The Beginning After The End (Ánh Sáng Nơi Cuối Con Đường)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 384

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 766

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 263

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1784

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 731

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8118

Chương 291

” 

Tâm trí tôi trở nên rối bờikhi bước qua cành cổng và tiến vào khu vực tiếp theo. Một thứ gì đó lao ra từbên trái và tôi đưa tay lên đỡ đòn, những chẳng có gì xảy ra cả. Những chuyển độngđột ngột ở khóe mắt tôi khiến tôi quay người liên hồi, trông chờ vào một cuộc tấncông bất ngờ vào hai bên, nhưng cũng chẳng có cú đánh nào ở hai bên tôi cả.

‘Bây giờ cậu còn sợ cả bóngnữa à, công túa?’ Regis cười khúc khích trong đầu tôi. ‘Nhìn kỹ đi.’

“Họhọ là ai?”

Xung quanh, nhiều người nhìntôi qua những khung cửa sổ hình chữ nhật, mỗi người đều có một gương mặt đẫm lệ,hoặc méo mó giận dữ, hay gào thét điên dại. Một số thì ngồi im, dù phần lớn bọnhọ cũng đã không còn giữ được lý trí, chỉ chỏ lung tung, đánh đập và cào cấu khắpngười hoặc mặt đất, như trong một trại thương điên.

Trước khi tôi có thể nhìn kỹhơn, Kalon và Ezra va vào người tôi, với Riah ở giữa bọn họ.

“Cái quái gì đấy?” Ezra nói,giật ngược ra xa tôi và những người trong khung cửa.

Ở trung tâm của căn phòng làmột bệ phun nước hình vuông, rộng gần 2m và xung quanh là những dãy ghế gỗ. “Ởđó,” tôi nói, chỉ vào một dãy ghế. “Đặt cô ấy xuống đó.”

Hai anh em họ mang người bạncủa huyết tộc họ đi qua căn phòng, một dòng máu đỏ tươi vẫn chảy ra đều đặn từchỗ chân bị đứt của cô ấy, phun tứ tung lên nền nhà cẩm thạch.

Ada xuất hiện phía sau, rồicô ấy dừng bước và mắt thì đẫm ướt. “Đây-Đây có phải là phòng Thánh Điện không?”Cô ấy nhìn vào một trong những hình bóng ở xung quanh, đôi lông mày nhíu lạitrong bối rối. Ada ngó vào và nheo mắt lại để tập trung vào nó, như thể khôngtin vào mắt mình.

Hình bóng trong một cáikhung kính là một người đàn ông béo tốt mặc quần vải lanh, mang một đôi giàythép, và găng tay đầy gai góc, không nhìn lên, nhưng quỳ trên cả bốn chi, đập mộttay xuống mặt đất hết lần này đến lần khác.

Haedrig, người vào cuốicùng, đặt một tay lên vai cô ấy và dẫn cổ đi qua tôi, đi đến đài phun nước ởtrung tâm căn phòng. “Không, đây không phải phòng thánh điện,” anh ta nói, giọngtrầm và có gì đó đáng quan ngại.

Kalon đang băng bó vếtthương của Riah với đồ lấy từ trong nhẫn không gian trong khi Ezra đứng nhìn,không ngừng nghịch cây giáo trong tay. Cậu ta quay ngoắt lại khi Haedrig mở lời.

“Ý anh là gì khi nói rằng chỗnày không phải phòng thánh điện? Nó” – cậu ta nhìn xung quanh và rùng mình thêmmột lần nữa, như thể nhìn thấy căn phòng này lần đầu tiên – “chắc chắn phảilà…”

Haedrig dẫn Ada tới chỗ ghếdài và động viên cô bé ngồi xuống trước khi quay sang Ezra. “Khá rõ ràng mà phảikhông, và sau cái khu vực thứ nhất đó, cậu hẳn phải ngu ngốc lắm mới nghĩ làchúng ta sẽ đến nơi nào đó dễ đoán như là phòng Thánh Điện.”

Ezra đưa mắt lườm Haedrig,nhưng cựu binh tóc màu rêu có vẻ chẳng để ý mấy. Họ nhìn nhau một lúc lâu trướckhi Ezra giận dỗi và quay đi, lần này là nhìn xuống em gái của cậu ta.

Tôi chuyển sự chú ý của mìnhsang căn phòng. Nó chỉ rộng gần 5m và cao xấp xỉ 3m, khiến nó trông rất thấp vàchật chội sau khu vực khá rộng lớn vừa rồi.

Dù khu vực gần bồn phun nướcđược thắp sáng rực rỡ bởi nhiều quang cầu treo trôi nổi trên mặt nước, phần cònlại của căn phòng, nơi ánh sáng không với tới và gần như hòa vào bóng tối khiếncho việc đo đạc căn phòng càng khó hơn. Ánh sáng phản chiếu trên nhiều khung kínhcửa sổ cùng với những con người bị tra tấn ở trong đó đã khiến căn phòng trông nhưtrải dài đến vô tận.

‘Không phải khung kính cửa sổ,’Regis nghĩ, ‘mà là gương. Nhìn kỹ đi.’

Regis đã nói đúng. Khi tôitiến đến chiếc gương gần nhất, tôi có thể thấy căn phòng được phản chiếu hoàntoàn bên trong đó, nhưng người đàn ông trước mặt thì lại không phải tôi, và ôngta cũng không tồn tại bên ngoài hình chiếu đó. Đó là một người đàn ông lớn tuổivới một bộ râu dày màu xám. Ông ta ngồi khoanh chân, nhìn chằm chằm vào tôi,môi mấp máy.

Tôi nghiêng về phía trước,hơi xoay đầu để tai tôi gần như áp vào mặt gương, và tôi nhận ra rằng mình cóthể nghe tiếng thì thầm của một giọng nói, dù không thể nghe rõ từng chữ.

“Chà,” Kalon nói, kéo sự tậptrung của tôi quay lại những người khác, “Riah đang ngủ. Con bé đã mất khá nhiềumáu, nhưng đống thuốc mà em đã dùng đã cứu mạng con bé, Ada. Nếu như chúng tathoát khỏi đây đủ nhanh thì con bé sẽ ổn thôi.”

Kalon bước tới trước một cáigương gần bồn phun nước. Người đàn ông đứng bên trong đội một chiếc mũ giáp vớiđôi sừng màu đen sắc nhọn như những lưỡi đao, tạo nên diện mạo gần giống mộtVritria. Gã ta đứng đó với hai tay khoanh trước ngực và một nụ cười khinh bỉtrên mặt. Dựa theo áo giáp của gã ta – làn da màu đen và những tấm thép đen vớicổ tự phản xạ được khắc xuyên suốt – thì chắc chắn đó là một ascender, và cụ thểhơn thì là một ascender rất khá giả.

“Bọn họ đều là ascender ,”Haedrig nói, như thể anh ta đang đọc suy nghĩ của tôi.

“Hãy nhìn vào thiết kế và chấtliệu quần áo và áo giáp của họ kìa,” Kalon phát hiện. “Đặc biệt là cặp sừng. Mũgiáp gắn sừng đã lỗi thời được khoảng bao lâu rồi, mấy thập kỷ? Họ hẳn là đã bịnhốt ở đây khá lâu rồi nhỉ?”

Không ai trả lời, tuy nhiên,một cơn gió lạnh sống lưng quét qua cả nhóm trước ý nghĩ bị nhốt ở đây mãi mãi.

“Lạy Vritra trên cao, tạisao chúng ta lại ở đây?” Ezra nói, đi tới cạnh Kalon. “Đây là lần thăng bậc sơbộ cơ mà. Nó đáng ra sẽ phải kết thúc rồi!” Chàng trai cao lớn quay sang tôi.“Mày! Tao không biết tại sao, nhưng chuyện này hoàn toàn là do lỗi của mày,đúng không?!”

“Đủ rồi,” Kalon lặng lẽ. “Dùvì bất cứ lý do gì mà chúng ta ở đây thì nó cũng chỉ là một bài kiểm tra khác.Đây là khu vực giải đố. Chúng ta cần đi tìm manh mối, thứ rất cần thiết để giảimã căn phòng và rồi chúng ta có thể đi tiếp.”

Biểu cảm ủ rũ của Ada biến mấtkhi cô bé đứng phắt dậy, rặn ra một nụ cười trước mắt chúng tôi. “Đúng rồi đó!Chúng ta có thể làm được! Vì-” Ada nhìn sang Riah đang say giấc, băng gạc củacô bé đã bắt đầu đẫm máu. “Vì Riah!”

Sự dũng cảm của ascender trẻnày dường như đã xoa dịu tình khí nóng nảy của Ezra, và cậu ta trao em gái mìnhmột cái ôm.

“Còn cậu thì sao?” tôi hỏi cậuta. “Cậu bị thương nặng đến mức nào?”

“Không gì đáng lo cả,” cậuta nói, cằm hất lên lên, nhìn tôi bằng nửa con mắt. “Tôi sẽ ổn thôi.”

Sau khi gật đầu xác nhận,tôi quay ra và bắt đầu xem xét kỹ càng những chiếc gương, từng cái một, để tìmmột chút manh mối nào đó về cách đi tiếp.

Kalon bước tới cạnh tôi. “Thầnchú mà cậu đã sử dụng để dịch chuyển khá là ấn tượng đấy.”

“Cảm ơn,” tôi đáp.

“Nói thật thì tôi chẳng phảilà học sinh tốt nhất ở học viện,” Kalon tiếp tục, “và tôi cực kỳ tệ ở khoản cổtự cổ xưa – tôi chỉ thực sự không thể hiểu bản chất vấn đề, cậu biết chứ? Tôiluôn biết rằng mình sẽ trở thành một ascender, và ascender thì không tấn công lẫnnhau.”

Tôi quay sang Kalon và nhìnthẳng vào mắt anh ta. “Anh đang muốn ám chỉ cái gì?”

Anh ta giơ hai tay lên và cườinhẹ, nhưng tôi có thể thấy được sự căng thẳng trong cách anh ta đứng và rằng nụcười không thực sự tự nhiên. “Chỉ là chút trò truyện bên lề thôi, Grey – và,khi nghĩ lại về thần chú đó. Tôi chưa từng thấy thứ gì như vậy cả. Chúng tôi đãhọc về đủ loại cổ tự ở học viện – nên như thế càng vô lý hơn, tôi đoán vậy.

“Tôi khá tò mò, ” – anh tangưng một lúc, ngước lên em trai và em gái đang ở trên lầu- “liệu tôi có thểxem…. Cậu có ấn gì ấy nhỉ? Một ấn emblem? Chiêu đó trông quá mạnh mẽ để có thểlà một ấn crest.” Khi tôi không lập tức trả lời, Kalon nhăn mặt một cáchngạc nhiên. “Nó không phải là một ấn regalia, đúng chứ? Đó có phải là lý do màcậu không khoe ấn tự của mình? Rốt cuộc thì cậu là ai?”

“Nghe này,” tôi nói, “sẽ cónhiều thời gian hơn để nghe về câu chuyện của tôi một khi chúng ta ra khỏi đây,ok? Bây giờ thì hãy cứ tập trung phá giải câu đố của căn phòng này đã.”

Kalon lắc đầu và đập nhẹ lênvai tôi. “Tôi sẽ tìm hiểu mọi thứ về cậu sau về, Grey.” Anh ta quay đi và bướclên đại sảnh, theo sau Ezra và Ada, nhưng khựng lại. “À, xin lỗi cậu vì Ezranhé. Đừng để ý nhiều đến nó, thằng bé chỉ hơi bảo vệ quá mức đối với các cô gáithôi.”

‘Và là một thằng khờ,’ Regisvang lên trong đầu tôi.

Tôi cười và quay lại với nhữngchiếc gương, một lần nữa tập trung vào nhiệm vụ trước mắt.

‘Đoán ra được gì không?’Regis hỏi sau khi chúng tôi đã lướt qua hàng tá những hình phản chiếu tương tựnhư vậy. ‘Chúng ta đang tìm gì vậy, Arthur?’

‘Nếu mọi người ở đây đều làascender, vậy bằng một cách nào đó họ đã bị nhốt trong gương. Có lẽ là do chạmvào mặt gương chăng?’

‘Oke, vậy là không chạm vàogương, check. Nhưng làm sao để chúng ta ra khỏi đây?’

Tôi dừng lại sau khi đi quamột bóng người đang vẫy tay điên cuồng, rõ ràng là đang cố thu hút sự chú ý củatôi. Đó là một ông lão râu ria, cũng có chiếc mũ sừng với những cọng tóc nâudài quá cằm. Hai mắt ông ta trũng xuống và u ám, nhưng đã vui vẻ hơn khi tôi dừnglại.

‘Họ có thể thấy chúng ta,’tôi nghĩ, mọi thứ đang dần sáng tỏ.

Ascender bị nhốt ấn ngón taycủa ông ta vào bên trong chiếc gương, ra hiệu cho tôi làm tương tự. Khi tôikhông ngay lập tức làm theo, ông ta mỉm cười và gật đầu, sau đó ra hiệu càng gấphơn.

‘Cậu biết thừa đấy là bẫymà. Biết đâu cậu sẽ bị hút vào sau khi chạm vào chiếc gương đó? Biết đâu ông tasẽ thoát ra và cố giết tất cả những người ở đây?’

“Ông có nghe thấy tôi nóikhông?” tôi hỏi to, chỉ vào chiếc gương. Người đàn ông lắc đầu và ra hiệu chotôi ấn vào chiếc gương một lần nữa. Tôi lắc đầu.

Gương mặt ông tối sầm lại,và khi nhìn lên, trong mắt ông ta có sự giận dữ thuần khiết và nguyên thủy đếnmức tôi phải lùi lại. Ông ta bắt đầu la hét, thậm chí cởi mũ bảo hiểm và dùngnó như một cái cuốc để cố tạo đường thoát.

“Vãi bìu…ai đó đã thức dậyở nhầm gương,’ Regis nói, tự cười trước câu đùa của mình.

Ngó lơ Regis, tôi rời đi,không để ý đến ascender giận dữ đó nữa.

Sau một vài phút quan sát nhữngchiếc gương mà không có kết quả, nhận ra rằng những cư dân ở đây đang nhìn chằmnhư tôi nhìn họ, rồi bỗng Ada kêu lên.

“Đó…Đó là em!” Ada nói, giọngcô bé vang vọng xuống đại sảnh trông có vẻ dài hơn so với vẻ bề ngoài. Ada đangđứng cách một tấm gương tầm gần chục mét về phía trước, và từ chỗ tôi đứng, tôichỉ có thể nhìn thấy bóng người bên trong.

Ada ở trong gương vẫy tay vàcười hiền hậu, một cử chỉ mà Ada thật lập tức làm theo. Sau đó, di chuyển đồngbộ đến mức như một hình phản chiếu thực thụ, cả hai đều giơ tay và nhấn vào mặtkính cùng lúc.

“Ada,” tôi hét lên, “Dừng lạingay! Đừng có chạm vào-” tay phải của Ada ấn vào mặt kính, và hình phản chiếucũng vậy, rồi một nguồn năng lượng màu tím – tinh chất aether – toả ra như hơinước từ da của Ada, sau đó di chuyển dọc khắp cơ thể cô bé trước khi bị hấp thụhoàn toàn vào trong gương.

Kích hoạt Thần Tốc, tôi đãngay lập tức xuất hiện bên cạnh cô bé, nhưng đã quá muộn. Cơ thể nhỏ nhắn ấy gụcxuống trên tay tôi, và tôi đứng nhìn trong kinh hãi khi một thứ năng lương tímđen chảy ra từ cái gương vào trong da của cô.

Sự mệt mỏi chùm lên ngườitôi như một tấm chăn dày. Sử dụng Thần Tốc những hai lần trong một khoảng thờigian ngắn có vẻ như không phải là một lựa chọn khôn ngoan cho lắm. Có lẽ tôi sẽphải trở nên mạnh hơn rất nhiều trước khi tính đến việc dùng aether thuật đóthêm một lần nào nữa. Ít nhất thì tôi vẫn có thể dùng Bùng Tốc mà không xé ráchcơ thể mình ra.

Tiếng bước chân nặng nề vanglên từ đằng sau báo hiệu rằng Kalon và Ezra đang tiến đến. Tôi lướt từ Ada đangbất tỉnh trong vòng tay tôi sang cái gương, và bụng tôi run lên. Ada – Ada thật-có vẻ như đang đập liên tiếp vào mặt bên kia của cái gương với nắm đấm của côbé, bị nuốt chửng bởi cơn hoảng loạn với những dòng nước mắt chảy dài trên má.

Mặc dù tôi không thể nghe,những gì cô ấy nói đều rõ ràng trước mắt tôi. “Làm ơn,” Ada nói. “Làm ơn.”

“Chuyện gì đã xảy ra vậy?”Ezra chen vào, cúi xuống bên cạnh dáng người đang quỳ của em gái mình và nắmtay cô bé. “Ada? Ada!”

Trước khi tôi kịp mở miệng đểgiải thích thì, mắt Ada bất chợt mở ra, khiến toàn bộ chúng tôi giật mình; đôimắt ấy sâu thẳm tăm tối và toát ra một thứ ánh sáng màu tím.

Kalon nhìn xuống Ada mắt tìmrồi quay sang chiếc gương, nơi mà một Ada hoảng loạn và khóc lóc vẫn đang gàothét, “Làm ơn, làm ơn!” Đôi mắt của người anh cả đỏ ngầu khi anh ta cố gom gópmọi sức lực còn sót lại, tay thì đang đưa gần về phía mặt gương. 

“Dừng lại!” Tôi toả ra chútsát khí aether, khiến mọi người – Haedrig cũng vừa mới có mặt ở chỗ chúng tôi -đông cứng người lại. “Chạm vào cái gương đó là nguyên nhân của việc này. Tôinghĩ…” tôi ngưng lại, cố gắng suy nghĩ xem nên giải thích như nào cho hợp lý.“Tôi nghĩ rằng Ada đã bị hút vào trong cái gương, và bất cứ thứ gì chui ra từđó đã chiếm hữu cơ thể của cô ấy.”

Ezra hoàn hồn, nắm tay Adavà lôi cô ấy tới trước cái gương. “Vậy thì chúng ta chỉ cần khiến họ đổi lại.”

Tôi cố nắm lấy tay của Ezra,nhưng Kalon ngăn lại. “Hãy cứ để thằng bé thử.”

Trước khi tôi kịp tranh cãi,Ezra – trước sự phản đối kịch liệt của Ada mắt tím – đã ấn tay cô ấy lên mặtkính. Ở phía bên kia, Ada của chúng tôi cũng làm tương tự.

Chẳng có gì xảy ra.

“Làm ơn,” Ada nói, “Hãy thảem ra đi Ezra. Anh đang làm em đau đấy.” Một giọt nước mắt chảy ra từ đôi mắtvô hồn đó. “Làm ơn.”

Ezra buông tay và lùi ra xa,mặt nhăn nhó. Cậu ta hết nhìn Ada rồi lại nhìn Kalon, sự tức giận hiện rõ trênmặt. Trong gương, Ada đã ngã khuỵu xuống, hai tay ôm mặt, cả cơ thể run lên sụtsùi. 

“Làm sao chúng ta biết được,”Kalon thận trọng nói trong khi hai mắt anh ta cũng ngấn lệ, “rằng Ada tronggương là Ada thật? Nhỡ đâu nó lại là một trò lừa – hoặc một cái bẫy?”

“Đôi mắt tím phát sáng kiakhông phải là quá đủ rõ ràng rồi à?” Tôi hỏi, không thể giữ bình tĩnh. Kalonkhông trả lời, nhưng Ezra hằn học bước về phía tôi, hai tay cậu ta siết chặt vàmắt thì nảy lửa. 

Tôi quay đầu ra và bắt gặpánh nhìn của cậu ta, một thứ áp lực gần như hữu hình tràn ra. “Đừng làm điều gìmà mình sẽ hối hận, nhóc con.”

Ezra khựng lại và nghiến răng,nắm đấm của cậu ta vẫn giơ lên đầy thận trọng. 

“Đây không phải là lúc màchúng ta nên lục đục,” tôi thở dài.

Ezra nhìn thẳng vào mắt tôimột lúc lâu, thở mạnh. Rồi cậu ta đột nhiên quay đi và ấn chặt tay vào nhà tùgương của Ada.

Dù tôi không cảm thấy bất cứthay đổi gì, những rõ ràng là có chuyện gì đó đang xảy ra với Ezra. Cả cơ thể cậuta run lên, và, khi quay lại nhìn Kalon, khuôn mặt cậu ta trắng bệch và mắt thìlớm chớm nước mắt.

“Ezra!” Kalon hổn hển. 

“Em có thể nghe thấy conbé,” Ezra nói, giọng cậu ta run rẩy trong những cảm xúc lẫn lộn. “Khi em chạmvào gương, em có thể nghe thấy Ada. Em ấy có vẻ như đang rất sợ hãi…”

Làm theo hướng dẫn của emtrai, Kalon ấn tay mình vào mặt gương. Ngay lập tức, khuôn mặt Kalon tối sầm lại.Anh ta chẳng cần nói gì thì tôi cũng đủ hiểu rằng anh ta cũng có thể nghe đượctiếng khóc than của Ada.

Với mong muốn để cho anh emhọ một chút riêng tư để chia sẻ nỗi khổ của em gái mình, tôi quay qua Haedrig,nhưng anh ta đã biến đi đâu mất. Tôi nhìn về phía đài phun nước, nơi mà Riahđang ngủ, nhưng anh ta không ở đó. Kể cả trong những góc tối của căn phòng.

Một sự sợ hãi chợt nổi lên,và tôi bắt đầu nhìn những cái gương xung quanh để tìm Haedrig.

Tôi đi qua một cô gái tócdài đang nằm trần truồng trên mặt sàn, lăn qua lăn lại với hai tay duỗi qua đầunhư một đứa trẻ đang chơi trên cỏ; một dáng người bọc trong bộ giáp to lớn, nhữnghình xăm chi chít trên mặt trừ đôi mắt biếc; và một người đàn ông mặc áo bàonhư một nhà sư, nhưng có ánh nhìn điên dại của một con quái mana.

Haedrig không ở đó.

Tôi ngoái lại nhìn những ngườikhác; Kalon và Ezra vẫn đang ấn chặt tay vào gương của Ada và khoác vai nhau.Trong gương, Ada cũng ấn tay cô bé về phía họ.

Ada mắt tím đang lặng lẽ bòvề phía đài phun nước, nơi mà Riah đang ngủ. Có cái gì đó rất kỳ lạ và độc áctrong cách di chuyển của Ada, và đôi mắt phát sáng của cô ta nheo lại đầy giậndữ khi bắt gặp ánh nhìn của tôi. Tôi bước về phía cô ta, nhưng ngừng lại khi tiếngkính vỡ vang khắp căn phòng. 

“Haedrig?” tôi gọi vọng vàotrong bóng tối, quên mất về sinh vật đang chiếm hữu Ada.

“Tôi ổn,” Haedrig nói, bướcra khỏi bóng tối, với thanh gươm trên tay.

Theo bản năng, tôi rút condao găm màu trắng mà tôi có được từ hang ổ của con rết khổng lồ. Mắt củaHaedrig gần như gắn chặt vào thứ vũ khí màu trắng của tôi. Dường như đã nhận rarằng mình vẫn còn cầm thanh gươm trên tay, anh ta ngay lập tức bỏ nó vào trongnhẫn không gian của mình.

“Tôi xin lỗi nếu khiến cậugiật mình, Grey,” anh ta nói, giọng bình tĩnh, hai tay giang sang hai bên để biểuthị mình không có vũ khí. “Tôi nhìn thấy phản chiếu của mình trong một cáigương ở phía sâu trong hành lang, và-chà có lẽ hơi liều lĩnh, nhưng – theo bảnnăng, tôi đã đập nát nó.”

‘Oh, yeah, ý hay đấy, hãy cứđập nát cái nhà tù gương bị nguyền rủa này đi, tôi chắc chắn là sẽ chẳng cóchuyện gì xấu xảy ra đâu,’ Regis gầm gừ.

“Điều đó-” tôi không biếtnên ca ngợi Haedrig vì sự dũng cảm của anh ta hay khiển trách bởi sự vô ý đầynguy hiểm đó, nhưng tôi chưa kịp nói xong thì mắt Haedrig mở rộng ra và anh tahét, “Ada!”

Quay lại, gần như biết chắcchắn mình sẽ nhìn thấy điều gì, tôi chuẩn bị để Bùng Tốc ra chỗ đài phun nước,nơi mà tôi chắc chắn sẽ tìm thấy Ada giả đang đè lên thân thể bất tỉnh củaRiah.

‘Mày đúng là thằng ngu,Arthur!’ Tôi tự chửi mình. Tôi vốn không nên rời mắt khỏi cô ta.

Tôi kích hoạt Bùng Tốc, vốnđịnh tốc biến gần như ngay lập tức đến rìa của đài phun nước, rồi nhảy qua khoảngcách còn lại và tóm lấy Ada. Đáng buồn thay, Kalon cũng đã di chuyển, phóng thẳngvề phía Ada và chắn ngang đường đi của tôi.

Tôi va phải anh cả nhàGrandbehl, khiến anh ta bay lên không trung. Không thể duy trì điểm đặt chânhay quỹ đạo, tôi nhận ra mình đang lao đầu thẳng vào một trong những chiếcgương.

Quay người, tôi va vai mìnhvào chiếc gương, nhận ra mình đột nhiên ở bên ngoài hành lang toàn gương. Vàtrong một khoảnh khắc không mấy dễ chịu, tôi nhìn thấy bóng tối vô tận trải dàibên dưới, nhưng tôi đã có thể bám vào khung gương bất chấp việc những mảnh cònlại đâm sâu vào ngón tay tôi.

‘Đừng có nhìn xuống,’ Registhúc dục.

Tôi đã nhìn xuống.

Đen. Một khoảng đen vô tận.

Thứ duy nhất phá tan khoảngkhông bất tận là hình chữ nhật chói sáng để nhìn vào căn phòng gương, một chiếccửa sổ trôi nổi trong vực thẳm. Tôi đang treo leo lơ lửng dưới khung gương, máutừ những vết đâm trên tay bắt đầu chảy xuống.

Tôi cố kéo mình chui qua chiếcgương, nhưng bỗng một cơn mệt mỏi buồn ngủ ập đến. Đầu óc tôi mờ mịt dần, taychân yếu dần và không thể di chuyển được. Tôi không thể tập trung…

‘Arthur!’ Regis hét lêntrong đầu tôi, giọng cậu ta rõ ràng như ánh sáng từ ngọn hải đăng thắp sáng quamàn sương hư ảo. Tôi kéo mình lên, cảm thấy từng mảnh kính đang ghim sâu vàoxương tay, nhưng tôi đã có thể đưa một khuỷu tay qua rìa gương.

Rồi Haedrig xuất hiện phíatrên tôi, và anh ta kéo tôi lên bằng áo choàng, gần như kéo tôi nghẹt thở. Sứcmạnh tôi ngày càng dâng trào ngay khi tôi lên được bên kia của chiếc gương, vàtôi ngay lập tức lao về phía Kalon và Ezra, những người đang ẩu đả bên cạnhthân hình Riah đang quỳ.

Ezra vòng hai tay của cậu taqua người của Ada, ép chặt hai tay của cô ấy xuống, nhưng cô ta thì lại vặn vẹo,giãy dụa một cách hoang dại. Cô ta vung đầu về phía sau, đập vào mũi của anhtrai mình cả, suýt chút nữa thì đã tuột ra.

Tôi túm lấy hai người họ,đánh bay hai anh em nhà Grandbehl xuống đất, rồi giúp Ezra ghìm chặt Ada. Đôi mắttím sáng rực đầy sự giận dữ và cô ta đá, cào và cắn về phía chúng tôi. Khi biếtrằng việc làm của mình là vô ích, cô ta bắt đầu đập đầu mình xuống sàn. 

Kalon xuất hiện, nhảy đè lêncả ba và giúp giữ chặt cô ta, ngăn cổ tự làm hại chính mình. “Ada, dừng lại đi!Làm ơn…” giọng anh ta nghẹn ngào cầu xin sinh vật đang điều khiển cơ thể củaAda.

‘Regis, ta cần ngươi nhảyvào trong đó và xem xem cái quái gì đang chiếm hữu cơ thể của con bé.’ Tôikhông chắc là điều này có hiệu quả không, nhưng tôi nghĩ rằng nếu Regis có thểchui vào trong hòn đá của Sylvie, nhỡ đâu cậu ta cũng có thể làm vậy với cơ thểcủa Ada.

‘Thật kinh tởm. Cậu muốn tôichui vào cơ thể của một người khác? Nhỡ đâu-’ tôi có thể cảm thấy sự khiếp sợ từphía Regis, nhưng chúng tôi không có thời gian để tranh cãi.

‘Cứ làm ngay đi!’

Con sói bóng tối nhảy ra từcơ thể tôi, chạy vòng quanh chúng tôi, và rồi tan biến vào trong Ada đầy lưỡnglự. Ban đầu, chẳng có chuyện gì xảy ra. Sau đó thì sự giãy dụa yếu dần, và Adangừng hẳn, dù đôi mắt vẫn sáng rực thứ ánh sáng màu tìm.

Kalon, Ezra và tôi giữnguyên vị trí, chờ đợi xem Ada có tiếp tục giãy dụa hay không. Mắt tôi đảoquanh căn phòng. Những người trong gương xung quanh chúng tôi đều đã ngừng hànhđộng một cách hoang dại, từng người một đứng yên như tượng, mắt họ dán chặt vàobốn chúng tôi đang nằm đè lên nhau trên sàn. Đằng sau cái gương bị vỡ giờ là hưvô, như một con mắt trống rỗng nhìn chằm chằm chúng tôi.

Haedrig đứng phía trước,nhưng anh ta không nhìn chúng tôi. Ánh mắt của anh ta quay sang cái ghế dài nơiRiah nằm, yên lặng và không động đậy. Băng bó trên chân của cô bé đã bị gỡ tungra, để lộ phần chân bị cắn đứt bên dưới. Máu đã không ngừng chảy từ vết thương.

Mặt Riah trắng bệch, biểu thịmột sự sợ hãi và đau đớn. Và dù đôi mắt lấp lánh của cô bé vẫn nhìn lên trầnnhà, tôi biết chúng sẽ chẳng thấy gì nữa. 

Riah đã chết. 

[] [] []