The Beginning After The End (Ánh Sáng Nơi Cuối Con Đường)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 388

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 767

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 264

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1793

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 732

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8191

Chương 270

” 

Mặt đất khô cằn bỗng nứttoác ra khi tôi dậm gót chân mình xuống, chuẩn bị cho nước chạy nước rút.

“Đợi đã!” Một giọng nói ngọtngào quen thuộc vang lên từ đằng sau.

Ngoái lại, hai mắt của tôikhóa chặt vào nữ pháp sư tóc nâu, người muốn tôi tham gia vào đội của cô ấy.“Chuyện gì thế?”

Daira hơi giật mình dưới cáinhìn của tôi, nhưng cô ta nhanh chóng xốc lại tinh thần và lườm lại. “Nếu như tấtcả mọi người ở đây đều đi theo anh thì lúc chúng ta đến được nguồn năng lượng,phần lớn sẽ cạn kiệt mana và khó lòng nào có thể tấn công được con quái hộ vệ.”

Trong thâm tâm, sự mất kiênnhẫn càng sực sôi khi tôi đếm số giây trôi qua chỉ để nói chuyện vô nghĩa. “Thì?”

“Đừng nói là anh thực sựnghĩ rằng mình đủ mạnh để một mình đánh bại con quái hộ vệ sau khi chạy nước rúttrên cả một quãng đường dài như marathon, đúng chứ?” Daria ngắt lời, dậm mạnh từngbước về phía tôi. “Anh sẽ cần mọi sự trợ giúp của chúng tôi. Kể cả khi anh cócoi chúng tôi là gánh nặng đi chăng nữa, thì ít nhất anh cũng phải bảo toàn sứclực, đúng không?”

“Thôi dài dòng đi.”

Lông mày của cô ta nhướn lênvà mở miệng ra định bật lại nhưng đã kiềm chế được. “Thú thật thì tôi chẳng tựtin là mình có thể chống trả nỗi bất cứ thứ quái quỉ gì đang đợi chúng ta sau đợtquái carallian vừa rồi.”

Daria quay ra đằng sau để đốimặt toàn bộ những Ascender đang lắng nghe.

“Chính vì vậy, tôi có một lờiđề nghị, nhưng tôi sẽ thực hiện nếu anh ta đồng ý.” cô ta nói trong khi đang chỉvào tôi. “Tôi có một cách để tất cả chúng ta di chuyển mà chỉ có mana của tôivà Orid bị tiêu hao. Chúng tôi có thể giúp mọi người tới đó trong trạng thái tốtnhất với tốc độ nhanh nhất có thể chỉ khi sự an toàn của chúng tôi được đảm bảo.”

Ngay lập tức, một vài Ascenderbắt đầu phản đối cho tới khi tôi lên tiếng.

“Tôi đồng ý.”

Dựa theo số lượng Ascender tựnguyện theo sau tôi, lượng aether tôi sử dụng sẽ bị hạn chế. Và với vũ khí duynhất của mình đã phải trả về chủ, có thể dễ dàng đoán rằng quãng đường cuốicùng này sẽ là một trận hơi bị khó nhằn.

Daria quay đầu đầy phấnkhích, đôi mắt cô ta như lấp lánh và cười. “Tuyệt vời!”

Tôi thực sự không biết phảitrông chờ vào điều gì. Daria có vẻ như là một pháp sư rất giỏi, và kể cả khi lũpháp sư Alacryan điều khiển các nguyên tố không mấy linh hoạt, tôi đã hi vọngvào một thứ gì… tốt hơn.

Thay vào đó, trước mắt tôidường như là một chiếc…xe trượt…to được tạo ra hoàn toàn từ băng. Ở chính giữalà một tấm bạt lớn treo trên một cái cột dựng lều, đóng vai trò như một tấm buồmsơ sài.

“Cô thực sự mong rằng chúngtôi sẽ đi bằng cái này ư?” Taegen hỏi, chiều cao ông ta gấp nhiều lần cái xetrượt bằng băng.

“Tôi đã cô đặc băng mấy lầnrồi nên nó cứng hơn vẻ bề ngoài đấy. Tôi học được cấu trúc tổng thể từ những thủythủ, và cũng đã thử nghiệm vô số lần rồi,” Daria đáp lại với một chút tự hào.

Mọi người đều chờ tôi bướclên cái xe trượt đó trong lúc Daria đứng ở mũi của nó, sự kỳ vọng dâng cao dầnsau mỗi bước tôi tiến đến gần.

Đặt tay mình lên bề mặt củađống băng, tôi nhấn xuống với lực vừa đủ để đảm bảo rằng nó có thể chịu được trọnglượng của tôi.

“Cậu thực sự đang nghi ngờ độchắc chắn trong phép của tôi ư ?” Hơi tức giận, Daria cởi bỏ chiếc áo choàngpháp sư đắt tiền của mình, để lộ ra tấm lưng trần với vô số những vết xăm. “Tôicó 4 ấn crests và 2 ấn emblem đấy, đồ tồi.”

Tôi leo lên tấm băng, quaylưng về phía cô ta. “Chúng ta đã lãng phí quá nhiều thời gian rồi. Đi thôi.”

Từng người một, bảy Ascendercòn lại, ngoài tôi và Daria lần lượt trèo lên xe trượt cho đến khi chỗ ngồi chậtních và phải bám vào những thanh rào mà Daria mới tạo.

Tôi đã hoài nghi về việc côta có thể khiến cho chiếc xe trượt di chuyển, nhưng với một cột khí đẩy lên làmgiảm trọng lượng của cái xe và một luồng gió thổi thẳng vào chiếc buồm, toàn bộcả 9 người chúng tôi bắt đầu lướt trên mặt đất khô cằn.

Những con gió mát lạnh thổivào má tôi khi chiếc xe bắt đầu tăng tốc. Bất chấp trọng lượng của 9 người trưởngthành – thực ra là 10, vì Taegen có thể được tính bằng 2 người – chiếc xe trượtquá khổ không chững lại hay có dấu hiệu hỏng hóc gì cả. Tôi không thể giấu đi nỗisự kinh ngạc bởi Daria liên tiếp sử dụng 3 phép cùng lúc để giữ cho cái xe dichuyển.

Cô ấy dùng 2 phép gió cho đểcho xe chuyển động trong khi chân cô ấy, bọc trong băng, bám chặt vào chiếc xeđể tránh bị ngã văng đi, và một phép băng để duy trì cho cái xe trượt không bịtan chảy hay bị bào mòn khi nó lướt trên mặt đất.

Người đồng đội còn lại củaDaria, Orid, sử dụng thổ ma pháp của anh ta để chuyển hướng và làm phẳng nhữngchỗ đất có thể gây tổn hại cái xe.

Sau khoảng 30 phút di chuyển,các Ascender còn lại đã đủ tự tin trong việc Daria cầm lái đến mức họ bắt đầunghỉ ngơi và thậm chí còn tận hưởng chuyến đi.

Tôi ngồi ở phía sau của cáixe, tựa người vào thanh rào mà Daria đã tạo ra và chỉ đơn giản là nhìn bâng quơvào cái khoảng không của mặt đất khô cằn và bầu trời trong xanh. Từ lâu, tôi đãchấp nhận được sự thật rằng mình đang nhìn lên bầu trời bên trong một tàn tíchcổ đại nào đó, thứ mà đúng ra là đã bị chôn sâu dưới lòng đất. Với tất cả nhữngchuyện đã xảy ra kể từ lúc tôi tỉnh giấc ở đây và dần thích nghi với aether khitrở nên mạnh hơn, tôi đã hiểu được rằng thứ sức mạnh thần thánh này có thể đạtđến những đỉnh cao vượt xa khả năng của mana.

Chán nản với cảnh vật ôn tồntrước mắt, tôi quay vào trong. Ngoài Daria và Orid, những người đang tập trungvào việc giữ cho chúng tôi di chuyển, các Ascender còn lại đều đang làm chuyệnriêng của mình. Có vẻ như nhóm của Caera là nhóm duy nhất không bị thiệt hại gìsau đợt vừa qua.

Người Ascender tên Keir, ngườimang theo một cây trượng ngắn và điều khiển điện để phòng thủ hoặc tấn công, đangđánh bóng vũ khí, sử dụng một mảnh vải mỏng để lau chùi bụi bẩn đã tích tụtrong những đường chạm khắc trên cây gậy gỗ của anh ta.

Trider thì nhắm mắt, tựalưng vào rào chắn với hai tay khoanh lại và ngồi bắt chéo chân trong khi mộtngười khác đang băng bó lại cái chân trái của anh ta.

Mắt tôi tiếp tục đảo quanhóm người cho đến khi dừng lại ở Caera, cô ấy đang ngồi phía trên bên trái củacái xe. Arian ngồi bên cạnh trong khi Taegon ngồi một mình ở phía đối diện, cóvẻ như là để giữ xe trượt cân bằng.

Arian thì đang ngồi thiền vàtrong khi tôi không thể cảm nhận được chút mana nào nữa, nhưng áp lực mà anh tatỏa ra là quá đủ để biết. Caera thì đang nhìn chằm chằm vào cây dao găm màu trắngvẫn còn trong bao trên tay cô ấy. Biểu cảm của cổ gần như không đổi trong khiđang nhìn cái vũ khí đó, như thể đang nghiên cứu nó.

Đột nhiên, một giọt nước mắtlăn dài trên má Caera. Cô ấy lau nó đi ngay lập tức trước khi nhìn quanh để chắcchắn không ai nhìn thấy.

Sự chú ý của cô ấy va phảiánh mắt của tôi và trong một tích tắc, tôi có thể thấy sự xấu hổ hiện lên nhanhchóng trên mặt cô trước khi quay đi. 

Hắng giọng, tôi quay lạinhìn đằng sau một lần nữa, đặt tay mình trên thanh rào buốt lạnh, tôi cố tìmcách để khiến mình bận rộn, không sẵn sàng bắt đầu cuộc thảo luận về vấn đề trướcmắt cho đến thời điểm thích hợp.

‘Regis,’ tôi gọi. ‘Ngươi vẫnkhông chịu nói chuyện với ta à?’

Im lặng bao trùm trong lúctôi chờ đợi một lời đáp lại. Sau khoảng vài phút mà không gì xảy ra, tôi thởdài và tiếp tục độc thoại, hy vọng rằng Regis đang lắng nghe.

Như thể đang đọc to cuốn nhậtký của mình, tôi nói với Regis rằng là, dù đã sống nhiều hơn một kiếp người, khảnăng bộc lộ và truyền đạt cảm xúc của tôi cũng chỉ tàm tạm ngay cả trong nhữngngày bình thường nhất. Còn trong trận chiến dầu sôi lửa bỏng, chỉ có tôi vàthanh kiếm của mình, thì điều đó không hề quan trọng. Tôi không phải bộc lộ ýnghĩ của mình một cách lịch thiệp như một hộp quà gói gọn đầy tinh tế để tặngcho đối phương. Không, thanh gươm của tôi là vũ khí – là thứ trang bị mà tôi cóthể tận dụng triệt để và tối ưu hóa mọi lợi thế nhằm giành chiến thắng.

Tuy nhiên, Regis là một vũkhí có tri giác, và một tính cách còn hơn của tôi. Cậu ta không là một thứ vũkhí đơn giản kia, mà là như một người bạn đồng hành mà tôi có thể dựa vào mỗi khicần chút giao tiếp giữa người với người. Tôi đã cố nhét cậu ta vào khuôn mẫu củamột “vũ khí vô tri”, nhưng cái khuôn đó nhanh chóng vỡ vụn khi cậu ấy dần trởthành một người bạn của tôi… như Sylvie đã từng.

Bởi vì Regis đã xuất hiệnngay khi tôi mất đi Sylvie, nên rất khó để tôi ngừng so sánh cậu ta với Sylvie,người đã hy sinh cả mạng sống của mình để tôi có thể tiếp tục đứng đây. Phần lớnlý do mà tôi muốn trở nên mạnh hơn là hy vọng rằng như thế có thể giúp Sylviethoát ra khỏi trạng thái hôn mê hiện tại, nhưng qua từng cuộc trò chuyện ngu ngốcvà những trận cãi vã vô nghĩa giữa tôi với Regis, tôi ngày càng sợ rằng Sylviesẽ cảm thấy như bị thay thế khi cô ấy trở lại.

‘Nhưng ngươi biết ta sợ nhấtlà gì không? Dù ta có cơ thể của một asura và khả năng điều khiển aether thànhthạo đến mức mà ngay cả tộc Indrath cũng không làm được, ta vẫn sợ trở nên thânthiết với ngươi hơn.’

Tôi ngưng lại, chợt nhận rarằng mình đã vô thức đặt tay lên hòn đá của Sylvie.

‘Ta đã mất mát quá nhiều rồi,Regis, mất Adam, bố của ta, Sylvie và ngay cả thanh gươm Dawn’s Ballad. Mẹ ta,em gái ta, Tessia, Viviron, bọn họ đều đang ở Dicathen và ta thì lại không biếtcách nào để có thể quay trở lại, hoặc họ đang sống như thế nào. Trong trường hợptệ nhất, lũ Alacrya tìm ra hầm trú ẩn và toàn bộ bọn họ đã bị bắt…hoặc giết.Không phải làm quá lên, nhưng cảm giác như thể ta càng thân thiết với ai, việcbảo vệ họ càng trở nên khó nhằn hơn.’

Tôi cười trong cay đắng. ‘Tađã bắt đầu nhớ lại nhiều hơn về lý do mà mình đã trở thành “ta” phiên bản lạnhlùng trong kiếp trước… và đó là tại sao ta cần phải coi ngươi như một thứ vũkhí, Regis. Bởi vì như thế sẽ dễ hơn đối với ta, phòng khi ta lại mất cả ngươinữa.’

Tôi chờ đợi và hy vọng một lờiphản hồi không bao giờ đến.

Thay vào đó, thứ chào đóntôi là sự chuyển đổi màu sắc của môi trường xung quanh. Như thể bầu trời đã bị nhuốmmáu, những vết đỏ máu rỉ ra và lan nhanh trên đầu chúng tôi, bao phủ khoảngkhông đã từng xanh ngắt. Không khí cũng cảm giác loãng hơn và sự căng thẳng baophủ không gian cũng tựa như hữu hình. Tôi có thể chắc chắn rằng đợt tấn côngnày sẽ rất khốc liệt.

“Đợt tấn công sắp xảy ra rồiđấy,” Taegon đúng bật dậy nói.

“Chúng ta sẽ không dừng lạiđâu nên bám chắc vào!” Daria nói dõng dạc trong khi tạo thêm một luồng gió mạnhhơn để đẩy cánh buồm. 

Cỗ xe trượt phóng qua vùng đấtchết ngay lúc những vết nứt bất đầu xuất hiện và lan rộng ở phía trước. May mắnthay, công trình bằng đá nham thạch – cao hơn cả những tháp canh của tòa lâuđài bay – chỉ còn cách chúng tôi vài dặm, với quả cầu đỏ rực lơ lửng ở trên đỉnhtòa tháp đó.

“Các thủ hộ vệ, chuẩn bị dọnđường đi. Chúng ta cần phải đến tòa tháp trước khi con quái hộ vệ xuất hiện!”Arian gào lên.

Orid dừng tập trung vào conđường phía trước và rồi anh ta tạo ra những tấp đất xoay tròn xung quanh cáixe.

Chuyến đi ngay lập tức trở nênghồ ghề khi không có Orid, nhưng chúng tôi bám chặt vào thanh rào trong khiKeir triệu hồi các quả cầu điện của anh ta.

“Hãy để tôi lo cái buồmcho,” Trider hét vọng lên, bước tập tễnh về phía Daria. “Đúng ra thì cô sẽ phảiduy trì đệm khí ổn định, nhưng vì cô là là Pháp Giới Sư duy nhất còn lại nên hãyđi giúp các thủ hộ vệ đi.”

Sau một vài giây chần chừ,Daria gật đầu, phá bỏ lớp băng đã cố định cô ấy vào chiếc xe.

Daria, đang chảy mồ hôi vànhợt nhạt, nhìn tôi bằng ánh mắt đầy ẩn ý và tôi gật đầu. Giao kèo là giao kèo.

Trider bắt tay ngay vào việc,triệu hồi những luồn gió mạnh. Anh ta duỗi nắm đấm thẳng vào cái buồm ngay khiđược Daria cố định vào xe trượt.

Daria, sau khi được giảithoát khỏi công việc nặng nhọc nhất, liền triệu hồi ra những luồng gió đủ mạnhđể đánh bay ngay cả những con carallian ngoại cỡ. Những con mà cô ấy đánh bayhoặc là bị đẩy sang một bên bởi một trong các tấm đất đá, hoặc là bị giật tungchưởng bởi các quả cầu điện đang trôi lơ lững xung quanh chúng tôi.

Có gì đó không đúng. Mặc dùtôi không có bằng chứng thiết thực, nhưng cơ thể của tôi có thể cảm nhận đượcnó. Và xét qua sự bồn chồn hiện hữu trên khuôn mặt của Taegen, khuôn mặt ông tanhăn nhó dữ dội và hai mắt thì liên tục đảo trái phải – như thể đang tìm kiếm mộtthứ gì đó – tôi biết tôi không phải người duy nhất.

Mặt đất đột nhiên rung chuyển,khiến Keir mất thăng bằng và hủy phép của anh ta.

“C-Chuyện gì đang xảy ra?” Anhta hét lên trong khi cố gắng đứng thẳng dậy.

Mặt đất rung lên một lần nữa,mạnh hơn lần trước, theo sau đó là tiếng gầm kinh hoàng vang lên từ phía dưới.

Lông tôi dựng đứng lên, và mộtgiọng nói quen thuộc đã la to lên.

‘Ra khỏi đây nhanh, Arthur!’Regis hét lên, một nỗi sợ hãi lan nhanh từ bạn đồng hành của tôi sang chínhtôi.

Nhưng mặt đất trồi lên vàtôi cảm thấy choáng váng không hề nhẹ khi xe trượt càng đến gần bầu trời đỏ.

Keir, người đang cố đứng dậy,đã bị đánh bay khỏi xe trượt và bất tỉnh do va phải một trong những tấm đất đábao quanh chúng tôi.

Cơ thể anh ta dần biến mấtkhi rơi khỏi cái gờ đất đang ngày càng dâng lên cao hơn. (Tofu: Tội thanh niên)

Một tiếng gầm quỷ quái nữavang lên, nhưng lần này rõ hơn và đủ to để làm tôi choáng váng, tiếp đó là hìnhbóng của một cái gì đó có thể che khuất cả bầu trời.

Và rồi, nó nhìn chúng tôi.Tòa tháp đã từng đổ bóng lên chúng tôi thực ra chính là một cái cổ dài ngoằnngoèo.

Ở trên cùng của cái cổ caohơn một tòa nhà 10 tầng đó là cái đầu lông lá của quái thú trông giống con dơivới cái miệng lớn bất cân xứng và đôi mắt tím sắc lẹm…mỗi cái to hơn một xechở hàng, và đang nhìn thẳng xuống chúng tôi.