The Beginning After The End (Ánh Sáng Nơi Cuối Con Đường)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 384

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 766

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 263

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1783

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 730

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8102

Chương 260

” 

Khi viên đá của Sylvie hấpthụ hết aether từ tôi, nó đã hút cạn giọt aether cuối cùng khỏi lõi của tôi.Tuy nhiên, chỉ một phần nhỏ trong số aether đó đã bị hấp thụ, đi theo đường xoắnốc bên trong và tới được chỗ Sylvie. Phần còn lại dường như bị lọc sạch nên lượngaether có thể đến được với Sylvie, người đang hôn mê bên trong, là quá ít so vớilượng aether tôi truyền vào.

Rồi tôi bỗng chợt nhận ra rằngSylvie không phải là một loại pin mà tôi cần phải sạc từ từ như tôi tưởng.Không, nó giống như một bộ lọc mà tôi cần phải đổ đầy aether vào nhanh hơn lànó có thể lọc ra ngoài.

Thực tế là viên đá củaSylvie không thể ‘nhận’ hầu hết số aether mà tôi đã cố gắng cho nó ngay cả saukhi tôi đã ăn thứ trái cây đó có nghĩa là lõi aether của tôi có gì đó không ổn.Không phải là theo kiểu hư hỏng, nhưng cũng giống như cách các lõi mana vừahình thành sẽ có rất nhiều tạp chất trong lõi, làm hạn chế việc việc sản xuấtvà lưu trữ mana, lõi aether của tôi cũng gặp phải hiện tượng tương tự.

Bây giờ tôi biết rằng lõiaether mà tôi đã tạo hiện đang chứa đầy tạp chất. Điều này đã làm giảm trữ lượngaether tinh khiết có thể được lưu trữ bên trong và khiến tôi không thể sử dụnghết khả năng của aether. Tuyệt cmn vời luôn.

Nếu tôi muốn có thể làm choaether chảy mượt mà giống như lúc bên trong hòn đá chứa Sylvie, thì tôi cầnaether trong lõi của mình trở nên tinh khiết nhiều hơn nữa. Và nếu tôi muốn đưaSylvie trở lại, tôi cần có khả năng giải phóng cực kì nhiều aether tinh khiếthơn, nhiều gấp mấy lần với sức chứa hiện tại của tôi — tất cả chỉ trong một lầnthử.

Đó cũng chính là lý do tạisao tôi hiện đang đứng ở đây, cách hang động của con rết khổng lồ vài bướcchân, trên người không có gì ngoài chiếc áo da mỏng manh và quần vải rách.

“Vẫn chưa muộn để rút luiđâu bồ,” Regis thì thầm vào tai tôi.

Tôi biết hậu quả sẽ là gì nếutôi không thể giết nó. Tuy nhiên, đây là một lời nhắc nhở lạnh lùng khiến tôi buộclại xem xét lại các ưu tiên hiện tại của mình. Ra khỏi đây thực ra không phảilà ưu tiên hàng đầu của tôi — xét cho cùng, ngay cả khi tôi có thể thoát khỏinơi này, tôi thực sự đã yếu hơn trước khi chiến đấu với Nico và tên scytheCadell.

Ưu tiên của tôi là phải càngtrở nên mạnh mẽ hơn, điều này — rất may — cũng tương đồng với việc đưa Sylvietrở về. Và giết chết con rết khổng lồ kia sẽ là một bước tiến lớn trong hiện thựchóa điều đó.

Bắt gặp ánh mắt của Regis,tôi đáp lại cậu ta. “Vào trong thôi.”

***

Khi chúng tôi đi sâu hơn vàobên trong cái hang ổ khổng lồ có chiều rộng bằng con rết khổng lồ đó, khung cảnhtrong này bỗng trở nên sáng sủa hơn một cách kỳ lạ. Có một thứ ánh sáng màu tímmờ nhạt bám vào mặt đất, tường và trần của đường hầm quanh co này.

Regis do thám phía trước, cứcách vài thước lại bay về phía tôi để báo cáo nếu có bất kỳ thay đổi nào sắp tới.

Khi tôi đang nhấp một ngụm từbao nước của mình, tôi thấy ngọn lửa ma trơi màu đen xuất hiện ra từ khóe mắt củatôi. Tôi nhanh chóng tăng tốc, giẫm thật nhẹ trên mặt đất, hy vọng sẽ nghe đượcmột số tin tức khác ngoài “nhiều tảng đá hơn” từ Regis.

‘Arthur. Có gì đó ở phía trước,’Regis nói nhỏ sau khi bay vào ngực tôi.

‘Thề luôn, nếu ngươi nói đùathêm câu ‘có đá’ thêm một lần nữa là ta sẽ đánh ngươi ngay,’ tôi đáp lại với vẻnghi ngờ.

“Cứ đi đi,” người bạn đồnghành của tôi thở dài trước khi quay lại để dẫn đường.

Đường hầm chia thành hai lốiđi, nhưng Regis nhanh chóng hướng tôi đến con đường rộng hơn một chút ở phíabên trái. Nó không chỉ có đường kính rộng hơn mà còn sáng hơn nữa. Chỉ mất vàiphút đi bộ yên tĩnh để chúng tôi đến được thứ mà Regis muốn tôi thấy.

Rải khắp mặt đất là hàng loạtcác viên tinh thể… aether.

Lông mày của tôi nhíu lại vìbối rối khi nhìn thấy những viên pha lê màu tím phát sáng, nằm ngổn ngang trướcmặt chúng tôi như rác rưởi. Nhanh chóng – và lặng lẽ – tôi nhặt một viên pha lêcó kích thước bằng nắm tay và tiêu thụ tinh chất aether từ ​​nó cho đến khi ánhsáng màu tím kia nhạt dần.

Những thứ này không chứa nhiềuaether như thứ trái cây tôi đã ăn lúc trước, nhưng vẫn có kha khá nhiều aethertrong chúng, tôi thầm nghĩ khi Regis khảo sát phía trước.

Sau khi hấp thụ thêm mộtviên tinh thể có kích thước bằng nắm tay để tăng sức chứa aether của tôi lên,tôi bỏ vài viên tinh thể nhỏ hơn vào túi trước khi tiến về phía trước. Tôi sẽquay lại lấy những thứ này sau khi cuộc chiến của tôi kết thúc.

Khi chúng tôi tiếp tục đisâu hơn vào lãnh thổ của con rết, đường hầm dần trở nên sáng hơn cho đến khi mộtánh sáng màu tím rực rỡ chiếu vào.

Regis và tôi trao đổi vớinhau một ánh nhìn căng thẳng trước khi đi về phía trước. Tim tôi đập thình thịchvào lồng ngực, trong khi lòng bàn tay ngày càng đổ nhiều mồ hôi lạnh khi nghĩ đếnviệc phải chiến đấu với con quái vật khổng lồ đó. Ở trong chính hang ổ của conthú aether này, cơ thể tôi có thể cảm nhận được áp lực khủng bố tỏa ra từ con rếtkhổng lồ.

Hít thở sâu, bình tĩnh và ổnđịnh hơi thở, tôi bước về phía trước, sẵn sàng đối mặt với đối thủ khó nhằn nhấthiện giờ của tôi.

Chiến thôi nào.

Tôi bước vào luồn ánh sángmàu tím chói mắt, cơ thể căng thẳng và cảnh giác cao độ trước bất kỳ chuyển độngđột ngột nào, nhưng khi thứ ánh sáng chói lóa ấy giảm xuống, tôi thấy đường hầmmở ra thành một hang động ma mị khổng lồ với trần hang hình vòm. Toàn bộ khu vựcrộng lớn tràn ngập trong một biển ánh sáng màu tím phát ra từ vô vàn các tinhthể aether lấp lánh xếp chồng chất lên nhau thành những dãy núi.

Nhưng bất chấp số lượng cáctinh thể aether bất tận kia – một số lượng aether còn lớn hơn toàn bộ sức chứaaether trong cơ thể của tôi – sự chú ý của tôi vẫn đổ dồn vào con rết khổng lồkia.

Theo bản năng, tôi lùi lạivà giơ cánh tay lên để đề phòng. Ngay cả Regis cũng rúc sau vai tôi khi chúngtôi nhìn chằm chằm vào hình dáng cao chót vót của con thú aether khủng bố đó.

Mặc dù nó đang cúi gập cơ thể,nhưng nó vẫn cao chót vót, rồi toàn bộ cơ thể nó bỗng run lên dữ dỗi. Sau đó,ngay khi tôi bắt đầu nghĩ rằng nó sắp nổ tung, một đống các tinh thể aetherphun ra phần cuối đuôi của con rết, tạo thành một ngọn núi nhỏ bên cạnh nhữngngọn núi tinh thể khác.

Khung cảnh này hệt như trongtruyện cổ tích vậy. Tuy nhiên, thay vì một con rồng khổng lồ canh giữ một núichâu báu thì lần này là một con rết khủng bố canh giữ núi… chất thải của nó?

“Pfft!” Regis cốnén một tiếng cười vang vọng khắp hang động khổng lồ, thu hút sự chú ý của tôivà – trước sự kinh hoàng của chúng tôi – sự chú ý của cả con rết khổng lồ nữa.

“Di chuyển ngay!”Tôi gầm lên, từ bỏ mọi suy nghĩ về việc lén lút đánh con rết khi thấy nó đanglao đến.

Tôi lao sang phải trong khiRegis bay sang trái.

“Tôi xin lỗi, Arthur, nhưngvề cơ bản thì cậu đã ăn phải ct của con này rồi!” Regis ngớ người.

Tôi đảo mắt trong thâm tâm.May mắn thay cho tôi, Regis cũng đang thu hút sự chú ý của con rết, giúp tôi cóthời gian để định vị về phía sườn của rết.

Giải phóng aether khỏi lõi củamình, tôi búng bản thân về phía trước với một sức mạnh to lớn đến mức mặt đấtdưới chân tôi vỡ vụn ra.

Thu hẹp khoảng cách chỉ trongtích tắc, tôi đập nắm đấm bọc aether của mình vào bên sườn của con rết với tiếng‘ầm’ lớn vang dội cả nơi đây.

Tuy nhiên, mặc dù con rết cóoằn mình vì dính đòn, cơn đau đớn điếng người từ cánh tay của tôi cho thấy rằngthiệt hại mà tôi gây ra vẫn chưa đủ thấm thía vào đâu để mà ăn mừng.

Hạ cánh một cách khéo léo trởlại mặt đất, tôi chạy khắp hang động để con rết khổng lồ đuổi theo tôi.

Ngay khi con rết đến gần,tôi nắm tay lại và giơ thẳng lên đầu – một tín hiệu mà tôi và Regis nghĩ ra đểgây bối rối cho các con thú aether nhạy cảm với âm thanh.

Ngay lập tức, Regis hét lên,”Ở đây nè, con bọ ỉa tinh thể kì cục!”

Con rết dừng lại và quayvòng về phía phát ra giọng nói. Trong khi đó, tôi tiếp tục vắt kiệt lõi aethercủa mình, bao bọc cơ thể mình trong một lớp aether dày với hy vọng rằng sẽ có mộtkết quả khác khi tôi lao về phía trước.

Quan cảnh xung quanh tôi mờđi khi tôi tiến lại gần con rết khổng lồ đang vung càng vào không khí, cố gắngbắt lấy Regis. Tôi nhắm vào các khớp chân gắn vào cơ thể của nó, và lần này, cómột tiếng rắc thỏa mãn vang lên khi nắm đấm của tôi vùi sâu vào chân của nó.

Cái chân khổng lồ gãy ra vàrơi xuống mặt đất trong khi một chất lỏng giống như gel có màu tím phun ra từ vếtthương. Con thú aether phát ra một tiếng kêu chói tai trong khi chuyển sự chú ýtrở lại tôi.

Tôi giơ nắm đấm lên một lầnnữa và Regis kêu lên một tiếng nữa để thu hút sự chú ý của nó. Con rết do dự mộtlúc, nhưng rồi nó quyết định tấn công Regis một lần nữa, cho tôi một khoảng thờigian để hấp thụ nhiều aether hơn từ các tinh thể rải rác xung quanh chúng tôi.

“Đống ct đó cóvị như thế nào hả, Arthur?” Regis trêu chọc khi cậu ta chạy ngoằn ngoèotrong không khí tránh xa con rết khổng lồ.

Tôi lại giơ tay lên, giơ mộtngón tay cụ thể lên, và tất nhiên đây đếch phải là để ra hiệu. (Darkie: =))) )

Các bánh răng trong não củatôi quay điên cuồng, tôi nạp đầy lõi aether của mình bằng chất thả—những tinhthể nằm xung quanh. Với lõi aether vừa được phát triển của mình, nên về mặt kỹthuật, tôi có thể sử dụng kĩ năng Gauntlet Form ba lần, nhưng Regis thì lạikhông đủ mạnh để chịu được ba lần sử dụng.

Đây là lý do tại sao chúngtôi quyết định kiểm tra khả năng phòng thủ của quái thú mà không cần phải sử dụngđến kĩ năng Gauntlet Form.

Tôi tiếp tục cố gắng tìm kiếmđiểm yếu của nó trong khi Regis điên cuồng tránh khỏi hàm răng rắc của một conrết kia. Ngay cả khi tôi đã bẻ gãy thêm hai cái trong số vô số chân của nó vàđâm vào vết thương hở chỗ hai chân đứt lìa đó, nhưng nhiêu đó vẫn chưa đủ đểgây ra tổn thương lâu dài nào với con rết cả.

Nói thật thì hình như nhiêuđó dường như chỉ càng làm cho nó điên tiết hơn thôi.

Trong khi nguồn cung cấpaether của tôi rất dồi dào nhờ các tinh thể vương vãi trong hang động này, tôingày càng đuối sức hơn.

Có vẻ như không còn lựa chọnnào khác rồi.

Bây giờ tôi biết việc gâysát thương lên cơ thể nó thậm chí còn chẳng thề làm cho nó chậm lại thôi, lựachọn duy nhất là nhắm vào đầu của nó. Vấn đề là đầu của nó nằm ở sau hai cáicàng cưa và đó cũng có vẻ là khu vực được bao bọc dày đặc nhất nhất bởi lớp vỏdày màu tím mờ của nó.

Tôi sẽ cần tung đòn GauntletForm hai lần vào cùng một vị trí thì mới có hy vọng đủ để phá vỡ lớp vỏ bảo vệcủa nó.

Dẫm lên những chân của nó,tôi đáp xuống lưng của con rết và bắt đầu chạy lên phần da thịt mịn màng của nó.Nhảy lên lưng nó không phải là một khó khăn lớn cho lắm, nhưng bám vào đượctrong khi nó quay cuồng như một con ngựa đực say rượu mới khó.

Tôi nhảy múa và xoay quanh cáithân khổng lồ của nó khi nó dùng chính chân của mình để cố xiên tôi trên lưng củachính nó. Tuy nhiên, vì phần lớn sự chú ý của nó vẫn đang tập trung vào việc cốgắng bắt Regis, tôi đã có thể tránh được nhiều đôi chân sắc nhọn đâm xuống từ cảhai phía.

Tấm lưng xù xì gồ ghề cộng vớiviệc thực tế là con rết liên tục quằn quại và để cố gắng hất tung tôi ra đã tạocho tôi một thách thức lớn mà tôi chưa từng phải đối mặt từ trước đến giờ. Tôi thựcsự rất nhớ khoảng thời gian mình còn biết bay.

Khi tôi đến gần đầu của con rết,aether trải đều và bao bọc cả cơ thể tôi trong một lớp màu tím kín mít. Giơcánh tay phải của tôi lên, tôi nắm chặt thành một nắm đấm. Lần này, tôi ra hiệucho Regis.

Bắt được tín hiệu của tôi, cậuta hét lên một tiếng khác để thu hút sự chú ý của con rết và tránh né những chiếcrăng cưa của con thú để bay vào tay tôi.

Tôi ngay lập tức cảm thấy luồngaether từ cơ thể dồn vào tay thuận của mình, nhưng tôi cảm thấy có một thứ gìđó khác hơn là Aether đang dồn vào nơi Regis đang ở. Một giọng nói thì thầm yếuớt nhất, rất dễ nhầm lẫn với suy nghĩ của tôi, vang lên trong đầu tôi.

Giọng nói đó nói với tôi hãygiết hết đi.

Tôi nhún vai, nghĩ rằng đólà suy nghĩ của riêng mình. Rốt cuộc, tôi đến đây cũng là để giết con thú nàycòn gì.

Lao về phía trước trong khicố gắng hết sức để duy trì khả năng kiểm soát dòng chảy aether, tôi đến chỗ giữađầu và thân của nó.

[Gauntlet Form]

Tôi la lên với Regis.

Tiếng nổ chói tai vang lênkhắp hang động khi đòn tấn công của chúng tôi đáp thẳng vào mục tiêu. Đầu của mộtcon rết đâm xuống đất tạo thành một miệng hố có kích thước bằng một ngôi nhà nhỏ.

Các vết nứt và mảnh vỡ tungtóe ra từ nơi mà tôi đã đấm, trong khi toàn bộ đỉnh đầu của nó hơi lõm xuống.

Regis vùng vẫy chui ra khỏitay tôi, vẻ mặt cậu ta căng thẳng, trong khi tôi vận thêm aether ra khắp cơ thể.Kinh nghiệm suốt hai kiếp đời và trải qua vô số trận chiến đã dạy tôi một điều…

Xác nhận kẻ địch đã chếtchưa.

Cơ thể tôi được bao bọc bởimột lớp aether màu tím khi tôi đập đầu xuống ngay giữa của miệng hố, nhắm thẳngvào đỉnh đầu của con rết. Một tiếng nứt vỡ vụn khác vang lên khi va chạm, khiếncơ thể của con rết giật bắn.

Ngay cả khi tay tôi được baobọc bởi aether, khi tôi rút nắm tay phải của tôi khỏi con rết thì cả tay tôi đầymáu me.

Hơi thở gấp gáp và đứtquãng, tôi suy nghĩ xem có nên đánh nó thêm một lần nữa không. Con rết vẫn nằmsấp ra đó, bất động với một lỗ trên đầu.

“Nó… đã chết chưa?”Regis hỏi, giọng khàn khàn.

Ngay khi tôi vừa quay lại vớingười bạn đồng hành của mình, bề mặt đất dưới chân tôi bị cuốn lên. Không có thờigian để phản ứng, tôi bị hất tung khỏi con quái vật khổng lồ, bất lực nhìn nhữngchiếc răng cưa của con rết tóm lấy Regis.

Tôi trợn tròn mắt khi nhìnthấy quả cầu đen lơ lửng biến mất bên trong miệng nó, và tôi phải gồng hết sức tựchủ lắm mới không hét tên cậu ta ra.

Nhanh chóng lấy lại thăng bằng,tôi tiếp đất bằng chân và ngay lập tức xoay gót – suýt soát tránh được một loạtnhững đôi chân sắc nhọn từ trên cao lao xuống.

Con rết cao ngất ngưởng kiatiếp tục tung ra một loạt các đòn tấn công bằng cách sử dụng hàng trăm chân củanó. Mỗi lần nó đâm xuống, trên mặt đất lại để lại một cái lỗ dài đến cả mét,nhưng sự tập trung của tôi lại bị phân tán giữa việc né chân nó và tìm kiếmRegis.

Regis là sinh vật không cócơ thể thật, có khả năng đi xuyên qua hầu hết các vật thể khác, nhưng tôi lại hoàntoàn không thể nhìn thấy người bạn đồng hành của mình ở đâu hết cả. Sự hoảng sợcủa tôi trở nên to lớn dần hơn khi từng phút trôi qua mà không có dấu hiệu của quảcầu lửa đen kia.

Mãi đến một phút sau, tôi mớinhìn thấy cậu ta. Cậu ta đang lơ lửng ở bên trong của một rết khổng lồ đó.

Chết tiệt.

Tôi cần Regis phối hợp thì mớitung ra một đòn đủ mạnh để giết con bọ khổng lồ này. Nếu không có cậu ấy, liệutôi có thể chiến thắng được không đây?

Một cơn đau dữ dội bùng lênkhi một trong những chiếc chân sắc nhọn của một con rết tạo ra một vết thươngdài trên cánh tay tôi. Điều này khiến tôi tỉnh táo, đủ để bình tĩnh trở lại.

Ngay cả khi không có ma thuậtnguyên tố, tôi đã không chỉ luyện kiếm nhiều trong kiếp trước, mà còn luyện nhiềuloại hình chiến đấu khác với các Asuras.

Tôi buộc bản thân phải nhớ lạinhững trận chiến của mình với Kordri — luồng khí áp chế mà ông ấy phát ra mộtcách rất dễ dàng, những chuyển động vừa chậm nhưng cũng vừa nhanh gọn.

Các Asuras, bọn họ sẽ là đốithủ của tôi.

Nếu tôi cứ dựa vào Regis mỗikhi đối mặt với các đối thủ mạnh ở đây mãi thì, tôi thậm chí còn chẳng có cửađánh bại các tên Scythe nữa, chứ đừng nói đến những asura chống lưng cho chúng.

Thở ra một hơi mạnh, tôinghĩ lại những lời nói của Kordri. Như ông đã dạy, chiến đấu tay không là hìnhthức chiến đấu linh hoạt và dễ thích ứng nhất. Tuy nhiên, nhiệm vụ của ông ấylúc đó là thúc đẩy phát tối đa tiềm năng của cơ thể con người tôi.

Nhưng giờ tôi không còn làcon người nữa.

Đôi chân tôi nhòe đi khi tôiliên tục nhảy múa xung quanh những cú đâm xuyên thấu từ các cái chân của con rết,sự tập trung của tôi tăng cao đến mức đáng sợ.

Tôi phải chấp nhận sự thật rằngtôi không còn là con người nữa, và cùng với đó là một sức mạnh sẽ đẩy tôi đếngiới hạn tối đa của mình.

Khi tôi càng tiếp tục nétránh, tôi bắt đầu rũ bỏ đi càng có nhiều động tác không cần thiết. Cơ thể tôibắt đầu nhớ lại những lời dạy của vị Asura mà tôi đã lờ qua nhiều năm — đừng chỉquá dựa dẫm vào ma thuật.

Trận chiến kéo dài và kéodài. Tôi tiếp tục tấn công vào các chân của nó cho đến khi cuối cùng tôi cũngcó thể làm suy yếu và làm chậm chuyển động của nó.

Vì không có khả năng kiểmsoát dòng chảy aether, tôi không thể dùng tay không gây đủ sát thương để tung mộtđòn kết liễu vào con rết đó, nên tôi quyết định sử dụng cùng một phương pháp màtôi đã sử dụng để đấu với đám chimeras.

Hy vọng chiêu này hiệu quả.

Bởi vì chân của con rết quálớn để tôi có thể cầm lên làm vũ khí, nên tôi phải cắt bỏ phần đầu nhọn củachân nó thì tôi mới có thể sử dụng được.

Con rết rít lên một tiếngthét chói tai và nó nghêu ngao lao về phía tôi bằng những cái chân còn lại.

Cầm lấy chiếc chân màu tím mờnhư một cây thương, tôi thử nghiệm vũ khí mới của mình. Mặc dù nó không mạnh bằngvũ khí của chimera, nhưng nhiêu đây là đủ rồi. Nó phải đủ.

Lướt tránh những cái răngcưa mà con rết đâm vào tôi, tôi tìm kiếm một sơ hở.

Tôi phải giáng một đòn thậtsạch vào vết thương ở phía sau đầu của nó, nơi tôi đã dùng kỹ năng GauntletForm, nhưng điều đó không hề dễ dàng vì nó cứ lao đầu vào tôi như một con bò điên.

Đã hai lần tôi tung đòn trượtmục tiêu của mình, chỉ có thể làm trầy xướt đầu nó vì cứ mỗi lần tôi tấn cônglà nó đều né được. Không có sự giúp đỡ của Regis thu hút sự chú ý của nó, nó đãchú ý đến vị trí của tôi, đập chân trên mặt đất một cách nhịp nhàng để tìm vịtrí của tôi.

‘Làm thế nào để mình có thể dừng nó lại đây?’  Tôi cân nhắc, chạy vòng quanh nó và đồng thờihấp thụ ather từ các tinh thể nằm xung quanh.

Đầu óc tôi quay cuồng cho đếnkhi ký ức về lần đầu tiên các chimera hợp nhất với nhau hiện lên trong đầu tôi.Nó có thể giải phóng xung khí chấn động có thể đánh gục chúng tôi, suýt chút nữađã làm cho tôi bất tỉnh.

Không chắc liệu tôi có thể bắtchước được chiêu thức đó của nó hay không, nhưng tôi đã hết thời gian và tôicũng chẳng còn nhiều lựa chọn khả thi nữa.

Đo lường lượng aether tôicòn lại trong lõi của mình, tôi tính rằng tôi có thể dành khoảng 70% nữa để cốgắng làm choáng nó và dành phần còn lại để tung đòn kết liễu.

Đứng yên, tôi hét lên.”Ở đây!”

Nhận thấy rằng tôi đã ngừngchạy, con rết tức giận lao về phía tôi, chạy qua đống tinh thể aether vương vãikhắp trong hang động khổng lồ.

“Làm ơn, hãy có tác dụng đi,”tôi lầm bầm khi bắt đầu giải phóng aether ra khỏi lõi của mình. Cả cơ thể củatôi bùng lên màu tím khi aether đột ngột phóng ra, nhưng tôi không dừng lại ởđó.

Sau khi đợi con rết tiến lạigần, tôi cho phép aether bên trong mình xé toạc cái ngưỡng mỏng manh là cơ thểtôi, tạo thành một vòm aether màu tím rực rỡ.

Ngay lập tức, chân tôi cảmthấy nặng nề do gắng sức, nhưng hiệu quả còn hơn cả những gì tôi mong đợi.

So với lực xung kích mà con chimerahợp nhất đã giải phóng, đòn tấn công của tôi giống như một luồn aura tương tựnhư kỹ năng King’s Force (Nộ Đế) của Kordri. Ngay cả tôi cũng chịu ảnh hưởngkhông ít khi không khí xung quanh tôi trở nên nặng nề.

Con rết cứng đơ vì ảnh hưởngtừ đòn tấn công của tôi và ngã xuống. Siết chặt tay cầm vũ khí tự chế trongtay, tôi lao về phía trước với chút ít aether còn sót lại trong người.

Né sang phải để tránh đònđánh chậm chạp của con rết, tôi sử dụng chính những chiếc răng cưa của nó như mộtđiểm tựa để phóng mình lên cao trong không trung.

Tận dụng tốc độ rơi của mìnhcùng với lực xoay, tôi đâm cây thương vào sâu giữa đầu con thú aether. Sau đólà cảm giác đâm xuyên qua da thịt.

Con rết khổng lồ gầm lên mộttiếng đau đớn, lần này ghê rợn hơn và thô bạo hơn trước khi cơ thể nó đâm sầmxuống đất.

Lấy một viên pha lê từ trongtúi ra và tiêu thụ nhiều hơn một chút, tôi đánh vào cái chân đang ghim trên đầucon rết một lần nữa, đẩy nó vào sâu hơn trong đầu con thú aether.

Cơ thể tôi giờ nặng như cóchì và lõi của tôi đau nhức vì cạn kiệt. Nhưng tôi cảm thấy tốt – tốt hơn baogiờ hết.

“Giờ thì chết bà mày đi,”tôi cáu kỉnh, gục xuống trên đầu con thú khổng lồ.

[] [] []

#Darkie