The Beginning After The End (Ánh Sáng Nơi Cuối Con Đường)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 388

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 780

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 264

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1796

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 736

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8221

Chương 264

” 

Sự hoảng hốt bắt đầu dânglên trong tôi khi tấm bậc nền biến mất dần khỏi tầm mắt. Tôi không đủ tự tin đểnói rằng mình có thể sống sót sau vụ va chạm khi rơi xuống mặt đất với tốc độnày. Tệ hơn nữa là tôi có thể sẽ chẳng đập vào cái gì cả. Vì aether có liênquan đến quá trình hình thành nơi này, khả năng tôi rơi vào vô tận là quá lớn.

Tôi nhớ cái vực thẳm vô vọngmà tôi đã bị mắc kẹt ở đó trước khi tỉnh dậy trong hầm ngục này. Cái cảm giáctê tái và chìm sâu trong bóng tối đã gặm nhấm tâm trí và tâm hồn tôi đế mức màchỉ nghĩ về nó thôi cũng khiến tôi lạnh sống lưng.

Rồi sự va chạm mà tôi cảm nhậntừ lưng của mình đã đưa tôi quay trở lại với thực tại. Tôi đã rơi xuống một bậcnền khác.

Bề mặt của thứ bục thềm quáidị này tỏa ra một chút ánh sáng trắng nhẹ. Trong khi tâm trí tôi đang cố hiểuchuyện gì đã xảy ra, một tiếng rơi khác vang lên đằng sau tôi.

“Cái con m-”

“Regis! Ngươi ổn chứ?” Tôi hỏikhi người bạn đồng hành của mình đang chật vật quay lại trên không trung, lơ lửngchỉ vài feet phía trên bục thềm trắng đang phát sáng.

“Tôi không biết… nhưng đối vớimột người không có cơ thể thực thì có khá nhiều thứ chết tiệt có thể chạm vàotôi trong cái nơi quái quỉ này đấy.” Regis cằn nhằn.

Tôi bật cười, vui vẻ vì ngườibạn đồng hành của mình cằn nhằn, và cũng vì có một mặt đất vững chắc dưới chân.Tuy nhiên, thứ khiến tôi lo lắng là phía sau chúng tôi, không hề có tấm bục thềmnào khác. Hệt như lúc chúng tôi vừa đến đây.

Không còn lựa chọn nào khácngoài đi tiếp lên cầu thang phía trước, chúng tôi băng qua bục thềm và trèo lêncác bậc thang, chỉ để thấy vầng sáng màu đỏ quen thuộc của bục thềm trước mặt.

Tôi như chết lặng bởi nhữngthứ tôi nhìn thấy, một cảm giác déjà vu bớt chợt ập đến. “Regis. Hãy nói rằng ngươicũng đang nghĩ như ta đi.”

“Nếu cậu đang nghĩ tới mộttên thợ sửa ổng nước người Ý với bộ râu ria, và những gì xảy ra với tên đó khi rớtxuống, thì đúng vậy,” Regis lẩm bẩm.

“Bỏ qua sự ẩn dụ sơ sài về mộttựa game cổ thì ta nghĩ ngươi có lý đấy,” tôi đáp lời. “Nhưng chúng ta chắc chắnsẽ biết ngay khi bước lên đó thôi.”

“Ý cậu là khi ‘cậu’ bước lênđó.” Regis lao về phía tôi, biến mất trong lòng bàn tay.

Thở dài, tôi đặt chân lên bụcthềm đó. Gần như ngay lập tức, tôi cảm nhận được cái cảm giác aether bị hút rakhỏi cơ thể trong khi cái bệ sáng đỏ trải dài.

“Cũng không ngạc nhiên lắm,”tôi lẩm nhẩm, lê từng bước về phía trước.

Lần này, tôi tập hợp aethertừ tay trái của mình, giới hạn mức độ aether rời khỏi cơ thể khi đến gần cầuthang.

“Quá dễ,” Regis chế giễu.

Tôi dừng lại trước cầu thangvài bước.

“Khoan, đợi đã. Đừng nói cậusẽ…”

“Còn chỗ nào khác mà ta cóthể tìm thấy một môi trường có thể rút aether ra khỏi cơ thể ta một cách tựnhiên nữa chứ?” Tôi hỏi và mỉm cười. “Hơn nữa, chẳng phải ngươi vừa chê dễ haysao?”

Mặc dù đã có kinh nghiệmtrong việc phóng một vụ nổ aether ra từ lòng bàn tay, lần thứ hai cũng chẳng dễchịu gì mấy. Hơn nữa, chính bởi tôi đã quen với việc vận aether trong tay phảicủa mình, làm thế với tay trái còn khó hơn gấp nhiều lần.

Chẳng phải nói, tôi bước lêncầu thang dẫn tới bục thềm tiếp theo với một cánh tay trái gãy nát, một lõiaether gần như trống rỗng,… và một nụ cười trên môi.

Regis lia ánh mắt hình viênđạn về phía tôi, kích thước của cậu ta một lần nữa teo lại do phải truyềnaether vào tôi. “Thằng khổ dâm.”

Bất chấp những hệ lụy tinhthần có thể xảy đến, như hậu quả của những hành động nguy hiểm của tôi từ lúc đặtchân vào hầm ngục này, tôi tiếp tục bước lên bục thềm màu cam, né con quái vậtnhân ngư vô hình một lần nữa, nhưng thay vì lặp lại sai lầm là giết chết nó vàđể nó tiêu biến, tôi ghì nó xuống và hấp thụ aether của nó trước.

Điều tuyệt vời của việc mở rộngdòng mạch aether là tôi đã không còn bị buộc phải tiêu thụ aether bằng miệng nữa,mà bây giờ, tôi đã có thể làm vậy qua tay của mình với đầy nhân phẩm và lòng tựtôn.

Bước lên bục thềm xanh lam,sau khi hồi phục đầy đủ và tràn trề năng lượng, tôi lặng lẽ tiếp tục hóa giảicâu đố của cái bục thềm xoay tròn.

Tim tôi cuối cùng cũng đậpbình tĩnh trở lại sau khi bước lên cầu thang dẫn tới bục thềm tiếp theo. Ký ứcvề việc mặt đất dưới chân đột nhiên lật ngược và ném tôi xuống một khoảng khôngđen tối đã khắc sâu và tâm trí của chúng tôi.

“Làm ơn hãy để cái tiếp theolà lối thoát,” Regis cầu nguyện, sừng của cậu ta gần như rủ xuống.

Khi chúng tôi tiến đến đỉnhcủa cầu thang, tôi không thể kìm lại nỗi lo lắng đang lớn dần.

Bục thềm này lớn gần như gấphai lần những thềm trước, và tỏa ra một ánh sáng đen hắc ám.

Tôi gạt nỗi lo của mình quamột bên khi tay tôi vô thức nắm lấy cái túi đang đựng viên đá của Sylvie. Bấtchấp tình trạng hiện giờ của cô ấy, khế ước thú của tôi đã trở thành mỏ neo vữngchải cho tôi và cũng là một lời nhắc nhở thường trực về mục tiêu hiện tại của tôi.

Xốc lại tinh thần, tôi bướclên bục thềm đen với Regis theo sát đằng sau. Ngay khi hai chân tôi vừa chạm xuốngbề mặt phát sáng đen đó, cả bục thềm bắt đầu vang lên những âm trầm không ngớt.

Mắt tôi quét nhanh khônggian xung quanh, mọi giác quan đều ở trạng thái cảnh giác cao độ đề phòng bất cứnguy hiểm nào có thể đến. Những tiếng vang rền càng lúc to hơn, đến mức độ chóitai cho đến khi, đột nhiên hàng trăm sợi xích màu đen bắn ra từ bốn cạnh của bụcthềm hình vuông này, đan xen kẽ vào nhau, tạo thành một cái hàng rào vươn caolên phía trên chúng tôi.

Regis nhìn lên và xungquanh. “Chà, chuyện này chắc chắn là không tốt rồi.”

Một lớp aether dày đặc trảiđều khắp cơ thể tôi khi tôi tiến tới trung tâm của bục thềm. Và rồi nhận ra rằngcầu thang lên bậc thềm tiếp theo bị chặn có nghĩa là chúng tôi sẽ cần phải giảimột loại câu đố nào đó…hoặc giết một thứ gì đó ở trong đây.

Như thể đang đọc suy nghĩ củatôi, mặt đất cách chỗ tôi vài thước bắt đầu nứt ra với một khối đen phát sáng bắtđầu trỗi lên từ trung tâm của nó.

Khoảng màu tím xung quanhchúng tôi tối sầm lại khi một hình bóng cao chót trồi lên ngay từ bậc thềmchúng tôi đang đứng.

Tôi nhìn lên gã khổng lồbóng tối, thứ đang nhìn xuống chúng tôi. Sinh vật đi bằng hai chân này có chiềucao ít nhất cũng phải gấp năm lần tôi, và trông như thể đang mặc một bộ giáp toànthân làm từ thứ vật liệu bóng tối giống như phần còn lại của cơ thể nó, cùng vớimột chiếc mũ viking với hai cái sừng cong lên phía trên. Mỗi bước của nó tiến tớichỗ chúng tôi khiến cả bục thềm rung lên, và tôi đã thốt ra điều duy nhất phù hợpnhất trong tình huống này.

“Nhìn kìa, Regis. Bố ngươi đấy.” (Darkie: ăn hành tới nơi mà còn nhây =)) )

Người bạn đồng hành ngây ranhìn tôi một lúc, cạn lời. “Tôi thích lúc cậu vẫn còn tuyệt vọng hơn.”

Bục thềm sáng đen rung lắc dữdội trong khi tôi dễ dàng né các cú đánh hủy diệt được tung ra bởi tên línhcanh vô thực đó. Những chuyển động của nó khá chậm, nhưng tôi biết rằng chỉ cầnbị dính đòn một lần thôi cũng đủ để khiến tôi lìa đời.

“Regis.” Tôi xòe tay mìnhra. “Gauntlet Form.”

Ngay khi Regis vừa bay vàotay tôi và tôi truyền aether qua cậu ta, một tiếng gầm quỷ quái vang thẳng trongtai tôi, như ghim một cái đinh trong đầu tôi.

‘Giết nó đi. Tàn sát hết toàn bộ đi!’

Tôi giật mình trong ngạcnhiên và đau đớn, chỉ suýt soát né được cú vung tay tầm thấp của con golem kia.

Không có chút thời gian đểthắc mắc, tôi nắm chặt nắm đấm màu đen khói và đánh thẳng vào chân con golem.

Một vụ nổ không thành tiếngdội lên từ cú va chạm, nhưng con golem chỉ lảo đảo về sau một bước.

Cái cảm giác thắt chặt quanhlõi nhắc tôi nhớ rằng số lần mà tôi có thể sử dụng chiêu thức này là hữu hạn,nhưng dường như dù có dùng cả trăm lần thì cũng không thể giết chết con quái vậtkhổng lồ này.

Con golem gầm lên một tiếngchói tai, có vẻ như đang bực tức vì tôi đã cho nó một vết bầm.

Tôi cau mày, nắm chặt nắm đấmbọc bóng tối một lần nữa. “Lại nào!”

Vận thậm chí nhiều aetherhơn qua Regis, tôi để thứ sức mạnh hủy diệt tích tụ lại. Cái vầng hào quang đenkhói từ Regis dần lan ra, chầm chậm lan lên cánh tay tôi.

Trong khi đó, cái giọng nóiđã đục một lỗ vào não tôi đã bắt đầu im lặng. Cái giọng nói quỷ quyệt từng tuyệtvọng đã trở nên bình tĩnh hơn.

‘Ngươi cần ta. Ta là người duy nhất có thểgiúp ngươi thoát khỏi đây. Chẳng phải ngươi muốn gặp lại gia đình mình sao?Ngươi không muốn gặp Tessia sao?’

“K-Không,” tôi nói qua hàmrăng nghiến chặt. Cái giọng trêu ngươi của nó thậm chí còn đáng sợ hơn lúc nóhét ra yêu cầu của mình.

Tôi chiến đấu để giữ tỉnhtáo, chỉ muốn thứ quỷ ngoại lai này biến khỏi đầu tôi.

Một cú đánh mạnh mẽ hất tungtôi khỏi mặt đất và đập tôi vào cái hàng rào đen khiến điều ước của tôi trởthành hiện thực…cùng với vài cái xương sườn bị gãy.

Ho ra một ngụm toàn máu, tôitiếp đất bằng lưng chỉ để thấy Regis đang nhìn chằm chằm vào tôi.

“Chuyện quái gì đã xảy ra vậy?Cậu không sao chứ?” Quả cầu màu đen bốc khói hỏi tôi trước khi quay ra. “Coi chừng!”

Tôi lăn sang một bên, vừa kịptránh con golem khổng lồ khi nó cố dẫm bẹp tôi.

Đứng dậy trong khi số aethercòn lại trong cơ thể dần hồi phục cho tôi, tôi quay sang Regis. “Có phải ngươivừa nói…trong đầu ta không?”

“Cậu đang nói cái gì vậy?” Cậuta hỏi, bực tức. “Có phải là do cậu vừa bị đập vào đầu phải không? Tôi không biếtlà cậu có để ý không, nhưng mà có một con golem bóng tối khổng lồ đang cố giếtchúng ta đấy.”

“Ta bị đập khắp nơi,” tôi vặnlại Regis. Tôi cau mày khi nhìn vào người bạn đồng hành của mình. “Cái giọngđó… à thôi bỏ đi.”

Rũ bỏ những cơn đau dai dẳngtrên cơ thể ngay cả khi khung xương sườn của tôi đã hoàn toàn bình phục, congolem khổng lồ và tôi bắt đầu chơi trò mèo vờn chuột. Với do dự gặp lại giọngnói yêu nghiệt kia nên tôi không dùng nhiều aether hơn, tôi buộc phải cố gắngvà tấn công vào những ‘điểm yếu’ của nó.

Hóa ra là nó không có điều yếuquái nào cả. Cái đầu vô diện của cũng nó cứng như phần đũng quần và ngực được bọcgiáp.

Không còn cách nào khác, tôiđã làm thứ duy nhất mà mình có thể. Giữ khoảng cách, tôi bắt đầu tập hợp aethervào trong lòng bàn tay của mình.

Trong lúc một lớp màu tím mỏnglan ra từ trung tâm của tay tôi, tôi đã hi vọng rằng lượng aether hạn chế còn lạisẽ bằng cách nào đó thu nhỏ phản lực từ vụ nổ aether.

Nhưng khi tôi đang chuẩn bịđể phóng ra một luồng aether hủy diệt, tôi bắt đầu thắc mắc khả năng của nó. Đâykhông phải là một thời điểm phù hợp để xao lãng, nhưng tôi chẳng thể kìm đượcthắc mắc rằng tại sao cú nổ năng lượng thô này lại bắt nguồn từ aether.

Giống mana, có phải aethercũng có một hình dạng thuần khiết, ít ái lực hơn, hay thứ sức mạnh này – giốngviệc cường hóa cơ thể tôi – là thuộc nhánh aether của sự sống? Nhưng Quý bàMyre đã giải thích rằng nhánh sự sống là nhánh chỉ tác động lên tất cả vật thểsống thôi mà?

Rồi tôi bỗng chợt nhận ra.

Tôi đã suy nghĩ đúng đường vớicả đòn Gauntlet Form và đòn vụ nổ aether kia, nhưng chúng chỉ là một phần rấtnhỏ của một bức tranh lớn hơn.

Tôi dẫn truyền aether vàotay mình một lần nữa. Nhưng lần này thì khác. Động tác bao phủ tay tôi bằngaether cảm giác trôi chảy hơn… tự nhiên hơn và dễ điều khiển hơn.

Đột nhiên, một cơn đau khôngthể tả nổi bọc lấy tay tôi, khiến tôi buộc phải dừng lại. Tôi nhìn xuống taymình để thấy những thứ trông giống cổ tự hình thành trên mặt dưới tay tôi.Chúng chỉ xuất hiện trong một giây trước khi biến mất. Tuy nhiên, tôi có thể cảmthấy những dòng cổ tự đi lên cánh tay tôi như một quả cầu sắt trắng nóng điêncuồng, trước khi chúng đi xuống lưng và chân và quay trở ngược lên và in hằn xuốngcột sống của tôi.

Bất chấp khả năng chịu đau củatôi, cơn đau gây ra bởi bất cái thứ quái quỷ này gần như khiến tôi muốn ngấtđi. Tuy nhiên, vì vài lý do nào đó, tôi cảm thấy rất an tâm về điều này.

 

“-thur!”

Giọng của Regis ở ngay cạnhtôi vang lên khiến tôi choảng tỉnh khỏi cơn mơ màng, và tôi nhận ra rằng mìnhđã ở trong một trận chiến với một con golem bóng tối khổng lồ.

Tôi cúi đầu và chuẩn bị chomột cú va chạm sẽ chẳng bao giờ đến.

“Arthu, nhìn này,” Regis kêulên.

Ngẩng đầu lên, tôi không thểtin vào những gì trước mắt mình.

Tên lính canh màu đen, thứcao hơn 30 feet, đang dần dần lùi xa khỏi tôi.

Hắn ta đang sợ.

Tôi có thể nhận thấy Regiscũng đang nhìn cảnh tượng này đầy nghi hoặc.

“Cậu đã làm gì thế?” Cậu tahỏi.

“T-Ta cũng không biết nữa.”tôi nhìn xuống tay mình và thấy không có gì ở đó. Tuy nhiên, khi tôi vận aethervào đó, một khoái cảm ấm nóng lan ra từ phần lưng dưới của tôi cùng với kiến thứctuôn chảy vào đầu.

Tôi chập choạng về phía trước,suýt nữa mất thẳng bằng trước cảm giác chuếnh choáng đó. Nó chỉ thoáng qua, nhứngtôi biết thứ kiến thức mới này giờ sẽ khắc sâu vào tâm trí tôi mãi mãi.

“-iệt,” tôi lẩm nhẩm trongkhi nhìn vào đôi tay trống không của mình.

“Cái gì?” Regis hỏi, cậu tatrôi xuống và nhìn chằm chằm vào tôi. “Cậu ổn không đấy, Arthur?”

Tôi có thể thấy môi mìnhcong lên thành một nụ cười toe toét. “Còn hơn cả ổn. Ta đã hiểu rồi.”

“Hiểu cái gì?” Regis đáp lại.“Cậu đang làm tôi sợ đấy, Arthur.”

Vén áo mình lên, tôi choRegis xem phần lưng dưới của mình. “Cái này.”

Mắt của bạn đồng hành củatôi mở to khi cậu ta nhìn thấy cổ tự màu bạc trắng phát sáng trên cột sống, chỉngay trên hông của tôi. “Ngươi có biết cổ tự này nghĩa là gì không?”

Regis lắc đầu khi tôi thả áoxuống, che lưng mình đi.

“Ta thì biết đấy,” tôi nói vẫnvới nụ cười toe toét trên mặt. “Và thứ kia cũng vậy.”

Tôi tiến đến gần tên kỵ sĩbóng tối khổng lồ, dáng đi bình tĩnh và cẩn trọng. Khi khoảng cách càng thu hẹp,tôi càng thấy rõ rằng thứ đó đang rùng mình, như thể nó đang cố thu nhỏ hiện diệncủa mình trước tôi.

Nó biết.

Tôi đã không còn là kẻ bị mắckẹt trong đây với con quái vật này nữa, mà giờ đây con quái vật đang mắc kẹttrong đây với tôi.

Chầm chậm giương tay lên,tôi truyền aether vào tay phải của mình. Cảm giác ấm nóng của cổ tự khắc trênlưng khiến tôi an tâm hơn, và aether bùng phát thành một ngọn lửa nhỏ lấp lánhnhư viên thạch anh tím tinh khiết.

Ngọn lửa thạch anh tím bámvào tay tiiu như một đứa bé. Không có sự dữ dội hay nhiệt lượng nào tỏa ra từngọn lửa này. Nó lạnh lẽo, trong suốt, và tĩnh lặng như hơi thở của một thực thểthần thánh.

Khi nhìn thấy ngọn lửa siêunhiên này, con golem khổng lồ vụt ra, đập cánh tay to lớn của nó xuống để cố vàđè bẹp tôi.

Tôi giương tay lên, đỡ lấy nắmđấm khổng lồ của nó với tay phải của tôi. Ngọn lửa thạch anh tím lặng lẽ hấp thụhoàn toàn hai nắm đấm của nó, không để lại bất cứ dấu vết nào.

Con quái vật bóng tối gầmlên trong tức giận, tuyệt vọng vung cánh tay của nó về phía tôi.

Sử dụng tay nó như bàn đạp,tôi vụt lên và ghim bàn tay bọc lửa của tôi vào đầu nó.

“Tạm biệt,” tôi thốt lên nhẹnhàng trong khi đứng nhìn đầu nó tan biến dần bởi ngọn lửa màu tím và cơ thểchìm dần lại vào bục thềm màu đen. 

[] [] []