The Beginning After The End (Ánh Sáng Nơi Cuối Con Đường)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 388

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 772

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 264

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1794

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 734

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8204

Chương 295

” 

‘Không,’tôi nghĩ, tim đập thình thịch dữ dội. ‘Không thể nào như vậy được.’

Vụnổ đó đã làm gãy những chiếc ghế dài gần đó, và đủ mạnh để nới lỏng dây trói củaAda, và cô ta nhanh chóng xé toạc sợi dây để giải thoát bản thân.

Tôitập trung chú ý trở lại khối đa giác khi mảnh cuối cùng vừa vào đúng vị trí. Giốngnhư trước đây, nó toả ra ánh sáng lung linh và phát sáng rực rỡ, các đường viềncủa các mảnh riêng lẻ mà tôi đã dùng để hoàn thành câu đố mờ dần đi và tạothành một hình khối vững chắc.

Ởthời điểm hiện tại, Haedrig và Kalon đang phối hợp với nhau để giữ Mythelias ởthế phòng thủ, nhưng bất cứ khi nào họ đánh trúng một cú trực diện, vết thươngđó ngay lập tức liền lại.

Mộtnửa thi thể của Riah giờ đã bị bao phủ bởi những sụn đen lây lan kia, nhưng cảHaedrig và Kalon cũng đều không tránh được thương tích dần tích tụ trên người. Kalonđang chảy rất nhiều máu vì vết cắt trên chân, và Haedrig đã ăn trọn nguyên cángiáo vào mặt, má anh ta đang sưng tấy và đã đổi màu.

Cuốicùng, ánh sáng lấp lánh màu trắng đục trên các mặt của khối đa giác này ngừngchuyển động, và mỗi mặt hiển thị một hình ảnh chuyển động khác nhau.

Trongmột mặt, đại sảnh của phòng gương đã bị phá huỷ hoàn toàn. Toàn bộ phần cuối củahành lang đã bị thiêu rụi, các góc cạnh đen xì mở thẳng vào khoảng không vô tận.Mọi tấm gương đều bị vỡ vụn, và hầu hết các khung kính đã bị thiêu hủy. Khôngcó dấu hiệu của sự sống trong phòng nữa.

Ởmột mặt khác của khối đa giác, tôi thấy mình đang đứng cùng Haedrig và Ada đangbật khóc dữ dội khi chúng tôi đẩy hài cốt của Ezra qua một khung gương trống vàra ngoài khoảng không hư vô.

Đạisảnh đã bị cháy xém và nổ tung, đài phun nước thì trống rỗng, nhiều gương vỡ,nhưng về tổng thể vẫn còn nguyên vẹn.

Haedrigkéo cô ấy lại và ôm thật chặt, nhưng tôi quay lưng bước đi.

Mắttôi bị thu hút bởi hình ảnh thứ ba. Mythelias, trong thân xác của Riah, đangrình rập qua hành lang gương về phía tôi. Phía sau hắn ta, Kalon và Haedrig đãhoàn toàn nhấn chìm trong thứ sụn đen kia; chắc chắn họ đã chết.

Adanằm bất tỉnh gần tôi. Mythelias cúi xuống người cô và áp bàn tay đen xì lên mácô. Tôi quay mặt đi, đẩy khối đa diện bằng aether để xoay tròn nó, xóa bỏ hình ảnhkhủng khiếp đó ra khỏi tầm nhìn của tôi.

Khốiđa diện xoay vòng, đưa ra những hình ảnh khác nhau. Một số hình ảnh hơi khác sovới những gì tôi đã thấy, nhưng một số đặc biệt thu hút sự chú ý của tôi.

Trongđó, tôi thấy mình đã kích hoạt một thần tự phát sáng vàng qua quần áo của tôi.Những đốm aether màu tím xoay tròn và xoáy khắp căn phòng như những bông hoa bồcông anh, và mọi thứ chúng chạm vào đều phát sáng và toả ra năng lượngaetheric.

Tôikinh ngạc nhìn những tấm gương được sữa chữa lại trước mắt tôi, và các mảnh vỡ củađài phun nước bay ngược lại như thể thời gian đang được tua lại, các làn khói đenvà hơi ẩm từ không khí bỗng biến lại thành đá và nước theo đúng nghĩa đen.

Khinhững đốm màu tím ấy bay lại chỗ Ezra, các ung nhọt kia bắt đầu co lại, giảm dầncho đến khi chúng biến mất hoàn toàn. Chàng trai trẻ thở hổn hển và đôi mắt mởtrừng trừng. Cậu ta đã sống lại.

Ngaycả tấm gương bị vỡ vụn mà Kalon đã bị ném qua đang dần được sửa lả, và Kalon tựmình bay ngược trở lại, nhẹ nhàng nằm trên mặt đất trong đại sảnh gương. Nhữngvết thương mà anh ta phải chịu từ trận chiến với Mythelias đã khép lại; ngay cảnhững thiệt hại trên áo giáp của anh ta đã được đảo ngược.

Hìnhảnh kinh hoàng, đau khổ của Ada trong gương bỗng tan thành khói màu hồng nhạtchảy ra khỏi gương, sau đó di chuyển có chủ đích khắp hành lang cho đến khi tìmthấy cơ thể bất tỉnh của mình, đưa cô về với chính mình.

Nhữngchỗ sàn bị nổ và cháy đen nhiều nhất, thì tro bụi bắt đầu xoáy lại, tạo ra mộtcơn lốc nhỏ. Khi tro ngưng tụ, một hình dạng mới bắt đầu thành hình.

Cơ thể của Riah, vẫn còn mấtmột chân, thì bay lơ lửng trên không như một con búp bê rẻ rách vô hồn, và bằngcách nào đó không hoàn thiện. Rồi bỗng phần thịt bàn chân bị gặm mất liền bắt đầumọc lại, lành lại trước mắt tôi. Khi mí mắt cô ấy mở ra, cô ấy nhìn chằm chằmxung quanh đại sảnh trống trãi trong sự bối rối và sợ hãi trước khi từ từ hạ xuốngmặt đất và được Ada ôm cứng ngắc.

Mặc dù các viễn cảnh của quákhứ và hiện tại như muốn ám chỉ rằng giải được câu đố thứ ba thì sẽ có thể thấyđược viễn cảnh của tương lai, nhưng tôi đã không dám hy vọng một điều như vậycó thể xảy ra. Ấy thế mà giờ đây, tôi đang ở đây để chứng kiến cái điều bất khảthi đó.

Mỗi mặt của khối đa diện nàycho tôi thấy một tương lai tiềm năng khác nhau, một số cho thấy các thất bạikhác nhau của chúng tôi, đúng thật, nhưng ít nhất chúng tôi vẫn có cơ hội đánhbại tên ascender mang dòng máu Vritra và thoát khỏi đại sảnh gương này.

Tuy nhiên, một nỗi sợ hãisôi sục dâng lên trong người tôi trước những gì tôi đã thấy, hoặc chưa thấy: Regiskhông hề xuất hiện trong bất kỳ viễn cảnh tương lai nào mà tôi có thể nhìn thấy,ngay cả cái viễn cảnh mà bằng cách nào đó tôi có thể hồi sinh lại người chết.

‘Sức mạnh này là thứ quái gìthế?’ Tôi tự hỏi, vẫn theo dõi những tương lai tiềm năng đang diễn ra trên cácmặt của khối đa diện. Điều này thật sự điên rồ đến khó tin. Đây có phải là một kỹnăng liên quan đến Sự Sống, Vivum ư? Một kỹ năng làm cho người chết sống lại?

‘Không,’ tôi nghĩ, nó có vẻgiống nhánh Thời Gian hơn. Nó giống như aether đang quay ngược thời gian của bấtcứ thứ gì nó chạm vào, hoàn tác những thiệt hại gây ra đối với thủy tinh, đá vàda thịt.

Tôi không thể kiềm được cơnphấn khích dâng trào trong tôi. Đây chính là nó! Đây chính là thứ sức mạnh tôicần để đánh bại Agrona và kết thúc cuộc chiến với Alacrya. Không chỉ vậy, tôicó thể hoàn tác tất cả thiệt hại mà Agrona đã gây ra. Tôi có thể cứu sống tất cảmọi người: Buhnd, Cynthia, Adam, Sylvia… và cả cha tôi.

Tôi có thể mang tất cả mọingười trở lại!

________________________________________

Khi khối đa diện xoay đi, trongmột khung cảnh khác, Haedrig, Ada và tôi đứng một mình trong đống đổ nát của đạisảnh. Trong viễn cảnh tương lai đó, tôi bắt đầu sử dụng ather lên bất kỳ tấmgương nào vẫn còn nguyên vẹn, và có ascender bị mắc kẹt bên trong.

Giống như trong viễn cảnhkia khác, các vết nứt và vỡ nát trên gương bắt đầu biến mất như thể chúng tựhàn lại. Sau đó, từng người một biến mất. Khi tất cả họ đã được thả ra khỏi nhàtù gương vĩnh hằng kia, ánh sáng trong phòng dần trở nên sáng sủa tinh tế, cótông màu ấm áp hơn, và một cánh cổng xuất hiện bên trong một trong những khung kínhtrống.

Tuy nhiên, trong phiên bảntương lai đó, những người khác vẫn chết.

‘Tại sao?’ Tôi sợ hãi tự hỏi.‘Có gì khác biệt giữa hai viễn cảnh tương lai này? Mình cần phải làm gì?’

Sau đó, những viễn cảnh vềquá khứ, hiện tại và tương lai mờ đi, và ba khối hình mà tôi đã tạo ra trong hònđá chìa khoá bắt đầu tan biến thành những dòng cát tím cuốn quanh tôi theo nhưmột cơn gió, nhưng tôi không thể cảm nhận được nó. Ngay sau đó tôi đã nhìn rangoài qua tâm cơn lốc xoáy, và gió thổi và cát thô đang thổi qua, cào qua tất cảcác lớp tâm trí tôi.

‘Vẫn còn quá sớm!’ Tôi nghĩ,hoảng sợ cố gắng ở lại. Tôi vẫn chưa hiểu mà!

Nỗi đau và áp lực càng lúccàng dồn dập và cứ dồn dập cho đến khi tôi chắc chắn rằng cơn bão sẽ xé nát tâmtrí tôi, xé toạc ý thức của tôi khỏi cơ thể tôi và ném nó vào hư không vô định…

Sau đó, nó đã biến mất. Thayvì cơn đau điếng người, thô ráp, tôi cảm thấy một cảm giác sảng khoái và bìnhtĩnh, giống như tôi vừa bước ra khỏi một vòi sen mát lạnh vào một ngày hè nóngnực.

Tôi mở đôi mắt của mình. Mộttinh thần bình thản mát mẽ hoàn toàn đến nỗi tôi suýt quên mất những gì đang xảyra xung quanh mình trong giây lát.

“Arthur!”

Phải mất một lúc, giọng nóicủa Regis mới giúp tôi hoàn hồn. Nó đến từ quá khứ, hiện tại hay tương lai? Lúcnày, tôi cảm thấy như thể thời gian chỉ là một thứ vô nghĩa, và mơ hồ tự hỏi liệuđây có phải là cảm giác của những ascender bị mắc kẹt trong gương của mình haykhông.

Những ascender bị mắc kẹt… Ýnghĩ đó cứ đeo bám tôi. Tôi đã nhìn thấy chúng trong viễn cảnh của tương lai…hay đó là hiện tại? Và sau đó là tên asecender mang dòng máu Vritra, Mythelias…Hắn ta đã trốn thoát – hay hắn ta sẽ trốn thoát? Tôi không thể phân biệt được.

Căn phòng rung chuyển lần nữa,đối diện với đài phun nước đối diện với tôi, Kalon phóng ra một luồn điện áp thếcao của mình, tấn công Mythelias từ nhiều góc độ cùng một lúc, gần như thiêu rụicơ thể của Riah những dư ảnh lởm chởm, rực lửa như đốt hằn vào võng mạc củatôi.

Tôi chớp mắt nhanh chóng, mộtcảm giác rùng mình nhắc rằng tôi nên làm gì đó để vượt qua cảm giác hack não hiệntại.

Kalon nhảy vào Mythelias, cốgắng lợi dụng đòn tấn công thảm khốc ban nãy để đâm ngọn giáo đang rực cháy củamình vào trái tim của tên ascender mang dòng máu Vritra. Cùng lúc đó, Haedrig hạthấp người, nhằm mục đích nhắm vào đầu gối Mythelias.

Nhưng hắn ta đã thấy trước tấtcả đòn của bọn họ.

Phần thịt quanh đầu gối hắnta phình ra ngoài sau đó cứng lại, khoá chặt thanh kiếm của Haedrig trong mô thịtđen đầy xương xẩu. Trong tay Mythelias là ngọn giáo của Ezra vung lên với sức mạnhcủa xe công thành, bắt đòn của Kalon trên không và hất anh ta sang một bên nhưmột con bọ.

Một luồng adrenaline ập đếntôi như một tia chớp khi tôi nhìn Kalon bay va vào khung của một tấm gương chỉara khoảng không vô tận. Anh ấy đã biến mất.

Riah chế nhạo Haedrig.”Làm như thể đám hạ đẳng cặn bã chúng bây đủ sức để chống trả được ta vậy.”Những lời nói ra giữa đôi môi đen và dày ấy nghe không hề giống Riah chút nào.“Chúng bây thậm chí không thể hiểu được niềm vinh dự mà ta sắp ban cho cácngươi. Trong thời đại của ta, chỉ có những chiến binh vĩ đại nhất mới được phépchết dưới chính tay ta…”

“Arthur!” Regis lại hét lêntrong đầu tôi. Tôi chợt nhận ra cậu ta ở bên trong tôi. Tôi có thể cảm thấy sựhiện diện yếu ớt của cậu ấy, tâm trí hoảng loạn đầy hoang dại của cậu ấy. Vàtôi có thể cảm thấy Cổ Tự Hủy Diệt đang hoành hành như một đám cháy rừng, kêugào được giải phóng và thiêu rụi sự lưỡng lự và bối rối của tôi.

Trước tôi, Mythelias đưa tayxuống về phía Haedrig, người đang cố nhảy về phía sau, nhưng bị trượt chân ởngay vũng máu và té xuống đất. Nhưng ngay cả thế, người ascender kỳ cựu dườngnhư vẫn giữ được bình tĩnh ngay cả khi đối mặt với cái chết cận kề.

Khi những ngón tay trắngnõn, căng phồng vươn về phía bạn tôi, tôi giơ tay lên và triệu hồi ngọn lửatím. Đầu Mythelias quay ngoắt lại khi hắn ta cảm nhận được sức mạnh của tôi, vàvới tốc độ đáng kinh ngạc, hắn ta đưa ngọn giáo về phía sau và phóng nó đến nhưmột quả tên lửa nhắm thẳng vào cổ họng tôi.

Ngọn thương dường như chậm lạicho đến khi nó trông như thể nó đang treo lơ lửng trên không trung. Khuôn mặt đằngđằng sát khí của Riah nhăn lại một cách đầy cay nghiệt, đứng yên như một pho tượng.Haedrig nằm ngửa dưới chân Mythelias, đưa một tay lên để đỡ đòn đã chuyển hướngvề phía tôi.

Dù không có ý định tìm kiếmchúng, tôi vẫn thấy mạng lưới aether rung lên giữa Mythelias và tôi; tất cả nhữnggì tôi phải làm là tập trung vào chúng và kích hoạt cổ tự của mình, và tôi liềnThần Tốc xuất hiện giữa Haedrig và Mythelias, với sức mạnh của Hủy Diệt vẫn hiệndiện trên tay tôi.

Thế giới chuyển động trở lại,và tôi nhìn ngọn giáo lao vút về phía xa. Mythelias mở to mắt trong ngạc nhiên,vẫn tập trung vào nơi tôi vừa mới ở lúc trước, trước khi xoay người với tốc độ bànthờ, vung tay về phía tôi như một con dao găm tẩm độc.

Nhưng không đủ nhanh.

“Thiêu rụi đi,” tôi ra lệnh,và ngọn lửa đói ngấu bốc lên từ nắm đấm của tôi một cách hung tàn như hiện thâncủa ác quỷ được cung cấp bởi Aether của tôi.

Ngọn lửa huỷ diệt nuốt chửngcơ thể của Riah, khiến Mythelias hét lên và ngã người ra. Hắn ta lăn lộn và cốdập ngọn lửa, và dùng sức mạnh của hắn ta để tạo một lớp vỏ đen cứng khắp cơ thể.

Ngay cả khi bị thiêu sống, hắnta vẫn hét lên, “Ta là Mythelias Dresdium—con trai của Đấng Cai Trị —và ta—từchối—phải—”

“Chết đi,” tôi lạnh lùngnói.

Ngọn lửa màu tím đã thiêu rụihết cục đen sần sùi và phần thịt chết nhợt nhạt, phá hủy cơ thể nhanh hơn khảnăng tái tạo của Mythelias.

Khi tôi nhìn cơ thể của mộtcô gái tốt bụng — cô gái mang đồ ngọt trong thăng bậc vì lương khô—tan rã, tôichỉ cảm thấy sức mạnh khủng bố ấy tiếp tục tuôn trào, biết rằng, nếu để Huỷ Diệtnắm quyền điều khiển, tôi có thể đánh bại bất cứ thứ gì. Ngay cả Agrona cũng sẽkhông thể chống lại loại sức mạnh hủy diệt khổng lồ này.

Ngọn lửa huỷ diệt ấy tiêu thụđến từng nắm tro bụi, nhưng khi cơ thể của Riah đã biến mất, ngọn lửa hủy diệtvẫn phừng phực rực cháy. Tôi cảm thấy sức mạnh ấy đang lôi kéo tôi, háo hức muốnhấp thụ nhiều hơn nữa.

Tôi nắm chặt tay và nghiếnrăng và cố gắng dập tắt ngọn lửa còn sót lại đã lan xuống nền đá và đang nhanhchóng ăn mòn nó, cùng với phần lớn số aether dự trữ của tôi.

Một ngọn lửa tím bùng lên từtay phải của tôi, làm sôi nước bên trong đài phun nước và đốt cháy hai chiếc ghếdaài bị hỏng. Xung quanh tôi, than hồng tím bay lơ lửng trong không khí, và bấtcứ thứ gì chúng chạm vào đều bốc cháy.

Thật là một cảnh tưởng đẹptuyệt vời.

Rồi một cái rơi vào chân củaHaedrig.

Anh ta sẽ bị thiêu rụi, tôibiết chứ, giống như mọi thứ khác. Kalon, Ezra, Riah, Ada… Haedrig. Tất cả bọn họchỉ là thiệt hại ngoài dự kiến, nhưng mạng sống của họ là cái giá mà tôi sẵnsàng trả để có thể sống sót cho đến bây giờ.

Không! Như thế là sai. Đấylà suy nghĩ của Huỷ Diệt, không phải của tôi!

Tôi đã nhìn thấy một viễn cảnhtương lai ​​trong khối đa diện: đại sảnh gương bị phá hủy, không còn gì ngoài nắmtro tàn của những đồng đội của tôi. Đó là điều sẽ xảy ra nếu tôi không thể kiểmsoát được cổ tự Huỷ Diệt. Cuối cùng thì nó sẽ nuốt chửng tất cả mọi thứ, bao gồmcả tôi.

Cảm giác kiểm soát ngọn lửađó dần tuột khỏi tay, tôi biết rằng Haedrig sẽ bị thiêu hủy trong giây lát nếutôi không làm gì đó, tôi hét lên gọi Regis.

‘Chúng ta phải làm cạn kiệt trữlượng aether của mình. Tất cả aether! Sử dụng Gaunlet Form liên tiếp cho đếnkhi hết!’

Regis không do dự, lao vào trongtay phải của tôi, rồi tôi giương tay ra, chỉ vào một trong nhiều chiếc gương vỡvà tránh xa Haedrig, người đang hét lên cầu xin giúp đỡ.

Với Regis trong tay để thuhút aether, tôi xoay Huỷ Diệt theo hướng đó và đẩy ra. Ngọn lửa màu tím bùnglên từ cơ thể tôi như hoả ngục cuồng nộ, lao vào khoảng không hư vô không có gìđể nó hấp thụ.

Ngày càng có nhiều năng lượnghủy diệt bắn ra từ tôi. Tôi đã đốt cháy tất cả, từng chút aether cười cùngtrong cơ thể. Và khi cơ thể tôi vắt cạn aether và khô quắt như một hộp sọ đặtdưới ánh nắng mặt trời, ngọn lửa cuối cùng cũng lập lòe và tàn lụi, không cònkhả năng thoát ra khỏi Regis.

Đầu tôi quay cuồng, nhưngtôi thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy Haedrig đứng dậy trở lại, áo giáp cháy xémmột phần.

Rồi đầu gối tôi khuỵu xuống,và cả thế giới chìm trong bóng tối.

[] [] []

#Darkie