The Beginning After The End (Ánh Sáng Nơi Cuối Con Đường)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 385

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 766

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 263

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1788

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 732

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8160

Chương 265

” 

Khi cái tên lính gác bóngđen khổng lồ tan biến vào bục thềm đen, nhưng thay vì bình tĩnh lại – cơnadrenaline của tôi từ trận chiến lại ngày càng dữ dội hơn. Hơi thở của tôi trởnên nông hơn và tôi có thể cảm thấy nhịp tim của mình đập càng lúc càng nhanhhơn sau vài giây. Máu đập vào tai tôi, làm tê liệt tất cả mọi thứ, ngoại trừ nhữngâm thanh của tiếng thở gấp gáp của chính tôi. Thật là một cảm giác choáng ngợptrong sức mạnh vô biên, nhưng càng đắm chìm trong nó khiến tôi sợ rằng mình sẽ loạntrí mất.

Tôi đã cố gắng dập ngọn lửatím bao quanh tay phải của mình đi, nhưng nó không nghe theo tôi. Ngọn lửa mátlạnh bám vào da tôi và đốt cháy da, khiến tôi đau điên cuồng, và chữ cổ tự trênlưng tôi giờ như thiêu đốt và in hằn đè lên sống lưng tôi.

Tôi không biết tại sao điềunày lại xảy ra, nhưng có cảm giác như cơ thể tôi đang cố từ chối cổ tự này, hoặcngược lại. Hét lên một tiếng hét xé toạc cổ họng khi ngọn lửa tím ngày càng mạnhvà dữ dội hơn bao trùm toàn bộ bàn tay của tôi.

Qua khóe mắt, tôi phát hiệnra Regis đang điên cuồng lao về phía tôi trước khi biến mất trong cơ thể tôi. Chỉmất vài giây trước khi bóng tối bao trùm tôi.

Khi tôi tỉnh lại, bầu trời màutím lấp lánh là điều đầu tiên chào đón tôi. Điều thứ hai là cơn đau khủng khiếp.Tay phải của tôi như được ướp trong một thùng axit hay gì đó, và một cơn đau âmỉ vẫn còn đọng lại trên lưng dưới của tôi.

Lưng dưới của tôi… cổ tự!

Đôi mắt tôi mở to khi cuốicùng tôi cũng nhớ lại những gì đã xảy ra với mình. Tôi cố ngồi dậy, nhăn mặt vìcơn đau do dồn sức nặng lên tay phải. Khi tôi nhìn xuống bàn tay phải trôngkhông bị tổn thương của mình, cuối cùng tôi nhận thấy rằng bục thềm tôi đang ngồikhông phải là màu đen, mà là màu trắng.

“Chào mừng trở lại, công túangủ trong rừng,” một giọng nói cộc cằn vang lên sau lưng tôi.  “Nói đúng hơn thì đây đếu phải rừng cho lắm.”

Bản năng chiến đấu của tôi lạitrỗi dậy khi tôi quay người và rút con dao găm màu trắng bằng tay trái củamình, chỉ để thấy mình đang đối mặt với một con sói bóng đêm.

Nó vẫn ngồi trên hai chânsau như một con chó lớn, không hề có sát khí đe dọa nào tỏa ra từ nó. Ngoài chitiết là nó màu đen ra thì chi tiết duy nhất khiến nó trở nên khác biệt với nhữngcon sói khác là nó có một cặp sừng nhô ra khỏi đầu, mỗi cái ngoằn ngoèo như mộtcành cây, chĩa ra đến tận tai. Chi tiết khác, và là chi tiết nổi bật nhất,chính là chiếc bờm màu tím phát sáng của nó trông giống như ngọn lửa hơn làlông thú.

“Nhìn tôi này. Trôngtôi ngầu vãi cả lồ*n luôn!” con sói cười toe toét nói, cái đuôi bóng lộn của nóvẫy vẫy thích thú.

Quai hàm của tôi trùng xuống.”R-Regis?”

Tôi mất vài phút để tiếp thumọi thứ, nhưng một khi tôi hiểu mọi chuyện thì sự tò mò của tôi chỉ tăng lên.

Tôi hỏi hàng loạt câu hỏi nảyra trong đầu mình. “Điều gì đã xảy ra với ta sau khi ta bất tĩnh? Và chuyện gìđã xảy ra với ngươi vậy? Tại sao trông ngươi lại như thế kia vậy? ”

“Bình tĩnh đã bồ,” Regis nóimột cách ngạo nghễ, giơ chiếc chân đen khổng lồ của mình lên. “Để sói thầnnày khai sáng đầu óc cho.”

Tôi trừng mắt nhìn cậu ta, khiếncon sói bóng đêm giả vờ ho khan.

“Sau khi cậu giết cáitên khổng lồ đó, và ngọn lửa màu tím đó đang cố gắng tiêu thụ cậu, tôi đã làm điềumà bất kỳ người bạn đồng hành trung thành nào sẽ làm, đó là đi vào cơ thể cậu đểcứu mạng cậu.”

“Trung thành? Đó là lý do tạisao ngươi trở thành một con chó à?” Tôi châm biếm.

“Là con SÓI!”Regis nhấn mạnh, bị xúc phạm. “Tôi không biết tại sao tôi lại biến thành mộtcon sói, chứ không phải một con rồng siêu to ngầu lòi nào đó, nhưng lúc tôichui ra thì lại thành thế này đây.”

“Vậy chuyện này đã xảyra như thế nào?”

“Chà, tôi chỉ cảm thấy mộtlượng aether khủng bố hợp nhất vào trong tôi.”

“Hợp nhất với cơ thể củangươi ư?” Tôi ngây người lặp lại trước khi chợt nhận ra.

Tôi vận aether khỏi lõi củamình, cố gắng đưa nó qua chữ cổ tự ở lưng dưới của mình. Nhưng cổ tự ấy đã biếnmất rồi. Tôi nhớ lại những kiến ​​thức đã ăn sâu vào não mình khi cổ tự ấy hìnhthành, nhưng cảm giác đó ngày càng phai mờ đi, giống như cố nhớ lại những ký ứcvào một đêm say xỉn vậy.

“Nó biến mất rồi,” tôi lầm bầm.“T-Ta không thể cảm nhận được cổ tự đó nữa.”

Đôi mắt tôi nhìn chằm chằmvào Regis với ánh nhìn băng giá. “Ngươi đã đánh cắp nó.”

“Đâu phải là tôi muốn lấy nóđâu,” Regis đáp lại. “Và ngoài ra, lúc đó cậu đang chết dần chết mòn đó.”

Tôi sôi sục. “Mọi thứ đềutrong tầm kiểm soát của ta!”

Regis chế giễu. “Ờ ờ chắcchắn rồi. Quằn quại trong đau đớn và bất tỉnh đều nằm trong đại kế hoạch của cậu,đúng không? ”

“Ngươi không hiểu! Ta cần sứcmạnh đó, Regis. Trả nó lại ngay!”

Regis nhe nanh. “Cậu tưởng rằngtôi không cố thử làm thế à? Sau khi lôi đít cậu trở về — mà nhân tiện, khỏi cảmơn! — Tôi đã cố thử quay lại bên trong cơ thể cậu và trả lại cho cậu, nhưng tôithậm chí không biết trả lại như thế nào hết!”

Lông mày tôi nhíu lại khitôi đưa tay về phía Regis. “Đến đây.”

Với một tiếng thở dài, ngườibạn đồng hành của tôi nghe theo tôi.

Tuy nhiên, ngay khi hình dạngcủa cậu ấy xâm nhập vào cơ thể tôi, tôi đã cảm nhận được sự thay đổi mới. Ban đầu,hệt như một khối áp suất lớn tích tụ trong tai tôi, như thể tôi đang chìm sâudưới nước. Sau đó, một nỗi đau ngày càng lớn bắt đầu tích tụ trong thái dương củatôi khi kiến ​​thức về cổ tự rune trong tâm trí tôi và cổ tự rune thực sự đangnằm trong Regis được kết nối với nhau. Tôi nhớ lại mọi thứ mà tôi đã học được, mộtcảm giác ấm áp của cổ tự lan ra từ lưng dưới của tôi.

Là hủy diệt. Đó là ý nghĩa củacổ tự được khắc trên lưng tôi. Tuy nhiên, cổ tự hủy diệt không phải là một thứgì đó hữu hình, nên các ather nằm trong tôi đã tự định hình nó thành một thứ màtôi quen thuộc: một thứ gì đó có tính chất hủy diệt, như lửa.

Đây có phải là kết quả củaviệc lõi aether của tôi được hình thành từ các mảnh vỡ của lõi mana giai đoạntrắng không?

Cũng có thể là vậy. Tôikhông biết nữa.

Tuy nhiên, với thứ sức mạnh mớinày, trong đầu tôi dấy lên một câu hỏi rằng, liệu aether thực sự là một thực thểsống nào đó không. Nó đã cho tôi kiến ​​thức về sự hủy diệt nghĩa là gì, và nó cũnggắn liền với nhánh aether của sự sống. Phu nhân Myre đã từng giải thích rằng nólà aether tác động đến sự sống, nhưng điều đó là sai, vì đó chỉ là một phần nhỏcủa nó.

Nhánh Vivum gần giống với ảnhhưởng đến… cả sự tồn tại này. Và cũng như sự sống là một phần của tồn tại, thìcái chết, sáng tạo và hủy diệt cũng vậy. (Darkie:lul, báo hiệu sau này bá vkl)

Tôi hầu như chỉ mới chạm đếnbề nổi của sự hủy diệt, nhưng ngay cả vậy, tôi đã có được kiến thức sâu sắc hơnnhững gì phu nhân Myre biết — hoặc ít nhất là những gì bà ấy đã nói với tôi.

Nhưng có lẽ điều còn gây sốchơn thế, đó chính là những gì mà cổ tự này tiết lộ cho tôi. Thực tế là tôi đã cóthể kích hoạt cổ tự này có nghĩa là tôi đã có một mức độ hiểu biết thông thạo nhấtđịnh về ý nghĩa của nó. Đây là một kiến thức hiếm hoi về việc tinh thông một nhánhaether cụ thể.

Điều này khiến tôi thắc mắckhông biết có gì khác biệt của cái cổ tự mới được ban tặng của tôi so với nhữngcổ tự mà tôi từng dùng được thông qua ý chí rồng của Sylvia… cũng như với nhữngcổ tự mà cả Phu nhân Myre và bà Sylvia đều sở hữu.

Tuy nhiên, có một điểm khácbiệt rất rõ ràng: Gia tộc Indrath, cũng như tất cả asura nói chung, tưởng rằngcách duy nhất để có được những chữ cổ tự này là nhờ cơ hội hiếm hoi được thừahưởng nó kể từ khi sinh ra.

Có phải các cổ tự cụ thể màhọ có thể học được bị giới hạn bởi những cổ tự mà họ sở hữu kể từ khi được sinhra? Họ được cung cấp kiến ​​thức và sức mạnh của mỗi cổ tự ngay lập tức, hay mỗicổ tự sẽ “ngủ yên” cho đến khi họ có thể tự mình tạo ra bước đột phá?

Có vẻ như họ không tiếp thuđược kiến ​​thức kể từ khi sinh ra, vì chỉ tiếp thu kiến thức được một cổ tự thôicũng đã rất đau đớn rồi. Có khả năng là ngay cả một đứa trẻ sơ sinh asura cũngsẽ chết vì không thể chịu nỗi cơn đau từ hàng tá cổ tự truyền kiến thực cho nãobộ.

Hàng trăm câu hỏi chạy qua đầutôi cùng với những kiến ​​thức mới về aether từ cổ tự của tôi. Sẽ không có cáchnào để tìm ra được tất cả câu trả lời trong một sớm mai, nhưng việc sở hữu lại cổtự này và qua những cổ tự mà tôi đã chứng kiến ​​trong quá khứ khiến tôi chắcchắn về hai điều: một, tôi cần phải tạo ra nhiều đột phá hơn trong aether thuậtđể tiếp thu nhiều cổ tự hơn; hai, Argona rất có thể đã tinh thông vài cổ tự nàyđể tạo ra phiên bản cổ tự của riêng mình để ban tặng cho người dân của mình. Cácấn mark, crest, emblem, và ấn regalias (sắp xếp từ yếu dần đến mạnh dần) mà pheAlacryan sở hữu chính là những biến thể dùng mana của cổ tự rune.

“Agrona,” tôi nói to, mộtcơn thịnh nộ đang sôi sục trong tôi. Tay tôi bốc cháy trong ngọn lửa hủy diệtmàu tím mát lạnh, bao trùm cả con dao găm vẫn còn trên tay trái khi mắt tôiquét khắp phòng tìm bất cứ thứ gì để trút cơn thịnh nộ này.

Tôi cần phải giết một cái gìđó. Tôi muốn giết một thứ gì đó, giống như Agrona đã làm với rất nhiều người dâncủa tôi. Nếu không có y, chiến tranh sẽ không bao giờ xảy ra và Adam sẽ khôngchết. Cha tôi sẽ không chết.

Với chút ít tỉnh táo cuốicùng còn sót lại trong tôi, tôi đâm con dao găm trên tay vào sâu trong đùi mình.

Tôi khuỵu chân xuống khi cơnđau xuyên thấu lan ra, làm đầu tôi bừng tỉnh. Regis vẫn ở trong tôi, nhưng tôiđã có thể hút sức mạnh của cậu ta.

Lần này còn tệ hơn. Nó khôngchỉ đơn thuần là một giọng nói thì thầm vào tâm trí tôi nữa. Tôi có thể cảm nhậnđược những cảm xúc, những khao khát về hỗn loạn và hủy diệt đang quyện vào nãotôi và in hằn những sát khí giết người này vào bộ não tôi.

Là Regis ư? Hay là đích thâncổ tự Hủy Diệt? Hay là chính bản thân tôi?

“Ổn đấy chứ, Công túa?”Regis hỏi. Cậu ấy đã rời khỏi cơ thể tôi, biểu hiện của cậu ấy dịu hơn và có phầnna ná loài chó.

Tôi đứng dậy. Tôi vẫn cònbàng hoàng và có hàng ngàn câu hỏi trong đầu tôi, nhưng tôi biết, bất kể dù thếnào đi nữa, nếu Regis không hấp thụ cái thứ cổ tự kia từ tôi thì chắc…

“Ừ, bây giờ ta không sao,”tôi nói với một chút cảm giác tội lỗi. “Và ta xin lỗi vì đã buộc tội ngươi ăn cắpnó. Ngươi đã đúng. Nếu ngươi mà không làm thế thì chắc ta đã chết rồi.”

“Không sao hết. Tôi biết cậuđang cảm thấy khá tồi tệ vì đã rất nỗ lực để trở nên mạnh mẽ hơn mà.” Regis taicụp xuống. “Mà có tin tốt là, cơ thể của tôi bây giờ đã trở nên khỏe mạnh hơn,nhưng tôi vẫn không thể sử dụng các chiêu thức ngọn lửa màu tím khủng bố như cậuđã dùng để giết con quái ban nãy.”

Tôi gật đầu, cũng không nghĩrằng điều tương tự có thể xảy ra. Cúi đầu xuống, tôi nhìn chằm chằm vào taymình, tự hỏi điều gì đã xảy ra. Tôi đã hiểu rõ hơn về nhánh aether của sự sống,nhưng tôi chỉ mới có một nửa mảnh sức mạnh này, và Regis thì mang trong mình nửamảnh sức mạnh còn lại.

Cậu ta không có kiến thức tinhthông để sử dụng sức mạnh của cổ tự hủy diệt như tôi, và tôi cũng không có cổ tựrune để tự bản thân mình sử dụng nó. Và nếu tôi tiếp tục sử dụng cổ tự hủy diệtdo Regis nắm giữ, tôi biết chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi tôi lại điênloạn thêm lần nữa.

Thật là bực bội. Không giốngnhư sự phát triển lõi mana và khả năng thao túng các nguyên tố của tôi, khảnăng thao túng aether của tôi mà càng phát triển mạnh thì càng quá sức kiểmsoát và mơ hồ hơn. Có được thứ sức mạnh thần thánh mới này chỉ là bước đầu tiêntrong việc thu hẹp khoảng cách giữa tôi và các asuras, ấy vậy mà tôi chỉ mới chạmđược bề nổi của sức mạnh thôi đã không thể kiểm soát được nó.

Nhưng ít nhất bây giờ tôi đãhiểu một điều. Nếu tôi có thể hình thành một cổ tự rune của sự hủy diệt, thìtôi có thể tạo một cổ tự rune khác của các nhánh aether khác. Tôi chỉ có thể hyvọng rằng aether sẽ tự định hình để trở nên phù hợp nhất với tôi trong tươnglai.

Đợi vết thương ở chân lành lại,tôi lau người trước khi nở một nụ cười nhẹ với Regis. “Đi thôi. Để xemhình thể mới của ngươi sẽ có ích ra sao.”

Tai của Regis vểnh lên vàđuôi của cậu ta bắt đầu vẫy đầy phấn khích và bắn cho tôi một nụ cười toe toét.“Cố mà theo kịp nhé!”

Thời gian tiếp tục trôi đi trongyên bình khi tôi và Regis đi cao hơn qua các bục thềm phát sáng. Bầu trời màutím tỏa sáng trên đầu, luôn ổn định, khiến tôi không thể biết được bao nhiêu giờđã trôi qua.

Có một vài hình thức lặp đilặp lại mà chúng tôi đã nhận thấy khi chúng tôi mạo hiểm lên cao hơn trong cáinơi cứ giống như trò chơi này.

Màu sắc của các bục thềm vẫnđược lặp lại theo thứ tự: trắng, đỏ, cam, xanh lam, sau đó là đen. Regis và tôigọi bục này là một ‘set’ duy nhất. Các thứ tự màu sắc không bao giờ thay đổi,và mỗi màu tương ứng với một ‘thử thách’ cụ thể.

Theo như chúng tôi có thểsuy luận, bục thềm màu trắng là bục thềm an toàn duy nhất. Các bục thềm màu đỏđược sử dụng để kiểm tra cả tinh thần hoặc thể chất của mình. Ngoài bục thềmmàu đỏ đầu tiên đã hút hết aether của chúng tôi, những cái tiếp thì tạo ra đầyđủ hạn chế thú vị lên những người đứng trên bục thềm. Từ cơn đói vô độ có thểkhiến con người ăn thịt lẫn nhau, đến tình trạng dâm dục, trầm cảm, vân va vânvân. (Darkie: dafug dâm dục??)

Các bục thềm màu cam cũngkhá đơn giản. Mỗi cái đều triệu hồi những kẻ thù mà tôi và Regis cần phải giếtđể đi tiếp. Số lượng và chủng loại quái thú đa dạng và mạnh hơn một chút mỗikhi hoàn thành thử thách, nhưng tốc độ mà tôi và Regis leo thang ngày càng làmtăng độ khó của các bục thềm.

Các bục thềm màu xanh cho đếnnay là tốn nhiều thời gian nhất. Mỗi cái đều là một dạng câu đố khác nhau, mộtsố cái có những cái bẫy chết người, và vài cái khác thì dùng để giam giữ trongnhiều ngày để chết khát và chết đói. May là cơ thể của tôi cần rất ít thức ănngoài aether, nên những cái bẫy này không thực sự có tác dụng với chúng tôi,nhưng thật sự thì rất là lãng phí nhiều thời gian.

Trong khi các bục thềm màuxanh lam mất nhiều thời gian nhất, thì các bục thềm màu đen là khó khăn và nguyhiểm nhất. Chỉ có một con thú duy nhất để chiến đấu, nhưng trình độ của chúngthì vượt xa hơn nhiều so với những con được ở bục thềm màu cam.

Tôi chỉ có thể thắng mỗi trậnchiến với chi chít các vết thương có thể làm tê liệt hoặc giết chết một ngườibình thường, vả lại họ làm đếu gì có khả năng tự hồi phục như tôi. Quần áo củatôi đầy rẫy những vết rách và lỗ thủng, nhưng bao giáp tay đen cùng với chiếcáo choàng màu xanh mòng két của tôi vẫn còn nguyên vẹn. Tôi cũng tưởng rằng condao găm màu trắng mà tôi lấy được từ hang ổ của con rết sẽ hư hỏng, nhưng khônghề, nó vẫn nguyên vẹn mà thậm chí là không có một vết nứt hay một vết gẫy nàolàm mờ đi lưỡi kiếm màu trắng nguyên sơ của nó.

Bất chấp những gì đang chờ đợichúng tôi trên mỗi bục thềm, quá trình leo thang giữa các bục thềm đã trở nên dễdàng hơn – không, nói vậy là sai. Mỗi bục thềm càng lên cao thì càng khó nhằnhơn. Nói đúng ra là chúng tôi đã trở nên mạnh mẽ hơn.

Mặc dù tôi không thể làm độtphá thêm một sức mạnh khác của aether để có được cổ tự mới, nhưng tốc độ pháttriển của các dòng mạch aether của tôi đã tăng lên. Rất có thể nó liên quan đếnkiến ​​thức đã được thấm nhuần và lưu lại trong tâm trí tôi khi tôi nhận được cổtự rune đầu tiên, ngay cả sau khi Regis đã hấp thụ nó.

Tôi đã có thể vận tất cả cácaether của mình vào trong tay, và khoảng tám mươi phần trăm aether vào chân. Mặcdù không thể kiểm soát lâu, giống như tôi đang cố gắng dùng không khí để đắpthành một bức tượng điêu khắc vậy, nhưng tôi vẫn càng cố gắng nhiều hơn.

Đương nhiên là việc kiểmsoát aether một cách chính xác đã giúp tôi nâng cao tốc độ cơ thể mình. Tôi đãphần nào tự tin hơn vào khả năng phục hồi và sức mạnh của mình hiện tại, nhưng vìkhông có sự trợ giúp của cả mana và ma thuật nguyên tố, tốc độ của tôi đã suygiảm ngay cả khi có sự hỗ trợ của aether và cơ thể khỏe hơn trước đây.

Tuy nhiên, thay đổi lớn nhấtchính là Regis. Con chó mực nhà tôi – cái biệt danh cậu ta siêu ghét – khôngcòn vô dụng như trước nữa. Mặc dù cậu ta vẫn chưa thể sử dụng ngọn lửa tím củaaether, nhưng tốc độ, sức mạnh, hàm răng và móng vuốt sắc như dao của cậu ta đãkhiến cậu ta trở thành một cơn lốc hủy diệt kẻ thù rất mạnh. Nhược điểm duy nhấtcủa sự thay đổi này là cơ thể cậu ấy không còn là vô vật chất nữa – điều đó cónghĩa là cậu ấy sẽ gặp tổn thương vật lý dễ dàng.

Cơ thể của Regis không chảymáu, nhưng vì toàn bộ cơ thể của cậu ta được làm bằng ather, bị thương quá nhiềucó nghĩa là anh ấy cần được cung cấp… aether của tôi, rất nhiều aether củatôi là đằng khác.

“Sau khi chúng ta ra khỏiđây, hãy nhắc ta nghiêm túc huấn luyện ngươi hơn,” tôi bực bội, dựa vào cái đầukhổng lồ của con rắn ba đầu mà tôi vừa kết liễu trên bục thềm đen thứ bảy.”Em gái ta có thể chiến đấu tốt hơn ngươi nữa là.”

“Cái đm,” Regis gắt lên, sựbất mãn của cậu ta vang lên trong đầu tôi. “Tôi vẫn đang tập làm quen với cơ thểnày chứ bộ. Đây là lần đầu tiên tôi có tay chân thực sự mà, cậu cũng biết rồiđó. ‘

“Chà, tại thời điểm này, ngươivẫn còn là một gánh nặng với lõi aether của ta hơn là thực sự tỏ ra có ích trênchiến trường đấy,” tôi nhận xét với một nụ cười tự mãn.

Regis lựa chọn im lặng, chẳngthèm đưa ra lý do bào chữa và câu nói bật lại dí dỏm thường ngày.

Chính cậu ấy cũng biết điềuđó. Quá nguy hiểm khi sử dụng Gauntlet Form, vì giờ sức mạnh của nó đã đượctăng cường bởi ngọn lửa hủy diệt màu tím, vì tác động xấu càng gia tăng đối vớitâm lý của tôi, và những con thú xuất hiện trên những bục thềm này quá mạnh để cậuấy có thể điều chỉnh đúng sức mạnh và làm quenvới hình dạng mới của mình.

Cảnh tượng những cái rào baobọc bục thềm đen biến mất khiến tôi chú tâm trở lên. Con rắn ba đầu cũng bắt đầutan biến vào mặt đất, như thường lệ.

Tôi dự kiến ​​sẽ thấy dãy cầuthang thông thường dẫn đến bục tiếp theo, nhưng thay vì một bục thềm khác, thứchờ đợi tôi ở đầu cầu thang mờ là một cánh cổng.

Nhìn vào cánh cổng phát sángâm ỉ óng ánh, cảm giác như đang vừa tìm được một ốc đảo giữa sa mạc cằn cõi vôtận.

‘Đó là…’

“Đúng rồi đó…” Tôi lao lên cầuthang mà chẳng quan tâm mối đe dọa tiềm ẩn nào hết, không muốn gì khác hơn làthoát khỏi khoảng không màu tím hiu hắt này.

Tôi cứ tưởng rằng bất cứ điềugì chúng tôi phải đối mặt ở phía bên kia sẽ tốt hơn là ở đây. Tuy nhiên, điềuđang chờ đợi chúng tôi khiến tôi phải thực sự suy nghĩ lại về chính những suynghĩ đó.

Không phải cái bầu trời đỏthẫm màu máu đáng ngại trên đầu khiến tôi lo lắng. Cũng không phải là một đámquái vật đa dạng đang tiến về phía chúng tôi. Mà là khoảng hơn chục con ngườichiến đấu chống lại chúng… và đặc biệt là ba kẻ Alacryan mà tôi đã gặp trongcăn phòng đầu tiên của ngục tối này.

#Darkie