The Beginning After The End (Ánh Sáng Nơi Cuối Con Đường)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 379

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 763

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 262

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1777

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 727

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8069

Chương 276

” 

Tôi bước qua cánh cổng, thựcsự không biết nên mong chờ chuyện gì ở phía bên kia.

Điều thậm chí còn không xuấthiện trong tâm trí tôi – trong số tất cả mọi thứ đã xảy ra cho đến nay, vớikinh nghiệm của tôi gặp người Alacryan ở cả Dicathen cũng như ở Thánh tích – lànhìn thấy hai người lính canh đứng hai bên tôi thực sự giật bắn người trong kinhngạc và thét lên trong sợ hãi.

Regis phát ra một tiếng cườisảng khoái, trong khi tôi thực sự không biết phải làm gì với tình huống này.

Người gác cổng bên phải tôi,một người đàn ông khá đầy đặn mặc áo giáp sắt mà rõ ràng là không thể vừa vớicái bụng bự kia, đang cố gắng nhớ lại những huấn luyện nhỏ mà anh ta đã trảiqua, và cố gắng chĩa mũi giáo đang run rẩy của mình về phía tôi. Một giây sauthì người lính gầy hơn — mặc dù không nhiều là bao — bạn của anh ta cũng làmtheo.

“X-Xưng danh tính đi?”Người lính gầy hơn run rẩy nói.

Tôi nghĩ trong giây lát mìnhnên trả lời như thế nào khi người lính tròn tròn mở miệng.

“C-Có phải a-anh vừa từThánh Tích ra không?” Anh ta nói lắp bắp, đầu quay trái quay phải loạn xạ.

‘Chả cần bận tâm trả lời bọnchúng chi đâu. Giết quách chúng đi,’ Regis rên rỉ.

Bỏ qua giọng nói thúc giụctôi giết người trong đầu, tôi nhìn người lính gác tròn tròn đang lúng túng dướiánh mắt của tôi và trả lời, “Đúng thế.”

Ngưới lính gác gầy hơn bêntrái tôi thở dốc hơn.

Càng lúc tôi càng không thểkìm được cảm giác đảo mắt.

“T-Th-Thưa quý ngài Ascenderđánh kính,” anh chàng tròn trịa bắt đầu nói, cúi đầu hết mức cơ thể cho phéptrước khi ngẩng đầu lên. “Xin cho phép thuộc hạ hướng dẫn người đến gặp thị trưởngThị trấn Maerin.”

Người tròn hơn ra hiệu chotôi theo sau anh ta và người gầy hơn đi sát phía sau. Dẹp đống suy nghĩ vẩn vơrằng có lẽ một trong số họ nên ở lại gác cổng, tôi bắt đầu quanh sát khung cảnhxung quanh mình.

Trái ngược với… năng lực tuyệtvời và sự chuyên nghiệp đẳng cấp được thể hiện bởi hai tên lính gác, sảnh màtôi được dẫn qua thực sự tráng lệ và nguy nga. Mặc dù không to lớn – không rộnghơn kích thước của một ngôi nhà bình thường ở thị trấn Ashber là mấy – nhưng nócó những đặc điểm rõ ràng thể hiện được vị thế và tầm quan trọng của kiến trúcnày. Cả hai bên đều có một hàng cột sừng sững, trên mỗi cái đều là những ngọn lửathực sự đang bập bùng cháy.

Khi quan sát kỹ hơn, tôi cóthể thấy những hình chạm khắc tinh xảo về thứ rõ ràng là một con Basilisk (Darkie: Làchủng tộc của gia tộc Vritra) ở dạng hình người đang được tôn thờ bởi nhữngngười đàn ông và phụ nữ. Mỗi cây cột kể một câu chuyện ngắn gọn, tất cả đều dẫnđến cùng một thông điệp về về việc tôn thờ các Basilisk, khiến tôi thấy buồnnôn.

Cố lờ đi cái nhìn lén lút củagã tròn hơn, cả ba chúng tôi đi trên con đường lát đá cẩm thạch nhẵn bóng trongyên bình, cho đến khi chúng tôi đến cánh cửa bằng gỗ keo. Ánh sáng lọt vào giữakhe cánh cửa, và tôi chợt nhớ đến niềm khao khát được nhìn thấy mặt trời củamình.

Cánh cửa mở ra với tiếng rítnặng nề, cho đến khi tôi được tắm mình trong những tia nắng mặt trời trầm ấm. Ngựctôi quặng lại, và tôi đang cố gắng kìm nén những giọt nước mắt lại. Cảm giác ấmáp của mặt trời bao trùm lấy tôi, ấm ấp như vòng tay của mẹ.

“Uhh… thưa quý ngài Ascenderđáng kí—”

“Suỵt! Chắc ngài ấy đang tuluyện hoặc tiếp thu kiến thức chuyên sâu đó!”

Tôi nhắm mắt lại trong giâylát và gom hết can đảm trước khi bước qua luồn ánh sáng bao trùm qua người tôinhư mật ong ấm áp.

Khi mắt tôi điều chỉnh đểthích nghi, tôi có thể thể thấy khung cảnh xung quanh… không có gì ấn tượng cholắm.

Những ngôi nhà một tầng xây bằnggạch vữa cách đều nhau ở hai bên con đường lát đá cuội rộng cỡ hừng một cỗ xe. (Darkie:yeah… typical America measurement unit…) Tôi có thể thấy các dân thường đangtiếp tục làm những công việc hàng ngày của họ, treo đồ trên dây phơi quần áo,chăm sóc khu vườn của họ trong khi lũ trẻ chạy quanh chơi đùa, vung kiếm gỗ bọcvải. Thậm chí có đứa trẻ còn dùng than vẽ những nét nguệch ngoạc lên lưng bạnmình.

Đôi mắt tôi tiếp tục đảo qualại, ngắm nhìn cho đến khi tôi ngửi thấy mùi hôi thối từ một ngôi nhà ở hẻm sauchúng tôi.

“Hãy cố chịu đựng mùi hôicho đến khi chúng ta đến được trung tâm thị trấn, thưa quý ngài Ascender đángkính,” người gầy hơn nói, nhận thấy sự thay đổi trong biểu cảm của tôi.”Chúng ta vẫn đang ở rìa thị trấn, nên mùi từ khu vực rìa thị trấn vẫn thấmqua các bức tường.”

Tôi quay lại và thấy một bứctường cao gần 10 mét ngay sau tòa kiến trúc mà chúng tôi vừa bước ra.

“Có thứ gì ở phía bênkia?” Tôi hỏi vì tò mò đơn thuần.

“Những kẻ du mục và các tên kýsinh trùng bị đuổi cổ khỏi thị trấn Maerin vì không nộp thuế hoặc phạm tội đềutập trung ở đó. Thị trưởng nhân từ của chúng tôi đã cho phép họ ở lại khu vựcđó, và thậm chí nhận việc làm từ những cư dân trong thị trấn nếu có nhu cầu,” ngườilính gác tròn giải thích.“ Điều đó cũng bao gồm công việc ban đêm, nếu quý ngàiAscender đáng kính có nhu cầu — ow! Sembi! ”

“Đừng có lảm nhảm nữa,Chumo! Bộ cậu nghĩ rằng quý ngài Ascender đáng kính kia có quá ít lựa chọn đếnmức phải tìm đến những ả đàn bà hôi hám kia ư? “

Cả hai nhảy vào một cuộctranh cãi nảy lửa, thúc cùi chỏ vào nhau và thì thầm những lời lăng mạ như thểhọ không nghĩ rằng tôi sẽ để ý.

‘Tôi tự hỏi liệu bọn này nguthật hay ngu qua đào tạo nữa,’ Regis trầm ngâm, tỏ vẻ thích thú.

Thật thú vị khi thấy rằng,không giống như những Ascender mà tôi đã gặp trong Relictombs, hai gã hề nàykhông có khoảng trống trên áo giáp của họ để lộ ra các ấn mark hay ấn crest nàocả.

Có lẽ việc phô trương các ấnxăm là điều mà chỉ những pháp sư cấp cao hơn mới làm để thể hiện địa vị và sứcmạnh của mình ư? Mải suy nghĩ, tôi không nhận thấy rằng nhiều thường dân mà bọnhọ quen biết đang nhìn chằm chằm vào tôi. Một số có thể giả vờ như thể họ đanglàm gì đó trong khi những người khác chỉ dừng lại và trố mắt nhìn một cách trắngtrợn.

Một số người đàn ông kíchthước lớn hơn tiến ra, ưỡn ngực theo bản năng ngay cả khi đang cúi đầu xuống đểbày tỏ lòng tôn trọng.

Một nhóm các cô gái thị trấnkhông thể lớn hơn em tôi là mấy liền đỏ mặt và liếc nhìn lẫn nhau rồi cười khúckhích với nhau. Tôi cũng bắt gặp hình ảnh một số phụ nữ lớn tuổi đang chỉnh sửađầm của để làm nổi bật ngực của họ, mỉm cười ngọt ngào với ánh mắt mời gọi khi chúngtôi nhìn vào mắt nhau.

“Thấy chưa, Chumo! Nhìn mọingười chỉ biết chảy nước miếng trước quý ngài ascender đáng kính của chúng takìa. Đương nhiên là ngài ấy có vô vàn lựa chọn khác rồi,” gã tên Sembi khoekhoang.

“Văn phòng thị trưởng còncách bao xa?” Tôi hỏi, ném một cái nhìn lạnh lùng vào cả hai người họ.

“C-Chỉ cách vài dãy nhàở trung tâm thị trấn thôi!” Chumo trả lời trong khi cả hai đều co rúm ngườilại rõ ràng dưới ánh mắt của tôi.

Những ngôi nhà sớm nhường chỗcho các cửa hàng mặt tiền khi chúng tôi tiến gần hơn đến trung tâm thị trấn.Tôi bắt đầu hồi tưởng về quãng thời gian sống ở Thị Trấn Ashber. Mặc dù ở đây lớnhơn và phát triển hơn nhiều, nơi này cũng có một bầu không khí yên bình hơn sovới các thành phố Dicathen mà tôi đã từng sống.

Tuy nhiên, khi chúng tôi tiếptục đi bộ, con đường lát đá cuội đột nhiên phân nhánh thành bốn con đường riêngbiệt — một con đường chính và ba con đường nhỏ hơn, mỗi con đường dẫn đến một tòanhà nhiều tầng với kích thước khác nhau với nhiều vùng đất trống xung quanhchúng.

“Những tòa nhà này đểlàm gì?” Tôi hỏi. Ba tòa nhà này là những tòa nhà duy nhất không phải lànhà một tầng nên tôi cho rằng chúng có gì đó khá quan trọng.

“Ah! Ba ngôi trường nàylà niềm tự hào của Thị trấn Maerin chúng tôi!” Chumo ưỡn ngực. “Tòa nhàbên trái của chúng tôi là nơi những đứa trẻ của chúng tôi được nhận ấn mark đầutiên với tư cách là một Thủ Hộ Vệ thực tập, trong khi tòa nhà lớn hơn dành cho cácPháp Giới Sư, và tòa nhà mái đen dành cho những Tiến Công tương lai của chúngtôi!”

“Các giáo viên, giảng viên ởđây đều là những pháp sư lành nghề có ấn Crest,” Sembi nói. “Và giáo viên chínhtừ trường dạy Tiến Công của chúng tôi có đến hai ấn Crest và đã từng dạy học ởthành phố!”

“Nhắc mới nhớ, ngài thực sựđã đến đây vào một thời điểm rất tuyệt vời, thưa ngài ascender đáng kính,”Chumo nói. “Không chỉ có ngày ban tặng diễn ra vào ngày mai, mà trong vài ngàytới, học viên từ các thị trấn lân cận sẽ tập trung đến đây cho buổi lễ hàng nămcủa chúng tôi!”

Mặc dù ‘ngày ban tặng’ nghecó vẻ thú vị, nhưng tôi không muốn lãng phí quá nhiều thời gian ở thị trấn này.Ưu tiên của tôi là lấy bản đồ nơi này sau khi nói chuyện với thị trưởng.

“Không biết liệu có TiếnCông nào của chúng ta có thể giành chiến thắng trong giải đấu không nhỉ,” Chumolẩm bẩm với Sembi.

“Con trai của Thị trưởng,Draster, có lẽ là Tiến Công tốt nhất của chúng ta, nhỉ? Tôi nghe nói anh ta vừamới kiểm tra để để vào vòng bốn đấy, ”Sembi trả lời.

“Đúng vậy, nhưng có một tênquái vật nhỏ từ Thị trấn Cromer vừa đạt đến trình độ đó mà chỉ mới có 15 tuổithôi.”

“Chết tiệt thật. Và tôinghe nói rằng một trưởng lão từ một trong những học viện của Thành phố Aramoorsẽ thực sự đích thân đến dự lễ lần này để xem liệu có ứng cử viên tiềm năng nàoở nơi này không. “

Cả hai tiếp tục câu chuyệnphiếm của mình, hoàn toàn vô tư khi chúng tôi đến gần nơi trông giống như quảngtrường thành phố. Số lượng người nhanh chóng tăng lên, không chỉ các cửa hàng mặttiền và nhà hàng bao quanh trung tâm thị trấn, mà cả những người bán hàng cũngkéo xe gỗ bán hàng của họ khắp xung quanh. Một số xe chứa đầy thức ăn trong khimấy xe khác chỉ chứa đồ da hoặc quần áo đơn giản.

Lờ đi những ánh nhìn soi móicủa dân thường, tôi ngắm nhìn đấu trường bao quanh bởi các tòa nhà một tầng. Chỉcần dựa vào số lượng binh lính gác — những lính gác thực thụ, có thân hình thểhiện sự mạnh mẽ và không tấu hài — đang canh gác tòa kiến trúc lục bát kia, tôicó thể đoán được mức độ quan trọng của tòa nhà này.

Dân thường kéo xe ngựa và cáccỗ ngựa đan trang kéo đến, xếp hàng trước lối vào chính, chờ vào bên trong. Quađống hàng hóa mà họ mang theo, có vẻ như họ đến đây để chuẩn bị cho lễ hội sắptới này.

‘Có vẻ như ngài ascenderđáng kính đây đang quan tâm đến các sự kiện sắp tới hử,’ Regis để ý.

‘Cũng có một chút,’ tôi thừanhận. Tôi chưa bao giờ tham gia bất kỳ lễ hội hay giải đấu nào ở Dicathen khitôi lớn lên ở đó. Mặc dù với những lợi thế hơn người không công bằng của tôithì tham gia cũng có lẽ sẽ chẳng vui vẻ gì lắm.

Không khí tại quảng trườngthành phố khi thường dân chuẩn bị cho những sự kiện này có vẻ sôi động.

“—scender đáng kính?”

Tôi quay lại thì thấy Sembivà Chumo đang đợi tôi.

“Lối này, thưa quý ngàiascender đáng kính,” Sembi nói, dẫn tôi về phía một tòa nhà có mái vòm với máihiên dài, xung quanh được hỗ trợ bởi các cột có thiết kế tương tự như những cộttrong toà nhà có cổng dịch chuyển.

Khi vào bên trong, tôi đượchướng dẫn đến quầy lễ tân trong một tòa nhà trống không, nơi một phụ nữ trẻ rõràng đang buồn chán và loay hoay nghịch mái tóc nâu được búi lại thật chặt.

Chumo chống khuỷu tay lên quầytrước. “Này, Loreni.”

“Lại trốn việc để ăn vặthả, Chumo?” Loreni hỏi, không thèm nhìn lên. “Coi chừng đấy. Đó là lýdo anh và Sembi bị điều xuống việc bảo vệ Phòng Hạ Bậc đấy. Lạy Vritra, nói thậtchứ tôi không biết tại sao ông già đấy lại chịu khó điều lính gác ở đó mặc dù khônghề có bất kỳ ascender nào qua cái cổng đó trong nhiều năm. Nếu là tôi thì— ”

“Uhh, Loreni?”Sembi chen ngang, lo lắng liếc nhìn giữa tôi và cô gái giờ đã chuyển sang cượighét bẩn trong móng tay.

Loreni cuối cùng cũng nhìnlên với ánh mắt khó chịu. “Cái— Ồ!”

Đôi mắt cô ấy mở to và má côấy ửng hồng khi Loreni đứng dậy và vuốt lại chiếc áo cánh của mình. “A-Ai…đây?”

“Ngài ấy là một Ascender,”Chumo thì thầm, cúi người lại gần hơn.

Tôi cứ tưởng rằng đôi mắt củacô gái có thể mở rộng hơn nữa, nhưng hóa ra lại có thể. “Ôi trời! Thành thậtxin lỗi ngài vì hành vi thô lỗ của tôi, thưa quý ngài Ascender đáng kính.C-Chúng tôi không có nhiều ascender xuất hiện ở đây nên không có lý do gì đểnghĩ rằng sẽ có… ôi cha, có lẽ tôi nên ngừng nói chuyện nhảm lại. Ngài đến đâyđể gặp thị trưởng phải không? Tất nhiên là vậy rồi, thật là một câu hỏi ngớ ngẩn.Ngay lối này, thưa ngài!”

Loreni hướng dẫn tôi đi quamột hành lang, lo lắng liếc nhìn lại phía sau rồi nhanh chóng quay đi trong khiSembi và Chumo cười khúc khích sau lưng tôi. Chúng tôi đến văn phòng của thị trưởng,được trang trí giản dị bằng một chiếc bàn làm việc và hai chiếc ghế dài bọc dađối diện nhau, ở giữa là một chiếc bàn trà hình bầu dục.

“Thị trưởng Mason, lãnh đạothị trấn của chúng tôi, sẽ đến đây trong ít phút nữa. Xin ngài hãy cứ tự nhiêntrong khi tôi lấy cho ngài thứ gì đó để uống!” Loreni thốt lên và cúi đầu.

Sau khi “nhìn trộm”tôi một thêm một cái thật dài nữa, cô ấy cúi đầu xuống một lần nữa và gần nhưchạy ra khỏi phòng trong với Chumo và Sembi đứng canh bên ngoài cửa.

Tôi nhìn chằm chằm vào cánhcửa. Nghe Loreni thì thầm vài lời chửi rủa hai gã lính canh qua cửa, tôi khôngthể nhịn được nữa mà bật cười.

‘Đã lâu rồi không thấy cậu cườinhỉ,’ Regis trầm ngâm.

‘Đã lâu rồi ta không gặp đượcmấy tên hề như vậy,’ tôi châm biếm, ngả người vào ghế trong khi Regis gật gù đồngý.

Mở cửa sổ sau lưng một chút,tôi đón lấy làn gió nhẹ lướt qua, mang theo những luồng gió mát rượi và các âmthanh huyên náo và nhộn nhịp từ quảng trường thành phố. Tiếng cười, cả già lẫntrẻ, vang lên như tiếng chuông du dương gần như ru tôi vào giấc ngủ.

Tôi thầm nhớ lại những gìtôi đã phải trải qua. Chiến đấu không chỉ để sống sót, mà còn để trở nên mạnh mẽhơn ngay từ khi tôi tỉnh lại trong nơi đáng nguyền rủa đó. Tôi đã mất Sylvie,và bị chia cắt khỏi những người thân yêu của mình mà không biết họ giờ đang thếnào.

Nhưng trong khoảnh khắc ngắnngủi này, tôi đã cảm thấy thật bình yên…

Tôi đã thoát ra đống Thánhtích chết tiệt kia rồi.

[] [] []

#Darkie