The Beginning After The End (Ánh Sáng Nơi Cuối Con Đường)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 379

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 764

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 262

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1779

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 729

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8076

Chương 263

” 

Việc cải thiện tổng thể cơthể sau khi ngâm mình trong dòng dung nham nóng chảy kia suốt mấy ngày quả đúnglà một lựa chọn đúng đắn. Giờ tôi có thể tập trung khoảng 80% lượng aether vàotay mình và 30% vào chân. Ngoài ra, khả năng kiểm sát aether ngày càng tốt hơngiúp tôi có thể trèo trở lên một cách dễ dàng như trở lòng bàn tay.

Cơn cám dỗ ở lại lâu hơntrong dòng sông rực lửa đó trỗi dậy trong tôi — mặc dù đúng là hành xác, nhưngcông nhận sử dụng dòng dung nham nóng chảy để rèn luyện các dòng aether trongtôi nhanh hơn nhiều — nhưng cũng nhờ một phần may mắn tìm thấy một tinh thểaether lớn gần đó. Nếu không có nó, tôi sẽ không thể trải qua những biến đổi mạnhmẽ như vậy trong khoảng thời gian ngắn đó.

Có một vài điều tôi muốn làmtrước khi băng qua cổng dịch chuyển. Đầu tiên, tôi tìm kiếm một nguồn nước ngọt.Tôi biết phải có một nơi gần đây vì tôi đã vô tình đào được một mạch nước ngầmnhỏ chảy xuống trong hang khi đang tìm kiếm tinh thể aether. Ngay cả khi tôikhông cần uống gần như nhiều nước bây giờ, nhưng nếu tôi không tìm thấy thì tôisẽ phải đi hết cả quãng đường ngược lại lãnh thổ của loài gặm nhấm khổng lồ kia.

“Tìm thấy nó rồi!”Regis hét lên ở trước vài chục thước.

“Ngon!” Một lần nữa,lớp đất đen tối nhường chỗ cho một cánh đồng xanh tốt tươi tốt khi tôi đến aonước lấp lánh.

Không lãng phí thời gian,tôi uống một ngụm nước và đổ đầy vào túi nước trước khi lột quần áo và nhảyvào.

Cơ thể tôi run rẩy khi chạmvào làn nước lạnh, nhưng cảm giác đó thật hạnh phúc. Sau khi đã tắm rửa kỹ lưỡng,tôi không thể không nhìn chằm chằm ngoại hình của mình một lần nữa.

Đôi mắt nhìn lại tôi tronglàn nước sáng lấp lánh ấy trông như quả cầu màu vàng hổ phách nhuốm chút màuxanh – bằng chứng về màu mắt trước đây của tôi. Những lọn tóc màu lúa mì nhạt chephủ mặt tôi, tạo điểm nhấn cho biểu cảm đượm buồn khi tôi thất thần nhìn chằmchằm vào chính mình. Tôi vẫn trông giống Arthur, nhưng tôi tiếp tục cố gắng tìmkiếm những điểm khác biệt nhỏ để chứng minh điều ngược lại. Có lẽ sau cùng thìchỉ là tôi bất bình khi những đặc điểm gương mặt rõ ràng nhất mà tôi thừa hưởngtừ mẹ và cha tôi giờ đã không còn nữa.

‘Đừng nghĩ như thế nữa. Mày nên biết ơn Sylvie vì giờ mày vẫn còn sống,’  tôi đã tự khiển trách bản thân mình.

“Cậu ngắm nhìn bản thânmình xong chưa?” Regis kêu lên.

Quay lại, tôi bắn cho anh tamột cái lườm đằng đằng sát khí, làm cậu ta giật mình.

“Kìa kìa. Đùa thôi đùathôi, căng thế,” người bạn đồng hành của tôi lẩm bẩm.

Tôi thở dài một hơi. “Tabiết.”

Sau khi lên khỏi mặt nước,tôi mặc tất cả mọi thứ, trừ áo giáp da và áo choàng màu xanh mòng két. Tôi muốnquen với những thay đổi trong cơ thể sau khi tôi luyện trong dòng dung nhamnóng chảy. Để làm được điều đó, tôi cần phải biết chính xác khả năng của mìnhvà giới hạn của bản thân.

Nếu không có một con thú nàođể thử nghiệm thích hợp trong cánh đồng xanh và trắng bạt ngàn này, tôi chỉ còncách tấn công vào không trung và đôi khi là mặt đất, nhưng tôi có thể hiểu đượcđược sơ bộ mức độ phát triển của mình.

Mặc dù đúng là Regis đã sử dụngaether của chính tôi thực hiện chiêu thức Gauntlet Form, nhưng một mình tôi lạikhông thể tái tạo lại chiêu đó ngay cả sau khi vận toàn bộ tám mươi phần trămaether vào nắm tay phải của mình. Tôi đã trở nên mạnh mẽ hơn — cứng cõi hơn —và các khả năng phục hồi của tôi sẽ rất nhanh nếu có nhiều aether kết hợp tại mộtnơi, nhưng khi tôi đấm xuống đất, lực công phá không mạnh như tôi đã hy vọng.

Tuy nhiên, bởi vì tôi đã cóthể tự do kiểm soát aether của mình, Regis và tôi có thể sử dụng Gauntlet Formngay lập tức và hiệu quả hơn rất nhiều.

Tuy nhiên, có một hạn chếquan trọng mà tôi nhận ra, đó là tốc độ mà aether di chuyển bên trong tôi.

Cho dù đó là do các dòngaether của tôi chưa được hình thành hoàn toàn, hay vì tôi vẫn đang cố gắng kiểmsoát aether như thể nó là mana, thì vẫn phải mất vài giây tập trung để đưaaether vào vị trí mong muốn bên trong cơ thể của tôi.

Tôi vẫn còn một chặng đườngdài phía trước cho đến khi tôi có thể sử dụng các kỹ thuật nâng cao như BurstStep (Bùng Tốc). Tuy nhiên, tôi vẫn kiềm được sự vui mừng một chút. Cơ thể này chắcchắn có thể chịu được gánh nặng của kỹ năng Burst Step, và thậm chí còn hơn thế.

Trước khi chúng tôi quay trởlại cổng dịch chuyển, tôi lấy ra viên đá mờ có Sylvie bên trong.

“Bây giờ hãy hy vọng rằngaether của ta đủ tinh khiết cho con, Sylv,” tôi lẩm bẩm khi vận aether vàotrong đá. Một lớp phủ màu tím bao trùm viên đá và tôi cảm thấy gần như tất cảcác ather của tôi bị rút hết khỏi lõi của mình.

Lần này, tôi có thể cảm thấynhiều aether của tôi chạm đến Sylvie, nhưng vẫn vậy. Mặc dù đúng là tôi đã trởnên mạnh mẽ hơn, nhưng vào thời điểm này, chẳng khác gì tôi đang đổ một xô nướcvào một cái hồ, mặc dù trước đây thì có cảm giác như tôi dùng cốc nước nhỏ đổvào sông. Tôi thực sự vẫn còn một chặng đường rất dài cần vượt qua.

Sau khi lõi của tôi đã đượcbổ sung lại aether, chúng tôi quay trở lại cánh cổng dịch chuyển cao chót vótvà đứng trước cánh cổng.

Tôi quay sang Regis. “Sẵnsàng rồi chứ?”

Cậu ta háo hức. “Để xemkhung cảnh địa ngục nào đang chờ đợi chúng ta đây.”

Hai chúng tôi bước qua, cảhai đều vui mừng và lo lắng về những gì chúng tôi sẽ phải đối mặt ở phía bênkia.

Dù đã chuẩn bị đầy đủ và thậmchí biết cần phải mong chờ những điều bất thường và khó đoán sẽ xuất hiện,chúng tôi vẫn sốc đến sững sờ khi ánh sáng trắng cuối cùng cũng dịu đi, đã lộ mộtdải màu thanh bình tâm trí đến lạ thường. Mặc dù đã trải qua hai kiếp sống ởhai thế giới khác nhau, tâm trí của tôi vẫn không thể hoàn toàn hiểu được nhữnggì tôi đang nhìn thấy.

“Chà cái này mới à,” Regis lẩmbẩm khi hai chúng tôi tiếp tục nhìn chằm chằm vào khung cảnh trước mắt.

Các bậc thềm phát sáng cókích thước to bằng những ngôi nhà nhỏ nằm lơ lửng trong không khí, mỗi bậc có mộtmàu khác nhau và càng xa thì chúng càng cao một chút. Các bậc đó được kết nối vớinhau bằng một cái cầu thang phát sáng dường như được làm bằng vật liệu tương tựnhư các bậc đó vậy.

Bản thân bầu trời, mà tôi chẳngbiết gọi là bầu trời thì có đúng không, lung linh màu tím, khiến nơi này trôngnhư thể nó đang ở trong một buổi hoàng hôn bất diệt.

Có vẻ cánh cổng dịch chuyểnmà chúng tôi đã đi qua chỉ là một chiều bởi vì phía sau chúng tôi chỉ là mộtkhoảng trời rộng màu tím âm u. Không có mặt trời hay mặt trăng, không có nguồnánh sáng rõ ràng hay thậm chí là đường chân trời… chẳng có gì cả.

Tôi bước ra khỏi mép của bậcthềm mà chúng tôi đang đứng, không muốn tìm hiểu xem nó sẽ sâu như thế nào nếuchúng tôi rơi xuống.

“Ít nhất cũng có mộtcon đường để đi, nhỉ?” Tôi nói, quỳ xuống để kiểm tra bậc thềm chúng tôiđang đứng. Cái này phát sáng một màu trắng nhẹ nhàng và mịn khi chạm vào.

Regis đảo mắt. “Woohoo.”

Tôi cẩn thận đi về phía cáicầu thang phát sáng dẫn đến bậc tiếp theo, cảnh giác với bất kỳ cái bẫy nào. Rấtmay, tôi đã đến được cầu thang mà không có ai hoặc bất cứ thứ gì cố gắng giếttôi.

Leo lên cầu thang, tôi đến bậcthềm tiếp theo rực rỡ với nhiều sắc thái màu đỏ khác nhau. Sau khi hai chúngtôi liếc nhìn cảnh giác, tôi bước lên thềm.

Ngay lập tức, cầu thang phíasau tôi mờ dần, buộc tôi phải hoàn toàn mặc kẹt ở thềm này. Khi cả hai chân tôitrên thềm đỏ rực, toàn bộ thềm bắt đầu dài ra, kéo dài gấp bốn lần chiều dàiban đầu. Tệ hơn nữa, tôi cảm thấy có thứ gì đó đảo lộn ruột gan mình, khiến tôiloạng choạng và suýt ngã.

Tôi thở gấp gáp khi nhữngtia hào quang màu tím rỉ ra từ da tôi. Ngay cả khi tôi đóng lõi ather của mình,tôi vẫn có thể cảm thấy aether từ từ thoát ra cả cơ thể và lõi của tôi.

Regis trong tình trạng tồi tệhơn khi cậu ta ngã xuống sàn, toàn bộ hình dạng của anh ta lập lòe và nhỏ điđáng kể trong giây lát.

“Regis!” Tôi đưatay ra và nắm lấy cậu ta, để cậu ta chui vào trong tay tôi.

“Cảm ơn,’ Regis nói khôngchút giễu cợt, mỉa mai và trịch thượng như mọi khi.

Trong khi đó, tôi không thể kiềmđược cơn hoảng sợ khi ngày càng nhiều aether đang bị hút ra khỏi lõi của tôi vàrò rỉ khỏi bề mặt cơ thể.

Tôi bắt đầu vội vã băng quaphía bên kia của thềm, nơi có cầu thang lên thềm tiếp theo. Tuy nhiên, tốc độmà aether của tôi bị hút ra khỏi tôi cũng càng tăng lên khi tôi đến gần nó.

Vắt chân lên cổ, tôi bắt đầutập trung aether vào cánh tay phải của mình. Với tất cả các aether của tôi tậphợp lại ở một nơi, tôi cảm thấy aether chỉ bị rò rỉ từ cánh tay phải của mình.

Thà thế còn hơn.

Bây giờ tôi đã gần đến cầuthang, nhưng thâm tâm của tôi bảo tôi phải cố gắng vượt qua điều này.

“Uhh… lối ra ở ngay đó mà,”người bạn đồng hành của tôi nói, giọng nói lo lắng của cậu ấy vang vọng trong đầutôi.

“Ta… biết,” tôi nghiến răngnói và dừng lại.

Thay vì hoảng sợ trước cảmgiác aether thoát ra khỏi tay mình, tôi tập trung hết sức để thu hẹp aether từtoàn bộ cánh tay xuống chỉ riêng trong lòng bàn tay, sau đó vào giữa lòng bàntay cho đến khi tôi có thể cảm thấy aether như sắp nổ tung.

Rồi tôi chợt cảm thấy như cógì đó đã thay đổi bên trong mình. Như thể các dòng mạch aether của tôi phân tánvà nổi lên trên bề mặt da của tôi. Một lớp màu tím bám chặt vào lòng bàn tay phảicủa tôi trong khi những dấu giống chữ cổ tự rune chạy dài ra các ngón tay tôinhư một chiếc găng tay làm bằng aether.

Đột nhiên, tay tôi bắt đầu bỏngrát.

“Arthur! Cứ thế này thì cậusẽ hủy hoại bàn tay của mình đấy!” Regis hoảng sợ kêu lên. “Chờ đó! Tôi sẽ hấpthụ một số aether của cậu!”

“Không, đừng!” Tôirên rỉ. Tôi đã để cho hiện tượng bất thường gì đó trên thềm thềm này giúp tôi rútcạn aether ở giữa lòng bàn tay của mình. Hơn thể nữa, tôi để nó giúp tạo đườngdẫn cho mạch aether của tôi tốt hơn.

Gầm lên một tiếng thật to đểvượt qua cơn đau đang gặm nhấm trên tay, tôi bị đẩy ra.

Một tiếng nổ vang lên, sauđó là một luồng lửa tím tàn khốc phun ra từ giữa lòng bàn tay tôi.

Tôi dùng tay trái nắm chặtcánh tay phải của mình để giúp ổn định và giữ cho cánh tay của tôi không bị xétoạt ra khỏi người tôi.

Âm thanh của chính giọng nóicủa tôi đã bị cuốn trôi bởi tiếng nổ chói tai khi tôi cố gắng giữ ý thức mình tỉnhtáo.

Tai tôi ù đi và phần lớn cáithềm thềm màu đỏ dường như không thể phá hủy cho đến bây giờ đã bị tàn phá gầnhết.

Tôi khuỵu xuống và nâng đỡcánh tay phải của mình. Tất cả các ngón tay của tôi đã bị gãy và bị bẻ cong dịdạng do chấn động, và toàn bộ cánh tay phải của tôi bị gãy nát xương. Và khôngcòn chút aether nào trong người, tôi đã có thể cảm thấy cơ thể mình như đang từbỏ chính tôi.

“—thur! Arthur! ”

Tôi thấy một Regis mờ ảođang hét tên tôi trước khi lao vào ngực tôi. Gần như ngay lập tức, tôi có thể cảmthấy Regis đang tiêm aether của chính mình vào lõi của tôi, cung cấp cho tôi hầuhết những gì cậu ấy tích trữ được kể từ khi xuất hiện.

Sức mạnh tuôn trào trong tôimột lần nữa, tôi loạng choạng bước ra khỏi cái bậc thềm màu đỏ và leo lên cầuthang bằng tay và chân của mình.

“Regis, ngươi ổn chứ?”Tôi hỏi, trong giọng nói có vẻ lo lắng.

Regis vẫn ở trong tôi, vàtôi có thể cảm thấy cậu ấy vẫn còn sống, nhưng cậu ấy vẫn im lặng.

Cuối cùng, người bạn đồnghành của tôi cũng cựa quậy và rên rỉ.

“Cậu thực sự đúng là mộtthằng khốn khổ dâm nhất luôn đấy,” cậu ta càu nhàu một cách yếu ớt.

Hai chúng tôi nhìn chằm chằmvào thềm thềm phát sáng màu cam trước mặt.

Regis bây giờ không lớn hơnkích thước lòng bàn tay của tôi là mấy sau khi đưa cho tôi gần hết số lượng aethercủa mình. Điều tồi tệ hơn là chúng tôi không thể ở trên cầu thang nổi này mãi mãiđược. Sau một lúc, cầu thang chúng tôi đang đi bắt đầu run lên trước khi biến mất.Cuối cùng, chúng tôi buộc phải đến bậc thang cuối cùng trước thềm, cánh tay củatôi vẫn còn bị gãy.

“Hãy nhớ rằng hiện tại tôi sẽkhông thể sử dụng kỹ năng Gauntlet Form đâu đấy,” Regis cảnh báo, lướt qua vaitôi.

“Ta biết.”

“Và đừng có mà nghĩ đến việcthực hiện lại điều ban nãy đấy! Ý tôi là, cậu thực sự đã nghĩ cái quái gì vậy hả!”

“Ta đã nói rồi. Ta cần phảimạo hiểm mạng sống của mình nếu ta muốn có cơ hội đối đầu với các asuras,” tôinói. “Bất chấp chấn thương suýt chết ban nãy, nhưng ta đã thành công. Ta có thểcảm nhận được sự thay đổi mới mẻ trong cơ thể mình và những sức mạnh mới mộtkhi ta có thể kiểm soát nó. Mà ngươi cũng phải thừa nhận là kết quả rất xứngđáng.”

“Nếu không có tôi thì cậuđã chầu trời trước khi có thể thực hiện được cái chiêu rồng đìn địt đó rồi!”Cậu ta hét lên trước khi thở gấp. “Rồi. Đúng thật là tuyệt cmn vời đó. Chỉcần đừng làm điều đó một lần nữa cho đến khi chúng ta đến một nơi an toàn, đượcchứ? ”

“Đó là một rủi ro có tínhtoán trước… nhưng ta đồng ý,” tôi trả lời trước khi bước lên thềm thềm màu cam.Ngay khi chân tôi chạm vào sàn, toàn bộ thềm thềm bắt đầu sáng hơn và bắt đầurung nhẹ trong khi cầu thang dẫn đến thềm tiếp theo rút lại.

“Ở bậc ban nãy đâu có vụ nàyđâu?” Regis nói khi nhìn lên cầu thang.

Tuy nhiên, ngay cả khi Regisđang nói, tôi đã cảm nhận được điều gì đó và di chuyển cơ thể theo bản năng.Tôi xoay người bằng bàn chân trước, xoay người sang phải và tóm lấy khoảngkhông trước mặt bằng tay trái.

Một vết xước nhẹ trên má chotôi biết rằng tôi không thể né tránh hoàn toàn đòn đó, nhưng điều khiến tôi ngạcnhiên hơn là thực tế là cơ thể tôi có thể tự phản ứng với con quái thú hình ngườiđã tấn công tôi.

Ngoài việc nó di chuyển vớitốc độ bàn thờ thì nó còn gần như là tàng hình nữa chứ. Ngay cả khi tôi có thểnhìn thấy aether bằng mắt của mình, con thú đó chỉ đơn giản trông giống như mộtvệt mờ mờ màu tím với hai cánh tay và bốn chân có màu tím.

“Regis.” Tôi siếtchặt lấy cánh tay sắc bén như dao của con thú khi nó cố gắng cạy ra. “Cẩn thận.”

Đôi mắt của người bạn đồnghành của tôi mở to trước những gì cậu ta nhìn thấy và ẩn sau tôi.

Vung cánh tay phải của mình,tôi cố gắng quật con quái vật ra khỏi thềm, nhưng nó đã va phải một bức tườngvô hình nào đó.

Vận aether vào cánh taytrái, tôi rút dao găm của mình ra khỏi vỏ và tấn công con quái vật hình người ngaydưới cằm của nó và cắt đứt đầu của nó.

Toàn bộ thềm rung chuyển vìva chạm, và con quái vật không đầu gục xuống đất mà không có một chút máu rỉ ratừ vết thương của nó.

Ngay sau khi con quái vật chết,lớp ngoài vô hình của nó phai mờ đi, để lộ cơ thể con quái.

“Làm thế nào mà cậu thậmchí có thể thấy được nó?” Regis hỏi và lướt qua thứ trông giống một quái bòsát giống người nào đó.

Tôi chạm vào má mình, lau mộtvệt máu trên vết thương đã lành. “Ta không … ta chỉ kiểu như biết nó ởđâu và hành động theo bản năng thôi.”

“Không biết có phải do cơ thểmới của cậu không nhỉ,” Regis trầm ngâm.

“Ta không chắc. Ta đãkhông cảm thấy thế này khi lần đầu tiên ta thức dậy với cơ thể này. Ngay cả khiđang chiến đấu với lũ chimeras và con rết đó — ta không nghĩ rằng hồi đó ta cóthể phản ứng nhanh như vậy. ”

Đầu óc tôi quay cuồng, cố gắngnghĩ xem điều gì có thể thay đổi. Có thể bằng cách rèn luyện cách sử dụngaether của tôi, aether đã thích nghi hơn với cơ thể tôi từ bên trong, cường hóacác dây thần kinh của tôi để nâng cao nhận thức và phản xạ của tôi.

Cảnh tượng con bò sát hìnhngười biến mất thành hư vô đã đưa tôi trở lại thực tại. Ngay sau đó, cả thềm mờđi về thành màu sắc thông thường và cầu thang kia trở lại trạng thái bình thường,nối thềm này sang thềm tiếp theo.

Regis nghiêng đầu. “Tôiđoán… vậy sao?”

Chúng tôi đã vượt qua bậc thềmnày một cách cẩn thận, đảm bảo rằng không có bất kỳ mối đe dọa vô hình nào nữa,nhưng sau khi tôi cho là an toàn, hai chúng tôi đã dành thêm thời gian để hồi phụcthể lực.

Sau một vài giờ tập trung hấpthụ aether, tôi đã trở lại trạng thái khỏe mạnh bạn đầu, và thậm chí có thể đưacho Regis một ít aether. Cơ thể và sừng của cậu ta vẫn chỉ mới bằng một nửakích thước trước đây, nhưng ít nhất cậu ta giờ đã có thể sử dụng Gauntlet Formmột lần.

“Đi thôi,” tôi nói, siết vàthả lỏng bàn tay phải đã được chữa lành của mình.

Đến cuối thềm, chúng tôi leolên cầu thang, tự tin hơn nhiều so với lần trước.

Cả thềm tiếp theo chìm trongánh sáng xanh thẳm nhẹ nhàng và khi tôi cẩn thận chạm vào sàn nhà bằng chân củamình, thay vì rung lên như bậc thềm ban nãy, các lát nền bỗng xuất hiện, phânchia toàn bộ khu vực thành các ô vuông nhỏ, mỗi ô bằng sải tay.

“Ồ, không đáng nghi chút nàohết luôn,” Regis nói một cách mỉa mai, nhìn vào các ô vuông. “Thật tệ là cậukhông thể chỉ bay qua chúng như tôi.”

“Ngươi cứ nói như thể cuộc sốngcủa ngươi không phụ thuộc vào ta ấy,” tôi đáp lại với một nụ cười tự mãn.

Vẻ mặt của Regis trầm xuống vàcậu ta lẩm bẩm một cách yếu ớt, “Chúng ta không biết chắc điều đó…”

“Tốt nhất chúng ta không nêntìm hiểu điều đó đâu ha,” tôi cười khúc khích trước khi tập trung vào nhiệm vụtrước mắt.

Tôi xuống thấp và gõ nhẹ vàolát nền ô vuông phía trước trong khi để ý xem có thêm con thú vô hình nào đang tínhđánh lén tôi không.

Không có gì xảy ra, nhưngkhi tôi đặt cả hai chân lên cùng một ô vuông, toàn bộ thềm run lên rồi nó độtngột quay 90 độ. Đột nhiên, tôi đang ở phía bên trái của hình vuông hơn là ở mặttrước nó.

“Woah,” Regis lẩm bẩm.

Tôi cẩn thận bước lên ô bêntrái, ô gần với cầu thang dẫn lên bậc thềm tiếp theo hơn. Tuy nhiên, ngay saukhi cả hai chân tôi đặt lên, toàn bộ nền tảng quay thêm một lần nữa, lần này làngược chiều kim đồng hồ.

“Đây là một dạng… câu đố,”tôi nói, bước sang một hình vuông khác. “Giống như một số loại khối lập phươngRubik hai chiều hay gì gì đó tương tự.”

Bậc này lại quay ngược chiềukim đồng hồ, và khi tôi càng cố đến gần cầu thang, thì tôi càng bị dẫn ra xahơn.

Vài phút có thể dễ dàng trôiqua thành hàng giờ khi chúng tôi cố bước, không thành công và buộc phải lùi lạivà làm lại từ đầu.

“Trước, trái, trái, trước,phải — không, tôi nghĩ hình như trái mới đúng?” Regis lẩm bẩm.

“Câm đi! Ngươi đang làmviệc này khó hơn đấy,” tôi cáu kỉnh khi nhảy qua con đường đã ghi nhớ cho đếnkhi chúng tôi chỉ còn cách cầu thang ba ô vuông nữa.

Tôi bước lên hình vuông liềnkề với hình vuông hiện tại tôi đang đứng, rồi nó quay tôi theo chiều kim đồng hồ,nhưng tới đó là ngõ cụt vì chẳng còn đường nào để đi nữa.

“Mẹ kiếp chứ,” tôi nguyền rủa,lần lại theo con đường của mình vài bước để hy vọng tìm được một con đườngkhác.

“Ở khoảng cách gần nhưnày thì sao không nhảy bà nó lên cầu thang luôn cho nó nhanh?” Regis hỏi,ánh mắt của cậu ấy hướng về phía cầu thang.

Tôi thẫn thờ nhìn người bạnđồng hành của mình. “Có được phép làm thế không?”

“Cậu có thể nhảy đến cầuthang một cách dễ dàng từ đây mà,” cậu ta trả lời. “Và thường thì cầuthang luôn an toàn.”

Tôi suy nghĩ một lúc và nhậnra rằng chúng tôi có thể bị mắc kẹt ở đây hàng giờ đồng hồ, nếu không muốn nóilà nhiều ngày trên bàn cờ quay khổng lồ này.

Vận aether vào chân, tôi nhảylên.

Tôi dễ dàng thu hẹp khoảngcách, nhưng đột nhiên, một bóng đen lờ mờ lướt qua tôi.

Đó là toàn bộ thềm ở nơi đây.

Đôi mắt tôi mở to khi toàn bộcái thềm màu xanh lật lại, và đổ ập xuống đầu tôi.

Không… không thể kết thúcnhư thế này được.

“Arthur!” Regis lalên, rơi xuống bên cạnh tôi bất chấp khả năng bay của mình.

Tôi khua cánh tay trongkhông trung một cách tuyệt vọng, cố gắng nắm lấy một thứ gì đó trong khoảngkhông màu tím này. Tôi đã cố gắng vận aether một lần nữa trong lòng bàn tay củamình nhưng vô ích — tôi gần như không có đủ aether để tung ra một cuộc tấn côngnhư trước đó.

Cả hai chúng tôi không thểlàm gì được khi chúng tôi tiếp tục rơi xuống và cái thềm ngày càng xa dần, chođến khi nó khuất dần trong tầm mắt.

[] [] []

#Darkie