The Beginning After The End (Ánh Sáng Nơi Cuối Con Đường)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 387

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 766

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 263

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1789

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 732

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8171

Chương 292

” 

Haedrig đưa tay ra vuốt đôimắt vô hồn của Riah nhắm lại rồi quay sang chúng tôi, tất cả đều đang tập trungquanh Ada.

Mặc dù cô bé có vẻ như đã bịvô hiệu hóa do Regis đang làm gì bên trong cơ thể mình, tôi biết rằng chuyệnnày vẫn chưa kết thúc. Đôi mắt sáng màu tím khóa chặt lên người Riah, và một nụcười run rẩy liên tục thoáng hiện trên mặt khi cô bé đang đấu tranh để giành lạiquyền điều khiển.

‘Tôi không thể giữ như thếnày mãi được đâu!’ ý nghĩ của Regis truyền sang tôi.

“Chúng ta cần phải trói em ấylại ngay,” tôi nói, giọng tôi nghe mệt mỏi và khô khan ngay cả với chínhmình. 

Haedrig kéo Kalon và Ezra dậytrong khi tôi giữ chặt Ada, phòng khi cô bé thoát khỏi sự kiểm soát của Regis.Kalon nhấc Ada lên từ vòng tay của tôi và nhẹ nhàng đặt em ấy nằm xuống cái ghếdài bên cạnh cơ thể của Riah, sau đó bắt đầu trói chặt em ấy lại bằng dây thừngtừ trong nhẫn không gian của anh ta.

Đột nhiên, đầu cô bé vunglên trước và đớp, suýt nữa thì cắn mất mũi của Kalon.

“Ada…Anh xin lỗi,” Kalonthì thầm, sự đau khổ ẩn sau trong lời nói.

Sau khi cô ấy đã bị chế ngự,Regis phóng ra từ sau lưng, bay thẳng xuống đài phun nước. Con sói bóng tốingay lập tức lao ra và bay nhảy thẳng vào bên trong bồn nước, ho sặc sụa, nhưngcái cách cậu ta ho lại khiến tôi nhớ đến một con mèo đang khạc bóng lông của nóvậy.

‘Kinh tởm v-k-l! Tôi cần phảitắm ngay lập tức,’ cậu ta nghĩ với tôi.

‘Cảm ơn ngươi, Regis. Chừngđó là quá đủ để chúng ta có thể kiềm chế cô bé một cách an toàn, nên-’

Một cú huých bất ngờ từ bêntrái khiến tôi chao đảo, nhưng nó không đủ lực để khiến tôi mất cân bằng. 

“Nếu như mày không đánh bayKalon, chúng tao đã có thể đến chỗ Riah kịp thời!” Khuôn mặt của Ezra đỏ rựclên vì giận dữ và hai mắt thì lồi ra, quát thẳng vào mặt tôi. “Em ấy chết chỉvì mày! Tao nên giết mày ngay bây giờ-”

Tôi để cậu ta xả giận thoảimái. Sau lưng, Kalon đang trùm một tấm vải thừa lên người Riah. Haedrig đã lùira xa để cho hai anh em có chút khoảng trống. Tuy nhiên, tôi có thể nhận ra rằnganh ta sẵn sàng nhảy vào bất cứ lúc nào cần thiết qua cách để tay trên chuôi kiếm. 

‘Cậu sẽ định đứng đó và để cậuta hét vào mặt mình trong bao lâu nữa?’ 

‘Cậu ta có quyền tức giận,Regis.’

‘Có thể, nhưng điều đó khôngcó nghĩa là cậu ta được phép làm một thằng chó.’

“-không nên mang mày theochúng tao, thằng khốn!”

‘Không, đúng thật sự là cậukhông nên,’ tôi nghĩ.

Như ở vùng hội tụ, có vẻ nhưsự hiện diện của tôi đã làm mọi thứ phức tạp và khó nhằn hơn cho những ngườikhác. Từ tất cả những gì tôi đã nghe, lần thăng bậc sơ bộ đáng ra phải khá dễdàng so với những ascender mạnh như là Kalon và Haedrig.

“Làm đi, anh trai! Giết hắnta đi!” Ada chen vào, giọng cô ta đầy tính ác ý. Sau khi giết Riah, sinh vật mắttím này đã chẳng thèm giả vờ làm Ada ngây thơ nữa, thay vào đó là càng lúc càngtrở nên bạo lực và ác ôn hơn trong cơ thể Ada.

“Im mồm!” Ezra gào lên, quaysang Ada như thể cậu ta sẽ đâm cô bé. Kalon đứng giữa hai người họ ngay lập tức,mắt anh ta trừng trừng nhìn Ezra. Người em trai của nhà Grandbehl ngay lập tứcrụt lại, quay đi khỏi tất cả chúng tôi và bước tới cái gương vỡ, chiếc cửa sổnhìn vào hư không vô tận.

Đôi mắt phát sáng của Adadõi theo cậu ta, đôi môi nở một nụ cười ma mãnh. Sau đó cô ta quay sang Kalonvà nở một nụ cười vô tội. “Anh ơi, anh có thể cởi trói cho em được không? Mấy sợidây thừng này đang làm em đau quá…”

Không nhịn được nữa, tôi toảra áp lực aether, khiến tất cả mọi người trong phòng bất động, kể cả Ada giả.Tôi bước tới trước cô ta, mặt tôi như đâm từng nhát xuyên vào sọ của cổ.

“Cậu đang làm cái gì vậy?”Kalon hỏi qua hàm răng nghiến chặt, áp lực của tôi đè lên anh ta như một quả đấmkhổng lồ. 

“Tôi cần câu trả lời,” tôinhẹ nhàng nói. “Vậy nên tôi sẽ hỏi cái…thứ này…một vài câu.” Tôi giải phóngáp lực và quỳ xuống trước mặt Ada. Cô ta vẫn cứ toe toét cười. 

“Ngươi là ai?” Tôi hỏi, mongmuốn bắt đầu với câu rõ ràng nhất.

“Ada của Huyết TộcGrandbehl,” cô ta trả lời đầy tự tin.

“Ada thật đang ở đâu?”

“Em chính là Ada thật,” côta nói không một chút chần chừ hay dối trá.

“Làm sao để chúng ta có thểđưa cô bé ra khỏi gương?”

“Anh không thể đâu,” cô tanhếch mép.

Tôi hơi cau mày. Có phải làsinh vật này vừa thừa nhận rằng Ada thật bị nhốt trong gương? Tôi không rõ làmình đang phải nói chuyện với một ascender bị nhốt trong gương, hay là hiệnthân của chính Thánh Tích này, vậy nên tôi không biết ý đồ của nó là gì.

“Chúng ta thoát khỏi cănphòng này kiểu gì?”

“Anh không thể,” cô ta lặp lại,cái nhếch mép đã biến thành nụ cười đầy thù hận. 

“Các pháp sư cổ đại dijin chắchẳn sẽ không thiết kế một bài kiểm tra không lời giải,” tôi thì thầm. 

Trong giây lát, tôi ngẫm lạinhững gì mình biết về Thánh Tích.

Một vài khu vực mà chúng tôicó mặt chắc hẳn là những bài kiểm tra về sức mạnh, yêu cầu chúng tôi phải đánhbại những sinh vật mạnh mẽ để tiếp tục đi tiếp. Những khu vực khác, như khu rừngrết khổng lồ, kiểm tra tính linh hoạt và thích ứng cao, yêu cầu ít sức mạnh thuầntúy, nhưng phải đề cao cảnh giác. Và rồi có khu vực các bục thềm, nơi đưa ra thửthách yêu cầu suy tính cẩn thận thay vì hành động bộp chộp để hoàn thành nó.

Những “khu vực aether” đóthì không khác nhau là mấy so với những gì tôi đã thấy trong lần thăng bậc đầutiên. Đại sảnh của những khuôn mặt ban nãy hiển nhiên là bài kiểm tra sức mạnhcủa chúng tôi để chống lại lũ quái xà, nhưng tôi chắc chắn rằng chúng không thểbị tiêu diệt hoàn toàn. Vậy thì bài kiểm tra đó là nhằm mục đích gì?

Nó yêu cầu tôi phải sử dụngmột kỹ năng aether – Thần Tốc – để hoàn thành. Ngoài ra, nó cũng buộc tôi phảinhận ra giới hạn sức mạnh của mình; không chiến binh nào có thể đủ sức chiến đấumãi mãi trước một biển kẻ thù vô tận, dù cho anh ta có mạnh đến nhường nào.Thay vì chiến thắng bằng nắm đấm, rút lui lại là cách duy nhất để thắng.

Vậy thì căn phòng gương nàymuốn kiểm tra sức mạnh hay kỹ năng aether nào của tôi? Regis và tôi cùng chia sẻkhả năng sử dụng cổ tự Hủy Diệt, nhưng tôi không nghĩ rằng sử dụng Hủy Diệt sẽ cóthể giúp chúng tôi thoát khỏi khu vực này được. 

Tôi liếc sang Kalon, ngườiđang theo sát cuộc hội thoại giữa tôi và Ada. Kể về các kỹ năng của tôi trước mặtnhững người khác sẽ để lộ nhiều thông tin ám chỉ rằng tôi không chỉ đơn thuầnlà một ascender chân ướt chân ráo cần tìm nhóm thăng bậc sơ bộ, nhưng đây là lốithoát duy nhất. 

“Có cần thiết phải dùng đếnkỹ năng aether để thoát khỏi chỗ này không?”

Ánh mắt của Haedrig đangquan sát bóng lưng biến mất dần của Ezra liền quay sang tôi ngay lập tức. Anhta bước tới, há hốc mồm và nhìn vào mắt tôi. Có điều gì đó rất quen thuộc trongbiểu cảm của anh ta; nó gợi tôi nhớ đến một người nào đó, nhưng tôi không tàinào nghĩ ra là ai trong lúc này.

Tôi nhận ra rằng Ada đã lêntiếng, nhưng tôi đã quá tập trung vào Haedrig nên không thể nghe thấy câu trả lời. 

“Cái gì?”

“Không.” Dù Ada nói một cáchđầy tự tin, tôi có thể nhận ra rằng đó là một lời nói dối. Làm thế quái nào màkhông dùng aether được.

“Ta có phải sử dụng Cổ Tự HuỷDiệt để thoát khỏi nơi này?” Kalon bối rối nhìn tôi, không thể tin những gì tôivừa nói. Haedrig trông có vẻ ngạc nhiên, nhưng đã che giấu biểu cảm của mình mộtcách hoàn hảo.

Ada cười toe toét. “Có.”

Regis gắt lên. ‘Nhưng như thếchẳng có nghĩa lý gì cả. Nếu lời giải là sử dụng cổ tự Hủy Diệt thì chắc chắnphải yêu cầu sử dụng aether, đúng chứ? Con nhỏ này đang dẫn cậu đi lòng vòngthôi, anh bạn à.’

Tôi cười lại Ada, nhìn thấucặp mắt tím phát sáng của cô ta, tôi nghĩ là mình hiểu chuyện gì đang xảy ra,nhưng tôi cần xác nhận điều đó với một vài câu hỏi thêm. 

“Đó là ai?” Tôi hỏi, tay chỉEzra.

Ada đảo mắt. “Tại sao anh lạihỏi em một câu ngớ ngẩn như vậy?”

Tiếp tục chỉ, tôi hỏi. “Têncủa cậu ta là gì?”

Cô ta trừng mắt nhìn tôi.“Em không biết.”

Ezra đã quay sang chúng tôi.Cậu ta định nói gì đó để chen ngang nhưng tôi liền ra dấu im lặng.

“Có phải cô đã giết Riah?”

“Không.”

“Cô có biết Riah là aikhông?”

Cô ta liếc sang tấm vải đangche cái xác của Riah một cách đói khát. “Không.”

Lắc đầu, tôi hỏi câu đơn giảnnhất có thể. “Một cộng một có bằng hai hay không?”

“Không!” Ada rít lên như mộtcon rắn, khuôn mặt cô ta co quắp lại một cách kinh tởm.  (Darkie: Sếp Tùng nhập..)

Haedrig là người đầu tiên nhậnra. “Mọi điều mà sinh vật này nói toàn là dối trá!”

Tôi gật đầu, cười mỉm vớiKalon. “Thấy chứ? Thứ đó nói rằng chúng ta không thể cứu Ada ra khỏi chiếcgương được, nhưng mọi điều nó nói đều là nói dối, kể cả khi câu trả lời là quárõ ràng. Từ đó suy ra, chúng ta có thể dùng những lời nói dối để ghép lại thànhmột bức tranh sự thật.”

Không cảm thấy vui mấy về sựphát hiện này, Kalon nhìn tôi như nhìn một thằng già nghiện rượu đang chém gió ởgóc phố. 

Ezra lại là người mở lời trước.“Mày là cái thứ quái gì? Tại sao tất cả những câu hỏi lại về aether và hủy diệtvà các thứ khác?”

“Cậu không phải là ascender mớilần đầu thăng bậc từ một huyết tộc ở vùng quê sâu xa nào đó, phải không?” Kalonhỏi, anh ta nhìn tôi đầy nghi hoặc. “Ezra nói đúng. Cậu chính là lý do khiếncho khu vực thứ nhất lại khó đến vậy, và cậu là lý do mà chúng ta không đến đượcphòng Thánh Điện.”

Cố che giấu khả năng củamình cũng chẳng còn có ích gì nữa nên khi thanh giáo đỏ máu của Ezra xuất hiệntrong tay cậu ta, phát sáng mãnh liệt, rồi Regis nhảy ra từ cơ thể tôi và ghìchặt cậu ta xuống đất. 

“Làm cái gì đấy!” Kalon vungnắm đấm về phía tôi, nhưng tôi bắt được tay anh ta.

Vận cơ thể mình bằng aether,tôi bóp mạnh cổ tay của người ascender mặc giáp. Biểu cảm của anh ta méo mótrong đau đớn trong khi đang cố gỡ nắm tay của tôi ra.

“Tôi cảm thấy mình phải chịutrách nghiệm cho bất cứ việc gì đã xảy ra với em gái của anh, đó là lý do tạisao tôi đã đứng im để mặc người em trai bé nhỏ của anh chửi bới và xúc phạmtôi,” tôi lạnh lùng nói, giữ chặt tay anh ta. “Nhưng tôi cũng mong rằng anh đừngnhẫm lẫn sự im lặng của tôi là vì sợ hãi.” Sau một khoảng dừng, tôi thở dài vàhạ nhẹ giọng của mình, “Tôi cũng có một đứa em gái ở nhà, và tôi biết tôi phảilàm gì – những gì tôi đã phải làm – để bảo vệ con bé.”

Tiếng gầm của Regis vang lêntrong căn phòng như tiếng sấm vang rền khi răng nanh của cậu ta đang gần chạm đếncổ Ezra.

“Đủ rồi,” tôi cảnh cáo ngườibạn đồng hành của mình để cậu ra quay lại trong cơ thể tôi. 

Ezra loạng choạng đứng dậy,cố gắng tạo thêm khoảng cách với chúng tôi, và tôi cũng đã thả lỏng nắm tay củamình quanh cổ tay của anh trai cậu ta.

“Nếu những gì anh đã nói lúctrước là thật, anh nên biết rằng tôi là hy vọng duy nhất để cứu Ada và đưachúng ta ra khỏi đây,” tôi nói, quay sang Kalon.

Kalon nhăn mặt, xoa xoa cổtay. “Tôi sẽ không giả vờ hiểu chuyện gì đang xảy ra ở đây, và tôi cũng không hứarằng tôi sẽ để yên mọi chuyện khi thoát khỏi Thánh Tích, nhưng tôi cũng khôngngu. Hãy cứu em gái của chúng tôi, và đưa chúng tôi thoát khỏi nơi quái quỷnày, được chứ?”

“Anh à!” Ezra hét lên.

“Em thôi đi.” Giọng Kalon cóvẻ mệt mỏi nhưng đầy quyền uy. Ezra nghiến răng những cũng không nói gì nữa.

Nhận ra một cơ hội để mở lời,Haedrig ho và nói, “Có lẽ hai người có thể đi tìm bản sao của Grey và của chínhmình trong gương xem? Và của Riah nữa, nếu có.”

“Và chúng tôi sẽ phải làmcái quái gì nếu tìm ra chúng?” Ezra hỏi, hất cằm về phía Haedrig.

“Phá hủy chúng,” tôi nói.“Hãy làm như Haedrig. Đừng chạm vào chúng với bất cứ bộ phận nào trên cơ thể.Chỉ dùng vũ khí.”

Kalon gật đầu và dẫn Ezra đivào trong bóng tối sâu thẳm của hành lang, tay anh ta khoác trên vai cậu emtrai. Điều này vẫn không ngăn Ezra ngoái lại để bắn cho tôi một cái nhìn bănggiá trước khi cậu ta chìm hẳn vào bóng đêm.

Haedrig giữ im lặng trong khitôi chuẩn bị tra hỏi Ada giả. Khi đã hiểu ẩn ý trong những câu trả lời của bóngma, tôi đã có thể tập trung hỏi để biết thêm về căn phòng gương và quy luật ởđây.

Bất cứ ascender nào tiến vàonơi này sẽ nhìn thấy một chiếc gương với hình ảnh phản chiếu của chính họ,tương tự như chúng tôi. Nếu như người chạm vào chiếc gương của mình, tấmgương sẽ hút năng lượng sống của người đó vào trong gương và đồng thời thả ra mộtthực thể ở bên kia gương – tôi đã quyết định sẽ gọi chúng là những bóng ma – vàođể trú ngụ bên trong cơ thể của ascender.

Việc tìm ra cách đảo ngượcquá trình đó thậm chí còn khó hơn, nhưng cuối cùng thì tôi cũng đã có câu hỏichính xác. 

Giống như hành lang của nhữngkhuôn mặt quái dị kia, căn phòng gương này yêu cầu sử dụng một kỹ năng từ một nhánhaether cụ thể nào đó. Rất khó để xác định được chính xác kỹ năng nào, nó có tácdụng gì, hay nó thuộc nhánh aether nào, nhưng điều tôi quan tâm hơn cả là nó sẽcho phép tôi đảo ngược hiệu ứng của chiếc gương, giải phóng Ada và giam bóng makia lại vào trong gương.

Tất nhiên thì vấn đề ở đây làtôi không biết tí gì về khả năng nào hợp với miêu tả đó cả.

‘Cậu chắc chắn phải biết gìđó chứ,’ Regis nói. ‘Nơi này không thể vô tình đưa chúng ta đến đây được.’

‘Tại sao không?’ Tôi hỏi đầycay đắng, ngồi ngẫm nghĩ trên mặt đất cách bồn phun sau khi nhờ Haedrig quansát Ada. ‘Thánh Tích này đã rất cổ xưa lâu đời lắm rồi. Nó đã liên tục bị tấncông bởi Argona và lũ Alacryans trong một khoảng thời gian chỉ có chúa mới biếtlà bao lâu. Nó đang dần sụp đổ rồi.’

‘Tôi đoán là đó cũng là lýdo tại các ascender kia đến được đây. Mẹ kiếp chứ. Vậy chúng ta làm gì giờ?”

Những ascender kia…

Tôi thật ngu xuẩn khi chưa từngthắc mắc đến sự tồn tại của bọn họ. Về mặt lý thuyết, mỗi ascender bị nhốttrong gương chắc hẳn cũng đã từng là một người sử dụng aether thì mới có thể bịđưa tới nơi này.

Nếu không, việc chúng tôi tìnhcờ đến đây là thật. Nhưng nếu đúng thì…

Nghĩ lại về ông ascender bịnhốt đã cố giao tiếp với tôi bằng cách chạm vào gương ông ta lúc trước, tôi bậtdậy và lùng sục trong đống hình phản chiếu. Ông ta ở gần đài phun nước và tôitìm thấy gương của ông ta trong tức khắc.

Kalon và Ezra đã có thể nghethấy Ada bằng cách chạm vào gương của cô bé, và họ không bị làm sao cả. Vậy thìchẳng phải tôi cũng có thể làm điều tương tự với những ascender bị nhốt ư? Tôinghĩ. Hi vọng rằng mình đã đúng, tôi ấn tay mình vào gương, nhìn thấy gương mặtủ rũ của ông ta sáng bừng lên khi tôi làm vậy.

“Xin chào?” tôi hỏi. “Ông cónghe thấy tôi không?”

‘Có, có!’

Giọng ông ta vang vọng trongđầu tôi, gần như tương tự Regis, hoặc Sylvie. Giọng ông ta thô ráp như thể nóđã không được sử dụng trong hàng thập kỷ.

‘Ơn trời, cảm ơn cậu, cảm ơncậu. Tôi không thể bộc lộ hết rằng thật tốt thế nào khi được nói truyện với aiđó – bất cứ ai!’

“Tôi chẳng dám tưởng tượngđược,” tôi nói thật lòng. Ý nghĩ về việc bị nhốt sau một cái nhà tù kính, nhìnhết ascender này đến ascender khác đi qua mà không nhận ra rằng mình có thể thấyhọ, biết rằng họ sẽ sớm chịu chung số phận giống mình…thật là tồi tệ. “Tôi rấtxin lỗi vì đã phớt lờ ông lúc trước. Tôi không biết điều gì sẽ xảy ra nếu tôichạm vào gương. Tôi có thể hỏi ông một vài câu được chứ?”

‘Tất nhiên rồi! Kiến thức làthứ duy nhất tôi còn sót lại. Tuy nhiên’-hình phản chiếu hơi run lên- ‘tôi muốnmột đổi lại một thứ gì đó.’

Tôi gật đầu, tay vẫn ấn chặtvào bề mặt mát lạnh của chiếc gương. “Nếu yêu cầu của ông nằm trong khả năngcho phép, tôi sẽ thực hiện. Nói đi.”

‘Tôi chỉ muốn yêu cầu là – nếunhư cậu có tìm ra cách – xin cậu hãy giải thoát tôi khỏi nhà tù này.’

“Tôi sẽ làm những gì có thể.Giờ thì, khi mà ông trước khi bị giam cầm, ông có biết gì về aether không?”

Hình phản chiếu thở dài và lắcđầu. ‘Không, tôi có một vài ấn crest trung bình cho ma pháp băng hệ. Thú thậtthì tôi chưa từng là một ascender giỏi. Chắc là cũng không ngạc nhiên lắm khitôi bị nhốt ở đây.’

Dù câu trả lời của ông takhá thất vọng, tôi tiếp tục hỏi.

“Vậy ông đã có thể làm mộtcái gì đó…hơi khác biệt một chút không? Những sức mạnh không phù hợp với các ấntự sức mạnh của ông?”

Người đàn ông suy tư mộtlát, sau đó cười và rút ra một thanh dao găm nhỏ từ dây lưng.

‘Đây là một kỹ vật gia truyền.Khi nó được trao cho tôi, nó trông giống như một cái đinh rỉ hơn là một condao. Tôi mang nó theo trong lần sơ bộ của mình, cậu biết đấy, để làm bùa may mắncác kiểu.’ Ông ta tung con dao lên rồi bắt nó một cách điêu luyện. ‘Dù gì thì,tôi cũng đang nói chuyện với một cô gái – một trong những đồng đội của tôi, vôcùng xinh đẹp – và tôi rút nó ra cho cô ấy xem, và rồi một cơn rung lan xuốngcánh tay tôi và toàn bộ cái đinh này bỗng rụng hết đống rỉ sét bám trên nó xuốngvà nó trông như mới cóng như vừa được rèn xong.

“Bằng cách nào?” tôi hỏi, dùtôi đã có cho minh câu trả lời. 

‘Tôi không biết. Thú thậtthì tôi chỉ nghĩ là nó có liên quan đến Thánh Tích này. Sau đó thì mọi việc khásuôn sẻ, bởi cô gái xinh đẹp đó đã trở thành vợ tôi và…’ hình phản chiếu lạc giọng,ông ta nhìn từ dao găm lên một chiếc nhẫn dày ở tay bên trái.

“Cảm ơn ông. Điều đó rất hữuích, thật lòng đấy. Tôi sẽ tìm ra cách để giải thoát cho ông, tôi hứa.” Trongkhi tôi bước xa khỏi chiếc gương, để cho linh hồn của người ascender tiếc nuốivề cuộc đời ông ta đã đánh mất, tôi hi vọng rằng lời hứa của mình sẽ thành hiệnthực.

Tôi lặp lại điều này với mộtvài ascender vẫn còn giữ được tỉnh táo khác với kết quả tương tự. Dù không aicó khả năng sử dụng bất kỳ kỹ năng aether nào, nhưng họ đều có những câu truyệntương đồng xoay quanh những việc kỳ lạ không thể lý giải thường xảy ra quanh họ,như ascender đầu tiên với cây dao của ông ta.

Biết được rằng những người bịnhốt ở đây đều có chút tiềm năng trong sử dụng aether đã cho tôi hy vọng.

‘Vậy cậu đã biết… điều mà cậuchưa biết là cậu đã biết?’ Regis hỏi mà buồn không tỏ ra lém lỉnh như thườngngày. (Darkie: ?? 😀 ??)

‘Ta không biết,’ tôi nghĩtrong đầu, ngồi bệt trên đất trong khi quan sát những người còn lại.

Kalon và Ezra đã quay lại,sau khi đã tìm thấy và phá hủy những chiếc gương có hình phản chiếu của chúngtôi. Một phần trong tôi đã hy vọng rằng phá hủy những chiếc gương sẽ giúp chúngtôi thoát khỏi đây, nhưng rồi tôi chợt nhận ra vậy thì vẫn còn gương củaAda. 

Kalon ngồi cạnh Ada, canh trừngcô ta, còn Ezra thì chú tâm vào việc nghe ngóng từ các ascender trong gương.Tôi quan sát cậu ta một lúc, tự hỏi rằng những người bị nhốt xung quanh đây muốnnói với cậu ta điều gì. Ezra đã bỏ qua những hình chiếu tỉnh táo, thay vào đólà đi nghe những kẻ điên dại và lạc lõng nhất. Cậu ta không nói gì với họ, có vẻchỉ đang chia sẽ nỗi đau và cơn tức giận với những chiếc gương.

“Ezra,” tôi nói để thu hút sựchú ý của cậu ta, “cậu không nên nghe bọn chúng. Chúng không có gì ngoài thù hậnvà sự giận dữ cả.”

Khi thằng nhóc phớt lờ tôi,tôi chỉ lắc đầu ngao ngán và quay đi.

Haedrig đang nằm trên ghếdài đối diện với cơ thể của Riah, mái tóc xanh rũ qua mặt, ngực phập phồng theotừng hơi thở. Biểu cảm của anh ta trước câu hỏi của tôi khi nãy cũng có khiếntôi thắc mắc, nhưng tôi cũng chẳng buồn bận tâm. Tôi khá tự tin rằng nếu anhchàng ascender tóc xanh có kiến thức mấu chốt nào đó có thể giúp chúng tôi trốnthoát thì anh ta đã tiết lộ rồi.

Một kiến thức mấu chốt…

Tâm trí tôi sực tỉnh và tôibật dậy. “Hòn đá chìa khoá!”