The Beginning After The End (Ánh Sáng Nơi Cuối Con Đường)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 385

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 766

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 263

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1786

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 731

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8142

Chương 274

” 

Tôi đã quen với việc chuẩn bịtinh thần trước những điều bất ngờ ấp đến. Mặc dù điều đó nghe có vẻ thô thiểnvà sáo rỗng, nhưng ở một khu vực xa lạ không tuân theo bất kỳ quy luật nào củathế giới mà tôi đã sống, đó là tất cả những gì tôi có thể làm để khống chế cơnlo lắng tê liệt đang rình rập trong tôi.

Tuy nhiên, khung cảnh hiệnlên trước mặt tôi khi vô số tinh thể màu đen và tím tách rời nhau thật kỳ lạ… đếnquen thuộc.

Nó không hoành tráng như đạisảnh của những bức tượng chimera, hay như căn phòng hư vô màu tím có mấy bục thềmlơ lửng.

Không. Có vẻ như đây là mộtphòng thí nghiệm của một người còn lộn xộn hơn cả ông Gideon. Căn phòng khá rộng,nhưng cảm giác thật chật chội với khoảng hơn chục cái bàn bày bừa khắp phòng, mỗichiếc bàn có hàng loạt cốc và ống nghiệm. Bao quanh các bức tường trong cănphòng hình lục giác này là những chiếc kệ bằng kính chứa đầy đồ trang trí và hộpđựng khác nhau — một số trống, một số thì không.

Chỉ có một bức tường là khácbiệt, và đó là bởi vì nó có một cánh cổng dịch chuyển. Không giống như hầu hếtcác cổng dịch chuyển tỏa ra nhiều ánh sáng rực rỡ, cổng này trông giống như tôiđang nhìn qua một màn kính vậy. Ở phía bên kia rõ ràng là các lính canh gác mặcáo giáp mạ màu đen trong một căn phòng trống rỗng.

“Huh. Với một lối vàonhư thế, tôi cứ tưởng nó sẽ dẫn đến một nơi nào đó… xịn hơn chỗ này,” Regis nóitrước khi mắt cậu nhìn vào cánh cổng. “Ít nhất thì cuối cùng chúng ta cũng sẽra khỏi đây.”

“Đợi đã.” Mắt tôiđảo khắp phòng thí nghiệm. “Giọng nói trong đầu ta gọi ta là ‘Thực thể củaAether và Da Thịt’.”

“Chắc chắn phải có gì đó kháctrong căn phòng này,” tôi nói khi mắt tiếp tục tìm kiếm mọi ngóc ngách của cănphòng. “Ta đoán rằng nó sẽ không cho ta vào đây chỉ cho không thôi đâu.”

“Đợi đã.” Regisnheo đôi mắt sắc bén. “Đó là lý do tại sao cậu không muốn quay trở về với nhữngascender khác à? Cậu cho rằng một điều gì đó như thế này xảy ra ư?”

“Cũng có một chút,” tôi nóitrong khi đi qua lối đi giữa những chiếc bàn kim loại. “Có quá nhiều biến số màta không thể hiểu được, chẳng hạn như việc tìm thấy con dao găm của anh trai củaCaera trong khu rừng của con rết đó. Nhưng điều chắc chắn ta biết đó chính là sựhiện diện của ta sẽ ảnh hưởng đến tất cả các khu vực trong này, vì vậy có thể giảđịnh rằng bất cứ ai xây dựng các thánh tích này chỉ muốn những thực thể liên quan đến aether vào được sâu trong đây.”

“Vậy còn tất cả những trườnghợp mà các người Alacryans có thể vào đây và mang về những thánh vật của cácpháp sư cổ đại để dâng cho Vritra trong quá khứ thì sao?” Regis nói. “Nhữngascender kia có nhắc đến điều đó, và tôi thậm chí cũng có chút ký ức thoáng quavề điều đó thông qua ký ức của Uto.”

Tôi dừng lại, suy nghĩ mộtlúc trước khi lắc đầu. “Không có gì là chắc chắn cả. Mặc dù vậy, ta cho rằngThánh Tích này đã xuống cấp rồi. Các Thánh Tích có thể đủ mạnh để ngăn chặn cácasura thâm nhập vào, nhưng không có thứ gì có thể tồn tại mãi mãi, đặc biệt làmột thứ phức tạp như nơi này.”

“Dù sao đi nữa, cănphòng này không chỉ là một lối ra đơn giản như vậy đâu.” Tôi quay về phíangười bạn đồng hành của mình. “Ngươi có biết các thánh vật trông như thếnào không?”

“Ngoài lượng lớn aether đượcgiữ bên trong chúng ra, thì chúng có thể trông giống như bất cứ thứ gì, từ mộtcuốn sách, một cổ vật, cho đến một khúc xương. Nhưng tôi biết rằng cái phù hiểusimulet mà cô quần đ—Daria đã đề cập đến một vài lần được tạo ra bằng cách tậndụng kiến thức có được từ một trong cái thánh vật đó,” cậu ta trả lời trước khingẩng lên. “Cậu có nghĩ rằng chúng ta có thể tìm thấy thứ gì đó trong cănphòng này trước khi rời đi không?”

Có gì đó rất kỳ lạ ở cănphòng này, nằm ở chỗ nó trông giống như một phòng thí nghiệm bình thường nhưnglại thiếu đi các vật phẩm quan trọng. So sánh phòng thí nghiệm này với phòngthí nghiệm của Gideon, ngoài những cái cốc thí nghiệm, khuôn và đồ vật lặt vặtđầy rẫy khắp nơi khác, đó chính là sách.

Cho dù đó là sách giáo khoahay hồ sơ để lưu trữ luôn có rất nhiều giấy tờ vươn vãi khắp nơi. Tuy nhiên, ởđây lại không hề có.

Khi Regis tiếp tục tìm kiếm quanhphòng thí nghiệm, hy vọng tìm ra manh mối nào đó về vị trí hiện của chúng tôi,tôi dùng cách khác để tìm.

Nhưng ngay cả với tầm nhìnđược cường hóa của mình, tôi không thể cảm nhận được bất cứ thứ gì làm bằng aetherở đây ngoài cổng dịch chuyển.

Do tôi đã suy nghĩ quá nhiềuchăng? Giống như Regis đã nói, cuối cùng thì nơi này chỉ đơn giản là một con đườngđể thoát Thánh tích thôi ư?

Tôi gần như từ bỏ khi Regisnôn nóng chờ đợi bên cánh cổng, cái đuôi bóng mờ của cậu ta vẩy vẩy, thì tôi chợtnhớ lại những lời giọng nói vang vọng trong đầu tôi.

Nó đã gọi tôi như một “thựcthể của aether”, vì vậy có lẽ chỉ cố gắng phát hiện ra aether trong cănphòng này là không đủ.

Không còn gì để mất, tôi giảiphóng một luồng khí aether, bao trùm căn phòng trong một áp lực ngột ngạt.

“Cái gì…” Regis cứng người,bối rối trước hành động đột ngột của tôi cho đến khi căn phòng bắt đầu thay đổi.Như thể mọi thứ mà tôi nhìn thấy, ngửi thấy và cảm nhận được trong căn phòngnày chỉ là ảo giác, rồi mọi thứ bắt đầu phai dần… kể cả sàn nhà.

Tôi bắt đầu rơi xuống, rồichợt dừng lại. Cảm giác như tôi giật mình tỉnh giấc sau một giấc mơ đang rơi xuốngthì chân tôi đột nhiên chạm vào một cái sàn chưa từng tồn tại một giây trước.

Tôi nghe thấy tiếng Regis giậtmình thốt lên, nhưng mắt tôi vẫn tập trung vào công trình trước mặt. Một cái bệcao vài mét với những dòng chữ cổ tự aether xung quanh nó. Bốn vòng sáng xoayvòng mà không bao giờ chạm vào nhau trên các những viên đá phát sáng khắc nhữngchữ cổ tự rune phức tạp giống nhau bề mặt của nó.

Nổi ngay trên bệ đỡ ở giữaquầng sáng bằng đá là một viên tinh thể nhỏ lấp lánh. Nó tỏa ra ánh sáng màuhoa oải hương rực rỡ, và mặc dù trông nó có vẻ rất có giá trị, nhưng lượngather mà nó phát ra lại rất ít. Tuy nhiên, có một thứ gì đó trong căn phòng nàychứa một lượng aether không thể nào cân đo được.

Regis, mặc dù cảm nhậnaether của cậu ta không nhạy như tôi, nhưng cậu ấy cũng cảm nhận được điều đó vàcậu ta đi tìm kiếm khắp phòng.

Nhìn xung quanh, tôi nhận ratình trạng xuống cấp của căn phòng này. Không giống như ảo ảnh về phòng thínghiệm kia, những bức tường đầy đá cổ tự rune đã bị nứt và sứt mẻ. Thậm chí còncó một vài cái lỗ to bằng cỡ người trên mặt đất và trên những bức tường, đống gạchvụn vẫn còn vương vãi trên sàn nhà.

Điều khiến tôi căng thẳng vàgần như sợ hãi là nguồn ather này không chỉ tỏa từ chỉ duy nhất một nơi. Nóliên tục chuyển động và mặc dù tôi có thể cảm nhận được, nhưng đây là lần đầutiên tôi thực sự không thể nhìn thấy nó.

“Ai đó!” Tôi gầmlên, mắt tôi cố gắng theo dõi đống aether di chuyển.

Đột nhiên, tôi có thể cảm thấynó đang tiến nhanh đến từ phía bên kia của căn phòng. Không thể biết thế lực vôhình này mạnh đến mức nào, tôi vận aether và tung một cú đấm về phía trước.

Điều kỳ lạ là đáng ra sức mạnhtừ cú đấm của tôi hoặc phải đi xuyên qua không khí, hoặc trúng một thứ gì đó vàlàm nó bay đi, hoặc làm bàn tay và cánh tay của tôi bị thương. Tuy nhiên, khôngcó điều nào trong số đó xảy ra.

Nắm đấm của tôi chắc chắn đãtrúng một thứ gì đó rắn chắc, nhưng có cảm giác như sức mạnh từ đòn tấn công củatôi đã bị vô hiệu hóa hoàn toàn.

Và hiện ra trước mặt tôi, vớibàn tay nắm lấy nắm đấm của tôi, là một dáng người cao khoảng 2m.

“Chà, vậy là cậu có thể cảmnhận được ta à,” giọng nói vang lên với một biểu cảm sốc.

Tôi rụt tay lại và lùi lạitrong khi Regis xuất hiện bên cạnh tôi, nhe răng nanh.

Bóng dáng người đó có màutím đục với mái tóc cắt ngắn cùng màu. Phần bộ phận duy nhất trông có vẻ nổi bậthơn là những hình xăm dòng chữ cổ tự dài khắp cơ thể của dáng người đó. Hìnhxăm đó thậm chí còn chạy dọc lên má và trán của bóng người đó, chỉ chừa lại mắt,mũi, miệng và cằm.

Thực thể đó đang quan sáttôi, lông mày nhíu lại và đôi mắt sáng rực lên. “Cậu có một lõi aether,nhưng lại không có hình xăm aethernào để bảo vệ cơ thể mình.”

“Hình xăm aether?” Tôi hỏi vànhìn Regis một cách bối rối.

Đôi mắt thực thể đó nheo lạimột cách hứng thú. “Ta hiểu rồi. Một con người với cơ thể của một asura –nói đúng ra là cơ thể của một con rồng. Thật là một hiện tượng bất thường chưatừng có tiền lệ trước đây.”

Sinh vật đó nhìn xuốngRegis, người đang bối rối trước ánh nhìn của nó. Vẻ mặt kinh ngạc lại một lần nữahiện lên trên khuôn mặt của thực thể đó. “Còn cậu đây thì mang trong mình ấntự của sự hủy diệt, nhưng kiến ​​thức về nó thì vẫn còn trong tâm trí con ngườivới cơ thể asura kia.”

“Ngươi là ai?” Tôihỏi, aether vẫn đang vận trong tôi, sẵn sàng tấn công.

“Ta đã chờ đợi từ rấtlà lâu rồi, nhưng những gì xuất hiện trước mắt ta bây giờ thật quả là một điềumà ta chưa hề nghĩ là sẽ khả thi.” Sinh vật đó vẫy tay, và tôi thấy mìnhđang ở trong một khung cảnh rộng lớn không thể tưởng tượng được, toàn bộ nơinày bao quanh bởi một mái vòm màu tím mờ. Còn thực thể đó, người vừa ở ngay trướcmặt tôi, giờ đã đứng cách đó vài thước và Regis thì đã biến mất.

“Ngươi đã làm gì vớiRegis?” Tôi gầm lên, tìm kiếm bạn đồng hành của mình.

“Con cún ấy vẫn an toàn thôi.Dù gì thì đây cũng là một thử thách về kỹ năng dành cho riêng cậu mà.” Thực thểđó bước về phía tôi. “Ta biết cho đến nay, cậu đã phải trải qua nhiều thử thách,nhưng ta thực sự hy vọng rằng cậu sẽ vượt qua được thử thách cuối cùng này.”

“Ngươi nói đúng. Kể từkhi bị ném vào ngục tối trời đánh thánh đâm, quan âm ruồng bỏ này, có vẻ như tấtcả những gì ta phải làm là đối mặt với thử thách này sang thử thách khác.”Miệng tôi cong lên thành một nụ cười nhếch mép khi sự tức giận trong tôi dânglên. “Ít nhất lần này, không giống như những thứ quái dị khác mà nơi này đã tốtbụng quăng vào ta, ngươi là thực thể có trí khôn có khả năng nói cho ta biết mộtsố câu hỏi đang làm ta bứt rứt.”

“Đương nhiên rồi,” thực thểđó nói khi một ngọn giáo bằng aether hiện ra trên tay. “Tất nhiên là saukhi cậu chứng minh được thực lực của mình trước.”

Tôi đã rơi vào ngục tối cổ đạinày sau khi không thể bảo vệ được Dicathen. Những kẻ duy nhất tôi có thể đổ lỗilại quá xa tầm với của tôi, và những kẻ duy nhất tôi có thể trút giận là nhữngcon quái vật khát máu trong này.

Bây giờ, đứng trước mặt tôilà một thực thể có trí tuệ và sức mạnh tối thượng, tự cho mình là ‘thử thách cuốicùng’.

Chứng minh thực lực cái đít ấy.

Tôi lao lên, cầm con dao gămmàu trắng trên tay. Lưỡi dao của tôi lao đến trục thương tím của gã, và một lầnnữa, lực tấn công của tôi lại bị vô hiệu hóa. Đây là một cảm giác khác biệt sovới khả năng thay đổi trọng lực của đối thủ mà Cylrit, retainer của Scythe Serisđã thực hiện. Không hề có bất kỳ sự chậm trễ hoặc độ giật lùi mà tôi có thể lợidụng được.

Đòn tấn công của tôi chỉ đơngiản là dừng lại ngay lập tức.

Lao vào đối thủ của mình,tôi tiếp tục tung một đòn vào xương ức của tên này, vận aether liên tiếp nhanhchóng qua cánh tay của tôi giống như tôi đã làm với Bùng Tốc để tối đa hóa sứcmạnh và tốc độ của mình.

Hệt như lần trước. Đòn tấncông của tôi dừng lại ngay khi nó chạm vào bên dưới lồng ngực của thực thể này.

Tuy nhiên, tôi đã nhận thấymột điều gì đó. Những chữ cổ tự trên từng inch cơ thể của thực thể này có hơiphát sáng khi aether được truyền vào chúng.

Hai chúng tôi nhanh chóng tungra liên hoàn cước, với tôi là người tấn công. Sử dụng con dao găm của mình nhưmột phần mở rộng của cánh tay phải, tôi chém, đâm, đá và đấm với sự kết hợp mọiđòn tấn công của mình với một cách thế phòng thủ hoàn hảo.

Để tránh né một loạt những vếtđâm mờ ảo từ ngọn giáo phát sáng của tên này, tôi dùng lòng bàn tay trái đểchuyển hướng đòn đánh cuối cùng xuống bên phải và lấy đà để tung ra một cú đâmngược vào đầu thực thể.

Y như tôi đã dự đoán, những dòngchữ cổ tự ấy phát sáng một lần ở khu vực mà thực thể ấy biết tôi sẽ tấn côngvào. Và cũng như tôi đã dự đoán, mũi con dao găm của tôi chỉ lơ lửng ngay trêntai phải của tên này thôi.

Thực thể đó vung ngọn giáo củamình, lùi lại một khoảng cách giữa chúng tôi trước khi lao về phía tôi một lầnnữa. Trong khi khả năng phòng ngự vô hiệu tiện lợi đến khó chịu, tôi phải thừanhận rằng kỹ thuật dùng giáo của thực thể này là vô cùng đáng kinh ngạc.

Trục giáo ấy uốn cong như thểnó được làm bằng gỗ, uốn vòng và uốn lượn trong không khí với mỗi cú đâm và chémnhắm thẳng vào tôi, như thể ngọn giáo của ấy thực sự là sinh vật sống vậy.

Tuy nhiên, các kỹ năng kiếmthuật của tôi cũng không có gì đáng để chê bai, và thể chất asuran của tôi cũngcàng nâng cao khả năng của tôi. Tôi cúi người, cản phá và chuyển hướng các đòntấn công ấy cho đến khi cả hai chúng tôi đều kẻ tám lạng, người nửa cân.

Nhưng đó là những gì tôi muốnthực thể ấy nghĩ.

Tôi đã nhận ra rằng cơ chếphòng thủ vô hiệu hóa đòn tấng công kia không phải là tự động. Cách đôi mắt củasinh vật đó liên tục theo dõi chuyển động của con dao găm của tôi để chặn nó lạiđã chứng minh điều đó.

Thực thế đó tung đòn, nhắm mũithương thẳng vào xương đòn trái của tôi. Thay vì bước qua một bên để né, tôicúi vai trái về phía trước và nắm lấy trục bằng tay trái. Trong khi kéo ngọngiáo của thực thể đó về phía mình, tôi vận aether vào con dao găm ở tay phải củamình.

Một lần nữa, những chữ cổ tựrune lại phát sáng và tôi đã có thể cảm nhận được aether đang bảo vệ phần bụngcủa tên đó. Và đương nhiên là làm đếch gì có vụ dễ ăn thế.

Thay vì tấn công vào bụng,tôi đưa chân phải của mình về phía trước và đâm hụt qua trước khi móc cánh tayphải của tôi vào ngay dưới nách thực thể.

Tên này sẽ không bao giờ ngờđược cú quật qua vai cho đến khi tôi tỏa ra aether ra và buông dao găm của mìnhra và quật thẳng thực thể này xuống đất.

Theo sau đòn đó, tôi ngay lậptức tập trung ather vào lòng bàn tay để chuẩn bị cho một cú nổ. Đột nhiên, tên thựcthể đã nằm trên mặt đất ngay trước mặt tôi, giờ đã cách xa hơn một chục thước.

“Cái quái gì thế,” tôi lẩm bẩm.

Thực thể đó bình tĩnh đứng dậy,vẻ mặt nghiêm túc hơn một chút. “Rất tốt. Ta phải thừa nhận rằng thật xấuhổ khi để cậu có thể tung trúng một đòn.”

Lông mày nhíu lại trong tậptrung, rồi ông ta đâm cây giáo của mình về phía trước. Tôi tránh sang một bên,hy vọng ngọn giáo của ông ta sẽ vươn về phía trước – dù sao thì ông ta cũng làmột người sử dụng được aether – nhưng rồi đầu vũ khí của ông ta biến mất và bỗngmột cơn đau nhói bùng lên từ vai tôi.

Mũi nhọn đã chĩa ra từ mộtcánh cổng dịch chuyển được đặt ngay bên hông tôi.

‘Luôn thận trọng và chuẩn bịtrước các bất ngờ ập đến,’ tôi tự nhắc nhở mình.

Dựa vào aether để phục hồi vếtthương, tôi vận aether vào chân một lần nữa và lao về phía thực thể kia. Ngoạitrừ lần này, tôi sẽ không thể đến gần ông ta hơn nữa cho dù tôi đã chạy nhanhvà xa đến mức nào.

Thực thể đó đâm vào một cánhcổng nhỏ trước mặt ông ta một lần nữa, nhưng lần này tôi đã có thể né được đòntấn công của ông ta nhờ vào một chút chậm trễ giữa sự dao động của aether vàlúc ngọn giáo xuất hiện từ cánh cổng.

“Kỹ thuật và sức mạnh thể chấtcủa cậu là hoàn toàn tuyệt vời, nhưng đòn tấn công của cậu trước đó chỉ là ănmay thôi,” ông ta nói và chuẩn bị lao về phía trước một lần nữa.

Cúi đầu xuống, tôi giấu nụcười nhếch mép của mình, để dòng aether chảy tự do khỏi lõi của tôi. Tôi có thểcảm thấy aether xung quanh phản ứng khi lượng aether khủng bố bùng ra từ khắp cảcơ thể tôi.

Tôi chào đón cả luồng hơi ấmquen thuộc lan tỏa từ lưng dưới và kiến ​​thức tràn ngập trong đầu tôi.

Sau đó, tôi bước tới.

Chỉ trong duy nhất một bướcthần thánh đã đưa tôi đến sau lưng thực thể đó, với lượng aether khủng bố tỏara khắp cơ thể tôi dưới hình dạng sấm sét tím.

“Cú này có ăn may nữa không?”Tôi hỏi và đâm thẳng con dao găm vào lưng của thực thể.

[] [] []

#Darkie