The Beginning After The End (Ánh Sáng Nơi Cuối Con Đường)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 379

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 760

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 261

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1764

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 721

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8041

Chương 288

” 

Một tòa nhà plaza rộng lớn đặtở trung tâm những bụi hoa oải hương xếp thành vòng tròn trải ra trước mắt chúngtôi, đông nghẹt người và thậm chí còn ồn ào hơn cả tầng thứ nhất của Thánhtích. Hàng tá những cuộc nói chuyện đan xen lẫn nhau, làm cả khu vực trở nên rộnràng. Và nếu đám đông không phải là các ascender mặc những bộ giáp và vũ khí cựckỳ ấn tượng, tôi có thể sẽ nhầm nơi này với một phiên chợ giời.

“Chỗ này… là gì?” Tôi hỏimột cách đầy lưỡng lự, quan sát những ascender xếp hàng dưới các quầy gỗ được đặtngay ngắn.

“Là nơi tuyệt nhất để tìm mộtđội…nếu anh biết mình đang kiếm cái gì,” Haedrig đáp lời trước khi hòa vàođám đông. “Đi nào.”

Tôi nhanh chóng theo sau anhta, không muốn mình bị lạc trong biển ascender phía trước.

“Cần một Pháp Giới Sư! Yêu cầucó ít nhất 2 ấn emblems! Đã từng thăng bậc một lần!”

“Cần một Trinh Sát! Phânchia chiến công hợp lý!”

Mỗi quầy có ít nhất mộtascender đứng hét lên những yêu cầu cho một ứng viên hợp lý. Một cảnh tượng thậtđặc sắc.

Tôi trông thấy một ascenderto lớn mặt dẹt quay đi để khoe mẽ cổ tự của mình với một người đàn ông cao gầy cómái tóc dài màu vàng óng. Người ascender tóc vàng nhìn đăm chiêu rồi lắc đầu, rồitôi mất dấu họ trong đám đông sau đó.

Gần đó, một ascender trẻ, đẹptrai đang ngồi thờ ơ trên bàn, nói bé đến mức những người xung quanh phải ngóvào để nghe. Tôi không thể nghe rõ từng từ, nhưng dựa theo biểu cảm chăm chú vàsay mê trên mặt của đám đông, anh ta hẳn phải đang kể một câu chuyện ly kỳ nàođó.

“Grey!” Haedrig hét lên, ởphía trước vài bước. “Lối này.”

Người ascender tóc xanh dẫnchúng tôi qua vài chục quầy gỗ cho đến khi chúng tôi đứng trước một tòa nhà nhỏvới các ascender ra vào liên tục. 

“Anh sẽ cần phải thay đồ ởđây trước,” Haedrig giải thích, tay đang chỉ tới một cái khu phòng nhỏ không cócửa sổ. “Anh có mang theo áo giáp của mình, đúng chứ?”

Tôi bước tới cuối hàng.“Đương nhiên rồi.”

Tôi giữ cây dao găm trắngtrong áo khoác để phòng hờ, còn bộ giáp đen và áo khoác xanh mòng két đã đượctrữ trong cổ tự không gian của tôi. Alaric đã kiếm tôi một cái nhẫn không gian- tất nhiên là bằng tiền của tôi – trước khi chúng tôi đến tòa nhà ascender.Nhưng có chút vấn đề nho nhỏ, bởi vì tôi không thể dùng mana, tôi không tài nàokích hoạt được chiếc nhẫn. Tuy nhiên, tôi vẫn giữ nó bên mình; ít nhất thì cáinhẫn cũng có tác dụng che dấu cổ tự không gian của tôi trước mắt người khác.

Sau khi thay đồ, tôi bước rakhỏi căn nhà kho lớn. Haedrig xem xét tôi một cách tỉ mỉ.

“Có chuyện gì sao?”

“Không-không có gì cả,” anhta ho một tiếng. “Mặc dù cái áo chùm trông khá đẹp, nhưng tôi đã hy vọng anh sẽcó một bộ áo giáp nào đó ấn tượng hơn.”

“Tôi không thực sự có thờigian để đi mua áo giáp,” tôi nói, nhìn xuống bản thân mình. “Bộ trông tôi thựcsự xoàng xĩnh đến thế ư?”

“Không phải xoàng xĩnh, chỉlà-” Haedrig gãi đầu- “thôi bỏ đi. Đi thôi.”

Trong khi theo sau anh tavào trong đám đông, tôi không khỏi thắc mắc về thứ Haedrig đang tìm kiếm. Chúngtôi đã đi qua hàng tá các nhóm đang tìm kiếm thành viên mới, nhưng Haedrig thậmchí còn chẳng thèm để ý.

Thú thật thì, dựa trên nhữnglời quảng cáo bọn họ hét lên và thông báo được dán lên, có vẻ như không nhómnào trong số đó sẽ chấp nhận một ascender mới, người mà thậm chí còn chưa hoànthành lần thăng bậc sơ bộ. Phần lớn những nhóm đang kiếm một ascender ở đây đềuyêu cầu ít nhất phải hoàn thành ít nhất vài lần thăng bậc tối thiểu.

“Làm sao mà chúng ta có thểtìm thấy ai đó sẵn sàng chấp nhận tôi ở chỗ này được?” Tôi hỏi, vừa suýt soáttránh va phải một ascender khác. “Hầu hết những người ở đây có vẻ như đều tìm kếmcác ascender giàu kinh nghiệm thôi.”

Haedrig ngoái lại nhìn tôitrong khi vẫn đang dẫn đường. “Ở đây chỉ có những nhóm có tên tuổi tìm kiếmthành viên tạm thời thôi. Nếu chúng ta đi vào sâu hơn, chúng ta có thể bắt gặpcác loại nhóm khác, bao gồm những người sẵn sàng hộ tống các ascender trong lầnđầu thăng bậc sơ bộ.”

“Anh chắc chứ?” tôi hỏi. “Trừkhi tôi trả tiền cho họ, tôi thực sự không thấy được bất kỳ lợi ích gì trong việctốn thời gian và hộ tống một gã wogart thăng bậc sơ bộ cả.”

Haedrig nhịn cười.

Tôi cau mày. “Chuyện gì đấy?”

“Tôi chưa từng thấy ai tự gọimình là wogart bao giờ cả,” anh ta nói, giọng pha lẫn với một vài tiếng cười nhẹ.“Và, mặc dù không phải ai cũng nhận ra, nhưng thực sự vẫn có một vài lợi ích tiềmẩn đấy.”

“Này, nhìn đường đi chứ,” mộtngười phụ nữ lực lưỡng đang mặc một bộ giáp bạc hằn giọng khi chúng tôi va phảicô ta. 

“Xin lỗi,” tôi lẩm nhẩm trướckhi quay lại với người đồng hành tóc xanh của mình. “Lợi ích gì?”

“Nếu anh gặp khó khăn trongviệc đáp ứng các yêu cầu cần thiết để nhận được một cái huy hiệu cao cấp – điềumà phần lớn những ascender giàu kinh nghiệm đều vướng phải, bởi vì phần lớn cáchọc viện đều yêu cầu giảng viên của họ phải có huy hiệu này. Có nó thì anh sẽkhông phải trả bất cứ chi phí gì nào về chỗ ở trong bất kỳ tòa nhà dành choascender nào. Hơn nữa, Đấng Cai Trị Tối Cao có thể sẽ trả một khoản hậu hĩnhcho những người có huy hiệu cao cấp hỗ trợ ascender trong lần thăng bậc sơ bộ,”Haedrig giải thích.

‘Cũng là một cách để khuyếnkhích tạo ra nhiều ascender mới. Argona đã đầu tư khá nhiều vào việc đảm bảongười của y sẵn sàng liều mạng sống vì lợi ích của y nhỉ?’ Regis nói.

Tôi gật đầu, suy nghĩ về nhữnglời của Regis. Quay sang Haedrig, tôi hỏi, “Còn điều gì nữa không?”

Haedrig suy nghĩ một lúc, bướcchậm lại trong khi khéo léo tránh những ascender trên đường. “Chà, làm một ngườichăn wogart không phải là một nghề được coi trọng, nhưng nó khá an toàn, đặc biệtlà khi anh cần chăm sóc cho huyết tộc của mình.”

Tôi hơi nhướng mày. “Ngườichăn wogart?”

“À xin lỗi. Nó là một từlóng ám chỉ những ascender đã ‘nghỉ hưu’ và chỉ hộ tống các ứng viên ascender cầnthực hiện lần thăng bậc sơ bộ của mình,” anh ta giải thích.

“Vậy họ  là người mà chúng ta đangtìm – những người chăn dắt wogart, đúng chứ?”

“Ừ, nhưng chúng ta cũng phảicẩn thận với người mà ta chọn.”

Khi chúng tôi đi sâu hơn nữavào trong tòa plaza lớn đông đến nghẹt thở, tôi bắt đầu thấy nhiều ascender trẻhơn – một vài người trông lạc lõng như tôi vậy.

“Hãy để tôi lo phần đàmphán,” Haedrig nói trong lúc dẫn chúng tôi tới một trong những cái quầy to hơn.

“Ah, có phải hai người đangtìm một ascender cao cấp để dẫn hai người thăng bậc không?” Người ascender lựclưỡng với bộ ria cong hỏi một cách cụt lủn.

“Bạn của tôi đang chuẩn bịcho lần thăng bậc sơ bộ, và tôi sẽ đồng hành cùng anh ấy,” Haedrig lịch sự đáplời. “Ông có tờ khai thông tin nào cho việc kinh doanh của mình không?”

“Tờ khai thông tin?” Người ascenderlực lưỡng hơi lúng túng. 

Haedrig không để tâm gì đếnngười đàn ông đó nữa. Với một cái gật đầu cụt ngủn, anh ta nói, “Cảm ơn vì đãdành thời gian cho chúng tôi,” và bước đi.

Tôi khá tò mò, những giữ imlặng khi Haedrig đi từ quầy này sang quầy khác. Một vài quầy đưa ra những tờ gấpđơn giản, chứa lịch sử hoạt động của họ nhưng đã được rút ngắn. Nhưng những quầykhác, giống của quầy của người ascender râu rậm, có vẻ như khá bất ngờ trướcyêu cầu đó.

Cuối cùng, Haedrig cũng chỉđáp lại với cái gật đầu cụt ngủn và chúng tôi bước tiếp sang quầy khác.

“Có điều gì không ổn với ngườiphụ nữ đó à? Cô ta trông có vẻ đã thu hút được khá nhiều để tham gia lần thăngbậc sơ bộ của họ rồi mà,” tôi hỏi.

Haedrig nhướng mày. “Thuhút. Một cách chọn từ rất hay. Có phải anh muốn đi với cô ta vì cổ xinh đẹpkhông?”

“Cái gì?” tôi lắp bắp.“Đương nhiên là không rồi, tôi chỉ đang nói là có thể những ascender khác nghĩcô ta có đủ khả năng để dẫn họ đi, đúng chứ?”

“Thì bọn họ cũng toàn là đànông.”

“Tôi chỉ tò mò về tiêu chí củaanh thôi,” tôi càu nhàu, cảm giác như thể bị quở trách vì lý do nào đó.

“Có vẻ như Grey đây thích cónhiều phụ nữ đầy đặn nhở,” Haedrig nhún vai rồi nói. “Tôi sẽ ghi nhớ điều đó.”

‘Tôi thích phụ nữ đầy đặn,’Regis chẳng ngần ngại thốt lên.

“Ghi nhớ điều đó để làm gì?”Tôi nói, giọng đầy vẻ căm phẫn.

Ngó lơ câu hỏi của tôi,Haedrig đưa tôi tờ gấp anh ta đã nhận được từ nữ ascender cao cấp. “Nhìn kỹ đi.Dù tờ gấp của cô ta đã được công nhận bởi Hiệp Hội, nhưng trong đó không hề cócột nào ghi lời giới thiệu từ những ascender đã từng được cô ta dẫn đi thăng bậcsơ bộ cả, và cô ta còn chẳng phải học viên tốt nghiệp từ một học viện nào cả.”

“Mặc dù tôi rất cảm kích trướcsự kỹ lưỡng của anh, nhưng liệu tất cả những việc này có thật sự cần thiếtkhông?” Tôi hỏi, trao lại cho anh ta tờ giấy da. “Tôi có đủ khả năng tự bảo vệbảo thân mình, và qua phong thái của anh, tôi tin anh cũng như tôi.”

Haedrig nhìn tôi, hơi ngạcnhiên. “Lộ liễu như vậy à?”

“Với cặp mắt sắc bén thìđúng, khá dễ để nhận ra điều đó.” Tôi bước tới trước người đồng hành bí ẩn củamình. “Và nghiên cứu kỹ lưỡng người mà mình không hoàn toàn tin tưởng là một điềuvô cùng tự nhiên.”

Haedrig chỉ gật đầu, hai mắtchạm nhau, đôi lông mày của anh ta hơi rủ xuống đầy trầm ngâm, nhưng trên môiánh lên một nụ cười nhẹ.

‘Anh ta khá là lạ, nhở?Không phải lạ theo kiểu chúng ta, mà lạ theo kiểu kỳ quặc ấy,’ Regis suy nghĩ.

‘Ta đồng ý rằng anh ta là mộtcá nhân đặc biệt. Nhưng theo ta thấy thì tới giờ thì anh ta có vẻ như không cóý đồ xấu nào cả.’

Chúng tôi tiếp tục cuộc tìmkiếm của mình, đi từ quầy này sang quầy khác khi Haedrig hỏi những ascender caocấp vài câu, còn tôi thì chỉ nghe họ nói. Có khá nhiều các ascender già hơn và đãquá thời huy hoàng của mình, họ gợi tôi nhớ về Alaric – mặc dầu không hề say xỉnthậm tệ như ông ta. Một vài ascender cao cấp cảm thấy như bị xúc phạm đến danhdự khi chúng tôi không ngay lập tức tôn thờ họ, nhưng đa số đều rất dễ mến vàcũng khá kiên nhẫn với chúng tôi.

Điều này càng khiến tôi bựcbội hơn khi Haedrig vẫn chưa tìm thấy người mà anh ta cho là phù hợp. Đến lúcmà chúng tôi đã lượn qua cả hai hàng quầy đăng ký, tôi sắp không kiềm được vàđích thân chọn đại một ascender cao cấp mà chúng tôi đã nói chuyện thì Haedrig độtngột khựng lại, khiến tôi gần như va vào anh ta.

“Chuyện gì vậy?” Tôi hỏi, cốgắng dò theo ánh mắt của Haedrig nhìn xuyên vào trong đám đông, nhưng có quánhiều tiếng ồn và sự hỗn loạn.

Không một lời, anh ta vội vãbước đi, luồn lách trong đám đông của các ascender đang chen chúc, về phía nhữngđội đang tìm kiếm ascender có kinh nghiệm. Tôi lập tức theo sau, ngạc nhiên bởiphản ứng bất chợt của anh ta.

Tới lúc mà tôi bắt kịp, anhascender tóc xanh đang nói chuyện với một người đàn ông có vóc dáng oai hùng, khoáctrên người một bộ giáp đen viền vàng, với một biểu tượng hình vương miện đượckhắc trên đó. Mái tóc dài màu vàng kim rủ sau lưng và biểu cảm ánh lên sự tựtin hiếm có, tôi có thể hiểu vì sao anh ta lại lọt vào mắt xanh của Haedrig.Trong khi hai người họ đang trao đổi về những gì Haedrig vừa nói, một chàngtrai trẻ cơ bắp khác, khoác trên người bộ đồng phục cũng được thêu hình vươngmiện y hệt, liền chen vào.

“Anh trai! Anh đã nói làchúng ta cần một Thủ Hộ Vệ nhiều kinh nghiệm mà. Chúng ta đâu có cần thêm một TiếnCông nào nữa, đặc biệt là một tên ma mới nữa.”

‘Ể, chẳng phải đó là thằngnhóc đã lườm cậu hồi còn ở tòa nhà ascender ở Aramoor sao?’ Regis hỏi.

‘Ta nghĩ vậy.’

“Ồ, không phải đây là ngườiem trai quá bảo bọc quá mức luôn muốn tìm một Thủ Hộ Vệ của anh đó ư?” Người ascendermặc giáp đáp lời với vẻ kinh ngạc. “Anh thật không thể ngờ rằng em lại khôngtin tưởng anh trong việc quản lý chính đồng đội của mình đấy.”

“Yeah, anh đang lo lắng quánhiều rồi đó, Ezra!” Một trong hai cô gái lên tiếng, cả hai đều đang mặc đồngphục giống cái của cậu con trai – có mái tóc vàng ánh kim y hệt người trông cóvẻ là ascender cao cấp của chúng tôi. Tôi chợt nhận ra cô gái kia và người bạncủa cổ đã ở cùng với nhóm học viên đang đợi để được đánh giá năng lực. “Anh biếtlà anh cả đã từng thăng bậc hàng tá lần rồi còn gì. Và ngoài ra, trông anhchàng ascender kia có vẻ như rất là giàu kinh nghiệm.”

“Và người anh trai già đángtội nghiệp này có thể kiếm thêm chút đỉnh,” người ascender bọc giáp nháy mắtnói.

“Thật là một điều không phùhợp với con trai trưởng của huyết tộc chúng ta,” cậu con trai trong bộ trang phụctên Ezra tặc lưỡi đáp lại.

Cười nhạt, Haedrig quay lạivà quét mắt qua đám người cho đến khi anh ta nhìn thấy tôi.

“Grey! Ở đây!” Anh ta hétlên, tay vẫy lên cao.

Hai cô gái tròn mắt trong ngạcnhiên khi họ nhìn thấy tôi tiến đến, trong khi Ezra cau mày trong giận dữ.

Người anh trai của họ nhìn cảba đầy bối rối.

Tôi bước tới bên Haedrig vànhìn anh ta, trông chờ một lời giải thích.

“Kalon, đây là Grey, người cầnphải thực hiện lần thăng bậc sơ bộ,” Haedrig nói, tay dần chỉ về hướng ascenderbọc giáp. “Grey, đây là Kalon của Huyết Tộc Grandbehl. Anh ta đã đồng ý đưachúng ta đi cùng.”

“Vậy là cậu có biết về HuyếtTộc của tôi,” Kalon gật gù nói.

“Huyết tộc Grandbehl là một HuyếtTộc Có Tên đặc biệt xuất thân từ Vùng Trị Vechor,” Haedrig giải thích cho tôi.

“Từ Vechor?” Tôi lặp lại, thắcmắc tại sao tôi lại gặp những học viên này tại Aramoor, ở nửa kia của lục địanày.

Kalon quay sang tôi. “Rấtvui được gặp anh, Grey. Như bạn anh đã nói, tôi là Kalon Grandbehl, và hai ngườitrẻ tuổi chuẩn bị trở thành ascender này là các em của tôi, Ada và Ezra.”

“Và tôi là Riah từ Huyết TộcFaline,” cô nàng tóc ngắn vui tươi đế thêm vào. “Thật là trùng hợp khi chúng tagặp lại nhau sớm đến vậy!”

“Gặp lại?” Kalon hỏi, đầuanh ta quay từ tôi sang Riah. “Các em đã gặp nhau rồi à?”

“Tôi đoán rằng chúng tôi đãthoáng gặp nhau ở trong tòa nhà Ascender ở thành phố Aramoor,” tôi giải thích.“Cảm ơn anh vì đã mang chúng tôi theo cùng.”

“À không có gì đâu! Anh traicủa tôi đã làm việc này rất nhiều lần kể từ khi anh trở thành một giảng viên,”Ada đáp lại đầy háo hức, lắc đầu cô ấy trong khi Kalon nhìn xuống với nụ cười đầyẩn ý.

“Ngươi tốt nhất đừng trởthành một gánh nặng cho bọn này đấy. Kể cả khi đây chỉ là lần thăng bậc sơ bộ,các Thánh Tích đều rất nguy hiểm,” Ezra cảnh cáo, bước lên trước và dò xét tôi.

Cậu ta đứng cũng chỉ cao gầnbằng tôi, nhưng vóc dáng thì to con hơn.

Vỗ vào lưng Ezra, Kalon nói,“Em không còn ở trường nữa, em trai bé nhỏ ạ. Hãy cẩn thậ đấyn, cậu nhóc đẹp mãnày thậm chí có thể mạnh hơn cả em đấy.” Kalon cũng dò xét tôi, một nụ cười vuivẻ lướt qua mặt anh ta.

“Một tên wogart với khôngchút huấn luyện chính thức nào? Em không tin,” Ezra cãi lại ngay trước khi quayđi.

Lắc đầu ngao ngán, Kalon nởmột nụ cười thân thiện. “Đừng để tâm đến thằng nhóc, nó chỉ là muốn bảo mấy đứaem gái quý giá của mình hơi quá mức thôi.”

“Anh à!” Ada phụng phịu, haimá ửng đỏ. Riah cười và huých bạn mình một cái.

“Dù gì đi nữa, đằng nào tôicũng phải đưa lũ trẻ này đi thăng bậc sơ bộ, nên có thêm cậu thì cũng chẳngthành vấn đề mấy,” Kalon nói với một nụ cười mỉm. “Đừng lo, tôi sẽ cố giữ cậuan toàn!”

“Cảm ơn anh lần nữa,” tôi cườinhạt đáp lại.

Không cần phải biết sử dụngmana cũng hiểu rằng, bất chấp tính cách thân thiện của Kalon, anh ta rất mạnh.Qua cách anh ta nhìn tôi nghiên cứu tôi qua ánh mắt điềm tĩnh đó, anh ta biếttôi cũng mạnh không kém.

“Chúng ta đi chứ?” Haedrig hỏi,nhìn vào đám học viên mặc đồng phục. “Hay ba người cần phải mặc giáp trước?”

“Không cần thiết,” Ezra đáplại cụt ngủn, bao bọc cơ thể cậu ta bằng mana.

Vài giây sau, một bộ giáp bằngbạc hiện ra quanh cơ thể Ezra cùng với ngọn giáo màu đỏ với những dòng cổ tựvàng nhạt được khắc trên thân.

“Cậu nên biết cậu ta vui thểnào khi được cha chúng tôi mua nó để làm quà tốt nghiệp.” Kalon vuốt mày, cườimỉm, khiến Ada bất chợt nhịn cười.

Ezra bắn cho anh cậu ta mộtcái lườm đầy hăm dọa, và cổ và mặt cậu ta đỏ lên vì xấu hổ.

Riah cũng có một bộ áo giáp triệuhồi của riêng mình, nhưng nó được làm từ da và giáp lưới, được thiết kế để tốiưu tốc độ và độ uyển chuyển. Cô ấy dùng một vũ khí đặc biệt – một con dao nhỏ vớilưỡi dao xoè ra giống quạt và tay cầm được đính những viên đá quý nhỏ.

Người trẻ tuổi nhất của HuyếtTộc Grandbehl mặc một chiếc áo choàng pháp sư màu xanh nhạt đắt tiền, bên trongthêu hàng dòng cổ tự trong khi bên ngoài được cắt ngắn để giúp hỗ trợ chuyển động.Viền áo bằng vàng ròng, như giáp của Kalon, và cũng có một biểu tượng vương miệnbên trên, có vẻ như để gia huy của Huyết Tộc. Cô ấy không có đũa phép hay trượng;thay vào đó, mười ngón tay của cô ấy mang những cái nhẫn móc với nhau bởi một sợixích nhỏ gắn vào một cái vòng tay bằng bạc ở trên cổ tay, được đính với mộtviên hồng ngọc duy nhất.

“Những bộ giáp xuất hiện mộtcách kỳ diệu kia trông có vẻ hữu dụng,” tôi nói với Haedrig.

“Đúng vậy,” người ascendertóc xanh đáp lời trong lúc dẫn nhóm chúng tôi rời xa những dãy quầy.

“Chúng đắt một cách nực cườiluôn đấy,” Kalon nói thêm. “Nhưng chúng là biểu tượng của quyền lực và thịnh vượng,và cha tôi thì rất thích điều đó.”

Tôi chỉ gật đầu, không mấyngạc nhiên.

“Vậy, Grey.” Riah bước tớibên cạnh tôi khi nhóm chúng tôi đi ra khỏi tòa plaza, chạm mắt với tôi trong mộtvài giây rồi quay đi. “Tôi có hơi tò mò về điểm của anh trong lần đánh giá nănglực.”

Ada cũng bước gần hơn, và thậmchí Ezra cũng bước chậm lại, hơi nghiêng đầu về phía chúng tôi để nghe rõ hơn.

“Tôi nghĩ, ngoài ‘linh hoạttrong ma thuật tấn công,’ thì còn lại tôi đều đạt điểm trên trung bình,” tôi trảlời.

“Oh! Kết quả đó không hề tệchút nào!” Kalon chen vào, quay đầu nhìn chúng tôi. “Rất khó để có điểm tốttrong linh hoạt sử dụng phép thuật tấn công, trừ khi cậu có cổ tự của nhữngnguyên tố khác nhau nên đừng tự dằn vặt vì điều đó.”

Ezra hằn giọng. “Thậm chíkhông một điểm ‘Xuất sắc’ nào á?”

‘Có vẻ như có một wogartkhác cần học cách khiêm tốn,’ Regis thở dài.

“Ezra, mẹ đã nói gì về việcngạo mạn hở?” Ada quở trách.

“Đúng đó!” Riah cũng đáp lại.“Và ai là người được dưới trung bình trong phần ‘ý chí chịu đựng’ ấy nhỉ?”

“Thôi im đi!” Ezra quát, đỏ mặtđến tận tai.

“Yên nào, các em,” Kalontrách mắng nhẹ nhàng. “Các em đang khiến hai thành viên mới của chúng ta cảm thấykhông thoải mái đấy.”

Ezra đảo mắt nhưng không nóigì cả. Các cô gái đưa mắt nhìn nhau và cười trộm sau lưng cậu ta. Haedrig thìđã trở nên im lặng hơn và nghiêm túc hơn khi chúng tôi đến gần cổng.

“Chúng ta gần đến nơi rồi!”Riah thốt lên đầy phần khích, chỉ vào cổng vòm khổng lồ cao ba tầng với ánhsáng vàng trắng toả ra rực rỡ ở trung tâm.

Mộtbậc thang rộng chắn giữa toà plaza nhộn nhịp và cánh cổng dịch chuyển. Có vài con đường dẫn đến bậc thang, và có một dòng người ascender đangchuẩn bị đi qua.

Chính bậc thềm cũng đượctrang trí đặc sắc như cổng vòm dịch chuyển. Những chiếc cờ treo gia huy tungbay đầy hùng hồn được treo trên tường xung quanh bậc thềm.

“Là gia huy của những HuyếtTộc sở hữu dinh thự trong Khu Biệt thự Cao cấp,” Ada nói, nhìn theo ánh mắt củatôi.

Các ascender túm tụm thànhcác nhóm trên bậc thềm. Một nhóm có vẻ như đang cầu nguyện, mỗi người trongnhóm bọn họ ngồi vắt chéo chân đối diện với cánh cổng, mắt nhắm còn môi thìchuyển động lặng lẽ. Một nhóm khác thì lại tranh luận về cách phân chia loot, họhét rất to, giọng họ lấn át tiếng ồn ào của các cuộc trò chuyện khác.

Tuy nhiên, không có hàng lốinào cả, cánh cổng khổng lồ có thể dịch chuyển bất cứ số lượng ascender nào đivào cùng một lúc.

“Em tự hỏi là chúng ta sẽ đượcđến vùng nào đây!” Ada nói ra, đôi mắt xanh đầy sức sống ánh lên sự phấn khíchkhi cô ấy nhìn vào cánh cổng màu vàng trắng.

Ezra đứng nghiêm chỉnh,trông gần giống một chiến binh đang chuẩn bị cho chuyến phiêu lưu vĩ đại. Nhưngcánh tay cầm thương thì lại đang run, và cái cách cậu ta luôn cố đè nén cảmxúc, đã phản bội lại cậu ta.

“Anh ổn chứ?” Tôi hỏiHaedrig, người vẫn giữ im lặng kể từ lúc chúng tôi rời tòa plaza.

Anh ta nhìn lên, lông màyhơi nhướng và miệng mấp mé như thể bị bất ngờ trước việc tôi đứng bên cạnh.“Yeah, tôi ổn-” giọng của Haedrig như vỡ, khiến anh ta phải dừng lại và hắng giọng.“Tôi vẫn ổn,” anh ta nói lại.

Tôi gật đầu đáp lại, nhữngtôi biết Haedrig đang cảm thấy lo lắng về một điều gì đó. Anh ta đã rút thanhkiếm cong dẹt và dài của mình ra khỏi nhẫn không gian và liên tục kiểm tra nókhi chúng tôi tiến gần cổng dịch chuyển ma thuật.

“Đợi đã!” Kalon bớt chợt lalên. “Anh đã hứa với mẹ là sẽ chụp ảnh ba đứa trước khi chúng ta bắt đầu thăngbậc.”

Ezra rên rỉ, nhưng Riah đãkhoác tay cậu ấy và kéo cậu ta về phía Ada, người đang vui vẻ khoác lấy cánhtay còn lại của Riah. Bộ ba bọn họ đứng trước cánh cổng đang toả ra ma thuật đằngsau.

“Tuyệt vời!” Kalon hét lênsau khi đã lùi về sau vài bước. Anh ta cúi người trên mặt đất và bấm vào núttrên cái cổ vật lớn bằng kính và kim loại trên tay.

“Hai người có muốn chụpchung luôn không?” Kalon hỏi.

“Yeah! Chụp chung vói bọn nàyđi!” Riah nói, hai mắt cô ấy sáng lên. “Grey có thể đứng cạnh Ada nè!”

“Thôi không cần,” tôi lịch sựtừ chối. “Nhưng tôi có thể chụp cho cả bốn anh em.”

“Vậy hả?” Kalon đưa tôi cái tạovật to bằng đầu của tôi. “Cứ chĩa thứ này về phía chúng tôi, rồi vận một ítmana vào trong vật phẩm, và bấm nút!”

‘Chà, cậu tự hại mình rồi đấy,’Regis chen vào. ‘Làm sao mà cậu có thể khiến nó hoạt động nếu cậu không có tímana nào?’

Trước khi tôi có thể nóithêm điều gì, Kalon đã chạy đi để tạo dáng cường điệu bên cạnh huyết thống củaanh ta và Riah, bọn họ đang khúc khích cười trước trò hề của anh. Kể cả Ezracũng phải phì cười trước anh trai của mình.

“Anh có cần giúp gì không?”Haedrig hỏi, bước về phía tôi.

“Tôi…ưm… chưa từng sử dụngbất kì tạo vật nào như này cả,” tôi nói. “Anh có thể giúp tôi được không?” Tôigiơ nó về phía anh ta. “Tôi không muốn chụp một bức ảnh xấu,” tôi chốt câu đầykhập khiễng.

Haedrig nhìn tôi một lúcnhưng cuối cùng cũng lấy nó từ tay tôi.

“Sẵn sàng chưa?” Anh ta hỏi,chĩa vật phẩm chụp hình về phía huyết tộc Grandbehl.

“Sẵn sàng!” Họ đồng thanh.Ada và Riah tạo dáng cute trong khi Ezra ngẩng cao đầu và nắm ngọn giáo bằnghai tay. Kalon thì chỉ khoác tay vào nhau, để lộ ra một nự cười tự tin.

Thật là một cảm giác vừa ngọtvừa đắng khi nhìn một gia đình hạnh phúc đang tạo kỷ niệm vui vẻ nhất trong cuộcđời họ. 

“Quả là cảnh tượng tuyệt vời,”Haedrig nói, nhìn vào xa xăm.

“Cánh cổng ư?” tôi hỏi.

Anh ta lắc đầu, một vẻ đaubuồn thoáng qua trên khuôn mặt nghiêm nghị. “Gia đình bọn họ. Tôi có thể chắcchắn rằng họ đã lớn lên trong đầy tình yêu thương.”

“Yeah,” tôi đồng ý. “Mặc dùhơi ồn ào, nhưng họ có vẻ như toàn là người tốt.”

“Và Kalon Grandbehl cũng làmột ascender rất tài năng. Anh ta là ngôi sao đang nổi trong toàn bộ cácascender,” Haedrig nói, giọng nhỏ đến mức nghe như lời thì thầm. “Hi vọng làanh ta đủ mạnh mẽ để giúp chúng ta qua lần thăng bậc này nhỉ, Grey?”

[] [] []