The Beginning After The End (Ánh Sáng Nơi Cuối Con Đường)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 384

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 766

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 263

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1786

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 731

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8139

Chương 290

” 

Bất chấp những con quái đanglao nhanh ở cả phía sau và bên dưới, chúng tôi chỉ có thể ngơ người trước kẽ nứtto mà Kalon đã tạo ra, không thể hiểu được tại sao nó lại xuất hiện phía trướcchúng tôi.

“Ch-Chúng ta đã chạy vòngtròn từ nãy đến giờ sao?” Ada nói, giọng cô bé run rẩy.

“Không thể nào!” Ezra đangthở hồng hộc sau khi hất văng một con quái khác bằng cây thương của cậu ta.“Chúng ta đã chạy tr-trong một đường thẳng. An-Anh chắc chắn đó!” Tôi có thểnghe thấy sự mệt mỏi trong hơi thở của cậu ta, Ezra đang đuối sức rồi.

“Ezra nói đúng. Không gề cóđường cong nào trên cây cầu.” Kalon vung vũ khí và đánh bay đầy hai conquái đang cố lao đến tôi. Ít nhất thì anh ta cũng vẫn còn sung sức.

Ý tưởng một đường thẳng bỗnghóa thành vòng tròn nghe có vẻ vô lý nhưng lại hoàn toàn hợp lý nếu có dính líuđến aether. Tôi không thể loại bỏ suy nghĩ rằng liệu có phải Thánh tích đã đưachúng tôi đến nơi này chỉ vì tôi.

Tôi nhìn xuống và thấy rằngRiah đã bất tỉnh trên tay mình. Có lẽ như thế sẽ tốt hơn. Ada đã bao bọc vếtthương bằng một lớp hỗn hợp đặc có tác dụng ngăn chảy máu, nhưng qua biểu cảm nhănnhó kia thì có vẻ nó chẳng có tác dụng làm giảm nỗi đau cho cô ấy.

“Chúng ta nên”- Haedrig tungra một loạt những nhát chém vào nhóm ba con quái đã kịp trèo lên cầu- “làm gìbây giờ?”

‘Vẫn nghĩ là họ có thể kiểmsoát được à?’ Regis cạnh khóe.

‘Được rồi, ra đi, nhưng hãynhớ là tuyệt đối không được nói chuyện.’

Hình dáng sói của Regis nhảyra từ lưng tôi, làm kinh động đến cả nhóm và kéo sự tập trung của họ khỏi lũquái.

Kalon ngay lập tức định tấncông Regis theo bản năng, và trong khi tôi đang tò mò rằng điều gì sẽ xảy ra nếuanh ta đánh bạn đồng hành của mình, tôi buộc phải ngăn lại.

“Dừng lại! Đấy là phép thuậtcủa tôi.” Tôi hét lên, dừng lưỡi giáo của Kalon trước khi quay sang Regis. “Hãyđi thám thính và xem ngươi có tìm được gì không.”

‘Tuân lệnh,’ bạn đồng hành củatôi đáp lời trước khi nhảy qua khe nứt. Cậu ta gần như biến mất vào bóng đêmthì tôi mới chợt nhận ra một điều.

‘Từ khi nào mà ngươi đã cóthể thần giao cách cảm với ta khi ở ngoài cơ thể ta thế?’

Có một đoạn ngưng, nhưng rôitôi nghe thấy giọng Regis trong đầu mình một lần nữa. ‘Không chắc nữa. Tôi đoánhoặc là do cậu đang trở nên mạnh hơn, hoặc là mật độ aether tự nhiên trong khuvực này đậm đặc hơn đã cho phép điều đó. Hoặc chúng ta đã được… kết nối vớinhau nhiều hơn.’

Tôi lầm bầm. ‘Ngươi không thểnói điều đó trong một tông giọng bớt ghê tởm hơn à?’

Chuyển sự chú ý của mìnhsang trận chiến, tôi nhận ra rằng Ezra, Ada, và Kalon đang nhìn tôi với biểu cảmngạc nhiên. Haedrig là người duy nhất không biến sắc; nếu anh ta có bị bất ngờbởi sự xuất hiện của Regis, hẳn là anh ta đã giấu nó rất tốt.

May mắn thay, sự tập trung củacả nhóm đã bị buộc phải quay lại với bầy quái lớn dần xung quanh. Chúng tôi từbỏ đội hình một hàng, xếp chặt chẽ thành một vòng tròn bao quanh Riah và Ada vàdịch gần hơn về phía kẽ nứt.

“Vậy kế hoạch là gì?” Kalonnhìn tôi, hét lên.

“Chúng ta đợi,” tôi nói khivung chân vào bụng của một xà nhân, khiến nó bay xuống vực. “Tôi cần phải chắcchắn rằng nơi này có đang thực sự nối liền với nhau không.”

Chúng tôi cố thủ vị trí củamình, hạn chế tiêu thụ mana nhiều nhất có thể vì sợ rằng cuộc chiến chống lạilũ quái vật có thể kéo dài thêm hàng giờ nữa. Với việc tôi bị bao quanh bởi nhữngngười tôi cảm thấy có trách nghiệm phải bảo vệ, và thậm chí tôi còn chẳng thể bộclộ hoàn toàn sức mạnh của mình, tôi cũng chẳng thể làm gì khác.

‘Tin tốt đây! À, tôi nghĩ nólà tin xấu thì đúng hơn, nhưng tôi bắt đầu thấy cậu ở phía trước tôi rồi,’Regis truyền ý nghĩ cho tôi.

Tôi rủa thầm.

‘Vậy là những gì ta e sợ làđúng rồi.’

‘Cậu có muốn tôi phụ việc chiếnđấu không? Tôi đã hạ hơn tá lũ khốn nạn đó rồi.’

‘Không. Ta không nghĩ làchúng ta có thể thoát khỏi đây chỉ với việc chém giết lũ quái vật này đâu,’ tôiđáp lại. ‘Tôi cần ngươi đi xung quanh và cẩn thận quan sát những bức tường.’

Tôi có thể cảm thấy chút tòmò nổi lên từ Regis. ‘Ý của cậu là những khuôn mặt ghê tởm kia á?’

‘Ừ. Có điều gì đó về chúngđã khiến ta phải đắn đo. Hãy báo cho ta biết nếu ngươi tìm thấy điều gì bất thường.’

‘Điểm bất thường trên nhữngkhuôn mặt ghê tởm bằng đá…hiểu rồi,’ Regis phản hồi, quay đầu lại và chạy khỏichúng tôi một lần nữa.

Một tiếng rên rỉ đã kéo sựchú ý của tôi về phía sau.

“Ezra!” Kalon gào lên. Thânhình anh ta ngay lập tức biến mất, xuất hiện ở ngay cạnh em trai của mình và cắtđầu con quái vật đã đâm móng của nó qua một cái kẽ ở trên giáp vai của Ezra.

Với Ezra không thể tự do dichuyển cánh tay trái do bị chấn thương,cậu ta trở thành một mắt xích yếu trong hàng phòng ngự của chúng tôi. Và cũngkhông lâu trước khi một con quái có thể xuyên qua điểm yếu của cậu ta, buộc tôiphải lao vào giữa đường đi của nó để cứu Riah. Móng vuốt thối rữa của sinh vậtđó đã khoét một loạt những vết chém sâu lên đùi và chân tôi. 

Tôi buộc miệng rên lên mộttiếng đau đớn trong khi tung một cú xuyên qua cổ họng của con quái vật. Nó phunđầy máu ra khỏi miệng, và đổ gục xuống trước khi Ezra kịp quay ra và đâm giáo củacậu vào lưng của nó.

Gương mặt của cậu ta đó trắngbệch và ướt đẫm mồ hôi, nhưng sau đó, cậu ta đã cố gấp đôi hiệu suất tấng công củamình, quyết không để thêm bất kỳ một con quái nào lọt qua.

‘Ngươi đã tìm thấy thứ gìchưa?’ Tôi hỏi Regis.

‘Chỉ có thêm vô số những bứctượng gớm ghiếc thôi. Tôi chẳng thấy có quái gì bất thường cả.’

‘Cứ tìm tiếp đi,’ tôi nhắn,kéo một con quái ra khỏi người Ezra và đẩy nó xuống đất để cậu ta có thể kết liễunó.

“Chúng ta đang làm gì ở đâythế? Chúng ta phải tiếp tục di chuyển!” Kalon hét lên, phong thái bình tĩnh củaanh ta đã hoàn toàn biến mất.

“Di chuyển đi đâu?” Tôi hỏi.“Tôi đã có thể xác nhận rằng khu vực này đang lặp đi lặp lại, kéo chúng ta vàotrong những vòng tròn luẩn quẩn. Tôi đã gửi thú triệu hồi của tôi đi kiểm traxem có bất kỳ dị tường nào trên các bức tường rồi.”

“Cậu có thể chia sẽ giácquan với thú triệu hồi của mình ư?” Haedrig hỏi, làm chệch hướng tấn công của mộtcon quái vật và khiến nó ngã xuống vực.

“Kiểu kiểu vậy?” Tôi chần chừ.“Nó không được thông minh cho lắm.”

‘Này!’

Phớt lờ bạn đồng hành củamình, tôi quay sang Ada, người đang hỗ trợ tôi hết sức có thể, và che chắn choRiah ở ngay trung tâm của vòng tròn phòng thủ. Để tiết kiệm mana, cô ấy đã phảichuyển sang sử dụng những mũi tên nhỏ bằng lửa và sét để bắn vào lũ quái đangtrèo lên từ hai bên, nhưng chỉ vậy thôi cũng là sự trợ giúp rất lớn trong việcngăn cản bọn chúng rồi. Tuy nhiên, tôi cũng có thể nhận ra rằng sức mạnh củaAda đang dần cạn kiệt. “Tập trung vào hồi phục mana dự trữ đi.”

“Nhưng chúng quá đông!” Adalắp bắp, lau những giọt mồ hôi đang chảy xuống mặt. “E-Em cũng nên giúp gì đó…”

Tôi ấn cô bé ngồi xuống và nặnra thứ gần giống với một nụ cười. “Tôi sẽ bảo vệ em.”

Sau một chút chần chừ, Ada gậtđầu kiên định và nhắm mắt.

“Haedrig. Anh có thừa thanhkiếm nào không?” Tôi hỏi, quay sang người ascender tóc xanh.

Không nói một lời, Haedrigrút một thanh đoản kiếm từ trong nhẫn không gian của mình và quăng nó cho tôi.

Nắm lấy tay cầm và kéo thanhkiếm ra khỏi bao, tôi bớt chợt cảm thấy thật yên bình. Thật ngớ ngẩn khi nghĩ tớicông dụng của vũ khí, nhưng sau khi đã chiến đấu quá lâu với thanh Dawn’sBallad trong tay, tôi nhận ra rằng mình đã rất nhớ cái cảm giác khi cầm kiếm.

Tôi hít một hơi thật sâu vàthở ra khi truyền aether vào trong thanh kiếm; một vết nứt xuất hiện, để lộ ramột ánh sáng màu tím nhạt mà chỉ tôi có thể nhìn thấy, và tôi biết rằng nó sẽkhông trụ được lâu. Tuy nhiên, dù thanh kiếm trông khá sơ sài và hiển nhiên chỉlà một vũ khí phụ, nhưng nó cân bằng một cách hoàn hảo với độ nặng vừa phảitrên tay tôi.

Thế này là đủ.

Thế giới xung quanh tôi như chậmlại và những tạp âm gây xao nhãng biến mất. Cú đánh đầu tiên của tôi có vẻ nhưđã làm chính con quái bối rối, nó không biết điều gì đã xảy ra cho đến khi gụcxuống và rơi khỏi cầu.

Những nhát chém tiếp theo đãgiết mọi con quái trong tầm với của tôi. Thanh kiếm trong tay tôi tạo thành vôsố những đường lia chớp nhoáng đan xen lẫn nhau, phản chiếu lại ánh sáng từ ngọnhoả giáo của Kalon.

Mắt tôi ngay lập tức quétqua khu vực xung quanh, đảm bảo rằng không con quái nào có thể lẻn qua. Tôi đãhi vọng là có thể nhìn thấy một dấu hiệu nào đó cho thấy rằng cuộc tàn sát sẽ kếtthúc sớm thôi, nhưng có vẻ như đồng loại của chúng càng chết thì lũ quái trởnên điên cuồng hơn.

Phía Kalon và Ezra là ác liệtnhất, bởi kẽ nứt trên cầu đã tạo điều kiện để nhiều xà nhân có thể trèo lên dễdàng hơn. Với việc Ezra đã bị thương, Kalon phải cầm chân lũ quái để chúngkhông vượt qua anh ta và vừa đồng thời phải bảo vệ Ezra nữa.

Nhưng chuyển động củaHaedrig thì khác, chúng không hề chậm đi một chút nào, dù mồ hôi và máu đã đọngthành vũng dưới chân anh ta.

Tôi tự tin rằng chúng tôi cóthể trụ được lâu hơn nữa, nhưng tất cả sẽ là vô nghĩa trừ khi tìm được đường rakhỏi đây.

Một tia sáng chói mắt lóelên, soi sáng cả hành lang, theo sau là những dòng điện thiêu rụi toàn bộ lũquái đã trèo lên cầu từ vết nứt.

Tôi đang nhìn xung quanh đểcảm nhận hoàn toàn sức phá hoại từ Kalon thì Regis gọi tôi một lần nữa.

‘Uh…Arthur?” Cậu ta nói,rõ ràng là đang rất bối rối. ‘Cậu nên xem thứ này.’

“Di chuyển thôi!” tôi hétlên gần như ngay lập tức. “Ezra, anh có bế được Riah không?”

Chàng trai ầm thương thủ trẻtuổi hơi cau mày trong sự tức giận. “Cái gì cơ? Tôi nên giúp phòng-”

“Ezra!” Kalon gắt lại, cắtngang lời phàn nàn của em trai mình. “Bế Riah đi.”

Không chút chần chừ, Ezralàm theo lệnh của Kalon, cất cây giáo của cậu ta đi và nhấc nữ đồng đội đang bấttỉnh của chúng tôi lên.

Là người dẫn đường, tôi dọndẹp lũ quái đứng chắn phía trước trong khi Kalon ở phía sau bọc hậu.

‘Ngươi đã tìm thấy cái gì thế?’tôi hỏi Regis.

‘Một thứ còn khó chịu hơn nhữngkhuôn mặt biến dạng bằng đá,’ cậu ta trả lời một cách khó hiểu.

“Thú triệu hoán của cậu tìmthấy gì à?” Haedrig chạy phía sau tôi, hỏi.

“Ừ, nhưng tôi không chắc nólà cái gì. Cứ tiếp tục di chuyển!”

Với tôi là người dọn đường,Kalon bọc hậu, và Haedrig thì đảo qua đảo lại hai bên để tiêu diệt bất cứ conquái nào trèo lên từ thành cầu, chúng tôi chạy đủ nhanh để Ezra có thể theo kịp.Cậu ta đã bị thương và đang phải bế Riah, vậy nên sẽ không thể nhanh như tôimong đợi, nhưng trong vài phút, bóng dáng của Reigs hiện ra trước mắt chúngtôi.

Vài xác quái vật nằm rải rácxung quanh cậu ta, với nhiều con khác đang trèo lên từ hai bên thành cầu.

“Cái gì thế?” Tôi hỏi, để ýchí chiến đấu tự do chảy trong người mình, nhẹ nhàng hạ gục bất cứ con quái nàocó ý định vây lấy Regis trong khi tôi tập trung quan sat những khuôn mặt ở phíaxa.

Regis dùng mũi của cậu ta,chuyển hướng chú ý của tôi vào một bức tượng duy nhất. Từ khoảng cách này, mắttôi cũng mất một lúc để có thể nhìn qua xuyên qua bóng tối, nhưng rồi khi tôinhận ra, toàn thân tôi như cứng lại, gần như quên mất rằng chúng tôi đang phảichiến đấu vì mạng sống của mình.

Những móng vuốt sắc bén phạtngang vai và lưng tôi, cứa sâu vào thịt và thậm chí còn chạm tới tận xương trắng.Xoay thanh kiếm ngắn trong tay, tôi bật về đằng sau và nhảy lên, đâm kẻ tấncông vào ngực. Sau đó, tôi truyền aether vào chân mình, quay ra và đá bay nóđi. Cú đá khiến con quái bay vào ba con khác, khiến chúng đều rơi khỏi thành cầu.

Haedrig ngạc nhiên, anh tatrơ mắt nhìn vết thương to trên lưng tôi. “Grey!”

“Tôi ổn.” Tôi nghiến răng chịuđau, tự nhủ với bản thân là nó sẽ lành nhanh thôi, và quay lại đối diện với bứctượng.

Trên bức tường chính là khuônmặt của chính tôi, đang nhìn về phía tôi.

Khuôn mặt đó đã được chạm khắcnhư thể nó đang hét xung trận: miệng mở rộng, răng nhô ra, và lưỡi cũng được tạohình như đang chuyển động; đôi lông mày rủ xuống, giận dữ và thô bạo; đôi mắtnhư chứa đựng một cơn cuồng nộ đầy sống động nhìn xuống phần còn lại của khu vựcnày, với vẻ ngạo mạn rằng Arthur khổng lồ này có thể biến cả nơi này thành cátbụi.

Chắc hẳn phải là nó. Nếukhông thì tại sao mặt tôi lại được khắc lên tường chứ? 

Nhìn xuống thanh kiếm đã hưhại trong tay mình, vỡ vụn dưới sức mạnh của aether đang chảy qua nó, tôi quăngnó xuống khoảng trống giữa bức tường và cây cầu. Nó rơi xuống vực và biến mất.

“Này!” Haedrig cằn nhằn, anhta đứng cách tôi vài mét và đang giữ chân bốn con quái đang bám chặt vào thànhcầu.

“Tôi đã tưởng là sẽ có mộtcây cầu vô hình nào đó,” tôi thú nhận, nhún vai xin lỗi Haedrig.

‘Cậu nghĩ đó là lối thoátsao?’ Regis hỏi tôi qua thần giao cách cảm, hai hàm của cậu ta đang cắn chặt lấycổ họng của một con quái vật.

‘Có thể lắm, yeah. Ta nghĩchúng ta lâm vào tình huống này là tại ta, bởi vì Thánh tích biết ta có thể sửdụng aether và đang cố kiểm tra ta bằng một cách nào đó. Đó là lý do tại saokhu vực này lại khó kinh khủng đến vậy. Ta cần phải sử dụng aether theo mộtcách nào đó để chúng ta có thể trốn thoát, ta dám chắn là vậy. Ta chỉ cần tìmra cách nào thôi…’

‘Vậy nghĩ nhanh lên, hoặc sẽcàng có ít người trong số chúng ta sống sót thoát ra khỏi đây trước khi cậu nghĩxong đấy.’ 

Ezra rên rỉ khi một trong nhữngxà nhân bị chém đứt nửa thân gục xuống, bám vào gót chân và kéo ngã cậu ta.Riah cũng ngã xuống bên cạnh và giật mình tỉnh dậy với một tiếng hét đau đớn.Con quái vật giương móng về phía cô bé, kéo lê thân xác của nó trên mặt đất vớicánh tay dài.

Từ chỗ nằm bệt dưới đất,Ezra xoay cây thương xung quanh và cố để đâm nó vào cổ của con quái, nhưng cậuta không có góc độ và lực, và thay vào đó, cậu ta chỉ hơi sượt qua tay của nó.Những móng vuốt mạnh mẽ nắm lấy thân giáo và giật nó ra khỏi tay của cậu ta.

Riah cố bò xa khỏi nó, nhưnglại vô tình đập trúng phần còn lại của chân phải vào con đường đá. Cả cơ thể côbé run lên và hét lên trong đau đớn, và trông như thể mọi sức lực đã hoàn toànbiến mất.

Kalon thì gần như bị các conquái áp đảo, không thể thoát lui.

Haedrig đã quay lưng về phíacặp đôi, và dù chắc hẳn là anh ta đã nghe thấy những tiếng hét, nhưng anh ta lạikhông thể nhìn thấy một con quái vật nửa sống nửa chết đang bò về phía Riah.

Ada đang đạp ngược về đằngsau, tránh xa hai con quái khác, những tia sáng của điện nhảy từ tay cô bé sangcơ thể rắn của bọn chúng, nhưng đã từ lâu, cô không còn đủ sức mạnh để tạo racác phép thuật có tính sát thương cao.

Regis rên rỉ ở phía sau tôikhi ba con quái đè lên người cậu ta, móng của chúng cào và xé rách cổ, tai và bụng.

Tất cả bọn họ đều sẽ chết,tôi gần như ngay lập tức nhận thức được thực tại tăm tối đó. Họ không đủ mạnh đểở đây, và kể cả với Thần Tốc, tôi cũng không-

Như một dòng điện xẹt ngangqua tâm trí. Thần Tốc! Tôi không có khả năng bước trên không khi dùng Bùng Tốc,nhưng Thần Tốc đưa tôi thẳng đến chỗ bức tượng.

Tôi có hơi lưỡng lự. Nếu tôiđoán sai-

‘Cậu có thêm sức mạnh mới đểlàm cái quái gì nếu như cậu không chịu sử dụng chúng hả?’ Regis gào lên trong đầutôi, giọng cậu ta tràn đầy sự bực bội và đau đớn.

Quyết định sẽ không lưỡng lựnữa nữa, hy vọng rằng tôi sẽ không để Haedrig, Riah và anh em nhà Grandbehl chếtmột cách đau đớn, tôi thả lỏng cơ thể. Gạt bỏ nỗi đau đang tàn phá cơ thể vàquá trình hồi phục nhanh kinh người. Tôi kìm nén mọi cảm xúc giận dữ, tội lỗi,và bực bội, và tôi tập trung vào con đường phái trước.

Tôi thả lỏng hai mắt, nhìnthấy aether ở xung quanh mình. Tôi nhận thức được một còn đường vô định hìnhtrong thế giới quan của nhánh không gian, rằng tôi sẽ có thể dịch chuyển từ nơitôi đang ở đến nơi tôi cần đến.

Dù tôi không thể thấy nó,tôi cảm thấy Thần Tự của tôi lóe lên với sự ấm áp lan trên cơ thể, phát sángxuyên qua những dòng xăm cổ tự giả ở trên lưng tôi. Aether đã phản ứng với nó,sự rung động lớn dần, và tôi cảm thấy con đường đó đang vẫy gọi tôi.

Tôi thuận theo nó. Dù mắtnói rằng tôi đang đứng ở một vị trí khác, và tai nghe thấy tiếng chiến đấu bé dữdội, nhưng thứ “chuyển động” đó là gần như ngay lập tức, khiến cho những giác quancủa tôi không thể cảm nhận nó như là một hành động vật lý của cơ thể. (Darkie: thôi, đừng cố hiểu, tin t đi)

Tôi như đang đứng trên đỉnhlưỡi của bức điêu khắc khổng lồ của khuôn mặt tôi. Bên trong miệng được khắc vớiđộ chính xác đến đáng sợ, nhưng khác ở chỗ là thay vì là cuống họng, thì nó lạilà một cánh cửa bằng đá.

Trong tích tắc, không có gìxảy ra. Qua đôi mắt trong tâm trí tôi, tôi có thể thấy Haedrig đang bị kéo khỏithành cầu và rơi xuống vực thẳm; Riah thì bị tê liệt từ cơn đau và đang bị xẻthịt bởi con quái vật đang bò; còn Ada đã bị nhấn chìm bởi những con quái đangtruy đuổi…

Sau đó, một tiêng kêu nhưnúi lở vang vọng khắp khuc vự, nó to đến nỗi khiến tôi gạt bỏ mọi ý niệm khỏi đầu.Tôi cảm giác như cả căn phòng – từng phiến đá, từng phân tử trong không khí – nhưbị xé ra. Sau đó lớp đá dưới chân tôi bắt đầu di chuyển.

Quay lại, tôi thấy rằng câycầu, nơi mà các đồng đội của tôi mà chỉ trong vài giây trước đang chiến đấu đểcố gắng sống sót, lại đang di chuyển gần hơn. Tôi thở phảo khi thấy họ khôngcòn bị bao quanh bởi lũ xà nhân nữa.

Kalon và Haedrig đều vẫn lămlăm cầm vũ khí của họ, nhìn trước nhìn sau như để truy tìm kẻ địch. Ada đang quỳxuống bên cạnh Riah và Ezra. Regis thì đứng ở mép đường, nhìn xuống vực thẳm.

‘Chúng đột nhiên biến mất rồi!’Regis gần như hét lên. ‘Một giây trước, chúng còn là những con quái với khuôn mặtkỳ dị với móng vuốt ghê tởm, giây sau thì chúng hóa thành bóng tối và – bụp.’

Những người còn lại quaysang nhìn khi tôi tiến đến cầu bộ hành. Những bức tường chậm lại, và dừng hẳn,không còn kẽ hở nào giữa miệng của bức tượng và con đường nữa.

Tôi bước qua kẽ răng của bứctượng và xuống cây cầu, giờ chỉ còn là một còn đường hẹp giữa hai bên tường đầynhững khuôn mặt kỳ dị. Lúc nhìn gần, tôi nhận ra rằng những bức tượng cũngkhông quá kỳ cục và méo mó dị dạng như tôi tưởng. Bây giờ chúng là những khuônmặt hiền hậu, cao quý, làm tôi chợt nhớ lại gã pháp sư cổ đại mà tôi đã chiến đấuđể nhận thánh vật hòn đá chìa khoá. 

“Mọi người vẫn ổn chứ?”

“Ezra đuối sức rồi,” Kalonnói, nhìn tôi đầy lo lắng. “Và Riah rất cần được chăm sóc y tế. Nhưng cô bé vẫncòn sống. Ít nhất thì mọi chuyện cũng đã kết thúc.”

Ada nhìn lên tôi từ chỗ cô ấyquỳ bên cạnh Riah. “Chuyện gì đã xảy ra vậy?”

Tôi không biết lên kể cô ấynghe điều gì. Sự chần chừ của tôi biểu hiện cả ra ngoài, nên Haedrig đã phảichen vào cuộc nói chuyện.

“Mọi lời giải thích có thể đểdành sau khi chúng ta thoát khỏi chốn địa ngục này.” Anh ta nhìn về phía Riah.“Hãy bế cô ấy khỏi mặt đá lạnh lẽo.” Haedrig nhìn thẳng vào mắt tôi trước khiđi thẳng vào trong miệng bức tượng. Từ góc độ này, không ai có thể nhận ra rằngđó chính là khuôn mặt của tôi. “Có cánh cổng nào ở đó không?”

Tôi gật đầu. “Ừ, có một cánhcửa.”

“Vậy dẫn đường đi.”

Tôi quay sang Regis, và consói bóng đêm nhảy lên và chui vào người tôi. Cái hàm miệng đang mở đặt ngay ngắnvới con đường, khiến việc đi lại dễ dàng hơn. Kalon và Ezra bế Riah dậy và đisau tôi.

Cánh cửa đá nhẹ nhàng mở ra chỉvới một cái chạm, để lộ ra một cánh cổng mờ đục. Không ai trong chúng tôi nói mộtlời nào, bởi vì nó không cần thiết. Biểu cảm nhẹ nhõm hiện rõ trên khuôn mặtKalon, Ezra, Ada, và cả Haedrig.

‘Chà, mọi việc đã có thể tệhơn.’ Chính Regis cũng nói như thể cậu ta muốn nghỉ ngơi.

Cả nhóm nhìn tôi đầy hy vọng,và tôi gật đầu, bước qua cánh cửa.

[] [] []