The Beginning After The End (Ánh Sáng Nơi Cuối Con Đường)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 388

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 771

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 264

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1793

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 733

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8199

Chương 273

” 

Tôi thức dậy và thấy một trầnnhà hình vòm được thắp sáng lờ mờ bởi ánh sáng màu cam nhấp nháy. Đó là tất cảnhững gì tôi có thể tiếp nhận được trước khi cơ thể của mình tốt bụng nhắc nhởtôi lý do tại sao tôi đã bất tỉnh. Cơ thể tôi có cảm giác như nó hoàn toàn bị vặnvẹo như miếng giẻ rách; các cơn đau dữ dội âm ỉ và chống đối lại việc di chuyểnmuốn khiến tôi muốn ná thở.

Đầu óc tôi quay cuồng, vàtôi mất vài phút để nhận ra rằng có những người khác đang nói chuyện.

“—có thể làm gì không?”

“Công túa sẽ ổn thôi. Cậu taấy chỉ cần một chút thời gian để phục hồi lại thôi. ”

“Con sói biết nói này nóiđúng đấy, tiểu thư Caera. Vì thần dược không có tác dụng với Ẻo Lã, nên tất cảnhững gì chúng ta có thể làm là chờ đợi.”

“Điều mà tôi không thể nàohiểu được là làm thế nào mà tất cả các người lại có thể bình tĩnh chấp nhận sựthật rằng chúng ta đang trò chuyện với một con sói trông như được tạo từ bóng tốivà ánh lửa tím kia!”

“Sao ban nãy mới gặp tôi làcô đã la lên đòi cứu cô ngon lành cành đào lắm mà, quý cô mặc quần đùi. Tôikhông hiểu tại sao bây giờ trông cô lại bối rối thế.”

“Quần đ-đùi? Ý ngươi là— ”

“Rõ ràng là Ẻo Lả luôn rấtthận trọng trong mọi việc. Không có gì ngạc nhiên khi cậu ta che giấu một số khảnăng khác của mình.”

Khi căn phòng trở bớt ồn hơn,và vết thương của tôi bây giờ chỉ có hơi chút đau đớn vl, tôi cố gắng dùng khuỷutay của mình đỡ cơ thể dậy. “Tôi tưởng đã bảo ông ngừng gọi tôi là Ẻo Lả rồimà.”

“À, có vẻ như bây giờ anh đãhoàn toàn tỉnh táo rồi,” Arian trả lời cách đó vài bước, nơi anh ấy, Taegen,Daria, Caera và Regis đang ngồi xung quanh một cái nồi sôi sùng sục trên ngọn lửa.“Anh đã từng lên vài cơn co giật như thế này ban nãy, nên chúng tôi nghĩ rằng anhsẽ ngủ lại.”

“Tôi đang ở đâu?”Tôi hỏi, Regis đỡ tôi dậy bằng cách tựa đầu vào lưng tôi.

“Thư giãn đi,” Caera trả lời,biểu cảm của cô ấy là một hỗn hợp mâu thuẫn giữa cảnh giác và nhẹ nhõm.”Chúng ta đang ở trong phòng thánh địa rồi.”

Đôi mắt tôi nhìn chằm chằmvào mắt cô ấy, nhớ lại những ký ức về ngọn lửa đen mà cô ấy đã sử dụng.

Nuốt trỗi những cảm xúc tiêucực từng gắn bó với họ — đau đớn, mất mát, hối tiếc và tức giận — tôi mở miệng nói.“Vì vậy, con thú khổng lồ canh giữ tòa tháp…”

Arian cười với tôi. “Cóvẻ như kế hoạch của anh để cho con thú tấn công bằng hơi thở tự bùng nổ trongmiệng nó đã thành công.”

“Kế hoạch của Ẻo Lã sẽ thấtbại nếu như không có tôi đấy,” Taegen khịt mũi nói thêm. “Mặc dù tôi khôngthực sự nghĩ rằng nó sẽ có tác dụng.”

Có lẽ như bọn họ đã khôngphát hiện ra. Sóng xung kích từ cuộc tấn công bằng hơi thở của con quái vật chắcphải đủ mạnh để khiến Taegen và Arian bất tỉnh trong khi tôi sử dụng cổ tự hủydiệt mà Regis lưu trữ trong cơ thể mình.

Chắc cũng giống như nhữngcon quái  carallians ở vùng hội tụ thường tan rã ra sau khichết, nên họ chắc hẳn sẽ tưởng rằng điều tương tự đã xảy ra với con quái vật khổnglồ đó.

Xem xét biểu hiện của mọingười, mặc dù họ có vẻ còn nhiều nghi ngờ, nhưng tôi chỉ thấy nhẹ nhõm vì họ đãkhông chứng kiến ​​việc tôi sử dụng cổ tự hủy diệt.

“Tất cả chúng tôi đều có rấtnhiều câu hỏi dành cho anh, nhưng tôi nghĩ tốt nhất là anh nên phục hồi thể lựccủa mình trước.” Daria nói nhẹ nhàng và đưa cho tôi một cái bát chứa đầy thịt hầmđang bốc khói. “Tôi nghe nói anh đến từ miền Nam, nhưng anh cũng đã tự mình nếmthử đồ ăn tôi làm rồi đó. Huyết tộc Lehndert nổi tiếng lừng danh với những côngthức nấu ăn ngon và bổ lắm đấy.”

“Tuy nhiên, có vẻ thành viênnày của Huyết Tộc Lehndert thì lại keo kiệt quá đấy,” Taegen lẩm bẩm. “Chỉ chophép mọi người được ăn hai phần ăn thôi…”

Daria lườm Taegen. “Đólà bởi vì ông dùng cái muôi để làm muỗng và ăn thẳng từ trong nồi hầm của tôi!”

“Chúng ta vẫn có khẩu phầnăn của riêng mình mà, Taegen,” Tiểu thư Caera nói và cô bình tĩnh rút thứ trônggiống như một viên gạch nâu ẩm với đống trái cây khô rắc trên nó.

“… Cảm ơn, tiểu thư Caera.” Gãtóc đỏ có thân hình vạm vỡ đầy cơ bắp, cao chót vót thở dài một tiếng trước khicắn vào khẩu phần ăn của mình.

Mặc dù về mặt kỹ thuật, cơthể tôi không cần ăn, nhưng tay tôi vẫn tự động với lấy nó. Tôi để hơi ấm lan tỏatừ bát và vào lòng bàn tay trước khi nhấp một ngụm.

Một thứ nước sốt nêm vừa đủngon chảy xuống cổ họng tôi, bao phủ miệng tôi trong hương vị đậm đà của thịt.Vẻ mặt của tôi hẳn đã làm lộ suy nghĩ của tôi, vì khi tôi ngước lên thì nhìn thấyDaria với một nụ cười nhếch mép, Caera nhìn tôi đầy ẩn ý, và Taegen nhìn chằmchằm vào chiếc bát trên tay tôi một cách thèm khát.

“Sức mạnh của nền ẩm thựchuyết tộc Linhndert lại chiến thắng một lần nữa,” Daria cười khúc khích.”Tôi cứ tưởng rằng mặt anh lúc nào cũng cau có và lạnh lùng mãi thế.”

Regis cuộn tròn bên cạnhtôi, ngọn lửa màu tím của cậu ấy dường như rất mát dịu khi chạm vào. “Khicô quen cậu ta rồi thì mới biết cậu ta mềm lòng lắm.”

Sau khi ăn xong bát thịt hầmthứ hai, tôi cuối cùng cũng lên tiếng. “Mặc dù hành động của các người làkhông cần thiết, nhưng cảm ơn mọi người đã để tâm đến tôi trong khi tôi bất tỉnh.”

Tôi vỗ về Regis, người vẫnđang nằm. “Đi thôi.”

“Chờ đã, anh định đingay sau khi vừa nghỉ ngơi và ăn một chút thôi á?” Daria hỏi.

Tôi quan sát cô gái tóc nâu đứngdậy. “Có lý do gì mà chúng ta nên tiếp tục đi cùng nhau không?”

“Anh rất mạnh — mạnh đếnquái lạ là đằng khác — và rõ ràng là anh vẫn chưa bộc lộ hết khả năng củamình,” Daria trả lời. “Nhưng chỉ còn khoảng một hoặc hai khu vực nữa là đến cổngthoát tiếp theo rồi. Hãy đi cùng nhau và trở về nhà an toàn đi. Tôi đã đồng ý hợptác với nhóm của tiểu thư Caera kia rồi.”

Mặc dù không cố tình, nhưngDaria vừa tiết lộ hai việc vô cùng quan trọng. Thứ nhất, có rất nhiều lốithoát, và thứ hai, họ đã đi qua một, hoặc một vài cổng thoát trước đây. Điềunày có nghĩa là tôi đã xuất hiện ở đâu đó ở giữa Thánh Tích.

Đứng dậy, tôi sờ lại tất cảđồ đạc của mình. Nhận thấy con dao găm vẫn còn giắt trên người, tôi tháo nó ravà đưa cho Caera. “Tôi đã phải mượn nó cho trận chiến vừa rồi. Trả lại nó chocô này.”

Cô ấy nhận con dao găm màkhông nói một lời, một biểu cảm mà tôi không tài nào hiểu được xuất hiện trên vẻmặt cô. Chỉ khi tôi quay lưng bước đi, cô ấy mới lên tiếng.

“Khoan đã,” cô nói với giọngnặng nề mà trước đây cô chưa từng nói.

Tôi quay đầu lại, vừa kịp lúcđể bắt lấy con dao găm mà cô ấy ném lại vào tôi. “Anh sẽ cần những thứ này khi anhra khỏi Thánh tích này.”

Tôi liếc xuống con dao gămtrên tay, nhận ra rằng có một đồng xu được buộc vào cán dao mà trước đó khôngcó. Cái đồng xu gia huy này được chạm khắc tinh xảo, một đôi cánh lông vũ dangra dài từ một chiếc khiên.

“Tiểu Thư Caera!”Taegen lớn giọng trước khi cô nàng tóc xanh nước biển giơ tay lên ngắt lời.

“Ý cô là sao?” Tôihỏi, ánh mắt nhìn Caera, người đang rót một chất lỏng bốc hơi nước lên vào chiếccốc kim loại của mình.

“Đó sẽ là cách dễ dàng nhấtđể chứng minh bản thân mình mà không cần phải tiết lộ danh tính của anh trước mặttất cả các quan chức trong vương quốc đang chờ đợi các ascender rời khỏi ThánhTích.” Caera nhấp một ngụm trước khi nhìn tôi với ánh mắt nghiêm túc. “Chỉ cầnnói rằng anh là một ascender du mục của Thượng Huyết Tộc Denoir.”

Tôi đã không nghĩ đến khảnăng sẽ có người chờ đợi bên ngoài Thánh tích này. Tôi quên rằng đây không phảilà một loại hầm ngục tầm thường nào đó mà các nhà thám hiểm có thể ra vào tùythích như ở Dicathen. Một trong những mục đích cơ bản của những thánh tích nàylà đem về các thánh vật thất lạc của ​​các pháp sư cổ đại, vì vậy đương nhiênlà sẽ có các quan chức đảm bảo rằng ai cũng phải tuân theo luật lệ đó.

“Vậy còn con dao găm thìsao? Tôi tưởng nó thuộc về anh trai cô mà?” Tôi hỏi khi nới lỏng chiếc giahuy buộc vào con dao găm.

“Thì đúng là vậy. Đó làlý do tại sao tôi mong anh sẽ trả lại nó cùng với chiếc gia huy đó,” Caera trảlời. “Một khi anh đến thủ phủ ở vùng trung tâm Alacrya thì anh sẽ dễ dàng tìmđược biệt thự của Thượng Huyết Tộc Denoir.”

“Vùng trung tâm?”Lông mày tôi nhíu lại. “Tôi không có ý định—”

“Vậy anh có muốn tôi lấylại con dao găm và cái gia huy không?”

Tôi nắm chặt đồng tiền vàngtrong tay và đưa ra quyết định. “Điều gì khiến cô nghĩ rằng tôi sẽ trả lại nókhi tôi ra khỏi thánh tích này?”

“Thượng Huyết Tộc Denoirluôn có mắt nhìn người rất chính xác,” cô nói một cách đơn giản. “Anh biết mộtbí mật của tôi, và tôi cũng biết một bí mật của anh. Tôi sẽ không cố ép anh đicùng với chúng tôi, nhưng tôi hy vọng rằng chúng ta có thể gặp lại nhau, và cùngnhau trò chuyện trong hoàn cảnh tốt hơn. ”

“Chờ đã, cô định chỉnhư vậy mà để anh ta đi thật luôn hả?” Daria đứng dậy. “Tôi vẫn có một vàiphù hiệu simulet mà anh có thể đem theo này. Khi chúng tôi đã hoàn tất công việcở đây, Huyết Tộc Lihndert chắc chắn có thể cung cấp cho anh bất cứ thứ gì anhmuốn. Tôi đã nói điều này trước đây rồi đó, nhưng chúng tôi thực sự luôn cầncác Tiến Công mạnh mẽ.”

“Có gì đó thiếu thiếu. Tôinhớ hình như cô cũng nói đẹp trai nữa mà ta,” Regis nói thêm.

Daria đỏ mặt và trừng mắtnhìn cậu ta. “Ừ-Ừ, đúng vậy. Theo lẽ thường thì nói vào câu khen ngợi tâng bốcvẻ ngoài cũng có tác dụng chứ bộ.”

“Cảm ơn vì lời đề nghị,nhưng tôi e là sẽ phải từ chối,” tôi nói với Daria. “Còn cái gia huy và dao gămnày, tôi sẽ trả lại chúng sau.”

Tôi trao đổi ánh mắt vớiTaegen và Arian. Trong khi cả hai người họ có vẻ hơi miễn cưỡng, nhưng họ vẫn gậtđầu với tôi.

Tôi đi về phía cuối phòngthánh địa, nơi có một cánh cửa đóng kín đang chờ đợi. Mở ra nó, tôi thấy mộtcánh cổng dịch chuyển sáng lấp lánh mà tôi biết sẽ đưa tôi đến một nơi khác vớibọn họ.

“Tên của anh,” cô ấy nói trướcánh lửa bập bùng.

Quay lại, tôi có thể thấyCaera đứng dậy. “Tôi không cần biết anh thuộc huyết tộc nào, nhưng ít nhất mộtcái tên…”

Một câu hỏi đơn giản, ấy màtôi thấy mình rất khó trả lời câu đó. Bất chấp những thay đổi về ngoại hình củatôi, nói ra cái tên Arthur sẽ không khôn ngoan — quá nhiều người Alacryan đã biếtđến danh tính của vị Lance lừng lẫy tăm tiếng đó trong cuộc chiến tranh.

Nhưng đồng thời, tôi khôngmuốn một cái tên tầm thường để sống chui sống lũi ẩn nấp khỏi bọn họ. Mục tiêucủa tôi ở đây không phải là để sống một cuộc sống ẩn nấp cả đời.

Mặc dù tôi cần một khoảng thờigian ở ẩn trong khi tôi trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng lần này sẽ không giống nhưviệc tự gọi mình là Note trong thời gian tôi đóng giả mạo hiểm giả đeo mặt nạ.

Không. Tôi muốn tên của mìnhlà một tuyên bố đanh thép mà không ai khác ngoài những người thân của tôi, và cảAgrona cũng như asura sẽ biết. Và mục tiêu của tôi sẽ là, vào thời điểm Agronanghe thấy cái tên này và liên kết nó với con người thật của tôi, y sẽ biết rằngtôi đã trở thành một một kẻ thù đủ mạnh để chống lại y.

“Tên tôi là Grey,” tôi trả lời,bước qua cổng.

***

Cả tôi và Regis đều cảnhgiác cao độ khi chúng tôi bước qua cổng, mong đợi các con quái thú aether khác.Tôi nửa hy vọng rằng cánh cửa sẽ vẫn tồn tại như trong phòng thánh địa đầu tiên.Lần đó, với chút ít kiến ​​thức hạn chế về cổ tự aether, tôi đã có thể mở khóanó để có thể quay trở lại nghỉ ngơi và thử lại thử thách nhiều lần.

Tuy nhiên, những gì chúngtôi gặp phải là sự im lặng đáng sợ, và một hành lang rộng khoảng hai bờ vai, đượcthắp sáng rực rỡ bởi những vật phẩm thắp ánh sáng chạy dọc trên đỉnh tường. Tôiquay lại thì thấy cánh cổng mà chúng tôi đi qua đã biến mất, chỉ còn lại mộtcon đường duy nhất.

“Chà, điều này thật quái lạ,”Regis nói, cái đuôi từ ngọn lửa màu đen và tím đung đưa qua lại khi cậu ta đibên cạnh tôi.

“Ừ.” Mắt tôi đảoqua trái và phải, không bao giờ đứng yên một chỗ khi adrenaline dồn dập trongtôi. Thật quá yên tĩnh và bình lặng, nhưng với ánh sáng trắng và những bức tườngtrắng mịn vô cùng, tôi không thể kìm được sự căng thẳng đang dần gia tăng.

Tuy nhiên, khi chúng tôi đibộ, chắc hẳn tôi đã kích hoạt điều gì đó vì những chữ cổ tự đột nhiên sáng lêntrên bức tường ở hai bên tôi, và đèn hành lang đột nhiên chuyển sang màu tím.

Tôi không có nhiều thời gianđể phản ứng trước một sức mạnh không thể diễn tả đột nhiên kéo chúng tôi vềphía trước, đưa cả tôi và Regis trước một lối vào cực kì to lớn được làm bằngthứ trông giống như tinh thể đen, hoàn toàn khác với con đường mà chúng tôi vừađi.

Không khí đột ngột quay trởlại phổi khiến tôi nhận ra mình đã nín thở nãy giờ. Trên cánh cổng kiên cố màuđen đục là những vết chàm mà chỉ khi xem xét kỹ hơn thì tôi mới biết đó là nhữngcổ tự.

‘Chào mừng, Thực Thể CủaAether Và Da Thịt. Hãy vào đi,” một giọng nói đột nhiên cất lên trong đầu tôi.Sau khi chia sẻ tinh thần để dùng thần giao cách cảm với cả Sylvie và Regis,tôi đã quen với những giọng nói trong đầu. Tuy nhiên, lần này rất khác. Lần nàykhông phải như ai đó hoặc thứ gì đó đang nói. Có cảm giác như đó là suy nghĩ củachính tôi với bản thân mình vậy.

“Ngươi có nghe thấy giọngnói đó chứ?” Tôi hỏi Regis.

Cậu ta nghiêng đầu. “Tôi cónghe loáng thoáng thấy điều gì đó, nhưng giọng nói quá khó nghe.”

“Chỉ để đề phòng thôi,nhưng chui vào trong ta đi.”

Khi hình bóng mờ ảo của ngườibạn đồng hành của tôi biến mất trong lưng tôi, tôi nhìn xung quanh một lần nữa.Bây giờ không có hành lang phía sau tôi, chỉ có ba bức tường trắng, một trần vàsàn màu trắng và một cánh cổng tinh thể vững chắc tỏa ra ánh sáng tím. Tôi bướctới trước cửa, thận trọng đưa tay về phía cửa.

Tuy nhiên, khi các đầu ngóntay tôi chạm lên bề mặt, một cảm giác ấm áp và gần như quen thuộc bao trùm lấytôi và bàn tay tôi chìm vào trong lớp tinh thể rắn chắc.

Tôi lưỡng lự không muốn bướcvào, nhưng tôi rất tò mò với bất cứ thứ gì ở phía bên kia, rồi tôi bước tiếp mộtlần nữa qua một lối vào ẩn cực huyền bí kia.

Cánh cổng tinh thể nhấp nháyvà xoay tít như hàng triệu mảnh nhỏ rắn chuyển động tạo đường cho tôi đi qua.Cho đến khi cuối cùng, toàn bộ cơ thể của tôi đã hoàn toàn đi xuyên qua nó.

[] [] []

#Darkie