The Beginning After The End (Ánh Sáng Nơi Cuối Con Đường)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 388

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 772

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 264

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1794

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 734

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8203

Chương 277

” 

Khoảnh khắc yên bình ngắn ngủimà tôi có được trong khi chờ đợi thị trưởng đến không kéo dài lâu khi những bướcchân nhanh chóng đến gần, ngày một lớn hơn cho đến khi cánh cửa bật mở ra.

Tôi mở mắt ra, hơi giật mìnhkhi nhìn thấy một người đàn ông to lớn vạm vỡ với cánh tay đầy cơ bắp và bộ râudài trắng buốt dài xuống tơi khuôn ngực rộng của ông.

Vẻ hoảng sợ hiện rõ trênkhuôn mặt già nua nhưng tràn đầy sức sống của ông ta, và ông ta ngay lập tức quỳcụp xuống. “Kẻ thuộc hạ này thật đáng chết vì đã để quý ngài ascender đáng kínhphải chịu đựng những bất tiện như vậy! Sembian và Chumorith cả đời này không đượchọc gì nhiều về hành vi ứng xử cho phải phép, nên bọn họ hoàn toàn không hề cóý xúc phạm ngài ascender đáng kính đây. Xin ngài hãy tha tội cho họ vì tôi là mớingười đáng trách vì sự ngu dốt của hai người họ.”

Người trưởng lão hất đầu vềphía sau. “Sembian! Chumorith! Quỳ xuốn—”

“Không sao đâu cả,” tôi cắtngang. “Không có lý do gì để ông cầu xin sự tha thứ cả.”

Khóa mắt với hai người línhgác, tôi nở một nụ cười nhẹ. “Những trò hề của Chumo và Sembi… rất giải trí, đặcbiệt là sau khi ra khỏi Thánh Tích.”

Theo đúng nghĩa đen, tôi cóthể thấy cơ thể của người cao tuổi trùng xuống một cách nhẹ nhõm trong khi vẫnquỳ gối. “Cảm ơn vì lòng nhân từ vô độ của ngài, thưa ngài ascender đáng kính.”

“Làm ơn, đứng dậy đi,” tôinói, chỉ tay về phía chiếc ghế dài trước mặt. “Thị trưởng Mason, phảikhông?”

“Đúng thế!” Ông thốtlên.

Trong khi ngồi xuống, tôi nhậnthấy vết bẩn trên tay ông ấy.

“Ah! Tôi xin lỗi vìtình trạng nhếch nhác của mình, tôi đang giúp cải tạo lại đấu trường của chúngtôi. Chúng tôi có chút hơi chậm trễ so với lịch trình để chuẩn bị cho sự kiện sắptới,” người đứng đầu giải thích, nhìn xuống bàn tay của mình.

“Hai người lính gác của ôngđã nói với tôi về ngày ban tặng, và buổi lễ sắp diễn ra trong vài ngày tới,”tôi trả lời.

“À vâng! Lần này đến lượtthị trấn của chúng tôi tổ chức lễ hội. Nếu những người thăng tiến đáng kính muốntham dự, chúng tôi chắc chắn sẽ ngay lập tức ra thông báo và— ”

“Không cần đâu. Tôi dự địnhsẽ rời đi sớm,” tôi xen vào một cách trân trọng. “Đáng ra tôi sẽ rời đingay lập tức, nhưng mà tôi cần một vài thứ trước tiên.”

“Vâng! Tôi sẽ sẵn lònggiúp đỡ bằng mọi cách có thể.” Thị Trưởng ngập ngừng và nhìn tôi đầy bối rối.“Nhưng, tôi cần xác minh giấy phép và đồ đạc của quý ngài ascender đáng kính.Không phải là tôi không tin rằng ngài không phải là ascender, nhưng với tư cáchlà người phụ trách giám sát Phòng Hạ Bậc của thị trấn này, tôi bắt buộc phảixác minh danh tính của bất kỳ Ascender nào đi ra khỏi cổng.”

Tôi do dự một lúc. Mặc dùcác dấu ấn giả mạo mà tôi nhận được sẽ qua mặt được ông ta thôi, nhưng tôikhông có giấy phép. Trong khi đó, người đứng đầu thị trấn vội vã đi đến bàn làmviệc của mình, rồi ông ta lấy ra một thứ trông giống như một chiếc đồng hồ bỏtúi màu đen bóng.

Quay lại, tôi vén chiếc áochoàng màu xanh mòng két mà tôi mặc bên ngoài bộ trang phục màu đen khác củamình lên, cho ông ta quan sát những dấu khắc trên xương sống của tôi.

Tôi có thể nghe thấy vị trưởnglão hít vào một hơi thật sâu. “Thật đáng kinh ngạc. Tôi có hiểu được mộtvài cổ tự, nhưng tôi chưa bao giờ nhìn thấy những dấu hiệu phức tạp đến như vậy,thưa ngài ascender đáng quý. Ba dấu ấn riêng biệt, và đánh giá qua độ phức tạpcủa dấu ấn ở trên, chắc chắn đây là ấn Emblem.”

“Và làm ơn, đừng gọi tôi là ‘quýngài ascender đáng kính’ nữa.” Hạ áo xuống, tôi ngồi xuống. “Còn về phần giấyphép của tôi, thật không may, tôi đã làm mất chiếc nhẫn không gian mang theo tấtcả đồ đạc của tôi ở một tầng nào đó rồi. Nhưng tôi có cái này. “

Tôi lấy ra con dao găm màutrắng trong vỏ bọc đầy uy nghiêm của nó.

“Cái này là…” Thị trưởng trợntròn mắt khi ông ta cẩn thận nâng niu con dao găm như thể nó là một đứa trẻ sơsinh. “Nếu tôi không nhầm thì đây là gia huy của Thượng Huyết Tộc Denoir. Có phảiquý ngà–có phải cậu là ascender thuộc huyết tộc của họ không? ”

“Đúng thế,” tôi nói dối vànhìn ông ta kiểm tra con dao găm.

“Thứ này là quá đủ để xácminh danh tính rồi, thưa ascender đáng kính,” thị trưởng nói, đưa vũ khí lạicho tôi bằng cả hai tay. “Thật vinh dự khi được diện kiến cậu tại thị trấn tồitàn này.”

“Tôi có thể sẽ không ởđây lâu đâu, nhưng xin ông hay giữ kín thông tin này cho riêng mình.”

“Ồ, tất nhiên rồi!”Trưởng lão gật đầu. “Vật phẩm của tôi cho thấy rằng cậu không có thánh vậtnào trên người, vậy là xong xuôi hết rồi đấy!”

“Chờ đã. Vậy vật phẩm đócó thể cảm nhận được thánh vật ư?” Tôi hỏi, nghiêng người về phía trước để nhìnkỹ hơn.

“Nó có phạm vi rất hạn chế,nhưng đúng vậy,” thị trưởng nhíu mày nói. “Cậu chưa bao giờ được một ngườiInquirer (Thẩm Tra Sư) kiểm tra sau khi ra khỏi Thánh Tích ư?”

Tôi hắng giọng, giả vờ giấuđi sự xấu hổ. “Thành thật mà nói thì, đây là lần vào Thánh Tích của tôi.Tôi đã mắc vài sai lầm, và đánh mất phù hiệu simulet trong nhẫn không gian củatôi nên tôi đã bị tách ra khỏi đội của tôi khá sớm.”

“Ồ trời,” vị trưởng lão há hốc,rõ ràng là cảm thấy hứng thú. “Thật kinh khủng. Rất may là cậu đã sống sót trởra.”

“Đúng thế. Tôi đã may mắnđược ở gần một cổng dịch chuyển ở khu vực tiếp theo,” tôi nói.

Tôi đã giải thích tình huốngcủa mình bằng cách sử dụng càng nhiều từ vựng Alacryan càng tốt để trông tôikhông phải là một tên ngoại tộc, và may là có tác dụng rồi. Nhanh chóng thay đổichủ đề, tôi nghiêng người về phía trước. “Dù sao thì, tôi biết chúng tađang ở một thị trấn tên là Maerin, nhưng tôi không biết chính xác là ở đâu trongAlacrya. Có bản đồ nào mà ông có thể cho tôi để tôi có thể nhanh chóng lên đườngkhông? ”

“Ở quanh khu vực này thì hiếmkhi có bản đồ lắm, nhưng may mắn là có một thương gia đã đến thị trấn này cùngvới vài tấm bản đồ sao chép vài tuần trước nên tôi vẫn còn giữ vài tấm,” trưởngthị trấn nói, quay lại bàn làm việc của mình. “Tôi có thể hỏi đích đến củacậu là ở đâu không?”

Câu hỏi hết sức bình thường ấylại khiến tôi cứng miệng. Tôi không nghĩ về điểm đến cụ thể nào, ngoài nghĩa vụtrả lại con dao găm cho Caera ở thủ phủ trung tâm lục địa.

“Aha! Đây rồi.” Thị trưởngtrở lại và mở cuộn giấy da lớn và trải ra trên bàn kính hình bầu dục. Trên đólà một mảnh đất trông giống hệt với một chiếc đầu lâu có sừng với miệng há ravà một vùng đất lớn nhô ra từ đầu phía bắc đến kỳ lạ. Lục Địa Alacrya được chiathành năm vùng với một đường kẻ dày phân cách đông, tây, nam, bắc và vùng trungtâm.

“Từ đây đến vùng trungtâm là bao xa?” Tôi hỏi.

“Chà, vì chúng ta đang ở cựcnam của vùng phía đông,” ông ta trả lời, chỉ vào một chấm nhỏ trên bản đồ.”Sẽ mất khoảng năm tháng đi bộ hoặc khoảng sáu mươi ngày hơn nếu đi xằngxe ngựa.”

Mắt tôi mở to và nhìn chằmchằm vào bản đồ. “Lâu đến mức đó lận á?”

“Theo cách thông thường thìtất nhiên,” thị trưởng trả lời. “Có các cổng dịch chuyển đặt ở các thành phố lớn.Giá cả sẽ rất đắt, nhưng nếu cậu cho họ xem con dao của mình thì rất có thể cậusẽ có thể được dùng miễn phí. ”

Tôi không muốn khoe con daogăm quá thường xuyên, đề phòng trường hợp thu hút sự chú ý không mong muốn,nhưng thật tuyệt khi có nó như một phương án dự phòng khẩn cấp.

Nghiên cứu tấm bản đồ, tôichỉ vào thành phố được đánh dấu gần thị trấn nhất mà chúng tôi đang ở.”Thành phố Aramoor cách đây bao xa?”

“Chỉ hai tuần đi đường nếudùng xe ngựa, nếu điều kiện cho phép,” Thị trưởng Mason trả lời với một nụ cườitrừ.

Tôi thở dài một hơi. “Chúngta… thực sự ở một nơi tuốt ngoài ngoại ô của ngoại ô, phải không?”

“Đúng vậy. Thành thật mànói, các khu định cư mà có Phòng Hạ Bậc ít khi được sử dụng sẽ không được xây dựngcác cổng dịch chuyển để di chuyển nhanh chóng.”

Chắp vá lại những gì Loreniđã nói và những gì người thị trưởng đã xác nhận, cánh cổng mà tôi đã bước quadường như chỉ có thể cho phép những ascender rời khỏi Thánh Tích, chứ không phảivào đó.

Từ những manh mối đó, tôi hỏitrưởng thị trấn, “Vậy Thành phố Aramoor có Phòng Thăng Bậc không?”

“Tất nhiên!” Ngườiđàn ông to lớn ưỡn ngực. “Aramoor có thể là một thành phố nhỏ ở ngoại ô MiềnĐông, nhưng ngay cả chúng tôi cũng có Phòng Thăng Bậc!”

“Ra vậy…” tôi ngạc nhiên lẩmbẩm. “Thứ lỗi. Tôi hiếm khi rời vùng Trung Tâm.”

Mắt của thị trưởng lồi ra. “Ồ,k-không hề gì cả, thưa ascender đáng kính. Xin đừng xin lỗi! Quả thật hiếm có ThượngHuyết Tộc nào lại đi ra nơi khỉ ho cò gáy này! ”

Với một nụ cười lịch sự, tôiquay lại nghiên cứu bản đồ.

Đi đến vùng Trung Tâm ngay lậptức cũng không cần thiết, nhưng đi vào các Thánh tích tiếp theo thì có. Có vẻnhư Phòng Thăng Bậc được sử dụng để vào Thánh tích được sẽ xác định tôi sẽ xuấthiện ở đâu khi vào bên trong, vì vậy điểm dừng đầu tiên của tôi sẽ là Thành phốAramoor.

Đi bộ có lẽ nhanh hơn đi ngựa,nhưng vẫn sẽ mất hơn một tuần để đến nơi vì tôi không nắm rõ về vùng đất này.

Trong khi tôi đang mãi suynghĩ về các lựa chọn của mình, Loreni bước vào. “Xin lỗi vì đã làm gián đoạn.Tôi mang đến một ít trà và đồ ăn nhẹ đây.”

“Rất đúng lúc, Loreni,” thịtrưởng nói. “Đích đến của vị ascender đánh kính của chúng ta có lẽ là Thành phốAramoor. Hãy sắp xếp chuẩn bị một con ngựa và một người dẫn đường cho vịAscender.”

“Vâng!” Loreni cẩnthận đặt khay lên bàn và quay đi thì cô đột ngột dừng lại. “Ah!”

Cả tôi và trưởng thị trấng đềungẩng đầu lên.

“Xin lỗi, tôi không cố ý làmcả hai giật mình,” Loreni thì thầm. “Nhưng có lẽ cách nhanh nhất, và thoảimái nhất để vị ascender đáng kính đây có thể đến Aramoor là chỉ cần chờ đợithôi?”

Thị trưởng nhướng mày.”Ý cô là sao?”

“Tôi chắc rằng ngài đã nghetin đồn rồi, Thị trưởng Mason, nhưng hôm nay tôi vừa nhận được thư xác nhận rằngmột đại diện từ Học Viện Stormcove đang thực sự đến thăm thị trấn Maerin để xemvà thậm chí có thể sẽ tuyển dụng một trong số các học viên pháp sư học nghề củachúng ta đấy,” Loreni giải thích.

“Ah!” Thị trưởngbúng tay nhận ra. “Học viện Stormcove có một máy tempus warp!”

Ngay khi tôi định hỏi Regisđể hiểu rõ hơn về cái thứ tempus warp là gì, thì trưởng thị trấn đã quay sangtôi một cách hào hứng. (Darkie: thậtra là cổng dịch chuyển tạm thời)

“Đây quả là một tin tứctuyệt vời! Nếu cậu ascender đáng kính ở lại cho đến khi người đại diện từ Họcviện Stormcove đến, tôi chắc chắn rằng họ sẽ rất vui lòng đưa cậu quay về cùnghọ. Bằng cách này, cậu chỉ cần đi qua cánh cổng dịch chuyển tạm thời và sẽ đếnThành phố Aramoor ngay lập tức.”

Tôi bình tĩnh gật đầu, trongthâm tâm vẫn đang cố gắng tìm hiểu tại sao một quan chức ở một thành phố nhỏ cóthể lại có thể sở hữu một công nghệ hiện đại đến như vậy.

‘Nó có lẽ không mạnh bằng cáithứ mà đám Alacryan đã xâm nhập Học viện Xyrus đã sử dụng để đi vào và trốnthoát cùng Elijah… hay bây giờ là Nico nhỉ?’ Regis chỉ ra.

Điều đó thật quá khó tin,nhưng cũng không hẳn là vô lý khi thần dân của Agrona có thể tiếp cận được vớicông nghệ này vì y đã nghiên cứu tìm hiểu mọi thứ từ rất lâu trước đây rồi. Và đángmừng là nếu một gã đại diện của trường học nào đó mà cũng sở hữu được một thứcông nghệ tiên tiến như thế, điều này cho tôi khá nhiều hy vọng.

Có thể máy dịch chuyển của ngườiđại diện đến từ Học viện Stormcove sẽ không đủ mạnh để dịch chuyển xuyên lục địa,nhưng một người nào đó khác với quyền lực cao hơn chắc chắn có. Nếu tôi có thể tìmđược một cái, việc đi lại giữa Alacrya và Dicathen có thể không mất nhiều thờigian như tôi tưởng.

‘Đừng kỳ vọng quá cao. Nếuký ức của Uto là đúng, thì có lẽ Agrona là người duy nhất có nó và tôi khôngnghĩ ông ta sẽ để bất kỳ ai sử dụng nó đâu.”

‘Ừ. Cuộc sống của ta chưabao giờ dễ dàng hết cả,’ tôi phản ứng trong nội tâm.

Đứng dậy, tôi nhìn cả Lorenivà Thị trưởng Mason. “Cảm ơn cả hai người vì sự giúp đỡ nhiệt tình. Có vẻnhư tôi sẽ cần dựa vào lòng hiếu khách của hai người trong vài ngày nữa.”

Vị trưởng thị trấn đứng dậy,sự phấn khích toát lên từ khuôn mặt đầy nếp nhăn của ông ta. “Thật tuyệt vời!Có vài ngôi nhà bỏ trống dành cho những vị khách quan trọng! Mặc dù trông chúngrất có thể là những ngôi nhà tranh tồi tàn so với các biệt thự nguy nga tráng lệcủa Ascender đáng kính ở vùng Trung Tâm, nhưng nếu không phiền lòng thì cậu cứtự nhiên dùng một cái ở đây! ”

“Vậy thì tôi để các ngườichăm sóc tôi vậy,” tôi nói với một nụ cười nhạt. “Và tên tôi làGrey.”

“Ascender Grey của ThượngHuyết Tộc Denoir,” trưởng thị trấn lẩm bẩm rồi cả ông và Loreni đều cúi đầu trướctôi. “Rất vinh hạnh được gặp mặt cậu.”

Sau khi đưa cho tôi bản đồ,thị trưởng cho Loreni hộ tống tôi đến căn biệt thự mà tôi sẽ ở trong vài ngày tới.

Không ngạc nhiên gì khiChumo và Sembi vẫn đứng cạnh cửa canh gác. Khi cả hai cố gắng đi theo để bảo vệchúng tôi, Loreni đã trừng trừng liếc nhìn hai người họ vào nói thẳng, “Bảo vệai? Ngón chân út của quý ngài ascender đáng kính đây dư sức đánh bại cả hai ngườiđó.”

Bỏ mặc hai người lính bảo vệbí xị đang tự an ủi nhau, hai chúng tôi rời khỏi tòa nhà quản lý.

“Cô cứ nhìn chằm chằm vàotôi,” tôi đề cập, khiến Loreni cứng người.

“A-Ah, tôi, uh… tôi xin lỗi,thưa ngài ascender đáng kính,” cô lắp bắp.

“Tôi biết tôi là một ascender,nhưng trông tôi có khác gì với những ascender khác cô thường thấy không?”

Loreni cúi xuống. “Đây thựcsự là lần đầu tiên tôi được tận mắt nhìn thấy một ascender. Và một người… đẹptrai như ngài.” (Darkie: nội tại đẹptrai: activated)

Regis bật cười khúc khích.

“Cô không hề nhầm tôi làmột phụ nữ, đúng chứ?” Tôi hỏi, vẫn còn ý thức về diện mạo mới của mình vìmột lý do nào đó lại trông giống phụ nữ.

Cô đỏ mặt, tròn xoe mắt.”Ôi không! Không hề. Chỉ là đôi mắt của ngài có màu vàng ròng và các đườngnét cơ thể sắc sảo đến mức… rất khác so với những người đàn ông vạm vỡ đô consăn quái vật mana để kiếm sống.”

Việc nhắc đến màu mắt củatôi khiến tôi cảm thấy khó chịu và cố nuốt trôi nó đi. Loreni hẳn đã nhận thấysự thay đổi trong biểu hiện của tôi.

“Tôi hy vọng ngài không cảmthấy xúc phạm bởi bất kỳ hành vi ứng xử nào của chúng tôi, thưa Ascender Grey.Trưởng thị trấn của chúng tôi có lẽ là người duy nhất từng gặp một ascender trướcđây, và mặc tôi đã học về các phép xã giao thích hợp để nói chuyện với một ascender,nhưng Chumo và Sembi thì không.”

“Dựa trên cách tất cả các ngườixung quanh cư xử với tôi, có vẻ như ở nơi này hiếm khi có ascender xuất hiện nhỉ,”tôi để ý, phớt lờ ánh nhìn của mọi người xung quanh.

“Ồ không, ý tôi là… thị trấncủa chúng tôi nằm ở một nơi xa xăm hẻo lánh của Miền Đông, chứ huống gì là so vớitoàn bộ Alacrya. Nên có thể hiểu được rằng chúng tôi chẳng có giá trị gì trongmắt của các ascender khác cả,” cô giải thích với một nụ cười đượm buồn.

‘Các pháp sư tinh nhuệ thượngđẳng không quan tâm nhiều đến những thứ tầm thường? Cũng chẳng khó tin cho lắm.’Regis nói.

Chúng tôi đi bộ trong sự imlặng suốt phần lớn quãng đường ngắn đến căn biệt thự nằm trên một con đường córào chắn ngay rìa thị trấn. Ở hai bên con đường đất dẫn đến một khu biệt lập làvành đai cây cối, nơi ba ngôi nhà một tầng nằm đối diện nhau, mỗi ngôi nhà đềucó một lô đất được trồng cỏ xanh, được phân chia bởi một hàng rào cao màu trắng.

“Đây sẽ là nơi ngài sẽ ởtrong sáu ngày tới cho đến khi buổi lễ kết thúc. Trưởng thị trấn sẽ thông báocho người đại diện từ Học viện Stormcove về sự hiện diện của ngài, và sẽ yêu cầuhọ đưa ngài theo ngay khi họ sử dụng máy dịch chuyển tạm thời trở lại Thành phốAramoor,” Loreni thông báo và mở hàng rào dẫn đến ngôi nhà phía sau bên trái.“Sẽ có một lính canh gác ở cổng vào con đường này, và một người phục vụ sẽ đượccử đến để đáp ứng bất kỳ điều gì mà ngài cần.”

“Cảm ơn,” tôi nói với một nụcười.

“Tất nhiên,” cô ấy trả lờitrong khi đưa chìa khóa cho tôi. “Còn câu hỏi nào mà ngài muốn hỏi tôi trướckhi tôi để cho ngài nghỉ ngơi không?”

“Chỉ một câu thôi.”Tôi quay lại, nhìn qua những bức tường gạch cao bao quanh thị trấn. Tôi có thể nhìnthấy một số ngọn đồi đầy cây cối. Dựa trên bản đồ thì ở phía bên kia những ngọnđồi đó là bờ biển đông nam của Alacrya. “Lúc nãy cô đã đề cập đến việc các phápsư hay đi săn quái thú mana. Có ai được phép đi săn ở đây không? ”

“Vâng! Khu vực này rấtnổi tiếng với số lượng lớn các quái rocavids không rõ nguồn gốc xuất hiện. Da củachúng rất thường được dùng để làm da và móng của chúng chủ yếu được sử dụng để chếtạo công cụ,” cô trả lời như thể đang đọc sách hướng dẫn. “Mà ngài hỏi đểlàm gì thế?”

Tôi xoa cổ. “Tôi đã làmmất hầu hết đồ đạc của mình trong lần Thăng Bậc cuối cùng của mình, nên tôi cầnmột chút tiền.”

Loreni mở to mắt, “Trưởng thịtrấn có thể cung cấp cho ngài vàng mà, thưa ngài ascender đáng kính! Ngài khôngcần phải làm việc ở đây đâu!”

“Không sao đâu,” tôi cườikhúc khích. “Tôi cũng muốn duỗi tay chân chút.”

“À, đúng như mong đợi từ mộtascender. Có nhiều quái thú mana mạnh hơn khi ngài đi sâu về phía bắc trong rừng,nhưng xin hãy cẩn thận. Phần lớn khu vực đó vẫn chưa được khai phá.”

Tôi gật đầu. “Tôi sẽ ghi nhớđiều đó. Bây giờ thì thứ lỗi, tôi cần tắm rửa và nghỉ ngơi một chút. “

Bước vào biệt thự, tuy khiêmtốn và được trang trí tối giản, nhưng nó rất sạch sẽ. Từ hệ thống nước tích hợpcho đến cả hệ thống bơm nước mà tôi không ngờ sẽ có ở một nơi xa xôi như vậy,nó có mọi thứ tôi cần để nghỉ ngơi một cách thoải mái.

“Cuối cùng thì cũng một chútkhông khí trong lành,” Regis nói khi nhảy ra khỏi tôi và nằm truờn ra. Cậu tachạy lon ton quanh căn biệt thự một phòng ngủ, ngửi chiếc ghế dài bọc da màuxám và lục lọi thùng kim loại bên trong nhà bếp.

“Ta biết ngươi trông giốngmột con chó, nhưng có nhất thiết phải hành động giống hệt như một con chókhông?” Tôi chọc ghẹo, cởi quần áo.

“Là sói,” Regis sửa lại.”Và không. Vì lý do nào đó, với sự biến đổi cơ thể của tôi, mũi của tôi lạirất nhạy, nhất với aether, thứ về cơ bản là thức ăn đối với tôi.”

“Thật tốt khi biết điềuđó.” Tôi bước vào vòi hoa sen, bơm cần gạt cho đến khi nước lạnh bắt đầu đổxuống.

Sau khi tắm rửa bản thân vàgiặt quần áo của mình, tôi chọn một chiếc quần tây màu nâu và một trong số ít cáiáo không lủng lỗ ở phía sau lưng. Đó cũng là lần đầu tiên tôi có cơ hội nhìn lạibản thân một cách rõ ràng. Tấm kim loại có tác dụng như một tấm gương phản chiếulại hình ảnh một người đàn ông khoảng ngoài hai mươi tuổi, gầy nhưng cơ thể sănchắc với bờ vai rộng. Ngoài những dòng chữ cổ tự rune chạy dọc lưng và mặt dướicủa cẳng tay phải, tôi không hề có một vết sẹo hay thậm chí là một vết thâmtrên cơ thể săn rắn của mình.

Khuôn mặt nhìn chằm chằm lạitôi trong gương là khuôn mặt mà tôi vẫn chưa quen nhìn. Tôi vẫn còn chút vếtnét của Arthur trong tôi, trừ những vết sẹo nhỏ mà tôi đã tích lũy được qua nhiềunăm. Đôi mắt của tôi vẫn to, nhưng có vẻ lạnh lùng hơn, và mái tóc màu nâu đỏmà tôi từng quen biết, giờ đã bị rửa sạch màu. Mái tóc màu lúa mì gần như bạc củatôi dài ngang vai tôi với những lọn tóc ướt nhẹp nước.

Với tình trạng của tôi bâygiờ, thật tuyệt khi tôi có một cơ thể và diện mạo mới — nhờ đó mà tôi không phảilo lắng về việc sẽ bị ai đó phát hiện ra rằng tôi là gã Lance đã giết hàngnghìn người đồng hương của họ, nếu không muốn nói là nhiều hơn. Nhưng điều tôilo lắng là những người mà tôi biết sẽ tiếp nhận chuyện này thế nào đây. Mẹ vàem gái tôi sẽ đối xử với tôi như thế nào khi họ nhìn thấy tôi trông như thếnày? Tess thì sao?

“Vẫn chưa quen hử?”Regis hỏi, bước đến gần tôi.

Tôi mặc chiếc áo màu đen vàbước đi, dùng tay chải lại mái tóc. “Không.”

“Cậu vẫn là cậu mà, công túa,”cậu ấy cố gắng an ủi, đi theo tôi khi tôi nằm uỵch xuống chiếc ghế dài đối diệnvới cửa sổ nhìn ra sân.

“Ta biết.” Tôi thởdài một hơi. “Ta chỉ hy vọng rằng những người khác cũng sẽ nghĩ vậy.”

Lo lắng và thiếu kiên nhẫn đểcố gắng trở nên mạnh mẽ nhanh hơn, tôi rút hòn đá thánh vật ra khỏi cổ tự khochứa không gian của mình.

Pháp sư cổ đại đã nói rằngđây không phải là một sắc lệnh hay một vật phẩm nào đó, mà là một thứ sẽ hướngdẫn tôi mở khóa một kỹ năng cụ thể của aether.

“Ít nhất thì ông ấy cũng phảinói nó thuộc nhánh nào nữa chứ,” tôi lẩm bẩm, nghiên cứu bề mặt của khối đá.

Rõ ràng là chẳng có gì đáng nổibật trên bề mặt của viên đá, tôi liền vận Aether vào nó.

Ngay sau khi aether của tôichạm vào khối lập phương, một chất aether ngoại lai từ khối lập phương quay trởvào trong tôi, khiến cả tầm nhìn của tôi chìm trong một màu tím rực rỡ.

#Darkie