The Beginning After The End (Ánh Sáng Nơi Cuối Con Đường)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 384

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 766

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 263

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1784

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 731

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8111

Chương 266

” 

Có quá nhiều suy nghĩ dồn dậptrong tâm trí tôi. Quá nhiều thắc mắc dấy lên trong đầu khi tôi nhìn thấy cảnhvật trước mắt.

Chuyện gì đang xảy ra thế?Phải chăng tôi vẫn trong hầm ngục ư? Nếu thế, tại sao lại có nhiều pháp sư tụ tậpnhư vậy?

Mắt tôi hướng về thứ tưởngchừng là mặt trời đỏ rực. Tuy nhiên, khi nhìn kỹ lại thì “mặt trời” có vẻ nhưđược đặt trên một cây cột trắng khổng lồ ở đằng xa.

Một tiếng rít quỷ quái kéo sựchú ý của tôi quay lại khung cảnh phía trước.

Với mặt đất lồi lõm rộng lớnnhư bị hàng trăm con quái vật dẫm lên và bầu trời đỏ thẫm màu máu, như hợp nhấtvới những vũng máu và ánh lửa rải rác khắp chiến trường, tôi không thể không thắcmắc rằng liệu đây có phải là địa ngục thực sự không.

Trong suốt hành trình củamình xuyên qua hầm ngục này, tôi đã đối mặt với lũ chimera xương xẩu, rếtaether khổng lồ, đám chuột chù chết chóc và quát vật bóng tối với đủ mọi kích cỡ.Tuy nhiên, mức độ dị của chúng không thể sánh bằng với bầy quái vật này.

Các con quái đi bằng haichân này có làn da trắng bệch và một cái đầu ngoại cỡ ở ngay giữa hai bờ vai gầyguộc, từ duy nhất tôi có thể dùng để miêu tả chúng là chúng giống như các đứabé ma quỷ. Đôi tay chúng có vuốt nhọn và cái mồm rộng được nhuộm đỏ và có nanhgiống nhện chìa ra khỏi cơ thể lêu nghêu của chúng.

Có vài trăm xác quái vật nằmrải rắc khắp chiến trường, và lũ Alacryans thấm đẫm trong một lớp hỗn hợp gồm mồhôi, cáu bẩn và máu, tôi có thể dễ dàng suy ra là trận chiến đã diễn ra được mộtthời gian rồi.

‘Tại sao chúng ta không baogiờ được đánh một con succubus bán khỏa thân hay một cô quỷ gợi dục gì đó vậytrời? Mắc quái gì mà chúng luôn ghê tởm đến kinh dị như thế cơ chứ?’ Regis thanthở.

“Này đằng đó! Bộ cậu đang đợisự cho phép của chúng tôi hay gì? Giúp chúng tôi với!” Một chiến binh nữ cao lớnmặc giáp trụ cách chúng tôi vài mét hét lên, phóng ra một luồng lửa xanh từ câyhalberd bằng vàng của cô ta vào đám quái vật giống trẻ con kia.

Tiếng rít đau đớn vang dộilên từ lũ quái khi bị lửa áp đảo, nhưng ngay lập tức, một đợt khác trào lên,thay thế chúng.

‘Chúng ta làm gì bây giờ?’  Regis hỏi.

‘Hiện tại thì cứ trốn trongngười ta trước đi,’ tôi đáp lời. Có vẻ như lũ Alacryans và tôi giờ có chung mộtkẻ thù, nhưng bộc lộ khả năng quá nhiều sẽ khá là nước đi ngu ngốc.

Cẩn thận giữ cho aether chảyđều trong người mình, tôi rút con dao găm màu trắng và lao lên trước. 

Lũ quỷ đầu trẻ con khá nhanhnhẹn và rất tàn bạo, và da chúng cứng như giáp vậy, nhưng với aether vận vàotay chân tôi từng đợt liên hồi, tôi có thể chém xuyên qua chúng, hết đợt này đếnđợt khác.

Bất chấp việc chỉ có mười bangười chúng tôi đang chiến đấu với một kẻ thù chung, khá là dễ hiểu khi bọn họchỉ teamwork với nhau trong nhóm đã thành lập từ trước. Bộ ba mà tôi gặp lúctrước cũng tương tự vậy, và có một đội ba người khác trong khi những người cònlại thì chiến chiến đấu theo cặp đôi, cố gắng để sống sót thay vì giúp đỡ nhữngnhóm khác.

Từng dòng lửa xanh thắp sángbầu trời rực đỏ được phóng ra từ người chiến binh đã gọi tôi, nhưng đó không phảilà loại phép thuật duy nhất trong chiến trường hỗn loạn này. Tôi có thể thấy nhữngcột đất khổng lồ bắn lên từ mặt đất, những viên đạn nước lung linh găm xuyênqua lũ quái vật, và những lưỡi gió bán nguyệt cắt đôi mọi thứ trên đường đi.

Chúng đều là những phép thuậttôi đã quá quen thuộc, nhưng mỗi loại đều có sức mạnh ít nhất cũng xứng ngang vớimột pháp sư lõi bạc dày dặn kinh nghiệm. Nhưng kể cả với những pháp sư mạnh mẽnày tàn sát vô số lũ sơ sinh ma quỷ, số lượng của chúng dường như vẫn tăng lên.

‘Chúng đến từ đâu vậy?’Regis thắc mắc.

‘Ta ước mình biết điều đó,’tôi đáp lại trong khi kéo cây dao găm của mình ra khỏi con mắt đen lồi của mộtcon quỷ sơ sinh.

“C-Cứu với!” Một tiếng lađau đớn vang lên cách tôi một vài dặm, và tôi quay lại chỉ để thấy 5 con quái vậtđang dần áp đảo một chiến binh. Anh ta chống cự một cách tuyệt vọng, sử dụngkhiên của mình để giữ khoảng cách với lũ quái vật.

Chân trái của anh ta bị gãy,và lũ quái dường như cũng biết điều đó bởi càng ngày càng nhiều quái vật tụ tậpđể xử lý con mồi.

Tôi với người chiến binh đóbốn mắt nhìn nhau.

“C-Cậu kia! C-Cứu tôi – với!”Anh ta hét lên, hoảng loạn.

Theo bản năng, tôi tính bướctới để giúp người pháp sư đang chật vật trong khi anh ta điên cuồng tung quả cầulửa, điều mà chỉ thu hút thêm nhiều quái vật hơn.

Nhưng rồi, người chiến binhbị quật ngã bởi một cặp quái vật, tôi nhìn thấy những dòng cổ tự đen qua khegiáp của anh ta.

Con giận trong tôi bùng cháykhi những ký ức về chiến tranh quay lại; Nếu không vì lũ Alacryans này thì chatôi, Adam, và nhiều người khác nữa đã không phải chết.

Mắt tôi co lại, từng chútthương cảm cuối cùng trong tôi đã tiêu biến. Tôi quay đi, bỏ ngoài tai những tiếngthét đau đớn và tức giận trước khi cam chịu cái chết không mấy dễ chịu.

Tôi tiếp tục sự hoành hành củamình không ngơi nghỉ, như một cơn bão chết chóc quét qua và chỉ để lại sau nhữngchồng thi thể. Aether ở trong con quái vật tương đối ít, những cũng đủ để tôibí mật hấp thụ và duy trì bản thân mình. Bất chấp tình huống hiện tại, bị vâyquanh bởi cả Alacryans và quái vật, tôi nheo mắt và chỉ tập trung hoàn toàn vàonhững kẻ địch trong tầm đánh của mình.

Như thể tôi lại đang đơn độcchống lại đội quân quái vật đang tiếp cận Tường Thành. Tuy nhiên, lần này, tôikhông có phép thuật nguyên tố để sử dụng.

Điều đó cũng không quan trọnglắm. Ở thời điểm này, sức mạnh thể chất của tôi đã từ lâu vượt xa bản thân lúctrước, mặc dù tốc độc thì đã hơi chậm đi. Một vài vết thương chút ít trên cơ thểcủa tôi đã hồi phục hoàn toàn trước khi tôi kịp để ý.

Lũ quái vật chắc hẳn đã nhậnra rằng kẻ mới đến này không phải là yếu nhất bởi vì chúng bắt đầu né tránhtôi. Ý nghĩ chạy trốn vụt qua trong tâm trí tôi. Tôi không có đồng minh nào ởđây – chỉ có lũ Alacryan mà tôi đã chống lại suốt thời gian dài. Ai mà biết đượclũ người này sẽ làm gì khi có cơ hội cơ chứ.

Tuy nhiên, ở khóe mắt mình,tôi nhìn thấy ba tên Alacryan mà tôi đã gặp khi mới thức dậy trong hầm ngụcnày. Bộ ba đã tách xa ra khỏi lũ Alacryan còn lại và đang bị bao vây bởi hơn100 con quái vật.

Như bị hút hồn, tôi tiếp tụcquan sát tỉ mỉ bộ ba trong khi đuổi theo những con quỷ bỏ chạy.

Taegen, gã dùng chùy với máitóc đỏ, chiến đấu giống một con quái vật hơn một chiến binh thực thụ: gã ta đập,đấm, đá và ném lũ quái vật bất chấp những thương tích mà đã tích tụ từ trận chiếnkéo dài này. Còn gã kiếm sĩ tóc nâu ngắn có vẻ quý phái hơn, lia thanh gươm dàibọc mana của mình với những cú chém và đâm điệu nghệ trong khi mặt và cổ gã ta đầymồ hồi.

Người phụ nữ mà Taegen gọilà Tiểu thư Caera thì đứng giữa hai chiến binh đó, hiển nhiên là để bảo vệ cô ấy.Caera dùng một thanh kiếm cong và mỏng, dài hơn cả chiều cao của cổ với lưỡigươm cùng màu với đôi mắt ngọc hồng ngọc của cô ta. Khi cô ấy cắt qua hết conquái vật này đến con khác, tôi nhận ra rằng những chuyển động của cổ gợi tôi nhớđến…tôi. Chúng rất gọn gàng, chính xác và chết chóc mà không mất một chút thầnthái đĩnh đạc.

Kể cả khi không có hai ngườibảo vệ, cô ta đã có thể tự bảo vệ bản thân khỏi từng đợt quái vật đang tấn côngdồn dập. Một luồng aura trắng lung linh bao bọc quanh cả cơ thể cô ấy trong khicác chuyển động của cô mờ đi, lia những đường kiếm hoàn hảo bằng máu của kẻthù.

Tuy nhiên, không khó nhận rarằng họ chỉ đang chống chọi một cách vật vã. Rõ ràng là bộ ba đó đang dần cạnmana, cơ thể thì mệt mỏi và đầy thương tích.

‘Dù kiều nương Caera rấtxinh đẹp và tôi cũng rất thích ngắm cô ấy, nhưng tôi nghĩ tốt hơn hết là chúngta nên rời khỏi đây ngay bây giờ.’ Regis bình luận.

‘Ừ,’ tôi đồng tình, mắt vẫndán chặt vào ba người bọn họ.

Ngay khi tôi vừa định quayđi thi tôi thoáng nhìn thấy Caera phạm phải một sai lầm chêt người. Cô ấy xẩychân, vấp phải một cái xác, tạo cho lũ quái vật một cơ hội để chồng lên ngươi cổnhư đống động vật khát máu.

“Không!” Taegen gào lên trongkhi cố gắng tiến tới chỗ cô gái ấy, đẩy và ném những con quái vật về cơ bảnđang trèo lên người mình.

Người còn lại cũng không mấykhá hơn, cố hết sức để giữ chân lũ quái vật ở phía sau không gia nhập cái đốngđang cố ăn thịt Caera.

Mặc kệ bạn đồng hành củamình, tôi vận aether qua chân và phóng đi nhanh nhất có thể. Dao găm của tôihóa thành những vệt chém sáng rực xung quanh tôi khi tôi chém phăng qua nhữngcon quái vật đang cản đường mình cho đến khi tôi đến gần Caera.

Lời của cô ấy lúc tôi giả chếttrong Thánh Tích như đang vang vọng trong đầu tôi.

‘Có chút thông cảm cho cô tatý đi, Taegen.’

Cô ấy đã nói vậy với tôitrong lúc tôi yếu nhất. Nếu cô ấy đã không làm vậy – nếu như cô ấy đã khôngngăn Taegen lại – thì giờ tôi đã không ở đây.

Lo sợ rằng mình đã quá muộn,tôi đã chấp nhận rủi ro mà tôi thường sẽ không bao giờ chấp nhận. Truyền aetherxuyên khắp cơ thể, tôi giải phóng sát khí aether của mình.

Khi vầng hào quang trong suốttuôn trào khủngk khiếp ra khỏi cơ thể tôi, khiến cho không khí cũng đột nhiên nặnghơn, lũ quái lập tức phản ứng. Cái cơ thể gai góc trắng bệch của chúng cứng đờra do áp lực bất ngờ xuất hiện trong khi những con yếu hơn thậm chí ngất xỉu.

Loại bỏ dần những con quái vậtđã chồng lên Caera, tôi tìm thấy cô ấy nằm trên mặt đất, đang chảy máu và bất tỉnh.

Không kịp suy nghĩ, tôi cúixuống, ghé tai mình đến sát mặt cô ấy để cố và nghe nhịp thở của cổ.

‘Chà. Cô ta trông còn xinhhơn khi tới gần,’ Regis nói với một tiếng huýt sáo.

Giọng của Regis đưa tôi lạivới thực tại và tôi giật mình về phía sau.

Họ là kẻ thù của tôi. Chínhlũ đó là kẻ phải chịu trách nghiệm cho rất nhiều cái chết của đồng bào tôi. Vậytại sao tôi lại đi giúp chúng?

Tại sao tôi lại thấy nhẹlòng rằng cô gái này còn sống?

“Tránh xa cô ấy ra,” một tiếnggào lên từ phía sau.

Tôi bình tĩnh đứng dậy , phủibụi trên quần mình. “Khi cô ấy tỉnh, hãy nói rằng chúng ta bây giờ không ai nợai nữa.”

“Nợ? Ngươi nghĩ ngươi là-”

Tôi quay lại để đối mặt vớihai vệ sĩ của cô gái, nhìn họ với cặp mắt lạnh giá.

“Ngươi là cô gái mà chúng tatìm thấy sắp chết ở một trong số những phòng Thánh địa,” kiếm sỹ tóc nâu ngắnnói với một chút ngạc nhiên.

Người cầm chùy cạnh anh tathì không được bình tĩnh như bạn đồng hành của mình. Ông ta tăng tốc và lao thẳngvề phía trước và vung cây chùy điện của mình thẳng vào mặt tôi.

Bước tới, tôi né ngay dướiđường đi của cây chùy và tung ra một cú móc vào dưới sườn, thẳng vào gan của ôngta với tất cả aether của mình dồn vào nắm đấm.

Tuy nhiên, phản đòn của tôiđã không trúng mục tiêu. Trong tích tắc, ông ta đã kịp đưa cánh tay còn lại lênđể đỡ cú đánh của tôi.

Nhưng, lực từ đòn tấn công củatôi đã đánh văng người chiến binh tóc đỏ về đằng sau. Biểu cảm của ông ta trởnên ngạc nhiên khi nhìn xuống bàn tay đã chặn đòn của tôi giờ đã nhuộm đầy máu.

“Tôi là đàn ông,” tôi đínhchính trong khi đang lắc bàn tay đau nhói của mình. Kể cả với aether cường hóavà bảo vệ thì tay tôi cảm giác như thể tôi vừa đấm vào một bức tường bằng kimcương vậy.

Gã ta lại nâng cây chùy của mìnhlên một lần nữa, sự tức giận biểu thị rõ trên khuôn mặt, nhưng kiếm sĩ đồnghành chung đã ngăn ông ta lại.

“Tôi xin lỗi vì hành động lỗmãng của ông ấy… và cảm ơn anh vì đã cứu cô ấy,” kiếm sĩ đó nói. Khi anh tacúi đầu, tôi có thể thấy ánh mắt đó đang dò xét cái áo choàng màu lam đang chùmqua vai tôi như thể anh ta biết chủ nhân của nó.

May thay, tại thời điểm đó.bầu trời đột nhiên thay đổi. Bầu trời đỏ như máu đã trong xanh trở lại, nhưngcó gì đó thiêu thiếu.

Đó chính là cái quả cầu đỏkhông lồ mà tôi đã tưởng nhầm thành mặt trời. Nó đã biến mất, và cả cái cộtđang đỡ lấy nó nữa.

“Cuối cùng cũng kết thúc!” Mộtgiọng vang lên từ phía xa.

Tôi không hiểu chuyện gì đangxảy ra, nhưng hàng trăm cái xác rải rác trên mặt đất đã biến mất cùng với bầutrời máu.

Người kiếm sĩ thở dài trongkhi đút thanh kiếm dài của mình lại vào bao. “Có vẻ như đợt tấn công này cuốicùng cũng kết thúc.”

“Đợt này?” tôi hỏi. “Phảichăng còn nhiều đợt nữa?”

Quỳ xuống bằng một chân, anhta đưa cây kiếm của cô gái cho người dùng chùy trước khi nhẹ nhàng bế cô ấylên. “Cho tới khi chúng ta tới đủ gần để phá hủy nguồn năng lượng, thì những đợttấn công này sẽ vẫn còn tiếp diễn.”

“Nguồn năng lượng?”

“Cái mặt trăng đỏ mà cậu từngnhìn thấy trên bầu trời,” anh ta giải thích.

“Xin lỗi vì những câu hỏinày, nhưng còn một điều tôi đang thắc mắc,” tôi nói, quan sát những pháp sưđang lập trại. “Tại sao có nhiều người Ala – ở đây vậy?”

Lúc này, người kiếm sĩ nhìntôi với sự tò mò. “Tại sao không? Phải chăng anh chưa từng đi qua vùng hội tụnào trong những lần thăng bậc của mình à?”

Tâm trí tôi quay cuồng khi cốlàm rõ đâu đuôi câu hỏi của anh ta trước khi trả lời một cách chung chung. “Đâylà lần thăng bậc đầu tiên của tôi.”

Người kiếm sĩ nheo mặt lạinhìn tôi như thể đang nghiên cứu tôi. “Kể cả khi đây là lần đầu của anh, ít nhấtthì anh cũng phải tìm hiểu kỹ từ trước nếu như không muốn bỏ mạng ở đây chứ. Vàvới sức mạnh đó, có vẻ như anh đã trải qua huấn luyện bài bản mới phải. Anh tớitừ đâu?”

‘Hãy nói rằng cậu đến từvùng ngoại ô của vùng trị Vechor!’ Regis nói.

“Tôi đến từ ngoại ô củaVechor,” tôi nhanh chóng đáp lại.

“Vậy thì một tài năng trẻnhư anh chắc chắn đã phải được thông báo về thủ đô. Trừ khi sống sót trở về saulần thăng bậc đầu tiên là cách để anh chúng tỏ bản thân mình,” anh ta nói nhưthể đang nghĩ thành tiếng thay vì trực tiếp với tôi. “Nhưng thôi bỏ đi, tôi phảichăm sóc cho Tiểu thư Caera trước khi đợt tấn công tiếp theo bắt đầu. Tôi sẽchuyển lời của anh tới cô ấy sau.”

Người kiếm sĩ rời đi với chiếnbinh tóc đỏ theo sát phía sau. Một hào quang trắng nhẹ trùm lên tay anh ta,ngăn chặn máu chảy trên cơ thể.

Sau một vài bước, tôi dõitheo chiến binh tóc nâu đang bế cô gái dừng bước trước khi ngoái lại sau. “Khoảng12 tiếng sau thì đợt tiếp theo sẽ đến. Sẽ tốt hơn nếu anh nghỉ ngơi một chúttrước khi đi tiếp cùng với toàn bộ chúng tôi.”

Tôi cau mày. “Cùng với?”

“Anh có thể tự đi một mình nếuanh muốn, nhưng với việc mặt trăng đỏ vẫn xuất hiện có nghĩa rằng những người từngthử solo phá hủy nó trước đây có lẽ đã chết hết cả rồi, bởi vì cách duy nhất đểthoát ra khỏi đây chính là phá hủy nó.”

Tôi trố mắt nhìn người kiếm sĩbước đi mất trước khi tập trung vào việc mình sẽ làm tiếp theo.

‘Này. Làm sao mà ngươi biếtđược tên một thành phố ở Alacrya?’  Tôihỏi Regis trong khi quan sát những tên Alacryan khác.

‘’Không phải một thành phố,mà là một vùng trị, một cách nói khác của vương quốc. Và đó là do ý chí củaUto. Tôi có không biết toàn bộ những gì hắn biết, nhưng tôi có biết một vài kiếnthức cơ bản.’

‘Và ngươi chưa từng nghĩ rằngnên nói với ta về điều này à?’

‘Kiến thức của tôi không mấykhả dụng lắm trong việc chiến đấu với quái vật,’ Regis châm biếm.

Bất chấp sự khó chịu với ngườibạn đồng hành đang nhen nhóm, tôi bỏ qua. Nếu không nhờ cậu ta, gã kiếm sĩ ắt hẳnsẽ nghi ngờ tôi nhiều hơn.

Tôi đã có thể tung chiêu ănmay khiến gã dùng chùy bất ngờ, nhưng tôi có linh cảm rằng lần sau sẽ không dễ dàngnhư vậy nữa đâu.

Thở dài, tôi xoa thái dươngcủa mình. Bây giờ không phải là lúc để quan tâm đến điều đó. Có thứ quan trọnghơn mà tôi đã học được.

Qua cuộc hội thoại ngắn ngủivà căng thẳng giữa tôi với kiếm sĩ, nghi ngờ của chúng tôi có vẻ đã chính xác.

Tôi đã không còn ở trênDicathen.

Hầm ngục mà tôi đã rơi vàocó vẻ như ở đâu đó trên cái lục địa mà tôi đang chiến tranh.

[] [] []