The Beginning After The End (Ánh Sáng Nơi Cuối Con Đường)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 384

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 766

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 263

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1785

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 731

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8124

Chương 278

” 

Khi tầm nhìn của tôi tràn ngậptrong một biển ánh sáng màu tím, tôi có thể cảm thấy lõi aether của mình đang dầncạn kiệt. Khi các giác quan của tôi đi vào khối đá, tôi cố gắng nhìn sâu hơnvào bên trong khối đá. Có cảm giác như tôi càng ‘đi vào sâu hơn’ thì càng trởnên khó khăn hơn. Khi tôi bay lượn trong ‘không gian’ này thì có cảm giác nhưtôi đang bơi qua một chất nhớt giống như bùn nhanh chóng đặc lại và cứng lạicho đến khi tôi cảm thấy như thể tôi va phải một bức tường cứng ngắt vậy.

Ngay cả khi tôi bị ‘ngắt kếtnối’ với cơ thể, tôi có thể cảm thấy hơi thở của mình dần nông hơn và gấp gáphơn, như thể tôi đang thở qua một tấm vải ướt nhẹp nước. Căng thẳng cố đẩy bứctường này đang ngăn không cho tôi đi tiếp về trước, tôi vận thêm aether ra khỏilõi của mình cho đến khi cuối cùng tôi có thể đi xuyên qua ‘bức tường’ chặn đườngtôi.

Thật khó để mô tả trải nghiệmtâm trí của tôi sau chạm vào bề mặt của cái thánh vật hình khối thành lời, bởikhông một từ ngữ nào đủ để miêu tả trạng thái phức tạp hiện tại mà tôi đang trảiqua và nhìn thấy.

Các khối hình học với hình dạngngẫu nhiên trôi nổi xung quanh tôi. Các khối đa diện dài đến mức tôi không thểthấy điểm cuối, nhưng vì một số lý do, tôi biết rằng có một ranh giới rõ ràngtrong đống hỗn loạn này.

Khi nhiều aether chảy ra từlõi của tôi và vào bên trong thánh vật này, các khối đa diện bắt đầu biến đổi.Tôi không còn chỉ quan sát mà còn có thể thực sự tác động đến những khối hình họcnày như thể aether ​​của tôi cộng hưởng với những thứ này.

Tôi thấy mình bị lạc trôitrong trạng thái xuất thần này, trong khi cố gắng nhìn đầu đuôi các chuyển động,hình dạng và kích thước của tất cả các khối hình đa diện ở khắp bên trong cáithánh vật này. Sử dụng aether trong tôi như các chi điều khiến, tôi thử kết hợp,sắp xếp và phân loại các khối đa diện này với nỗ lực muốn hiểu được cái thứ phứctạp này đang muốn nói với tôi điều gì.

Cuối cùng, khi trữ lượngaether của tôi giảm xuống còn khoảng một phần mười, tôi đã bị kéo ra khỏi nơinày. Khi ý thức của tôi trở lại, tôi thấy mình đã ngồi đúng vị trí mà tôi đã nằmtrên chiếc ghế dài. Điều duy nhất đã thay đổi là căn phòng – từng được chiếusáng rực rỡ bởi ánh nắng chiều – giờ gần như tối hoàn toàn.

“Cuối cùng thì cậu cũng xongviệc rồi hử?” Regis hỏi, ngẩng đầu lên trong khi cuộn tròn bên cạnh tôi.

Tôi nhìn chằm chằm vào mặt trờilưỡi liềm. “Ta đã bất tỉnh trong bao lâu thế?”

“Khoảng năm đến sáu giờ. Tôingủ quên nên chẳng tính.”

“Ngươi mà cũng cần ngủá?” Tôi hỏi.

Regis ngáp dài trước khi trảlời. “Đây giống như một chế độ tiết kiệm pin ấy. Tôi tiêu thụ ít aether hơn khiđang ngủ, để có thể hấp thụ thêm aether ở môi trường xung quanh.”

“Đúng là một con chó kỳlạ.”

“Ờ ờ,” cậu ta thở dài trướckhi nhảy khỏi chiếc ghế dài. “Vậy cậu có học được gì từ khối lập phương đókhông?”

“Ta thậm chí còn chẳngbiết phải học cái gì ở bên trong cái thứ này.” Tôi thở dài một hơi. “Và điềutồi tệ nhất là ta đã dùng gần hết aether để nghiên cứu cái tảng đá này.”

“Chật, thế mà tôi cứ tưởng việchọc khả năng bẻ cong thực tại này sẽ dễ dàng,” Regis nói một cách mỉa mai khi cậuta bỏ đi.

Tôi đá cậu ta ở ngay dướiđuôi, khiến người bạn đồng hành của tôi hét lên một tiếng ai oán.

“Chưa bao giờ tôi nghĩ rằngmình sẽ nhớ về những ngày mà tôi không có cơ thể thực,” cậu ta càu nhàu trướckhi quay sang tôi. “Vậy kế hoạch bây giờ là gì?”

Tôi dừng lại, suy nghĩ mộtlúc. “Dù sao thì chúng ta cũng có vài ngày để giết thời gian, nên chúng ta cũngcó thể tìm hiểu thêm một chút về địa phương này. Ta muốn thử tìm hiểu buổi lễban tặng vào ngày mai. “

Regis lặng lẽ nhìn tôi với vẻmặt hơi sững sờ.

Tôi cau mày. “Gì?”

“Không có gì. Chỉ là,tôi nghĩ cậu đang ngứa ngáy muốn đến Thánh Tích tiếp theo ngay lập tức, hay gìgì đó,” cậu ta lẩm bẩm.

“Gần đây ta hơi vội vã,chắc vậy.” Tôi gãi má.

Regis nhún vai, chiếc bờm lửatím của cậu ta rung lên. “Cũng chẳng trách. Tôi không có người thân hay giađình nào ngoài cậu, nhưng tôi cũng sẽ rất bồn chồn lo lắng nếu tôi không biếtchuyện gì đang xảy ra với những người tôi quan tâm.”

Tôi chết lặng, đờ người trướccâu nói bình thường đến hờ hững của Regis khi cậu ấy xem tôi là gia đình của cậuấy. Tôi chưa bao giờ mảy may suy nghĩ rằng cậu ấy không có ai khác ngoại trừ mỗimình tôi. Ngay cả trong hình dạng chó sói hiện tại, tôi đã vẫn luôn xem Regisnhư một thứ vũ khí thôi ư?

Regis nheo mắt. “Gì. Tạisao cậu lại nhìn tôi chằm chằm ghê vậy? ”

“K-Không có gìđâu.” Tôi đứng dậy khỏi chỗ ngồi và đi về phía cửa.

“Chúng ta sẽ đi đâu à?”cậu ta hỏi, chạy lon ton theo sau tôi.

“Ngươi không nghe Loreni nóigì ban nãy à? Có một đống quái thú mana ngay bên ngoài thị trấn.” Tôi bắn chongười bạn đồng hành của mình một nụ cười tự mãn. “Mấy nay ta thực sự không cónhiều cơ hội để tets thử khả năng God Step (Thần Tốc) của mình.”

“Vừa có thể tập luyện vừakiếm một ít tiền.” Regis nở một nụ cười nhếch mép. “Nghe hay đấy.”

***

Tôi hít thở bầu không khí tronglành ban đêm, chân chúng tôi đạp vụn các tán lá khô khi hai chúng tôi lao vàokhu rừng. Chúng tôi muốn đi khỏi thị trấn xa hơn, đề phòng trường hợp ai đóphát hiện ra chúng tôi đang sử dụng aether, nhưng điều đó không có nghĩa làchúng tôi không nên giết một vài con rocavids trên đường đi. Những con ma thúkhổng lồ này trông giống như hươu sao, nhưng không chỉ có gạc trên đầu, mà còn gaichạy dọc hết sống lưng và những chiếc đuôi dày đó được chúng dùng để quật smlcon mồi, nên có chút nguy hiểm chết người.

À thì nguy hiểm chết người vớimấy tên pháp sư bình thường thôi. Con quái vật mana này thậm chí còn chẳng kịpphản ứng gì khi tôi ghim con dao găm của mình vào giữa mắt chúng, vì da củachúng là thứ chúng tôi cần bán.

Regis thì có hơi chút khókhăn trong việc giết chúng một cách gọn gàng, nhưng với hai chúng tôi thì chỉ mấtchưa đầy một giờ đồng hồ để săn lùng nửa tá con rocavids lang thang quanh giữamàn đêm khuya tĩnh mịch. Lý do duy nhất chúng tôi dừng lại là vì chúng tôi đã hếtchỗ chứa trong cổ tự không gian.

“Tôi tưởng cái viên pha lêbiết nói đó nói rằng cậu không thể bỏ thứ hữu cơ vào cổ tự không gian mà,”Regis nhận xét khi chúng tôi đến gần một bãi đất trống nhỏ dẫn đến chân đồi.

“Có vẻ như ta có thể bỏ vàomột khi chúng đã chết,” tôi trả lời, mắt tôi phát hiện ra một tảng đá lớn ở giữakhu đất trống.

Dừng lại trước tảng đá caohơn tôi ít nhất mét, trên đó có ghi dòng chữ, ‘Nguy hiểm. Có quái thú mana cấpcao ở phía trước!’ được chạm khắc bằng những vết máu khô bắn ra đầy quan ngạitrên bề mặt.

Chúng tôi băng qua phía bênkia của khoảng đất trống, mặt đất bắt đầu dốc dần lên khi chúng tôi đi bộ lên đồi.Mặc dù tầm nhìn của tôi đã được cường hóa nhờ cơ thể mới của tôi, nhưng việckhông thể cảm nhận được mana giờ đây khiến việc tìm kiếm những con thú mana bỗngtrở thành một nhiệm vụ khó khăn hơn nhiều.

Mặc dù tôi có thể tăng cườngcác giác quan của mình bằng cách sử dụng nguồn aether mới này, nhưng tôi khôngthể tìm ra cách sử dụng aether để cảm nhận các sinh vật và vật thể có nguồn gốctừ aether khác.

Tuy nhiên, việc không tỏa bấtkỳ loại dấu hiệu mana nào từ tôi hoặc Regis có nghĩa là các quái vật săn mồihoang dã mạnh hơn ở đây coi chúng tôi như một bữa ăn dễ dàng.

Con quái vật mana đầu tiên tìmđến chúng tôi là con mà tôi chưa từng thấy ở Dicathen. Nó khiến tôi nhớ đến khếước thú của em gái tôi, Boo, trông giống hệt con gấu có bốn cánh tay và bộ hàmgiống cá sấu với ba hàng răng nhọn hoắt.

“Hãy đề phòng bất kỳ ngườinào tình cờ đến đây,” tôi ra lệnh cho Regis trong khi đối mặt với con quái vật.

Với một tiếng gầm gừ ghê rợn,con gấu lao tới tôi bằng sáu chi của nó với tốc độ đáng kinh ngạc. Bỏ con daogăm của mình đi, tôi đối mặt với nó.

Mặc dù dự trữ aether của tôichưa được khôi phục hoàn toàn, mục tiêu của tối nay chỉ là để kiểm tra kỹ năngthần tự mới của tôi. Tôi không biết con quái vật mana này thuộc cấp bậc nào,nhưng dùng nó để làm chuột bạch cũng không tệ.

Aether tuôn trào ra khỏi lõicủa tôi, thấm vào da tôi. Khi hơi ấm quen thuộc của cổ tự lan tỏa từ lưng dướicủa tôi, tôi tập trung vào vị trí mà tôi sẽ cố xuất hiện.

Trải nghiệm kích hoạt aetherthuật lần này hoàn toàn khác xa so với lần đầu tiên tôi sử dụng nó. Dường như cảthế giới xung quanh biến dạng, như thể mọi thứ đều bị kéo giãn theo mọi hướng.Các hạt ather xung quanh giờ đây dính liền vào nhau và trông giống như những luồngmàu tím đan xen vào nhau trong không khí, tạo ra các dòng aether màu tím linhhoạt kết nối với nhau và phân nhánh ra nhiều hướng.

Tiến một ‘bước’, tôi cảm thấycơ thể mình đang bị hút đi cực mạnh và cực nhanh khi tôi cưỡi theo dòng aether.Vấn đề là không có ‘nhánh đường’ nào dẫn trực tiếp đến vị trí mà tôi muốn đến —nên tôi phải xuông theo các dòng aether phân nhánh khắp không gian xung quanh.Mặc dù vậy, những dòng aether này không kéo dài vô hạn. Các dòng nhánh aetherchỉ tỏa ra xung quanh tôi khoảng mười thước, đó có lẽ là phạm vi sử dụng bướcnhảy Thần Tốc của tôi hiện tại.

Bất chấp giới hạn hiện tại củatôi, kết quả đạt được thật đáng kinh ngạc. Mặc dù vị trí xuất hiện của tôikhông chính xác như tôi mong muốn lắm, nhưng tôi đã thu hẹp khoảng cách mườithước trong chớp mắt.

Tuy nhiên, sự khác biệt lớnnhất giữa Thần Tốc và Bùng Tốc là khả năng kiểm soát động lượng. Vì không cònquán tính khi đến đích, tôi thực sự cảm thấy như mình đang đạt đến đỉnh cao củasức mạnh này, thực sự đạt đến mức độ dịch chuyển tức thời thực sự.

Hàng loạt các tia sét tím cuộnquanh tôi khi sử dụng Thần Tốc và xuất hiện ngay bên cạnh con thú mana giốngnhư gấu đang lao đến tôi. Nó cố dừng lại và khi nó quay lại thì nắm đấm bọc aethercủa tôi đã lún sâu vào bên hông nó.

Cơ thể khổng lồ của con quáivật lộn nhào trên mặt đất, đâm sầm và làm gãy một số cây trên đường lăn của nó.

‘Bộ cậu dùng thuốc nổ hay gìmà ồn vậy?’ Regis lên tiếng phàn nàn.

‘Lỗi ta. Ta đã cố kìm lại lắmrồi.’

Do có bộ lông dày và manabao bọc cơ thể, con gấu vẫn sống nhưng nó cụp đuôi rên rỉ chạy đi.

Tôi tiếp tục lùng sục khắpkhu rừng, tập luyện sử dụng kỹ năng Thần Tốc trong khi săn lùng quái thú manacho đến khi kho chứa không gian của tôi chất đầy xác chết rocavid.

Regis cũng đi săn, và nhờ thếtôi mới biết được trình độ hiện tại của cậu ta như thế nào. Ngoại trừ giới hạn khoảngcách mà chúng tôi có thể xa nhau và trữ lượng aether ngày càng tăng của cậu ấyra, thì sức mạnh của Regis vẫn chưa phát triển đủ để bắt kịp tôi. Cậu ấy cần hấpthụ nhiều aether hơn, nhưng vấn đề ở đây là tôi cũng vậy.

Ngoài việc thu thập các thánhvật, cả trong Thánh Tích và ở bên ngoài Alacrya này, tôi cần phải có nguồn trữ lượngaether đủ lớn để đánh thức Sylvie khỏi trạng thái hôn mê hiện tại.

“Cậu không sao chứ?”Regis hỏi khi chúng tôi đến gần chân đồi. “Cậu lại đang xoa bóp cánh tay trái củamình một lần nữa đấy.”

“Ta ổn,” tôi nói, đút tayvào túi.

Đến gần thị trấn hơn, Regis chuivào cơ thể tôi, và tôi bắt đầu tận hưởng màn đêm yên tĩnh, cho đến khi tôi đếnđịa điểm mà tôi chồng chất xác mấy con rocavid mà tôi đã bỏ lại để tạo chỗ trốngtrong cổ tự không gian của mình.

Có một bóng người với thânhình nhỏ cho thấy người chỉ tầm đâu đó mười tuổi, đang rạch mấy con quái vật.

Nghe tiếng tôi đến gần, đầuđứa trẻ ngẩng lên, nhìn xung quanh một cách lo lắng đến khi mắt chúng tôi khóachặt với nhau. Cậu bé đứng dậy, chĩa con dao lởm chởm mà cậu đang dùng để lộtda con quái vào tôi. Đôi má hóp và bộ quần áo rách rưới của cậu ấy nói lên rấtnhiều tình trạng hiện giờ của cậu nhóc, nhưng chính ánh mắt của cậu nhóc đó đãkhiến tôi phải khựng lại. Đôi mắt ấy như chứa đầy sự tuyệt vọng và sợ hãi khi cậuta đứng giữa tôi và cái xác chết, nhưng đồng thời, tôi có thể thấy được sự quyếttâm mãnh liệt bên trong chúng.

Ánh mắt của nhóc đó khiếntôi nhớ đến… tôi. Không phải Arthur, mà là Grey. Đó cũng là ánh mắt của tôi khigặp Bảo mẫu trưởng Wilbeck lần đầu tiên khi bà ấy tìm thấy tôi trên đường phố.

“Này nhóc,” tôi gọi, khiến đứatrẻ giật mình lùi lại. “Nhóc định sử dụng con dao đó với ta à?”

Thằng nhóc từ từ hạ con daoxuống, có chút dao động, trước khi đưa nó lên lại và bước về phía tôi. “C-Conrocavid này là của tôi.”

Tôi nghiêng đầu. “Nhócđã giết nó à?”

Cậu nhóc đó ngập ngùng, cúiđầu xuống. “Không…”

Tôi bước về phía cậu nhóc.”Thế mắc gì nó là của nhóc?”

“Tôi tìm thấy nó trước. Tôiđã trốn gần đó và chờ đợi, nhưng không có ai để lấy nó cả, ”cậu bé nói, giọng cậuta hơi run, nhưng rất mạnh mẽ.

“Nhóc định làm gì vớinó?”

Cậu bé vẫn cố đứng vững khitôi tiếp tục đi về phía cậu, ta tay cầm con dao đang run rẩy giơ lên. “Gia đìnhtôi cần nó. Nếu tôi bán được lớp da sống, chúng tôi có thể kiếm ăn.”

Tôi bật cười. “Saokhông ăn luôn con quái đó cho đơn giản nhỉ?”

Vai nhóc chùng xuống.”Tôi… không đủ sức kéo nó về.”

Tôi đi về phía cậu bé màkhông nói một lời nào, khiến cậu ta giật mình. Tuy nhiên, thay vì lùi lại, nhócấy lao về phía tôi với tay kia nắm chặt con dao đang chĩa vào tôi.

Vừa gạt giò cậu nhóc, vừa đậpcon dao ra khỏi tay bằng một đòn duy nhất, cậu bé ngã sấp mặt xuống đất. Mặc dùrun rẩy nhưng cậu nhóc vẫn quyết tâm chiến đấu để giành lấy cái xác chết, rồi cậuta bật dậy và lao về phía tôi bằng tay không.

Tôi bước tới và gạt giò cậunhóc một lần nữa trước khi nhấc hai chân sau của cái xác lên. “Nhà của nhócở đâu?”

Cậu bé đứng dậy, bối rối trướccâu hỏi của tôi.

Tôi nghiêng đầu. “Nhóckhông muốn cái xác này à?”

“Có!” Cậu ta nhanhchóng nói. Cậu nhóc quay ngoắt lại và bắt đầu dẫn đường trước khi dừng lại.Quay về phía tôi, cậu ta nhìn tôi đầy sợ hãi. “A-Anh sẽ không làm tổnthương gia đình em mà, đúng không?”

Nhìn chằm chằm vào cậu bé,tôi thở dài. “Tên của nhóc là gì?”

“Belmun,” cậu nhóc nói vớichút cảnh giác.

“Ta sẽ để cái này đủ gần nhànhóc để nhóc có thể nhờ gia đình đến và giúp nhóc lôi nó đi sau khi ta rời đi,”tôi trả lời. “Được chưa?”

Belmun gật đầu trước khi chạyđi. Tôi ngửi thấy mùi nhà của Belmun trước khi tôi có thể nhìn thấy nó — khu ổ chuộtmà Chumo và Sembi đã kể cho tôi nghe. Những cái nhà mái tranh làm từ gỗ vụn vàcác vật liệu bỏ đi khác trải đều khắp ‘khu vực’ ở rìa thị trấn này. Những ngọnđuốc ở đây chẳng nhiềuỡ, khiến hầu hết các ngôi nhà đó chìm trong bóng tối.

“Anh để nó ở đây là được rồi,”Belmun nói.

“Ừ,” tôi lẩm bẩm, ánh mắt vẫnnhìn vào khung cảnh trước mặt.

Trước sự ngạc nhiên của tôi,Belmun cúi đầu, bộ quần áo rách nát để lộ xương sườn gầy lộ xương. Rồi nhóc nởmột nụ cười toe toét giống như một đứa trẻ. “Cảm ơn vì lòng tốt.”

Tôi trở về nơi ở của mình,tâm trí vẫn không thể quên được những gì tôi đã thấy. Ngay cả ở Dicathen, mộtvài nô lệ mà tôi gặp trước khi chế độ đó bị cấm còn có thể trạng tốt hơnBelmun.

“Tôi không nghĩ rằng cậu lạilà một người đầy lòng vị tha như thế,” Regis nói, cuộn mình trên chiếc ghế dàibọc da. “Đặc biệt là khi cậu nói cậu rất ghét người Alacryans.”

“Ta không phải là người vịtha,” tôi đáp lại, đồng thời cũng ngồi vào chỗ. “Chỉ là cậu nhóc ấy làm tanhớ đến một người.”

Regis chỉ nhún vai thờ ơ trướckhi quay trở lại chế độ tiết kiệm pin. Mặc dù cậu ta không cần thở, nhưng cái bờmmàu tím giống như lửa quanh gáy cậu ta luôn phập phồng nhịp nhàng, và tôi có thểthấy các hạt aether đang dần bị cậu ta hấp thụ.

Khi không gian im lặng vàyên bình, tôi kiểm tra lại những thứ mà mình đang sở hữu. Tôi không còn là mộtvị vua nữa, và tôi cũng chẳng còn là một vị Lance hùng mạnh trước đây. Những thứduy nhất tôi có là quần áo của mình, con dao của Caera, viên đá Sylvie, khối lậpphương thánh vật và xác chết của một số quái thú mana.

Tuy nhiên, mặc dù đồ đạc củatôi chẳng nhiều, nhưng điều khiến tôi trăn trở nhất vẫn là đứa nhóc ban nãy.Đây là xã hội mà Agrona đã tạo ra. Một xã hội nơi — thậm chí còn gắt gao hơn cảDicathen và thậm chí cả thế giới trước đây của tôi, vì không có sức mạnh thì sẽbị ném sang một bên như một thứ rác rưởi.

‘Mình chẳng có việc gì phảican thiệp cả,’ tôi tự nhắc mình. Tôi còn những thứ quan trọng khác cần phải lohơn.

Khi cơn buồn ngủ bắt đầudâng lên, tôi bắt đầu thiền định, hấp thụ aether môi trường xung quanh vào lõicủa tôi với chút vị đắng trong miệng. Ngày lễ ban tặng ngày mai, rồi buổi lễ gìđó và thậm chí còn nhiều thứ khác nữa, tôi vừa tò mò nhưng cũng vừa sợ xem lụcđịa này sẽ cho tôi điều gì. Một lục địa được cai trị bởi các vị thần chỉ xem nhữngngười dân của mình như vũ khí và công cụ.

#Darkie