The Beginning After The End (Ánh Sáng Nơi Cuối Con Đường)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 367

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 716

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 252

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1652

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 669

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 7467

Chương 284

” 

“Đây là lý do tại sao chúngta nên cần hàng đắt tiền!” Gã say rượu đập mạnh ly vào bàn bar với một tiếng‘thịch’. “Thôi nào, nhóc đẹp trai. Làm một ly đi chứ!”

Tôi trừng mắt nhìn ông già sayxỉn với chất lỏng màu caramel chảy xuống hai bên miệng và dính vào râu của ông tavà tự hỏi rốt cuộc tại sao mình lại rơi vào tình huống oái ăm này.

Sau khi người đàn ông say xỉnnày đến, tự giới thiệu mình là Alaric, làm phiền tôi trong thư viện và hỏi tôiđến từ lục địa nào, tôi đã nhanh chóng kéo ông ta ra ngoài để tìm câu trả lời.

Alaric đã từ chối nói thêm bấtcứ điều gì mà không có gì đáp lại. Và đoán cmn xem, cái gã nghiện rượu này muốn…thêm rượu.

Sau đó, ông ấy dẫn tôi đến quányêu thích của mình, một nơi cao cấp và sang chảnh đáng ngạc nhiên đối với một gãthậm chí còn không đi giày. Chúng tôi đã ở đây kể từ lúc đó, ngồi trong góc tốicủa bàn bar cách xa những khách quen khác rải rác khắp quán.

Thở ra một hơi mạnh, tôinâng cốc rượu lên và uống cạn ly rượu rum.

Một dòng rượu nóng mịn lướtqua miệng và cổ họng tôi, tiếp theo là một các hương vị ngọt ngào và mùi gỗ sồiđọng lại trên đầu lưỡi tôi.

“Rồi đó, vui chưa?”Tôi hỏi khi gã say rượu vẫy tay với người phục vụ để rót đầy ly.

“Ta sẽ hạnh phúc hơn nếu chúmày gọi cả chai đấy,” ông chú già nói với một cú huých.

“Thế này thì sao?”Tôi lấy ly rượu đã được đổ đầy đưa lên trước mặt ông ấy và bắt đầu từ từ đổ rượurum vào bồn rửa ở phía bên kia.

“Đừng đừng đừng!”Alaric lắp bắp khi ông ấy kéo cánh tay tôi, càng khiến tôi đổ nhiều rượu hơn.”Được rồi được rồi!”

Tôi đặt ly nước vơi một nướctrở lại trước mặt người đàn ông đó và ông ta nhanh chóng chộp lấy nó ra khỏi tầmvới của tôi.

“Tên khốn bệnh hoạn nào mà lạiđi phí phạm thứ rượu rum ngon lành ngon lành như vậy chứ,” ông càu nhàu.

Tôi nhướng mày như muốn nóitôi không có tâm trạng để đùa với ông ta nữa.

“Chú mày thấy đấy…” Alaricthì thầm một cách bí ẩn và ghé sát vào. “Ta có một ấn emblem cho ta biết chúmày không phải dân ở xung quanh đây.”

Tôi chết trân nhìn ông ta.

Ông ta nháy mắt. “Chỉđùa thôi.”

Sự khó chịu của tôi chuyểnsang tức giận. Đáng ra tôi phải biết rằng cái gã nghiện rượu này chỉ đang cố tìnhtrêu chọc tôi.

Tôi đứng dậy định bỏ đi thìgã say lại lên tiếng.

“Tất nhiên là không cầnphép thuật cũng biết.” Ông đảo mắt. “Bất kỳ ai có nửa cái não cũng đều suyluận ra thế khi quan sát cậu một chút.”

“Ông đã theo dõi tôi ư?”Tôi hỏi, ngồi xuống.

“Cũng tại chú mày nổi bậtquá chi. Chú mày có thần thái của một chiến binh dày dạn kinh nghiệm, nhưng cáivóc dáng và làn da hoàn mỹ kia thì lại thể hiện rằng mình chỉ là một tên quý tộc,hoặc pháp sư, hoặc học viên, hoặc cả ba.” Alaric uống cạn ly rượu rum trướckhi tiếp tục, “Như thể còn chưa đủ lạ, chú mày hành xử như một tên kháchdu lịch lần đầu đến một tiền đồn xa xôi này vậy.”

Ông ta vẫy tay và nhìn tôi bằngánh mắt thản nhiên. “Nhìn chú mày đáng nghi từ trên đầu xuống đến tận đít ấy. Nếumà ở trong mấy vùng trị mà có nhiều lính đóng quân hay thiên về chính trị như vùngVechor hoặc Vùng Trung Tâm, ta sẽ cược số tiền không tồn tại của mình vào việc cậusẽ bị còng đầu lôi đi trong vòng chưa đầy một ngày.”

Tôi bật ra một lời chế giễu.”Vậy tại sao cho đến bây giờ tôi vẫn chưa thu hút bất kỳ sự nghi ngờ nào?”

“Ồ, biết đâu là có rồi đó,” ôngta trầm ngâm. “Nghi ngờ, tò mò, hứng thú, tất cả những điều trên. Chỉ là Etril đãluôn là đích đến của nhiều khách du lịch đến nỗi họ chỉ có thể im lặng phán xétcậu thôi.”

Sau khi khảo sát kỹ hơn cáinơi mà chúng tôi đang ở, tôi quay lại Alaric.

“Cứ giả sử là những gì ôngnói là đúng đi, lý do gì mà ông lại quyết định tìm đến tôi?” Tôi hạ giọng vàtrở nên đe dọa hơn. “Ông chưa nghĩ đến khả năng tôi sẽ loại trừ ôngsao?”

“Ở nơi này, với cả đốngnhân chứng xung quanh á?” Ông hỏi, trừng lớn mắt. “Tin ta đi nhóc. Nếu ta màmuốn tố cáo cậu, ta đã làm như vậy từ một khoảng cách an toàn hơn, nhưng như thếthì có lợi gì cho ta cơ chứ? “

“Gì cơ?” Tôi xenvào.

“Ta không thu được lợi gìkhi tố cáo cậu cả.” Alaric dừng lại, nghiêng người lại gần hơn để tạo hiệu ứng ngầulòi. “Giả sử thôi ha, nếu như ta giúp cậu, thì biết đâu chúng ta sẽ đem lại lợiích cho đôi bên thì sao.”

Tôi chế giễu và lắc đầu.“Tôi nghĩ rằng ông đã uống quá nhiều rồi. Hơn nữa, tôi không có nhiều tiền đâu.”

“Ta biết chứ, liếc cái đủ biếtrồi,” ông đồng ý. “Nhưng ta có thể nhận ra con gà đẻ trứng vàng nếu nó đi lanhquanh thành phố này đấy.”

Đến lúc này, tôi càng lúccàng khó chịu khi e sợ có người nghe lén được cuộc trò chuyện. Alaric hẳn đã nhậnra vì ông ấy chỉ vẫy tay. “Thư giãn đi. Ta đã tạo kết giới cản trở âmthanh xung quanh chúng ta để không ai nghe thấy những điều chúng ta nói đâu.”

Đó có phải là lý do tại saoAlaric lại ra hiệu để rót rượu thay vì lên tiếng yêu cầu ư?

Thất vọng về bản thân vìkhông để ý điều đó, và cũng vì không còn có thể cảm nhận được mana trong nhữngtrường hợp như thế này, tôi chỉ thở dài. “Vậy, ông đang nói là mặc dù ông nghĩrằng—”

“Biết,” ông ta sửa lại.

“NGHĨ rằng tôi phải dân ởquanh đây,” tôi nhấn mạnh. “Nên ông muốn thử vận may với tôi thay vì tốcáo tôi á?”

Ông ta giương mắt ngái ngủ vềphía tôi. “Bộ như vậy là lạ lắm hay gì?”

“Chỉ là, người dân thành phốnày có vẻ rất tôn kính Đấng Tối Cao đó,” tôi nói.

“Việc ta tôn sùng hay khôngtôn sùng Vritra có liên quan gì đến việc giúp đỡ một người tị nạn?” Ông tachâm biếm.

“Tốt thôi,” tôi đồng ý. “Hãygiả sử rằng những nghi ngờ của ông là đúng. Ông có thể cho tôi cái gì, và chínhxác thì ông muốn đổi lại điều gì từ tôi?”

“Cậu là một ascender,hoặc ít nhất là đang cố tỏ ra như vậy, phải không?” Ông ta câu hỏi.

“Làm sao mà ông biết?”

“Nhà trọ cậu đang ở chủ yếu chỉphục vụ các ascender vì có một Phòng Thăng Bậc ở thành phố này,” ông trả lời mộtcách miễn cưỡng. “Còn giờ. Với câu hỏi đầu tiên, ta sẽ giúp cậu hòa nhập đểtrông cậu không trông như một con troll bọc thép đi mua sắm ở quảng trườngthành phố này mà không chút thắc mắc nào hết.”

“Không chút thắc mắcnào hết?” Tôi vọng lại, thích thú.

“Thành thật mà nói, ta cũngrãnh đếch đâu mà quan tâm chú mày là ai,” ông ta trả lời, xoáy chất lỏngcaramel trong ly của mình. “Mà không chỉ có thế thôi đâu. Ta cũng sẽ giúp huấnluyện cậu trong lần thăng bậc tiếp theo.”

Tôi nhìn chằm chằm vào ngườiđàn ông say xỉn, người với cả khuôn mặt đỏ bừng và đôi mắt lờ đờ hầu như khôngthể tập trung vào một thứ hơn vài giây. “Tại sao?”

“Chà, cậu cần phải trở thànhmột ascender thành công để kiếm cho ta nhiều tiền, đúng không?” Ông ta lý luận.“Rượu ngon thì làm gì rẻ, cậu cũng biết rồi đấy.”

Phải thừa nhận rằng tôi cóchút cám dỗ bởi lời đề nghị của ông ta. Tôi ngày càng thu hút quá nhiều ánh mắttò mò và dò xét trong vài ngày qua. Và thành phố Aramoor thậm chí còn được coilà một trong những thành phố đa dạng sắc tộc nhất, theo một cuốn sách mà tôi đãđọc.

“Vậy tất cả những gì ôngmuốn là tiền ư?” Tôi xác nhận. “Chính xác là bao nhiêu?”

“Sáu mươi phần trăm lợi nhuậncậu thu thập được trong Thánh Tích cũng như bất kỳ hình thức thu nhập trên thịtrường và tiền thắng cược và phí phụ trợ nào mà cậu kiếm được khi đang ở trên này,”ông ta trả lời như thể ông ta đã nghĩ ra con số đó trước khi chúng tôi ngồi xuống.

Tôi trố mắt. “Sáu mươiphần trăm á?”

“Này! Ta cũng phải rờibỏ mái nhà thân yêu của mình để đi long nhong với nhóc trong khi phải huấn luyệnkèm cặp nữa còn gì.”

“Ông có một ngôi nhà ởđây à?” Tôi nhướng mày.

Alaric ho khan một tiếng.”Cả thành phố là mái nhà của ta.”

Tôi tròn mắt. “Thế làvô gia cư còn gì.”

“Đừng có mè nheo vậy nhóc.Bên cạnh đó, Học viện Stormcove thu phí khoảng ba mươi phần trăm lợi nhuận củacác học viên tốt nghiệp mà họ kiếm được từ việc bán các chiến công hoặc nguyênvật liệu quý giá chỉ được tìm thấy trong Thánh Tích. Và tỷ lệ đó thậm chí còncao hơn ở vùng Vechor, Sehz-Clar và Vùng Trung Tâm đấy,” ông ta tiết lộ trướckhi cho tôi một vẻ mặt vô tội. “Nhưng vì cậu là dân Alacrya, thì chắc cậucũng đã biết điều đó, phải không?”

Tôi thực sự không hề biết điềuđó. Giống như phần còn lại của thông tin rời rạc về Alacrya mà tôi biết, hầu hếtthông tin tôi có được đều lụm lặt được ở đây và ở kia bằng cách nghe trộm các cuộctrò chuyện, hoặc đi hỏi người khác như hồi ở Maerin.

“Bốn mươi phần trăm,” tôi phảnbác lại sau một lúc nghĩ ngợi.

“Okê luôn,” ông ta trả lờingay lập tức.

Tôi nhướng mày trong khiAlaric nhanh chóng nắm lấy tay tôi và lắc tay.

“Stormcove chỉ tính phí nămphần trăm thôi, trong khi ngay cả những học viện dành cho ascender danh giá vàuy quyền lắm cũng chỉ tính phí nhiều nhất hai mươi phần trăm,” ông ta nói vànháy mắt với tôi.

Cái gã khốn này…

Bất kể thói lươn lẹo của ôngta, nhưng như thế này chỉ càng chứng minh tôi cần có người giúp đỡ tôi bênngoài Thánh tích nếu tôi không muốn thu hút sự chú ý.

“Ông có đi cùng tôi trongnhững lần thăng bậc chứ?” Tôi lo lắng.

“Điên à? Dĩ nhiên làkhông!” Alaric thốt lên. “Trông cái cơ thể tàn tạ này của ta có phù hợp vớicái nơi đáng nguyền rủa đó không hả?”

Tôi gật đầu. Vậy thì khoẻ rồi.

Tiền không phải là thứ màtôi cần. Đống thánh vật mà tôi kiếm được mới là cái tôi cần, và tôi có thể lưutrữ chúng trong cổ tự không gian của mình. Ngay cả khi việc huấn luyện trởthành ascender của Alaric hoàn toàn vô dụng với tôi, thì miễn là ông ấy có thểgiúp tôi hòa nhập vào lối sống của Alacryan mà không chút mảy may thắc mắc gìthì vẫn đáng.

Tôi không tin cái gã say này,nhưng ít nhất động cơ của ông ta rất rõ ràng. Tôi tin tưởng lòng tham của conngười hơn là lòng tốt, và nếu ông ta có bất kỳ ý đồ nào khác thì… hy vọng sẽkhông đến mức đó. Nếu thực sự đến mức đó thì cũng không quá khó để loại bỏ ôngta khỏi cuộc đời này.

“Chú mày đã nghĩ xongchưa?” Alaric ngắt lời, cầm trên tay một chai rượu mới.

“Cái gì đây?” Tôichỉ vào cái chai.

“Ô, cái này à?” Ôngta cười toe toét với tôi. “Tiền đặt cọc trước.”

Tôi cưỡng lại ý muốn đưa taylên mặt. Trong số tất cả những loại người ở ngoài kia, thế quái nào mà tôi lạibị mắc kẹt với Regis phiên bản nghiện rượu thế này?

Đột nhiên, Alaric bật ra khỏighế dựa, loạng choạng chút để lấy thăng bằng trước khi quay sang tôi. “Dù saothì, chúng ta cũng nên đi thôi. Còn rất nhiều việc cần phải làm và chúng ta thìđang lãng phí thời gian đấy.”

Sau khi trả tiền cho ngườiphục vụ bằng thẻ rune của mình, tôi đi theo người cố vấn không ổn định mới tuyểnđược của mình.

Điều đầu tiên chúng tôi giảiquyết đó chính “tạo dựng một thân thế mới cho tôi”, như cách ông tanói. Để làm điều này, chúng tôi quay trở lại nhà trọ của tôi.

Khi tôi mở cửa và thấy Regisđang đợi ở cửa ra vào, tôi không biết phải mong chờ điều gì ở Alaric.

Cả con chó aetheric của tôi vàngười đàn ông say xỉn nhìn chằm chằm vào nhau im lặng trong khoảng một phút,như thể vẫn đang xử lý những gì họ đang nhìn thấy.

Không ngờ, Alaric lảo đảo đếntrước con sói tím đen đỏ rực và… vuốt ve đầu cậu ta.

“Chó ngoan chó ngoan, cưngthế nhờ,” Alaric lí nhí nói trong khi Regis quay sang tôi, đực mặt nhìn tôi bốirối.

“Không sao đâu,” tôi trấn an.”Cái ông say xỉn này sẽ hợp tác với chúng ta trong thời gian tới.”

“À thế à, vậy thì yo hế lô,ông già?”

“Nó biết nói kìa!”Alaric thở hổn hển, lùi lại phía sau tôi núp.

“Thật thô lỗ. Tôi khôngphải là “nó”! Tôi là giống ‘đựa’ rựa…” Regis quay đầu về phía tôi.“Hay tôi là giống ‘cái’ nhỉ?”

Với một nụ cười nhếch mép vềphía Regis, tôi nói, “Giới tính có thật sự quan trọng đối với ‘vũ khí lợihại’ như ngươi không?”

“Tôi là ‘đực’ vậy,” Regisquyết định trong khi Alaric tiếp tục lẩm bẩm những lời nguyền rủa về việc chưagì đã bắt đầu hối hận về việc này.

Khi tôi có thể kéo cố vấnsay xỉn của mình vào trong nhà trọ, tôi bắt đầu giải thích tình huống của mìnhvới nhiều chi tiết quan trọng bị lược bỏ đi.

Alaric nói rằng ông ấy khôngquan tâm đến quá khứ của tôi. Ông ấy chỉ cần biết đủ chi tiết để tạo nên mộtcâu chuyện lý lịch của tôi .

“Được rồi, Grey. Cậu đã đúngkhi không nói cho mọi người biết tên huyết tộc của cậu. Cái đó còn quan trọnghơn nhiều so với cái tên của cậu,” ông ta thừa nhận trong khi mắt liên tục đảoqua giữa tôi và Regis. “Điều đầu tiên trước. Ta không biết làm thế quái nào cậulại đủ thân thiết với một Denoir đến mức họ sẵn sàng đưa cho cậu con dao gămnày— ”

“Cho mượn,” tôi sửa lại.

“Cho mượn. Sao cũng được,”Alaric bác bỏ. “Điều quan trọng là tốt nhất cậu không nên có dính líu chút nàovới Thượng Huyết Tộc Denoir. Mặc dù như vậy chắc chắn sẽ giúp cậu thoát khỏi mộtsố tình huống khó khăn, nhưng nó sẽ thu hút quá nhiều sự chú ý – đặc biệt làkhi chúng ta đến các thành phố lớn hơn.”

“Vậy tôi phải làmgì?” Tôi nhìn chằm chằm vào con dao găm màu trắng trên tay mình.”Không có cái này, tôi chẳng là ai cả.”

“Đây chính là lúc ta trở nêncó ích,” Alaric trả lời. “Ta có một người quen là nhà sáng chế tài ba có khảnăng giả mạo danh tính cho cậu. Cậu sẽ là cháu trai của ta, và cậu sẽ đi theo họcviệc với ta vì không muốn tiếp nối công việc buôn bán của cha mình.”

“Ông tình cờ có một ngườibạn là một nhà chế tạo tài ba có thể giả mạo danh tính người khác á?” Tôi lặplại với chút nghi ngờ.

“Rất giỏi, đúng vậy, nhưnglương thì được trả quá thấp,” ông ta cười khúc khích. “Chỉ cần hai khách hàngtrong lĩnh vực này thôi thì ông ta kiếm được nhiều vàng hơn cả mức lương mộtnăm mà ông ta nhận được tại phòng thí nghiệm sang trọng ở Sehz-Clar.”

Tôi cau mày. “Sehz-Clar?Không phải đó là vùng trị phía nam sao?”

“Cứ thư giãn đi. Ông ấy rấtthích thành phố này,” ông ấy trả lời, nốc một miếng rượu từ chai rượu mới mua củamình. “Dù sao thì, ta cần biết thêm một chút về… khả năng của cậu.”

‘Cậu định tiết lộ bao nhiêu?’Regis thầm hỏi.

‘Vừa đủ thôi.’

“Cường hóa cơ thể, gia tăng sứcmạnh, tốc độ, khả năng tái tạo nhanh chóng,” tôi liệt kê ra.

“Mạnh đến mức nào? Và khôngcó kỹ năng nguyên tố nào hết à? Vậy thì cậu thực ra là một Tiến Công ư? “

“Rất mạnh,” tôi nói một cáchtự tin. “Không có kỹ năng nguyên tố nào cả, và nếu ông định hỏi tôi có bất kỳphép thuật tầm xa nào thì chưa.”

“Cậu đã đi thăng bậcbao giờ chưa?” Ông ta hỏi và trầm tư.

“Chỉ mới một lần thôi,” tôithừa nhận.

Alaric gật đầu, không nản lòng.“Có còn hơn không. Nhóm cậu tham gia cùng bao nhiêu người?”

Tôi nghiêng đầu. “Chỉmình tôi thôi.”

“Chỉ mình cậu thôi…” Alaricchậm rãi lặp lại và nhướng mày.

“Tôi có hợp tác với một vàingười khác trong vùng hội tụ, nhưng chúng tôi đường ai nấy đi sau đó,” tôi giảithích, không rõ ông ấy đang nghĩ gì khi đột nhiên cúi đầu.

Điều tôi không ngờ là ônggià say xỉn bắt đầu cười một cách điên cuồng.

Regis và tôi liếc nhìn nhauvà người bạn đồng hành lông lá của tôi đưa chân lên đầu mình và xoay tròn.

“Ta không cóđiên!” Alaric cáu kỉnh, tu thêm một ngụm nữa. “Ta cũng được phép hạnhphúc chứ.”

Ông ấy nhìn tôi như thể tôi làngọc ngà châu báu vậy. “Không phải ngày nào cũng tìm được mỏ vàng thế này đâu.Một tiến công có khả năng không chỉ sống sót trong Thánh Tích, mà còn đi đủ xađể đến vùng hội tụ nữa!”

“Có lẽ ông nên bớt uống rượuđi,” tôi cảnh báo, nhưng trước khi tôi có thể cất chai rượu đi, Alaric đã nhétchai rượu vào trong chiếc quần bẩn thỉu của mình.

“Ấy ấy đừng, nhóc đẹptrai.” Đôi mắt đỏ ngầu ấy liếc nhìn tôi. “Giờ mà bắt ta bỏ rượu thì não tangưng làm việc đấy, và vẫn còn rất nhiều việc phải làm lắm.”

Đứng lên, ông ta nghiêng ngườivề phía bạn đồng hành của tôi.

“Dù sao thì, làm thế nào màcậu có che giấu người bạn đồng hành biết nói của cậu thế?” Ông ta hỏi, nghiên cứuRegis. “Ta cho rằng cậu chó này sẽ hơi bị thu hút sự chú ý, đặc biệt là ởquanh đây đấy.”

“Tôi thường trốn bên trong cậuta,” Regis trả lời thay cho tôi, thể hiện bằng cách nhảy vào và biến mất trongcơ thể tôi.

Alaric chỉ nhìn tôi chằm chằmtrong giây lát, mở miệng một lúc rồi ngậm lại. Ông ta lặp đi lặp lại điều này mộtvài lần trước khi quyết định uống một ngụm rượu khác. “Thôi ta không hỏi đâu.Chỉ cần… đảm bảo rằng khi bạn đồng hành của cậu sẽ không— ”

“Regis,” tôi cắt ngang.”Tên cậu ấy là Regis.”

Người đàn ông say xỉn già vẫytay và đảo mắt. “Chỉ cần đảm bảo rằng Regis sẽ không nói chuyện trước mặtnhững ascender khác.”

“Vậy tôi có thể chiến đấucùng với công túa hả?” Regis hỏi khi cậu ta ra khỏi người tôi. Có vẻ như cậuta thích ý tưởng này.

“Ta cho là vậy. Có khánhiều pháp sư có ấn emblem và ấn regalias sử dụng các kỹ năng nguyên tố manghình dạng của một con quái,” Alaric nhún vai. “Tuy nhiên, những con thú triệu hồiđó về cơ bản chỉ là những con rối chỉ nghe theo một số lệnh cơ bản nhất định,nên tốt nhất không được nói chuyện và không nên ở bên ngoài lâu quá.”

“Ngon cơm!” Regis thốtlên. “Không còn phải buồn chán ngồi xem công túa đây ôm hết một đống niềm vui mộtmình rồi.”

“Còn giờ!” Alarictuyên bố. “Vì ta đã có thông tin lý lịch cơ bản, chúng ta sẽ đến một chỗ này.”

“Chỗ gì?” Tôi hỏi.

“Chúng ta cần quần áo mớicho cậu,” người say rượu buông lời hát vàa xoay người một cách vụng về để nhấnmạnh quan điểm của mình.

“Nếu ông đang nói về áo giápđể đi thăng bậc thì tôi đã—”

“Bah! Không phải vậy, cáitên wogart này,” Alaric cáu kỉnh.

Ông ta vừa gọi tôi là mộttên wogart đấy à? Tôi không biết điều đó có nghĩa là gì, nhưng tôi khá chắc rằngđó là một điều xúc phạm.

“Có nhớ ta từng nói cậutrông đáng nghi từ đầu đến đít không?” Alaric tiếp tục, đi về phía cửa vớidáng đi đứng nhẹ nhàng nhưng nhanh chóng và khéo léo đến kinh ngạc. “Bây giờtrông cậu y chang một tên hoàng tử chạy trốn nào đó nghĩ rằng mình có thể hòanhập bằng cách mặc một bộ quần áo tồi tàn vậy. Nếu cậu mà ăn mặc xa hoa như mộttên quý tộc đến từ các huyết tộc danh giá thì còn bớt đáng nghi hơn nữa là.”

Tôi cau mày khi tưởng tượngmình trông giống như một trong một con công sặc sỡ màu sắc đang sải bước trênđường phố. “Bộ tôi không thể ăn mặc giản dị như người thường thôi hả? Như vậythì tôi sẽ cảm thấy thoải mái hơn. “

“Không,” ông ta nói vớikhuôn mặt nghiêm túc. “Khuôn mặt của cậu quá nổi bật.”

“Khuôn mặt của tôi quánổi bật?” Tôi lặp lại một cách chán nản.

“Nổi bật đến khó chịu luônlà đằng khác,” ông ta càu nhàu. “Nếu ta mà được sinh ra với một khuôn mặt như vậy,ta sẽ quyến rũ một quý cô giàu có và tắm trong rượu rum thơm ngát mỗi đêm.”

Regis cười khúc khích trongkhi Alaric tiếp tục lẩm bẩm về những ảo tưởng của mình.

“Rồi rồi, làm gì thì làm.” Tôithốt lên, theo Alaric ra khỏi phòng của chúng tôi khi Regis chui vào trong cơthể tôi. “Nhưng sau đó thì làm gì?”

“Cậu, cháu trai yêu quý của ta”—Alaric vỗ lưng tôi — “sẽ tham gia bài kiểm tra đánh giá năng lực ascender và bắtđầu kiếm cho ông chú già này một đống tiền!”

[] [] []

#Darkie