The Beginning After The End (Ánh Sáng Nơi Cuối Con Đường)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 379

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 763

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 262

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1777

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 726

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8067

Chương 267

” 

Đảo mắt khảo sát chiến trường,tôi quan sát xem những người còn lại của Alacryan sẽ làm gì.

Ánh mắt của tôi đổ dồn vào mộtngười đàn ông tóc đen trong bộ áo giáp da mỏng và giáp tay dường như được làm từđồng khi gã ta quỳ xuống bên cạnh xác của chiến binh mà tôi đã bỏ mặc cho đếnchết.

Tôi đã mong đợi một kiểu hìnhthức chôn cất tạm bợ, hoặc ít nhất là một tấm chăn phủ lên người tên đó, nhưngthay vào đó, gã chiến binh tóc đen bắt đầu lục lọi đồ đạc của tên kia, cướp bócmọi trang bị còn sót lại mà chưa bị những con quái vật ăn hư hoặc xé ra.

Mặc dù tôi là người để mặc chotên kia chết, tôi vẫn rất sốc bởi hành vi của tên đồng hương kia.

Lắc đầu, tôi bỏ đi, tạo mộtkhoảng cách giữa tôi và đám người Alacryan.

Không có đồi, đá, hoặc bất kỳđịa hình tự nhiên nào trong những vùng đất rộng lớn này nên tôi chỉ tìm thấy mộtvị trí đủ xa để tôi vừa tránh xa, vừa có thể theo dõi những người Alacryan. Tôingồi trên nền đất cứng không bằng phẳng, lo lắng ngồi vọc vọc một cọng cỏ khôngoan cường bám chặt vào mặt đất.

Mắt tôi đảo quanh sáu khu trạiriêng biệt đã được dựng lên từ khi tôi đi dạo một chút.

Những chiếc lều có thể gập lạiđã được dựng lên và lửa đã được đốt lên. Thịt sống được bảo quản trong nhữngthùng dày được lôi ra từ một chiều không gian nào đó, chúng đang được nướngtrên từng ngọn lửa trại riêng của các nhóm, không khí tràn ngập mùi thơm ngàongạt của thịt quyện với gia vị đậm đà.

Kể từ khi xuống đây, tôi đãcó thể sống sót chỉ bằng cách hấp thụ aether, chỉ tập trung vào việc tồn tại vàphát triển mạnh mẽ hơn, nhưng chính vào lúc này, tôi đã được gợi nhắc về nhữngmón thực phẩm ngon tuyệt vời mà tôi đã bỏ quên.

“Chưa bao giờ mà tôi nghĩ rằngtôi sẽ thấy một cuộc dã ngoại ở đây – đợi đã, cậu đang chảy nước miếng đấy à?”Regis chế giễu.

“Cái gì, không!”Tôi thốt lên, vừa lau cằm vừa phớt lờ tiếng cười của Regis.

Chỉ khi một vài ngườiAlacryan nhìn tôi, tôi mới nhận ra mình vừa nói hơi lớn.

Hắng giọng, tôi nhắm mắt lạivà bắt đầu vận aether khắp cơ thể. Tôi không cần ăn và hầu như cũng không cầnngủ, vì vậy tôi cũng có thể tiếp tục rèn luyện lõi của mình. Nếu không có sự trợgiúp của các nguồn aether bên ngoài như tinh thể hoặc xác quái vật làm bằngaether, tôi không thể sử dụng giai đoạn ba bước để thúc đẩy dòng mạch của mìnhphát triển, vì vậy tôi đã chọn cách truyền aether qua các phần cụ thể cơ thể củatôi để từ từ hình thành các dòng mạch aether.

‘Ai đó đang đến kìa,’ Regiscảnh báo. Khi cậu ấy cư ngụ bên trong tôi, cậu ấy có thể nhìn xuyên qua cơ thểtôi và nhìn thấy toàn thế giới bên ngoài giống như ‘một thùng kính hơi nhuốmmàu’ như cậu ta miêu tả.

Ban đầu nghe có hơi kì quặc,nhưng tôi đã quen với điều đó từ lâu và thậm chí có một chút an tâm khi biết rằngtôi có một đôi mắt khác có khả năng nhìn thấy phía sau lưng tôi, mặc dù hầu hếtthời gian – như bây giờ – thì tôi không cần cho lắm.

Tôi quay về phía phát ra âmthanh của những bước chân rõ ràng không ẩn thân đang tiến lại gần hơn.

Chỉ cách đó vài thước là mộtcô gái với mái tóc màu nâu nhạt dài tới vai. Dáng người nhỏ nhắn cô được che khuấtdưới chiếc áo choàng pháp sư màu đen được cố tình không buộc lại, bộ quần áo hởhang đủ để nó mời gọi ánh mắt ngưỡng mộ tia khắp cả cơ thể cô. (Darkie: clgt gì thế Arthur?)

Bên cạnh vẻ ngoài hấp dẫn đầykhiêu khích kia, trên tay cô là một đĩa thịt nướng và rau củ vẫn còn bốc khói.

“Tôi đến trong hòa bình,” cônói, cầm đĩa của mình lên.

‘Chưa gì mà tôi thích cô tarồi đó, Arthur.’ Regis thở dài nhận xét.

Kiềm lại cảm giác đảo mắt,tôi im lặng, đề cao cảnh giác.

“Tôi biết có rất nhiều câuchuyện kinh dị về việc đâm sau lưng đồng đội trong vùng hội tụ, nhưng tôi chỉmuốn thể hiện lòng biết ơn của mình thôi,” cô ấy tiếp tục, nở một nụ cười ngượngngùng. “Nếu không phải do anh giết nhiều đám carallian như vậy, tôi không chắcliệu nhóm của mình và tôi có vượt qua trở ngại lần này không.”

Tôi cau mày, thầm ghi chú rằngnhững con yêu quái có đầu trẻ sơ sinh đó tên là carallians. “Tôi rất cảmkích lòng thành của cô, nhưng thứ đó là không cần thiết.”

“Không sao cả, tôi mời.”Cô gái cúi xuống và đặt những chiếc đĩa xuống đất, trước khi vén phần tóc máira sau tai trong khi nhìn chằm chằm vào tôi.

“Nhân tiện, tên tôi là DariaLendhert. Nếu anh đang cần một đội, chúng tôi còn một simulet dư, và những Striker(Tiến Công) mạnh mẽ luôn được chào đón vào đội… đặc biệt là những Striker (TiếnCông) đẹp trai ”.

‘Ô chà chà… Uto bên trongtôi đang có một số suy nghĩ rất là hư hỏng lắm nuôn.’ Regis lẩm bẩm.

‘Ngươi có biết simulet là gì không?’  Tôi hỏi.

 

‘Uto trong nội tâm tôi quá bậnbịu nghĩ đến những thứ khác chứ đếu quan tâm chi ba thứ simulet vớ vẩn kia.’

‘Dùng cái đầu của mình để nhớ lại đi chứ đừng dùng cái đầu dưới để nghĩ nữađm.’  Tôi quát.

Regis thở dài, trách tôi vìđã đã làm cậu ta xao nhãng những suy nghĩ về Daria. ‘Tôi nghĩ đó là một vật phẩmgì gì nào đó thường được chủng người hạ đẳng sử dụng. Đó là tất cả những gì tôicó thể biết được được từ ngân hàng tri thức của Uto. Tôi không nghĩ gã này thèmquan tâm đến những thứ nhỏ nhặt như thế này.”

Bực bội, tôi không thể hỏimà không làm dấy lên sự nghi ngờ, và tôi không đủ thân với bất kỳ ngườiAlacryan nào trong số họ để hỏi lại những điều này một cách tự nhiên được.

Mắt tôi dán chặt vào cơ thểnhỏ nhắn của cô ấy khi cô ấy trở về trại của mình, cố gắng nhớ lại những loạiphép thuật mà cô ấy đã sử dụng, loại sức mạnh mà cô ấy có. Áo choàng của cô ấy đãche đi bất kỳ ấn mark, crest hay emblem trên cột sống của mình.

Giá như tôi vẫn có thể nhìnthấy mana thì tốt biết mấy.

Mùi thơm nứt mũi tỏa ra từthức ăn mới nướng chắc hẳn đã xộc vào mũi tôi bởi vì tôi thấy mình đang nhìn chằmchằm vào hai đĩa thức ăn, một đĩa chứa đầy thịt nướng và đĩa kia phủ đầy rau vàcủ.

Cái miệng ứa nước miếng củatôi đã chiến thắng trong cuộc chiến nội chiến trong thâm tâm tôi, vì tôi đang từngbước đến chỗ Daria đã để đĩa đồ ăn trên mặt đất.

Kệ bà nó vậy. Mà tôi cũnglàm gì dính độc được, nên tôi dùng chiếc nĩa mà cô ấy đã để lại một cách tử tếđâm vào một phần thịt cháy xém vẫn còn nhỏ giọt nước thịt trước khi đút nó vàomiệng tôi.

Mỗi miếng thịt tôi ăn đềubùng lên một hương vị thơm ngon và tuyệt vời trong miệng trượt xuống cổ họng.Phải gồng mình kiểm soát bản thân để tôi không cầm nguyên phần thịt còn lại bằngtay và nhồi hết vào miệng.

Tôi cắn một miếng nữa, ăncùng với một số loại rau xanh, để hỗn hợp hương vị mặn mà nêm vừa phải, thơm phứccủa thịt hòa quyện hài hòa với rau xanh trước khi miễn cưỡng nuốt xuống. (Darkie: chật, đang đói mà dịch trúng đoạn nàynữa đm)

Đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng,vì ngay lúc tôi lấy lại nhận thức, gần như tất cả thịt và một nửa số rau củ xanhđã biến mất.

“Tôi không nghĩ rằngtôi đã bao giờ thấy cậu hạnh phúc như vậy”, Regis nhận xét. “Mặc dùtrông hơi đáng sợ…”

Xấu hổ, tôi ho một tiếng trướckhi từ từ ăn nốt phần còn lại.

Người tiếp theo đến với tôilà tên chiến binh cướp bóc xác người đã chết. Gã ta nở nụ cười ảm đạm trước khibước đến gần tôi.

Bất chấp cái nhìn thận trọngmà tôi nhìn gã khi gã đến gần, gã vẫn ngồi xuống cách đó vài bước chân và hỏi,”Vậy, cậu đã mất bao nhiêu người đồng đội rồi?”

“Không ai cả,” tôi trả lời cộclốc. “Tôi đến đây một mình.”

Hàm của người đàn ông chùngxuống một cách rõ ràng. “Cậu là một Ascender solo hả?”

Tôi giữ im lặng.

“Nhân tiện, tôi tên làTrider,” người đàn ông nói, nghiêng người về phía tôi và đưa tay ra. “Và tôiđoán bây giờ tôi cũng là một Ascender solo rồi, vì đồng đội của tôi đã chết hết.”

Tôi không chấp nhận cái bắttay, và cuối cùng Trider đã thu tay lại với một nụ cười trừ khó chịu. “Tôi đoánviệc solo thăng bậc khiến cậu phải luôn thận trọng một chút, nhưng không sao cả.Dù sao, tôi đến đây để xem liệu cậu có muốn trở thành đồng đội cho phần còn lạicủa chặng đường thăng bậc này không. Tôi không chắc cậu đang muốn đi bao xa,nhưng tôi dự định sẽ thoát ra ở đoạn ngã tư tiếp theo, vì vậy nếu cậu muốn— ”

“Tôi từ chối,” tôi cắtngang.

“Gì? Ồ, cậu đang lo lắngvề việc chia công đúng không? Nếu đúng như vậy, tôi nghĩ sẽ công bằng nếu quáiai giết thì phần vật phẩm sẽ do người ấy giữ, còn những con thú mà chúng ta phảigiết cùng nhau thì chia đôi công trạng 50 – 50.”

“Không, cảm ơn,” tôi trả lờikhông chút do dự.

“Đây là một lời đề nghị đángkính trọng đó,” Trider nói với một chút thất vọng trong giọng nói của mình.

Bực mình vì sự khăng khăng củaanh ta, tôi đáp trả bằng một giọng điệu lạnh lùng. “Từ ‘đánh kính trọng’ khôngcó nghĩa lý gì đối với một kẻ cướp bóc xác chết của chính đồng đội của mình để cưỡmđoạt đồ đạc của anh ta cả.”

Trider giật mình quay lại,tròn mắt ngạc nhiên và bối rối. “Cậu đang… đùa à? Đem những trang bị cógiá trị đó về huyết tộc của các Ascender là điều mà Warren mog muốn trước khichết.”

Đột nhiên, có cảm giác nhưtôi mới là người sai ở đây. Tôi đã cố gắng lấp liếm sai sót của mình bằng cáchchuyển hướng đề tài cuộc trò chuyện. “Ý của tôi không phải như vậy. Thậtkhông đúng khi để cơ thể của anh ta ở ngoài trời để bị phân hủy hoặc bị ăn thịtbởi những con carallians đó. “

“Ồ, chắc hẳn cậu xuấtthân từ Sehz-Clar nhỉ.” Trider cười khúc khích. “Không có ý xúc phạm gìđâu, nhưng những quan niệm như thế là lý do tại sao những người từ miền của cậubị gọi là dân miền nam mềm lòng đấy. Ở bất cứ nơi nào khác, việc để lại thi thểnhững người lính ở nơi họ chết là một vinh dự, đặc biệt là trong khu Thánh tíchRelictomb này.”

‘Ồ ồ, chủ nhân của tôi thậtlà một kẻ phân biệt chủng tộc,’ Regis trêu chọc, giả vờ kinh tởm.

Tuy nhiên, trò đùa của cậuta lại là một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt tôi. Tôi muốn phản bác lại rằngtôi không biết, nhưng như thế dường như chỉ càng chứng minh quan điểm rằng ngọnnguồn của sự phân biệt chủng tộc thực chất được sinh ra bởi sự thiếu hiểu biết,cũng như sự giận dữ hoặc phẫn nộ.

“Tôi đã chuyển đến Vechor vìđiều đó,” tôi nói dối, cố gắng đảm bảo rằng câu chuyện của tôi đúng với nhữnggì tôi đã nói với người ban nãy. “Nhưng tôi đoán những gì tôi được nuôi dạy từSehz-Clar vẫn còn sót lại.”

Trider nói lan man. “Thậtà? Làm thế nào mà cậu có thể – mà bỏ đi, tôi đoán một Ascender solo đầy danh vọngnhư cậu tất nhiên sẽ không gặp vấn đề gì để được nhận vào Vechor. Tôi đến từEtril, nên chúng ta mỗi người sẽ ở phía bên kia của lục địa một khi chúng ta rangoài.”

“Có vẻ như vậy,” tôi đồng ý,mặc dù tôi không có chút manh mối gì về nơi tôi sẽ đến sau khi tôi rời khỏi hầmngục—Thánh tích Relictombs này. Sau một lúc im lặng, tôi ngập ngừng nói. “Tôicũng có thể hỏi anh vài câu được chứ… ba người Ascender ở đằng đó là ai?”

Trider nhìn vào nơi tôi đangchỉ. “Tôi cũng muốn hỏi cậu câu tương tự sau khi tôi thấy cậu nói chuyện với kiếmsĩ Striker (Tiến Công) đó. Tôi không chắc bọn họ là ai, nhưng nếu cậu nhìn quaphù hiệu chiến công mà họ có, rõ ràng họ không phải là những người Ascender tầmthường đâu. Đặc biệt là thanh kiếm đỏ mà cô gái đó sử dụng. Warren và tôi đãtham gia vùng hội tụ này chỉ hai ngày trước, nhưng có tin đồn cho là, cả ba ngườiđó đã ở đây hơn một tuần nay rồi. Không có gì ngạc nhiên khi họ trông tả tơinhư vậy.”

‘Trời ạ, cái tên này nói nhiềuquá,’ Regis cáu kỉnh.

‘Tuy thế, điều này hoàn toàncó lợi cho chúng ta,’ tôi đáp.

“Dù sao đi nữa, tôi sẽ để cậutiếp tục tập luyện vậy. Đề nghị của tôi vẫn có hiệu lực, trừ khi cậu chấp nhậnlời đề nghị từ nữ thần đồng thuộc huyết tộc Lehndert,” gã nói với một chút thấtvọng. “Tôi sẽ không trách cậy nếu cậu chấp nhận, sau cùng thì cô ấy là mộtpháp giới sư rất thiện chiến và rất xinh đẹp còn gì.”

Sau khi Trider quay trở lại cáitrại nhỏ của mình, tôi tiếp tục tập luyện cho đến khi thời gian trôi qua đượcvài giờ. Các trại bắt đầu thu dọn đồ đạc, vài người trong số họ chuẩn bị đi nhưthể hiểu rõ ý nhau. Qua những gì tôi có thể thấy, không có thủ lĩnh nào trongnhóm mười ba người này, chưa tính cả tôi.

Tôi cũng đứng dậy, lau đi giọtmồ hôi trên lông mày của mình với cái áo dư mà tôi mang theo trong túi cùng vớiviên đá Sylvie. Taegen, Caera, và gã kiếm sĩ rời đi trước, cùng với nhóm củaDaria — nhóm ba người duy nhất trong số này — ngay sau đó. Daria nhìn tôi chằmchằm đầy ẩn ý, mong tôi đi theo cô ấy, nhưng khi tôi không làm vậy, đôi lôngmày gầy của cô ấy nhíu lại và cô ấy hất đầu đi.

Người duy nhất đi một mìnhlà Trider. Tôi gật đầu xác nhận với gã ta trước khi theo sau những người còn lại,những người đi theo cặp phía sau hai nhóm ba người dẫn đầu kia.

Chúng tôi liên tục chạy nướcrút, cố gắng di chuyển thật xa mà không sử dụng quá nhiều mana — hoặc trong trườnghợp của tôi, aether — trước khi đợt tấn công tiếp theo xảy đến. Có thể đối vớitôi, tôi có thể giữ một tốc độ không ngừng để chạy về phía lối ra khỏi khu vựcnày, nhưng đối với những người khác, vài giờ nghỉ ngơi là rất quan trọng nếuchúng tôi phải chiến đấu với một đợt khác.

Khi chúng tôi chạy theo độihình về phía nơi nguồn năng lượng, tôi có thể cảm nhận được sự căng thẳng trongnhóm.

Khi bầu trời thực sự chuyểnsang màu đỏ, căng thẳng của đám Alacryan lên đến đỉnh điểm thành khi mỗi ngườitrong số họ ngay lập tức sẵn sàng cho một trận chiến.

Tôi quyết định tách riêng ra,không tham gia Trider hoặc nhóm Daria, nhưng Trider vẫn đứng cạnh tôi khi cả bầutrời đổi màu, có thể để bảo vệ hoặc có thể để chứng tỏ bản thân với tôi.

Mặt trời đỏ – thứ được cholà nguồn năng lượng của vùng này – ở trên cao phía trên chúng tôi, nhưng lầnnày nó gần hơn, chỉ tầm một hoặc hai ngày di chuyển nữa thôi.

Sức mạnh tăng lên khắp cơ thểcủa tôi khi aether luân chuyển trong tôi. Mắt tôi nhìn xung quanh, mong đợinhìn thấy một đám quái vật từ xa đến.

Nhưng không.

Những con carallian trỗi dậytừ mặt đất giống như những xác sống vươn lên từ ngôi mộ, oằn mình ra khỏi lớp đấtdày đặc nứt nẻ bằng những móng vuốt màu đỏ xung quanh chúng tôi. Ngay lập tức,các phép thuật xuất hiện khi những người Ascender bắt đầu tung ra các đòn tấncông phủ đầu của họ, nhưng tôi không nhìn những móng vuốt mọc lên từ mặt đất.

Đó chỉ riêng tôi. Phần còn lạicủa những người Ascender đều sững sờ khi đợt carallian đầu tiên cố gắng chuilên. Chúng, cùng với đồng loại còn lại của nó có kích thước gấp đôi so với đợtcarallians trước đó — cao khoảng 3 mét — và có thêm một đôi tay. Và xét theo vẻmặt của mọi người, rõ ràng đây là điều không hề bình thường chút nào.

#Darkie