The Beginning After The End (Ánh Sáng Nơi Cuối Con Đường)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 392

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 787

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 265

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1810

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 752

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8322

Chương 261

” 

“Ugh, cái gì thế? Chuyện gìvừa xảy ra à?” Regis rên rỉ, cả người dính dung dịch sền sệt trong suốt khi cậuta chui ra khỏi cái xác con rết.

Tôi nhịn cười. “Ơ kìa, chấtthải của con rết biết nói à?”

Regis tối sầm mặt mày khi nhậnra mình vừa chui ra từ đâu. “Ồ… vãi cứt thật…”

“Chuẩn cmn luôn!” Không nhịnđược nữa, tôi phá lên cười.

Sau khi con rết khổng lồ chếtvà nội tạng của nó bắt đầu mục rữa, tôi có thể thấy Regis từ từ bị đẩy ra phía ngoàikhỏi con thú. Thay vì làm một người bạn tốt, cố gắng phá vỡ lớp vỏ bên ngoài củacon rết và cạy phá giải thoát Regis ra từ bên trong, tôi để mặc Regis được đẩyra theo cách tự nhiên nhất.

“Dù sao thì, chào mừng ngươiđã quay trở lại,” tôi mỉm cười chào đón, vỗ về người bạn đồng hành của tôi đangchui ra. “Ngươi cảm thấy thế nào?”

Regis nhìn xuống. Trong mộttích tắc, tôi lo lắng rằng cậu ta sẽ ngất cmn xỉu, nhưng cậu ta nhìn lại tôi vớimiệng cong lên thành một nụ cười. “…như cứt.”

Bất chấp việc cả hai chúngtôi đều kiệt sức và khổ sở như thế nào, mọi thứ dường như tươi sáng hơn mộtchút và chúng tôi bật cười khúc khích trước những trò đùa trẻ con của chínhmình.

Và với cái chết của con rếtkhổng lồ, tôi có cảm giác như mình đã đạt đến một cấp độ hoàn toàn mới khác.

Sau một thời gian ngắn nghỉngơi, hai chúng tôi bắt đầu gặt hái phần thưởng từ chiến thắng mới nhất củamình. Thay vì tập trung vào những ngọn núi tinh thể aether bên trong hang động,tôi quay sang con rết.

Chỉ cần nhìn thoáng qua làcó thể nhận ra rằng xác chết của con rết là nguồn aether nhiều nhất và mạnh nhấttrong toàn bộ hang động này. Leo lên đỉnh của một con rết khổng lồ, tôi bắt tayvào việc hấp thụ aether từ cơ thể của nó.

Khi lõi aether của tôi càngphát triển thì tốc độ hấp thụ cũng càng tăng theo. Tuy nhiên, với kích thước khổnglồ của con quái vật như thế nào, phải mất một số lần hấp thụ thì mới hấp thụ hếtnỗi.

Mặc dù quá trình hấp thụaetheric đã trở nên khá đơn giản với lõi mới được tôi rèn của tôi, bước tiếptheo đã tiêu thụ hơn một phần ba tinh chất aetheric từ mà tôi hấp thụ.

Nhưng với cả đống aether kia,tôi đã có thể thử nghiệm và điều chỉnh quy trình — nâng cao hiệu quả của quátrình hấp thụ aether và tái cấu trúc cơ thể của tôi để cuối cùng cũng có thểlàm được điều mà ngay cả những người Asura của Gia tộc Indrath cũng không thểlàm được: thao túng aether.

Vì không hề có chỉ dẫn hayhướng dẫn chính xác cho những gì tôi đang làm, tôi phải chia nhỏ quy trìnhthành ba giai đoạn và đặt tên cho chúng là hấp thụ, tinh luyện và cuối cùng làgiai đoạn thanh lọc.

Sau khi hấp thụ aether, tôinhận thấy rằng việc lấp đầy lõi của mình đến mức gần như tràn ra – mặc dù rất rấtđau – buộc aether bên trong tôi nhanh chóng cô đặc hơn và tự tinh chỉnh lại.

Tuy nhiên, giai đoạn thanh lọclà giai đoạn tối quan trọng nhất và đòi hỏi sự tập trung cao độ của tôi. Tôi cầnloại bỏ gần như tất cả các aether mà tôi đã nhét vào lõi của mình. Trong khi sựgia tăng của aether lan rộng ra khắp cơ thể của tôi, tôi cần phải theo dõi cáccon đường mà aether đã sử dụng để di chuyển và từ từ hướng dẫn phần aether cònlại sử dụng những con đường tương tự đó.

Mỗi khi tôi vận aether khỏilõi của mình, tôi đang dần huấn luyện các aether đó di chuyển qua các “đường mạchaether” một cách hiệu quả hơn và nhanh hơn trong cơ thể của mình thay vì chỉ vậnđều khắp cơ thể không có chủ đích.

Tôi tập trung vào việc huấnluyện aether và tạo các đường mạch aether khắp cánh tay của mình. Tôi nhận ra rằng,mặc dù kỹ thuật và kinh nghiệm của tôi có thể bù đắp cho việc mất đi tốc độ,chúng không thể bù đắp cho việc tôi mất sức được.

Vì aether được phân phối quárộng rãi khắp trong cơ thể tôi mỗi khi tôi sử dụng sức mạnh, tôi không thể tạora đủ lực để gây sát thương lớn, và đã vậy tôi còn làm cạn kiệt hầu hết cácaether của mình. Đấy là chưa kể dùng chiêu Gauntlet Form còn tốn ác hơn.

Vài giờ, mà cũng có thể là vàingày, sau khi tôi đã hấp thụ gần tám mươi phần trăm tinh chất aetheric của conrết, tôi liền kiểm tra sự tiến bộ của mình.

Đưa hai tay ra trước mặt,tôi giải phóng aether khỏi lõi của mình. Trong lần đầu tiên, tôi chỉ để nó phânbổ đều khắp cơ thể trong khi cố gắng vẫn cảm nhận các đường mạch aether đã pháttriển bên trong cánh tay của tôi.

Trong lần thử thứ hai, tôi tậptrung hơn vào cánh tay của mình. Và lần này, tôi có thể cảm thấy lượng aetherquanh cánh tay tăng khoảng 10% so với phần còn lại của cơ thể.

Một nụ cười nở trên khuôn mặttôi khi tôi nhìn xuống bàn tay của mình, siết chặt và thả lỏng nó. “H-Haha…”

“Trông cậu như người tối cổ vừaphát hiện ra lửa ấy. Chỉ nhiêu đó mà cũng hào hứng nữa à? ” Regis hỏi và bay vềphía tôi.

“Ngươi có thể cảm nhậnđược có gì đó khác biệt không?” Tôi trả lời, dang rộng vòng tay. Lúc đầu,tôi để các aether phân bố đều khắp cơ thể.

“Aether xung quanh cậu cóhơi hồng hào à?” Cậu ta nói, không mấy ấn tượng.

“Không phải cáiđó.” Tôi mỉm cười và vận nhiều aether hơn vào tay. “Điều này cơ.”

Đôi mắt trắng của Regis lồilên. “Cậu có thể kiểm soát aether được luôn á?”

Lớp aether nhạt bao quanh taytôi tan biến khi tôi thư giãn. “Không hẳn là hoàn toàn, nhưng đây là mộtbước tiến lớn đấy.”

“Có vẻ như việc ăn hết đốngphân vụn đó đã được đền đáp rồi,” Regis nói với một nụ cười mỉa mai.

“Ta tiêu thụ aether từ cơ thểcủa con rết, chứ có phải từ cứt của nó đâu,” tôi bắt đầu. “…thì ít nhất là chưa.”

“Chà, tôi có một số tin tốt vềđiều đó đấy,” Regis nói một cách bí ẩn.

Tôi nhướng mày. “Oh? Làgì thế?”

“Nuh uh uhh,” Regis nói.“Tôi sẽ nói cho cậu biết sau khi tôi có được 20% aether chia từ con rết khổng lồcơ.”

“Rồi. Dù sao thì tacũng định cho ngươi khoảng 1/4 tinh chất aetheric,” tôi trả lời trước khi cườitoe toét. “Vì công lao bị ăn thịt và bị chui ra khỏi đít của con rết khổnglồ, chủ nhân vĩ đại của ngươi sẽ tăng thêm cho ngươi 5%.”

“Bề tôi thấp kém nàyhoàn toàn không xứng đáng với lòng rộng lượng vô độ, to lớn, hùng vĩ, chà bà củađại nhân!” Regis thốt lên một cách lố lăng.

Sau khi hoàn thành hấp thụ phầncuối cùng của tinh chất aetheric của con rết, biến cái xác của nó thành một màuxám xịt, Regis có thể dễ dàng chịu được kỹ năng Gauntlet Form ba lần mà khônglàm bản thân bị thương.

Tôi đã mong đợi nhiều hơn,nhưng Regis rất hài lòng với sự phát triển của mình – đặc biệt là sự phát triểncủa cặp sừng.

“Mà sao ngươi lại quantâm nhiều đến độ dài của sừng của ngươi mãi thế?” Tôi hỏi.

“Thế sao đàn ông mấyngười lại quan tâm nhiều đến độ dài cây hàng của mình mãi thế?” Cậu tachâm biếm lại.

Tôi nhìn xuống rồi nhìn lênRegis. “Xin lỗi, coi như ta chưa hỏi gì đi.”

***

Theo chân Regis bên trong hangđộng ma mị khổng lồ có chiều dài bằng cả một dãy phố, cậu ta dẫn tôi đi ngangqua một ngọn đồi đặc biệt lớn chứa các tinh thể aether. Sau khi chúng tôi lên đếnđỉnh, ngọn đồi bị sụt xuống tạo thành một miệng hố, nơi một vài tinh thể aetherđặc biệt sáng rực rỡ tập trung xung quanh bốn quả cầu lớn, tất cả đều tỏa ra mộtmàu tím sáng rực nhiều màu.

“Đừng nói với ta đó là…”

“Đúng vậy,” Regis kết thúc.“Tôi không biết làm thế nào, nhưng con rết khổng lồ đó có vài đứa con.”

“Nhưng đó không phải là điềuquan trọng,” cậu ta tiếp tục, đi xuống miệng hố. “Hãy nhìn đống tinh thểbao quanh những quả trứng kìa.”

Trượt xuống mặt bên của hố trônggiống tổ ấm của con rết kia, tôi tập trung nhìn vào đống tinh thể phát sáng rựcrỡ rực rỡ hơn nhiều so với tất cả các tinh thể aether khác trong hang động này.

Nheo mắt lại, tôi đến gầnhơn, rồi tôi thấy thứ nằm bên trong những viên tinh thể đó. Vậy giả thuyết banđầu của tôi đã đúng khi tôi nhìn thấy chuyện gì đã xảy ra với các tảng đá màcon rết nuốt cùng với các con khỉ hai đuôi.

Mắc kẹt bên trong những tinhthể aether lớn hơn và sáng hơn nhiều so với những tinh thể khác, là vô số các trangphụ kiện, vũ khí và các vật phẩm khác.

Cái cách các bộ áo giáp vàquần áo nằm bên trong những viên tinh thể to cỡ người kia, tôi tin rằng đã từngcó người bị mắc kẹt bên trong mỗi chúng. Cũng giống như cách đám khỉ bị tàn sátvà bị hút hết sinh lực ra khỏi cơ thể, những người này có lẽ đã gặp phải số phậntương tự sau khi bị nuốt trọn bởi con rết quỷ này, chỉ để lại tài sản của mìnhlại.

Thật là một cái chết tàn nhẫnđối với bất kỳ ai, nhưng vào lúc này, tôi không thể kiềm được lòng tham đang dầnchậm rãi trỗi dậy trong người. Tôi nhìn xuống, xem xét những dải vải và da bịrách mà tôi đã dùng làm quần áo, rồi nhìn lại những bộ giáp và trang bị khácnhau lấp lánh bên trong những viên tinh thể lớn kia.

“Kìa kìa, thấy đồ xịn là mắtlấp la lấp lánh hết cả lên,” Regis trêu chọc trước khi tự mình quét các tinh thểaether. “Thật may mắn cho chúng ta, có vẻ như con rết kia đã ăn thịt khánhiều pháp sư mạnh mẽ đấy.”

“Hãy tỏ chút tôn trọng với nhữngngười đã chết đi,” tôi mắng.

“Tất cả sự tôn trọng trongtôi đã tan biến kể từ khi tôi chui ra từ đít con rết kia rồi,” Regis nghẹnngào.

Tôi rất muốn chạm tay vào mộtsố trang bị bị mắc kẹt trong các tinh thể aether, nhưng có một thứ quan trọnghơn tôi cần phải lưu tâm trước.

Sử dụng kĩ năng GauntletForm, Regis và tôi đã phá hủy tất cả quả trứng của con rết và chỉ chừa lại duynhất một quả cuối cùng trước khi hấp thụ tinh chất aetheric từ chúng.

“Tại sao lại chừa lại mộtquả trứng chi thế?” Regis hỏi.

“Trong tầng này có cả một hệsinh thái khép kín của riêng nó. Ta không muốn làm mất cân bằng hoàn tòan hệsinh thái ở nơi này, ”tôi trả lời, chuyển sang viên pha lê lớn đầu tiên.

Phải mất vài giờ để hấp thụđủ aether từ các tinh thể để phá vỡ chúng, nhưng ý nghĩ về việc có thứ gì đó đểmặc hơn đống vải rách nát mà tôi xé và buộc lại với nhau thúc đẩy tôi tiếp tục.

Thật không may, mặc dù cóhơn cả chục các tinh thể cỡ người có chứa trang thiết bị, hầu hết chúng đềukhông thể sử dụng được vào lúc tôi phá vỡ lớp tinh thể mà chúng đã được cất giữ.

Tuy nhiên, những gì còn lạilà những thiết bị được chế tạo một cách tinh xảo, chắc chắn là thuộc về cácpháp sư và chiến binh mạnh mẽ hoặc – ít nhất là – những người giàu có.

Tôi xem xét các loại vũ khíđầu tiên. Trong số những thứ chưa hoàn toàn vỡ vụn, có một ngọn giáo vàng vớinhững chữ cổ tự rune đỏ chạy dọc trên trục, một chiếc cung dài, một thanh trườngkiếm với một viên đá quý gắn trên cán kiếm và một vết nứt chạy dọc theo chiềudài của lưỡi kiếm, và một cây quyền trượng với một viên ngọc vỡ vụn.

Regis cau mày khi cậu ta lướtqua đống vũ khí nằm rải rác trên mặt đất trước mặt tôi. “Gì mà toàn ba cáigì đâu không thế này.”

Vẫn còn hy vọng, tôi nhặtthanh trường kiếm trước. Nó hoàn toàn cân bằng và khá dễ cầm khi cầm trên tay,nhưng khi tôi vận aether vào thanh kiếm, vết nứt chạy dọc xuống lưỡi kiếm củanó ngày càng lớn và nó bắt đầu vỡ vụn.

Thở dài một tiếng, tôi đậpxuống đất. Các tinh thể aether nhỏ hơn văng ra vì va chạm, thanh kiếm đó vỡthành nhiều mảnh.

Tiếp theo, tôi nhặt ngọngiáo lên. Khi tôi vận aether vào thứ vũ khí này thì những chữ cổ tự rune bắt đầuphát sáng màu tím.

Regis mở to mắt. “Ồ! Chúngta có người chiế— ”

Ngọn giáo nổ tung thành nhiềumảnh trong tay tôi, hất văng tôi về sau bước chân và đốt cháy chiếc áo khoác dacủa tôi.

“Thôi coi như tôi chưa nóigì đi ha,” Regis trả lời.

“Mẹ kiếp chứ,” tôi nguyền rủa,sốc lại tinh thần và quay lại chỗ đống vũ khí đã bỏ lại.

Những thứ vũ khí còn lại trôngcũng không khá hơn: những chữ cổ tự rune trên cây cung ám chỉ rằng nó sử dụng manađể tạo ra dây cung và mũi tên, khiến tôi không thể sử dụng được nó, trong khicây quyền trượng với viên đá quý bị vỡ vụn lại càng tỏ ra kém hữu dụng hơn ngọngiáo bị phát nổ ban nãy — ít nhất ngọn giáo sẽ có thể dùng để làm vũ khí tấncông lên được.

Tôi chuyển sang đống trang thiếtbị khác mà tôi đã lấy ra từ các tinh thể aether. Thật không may, tôi phải vấpphải vấn đề tương tự khi mặc thử áo giáp sắt. Bởi vì tất cả các vũ khí trang bịcấp cao hơn đều được thiết kế để dẫn truyền mana tốt hơn, nên việc sử dụng aethervới phụ kiện này đều nhanh chóng dẫn đến kết quả là chúng sẽ bị hỏng hoặc phátnổ.

Những gì tôi còn lại là quầnáo làm từ vải hoặc da tốt thôi.

“Trông đẹp đấy, công túa,”Regis trêu chọc và đi vòng quanh tôi.

Bộ trang phục mới của tôibao gồm một chiếc áo sơ mi trắng dài tay rộng rãi mà tôi gói gọn vào trong giáptay làm bằng da thú đen. Trên nó, tôi khoác lên người một giáp chắn cổ. Mặc dù cơthể của tôi khá gầy, nhưng các trang bị này rất vừa vặn, nằm gọn trên vai vàcao tới cằm của tôi.

Sau một số thử nghiệm, tôinhận ra rằng cái áo và các loại giáp da mà tôi mặc thực sự có độ bền đáng kinhngạc. Chúng không có bất kỳ chữ cổ tự rune hay dấu hiệu nào cho thấy chúng là tạora để truyền mana, vì vậy tôi không cần phải lo lắng về việc quần áo của mình bịbung ra do phản ứng với aether. Đó luôn là một điều tốt.

Cùng với một chiếc quần dài,một vài đôi giày da mềm và một chiếc túi đựng khá chắc, nó có thể giữ chắc chắnviên đá Sylvie và túi đựng nước của tôi. Và món đồ cuối cùng có một chút giá trịvề mặt tình cảm đối với tôi. Đó là một chiếc áo choàng khá thanh lịch được lótmột lớp lông thú trắng mềm mại ở quanh mũ trùm.

Nó có khả năng chống chém,và cực kỳ ấm áp, nhưng tôi thích nó đơn giản vì màu sắc của nó. Trong khi nó cómàu trắng với lớp lông bên trong, lớp vải bên ngoài là màu xanh mòng két. Nókhiến tôi nhớ đến thanh kiếm Dawn’s Ballad, nhưng hơn thế nữa, nó gợi cho tôinhớ về những khoảng thời gian đơn giản hơn khi lần đầu tiên tôi tìm thấy thanhDawn’s Ballad ở góc sau của Nhà đấu giá Helstea.

Khoác lên mình chiếc áochoàng dài quá đầu gối, cái áo thật sự rất dễ chịu, nhưng điều làm tôi ngạcnhiên là có thứ gì đó ẩn bên trong lớp lót bên trong của chiếc áo choàng.

“Tôi nghĩ rằng cậu đã testthử hết tất cả các loại vũ khí rồi mà,” Regis nói chuyện, nghiên cứu con daogăm trên tay tôi.

“Ta cũng tưởng vậy,” tôi lẩmbẩm, bị mê hoặc bởi vũ khí nhỏ vì một lý do nào đó.

Tay cầm màu bạc chải bóng bẩycủa nó vừa đủ dài để tôi có thể cầm nó bằng một tay với các rãnh nhỏ cho mỗingón tay. Gắn vào cuối cán kiếm là một chiếc nhẫn — rất có thể dành cho ngón trỏcủa tôi nếu tôi chọn cầm thanh dao ngược xuống.

Nắm chặt cán dao, tôi kéo nóra khỏi vỏ, để lộ ra một lưỡi kiếm màu trắng hoàn mỹ với huy hiệu hình lục giácvới ba vệt song song bên trong được khắc gần phần đế.

“Woah. Cái này được làm bằnggì thế? ” Regis hỏi, quan sát thanh kiếm trắng sáng lấp lánh.

Tôi đưa nó gần trước mặt, kiểmtra nó. “Nó trông giống như một loại … xương à?”

“Tôi tưởng xương thường đâucó bóng bẩy với trắng bóc như thế này đâu? Nó trông gần giống hệt như tinh thểvậy á.”

“Đây là lần đầu tiên ta nhìnthấy một thứ gì đó như thế này,” tôi thú nhận, không thể rời mắt khỏi nó.

“Hãy dùng thử xem. Vậnaether vào nó xem,” Regis nói một cách thiếu kiên nhẫn.

Tôi sợ, không muốn làm hỏngnó. Nhưng khi tôi làm vậy, thật ngạc nhiên, nó có thể chịu được và thậm chí còntruyền đi một chút aether nữa kìa.

“Cậu có nghĩ rằng ngườisở hữu con dao này cũng biết cách sử dụng aether không?” Regis hỏi, ngạcnhiên khi nhìn thấy hào quang màu tím mờ nhạt toát ra từ thanh kiếm trắng.

“Ta không nghĩ vậy,” tôi trảlời. “Rất có thể, con dao găm này chỉ được làm từ thứ gì đó có thể sử dụng aether,rất có thể từ một con quái thú nào đó trong ngục tối này.”

Miệng Regis cong lên thành mộtnụ cười nham hiểm. “Căng đét.”

Tôi nhìn lại quả trứng con rếtcòn lại, tìm kiếm một chút cảm giác tội lỗi vì đã giết ba anh chị em của nó.Tôi chắc chắn đã đánh mất một thứ gì đó khi ở dưới đây. Một phần trong tôi sợhãi và muốn tôi bám lấy chút ít nhân tính còn sót lại trong tôi, nhưng một phầnlớn hơn trong tôi biết rằng, để tồn tại ở đây và để đạt được mục tiêu, tôikhông thể lưỡng lự hay do dự được.

“Sẵn sàng đi chưa?”Regis hỏi.

“Chờ một phút.” Cộtgọn mái tóc dài qua vai, tôi nắm chặt phần tóc đuôi ngựa, rồi cắt phăng nó đi,để những lọn tóc màu lúa mì nhạt rơi xuống đất.

Regis gật đầu đồng ý.”Tôi sẽ thừa nhận rằng, trông cậu nam tính hơn một xíu xíu rồi đó.”

Tôi liếc qua con rết khổng lồmà chúng tôi đã giết trước khi bước về phía trước. “Đi nào.”

#Darkie