại mộtđường hầm tròn, ổn định mà chúng tôi có thể dễ dàng đi qua.

“Như thế chắc đủ dùng rồi,”tôi khịt mũi. Tôi đã hy vọng có thể điều khiển aether tạo thành một mũi khoanhình nón, nhưng khi nhìn thấy ngay cả một nửa hình cầu này thôi đã khó thực hiệnđược nên thôi đành chọn cách đơn giản vậy.

‘Cậu biết đấy, đó chính xáclà những gì mà tôi muốn nói.’

‘Tất nhiên là như vậy rồi,ngươi là nhất, nhất ngươi luôn.’ Tôi trêu chọc.

Caera cẩn thận bước vào đườnghầm, tay cô ấy sờ qua tường và trần và thận trọng kiểm tra cái hầm tôi vừa tạo.“Thông minh đấy. Anh có thể thực hiện lại chiêu đó lần nữa được không?”

Tôi gật đầu, “Ừ thì sẽ khôngđến mức bị kiệt sức hoàn toàn.”

Cô ấy bước sang một bên, chỉtay vào đường hầm. “Đi trước đi, người đồng hành hùng mạnh của tôi.” (Darkie: CỦAAI CƠ?)

Chẳng rõ là vì tôi đã quá mệtmỏi vì quá tập trung vào phép thuật aetheric — không biết gọi thế có hợp lý haykhông nữa — hay chỉ vì tôi vẫn tự hào về thành tích mới đạt được của mình, tôithực sự bật ra một tiếng cười nhỏ trước khi vung tay phải của tôi một lần nữa.

***

Nghỉ ngơi một thời gian ngắnsau mỗi vài lần sử dụng kỹ năng pháo aether đó, cái tên do Regis đã nhanh chóngnghĩ ra, tôi luôn giữ cho phần lõi của mình tràn đầy aether, đề phòng trường hợpchúng tôi đụng độ bất kỳ kẻ địch nào dưới đây. Tuy nhiên, tôi coi đây là một dấuhiệu tốt khi chẳng có kẻ địch nào xuất hiện, và trong vòng một giờ thì chúngtôi đã tìm thấy những gì chúng tôi đang tìm.

Sau lưng tôi, Caera giơ mộtmón đồ tạo tác phát ra ánh sáng, thắp sáng một bức tường trắng mịn, lấp lánh.Tôi đưa tay vuốt dọc tảng đá lạnh lẽo đó.

“Tôi chưa bao giờ thấy bất cứthứ gì giống như vậy — như thể sương giá bị đóng thành đá vậy,” tôi nói, phủi lớpbụi tuyết ở bên ngoài. Quả cầu aetheric của tôi thậm chí còn không bị xước bề mặtcủa nó nữa. “Hãy hy vọng là sẽ có một cánh cửa ở đâu đó.”

Sử dụng câu thần chú pháoaether mới của mình, tôi bắt đầu mở rộng ra xung quanh. Dù có cố gắng ấn luồngnăng lượng màu tím xoáy vào tảng đá lấp lánh lạnh lẽo kia, sức mạnh của tôi dườngnhư phân tán khi chạm vào bề mặt mịn màng như băng kia.

Rồi cuối cùng thì một luồngánh sáng trắng vàng rực rỡ chiếu qua từ một cánh cửa cong dưới một cái vòm, khiếnđường hầm tuyết của chúng tôi rực sáng đến mức tôi phải che mắt lại.

Caera đưa tay lên để che ánhsáng chói lóa. “Tôi hy vọng là thứ ánh sáng đó đến từ một ngọn lửa ấm áp thoảimái.”

Chớp mắt để bớt bị loà, tôirút con dao găm màu trắng ra, và vận aether vào cơ thể, rồi thận trọng di chuyểnqua cánh cổng rộng lớn.

Bên trong không giống như nhữnggì tôi đã mong đợi.

Đỉnh chóp vòm cao khoảng 12mét, và rộng gần ba mươi mét. Các tia ánh sáng rực rỡ chiếu qua không khí nhưnhững chiếc đèn lồng giấy. Có một bục thêm cao ở ngay trung tâm, và trên bục làmột cái vòm đá được chạm khắc tinh xảo.

Hoặc, những gì còn lại của cáivòm đá đó thì đúng hơn.

Mặc dù cái bục có chiềungang vài mét và cao khoảng 3 mét so với mặt sàn, nó vẫn trông nhỏ bé và trơ trọitrong không gian khổng lồ, trống rỗng này. Một bầu không khí bị lãng quên vàchơ vơ khiến tôi nổi da gà.

Từ bên cạnh tôi, Caera nói,”Có vẻ như nó… đã bị hư.”

Quét mắt qua khắp căn phòngđể chắc chắn rằng không có kẻ thù nào bám trên trần nhà hoặc chui dọc theo cácbức tường, tôi bước qua mái vòm, sau đó từ từ băng qua khoảng không gian rộng lớntrống rỗng đến cầu thang, cảm giác đầy sơ hở.

Dưới chân cầu thang có một đốngđồ ngẫu nhiên. Caera quỳ xuống để kiểm tra chúng.

“Hầu hết là xương,nhưng hãy nhìn vào cái này này.”

Cô ấy giơ một cái đầu mũitên trắng tinh khiết. “Có vẻ như nó được làm từ cùng thứ chất liệu của cáivòm.” Tôi cầm nó từ cô ấy, và chà nó vào tay. Cảm giác lạnh lẽo và mịn nhưlụa. “Và nhìn kìa.”

Quấn trong ngón tay cô ấy làmột sợi dây da được treo với những móng vuốt cong và lớn, giống như vuốt của mộtcon diều hâu hoặc một con đại bàng, nhưng lớn hơn.

“Tôi cho rằng nó là của thứgì đó sống trong khu vực này,” tôi nói, nhấn tay vào một trong những móng vuốt.Tôi nhăn mặt khi một giọt máu chảy ra trên đầu ngón tay. “Và nó bén kinh hồn.”

“Tôi thắc mắc không biết làthứ gì nhỉ,” Caera hỏi, ném lại chiếc vòng cổ vào đống đồ.

Mặc dù các vật phẩm rất thúvị và có thể cho chúng tôi biết vài điều về khu vực này, nhưng tôi chỉ quan tâmhơn đến việc thoát ra khỏi đây. Bước qua những vật phẩm nằm rải rác, tôi đi haibậc thang một lần cho đến khi tôi lên đến đỉnh của cái bậc thềm.

Cổng vòm cao 3 mét và rộng cũngtầm vậy. Tôi lướt ngón tay qua các nét chạm khắc vô cùng chi tiết, cho thấy nhữngcon vật đang chơi đùa trong một khu vườn đầy cây và hoa được chạm khắc thủ côngmột cách điêu nghệ.

Nhưng Caera đã đúng. Một sốmảnh của cái vòm đá bị mất, mà nếu đây là cổng ra khỏi khu vực, thì có nghĩa làchúng tôi đã bị mắc kẹt trong đây.

#Darkie