The Beginning After The End (Ánh Sáng Nơi Cuối Con Đường)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 388

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 780

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 264

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1796

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 736

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8223

Chương 271

” 

Bất chấp cú sốc ban đầu đã dầnlắng xuống đối với tất cả những người còn lại trên xe trượt tuyết khi con quáivật khủng bố nhìn thẳng vào chúng tôi, không mất nhiều thời gian để bọn họ hoànhồn trở lại. Tuy nhiên, nhờ lời cảnh báo của Regis, tôi là người duy nhất có thểphản ứng kịp thời để né tránh hoàn toàn cái đuôi con quái thú. Những người khácthì đã quá tập trung vào khuôn mặt dị dạng của nó.

Thời gian như trôi chậm lạikhi tôi chỉ suýt soát hành động kịp thời và nhảy ra kịp lúc. Cái đuôi da khổnglồ của con thú đập xuống, đè nát chiếc xe trượt tuyết như một khúc củi. Taegenbằng cách nào đó chỉ kịp thời đẩy Caera ra khỏi đó, để rồi bị đè bẹp cùng vớiTrider bên dưới cái đuôi lớn đó. Sóng xung kích tạo ra bởi cú va chạm đã làm phântán những người còn lại trong chúng tôi, những người không trong phạm vi tấncông của nó.

“Đi thôi!” Regis thúc giục.

Nhưng tôi liếc qua Daria vàCaera, cả hai bọn họ đều bất tỉnh, và cả hai đều đang nằm trên phần đất đang trỗilên mà tôi nghi ngờ chính là thân thể của con quái thú to khủng bố này.

‘Regis. Cứu Daria ngay,’ tôinhắn với một giọng điệu cầu xin.

Một cảm xúc vui mừng thoáng chốcdâng lên trong tôi khi nghe người bạn đồng hành của tôi rên rỉ khó chịu. Bất chấptình hình hiện tại, một nụ cười nở trên khuôn mặt tôi khi tôi nhìn Regis nhảyra khỏi cơ thể tôi trong hình dạng con sói bóng đêm và lao thẳng về phía Dariađang bất tỉnh.

Trong khi đó, tôi giải phónggiới hạn mà tôi đã áp đặt cho bản thân, toả ra luồn sát khí aether áp đảo và vậnaether khắp cơ thể trong khi quan sát và đánh giá tình huống trước mắt.

Tôi không thấy đồng đội củaDaria ở đâu dưới vũng máu lan ra từ bên dưới chiếc đuôi kia. Tuy nhiên, có vẻnhư Arian đã tránh được việc bị đánh văng ra bằng cách bám trụ vào thanh kiếmphát sáng đang ghim vào cơ thể của con quái thú to lớn, nhưng khuôn mặt của anhta đầy máu me và cánh tay còn lại của anh bị uốn cong ở một góc cực kỳ kinh dị.

Tôi thu hẹp khoảng cách giữatôi và Caera đang rơi xuống, khuôn mặt cô ấy bị che khuất bởi mái tóc màu xanhbiển kia. Tôi chỉ suýt soát kịp thời tóm lấy mắt cá chân của cô ấy khi tôi treoleo lơ lửng trên vách vực, bực bội với bản thân hơn là với tình hình hiện tại.

Tôi sẽ có thêm bao nhiêu lựachọn nếu tôi có thể sử dụng mana? Tôi đã có thể bay khỏi nguy hiểm một cách antoàn từ ba đời trước rồi. Vãi, tôi hoàn toàn có thể tránh được tất cả chuyệnnày.

Tuy nhiên, trước khi tôi cóthể kéo Caera và bản thân trở lên, tôi nhìn lên và thấy đôi mắt tím lịm của củaquái khổng lồ đang nhìn chằm chằm vào tôi. Và xoáy trong chiếc hàm đang há rộngra của nó là một quả cầu mana màu bạc to khủng bố đang nhắm thẳng vào chúngtôi.

Tôi có thể cảm thấy tim mìnhđập thình thịch trong lồng ngực khi cân nhắc lựa chọn hiện tại của mình. Tôi cóthể kéo chúng tôi lên và chạy đủ nhanh để né đòn đó không? Kích thước của vụ nổsẽ là bao nhiêu? Liệu tôi có thể né được nếu tôi buông Caera ra không? Hay tôinên nhảy xuống cái thân dốc của con quái thú kia?

Nguyền rủa thầm, tôi némCaera qua mép vách và cố leo trở lên ngay khi con quái tung ra đòn tấn công bằngmiệng của nó.

Caera giật mình tỉnh lại saukhi ngã xuống đất, hoàn toàn bối rối không hiểu tại sao tôi lại bất ngờ dựng côấy lên và quàng cô ấy qua vai mình.

“Cái- Anh đang—” Lời nói củacô ấy bị ngắt bởi một luồn ánh sáng trắng sáng rọi xuống khu vực xung quanh.

Tôi nhìn lại để thấy vụ nổmana làm tan rã mọi thứ trên đường đi của nó.

“Cô có thể chạykhông?” Tôi hỏi khi chúng tôi đi ngang chiếc xe trượt tuyết nát bét kia.Tôi có thấy phần còn sót lại của thi thể Trider trong đống máu nơi đuôi của conquái vật đã đập vào, nhưng tôi không thể nhìn thấy bất kỳ dấu hiệu nào củaTaegen cả.

“Không. Mắt cá chântrái của tôi bị gãy rồi,” cô ấy nói một cách thành khẩn.

Chùm tia mana thuần khiết hủydiệt tiếp tục đuổi sát chúng tôi khi tôi tiếp tục chạy nước rút trên bề mặt vỡnát của các gò đất nhô cao nằm trên phần thân của nó. “Vậy thì hãy làm gì đó đi.Nếu không thì tôi thà quăng cô ở lại đó.”

Tôi có thể cảm thấy Caera vôthức siết chặt vòng tay quanh tôi khi nghe lời tôi nói, nhưng cô ấy vẫn im lặngkhi chúng tôi tiến gần đến điểm cuối cùng của bề mặt gồ ghề.

“Tôi không—” cô gái ascendervới đôi mắt đỏ hét lên trong sợ hãi khi tôi nới lỏng vòng tay ôm lấy cô ấy, đedọa sẽ từ bỏ cô ấy.

Nhìn cô ấy chiến đấu trongnhững đợt tấn công trước, tôi biết chắc chắn cô ta đang che giấu điều gì đó.Cùng với việc cô ấy có hai vệ sĩ rất tài giỏi sẵn sàng hy sinh bản thân vì cô ấy,tất nhiên là tôi cũng đâu có khi không mà cứu cô ta.

“Được rồi được rồi!”Cô ấy cam tâm, móng tay vận mana của cô ấy cắm sâu vào da tôi trong khi cô ấybám chặt hết sức bình sinh. “Cứ tiếp tục chạy đi.”

“Còn nơi quái nào để chạynữa đâu!” Tôi vặn lại, mép vách đá ngày càng gần. Caera vẫn im lặng mặc dùtôi cảm thấy một sức mạnh đáng ngại đang dâng lên trong cô ấy mà tôi chưa từngcảm thấy trước đây.

Tin tưởng cô ấy, tôi né chùmtia hủy diệt đang đến gần thì mặt đất dưới chân tôi ngày càng mất ổn định. Ngàycàng đến rìa của mặt đất nhô cao này, tôi tập trung tất cả sức mạnh của mìnhvào chân và lưng, rồi nhảy lên bằng tất cả sức lực của mình.

Không có phép thuật phong hệđể giảm sức cản của không khí, tôi chỉ có thể nghiến răng chịu đựng áp lực giócực lớn đập ngược vào cơ thể chúng tôi khi chúng tôi lao qua không khí.

Khi cái thứ sức mạnh đáng sợtrong Caera, người vẫn đang trên vai tôi, ngày càng to lớn hơn, tôi ngoái đầu nhìnlại con quái vật canh gác nguồn năng lượng đã trồi lên từ mặt đất ngay bên dướichúng tôi.

Tôi cứ tưởng rằng đứng trêncon quái vật khổng lồ và nhìn thấy nó cận cảnh sẽ giúp tôi chuẩn bị tinh thầnhơn, nhưng tôi đã nhầm.

Bất chấp tất cả những conquái vật mana mà tôi đã chạm trán trong nhiều năm ở Dicathen, tôi phải mất vàiphút để não bộ của tôi có thể thực sự tin rằng đây là một con quái vật thực sự— não của tôi không muốn tin rằng lại tồn tại một thực thể có kích thước khủngbố như thế này.

Sinh vật này cao gần bằngtòa tháp chứa nguồn năng lượng, nhưng cái tháp trông rất nhỏ so với chiều dàivà chu vi tổng thể khi so với con quái vật.

Từ đằng xa này, con quái vậtkhổng lồ khiến tôi liên tưởng đến một con rồng khổng lồ bị mất đi đôi cánh. Cảchiếc đuôi và cổ dài của nó đều gắn liền với phần thân mà nhìn từ gần có thể tưởngnhầm với một ngọn núi nhỏ. Nâng đỡ trọng lượng cơ thể của nó là sáu cái chân, mỗichiếc đều dày bằng cổ của nó.

“Caera!” Tôi gầmlên khi tia sáng từ miệng con quái vật khổng lồ bắt đầu lướt tới chỗ chúng tôiđang rơi xuống.

Ở độ cao này, và với tốc độlao xuống của chúng tôi, tôi không tin rằng có bất cứ ai có thể sống sót sau cúva chạm chứ đừng nói đến việc tránh đòn tấn công bằng hơi thở của con quái thúđang tiến về phía chúng tôi.

Xoay người giữa không trung,tôi quay mặt đối mặt với con quái vật và bắt đầu tập trung tất cả aether củamình vào lòng bàn tay phải. Tôi biết chùm tia aether thuần khiết mà tôi đã họcđược trong khu vực có mấy cái bục thềm phát sáng sẽ không đủ để đỡ được đòn tấncông của con quái vật, nhưng giờ tôi làm quái gì có lựa chọn nào khác. Caera thìvẫn hoàn toàn im lặng trên vai tôi.

Ngay khi cả hai chúng tôi sắpbị nuốt chửng bởi chùm tia hủy diệt và ngay khi tôi chuẩn bị tung đòn tấn côngcủa chính mình, Caera xoay người trong tay của tôi. Cô ấy quàng một tay quanh cổtôi để giữ cho mình ổn định và cô ấy rút thanh kiếm cong ra từ một vật phẩmkhông gian.

Tôi dừng đòn tấn công củamình đúng lúc để chứng kiến ​​một luồng khí đen rực lửa quá đỗi quen thuộc baotrùm lên thanh kiếm màu đỏ thẫm kia khi cô ấy vung kiếm xuống.

Cô ta vung lưỡi kiếm đỏ rựccủa mình và chém ra một đường chém bán nguyện đen ngầu, cắt xuyên qua chùm tiamana hủy diệt của con quái và tạo ra một lỗ hổng đủ rộng để chúng tôi có thểlao qua trước khi ngọn lửa đen đó biến mất. Nhận thấy rằng hướng tấn công củacon quái vật liên tục di chuyển về một phía, tôi suy luận rằng sẽ rất khó để nóthay đổi hướng chùm tia sáng đó về lại phía chúng tôi.

Cơ thể Caera lịm đi, cánhtay trái của cô ấy vẫn quàng qua cổ tôi khi cô ấy bỏ thanh kiếm của mình đi.

“Tôi sẽ không thể thực hiệnchiêu đó thêm một lần nữa đâu,” cô nói, giọng cô rất khó nghe thấy qua cơn gióthổi vù vù.

Có rất nhiều suy nghĩ và câuhỏi nảy ra trong đầu tôi trong khi tôi cố gắng tìm cách để thoát khỏi tình huốngnày, nhưng tôi buộc bản thân phải tạm gác những suy nghĩ vẩn vơ đó lại và tậptrung vào việc sống sót thoát khỏi đây.

‘Regis, ngươi đang ở đâu?’Tôi hỏi.

‘Tôi đã bắt được Daria và dùngđuôi của con quái để đi xuống đất, nhưng tôi không nghĩ rằng bọn tôi có thể đếnkịp chỗ cậu đâu!’

Kế hoạch sử dụng kỹ năng GauntletForm để giảm bớt đà rơi xuống có vẻ như tan tành rồi.

Không có sự lựa chọn nàokhác ngoài việc sử dụng chùm tia aetheric rồi. Mặc dù ý tưởng sử dụng nó để cảnđòn tấn công bằng hơi thở của con quái vật là ngu ngốc, nhưng nếu sử dụng lực củavụ nổ để làm giảm tốc độ rơi của chúng tôi xuống đủ để không giết chết cả haichúng tôi thì cũng không phải là ý tồi.

Tất nhiên, sử dụng nó cũngcó thể đồng nghĩa với việc sử dụng hết nguồn dự trữ aether của tôi, và tôi cóthể mất mạng nếu Regis không đủ gần để đến đây kịp thời…

Đè nén mọi sự nghi ngờ đangđeo bám tâm trí tôi, tôi tập trung vào aether thuật của mình.

Có vẻ như Caera đã biết rằngtôi sắp làm gì đó, vì cô ấy bám chặt lấy tôi hơn nữa.

Nguồn dự trữ ather của tôiđã phần nào tăng lên kể từ hai lần thử sử dụng chiêu chùm tia aetheric đó,nhưng vì phản phệ quá mạnh, và cộng thêm việc ở trong một nơi nguy hiểm như này,tôi không có nhiều cơ hội để luyện tập chiêu đó.

Thở ra một hơi thật sâu bịgió cuốn đi, tôi tập trung phần lớn aether của mình cho việc cường hóa sức mạnhcho cánh tay, vai, ngực và cột sống của mình để cơ thể có thể chịu được va chạm.

Tôi có thể thấy những vệt chữcổ tự chạy dài trên lòng bàn tay và lan ra khắp các ngón tay.

Hướng cả hai lòng bàn tay xuốngđất, cách nhau rộng bằng vai, trong lúc chúng tôi đang lao xuống gần mặt đấthơn, tôi đợi cho đến khi đủ gần.

Cuối cùng, chỉ cách mặt đất mấychục mét, tôi giải phóng chùm tia aetheric.

Một tiếng nổ vang dội khidòng lửa tím bùng lên từ lòng bàn tay tôi và hướng ngay xuống đất. Tôi ngay lậptức cảm thấy cánh tay, vai và lưng mình như vỡ vụn ra, nhưng tôi vẫn cố gắng chịuđựng hết sức.

Nhờ trải qua bục thềm đầutiên nên tôi đã unlock khả năng có thể cố tình loại bỏ ather ra khỏi cơ thểtôi. Bây giờ tôi không còn bị ảnh hưởng bởi hiệu ứng đó nữa, nên khả năng kiểmsoát aether của tôi đã trở nên thuần thục hơn rất nhiều.

Tôi dùng các ngón tay của mìnhđể ép buộc cú nổ aetheric đó luôn tập trung về phía trước thay vì nổ tung hoàntoàn ra mọi phía. Ngay cả khi cơ thể tôi được cường hóa sức mạnh bởi aether,tôi biết rằng cánh tay của tôi đã bắt đầu gãy nát đi, và trữ lượng aether củatôi đang cạn kiệt với tốc độ đáng sợ.

Tuy nhiên, tôi có thể cảm thấychúng tôi đang chậm lại, và chỉ khi tôi bắt đầu giảm tốc độ dùng aether và mọithứ dần yên tĩnh hơn, tôi mới nhận ra Caera đang hét toáng lên và ôm chặt lấytôi như một con gấu túi con.

“Chuẩn bị va chạm này!” Tôigầm lên khi quay mặt lên trời, đảm bảo rằng tôi sẽ là người tiếp đất đầu tiênkhi chúng tôi đâm xuống đất trong khi bao trùm cả hai chúng tôi trong lớpaether ít ỏi mà tôi còn đủ sức để vận.

Vào lúc tôi tỉnh lại, tôi biếtrằng tôi đã không bất tỉnh lâu bởi những đám khói bụi vẫn còn bay mịt mù khắp hố.

Cơ thể tôi như bị xé toạc rathành chục mảnh rồi được chắp vá trở lại với nhau, rồi lại bị xé toạc lần nữa, bởivì bộ phận nào trên cơ thể tôi cũng đau nhức ác liệt. Tôi phải dùng toàn bộ sứclực tinh thần của tôi để gồng bản thân không bất tỉnh thêm lần nữa, nhưng ít nhấtCaera thì trong tình trạng tốt hơn.

Cô ấy vẫn còn bất tỉnh,nhưng cô ấy đã có thể sử dụng phần mana còn lại để bảo vệ cơ thể của mình khỏi nhữngchấn thương chết người.

Tôi có thể cảm một chút trữlượng aether còn sót trong lõi ather của tôi đang tập trung hồi phục cơ thể củatôi, nhưng tôi không thể bình tĩnh lại được.

Cả mặt đất rung lên, cànglúc càng mạnh theo từng tiếng thụp vang vọng phía xa. Tôi có cảm giác rằng đólà con quái bảo hộ đang đến gần chúng tôi.

“Arthur!” một giọngnói khàn khàn gầm gừ từ rìa miệng hố. Là Regis với Daria cưỡi trên lưng.

“Regis,” tôi ú ớ trước khiho ra một ngụm máu.

Daria thở hổn hển khi cô rờikhỏi Regis. “Lạy Vritra nhân từ, làm thế nào mà anh ta vẫn còn sống đượcthế?”

Hai người họ chạy về phíatôi và trước khi tôi và Regis có thể làm bất cứ điều gì, Daria lấy ra một lọ thủytinh từ chiếc nhẫn không gian của cô ấy và giữ nó trước miệng tôi.

“Uống cái này đi,” Daria nóivà ghé sát vào và ngẩng đầu lên. “Một Nghiên cứu sư (Instiller) đã tạo ra cái lọhồi phục này. Nó sử dụng mana trong cơ thể anh để chữa lành vết thương của anh.”

“K-Không đ-được…,” tôi cố gắngthốt ra. “Sẽ k-không… hiệu quả đâu.”

Đôi lông mày mỏng của cô ấynhíu lại bối rối trước khi chợt nhận ra gì đó. “Ồ, đúng là anh không thể uốngđược.”

Cảm thấy nhẹ nhõm vì cô ấyđã hiểu, mắt tôi nhắm lại.

‘Regis, ta cần một chút aether từ ngươi đ—‘

 

Suy nghĩ của tôi bị gián đoạnbởi một cảm giác mềm mại áp trên môi trước khi một chất lỏng âm ấm tuôn vào miệngtôi. Tôi mở to mắt khi thấy miệng Daria đang khóa chặt vào miệng tôi, mắt nhắmnghiền và má đỏ bừng. (Darkie:nhân danh công lý, cái thuyền này không trôi được ra khơi đâu =((( )

Không còn sức để nhấc cánhtay của tôi lên vào lúc này, mà có cố gắng quay mặt đi cũng vô ích vì cô ấy giữđầu tôi lại, tôi buộc phải nuốt bất cứ thứ gì có trong cái lọ đó.

Daria cuối cùng cũng lùi raxa, gương mặt đỏ bừng vì xấu hổ. “T-Tôi không có lựa chọn nào khác v-vì anhkhông có đủ sức để uống.”

Những cơn đau bùng phát theotừng cơn ho mà tôi cố nén lại. “C-Cô… cái lọ sẽ không…”

“Những gì mà chủ nhân củatôi đang cố gắng giải thích một cách hùng hồn và đầy mạch lạc kia là, không phảilà cậu ta không thể uống lọ thần dược mà cô đã rất hào phóng mớm cho, mà thật sựlà nó sẽ không có tác dụng với cậu ta đâu,” Regis giải thích với vẻ mặt thích thúđến khó chịu.

Daria vẫn bối rối, còn tôithì bắn con sói đen tím một ánh mắt lạnh lùng ghê gớm nhất mà tôi có thể nhìnđược trong tình trạng hiện tại. Ấy thế mà con chó đó vẫn nhếch mép và lao vàocơ thể tôi.

Một luồng năng lượng thoảimái lan tỏa từ lõi của tôi, và tôi có thể cảm thấy cơ thể mình đang dần hồi phục.

‘Vừa nhận được một nụ hôn miễnphí đi kèm với dịch vụ phục hồi của tôi. Tôi chỉ muốn nói rằng cậu nợ tôi hơi bịnhiều đấy,’ Regis cười khúc khích.

‘Đm,’ tôi đáp trả một cáchgay gắt, nhưng cảm thấy thật nhẹ nhõm khi lại bị cậu ta làm phiền.

Với sự giúp đỡ của Regis,tôi đã có thể hồi phục đủ khỏe để đứng dậy thì mặt đất rung chuyển một lần nữa.

“Đừng có mà chết trong tay hạthần nhé, thưa Công túa,” Regis nói, giọng yếu ớt.

‘Nghỉ ngơi đi anh bạn,’ tôinói, cố gắng gượng dậy.

Nhìn xuống Caera – người màvết thương đã đỡ hơn nhiều sau khi Daria cho cô ấy uống một loại thần dược khác– rồi tôi cúi xuống.

Tháo chiếc khóa giữ vỏ da vàcon dao găm ở thắt lưng cô ấy, tôi giắt nó lên hông rồi trèo ra khỏi miệng hố.“Giữ cho cô ấy an toàn. Tôi vẫn còn một số câu hỏi cần hỏi cô ấy.”

“Anh đang tính đi đâu đấy?”Daria hỏi. “Đừng nói là anh thực sự nghĩ đến việc chiến đấu với cái thứ đónhé?”

“Không,” tôi trả lời.”Tôi đang nghĩ đến việc giết nó.”

[] [] []

#Darkie