The Beginning After The End (Ánh Sáng Nơi Cuối Con Đường)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 400

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 802

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 268

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1841

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 779

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8528

Chương 275

” 

Cả khu vực màu tím mờ dần vàbiến mất đi, và tôi thấy mình đã trở lại căn phòng ẩn ban nãy. Thực thể mà tôivừa chiến đấu cùng đã biến mất đi đâu đó, và tôi gần như không thể đứng vững, phảnphệ nặng nhọc kinh khủng về cả tinh thần và thể chất của chữ cổ tự mới của tôiđang như những móng vuốt lạnh lẽo của nó bóp chặt lấy tôi.

Regis tiến về phía tôi, vẻ mặtxen lẫn sự kinh ngạc và lo lắng. “C-Chuyện gì đã xảy ra vậy? Cậu có một chữrune khác rồi á!”

“Ông ta đâu rồi?”Tôi nghiến răng hỏi, mắt tôi tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nào của thực thể màu tímkia nữa.

“Ông nào?” Regis bốirối lặp lại. “Cậu chỉ đứng ngây ra vài giây rồi bỗng đống tia sét màu tím kia bắtđầu bắn ra xung quanh cậu mà.”

“Ta chưa bao giờ nhìn thấy aetherhành động như vậy trước đây,” giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên trước mặttôi.

Tôi ngẩng đầu lên trong khiRegis quay ngoắt lại để thấy rằng nguồn gốc của giọng nói, nhưng trước mắt chúngtôi không phải là thực thể kia… mà là viên pha lê lơ lửng trên đỉnh bệ đá.

“Thứ lỗi cho ta vì điều vừarồi. Vì rằng ta không còn cơ thể vật chất nữa, nên ta đã đem cuộc chiến củachúng ta vào tâm trí của cậu,” viên pha lê nói, ánh sáng tỏa ra nhấp nháy tươngứng với từng lời nó nói.

Lông mày tôi nhíu lại.”Vì vậy, toàn bộ cuộc chiến đó đã thực sự không hề xảy ra ư?”

“Trí óc là một công cụ rất mạnhmẽ, ấy vậy mà ngay cả đám người asura hiếm khi rèn luyện đầu óc của mình, thayvào đó bọn chúng lại lựa chọn trau dồi cơ thể và lõi của mình,” viên pha lê trảlời với một giọng điệu khá chế giễu. “Nhưng cậu lại rất khác biệt – theonhiều nghĩa.”

“Ờ thì cái cậu công túa nàyđúng thật có hơi kỳ quặc,” Regis đồng ý và gật đầu.

Ngay cả khi tôi phải thừa nhậnrằng bản thân tôi cũng thật sự có hơi xíu kì quặc thật. Tuy nhiên, tôi có rấtnhiều câu hỏi và muốn tiếp tục. “Thế giờ sao? Tôi đã vượt qua ‘thử tháchcuối cùng’ của ông chưa, hay còn gì nữa? ”

“Việc ta đã chọn để nóichuyện với cậu có nghĩa là cậu đã vượt qua thử thách rồi,” viên tinh thểtrả lời. “Trận đánh nhỏ đấy chỉ là để thỏa sự tò mò và buồn chán của tathôi, và cậu đã xuất sắc thỏa mãn cả hai điều đó.”

Cho dù có là Gia tộc Indrathhay Gia tộc Vritra, asuras và những thực thể tối cao hơn, tất cả đều dường nhưluôn thích thỏa mãn sự buồn chán của họ mà không cần quan tâm đến người còn lại.

“Thật không ngờ rằng cậu lạicó thể tiếp nhận được cổ tự aether, mà lại còn thuộc nhánh không gian nữa chứ,”viên tinh thể tiếp tục. “Nói cho ta nghe. Làm thế nào mà cậu lại có thể kiểmsoát dòng chảy của aether trong cơ thể mình với độ chính xác cao đến như vậy?Có phải do cơ thể của asura đã hỗ trợ cậu không? ”

Mắt tôi nheo lại. “Tôikhông có bất kỳ lý do gì để trả lời câu hỏi của ông cả.”

Regis nhìn lại tôi với một chúthoảng sợ. “Ar-Grey. Cậu đang làm gì thế? Đừng có tỏ ra bất kính với viên tinhthể biết nói chứ.”

“Không. Chủ nhân của cậunói đúng,” viên tinh thể nói với Regis trước khi nói với tôi. “Grey, phảikhông? Trước đó, cậu đã nói rằng cậu muốn câu trả lời. Ta tin rằng những gì đượclưu trữ trong thứ tinh thể tàn dư này chắc chắn sẽ thứ mà cậu sẽ muốn. Tất cảnhững gì ta yêu cầu là cậu hãy thỏa mãn sự tò mò của ta trong vài phút nữathôi.”

“Ông nói rằng tôi đã hoàn tấtthử thách của ông, đúng không. Do đó, không phải là tôi xứng đáng có được bất kỳthứ gì mà ông hứa sẽ đưa cho tôi dù cho tôi có trả lời hay không à?” Tôi phản đối,mệt mỏi với những trò đùa của ông ta.

Viên tinh thể dừng lại, bề mặtphát sáng của nó mờ đi trong vài giây trước khi nó lên tiếng trở lại. “Đượcrồi. Ta có thể cho cậu thêm một món quà nhỏ từ đồng hương của ta.”

Liếc nhìn Regis, tôi thở dàivà bắt đầu kể về hành trình của mình sau khi đến được đây. Tôi nói với viên tinhthể về những con thú mà tôi phải chiến đấu, những thử thách tôi phải vượt quavà những gì tôi cần phải làm một khi tôi ra ngoài. Tuy nhiên, tôi đã bỏ qua bấtkỳ mối quan hệ nào của mình với Gia tộc Indrath vì lý do rõ ràng.

***

“Thật thú vị! Cậu khôngchỉ có thể tạo ra một lõi aether mà còn có thể cố tình chỉnh sửa các mạch aethercủa riêng mình để kiểm soát lượng aether. Quả thật là phải có cơ thể của mộtasura thì mới có thể làm được điều đó,” viên tinh thể nói, ánh sáng của nó runglên đầy phấn khích.

“Vậy đó là tác dụng của cáchình xăm trên người ông, phải không? Chúng có công dụng giúp ông có thể kiểmsoát luồng aether, nhỉ?” Tôi xác nhận.

“Chính xác. Mặc dù thầndân của chúng ta đã thành thạo việc sử dụng hình xăm aether để thu hút và vậnaether, nhưng khả năng có thể thực sự làm chủ và và tinh thông Thần Tự (Darkie:well thì thần tự khác cổ tự nhé, nghe tên là biết nó mạnh hơn rồi) — chẳnghạn như thần tự nhánh không gian mà cậu vừa nhận được — chỉ có đạt được qua kiếnthức thông thái sâu sắc.”

“Vì vậy, cái thứ Thần tự nàyxuất hiện là bởi vì tôi đã có được kiến thức tinh thông về một khía cạnh nhất địnhcủa aether, phải không? Mà bởi ai, hoặc cái gì?” Tôi hỏi. “Có một vị thần quyềnnăng hơn cả asura đang ban cho những thứ này à?”

“Thông tin đó không được lưutrữ trong ta,” viên tinh thể trả lời. “Nhưng aether ở xung quanh chúng ta, và nóhoạt động theo những cách không thể tưởng tượng được. Con đường giành lấy quyềnlực tối thượng của aether hoàn toàn khác nhau đối với mọi người, và cậu — cho đếnnay — là khác biệt nhất.”

“Tại sao lại thế?”Regis hỏi.

“Bởi vì chúng ta bị giới hạnbởi cơ thể con người của chính mình. Hầu hết chúng ta chật vật không phải là vìkhông thể hiểu được sâu sắc về aether, mà là không thể tìm ra cách để khiến chocơ thể mỏng manh của chúng ta có thể chịu được gánh nặng của việc sử dụngaether.”

“Chỉ là ta đoán thôi, nhưng tatin rằng chữ cổ tự mới của cậu mang hình dáng của tia chớp không phải vì nó làtia chớp, mà vì đó là cách mà cậu khái niệm hóa về nhánh cụ thể của aether này,”viên tinh thể tiếp tục.

“Vì vậy, những con rồngcủa Gia Tộc Indrath đã không thể làm được những gì mà đồng hương của ông, hoặctôi có thể làm?” Tôi hỏi. “Họ có thân xác và tinh thần cứng rắn đủ để sử dụngaether, nhưng lại không có kiến ​​thức và hiểu biết sâu sắc để khái niệm hóaaether thành của riêng họ, phải không? ”

Tôi cảm thấy sởn cả tóc gáykhi một áp lực nặng nề tràn ra từ viên tinh thể.

“Đám súc vật đó không xứngđáng với danh hiệu asura vì những hành động man rợ tày đình mà chúng đã phạm phải.Lòng tham lam vô đáy của bọn chúng đối với kiến ​​thức của chúng ta, và nỗi losợ rằng chúng ta có thể vượt qua vị thế của bọn chúng trong tư cách là nhữngngười có thể sử dụng được aether thực sự đã khiến bọn chúng không chỉ tàn sát đồnghương của chúng ta, mà còn bắt sống nhiều pháp sư mạnh nhất của chúng ta với thamvọng để tra tấn và học hỏi.”

Đôi mắt tôi mở to trước cơntức giận bùng nổ đột ngột của viên tinh thể. Tôi không biết phải tin bao nhiêu,nhưng nếu những gì nó nói đều là sự thật, thì Gia Tộc Indrath cũng chẳng tốtlành hơn Agrona và Gia tộc Vritra là bao.

Tôi rất muốn cãi lại – rằngkhông phải tất cả loài rồng đều như vậy. Sylvia và Phu nhân Myre là một trongnhững loài rồng tốt bụng nhất mà tôi từng gặp và đã dạy tôi rất nhiều điều hữuích. Nhưng ý nghĩ về Sylvia lại làm dấy lên những nghi ngờ mới. Qua tin nhắn cuốicùng của bà ấy, có vẻ như thậm chí bà ấy cũng phải coi thường chính gia tộc củamình. Có phải những dòng chữ cổ tự vàng trên người bà ấy là mô phỏng theo củanhững kiến thức của những pháp sư cổ đại này ư?

Cắn lưỡi, tôi nghiêm nghị gậtđầu.

Viên tinh dường như đangnghiên cứu tôi, rồi nó lên tiếng một lần nữa. “Ta xin lỗi vì đã nổi nóng. Khôngchỉ có mỗi kiến ​​thức của ta đã được lưu trữ ở đây, mà còn cả cảm xúc của ta nữa.Như cậu đã đoán được, Gia tộc Indrath — cùng với phần còn lại của đám asura bịdắt mũi tin rằng bọn ta là một mối đe dọa có khả năng hủy diệt thế giới—đãthành công trong tội ác diệt chủng của chúng, nhưng chúng sẽ không bao giờ tiêudiệt được kiến ​​thức của bọn ta cả.”

“Vì thế các ông đã choxây dựng Thánh tích này để không cho các asura thâm nhập vào ư?” Tôi hỏi.

“Thánh tích?”

“Đó là tên mà các người thámhiểm ở đây gọi nơi này,” tôi giải thích.

“Thật là một cái tên phù hợp.Đúng vậy. Nơi này là thành quả miệt mà của hàng trăm pháp sư thành thạo tronghàng loạt các nhánh aether khác nhau, như cậu có thể hình dung. Nhánh khônggian, thời gian và sự sống đều hoạt động khác nhau ở đây, và phần lớn là do trảiqua nhiều thời gian, chứ không phải do thiết kế của chính chúng ta,” viên phalê nói với một chút tự hào.

“Mặc dù nền văn minh củabọn ta bị cướp bóc và thiêu rụi, chúng ta đã có thể tạo ra một hệ sinh tháitách biệt với phần còn lại của thế giới này, một hệ sinh thái mà đám asura kiakhông bao giờ có thể chạm tới.”

“Tôi không hiểu làm thế nàomà bất kỳ điều này lại có thể xảy ra. Với hàng trăm pháp sư aether, làm thế nàomà các người lại thua được?” Tôi hỏi, bối rối hơn trước. “Ngoài ra, làm thế nàođể người của ông có thể tạo ra một nơi chỉ những thực thể hạ đẳng hơn mới đượcphép vào, trong khi Gia tộc Indrath, dù khả năng thao túng aether có chút hạnchế, lại không thể xâm nhập vào được.”

“Ta không có quyền trả lờicâu hỏi đấy,” viên pha lê nói. “Và bọn ta đã có thể làm được như vậy với nỗlực xương máu của rất nhiều pháp sư nhánh không gian.”

Sự thất vọng dâng lên trong thâmtâm tôi và Regis cũng cảm nhận được điều đó. Cậu ta dùng đuôi đánh nhẹ vào chântôi.

“Được rồi,” tôi tập trung.“Thế còn những người hạ đẳng đang lùng sục nơi này, cố tìm kiếm bất cứ thứ gì đóvới hy vọng trở nên mạnh mẽ hơn và tìm thấy những phần kiến ​​thức mà mấy ngườiđã lưu trữ ở đây để mang về các asura mà họ phục vụ?”

“Như cậu rất có thể đã tận mắtchứng kiến, bọn ta đã nghĩ ra rất biện pháp đề phòng cho những trường hợp bấtngờ đó—”

“Chà, những biện pháp đềphòng đó của mấy người đang dần bại lụi rồi,” tôi cắt ngang. “Mặc dù nó cũng cóchút tác dụng, nhưng như tôi đã nói, một vị thần của Gia tộc Vritra đã gần đạtđược những tri thức của tộc người các ông biết về aether bằng cách cho những conngười hạ đẳng vào trong các thánh tích này thay cho y.”

“Nếu là vậy thì cậu phải thôngthạo aether nhanh hơn bọn chúng. So với asura, người thậm chí không có khả năngxâm nhập vào nơi này, thể chất và kiến thức sâu rộng của cậu là một lợi thế cựckỳ to lớn,” Viên tinh thể trả lời.

“Thế là vẫn chưa đủ.Agrona đã sống hơn tôi hàng trăm, nếu không muốn nói là hàng nghìn năm rồi!”

Tinh thể mờ đi. “Nhưngbất chấp tất cả những điều đó, cái tên Agrona này vẫn coi cậu là một mối đe dọa,phải không?”

Tôi cau mày. “Ừ thì đúng vậy.Nhưng-“

“Vậy thì vẫn còn hy vọng. Điềuđó có nghĩa là cậu vẫn có khả năng thành công.”

Cảm giác như tôi đang nóichuyện với một tảng đá vậy. Chà, mà về lý thuyết thì cũng không khác cho lắm…

“Việc của ta không phải làhướng dẫn cậu, cũng chẳng phải trấn an cậu. Ta không có quyền kiểm soát kết quảcủa Vận Mệnh, mà chỉ có thể đẩy nó nghiêng về phe chúng ta thôi,” tảng đá nói,như thể cảm nhận được sự thất vọng của tôi. “Và đó là lý do tại sao cậu sẽ nhậnđược những thứ này…”

Đột nhiên, những quầng sángcủa đá xoay quanh viên tinh thể dừng lại và một tia sáng tím bao trùm lấy tôitrước khi tôi có cơ hội phản ứng.

Một cảm giác ngứa ran nhẹ tỏara từ cẳng tay phải cũng như dọc sống lưng, nhưng điều đó cũng chỉ kéo dàitrong giây lát. Ánh sáng mờ đi, và điều đầu tiên tôi cảm nhận thấy là một chữ cổtự rune màu đen chạy dọc bên trong cẳng tay. “Cái này là cái gì?”

“Cái đó…” viên pha lê nói,“là một kho chứa không gian được khắc trực tiếp vào cánh tay của cậu. Cậu đã đềcập với ta về khả năng phục hồi của cậu, vì vậy cái cổ tự này hơi đặc biệt ở chỗlà ngay cả khi cánh tay của cậu bị cắt đi, miễn là nó được mọc lại thì cổ tựnày sẽ luôn tồn tại với cậu.”

“Vậy là không ai có thểlấy trộm được bất cứ thứ gì được cất giữ bên trong đó ư?” Regis hỏi, dùngchân kéo cánh tay tôi xuống để cậu ta có thể nhìn rõ hơn.

“Chính xác,” viên pha lê trảlời. “Mặc dù điều đó sẽ làm giới hạn không gian chứa, nhưng ta cho rằng nó vẫnchứa được cả khối đồ đạc vô tri hoặc thi thể đấy.”

Mắt tôi nghiên cứu nhữnghình dạng hình học phức tạp của cổ tự chạy dọc cánh tay tôi. “Thứnày…”

“Cậu cũng đã nói với ta rằngcác cái gã asura mà cậu đang đối mặt này đã tạo ra cả một nền văn minh các phápsư với những phép thuật cơ bản in dọc sau lưng họ để hỗ trợ họ sử dụng phép thuật.Để cậu có thể hòa nhập với đám người này tốt hơn, ta đã khắc một số chữ cổ tựvô dụng xuống lưng cậu, đại khái miêu tả rằng các phép thuật aether của cậu thuộcmột nhánh phép thuật mana thuần túy quý hiếm,” viên pha lê giải thích. “Takhông chắc bọn chúng có thể đọc hình xăm tốt đến mức nào, nhưng ít nhất thứ nàysẽ giúp cậu sử dụng vài phép aether thuật cơ bản mà không dấy lên quá nhiềunghi ngờ.”

“Ồ. Bây giờ cậu hoàntoàn là một người Alacryan rồi,” Regis trêu chọc, dùng chân để nhấc áo của tôilên.

Bắn cho người bạn đồng hànhcủa mình một cái lườm, tôi hất chân cậu ta ra.

“Nhưng hãy cẩn thận. Nếucậu sử dụng Thần Tự thì nó sẽ in hằn lên những chữ cổ tự giả này,” viên pha lêcảnh báo.

Tôi gật đầu hiểu ý, lần đầutiên tôi thể hiện sự tôn trọng. “Thật lòng cảm ơn ông. Cả hai món quà này sẽgiúp ích tôi rất nhiều.”

“Đừng cảm ơn ta vội. Món quàthực sự đang nằm trong kho lưu trữ vô cùng lớn trên tay cậu. Nó chứa nhữngthông tin chi tiết cần thiết để mở khóa một thần tự khác”.

Đôi mắt tôi mở to và tôi vộivàng rút món đồ duy nhất ra khỏi kho chứa không gian. Một viên đá hình khối nhỏnằm gọn trong lòng bàn tay tôi, ngoài hình dáng và trọng lượng nặng đến khótin, thì nó chẳng có gì nổi bật.

Tuy nhiên, tôi vẫn hào hứngvới khi nghĩ rằng mình có thể mở khóa một thần tự khác mà không cần cố gắng tựhọc một cách mù quáng.

“Thứ này có dạy cho tôi cáchtạo ra một vũ khí aether như ông đã có thể làm không? Hay nó có thể vô hiệu hóađòn tấn công không?” Tôi thử đoán dựa trên những khả năng mà ông ta đã sử dụngtrong trận chiến của chúng tôi.

Tinh thể sáng lên.”Không. Mà nó sẽ là thứ còn đáng giá hơn một khi cậu có thể giải mã nó.”

“Giải mã?” Regis hỏi.”Vậy là cái tảng đá đó không đưa cho Grey một thần tự liền hả?”

“Nếu mà đơn giản như thể thìta chắc chắn rằng gia tộc Indrath hoặc Vritra đã kiểm soát được Vận Mệnh từ lâurồi,” viên pha lê trả lời. “Không. Chỉ có thể dùng đầu óc để đạt được kiếnthức ẩn sâu trong nó, và đó là điều mà ngay cả ta cũng không thể giải mã đượckhi vẫn còn sống.”

“Bộ tôi không thể đổi cổ vậtnày với một thứ khác có thể mang lại cho tôi các khả năng mà tôi nói ban nãy à?”Tôi hỏi. “Học cách triệu hồi vũ khí hoặc có thể vô hiệu hóa các đòn công vật lýsẽ rất hữu ích trong việc đường đầu với Alacryans và Vritra đấy.”

“Hai kỹ năng đó chỉ là nhữngnhánh nhỏ khác mà ta tin rằng cậu có thể tự mình học được,” viên pha lê nói. “Mặtkhác, thứ cổ vật đó chứa kỹ năng khác cực kỳ mạnh mẽ, thứ sẽ hỗ trợ cậu rất nhiềutrong các khu vực của ‘Thánh tích’ này mà cậu vẫn chưa tới, và nó cũng giúp cậulật ngược tình thế trong trận chiến sắp tới.”

Tôi cất cổ vật đó trở lại trongtúi không gian cùng với viên đá Sylvie. “Được rồi, nhưng ông cũng vừa nói rằngngay cả chính ông cũng không thể giải mã được thứ này. Nên ít nhất ông có thểgiúp tôi tìm hiểu cách triệu hồi vũ khí aether— ”

Đột nhiên, chúng tôi trở lạiphòng thí nghiệm, cả hai chúng tôi đang đứng trước cánh cổng như màn kính kia.

“Bộ cậu thực sự phải trảgiá với viên đá có tri thức cổ xưa đó luôn hả?” Regis thở dài, lắc đầu.

“Ít nhất ta cũng đã có thểnhận thêm được đồ xịn còn gì?” Tôi cự.

Với tất cả những gì tôi đãtrải qua kể từ khi đặt chân đến Thánh Tích này, tôi vẫn không biết mọi chuyệnsau này sẽ ra sao hết. Agrona sẽ không dừng lại cho đến khi y thành công trongviệc đạt được kiến thức uyên thâm về Vận Mệnh, và không biết liệu gia đình tôi,Tess, Virion – những người khác mà tôi quan tâm – có được an toàn hay không.

Tuy nhiên, tôi đã trở nên mạnhmẽ hơn, và giờ tôi đã có một số nhiệm vụ quan trọng mà tôi cần phải hoàn thành.

Regis quay lại, nhìn tôi vớiánh mắt nghiêm túc. “Mà làm thế nào cậu có thể đạt được kiến thức sâu rộngvề một nhánh aether được?”

“Là kỹ năng Bùng Tốc đấy,”tôi trả lời với một nụ cười tự mãn. “Hóa ra kỹ năng mà ta phát triển vài nămtrước lại là bước đầu tiên để đạt được kiến thức sâu rộng về nhánh aether cụ thể.”

Regis nghiêng đầu. “Chơichữ đấy à?”

Tôi cau mày. “Chơi chữgì?”

“Bước… thôi dẹp đi.” Regis thởdài. “Vậy, lần này có gì khác biệt so với Bùng Tốc ban đầu?”(Bùng Tốc = Burst Step)

Mặc dù khó giải thích bằng từngữ, nhưng tôi cố mô tả lại cảm giác mà tôi đã cảm thấy khi sử dụng Bùng Tốc vớicon quái vật khổng lồ canh giữ tòa tháp. Thay vì chỉ kích thích những phần cơthể cần thiết để thực hiện ‘bước’ đó, tôi đã vận aether vào khắp toàn bộ cơ thểmình. Khác với khi tôi sử dụng Aether để cường hóa bản thân, kiến ​​thức chuyênsâu mà tôi có được đã hướng dẫn tôi. Gần giống như điều chỉnh tần số của aethervào một kênh cụ thể trong một tích tắc, cho phép tôi dịch chuyển xuyên khônggian để đến một vị trí được xác định trước.

Đúng như dự đoán, giải thíchxong trông mặt Regis còn ngu hơn lúc chưa giải thích. (Darkie: yeah, same) Nếukhông có những kiến thức sâu rộng mà tôi đã đạt được tại thời điểm đó, có lẽtôi cũng sẽ trưng ra bộ mặt tương tự. Sau khi hiểu rõ về cổ tự hủy diệt và kỹnăng nhánh không gian này, tôi có thể hiểu tại sao nỗ lực tra tấn các pháp sư cổđại để chiếm đoạt kiến thức sâu rộng của Gia Tộc Indrath đều không có kết quảkhả quan.

Không phải là họ không muốn giảithích, mà là họ không thể. Ngay cả các kỹ năng mới nhất này cũng khác với khitôi sử dụng 100% công lực của ý chí rồng của Sylvia.

Khi tôi sử dụng kỹ năng BùngTốc bằng mana hồi đó, đó là tôi ‘gấp’ không gian lại và thực hiện một “bước” điqua nếp gấp đó để thu hẹp một khoảng cách không tưởng.

Còn lần này, mặc dù cũng cómột kết quả tương tự, nhưng quá trình lại khác xa hoàn toàn. Tôi không điều khiểnkhông gian xung quanh mình, mà điều khiển cơ thể của tôi rung động aether đến mứccó khả năng len lỏi qua không gian với tốc độ gần như tức thì.

“Nói túm cái quần lại, nó giốngnhư Bùng Tốc 2.0,” Regis nói.

“Nó không phải là dịch chuyểntức thời, nhưng ta muốn nói rằng nó ở một cấp độ cao hơn nhiều so với Bùng Tốc”.

Đuôi của Regis bắt đầu vẫy.“Kiểu như… Divine Step?”

Tôi thở dài một hơi. “Bộngươi phải đặt tên cho mọi thứ à? Ngươi có nghĩ rằng như thế có hơi khinh thườngkỹ năng của ta không? “

“Chỉ khi cái tên đó dở òmthôi,” cậu ta trả lời. “Hmm… Asura Step?”

Tôi nhướng mày. “Kẻ thùcủa chúng ta, những kẻ mà chúng ta cần phải đánh bại, là các asura đấy.”

“Cậu nói đúng,” cậu ta nóitrước khi mắt sáng lên. “Ồ! God Step (Thần Tốc).”

Tôi suy nghĩ một lúc trướckhi một nụ cười nở trên khuôn mặt tôi. “God Step (Thần Tốc).… Ta thích nó.”

“Tuyệt vời!” Regisnhảy cẩng lên, biến mất vào sau lưng tôi. “Đã sẵn sàng đi thăm quanAlacrya chưa, Công túa?”

Hít một hơi thật sâu, tôi đốidiện với cánh cổng, nhìn chằm chằm vào khung cảnh phía bên kia. Tôi cần phải thựchiện từng bước một. Bắt đầu với điều này.

“Tất nhiên rồi.”

[] [] []

#Darkie