The Beginning After The End (Ánh Sáng Nơi Cuối Con Đường)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 384

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 766

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 263

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1784

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 731

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8115

Chương 259

” 

“Có con gì đó đang đến,” tôinhăn nhó, cố gắng đứng dậy.

Regis quay lại và tôi thực sựcó thể thấy cơ thể đen như sương khói của cậu ấy tái lịm đi. “Ối vkl.”

Tim tôi đập thình thịch khitiếng bước chân nhanh chóng của lũ quái vật ngày càng lớn hơn. Tôi cố tập tễnhnhanh hết mức có thể vì dính độc của thứ trái quái quỷ kia. Không đời nào tôicó thể chiến đấu với bất con quái nào tấn công chúng tôi trong tình trạng hiệntại.

Hên là chúng tôi tìm được chỗđể chui vào dưới lòng đất chỉ gần một cái cây lớn gần đó. Những chiếc rễ lộ rangoằn ngoèo, len lỏi vào trong lòng đất tạo ra cho chúng tôi một nơi trú ẩn kínkẽ.

Tim tôi đập thình thịch khilắng nghe những gì nghe như tiếng giẫm đạp tìm kiếm từng inch khu vực mà chúngtôi vừa thoát khỏi trong gang tấc.

Đầu óc tôi quay cuồng khi cốgắng nghĩ về lý do tại sao chúng tôi đột nhiên thu hút sự chú ý của cả nguyên đámquái này. Là vì tôi đã ăn cái thứ trái cây kia ư? Không, không phải vậy.

Cái con quái trong suốt đó…nó phát ra tiếng hét khủng khiếp ngay trước khi chết.

Và rồi tôi chợt nhận ra.

Khỉ hai đuôi, cả con quái vậttrong suốt và mọi con thú khác trên tầng này hầu như không tạo ra tiếng động. Tấtcả các sinh vật ở đây đã thích nghi để tạo ra ít tiếng ồn nhất có thể… rất cóthể là để tồn tại trước bất kỳ loài quái vật nào.

“Nhạy cảm với âm thanh,” tôimở miệng, chỉ vào tai mình. Regis gật đầu lại và hai chúng tôi chờ đợi và hy vọngcon quái vật này đi tiếp.

Lúc này, cả mặt đất rungchuyển dưới những bước chân liên tục của đám quái vật. Chúng đã gần bọn tôi lắmrồi. Tôi có thể nghe thấy một tiếng kêu lớn khi những con quái thú tiếp tục tìmkiếm thứ gì đã phát ra tiếng hét ban nãy.

Vì bọn chúng ở rất gần, nêntôi có thể cảm nhận được áp lực mà chúng phát ra và đủ để nói rằng, nó ở một cấpđộ hoàn toàn khác so với các con chimeras mà Regis và tôi đã phải đối mặt.

Ổn định nhịp thở, tôi vẫn cứngđờ người khi tiếng kêu răng rắc như những bánh răng rỉ sét va vào nhau ngàycàng gần. Ngay cả Regis cũng chui vào trong tôi, sợ bị nhìn thấy dù cho cơ thểcậu ta không có thật.

Đột nhiên, tóc gáy tôi dựnglên khi cảm thấy có điều gì đó sắp xảy ra mà tôi không muốn. Tiếng kêu láchcách nhanh chóng thậm chí còn lớn hơn, cho đến khi tôi có thể nhìn thấy .

Đó không phải là một bầythú. Nó chỉ là duy nhất một con quái vật rất dài, lớn.

Các con chimeras trông đãkhá kinh dị rồi, nhưng sinh vật này là một thứ gì tổ hợp ác mộng thật sự bướcra từ địa ngục vậy.

Với tổng thể khung hình củamột con rết — ngoại trừ kích thước của nó to như cả một đoàn tàu hỏa vậy. Thứ sinhvật đó quằn mình đi qua tôi bằng cách sử dụng vô số đôi chân khẳng khiu dài gấpđôi chiều cao của tôi bước lách cách lách cách. Tôi đã có thể nhìn đấy cái gainhọn trên đầu của nó trong thoáng chốc, nhưng không để ý thấy hầu hết các chitiết lặt vặt khác. Tôi chỉ tập trung vào thực tế là toàn thân con rết này gầnnhư trong suốt vậy.

Mang một màu tím nhẹ nhànghòa quyện với những chiếc lá phát sáng rực rỡ kia, vỏ ngoài của con rết khổng lồtrông sền sệt hơn là rắn… giống như nó đang thiếu mất lớp vỏ cứng của nó hay gìđó vậy. Tuy nhiên, qua cách mà ngay cả những cái cành cây sắc nhọn của nhữngcái cây độc lạ cũng không tạo ra vết xước nào đối với vỏ ngoài của sinh vật đó,tôi biết rằng sẽ không dễ dàng để giết chết nó.

Con rết khổng lồ tiếp tục bòxung quanh chúng tôi, tìm kiếm con mồi. Mặc dù có kích thước và chiều dài khủngkhiếp, nó di chuyển khéo léo và linh hoạt đến mức ngay cả khi di chuyển đến mộtkhu vực khác, nó không hề để lại dấu vết nào cho thấy một con quái vật khổng lồđã từng đi qua đây.

Tuy nhiên, tôi vẫn có thểnghe thấy tiếng chân lách cách lách cách của con rết khổng lồ gần đây. Những bướcchân của nó tiếp tục rung chuyển mặt đất, khiến tôi không thể rời khỏi nơi ẩnnáu chật chội của mình.

Thời gian cứ thế kéo dài đằngđẵng khi chúng tôi hồi hộp chờ đợi con rết đó rời đi thì đột nhiên tôi nghe thấycó sự thay đổi trong hành động của nó. Những bước chân nhanh chóng của con thúbắt đầu chậm lại cho đến khi tất cả những gì tôi có thể nghe thấy là một tiếngđập nhịp nhàng.

“Chuyện gì đang xảy ra bâygiờ?” Regis hỏi.

“Ta không chắc,” tôi trả lời,rất muốn ngó thử.

Chẳng cần phải là thần đồngcũng nhận ra rằng ban nãy tôi mà chậm chân thì kiếp này coi như bỏ rồi. Khônglâu sau khi con rết to đùng kia bắt đầu dậm nhịp nhàng vô số chân của nó trên mặtđất, tôi có thể nghe thấy những tiếng kêu đau đớn phát ra.

Tôi chỉ có thể đoán rằng conquái vật đã sử dụng một loại hình thức định vị bằng tiếng vang để tìm bất cứ thứgì gần đó đã di chuyển.

Khi tiếng dậm nhịp nhàng dừnglại, tôi cố gắng kiềm chế ham muốn tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra bất chấp cảmgiác nóng bỏng trong lõi của tôi đang tiếp tục hấp thụ aether từ trái cây.

“Nó đang ăn,” Regis thì thầm,nhìn qua vai tôi.

Con rết cuộn mình xung quanhmột cái cây độc lạ kia, nơi rõ ràng là nơi cụ ngụ của một đàn khỉ hai đuôi.

Với con rết kia thì đây có vẻlà đại tiệc, nhưng với những con khỉ kia thì đây không khác gì một cuộc thảmsát kinh hoàng cả. Tôi có thể nhìn thấy một con khỉ lớn hơn ướt đẫm trong máu củachính nó khi nó đang bị nuốt chửng, trong khi một con khỉ nhỏ hơn đập mạnh vàođầu của một con rết một cách tuyệt vọng.

Không quá ngạc nhiên trước mộtcảnh tượng mà tôi đã quá quen thuộc, tôi tập trung nghiên cứu con rết đó. Conquái vật khổng lồ với nhiều chỗ lõm hình tròn trên lưng rung lên, nhưng ngoàinhững gọng kìm sắc bén như dao và đôi chân sắc nhọn của nó ra, tôi không thểnhìn thấy bất kỳ hình thức tấn công nào khác.

“Hãy nói với tôi rằng cậukhông nghĩ đến việc quất con đó đâu nhỉ,” Regis thì thầm ngay sát lỗ tai tôi.

“Nếu như không cần thiết thìkhông việc gì phải đương đầu với nó.”

Mặc dù có hơn một chục conkhỉ, tất cả đều có lớp aether bao bọc, nhưng chúng không hề có cửa chống lạicon rết kia. Chỉ mất ít phút để hơn một nửa trong số chúng bị ăn thịt, trongkhi nửa còn lại đã bỏ cuộc và trốn thoát.

Khi con rết cuối cùng cũng tựrời khỏi thân cây khổng lồ và bắt đầu trườn đi, tôi không thể không chú ý đếnnhững con khỉ bên trong cơ thể nó.

Trong suốt trận chiến, àkhông, nói đúng hơn là thảm sát, những con khỉ kia đã lấy đá trên mặt đất để sửdụng làm vũ khí. Những thứ này cũng đã được tiêu thụ cùng với chúng.

Trong khi cơ thể các con khỉhai đuôi đang khô héo đi, như thể aether của chúng đang bị hút ra khỏi cơ thểchúng, một luồng sáng nhẹ bắt đầu bao trùm những tảng đá mà con rết đã nuốtcùng với lũ khỉ.

Sau khi di chuyển vài giờtheo hướng ngược lại với nơi mà con rết đã đi sau khi kết thúc ăn của, cuốicùng tôi đã có thể dành một chút thời gian để hấp thụ phần còn lại của thứ tráicây này.

Mặc dù vết cắn đầu tiên là mộttrải nghiệm đau đớn suýt khiến tôi bị giết bởi con rết khổng lồ kia, nhưng nhữngvết cắn sau đó khiến mọi thứ đều xứng đáng.

Tôi bắt đầu ăn vài miếng nhỏ,sợ rằng tôi sẽ gặp phải một làn sóng đau đớn khác tương tự ban nãy. Thay vàođó, tôi lại có một cảm giác nóng bức lan tỏa khắp cơ thể và kết tụ lại tronglõi của tôi. Không còn sợ hãi nữa, tôi cắn những miếng lớn hơn khi phần lõi củatôi thèm thuồng hấp thụ tinh chất aetheric từ trái cây.

Điều thú vị hơn nữa là saukhi ăn sạch trái cây, lõi aether trong cơ thể tôi đã không còn đỏ tươi như trướcnữa.

Tôi không biết chính xác sựthay đổi màu sắc có ý nghĩa gì, nhưng tôi biết mình đã trở nên mạnh mẽ hơn.

Thời gian trôi qua khôngnhanh cũng không chậm ở tầng này. Với nhu cầu ngủ ít và không phải thấy ánh mặttrời, đồng hồ sinh học bên trong của tôi đã trở nên vô dụng.

Khi chúng tôi tiếp tục tìmkiếm lối ra, tâm trí tôi tiếp tục nghĩ lại cuộc chạm trán giữa chúng tôi vớicon rết trong mờ kia. Cụ thể hơn, nội tạng của con thú đã hấp thụ hoàn toànaether từ những con khỉ mà nó đã ăn thịt, nhưng sao lại có một lớp aether bao bọcnhững viên đá bên trong nó.

“—thur!” Regis cáukỉnh, giọng cậu ta chỉ cách tai tôi vài inch.

“Gì?” Tôi rít lên,ngạc nhiên.

“Tôi đang nói…” Regis nhấn mạnh,đôi mắt to trắng nheo lại. “Là chúng ta cần nghĩ ra một cái tên cho đòn songkiếm hợp bích của chúng ta!”

Tôi nhướng mày. “Đòn songkiếm hợp bích… của chúng ta?”

“Ừ! Cậu biết đấy, khi tôi đivào trong tay cậu và làm cho nắm đấm của cậu biến thành màu đen thui bốc khóimàu tím các kiểu con đà điểu đó. Trong một trận chiến nảy lửa, thì chúng ta cầnphải có một cái tên để phối hợp nhanh hơn. “

Phản ứng ban đầu của tôi làbác bỏ ý tưởng ngớ ngẩn của cậu ta, nhưng nghĩ một chút thì tôi thấy ý kiến đócũng không tồi.

“Thôi được rồi,” tôi thởdài, nhẹ nhõm. “Ngươi nghĩ được gì rồi?”

Regis tròn mắt ngạc nhiên.”Nghiêm túc luôn? Tôi cứ tưởng cậu sẽ khó chịu về điều này.”

Bắn một cái nhìn trừng trừngvề phía cậu ta, tôi vận aether và giơ tay lên để đánh cậu ta.

“Rồi rồi rồi rồi!”Regis nao núng.

“Hay là AetherExplosion Punch! (Cú Đấm Bộc Phá Aether)” cậu ta đề nghị, lủi rangoài tầm với của tôi.

“Không,” tôi nói thẳng thừngtrong khi đảo mắt tiếp tục tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nào của lối ra.

“Aetheric VoidBuster?”

“Không.”

“Shadow Death Imp—“

“Không,” tôi cắt lời cậu ta.”Mà ngươi nghĩ đâu ra đống tên ngớ ngẩn đó thế?”

“Những kỷ ức ban đầu của cậukhi còn là Grey chơi những trò chơi điện tử,” Regis trả lời đơn giản. “Ồ! Thếcòn-“

“Không.”

“Rồi rồi rồi, mệt vl.Tôi sẽ nghiêm túc vậy. Tên gì đó đơn giản, như Fist Style hoặc… Fist Form thìsao?”

Tôi nghĩ về nó trong mộtphút rồi tôi đưa ra một cái tên khác. “Thế còn Gauntlet Form?”

“Chuẩn cmn luôn!”Regis thốt lên, run lên vì phấn khích. “Đây chính xác là những gì tôi muốnnói!”

“Ồn quá!” Tôi cáukỉnh, quay đầu lại.

“Lo. Tôi thấy con rếtkhổng lồ đó đã quay trở lại hang ổ của nó gần trung tâm của tầng này. Chúng ta cáchxa nó từ lâu rồi. “

“Ngươi đã thấy cái hangcủa nó ư?” Tôi hỏi, sửng sốt.

“Đúng vậy, trong khi cậuđang hấp thụ trái cây kia. Không khó để tìm thấy nơi đó, vì nó có cả đốngaether nghi ngút bốc ra,” Regis giải thích trước khi đôi mắt nheo lại đầy nghingờ. “Mà sao? Đừng nói cậu đang nghĩ đến việc thử quất thứ đó nha?”

“Hãy tập trung vào việc tìmlối thoát trước đã,” tôi bác bỏ. Trong khi đó, các bánh răng trong não tôi vẫntiếp tục quay.

Nhiều giờ trôi qua trong yênbình khi chúng tôi băng qua khu rừng này. Thỉnh thoảng, chúng tôi tình cờ gặp mộtcon quái vật bẫy thú với trái cây ở ngay miệng của nó luôn cám dỗ tôi mỗi khichúng tôi đi ngang qua chúng.

May là không có loại tráicây nào chứa nhiều Aether như trái đầu tiên mà tôi đã ăn.

Chúng tôi nghỉ ngơi trongthoáng chốc, chủ yếu là để tôi có thể ngồi xuống và tập trung vào lõi aether củamình. Tôi đang vắt óc cố gắng nghĩ cách hình thành các tĩnh mạch mới trên khắpcơ thể để tôi có thể tự do kiểm soát aether bên trong mình.

Sau nhiều giờ cân nhắc và thửnghiệm mà không có kết quả, tôi lấy ra viên đá mờ chứa Sylvie bên trong. Tôi đãthành thói quen nhìn chằm chằm vào nó bất cứ khi nào mọi thứ trở nên khó khănhoặc tôi cảm thấy choáng ngợp.

Kể từ vài ngày trước, thỉnhthoảng tôi cho Regis vào bên trong để xem liệu có bất kỳ sự phát triển nào xảyra bên trong viên đá hay không — liệu Sylvie có trở nên tốt hơn chút nào —nhưng không có gì thay đổi cả.

Nhưng lần này thì khác. Tôikhông biết có phải là do lõi của tôi đã trở nên mạnh hơn sau khi ăn thứ tráicây đó hay không. Nhưng khi tôi tiếp tục giữ chặt viên đá, tôi có thể cảm thấycó thứ gì đó đang kéo lấy tay tôi đang quấn quanh trên viên đá nhẵn nhụi.

‘Lần này con có chấp nhận aether của ta không, Sylv?’  Tôi nghĩ khi tôi vận aether ra khỏi lõi củamình.

Chỉ mất một vài phút cho đếnkhi toàn bộ lõi aether của tôi bị rút cạn, khiến tôi cơ thể yếu ớt và run rẩy dữdội.

“N-Này! Có chuyện gì thế?”Regis, người đang kiểm tra xung quanh, bay đến bên cạnh tôi.

Tôi giơ tay. “T-ta vẫn ổn.”

“Còn hơn cả ổn luôn ấy.”Một nụ cười nở trên khuôn mặt tôi khi tôi nhìn chằm chằm xuống viên đá mờ dườngnhư chỉ sáng hơn trước một chút. “Nhờ Sylv, ta nghĩ rằng cuối cùng ta đãtìm ra cách để có thể kiểm soát aether bên trong mình.”

“Tuyệt dời ông mặt trời!Nhưng tôi cũng có một số tin tốt này,” Regis cười nói. “Tôi nghĩ rằng tôiđã tìm thấy lối trong tầng này roồi!”

Tôi nhét lại viên đá nhỏ vàotúi. “Không. Chúng ta vẫn chưa thể rời đi. “

“Gì? Tại sao?”Regis hoảng sợ. “Cậu bị thương ở hay gì à?”

“Không phải.”

Suy nghĩ của tôi quay trở lạicon rết khổng lồ và cách nó tạo ra một lớp bọc aether xung quanh mọi thứ mà nókhông thể tiêu hóa được. Theo Regis, cũng có một lớp aether khổng lồ xuất pháttừ hang động của nó.

Nếu suy nghĩ của tôi làđúng, thì thậm chí có phải mạo hiểm tính mạng này đi chăng nữa…

Không. Tôi đã quyết định rằngtôi cần phải mạo hiểm mạng sống của mình để vượt qua tất cả những thử thách màtôi sẽ phải đối mặt khi rời khỏi đây.

Tôi quay sang Regis và nói vớigiọng sắt đá. “Chúng ta sẽ đi giết con rết khổng lồ đó.”

[] [] []

#Darkie