The Beginning After The End (Ánh Sáng Nơi Cuối Con Đường)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 379

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 763

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 262

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1778

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 727

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8069

Chương 283

” 

Viên đá đen kịt bay lơ lửngtrên không, chỉ cách trần nhà một chút trước khi rơi lại vào tay tôi. Tôi cứ thếtung hứng, ngồi nghịch nó trong khoảng một giờ trong khi tôi nghĩ về việc phảilàm gì với thứ thánh vật này.

Trong khi đó, tôi có thểnghe thấy tiếng đập nhịp nhàng của đuôi Regis. Cậu ta đã ngồi bên cạnh giườngtôi suốt thời gian đó, mắt nhìn theo tảng đá như một con chó chết đói vậy. Cậuta mà thè lưỡi ra và nước dãi chảy hai bên thì bao trông giống chó thiệt luôn.Quả đúng là vũ khí có khả năng hủy diệt khủng khiếp được ban tặng bởi các asura.

“Ta không có đưa cái này chongươi đâu,” tôi thẳng thừng nói mặc cho ánh mắt van xin năn nỉ vô cùng củaRegis.

“Ơ kìa! Cậu đã hứa chia mộtphần aether hấp thụ được cho tôi mà,” cậu ta nói.

“Ta vẫn chưa quyết định liệumình có nên tiêu thụ hết aether từ cái thánh tích này hay không.”

“Sao lại không? Đó là điềumà ngay cả Agrona cũng không thể làm được; nếu không thì có lẽ ông ta đã đi gomhết tất cả các thánh vật đã chết lại rồi,” cậu ta lập luận, kinh ngạc.

“Dù có chết hay chưa, thìđây vẫn là một thánh vật,” tôi cãi lại, bắt lấy viên đá đen trên tay khi ngồi dậytrên giường.

Mặc dù tôi vẫn chưa có tiếntriển gì nhiều với cái viên đá chìa khóa — cái tên mà tôi nghĩ ra cho thánh vậthình khối mà tôi nhận được — nhưng càng ngày tôi càng thấy rõ kiến ​​thức đượclưu trữ bên trong viên đá đó mạnh mẽ như thế nào.

“Nếu bằng cách nào đó tacũng có thể mở khóa được thánh tích này, có lẽ ta sẽ có kiến thức sâu rộng về mộtThần Tự mới thì sao,” tôi tiếp tục. “Hoặc biết đâu có thể thứ này thực sựlà một vũ khí hoặc một loại công cụ nào đó thì sao.”

Regis cụp tai xuống chán nản.“Nếu Agrona, người đã mày mò nghiên cứu các thánh vật trong khoảng thời gian chỉcó Chúa mới biết là bao lâu mà cũng không làm được, thì cậu làm được điều đó kiểuquần gì?”

“Tận dụng những lợi thếvốn có của ta cho đến khi ta có thể làm được?” Tôi nhún vai một cách thờơ. “Ta cũng muốn hấp thụ aether có trong viên đá đen này để cải thiện lõiaether của mình lắm chứ, nhưng ta không muốn đi một nước cờ mà ta không thể đilại được.”

“Thế cậu tính sẽ làm gì vớinó cho đến lúc đó? Gắn nó lên một cây gậy như ông già đó à?” Regis đáp lại, mắtcậu ta nheo lại không hài lòng.

Tôi nhếch mép. “Có lẽ tasẽ chỉ treo nó vào một chiếc gậy và giơ nó trước mặt ngươi trong khi ta cưỡingươi chạy quanh thành phố.”

“Kỳ cục.”

Tôi cười khúc khích. “Vậythì đừng nhìn nó như thể nó là một củ cà rốt nữa.”

Khịt mũi, con chiến khuyểndũng mãnh của tôi quay đi, thu mình trong góc hờn dỗi tôi.

Thở dài một tiếng, tôi bướctới cửa sổ lớn nhìn ra một trong những con đường chính của Thành phố Aramoor. Cảnhtượng những vỉa hè đông đúc người chen chúc trên con đường bốn làn được thiết kếdành cho các cỗ xe đang đỗ rải rác trên đường. Các cửa hàng mặt tiền với máihiên đầy màu sắc hòa quyện với cảnh quang phong phú và sôi động của những ngườidân đi lại, chăm lo cuộc sống bộn bề.

Đặt thánh vật mới có đượcvào cổ tự không gian, tôi đi về phía cửa.

Tai của Regis vểnh lên khinghe thấy tiếng bước chân của tôi. “Lại đi đến thư viện nữa à?”

“Mhmm,” tôi trả lời. “Vàngươi sẽ ở nhà nữa à?”

“Chắc vậy. Dù gì tôi cũngđang tính đi ngủ,” cậu ta nói. “Ít nhất ở đây, tôi có thể hấp thụ một chútaether trong môi trường xung quanh.”

“Ta hứa ta sẽ chia phầnaether cho ngươi ngay khi chúng ta vào được một trong các Thánh Tích,” tôi nói mộtcách hối lỗi trước khi ra khỏi cửa.

Tiến ra con phố đông đúc,tôi nhìn xung quanh.

Tôi đã tạo thói quen đi nhiềuđường khác nhau qua mỗi chuyến đi, không chỉ để ngắm nhìn những nơi lý thú màthành phố bận rộn này có, mà còn để quan sát cách cư xử của mọi người.

Bốn ngày trôi qua kể từ cuộcđấu giao hữu của tôi với Aphene và Pallisun. Sau khi thu thập phần thưởng củamình mà Cromely bất đắc dĩ phải giao ra và phá hủy các tạo vật ghi hình mà ôngta có, tôi tạm biệt thị trấn Maerin nhỏ bé và yên bình.

Loreni, Mayla và Thị TrưởngMason thực sự là những người duy nhất tôi đủ quan tâm để nói lời tạm biệt. Tôi chorằng Mayla sẽ cùng đi đến thành phố Aramoor với chúng tôi, nhưng hóa ra là dokhả năng trinh sát thiên phú của cô ấy quá mức quý hiếm đến nỗi cô ấy sẽ được đưađến một thành phố lớn hơn có khả năng kiểm tra chính xác khả năng của cô ấy.

Mayla lắm lời thường ngày gầnnhư không thốt ra một lời khi Loreni giải thích tất cả những điều này, nhưngcũng chẳng trách được, và rồi tôi đã rời đi ngay lúc đó. Hai chị em đã rất hữuích với tôi kể từ khi tôi đến Alacrya, và tôi rất biết ơn họ, nhưng chỉ có vậy.

Belmun, đứa trẻ tóc xù đã cốbắt tôi nhận nó làm học trò, cũng đi cùng chúng tôi với Braxton và một ngườiđàn ông lớn tuổi khác từ Maerin mà tôi không biết là ai.

Cả nhóm người từ Học việnStormcove thì có tâm trạng khá ủ rũ kể từ khi tôi đánh bại họ trong trận đấu, nhưngvẻ mặt họ hoàn toàn thừa nhận thua cuộc. Rất may, chuyến đi đến thành phốAramoor rất ngắn – gần như ngay lập tức. Dịch chuyển đến một khu vực nào đó ởrìa khuôn viên học viện, Cromely đưa cho tôi một mảnh giấy và chỉ đường cho tôiđến một quán trọ, nơi tôi sẽ tìm chỗ ở thoải mái, sau đó chia tay tôi.

Tôi nhìn Belmun bắn cho tôimột nụ cười toe toét trước khi cậu nhóc ấy và Braxton háo hức theo sau các đạidiện của Học viện Stormcove. Lẽo lẽo theo sau họ một cách lặng lẽ là các ngườichăm sóc được chỉ định từ thị trấn Maerin.

Một cú va nhẹ vào vai kéotôi ra khỏi dòng suy nghĩ miên man.

“Này! Đi đứng phải nhìnđườn—” Người phụ nữ tóc xanh với lớp trang điểm sặc sỡ làm nổi bật đôi mắt củacô ấy dừng nói và nhìn chằm chằm vào tôi. Má cô ấy ửng hồng, nhưng chắc có thểđó chỉ là do lớp trang điểm. “Ồ, tôi xin lỗi.”

“Không sao,” tôi trả lời cụtngủn.

Tôi tiếp tục bước đi, lờ quanhững ánh mắt nhìn lén của những người bạn qua đường. Thật khó để thừa nhận điềunày, nhưng ngay cả một thành phố được cho là nhỏ bé như Aramoor đây mà còn hơnxa xỉ và hiện đại hơn cả Xyrus của chúng tôi nữa.

Các nhà hàng chuyên phục vụmón ăn đặc sản của riêng các vùng miền khác nhau nằm rải rác trên con đường,trong khi những người dân ăn mặc trang trọng thì đang nhâm nhi đồ uống và tròchuyện nhàn nhã trong các quán cà phê ngoài trời.

“Và đừng có mà quay lạiđây nữa!” Một giọng nói cộc cằn hét lên phía trước.

Một người đàn ông có thânhình khỏe mạnh, khuôn mặt đỏ bừng và đôi mắt lờ đờ đang nằm trên mặt đất khi bịquăng ra, còn chủ cửa hàng của nhà hàng đóng sầm cửa lại sau lưng mình.

“Bah! Dù sao thì rượu rum củamấy người có vị như nước đái bỏ tủ lạnh vậy,” người say rượu hét lên một tiếng,ném chai rượu đang cầm vào cửa.

Lúc này, một đám đông nhỏ tụtập xung quanh ông ta liền buông lời xì xào phán xét và chỉ trích. Tuy nhiên,người say rượu đó dường như không bận tâm gì cả. Ông ta nhổ nước bọt xuống đất,chải lại mái tóc bạc dài và rối bù của mình.

Tuy nhiên, ông ta đã nhận ratôi đứng giữa đám đông và nhìn tôi chằm chằm với đôi mắt sắc bén trước khi bướcđi với sự khéo léo và nhanh chóng đến đáng ngạc nhiên, bất chấp tình trạng sayxỉn hiện tại.

Không suy nghĩ nhiều về điềuđó, tôi đi qua dãy nhà hàng và đến nơi có vẻ giống như khu quần áo.

Tôi đấu tranh nội tâm xem cónên mua một số quần áo mới hay không. Ngay cả khi mặc một bộ đồ đơn giản mà tôicó được từ Thị trấn Maerin, tôi vẫn thu hút sự chú ý, điều mà tôi muốn giảm thiểuđến mức tối đa.

Cuối cùng, tôi quyết định bỏqua việc đó, không muốn tốn tiền cho mấy thứ phù phiếm. Đi ngang qua khu mua sắm,tôi tiến về phía tòa nhà nhỏ mà tôi vẫn thường lui tới kể từ khi đến đây: thưviện.

“Chào mừng đến thư viện,”người thủ thư, một cậu thiếu niên có vẻ ngoài buồn chán lẩm bẩm, thậm chí khôngthèm rời mắt khỏi cuốn sách anh ta đang đọc.

Khác với phần còn lại củathành phố, thư viện này khá trống rỗng và không được đầu tư trang trang hoàng,với quá nhiều kệ gỗ mà lại quá ít sách.

Trong khi lấy một vài cuốnsách mà tôi đã không đọc trong vài ngày qua, tôi bắt gặp một cuốn sách bìa da đặcbiệt cũ kỹ. Thứ đập vào mắt tôi là những vệt mực màu đỏ trên các góc của trangbìa và xương sống. Khi tôi mở và lật từng trang, có vẻ như những dòng chữ này thựcsự được viết bằng máu.

Tôi nhướng mày, nghiên cứusơ qua nội dung bên trong. “Chà, cái này mới à.”

Tôi bỏ cuốn sách đẫm máu nàyvào đống sách cần đọc của mình trước khi ngồi vào một trong những chiếc ghế ítlung lay như sắp gẫy tới nơi.

Nhìn vào chồng sách, tôi thởdài.

Thật đau lòng khi tôi biết mấyloại sách này sẽ ra sao ngay cả khi tôi chẳng cần phải mở nó ra.

Là một lục địa về cơ bản đượccai trị bởi các vị thần, những cuốn sách có sẵn trong thư viện này chủ yếu làtuyên truyền, giáo dục công dân về một lịch sử hoàn mĩ bóng bẩy, nói rằngAgrona và các Vritra giáng trần xuống Alacrya để giúp đỡ cư dân lục địa và mangđến một thời đại ma thuật và công nghệ mới, quyết tâm bảo hộ họ khỏi các các vịthần tàn ác khác đã thề sẽ tiêu diệt tất cả chủng tộc hạ đẳng hơn.

Những ngày qua, tôi đã phảinhịn cười vài lần trước nội dung lố bịch của một số cuốn sách này. Hầu hết cuộcsách này thêu dệt Agrona trở thành một vị thần nghiêm khắc chỉ coi trọng vàkhen thưởng kẻ mạnh, trong khi những asura ở Epheotus là các vị thần ghétAgrona vì tình yêu và lòng nhân từ của y đối với chủng tộc hạ đẳng chúng ta, vàhọ đang muốn tìm mọi cách để tận diệt tất cả chúng ta.

Tôi phải thừa nhận rằng, mặcdù nội dung trong đây viết thêu dệt để đề cao Agrona và gia tộc của y, nhưng vẫncó một số tình huống lịch sử hoàn toàn đúng sự thật — cụ thể là việc các Vị thầncủa Epheotus đã từng là những người đã diệt chủng toàn bộ nền văn minh cổ xưa,nền văn mình của các pháp sư cổ đại.

Và để tìm được những mẩuthông tin hữu ích đó, tôi phải liên tục sàng lọc những mảng lịch sử hư cấu nhằmbày tỏ tôn kính dành cho Agrona và gia tộc Vritra của y đã được lan truyền rakhắp lục địa.

Và thế là trước mặt tôi lạilà một chồng sách khác.

Cuốn đầu tiên mà tôi mở ralà cuốn sách được viết bằng máu. Bất chấp lớp mực đỏ ngầu đầy nham hiểm này, nộidung được viết bên trong có thể chỉ là viết về niềm đam mê và tôn sùng Agrona.Nó viết rằng các vị thần bất công khác ghét Agrona vì y đã yêu thương chúng tavà ban cho những chủng tộc thấp hèn chúng ta ma thuật cũng như chí dòng máu củay. Nó cũng nhấn mạnh rất rõ ràng lý do tại sao Agrona muốn mọi người trở nên mạnhmẽ hơn – là để họ có thể tự bảo vệ chính mình và giúp Agrona chiến đấu chống lạicác vị thần bất công chỉ đơn giản là muốn giết họ vì không phải là thần.

Tôi luôn tự hỏi tại sao mọingười ở đây gọi gia đình là ‘huyết tộc’, và cuốn sách này đã có câu trả lời.

“Thật thú vị,” tôi thì thầmvới bản thân khi đọc hết nửa sau của cuốn sách được viết bằng máu.

Nó nhấn mạnh tầm quan trọngcủa việc huyết tộc của bạn mang trong người bao nhiêu dòng máu của Vritra. Có vẻnhư Agrona và phần còn lại của gia tộc mình đã thực sự “tình thương mến thương”với những người Alacryan thời xa xưa trong các cuộc thử nghiệm.

Tất nhiên, cuốn sách thì lạiviết rằng Đấng Trị Vì Tối Cao Agrona và tộc Vritra của y đã ‘phải lòng’ ngườidân Alacrya và gieo rắc ‘hạt giống’ vào họ để Alacrya phát triển mạnh mẽ.

Nghe sai vl.

Rất may, cuốn sách tiếp theochứa một số thông tin mới, không liên quan đến việc nhân giống nữa.

Dường như, ngoài Agrona, ĐấngTrị Vì Tối Cao cư trú trong ngọn tháp hùng vĩ nằm ở giữa Vùng Trung Tâm — kỳ lạthay, vùng trung tâm lại không được đặt tên giống như bốn vùng trị khác.

Tôi nheo mắt, cố gắng đọccái tên đã mờ nhạt của ngọn tháp. “Taegrin Caelum.”

Đọc tiếp, tác giả đã viết rằng,“Ngoài Đấng Trị Vì Tối Cao, người cư trú trong ngọn tháp Taegrin Caelum bí ẩn,còn năm vị Đấng Trị Vì khác tồn tại nhằm bảo hộ và giám sát quyền các vùng trịtương ứng của họ.”

Theo tác giả, năm ‘Đấng TrịVì Có Tên’ này, thậm chí là các vị thần, đã quan hệ mật thiết với chủng tộc hạđẳng trong vùng trị của mình — trong khi đóng vai vua cai trị và chỉ tuân lệnhduy nhất của Agrona, Đấng trị vì tối cao.

Rồi cuốn sách chuyển sang môtả những công lao vĩ đại khác mà mà Đấng trị vì của Etril, vùng trị phía đông,đã thực hiện.

Sau khi đọc xong cuốn sách,tôi mất một chút thời gian để hấp thụ hết đống thông tin của nó. Tôi suy nghĩ vềnhững gì những cuốn sách đã dạy tôi. Mặc dù hơi sai, nhưng nó đã làm sáng tỏ nềnvăn hóa đậm đà bản sắc của lục địa này, và quan trọng hơn, những gì người dân ởđây tin tưởng.

Thời gian trôi qua một cách nhanhchóng khi tôi mải mê chìm đắm trong những cuốn sách trước mặt. Mặc dù nhiều tácgiả khác nhau, nhưng tất cả bọn họ đều có các lối viết tôn vinh lịch sử đầy hàohùng của Alacrya khác nhau, nên cũng không hẳn là phí thời gian.

Một mẩu thông tin thú vị vềlịch sử có trong cuốn đặt tên là, “Sự trỗi dậy của các ascender”. Khoảngtầm 70 năm trước, thuật ngữ “ascender” mới được sử dụng. Trước đó, hầunhư là bất kỳ ai cũng có thể đi vào Thánh Tích, nhưng vì có quá nhiều pháp sư sẵnsàng bỏ mạng để vào Thánh Tích để cố gắng đổi đời, nên dân số của Alacrya liêntục giảm mạnh.

“Chắc cũng giống như việccác hầm ngục ở Beast Glades đã gây ra hầu hết các cái chết cho người ởDicathen,” tôi lặng lẽ lẩm bẩm.

Theo cuốn sách này, mặc dùVritra đã thực hiện các biện pháp hạn chế những người được phép vào Thánh Tích,chỉ cho phép cho những người đã vượt qua bài kiểm tra nghiêm ngặt, nhưng điềunày chỉ áp dụng cho những người muốn đi sâu hơn tầng thứ ba.

Có vẻ như ba khu vực đầutiên của Thánh Tích là một vùng đất ngầm rộng lớn liên kết với nhau và chứa đầytài nguyên thiên nhiên quý giá với rất ít quái vật hiện diện.

Có vẻ như tay tác giả khôngphải là một ascender vì anh ta không nói sâu hơn về các tầng khác của ThánhTích. Tuy nhiên, ba khu vực đầu tiên chỉ có những con quái vật yếu, và là nhữngnơi chính để tập luyện ngay cả khi không có huy hiệu của ascender, nên bất kỳai cũng được phép vào.

“Thú vị thật,” tôi thì thầm vàđọc tiếp.

Cuốn sách tiếp theo tậptrung vào các pháp sư đã sống sót sau một số lần vượt bậc trước khi bài kiểmtra kia được đưa vào áp dụng. Những pháp sư này đã tạo dựng được tên tuổi từ giatài kếch xù mà họ có được, bọn họ chính là các Huyết Tộc Có Tên.

Về cơ bản, bọn họ là quý tộc,vị thế xã hội của họ chỉ thua kém các Thượng Huyết Tộc một bậc, những người đượccoi là quý tộc thực sự vì dòng dõi của họ xuất thân từ một Vritra đích thực.

Rồi tác giả tiếp tục đề caonhững nỗ lực của các Huyết Tộc Có Tên và các Thượng Huyết Tộc đã sớm xây dựngcác học viện để nâng cao trình độ của các ascender và giáo dục thế hệ mới từkinh nghiệm của chính họ để đời sau có thể sống sót tốt hơn.

Tôi để ý rằng đây là trườnghợp đầu tiên mà một tác giả đã ca ngợi người nào đó khác mấy ông Đấng Tối Cao.

Nhưng ngay cả qua những dòngvăn miêu tả đầy mùi mẫn và hoa mỹ này, những ascender về cơ bản chỉ là những kẻcướp mộ được tôn vinh lên thôi. Đối với đám đông, bọn họ được xem như những anhhùng, nhưng có vẻ như phần lớn là do đích thân Agrona đã rất coi trọng việc này.

Tác giả thậm chí còn viết rằngđã có nhiều lần chính Agrona bày tỏ niềm tiếc nuối lớn nhất của y là việc khôngthể vào Thánh Tích. Đó là bởi vì các pháp sư cổ đại đã thiết kế chúng để ngănkhông cho các vị thần đầy hận thù của Epheotus lợi dụng những bí mật bên trong đóvà sử dụng chúng để chống lại người Alacryan, và do đó chính các Vritra cũngkhông thể xâm nhập vào được.

Tôi chỉ biết đảo mắt khinghe tác giả nhấn mạnh rằng Agrona và Vritra chọn không vào bên trong ThánhTích vì sợ rằng sự hiện diện đầy của họ sẽ phá hủy nơi này, chứ không phải là vịbọn họ không thể vào được.

Cuối cùng, những ascender vềcơ bản được coi như những anh hùng liều mạng để đến một nơi mà các vị thầnkhông thể đi vào để tìm các kho báu còn sót lại của các ‘chủng tộc cổ đại’ đãdiệt vong. Các kho báu này sẽ giúp các Đấng của họ chiến đấu chống lại các vịthần kia.

“Coi chừng đi chứ!”Một giọng nói vang lên từ phía trước của thư viện.

Tôi quay lại thì thấy cậuthanh niên chán nản kia đứng dậy, tức giận trừng mắt nhìn gã say – cũng là cáigã say xỉn từ nhà hàng – người đã làm đổ cái thứ nước gì đó trong chai trên tayxuống sàn.

“Ấy chà! Xin lỗi nhé,nhóc,” người say rượu nói với một tiếng nấc. Ông ta đi loanh quanh trong thư viện,kiễng chân nhưng không bao giờ thực sự mất thăng bằng.

Mãi cho đến khi đôi mắt đỏngầu của ông ấy nhìn chằm chằm vào tôi, biểu cảm của ông ta mới sáng lên. “Aha!Biết ngay là chú mày sẽ ở đây mà.”

Ông ta ‘biết’ tôi sẽ ở đây ư?

Mặc dù khó chịu vì sự giánđoạn và mùi hôi thối của ông ta, sự tò mò trong tôi đã thắng thế. Tôi vẫn ngồiyên tại chỗ trong khi chờ gã say rượu đến bàn của mình.

Ông ta thực sự ngả người xuốngghế đối diện với tôi và đập đồ uống của mình xuống bàn, làm nước bắn lên trênsách.

Trong giây lát, hai chúngtôi ngồi im lặng, quan sát nhau. Cuối cùng, ông ta nở một nụ cười toe toét, đểlộ bộ răng trắng bên dưới bộ râu bù xù của mình và nói.

“Vậy… chú mày đến từ lục địanào?”

[] [] []

#Darkie