The Beginning After The End (Ánh Sáng Nơi Cuối Con Đường)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 384

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 766

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 263

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1785

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 731

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8134

Chương 286

” 

Ba con nhện khổng lồ đều đượcbọc giáp phủ cổ tự khắp thân hình củ hành và đôi chân dài kia, chúng phát ra mộtloạt tiếng rít khiến tôi không khỏi thắc mắc làm thế quái nào mà bọn họ đưa nhữngcon quái vật này ra khỏi Thánh Tích.

“Có lẽ chúng chỉ là nhữngcon thú mana bình thường trên đây thôi à,” Regis trả lời.

‘Ah. Có lẽ ngươi nói đúng,nhưng không phải chúng được dùng để kiể—‘

Một con nhện khổng lồ bọcthép lướt nhanh về phía tôi, cắt ngang cuộc trò chuyện của tôi với Regis. Bấtchấp thân hình lớn, nó di chuyển cực kỳ nhanh chóng.

Những chữ cổ tự trên bộ đồ củatôi bắt đầu sáng hơn khi một trong những cái chân có móng vuốt của con nhệnchém ngang qua tôi.

“Hình như mấy chữ cổ tự trênthiết bị của cậu sẽ phản ứng với những chữ cổ tự trên bộ giáp của con nhện thìphải?” Regis thắc mắc.

Sáng chế không phải là lĩnhvực chuyên môn của tôi, nhưng tôi nghĩ Regis cũng có lý. Có lẽ là để những vịgiám khảo bí ẩn ở trên có thể theo dõi và đánh khả năng của tôi thông qua nhữngchữ cổ tự này, tương tự như cách Emily đã giúp tôi luyện tập hồi còn ở Lâu Đàibay. Chưa gì mà tôi đã có thể tưởng tượng được Emily hoặc Gideon sẽ mê mệt nhưthế nào nếu họ tận mắt nhìn thấy thứ như thế này.

‘Mà chắc Gideon có lẽ sẽ tỏvẻ không quan tâm trong khi bực bội vì ghen tị,’ tôi mỉm cười nghĩ.

Tôi né tránh một loạt cácđòn tấn công khác từ con nhện, liếc nhìn về phía hai con kia, chúng vẫn đang đợiở rìa của đấu trường này.

Con nhện khổng lồ lao vàotôi và tôi nắm lấy nanh của nó, kẹp chặt nó lại bằng sải tay. “Uhm, xin lỗi?”Tôi nói trong khi lợi dụng động lực tấn công và sức nặng của con nhện để quậtnó đi. “Chính xác thì tôi phải làm gì trong buổi kiểm tra này?”

Không có phản hồi.

Bực bội, nhưng do dự không muốnlàm bất cứ điều gì có thể tiết lộ sức mạnh thật của tôi, tôi tiếp tục phòng thủtrước đòn tấn công không ngừng nghỉ của con nhện đầu tiên này, có cảm giác như tôilà một con chuột chạy trốn khỏi một con nhện vậy.

Khi tôi nhảy về sau để né mộtnhát chém bằng móng vuốt con nhện, một lời cảnh báo trong tâm trí tôi vang lênvà tôi buộc phải quay người và lao sang một bên để tránh nanh nhọn của con nhệnthứ hai, con nhện này đã đột ngột chuyển động và tham gia trận chiến. Nếu bộgiáp của quái thú mana mà được thiết kế im lặng hơn, thì chắc tôi đã không nghethấy nó tiếp cận tôi nhanh chóng để mà tôi kịp thời phản ứng.

‘Nếu cậu mà bị mấy con này cắnthì sao nhỉ? Có ai chết trong lúc đánh giá năng lực này không nhỉ?’

‘Cảm ơn đã quan tâm ha,nhưng ta vẫn ổn,’ tôi trả lời và trượt ngay dưới một con nhện ngay khi con kialao đến tôi, khiến chúng va đập nhau.

‘Tôi đâu có quan tâm, chỉ làtôi buồn chán vãi ra thôi.’

Những lời nói của người bạnđồng hành cũng khiến tôi có để tâm, nên vì thế, tôi bắt đầu thử nghiệm, cố tìnhcho phép nhện tấn công tôi thử vài đòn.(Darkie: đấy đấy, nổimáu M rồi đấy)

Đáng ngạc nhiên là, mặc dùcon nhện tung đòn tấn công rất nhanh, nhưng hầu hết lực tấn công đã bị giảm điđáng kể khi đánh trúng tôi, như thể bộ đồ xốp mà tôi đang mặc dày gần cả mét chứkhông phải vài milimet.

‘Thử xem chuyện gì sẽ xảy ranếu bị đánh vào mặt xem,’ Regis đề nghị, một nửa vì tò mò, một nửa vì hứng thúcủa riêng mình.

Bất chấp ý định xấu rõ ràngcủa Regis, tôi cũng khá tò mò về chuyện đó. Tôi đợi cho đến khi con nhện thứ bahoạt động và tham gia cùng các con kia, ngay sau khi tôi né được một trong nhữngchiếc nanh của con nhện, tôi để con nhện số ba vung xuống má tôi bằng chi trướccủa nó.

Những chữ cổ tự xung quanh cổáo vest của tôi sáng lên, bao bọc toàn bộ đầu tôi trong một quả cầu màu bạc. Nhữngchữ cổ tự bao quanh cái chi sắp đập vào má tôi cũng sáng rực lên, và ngay khinó tiếp xúc với kết giới bảo vệ quanh đầu tôi, cả hai chúng tôi đều bị thổi bayvề bởi lực xung kích.

Tôi xoay người trong khôngtrung, hạ cánh khéo léo trên đôi chân của mình, nhưng cơ thể của ba con nhện lạichùng xuống. Chúng bò chậm rãi về phía chỗ chúng đi ra một cách ủ rũ như mới bịmắng, sau đó cánh cửa đóng lại phía sau chúng.

“Bài đánh giá sáng tiếp theosẽ bắt đầu ngay lập tức,” giám khảo đang quan sát phía sau cửa ô kính tuyên bố,giọng nói của ông ta vang vọng khắp phòng.

Trước khi tiếng vang nhỏ dầnđi, toàn bộ nơi này bắt đầu run rẩy, gạch lát trên mặt đất và tường bắt đầu trượtra, tạo thành nhiều cột vuông vức. Nền sàn chỗ mà tôi đang đứng dâng lên mộtchút, sau đó nước bắt đầu tràn vào căn phòng bên dưới tôi.

“Hãy đi lấy viên đá quý ởtrên đỉnh của phòng kiểm tra trước khi bị nước chạm vào người,” giọng nói đó ralệnh. “Bắt đầu.”

Tôi đảo mắt. Ít ra thì lầnnày cũng có chỉ dẫn cụ thể rõ ràng.

Không lãng phí thời gian,tôi vận aether vào chân và nhảy từ cột này sang cột khác. Toàn bộ căn phòng đãđược biến đổi thành một dạng mê cung thẳng đứng, với các bục thềm hình chữ nhậtđan chéo nhau để chắn tầm nhìn của tôi lên đỉnh.

Ngoài ra, các bục thềm cũngdi chuyển lung tung theo một khoảng thời gian ngẫu nhiên, khiến tôi phải tậptrung hơn là lúc đối đầu với mấy con nhện to đùng kia.

Bất chấp điều này, với cơ thểrồng hiện tại của tôi, và các giác quan được cường hóa lên gấp nhiều lần, bàiđánh giá này chẳng khác gì trò con bò cả. Trên bậc thềm cao nơi tôi đã chiến đấuvới lũ nhện, tôi thấy một viên pha lê to bằng nắm tay lơ lửng ở giữa trần nhà.Bên dưới tôi, nước chỉ mới lấp đầy được ¼ căn phòng thôi.

Ngay sau khi tôi nắm lấyviên pha lê, các bậc thềm từ từ hạ xuống, và nước rút đi. Cây cột tôi đứng cũnghạ xuống cho đến khi tôi lại đứng trong một căn phòng trống như ban đầu.

Sau khi nước đã rút hết vàcăn phòng trở lại hình dạng ban đầu, các ô vuông trên sàn ở giữa căn phòng bắtđầu tỏa ra một ánh sáng xanh mờ nhạt. Một ô vuông ở góc phòng phát ra một ánhsáng màu trắng.

“Hãy bước vào ô màu trắng,” giámkhảo tuyên bố bằng giọng nói vang vọng khắp nơi. Tôi làm theo lời yêu cầu của họ,mặc dù một phần trong tâm trí tôi thì nghĩ điều này thật ngu ngốc. Tôi đâu hềbiết rõ gì về nơi quái này đâu chứ? Rất có thể họ đã phát hiện rằng tôi không tỏara mana, hoặc Alaric có thể đã bán đứng tôi, và bước lên hình vuông màu trắngđó có thể khiến cả cơ thể tôi tan rã, hoặc dịch chuyển tôi vào một phòng giam,hoặc—

Tôi dừng dòng suy nghĩ đó lạivà tập trung vào những gì trước mắt. Không có lý do gì để họ nghi ngờ tôi cả,và tôi đã quyết định tin tưởng vào ông già say xỉn kia. Tôi đang ở giữa lòng kẻđịch, nhưng ở đây, tôi là Grey, chứ không phải Arthur Leywin.

Khi tôi đang đứng thẳng ngườitrên ô vuông màu trắng, những lời chỉ dẫn tiếp theo vọng xuống.

“Chỉ được phép bước trên cácô màu trắng. Mục tiêu của cậu là đến được ô màu đen.” Một ô màu xanh lam chuyểnthành màu đen ở góc đối diện với chỗ tôi đứng “Và không được phép rời chân khỏibậc thềm hoặc chạm vào ô màu xanh lam. Cậu phải làm như thế trước khi bất tỉnh vìmana bị rút dần đi. “

“Chờ đã, ông ta vừa nói…”

Một áp lực hút khủng khiếp đènặng từng inch cơ thể tôi ngắt lời Regis, và tôi cảm thấy aether trong cơ thểđược hút đi qua các dòng mạch aether của tôi. Thế quái nào mà bọn họ có thể làmđược điều này cơ chứ?

‘Là giống như trong các bậcthềm ở trong Thánh Tích!’ Regis hét lên trong tâm trí tôi. ‘Bọn họ chắc chắn đãxây dựng căn phòng này để có thể mô phỏng lại cái nơi điên rồ của đám ngườipháp sư cổ đại kia.’

Cậu ta nói đúng. Tôi ngay lậptức thu hồi tất cả các ather của tôi trở lại lõi, tương tự như những gì tôi đãlàm với bàn tay của tôi hồi còn trong Thánh Tích, và dường như có tác dụng rồi.Cơ thể tôi suy yếu đi do không được cường hóa, nhưng như thế này sẽ làm chậm đitốc độ hút ather ra khỏi cơ thể tôi rất nhiều.

Tôi cá rằng họ thậm chíkhông nhận ra bọn họ đã tạo ra được thứ gì. Không thể nào mà họ biết rằng nơinày có thể thao túng aether cũng như là mana.

‘Có lẽ như thế cũng là mộtđiều tốt. Khuôn mặt đẫm mồ hôi và đau đớn của cậu hoàn toàn trùng khớp, không dấylên bất kì nghi ngờ gì. “

Tôi chợt nhận ra rằng, trongkhi tôi đang nói chuyện với Regis, ô trước mặt tôi đã chuyển sang màu trắng, vàô dưới chân tôi đang dần chuyển sang màu xanh lam. Tôi nhanh chóng bước về phíatrước, và ô ngay phía sau tôi ngay lập tức chuyển sang màu xanh lam phát sángnhư mấy ô kia. Ngoài ô vuông mà tôi đang đứng, một ô bên phải và một ô trước mặttôi cũng màu trắng.

Điều này cũng khá quen thuộc.Mặc dù không hoàn toàn giống với thử thách bậc thềm mê cung tôi từng trải quatrong Thánh Tích, nhưng về cơ bản thì cả hai đều có một điểm chung: một mê cungmà tôi không thể nhìn thấy cho đến khi tôi đứng trên nó.

Tôi chọn con đường bên tayphải, và hai viên gạch nữa chuyển sang màu trắng, một viên ở phía trước, một ởbên trái. Tôi lại bước về phía trước, và các ô gạch ở phía trước và bên trái vàbên phải của tôi đều chuyển sang màu trắng. Tuy nhiên, khi tôi bước về phía trướcmột lần nữa, tôi thấy mình đã đi vào ngõ cụt vì không có ô vuông mới nào thay đổimàu sắc, buộc tôi phải quay lại ô trước đó.

Con đường thay đổi theo từngbước, đôi khi dẫn tôi lùi về phía sau, những lần khác lại đột ngột rơi vào ngõcụt, buộc tôi phải lao trở lại ô an toàn trước khi ô dưới chân tôi chuyển sangmàu xanh lam. Và trong suốt thời gian đó, aether tiếp tục bị rò rỉ ra khỏi tôi.Sau gần hai phút đúng, tôi đã đi được gần nửa bảng thì giọng nói từ phía trên lạicất lên.

“Khả năng thao túng và chứađựng mana của cậu thật ấn tượng. Bây giờ chúng tôi sẽ tăng mức độ khó, nhưng đừnglo lắng — cậu sẽ được cộng thêm điểm.”

Phía sau tôi, hình vuông gócnơi tôi xuất phát bỗng chuyển sang màu xám, sau đó biến mất khỏi tầm mắt, để lạimột cái hố đen tối bên dưới nó.

‘Ôi tuyệt cmn vời chưa.’

Tôi chờ đợi, đếm liên tụctrong đầu cho đến khi ô vuông tiếp theo biến mất.

Cứ mỗi hai mươi giây làchúng sẽ biến mất, trừ khi chúng tăng tốc. Điều đó nghĩa là chúng tôi có… nhiềunhất là vài phút.

‘Nhanh chân lên sếp,’ Registhúc giục.

Khi tôi lò mò qua nơi này,tôi đã hai lần phải quay đầu lại và bị ngắt ngang bởi những ô biến mất. Tuynhiên, mê cung này chỉ là một phiên bản đơn giản hơn nhiều của mê cung mà tôiđã trải nghiệm trong Thánh Tích, và thậm chí lúc đó còn chẳng làm khó dễ đượctôi.

Chỉ mất hai phút nữa là tôiđã đứng trên ô màu đen. Phía sau tôi đã mất hơn một nửa số ô. Tôi cảm thấy rằngcó lẽ tôi đã mất một phần ba số aether dự trữ trong người.

Các ô vuông biến mất liền xuấthiện trở lại, tất cả các ô trở lại màu xám xỉn ban đầu, và áp lực hút aether đãbiến mất.

Một tấm bảng ở bức tườngphía xa trượt ra, để lộ ra lối đi dẫn đến sảnh đánh giá. Một người đàn ông vàphụ nữ, mỗi người mặc áo choàng pháp sư màu trắng với dải màu đỏ riêng biệttrên cánh tay phải, bước ra ngoài, và ông “chú” của tôi lảo đảo phía sau họ.

“Ứng Cử Viên Tiến CôngGrey,” một người đàn ông đeo kính cận mỏng nói, đọc bìa kẹp hồ sơ của mình. “Độlinh hoạt của ma thuật tấn công, dưới mức trung bình. Thao túng mana, trên mứctrung bình. Thể chất, trên mức trung bình. Khả năng chịu đựng, trên trung bình.Tỷ lệ sống sót cao. ”

Tôi nhướng mày trong hứngthú khi người đàn ông đọc rằng khả năng vận mana của tôi là trên mức trung bìnhmặc dù tôi không có một chút mana nào trong người.

Người đàn ông đeo kính cuốicùng cũng nhìn lên và nở một nụ cười với tôi. “Xin chúc mừng, Grey. Cậu đã vượtqua bản buổi đánh giá năng lực.”

“Tất nhiên là cháu traicủa tôi phải vượt qua được rồi!” Alaric huýt sáo và bước đến chỗ tôi và vỗvai tôi.

“Mà tôi phải thừa nhận là khảnăng che giấu việc sử dụng mana của cậu rất ấn tượng,” người phụ nữ tóc vàngnói, lặp lại lời khen ngợi của giám khảo. “Ngay cả bộ đồ của chúng tôi cũngkhông thể dò ra được dù chỉ là dấu vết rò rỉ mana nhỏ nhất khi cậu cường hoá thểchất.”

“Quả thực là rất ấn tượng,” ônggiám khảo kính đeo kính đồng ý. “Và điều đó sẽ cực kỳ giúp ích cho cậutrong Thành Tích vì rất nhiều con quái mana trong đó bị thu hút bởi mana.”

Tôi gật đầu với thông tin mớinày, nhưng nhanh chóng nở một nụ cười và nói “Cảm ơn” khi tôi nhận thấy Alaricđang nhìn tôi chăm chú.

“Tôi thực sự khuyên cậu nên thamgia tổ đội với một Pháp Giới Sư, vì cậu thiên về cận chiến. Thậm chí còn tốthơn nếu tổ đội của cậu có thêm một Thủ Hộ Vệ nữa.” Người phụ nữ nói thêm và đưatay ra. “Chúng tôi hy vọng sẽ thấy kết quả tuyệt vời trong quá trình thăng bậccủa cậu.”

Tôi bắt tay cô ta. “Tôisẽ cố hết sức.”

Sau khi tôi thay lại trangphục bình thường của mình, tôi và Alaric được hộ tống trở lại cổng dịch chuyểnđến tòa nhà ascender của Thành phố Aramoor.

“Ta đoán rằng cậu không hề xạosự khi nói rằng cậu đã tự mình đến được vùng hội tụ,” Alaric lẩm bẩm trước khinhấp một ngụm rượu rum. “Cậu đã cầm cự được khá lâu với đám nhện đó đấy.”

“Thật ư?” Tôi ngạcnhiên hỏi. “Các ascender thường cầm cự được bao lâu?”

“Chà, nếu trong tự nhiên màcậu gặp mấy con nhện đó, điều hợp lý cần làm là thiêu rụi chúng, nhưng loài nhệnmà bọn họ dùng để đánh giá năng lực được bảo vệ bởi rất nhiều cổ tự,” Alaric giảithích. “Cậu không thể đả thương bọn chúng, đó là lý do tại sao họ đánh điểmcậu thấp về mục đó, nhưng cậu vẫn cầm cự lâu hơn rất nhiều ứng viên được đào tạochính thức từ các học viện khác.”

Tôi quay sang Alaric, ngườiđang nhìn xuống miệng chai sẫm màu đang cố gắng xem ông ta còn bao nhiêu rượurum. “Ông có tin tôi không nếu tôi nói rằng tôi cố ý để chúng đánh trúngtôi?”

Ông ta nhướng mày và quaysang tôi. “Cậu… cố tình để bị đánh trúng á? Tại sao?”

“Để xem các cổ tự trênbộ đồ hoạt động như thế nào?” Tôi ngoảnh mặt đi và xoa xoa gáy, đột nhiênthấy khó chịu.

“Khoan, vậy khi đối mặtvới một con quái vật mana giáp thép khổng lồ, cậu nghĩ trong đầu là, ‘Chà, để nóthử đánh vào mặt mình xem bộ đồ này có bảo vệ được mình không nhỉ!’ à?” Ông tahỏi một cách chậm rãi khi chúng tôi đi qua một hành lang yên tĩnh dẫn trở lại sảnhchính.

“Ừ thì có bị nó đánhtrúng thật thì cũng chẳng hề hấn gì với tôi sất.”

“Ồ đúng rồi, là nhờ khảnăng phục hồi rất cao cường của cậu chứ gì?” Ông ta đảo mắt. “Takhông thể biết liệu cậu là một thằng đại ngốc, hay chỉ là tự tin quá mức đến nựccười.”

“Đâu nhất thiết phải là mộttrong hai,” Regis cười khẩy, đầu ló ra ngoài. “Có thể là cả hai luôn đấy.”

Alaric nâng chai rượu lên.”Nâng chai vì điều đó.”

“Lúc nào mà ông chả uống, ởđó mà nâng chai với chả lọ,” tôi nói, đẩy Regis vào trong người mình.

Alaric nhìn tôi một cáchnghiêm túc. “Mà dù thế…ngu ngốc và quá tự tin là hai trong số các nguyên nhân hàngđầu dẫn đến cái chết trong Thánh Tích.”

“Tôi sẽ ghi nhớ điều đó,”tôi nói một cách miễn cưỡng.

“Tốt.” Alaric rẽtrái ở ngã ba vào một hành lang lớn hơn, với những cánh cửa được đánh dấu ở haibên.

Tôi theo sát phía sau ônggià, nhìn đầu ông quay trái quay phải như thể đang tìm kiếm một căn phòng cụ thểnào đó.

“Chúng ta đang đi đâu vậy?”Cuối cùng tôi đã hỏi.

“Việc cuối cùng mà ta cầnlàm trong giao kèo,” ông ta nói mà không quay lại. “Đi lẹ nào, cậu càng được họcsớm thì cậu sẽ có thể tìm thấy một tổ đội thăng bậc và đi thăng bậc sơ bộ càngnhanh.”

“Và sau đó tôi sẽ bắt đầukiếm tiền nhanh hơn?” Tôi nói.

“Vừa đẹp trai mà còn thôngminh nữa. Quả đúng là món hàng vip trọn gói nhỉ?” Alaric chế giễu nói.

Một lúc sau, Alaric dừng lạitrước một cánh cửa có ghi “C28”, đút một chiếc chìa khóa có ghi cổ tự vào ổkhóa và chờ đợi. Ổ khóa bật ra, và ông ta bước qua cửa và ngồi xuống chiếc bàntròn lớn, ra hiệu cho tôi ngồi cùng. Căn phòng không có cửa sổ và chỉ có một lốivào duy nhất; bên trong có một chiếc bàn được bao quanh bởi tám chiếc ghế. Có mộthiện vật trình chiếu trên bàn và một bảng vẽ treo tường trong căn phòng trống này.

Alaric nói thêm. “Các phòng ởđây đều hoàn toàn cách âm và không thể bị nghe lén hay xâm nhập, ngay cả đối vớinhững Trinh Sát ấn Religa.”

“Ngon cơm! Vậy có nghĩalà tôi được ra ngoài rồi.” Regis thốt lên, nhảy khỏi lưng tôi và bò vòng quanhbàn trước khi dừng lại để vươn vai.

“Được rồi, chúng ta chỉ cókhoảng nửa tiếng nữa nên bắt đầu thôi,” ông già say rượu tuyên bố, dập chai rượurum của mình lên bàn như thể đó là một cái cuốc.

Ông ta xoay ghế lại để có thểvới lấy bảng vẽ và lấy một cây bút lông. Regis và tôi im lặng quan sát khi ông ấyvẽ hai hình bầu dục rộng xếp chồng lên nhau.

“Hai cái đĩa này đại diệncho hai tầng đầu tiên của Thánh Tích,” ông ta bắt đầu.

Regis giơ chân. “Có thắcmắc. Tôi tưởng các khu khác nhau trong Thánh Tích được gọi là khu vực mà?”

Alaric xoa sống mũi củamình. “Chúng nằm ở… sau hai tầng đầu tiên, ta sẽ nói đến đó sau.”

“Vậy thì hãy tiếp tục đi,”Regis bình tĩnh trả lời.

“Dù sao thì, ta chắc rằnghai người đã nhận ra, nhưng không giống với các khu vực khác, hai tầng đầu tiênnày hoàn toàn liên kết với nhau,” Alaric giải thích.

“Chờ đã,” tôi ngắt lời.”Vì vậy, trong hai tầng đầu này, tất cả các ascender đều xuất hiện ở cùngmột nơi ư?”

Alaric nhướng mày. “Sao nghenhư thể cậu lần đầu biết điều này thế? Không thể nào mà không thấy các ascenderkhác trong hai tầng này được. “

“Tôi bị cuốn vào trong ThánhTích theo một cách… hơi khác thường,” tôi nói. Regis khều bên cạnh tôi nhưngtôi phớt lờ cậu ta.

“Không quan tâm,” người saygià nói, đưa cả hai tay lên xoa dịu. “Cậu chỉ cần biết rằng hai tầng này rấtkhác biệt so với các khu vực mà cậu đã trải qua.”

“Ý ông là gì?”

“Hai tầng này đại diện choviệc Alacrya đã tiến xa đến đâu trong việc chiếm đóng Thánh Tích,” ông ta trầmgiọng trả lời. Ông dừng lại một lúc, rồi lắc đầu rủ bỏ bất kỳ ký ức tồi tệ vềnơi đó. “Tầng đầu tiên là nơi các quái vật aether thuần hoá được nhân giống vànuôi dưỡng để lấy nguyên liệu cụ thể. Nhưng cũng có rất nhiều thương gia ở tầngmột — nhưng đừng bao giờ mua bất cứ thứ gì từ bọn thương gia ở tầng một!”

Tôi nhìn Alaric một cách tòmò.

“Có rất nhiều tên lừa đảo nhắmđến các ascender mới vào nghề, những người vẫn còn non dại,” anh lắc đầu giảithích.

“Ông có phải là mộttrong những tên lừa đảo đó không?” Regis cười khúc khích hỏi.

“Im đi anh bạn,” Alaric cáukỉnh, mặc dù ông không thể giấu được nụ cười ranh mãnh trên khuôn mặt. “Dù saothì, tầng hai là nơi phần lớn các ascender sẽ ở trong suốt khoảng thời gian họthăng bậc. Cậu cũng sẽ có thể mua được áo giáp và vũ khí mới ở đó nếu cần.”

“Đó là lý do tại saotôi không hề thấy bất kỳ cửa hàng vũ khí hay giáp nào ở Aramoor này ư?”Tôi hỏi.

“Chính xác,” ônggià trả lời. Tôi nhận thấy rằng ông ta đã không còn nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạkhi tôi hỏi những câu hỏi tưởng chừng là kiến ​​thức chung của người Alacryan nữa.Có vẻ như ông ấy đã quen với sự thiếu hiểu biết của tôi rồi. “Cậu có thểtìm thấy một cửa hàng nhỏ trên đây, nhưng phần lớn thì nằm ở tầng hai.”

Alaric tiếp tục mô tả nơinghe như cả một thành phố được xây dựng bên trong tầng hai của Thánh Tích.Ngoài các lò luyện khí và cửa hàng, nơi đó còn có các sân tập, nhà trọ, cácthương gia sẽ mua chiến tích của ascender, và thậm chí cả nhà hàng thức ăn nữa.

Tôi lắc đầu. “Tôi hiểurằng có một dịch vụ này trong Thánh Tích sẽ rất tiện lợi, nhưng có thực sự cầnthiết khi xây cả một thành phố phục vụ cho các ascender không?”

“Cậu cần phải hiểu là các chủquán ở đó cũng đều là các ascender,” Alaric nói, nhấp một ngụm rượu rum khác.“Rất khó để mở một cửa hàng trên tầng hai, nhưng việc có mặt ngay tại đó khi mộtnhóm những ascender vật vờ sống sót khỏi Thánh Tích bỗng tình cờ tìm thấy sẽ làmột công việc kinh doanh cực kỳ lợi nhuận. Một số người hầu như không bao giờ rờiđi, họ chỉ quay trở lại tầng hai để nghỉ ngơi và lấy lại sức trước khi quay trởvào Thánh Tích. Tuy nhiên, cũng có những đặc quyền khác. Ví dụ: không có bất kỳkhoản thuế nào đối với hàng hóa hoặc dịch vụ trong Thánh Tích cả.”

“Một cách khác đểAgrona thúc đẩy kế sinh nhai của những ascender?” Tôi hỏi, nhìn chằm chằmvào bức vẽ hình bầu dục đơn giản và cố gắng hình dung ra cả một thành phố thịnhvượng được xây dựng xoay quanh các ascender. Tôi nghĩ về Tường Thành trước khiđám quái vật mana tấn công; ở đó cũng không quá khác biệt gì, nơi mà có cả mộtnền kinh tế riêng biệt phát triển xung quanh những mạo hiểm giả, binh lính bảovệ Tường Thành.

“Chuẩn rồi! Thậm chícòn có phần thưởng kếch xù hơn nếu cậu thực sự tìm thấy một thánh vật, nhưng đembán chúng là một điều vô cùng ngu ngốc,” Alaric giải thích.

Sau khi ông say rượu kếtthúc phần giải thích ngắn gọn của mình về hoạt động ở hai tầng đầu tiên, ông tagiải thích những gì tôi nên mong đợi trong chuyến thăng bậc sơ bộ này.

Ông ta không thể kể quá nhiềuvề các khu vực khác nhau, vì các cổng dịch chuyển của trong các khu vực có thểđưa tôi đến bất cứ đâu, nhưng ông ấy giải thích nơi phù hợp để tìm kiếm một tổđội, và tôi cần tìm những thành viên tiềm năng nào. Lẽ ra tôi có thể tự tìm hiểunhững điều ông ta nói, nhưng với kiến thức rộng lớn của Alaric về nền văn hóa ascenderkia cực kỳ vô giá.

“Tôi hiểu rồi,” tôi lặp lạilần thứ tư khi chúng tôi rời khỏi phòng, Regis chui trở lại trong tôi. “Một tổđội tốt chính là chìa khóa dẫn đến thành công. Tôi nên tìm những ascender khôngchỉ hỗ trợ kỹ năng của riêng tôi mà còn biết tương trợ lẫn nhau. Tôi chỉ bắt buộcphải đến một khu vực, vì vậy không cần làm quá xuất sắc. Hiểu rồi.”

Alaric nheo mắt nhìn tôi.”Cậu đúng là một người rất nhàm chán đấy, ta đã bao giờ nói với cậu điềuđó chưa nhỉ?” Ông càu nhàu.

Lờ qua ông ta, hai chúng tôibước xuống hành lang được thắp sáng rực rỡ, đi theo các bảng chỉ dẫn hướngchúng tôi đến Phòng Thăng Bậc nằm ngay bên cạnh tòa nhà ascender.

Các hành lang dần trở nên sôiđộng vào ồn ào hơn khi chúng tôi đến gần dinh thự có cánh cổng dịch chuyển sẽđưa tôi trở lại Thánh tích. Không giống như các mạo hiểm giả ở Dicathen, cácascender ở đây đều rất đa dạng về kích cỡ và dáng người.

Đặc biệt thú vị khi thấy mộtchiến binh khổng lồ, người chắc phải nặng hơn ba trăm pound, đứng xếp hàng lịchsự phía sau một cô gái nhỏ con mặc bộ đồ trông giống như đồng phục học viện.

“Ta chỉ có thể đi được đếnđây thôi,” Alaric nói, nhìn chằm chằm về phía cổng dịch chuyển với cái nhìn xaxăm như trong phòng họp. Ông ấy bỗng nhảy dựng lên khi một ascender vô tình đụngvào mình, sau đó gãi vào đầu một cách lúng túng. “Ta sẽ trở về nhà trọ củachúng ta.”

“Đừng có mà bày bừa cả nơiđó đấy,” tôi nói, quay người về phía vạch.

“À-“

Tôi quay lại thì thấy ông tavới tay ra.

“Ông còn gì muốn nói nữakhông?”

“Ừmm…” Alaric hắng giọng.“Chỉ là… đừng có chết đấy, nhóc. Và đừng bao giờ tham gia vào bất kỳ tổ đội nàoyêu cầu trả “phí” trước. Bọn chúng chỉ toàn là đám lừa đảo thôi.”

“Aww, ông ấy thực sựquan tâm đến cậu kìa,” Regis trêu chọc.

“Cảm ơn nhé chú. Chú cũng muốnmột cái ôm chứ?” Tôi hỏi với một nụ cười tự mãn.

“Thằng nhãi ranh. Chỉ cầnnhanh lên và nhận được huy hiệu ascender lẹ rồi có thể bắt đầu kiếm tiền choông chú này đấy,” ông ta càu nhàu trước khi quay người rời đi.

Tôi bước vào xếp hàng đangngày càng dài hơn, vui mừng trước viễn cảnh có thể tiến bộ hơn nữa, cũng có hơithất vọng vì tôi đã không tiến bộ đủ nhanh… và sợ hãi về những gì sắp chờ tôi ởtương lai. Nén chặt những cảm xúc rối bời dâng lên trong tôi, tôi tập trung vàolối vào Thánh Tích phía trước.

[] [] []

#Darkie