The Beginning After The End (Ánh Sáng Nơi Cuối Con Đường)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 388

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 770

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 264

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1793

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 732

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8193

Chương 256

” 

Cơ thể tôi rùng lên khi tôilấy một hơi thật sâu. Nhìn xuống cơ thể của mình, tôi có thể hiểu rằng mọi ngườisẽ nhầm tôi với một tên quý tộc chưa đến 20 tuổi. Với không một vết sẹo hay bầmdập nào trên người, những múi cơ săn chắc chạy dọc trên cánh tay, ngực và chânnhư thể chúng được vẽ lên, thay vì là thành quả của tập luyện.

Một vầng hào quang tím nhạtbao bọc quanh tôi, càng phai dần khi càng nhiều aether bị phân tán ra khỏi cơthể. Tuy nhiên, sự khác biệt lớn nhất là thứ gì đó tôi có thể cảm nhận thay vìnhìn thấy.

Đó thực sự là một cảm giáckhác hoàn toàn khi tôi cường hóa cơ thể mình bằng mana… Thậm chí nó còn khác xalúc tôi mở khóa giai đoạn thứ ba của ý chí rồng trong trận chiến của mình vớiNico. Nguồn sức mạnh tuôn trào trong tôi không hề giống thứ sức mạnh được vaymượn hay cấy lên một cách nhân tạo – nó cảm giác như thể là sức mạnh của chínhtôi.

Tiến đến bức tường gần nhấttrong thánh địa, tôi nắm chặt bàn tay mình thành một nắm đấm. Mắt tôi thậm chíkhông thể theo kịp chính tay của tôi khi nó đập vào bức tường với một tiếng nổchói tai. 

Toàn bộ căn phòng rung lêntrong khi nước trong đài phun trào lên mặt đất. Dù chẳng có một vết nứt nào ởtrên tường, tôi vẫn cảm thấy mãn nguyện; tôi hiểu rằng lực từ cú đấm của mìnhcó thể dễ dàng đục thủng một lỗ trên cánh cổng sắt dày của Tường Thành.

Tôi nhìn xuống và nhận ra nhữngvết thương trên tay mình đang dần tự lành lại. Quay ra đằng sau, tôi thầm cảmơn xác của con chimera khổng lồ, thứ mà giờ đã chẳng còn gì ngoài một đốngxương khô khi mà năng lượng aether ràng buộc thể xác chúng lại với nhau đã bị hấpthụ.

“Ayy! Cậu cuối cùng trôngcũng giống đàn ông hơn một chút rồi đấy – ít nhất thì cũng được cái dáng,”Regis kêu lên, trong khi đang xem xét tôi.

“Và ngươi thì vẫn nhìn như mộtbãi mực lơ lửng,” tôi châm biếm, xua cậu ta đi.

Tôi đã nghĩ rằng tay mình sẽchỉ xuyên qua cậu ta như đã từng, nhưng lần này tôi đã cảm thấy một vài sự masát khi chạm vào.

“Uầy,” tôi nói, giật mình.

Regis nhướn lông mày với mộtbiểu cảm mà tôi cho rằng là dâm dục. “Cậu có cảm thấy cơ bắp của tôi không?”

Tôi chùi tay lên quần mình.“Ghê tởm quá.”

Regis cười to, xoay vun vúttrong không trung như thể cậu ta mới được bay lần đầu tiên.

Tôi lắc đầu. “Chúng ta nên rờiđi ngay. Ta có thể cảm nhận aether đang rời khỏi cơ thể mình từng giây và ta cầnchúng càng nhiều càng tốt nếu muốn giết hết bọn chimera.”

“Cũng đúng,” bạn đồng hành củatôi đáp lại đầy tự tin. “Chiến thôi nào.”

 

Hít một hơi thật sâu để bìnhtĩnh, tôi đẩy mở cánh cửa.

Cơ thể tôi căng lên và timnhư đập vào lồng ngực. Dù tâm trí tôi biết rằng mình có thể trên cơ nếu chống lạilũ chimera, nỗi sợ và những cơn đau đã khắc sâu vào cơ thể tôi.

“Lần thứ ba và chỗ này vẫnđáng sợ dù không có lũ chimera cố giết chúng ta,” Regis cằn nhằn.

Chúng tôi bước tiếp, cố gắngtìm ra điểm khác biệt so với lần trước tới đây. Tôi đã mong rằng con chimeradùng roi đã chết sẽ không ở đây, nhưng tượng của nó trông nguyên vẹn và thậmchí còn đáng sợ hơn những lần trước.

“Ta khá là tò mò về cách màhội đi trước chúng ta vượt qua,” tôi tự hỏi, đầu thì vẫn quay trái phải trongkhi đang quét môi trường xung quanh. “Ba người bọn họ phải mạnh đến mức nào?”

Regis nhún vai. “Hãy mong rằngchúng ta sẽ không bao giờ phải biết.”

Tôi hẳn là đã phải đến điểmkích hoạt bởi căn phòng đột nhiên rung lên.

Tuy nhiên, khác với hai lầntrước, cả hai lần đều có cảnh báo trước – còn lần này không có sự sụp đổ củacác bức tượng, lũ chimera không mất thời gian cạy mở nơi giam giữ chúng ra.

“Vậy là ta đã đúng,” tôi thởdài. “Chúng sẽ dần thoát ra nhanh hơn sau mỗi lần thử.”

Regis đảo mắt. “Tôi rất muốnvỗ tay để cảm thán phán đoán tuyệt vời của cậu nhưng – cậu biết đấy – tôi khôngcó tay.”

Lũ chimera ngay lập tức nhảyra khỏi bục của chúng và rít lên đồng thanh.

Tôi chuyển sang tư thế chiếnđấu, đôi mắt của tôi xác nhận vị trí và vũ khí của 12 con chimera đang đứngxung quanh chúng tôi.

Tôi tập trung vào 3 conchimera đang sử dụng vũ khí tầm xa: một cây cung, một khẩu shotgun và một đôi nỏ.

Sau khi chắc chắn rằng trứngcủa Sylvie dã kẹp chặt trong chiếc áo da của mình, tôi nhấn chân mạnh xuống đất,lao mình tới con chimera gần nhất.

“Ta biết sơ sơ thời gian bắncủa con chimera dùng shotgun. Hãy cản trở con dùng nỏ đi!” tôi ra lệnh trongghi đang ghim nắm đấm của mình vào con chimera dùng hai cây chùy làm từ sọ củamột con quái vật giống khỉ khổng lồ.

Con chimera bị đẩy lùi lạivài bước từ lực của đòn đánh và nó rít lên trong đau đớn, nhưng vẫn có thể vungmột cú đầy tuyệt vọng với một trong hai cây chùy của nó.

Tôi né và tung ra một cú đấmmóc thẳng vào khung xương sườn lộ liễu của nó. Nó chao đảo và rít lên một lần nữa,nhưng trước khi tôi có thể tận dụng vết thương của nó, một mũi tên đâm xuyênđùi tôi.

Nghiến răng vì đau, tôi đẩyngã con chimera cầm chùy và tập trung vào những con chimera khác đang lao nhanhđến.

Ghi nhớ vị trí của conchimera cầm shotgun và cung trong đầu. Tôi phóng nhanh đến con chimera tiếptheo.

Mội bước mà tôi đi, mỗi cúđánh mà tôi tung, tôi có thể cảm thấy càng nhiều aether mà tôi đã thu thập ngàycàng hao mòn dần. Dù tôi đã hấp thụ aether giữa trận từ nhiều chimera khácnhau, tôi đang tiêu thụ nhiều hơn lượng mà tôi có thể hấp thụ mà mới chỉ giếtđược có 3 con.

Sau khi đảm bảo rằng nhịp thởcủa mình đang ổn định và chuyển động không bị thừa thãi, tôi tập trung về phíatrước, sử dụng chiến thuật giống như trận trước. Tôi đã có thể khiến 2 conchimera tự giết lẫn nhau cho đến khi con chimera cầm shotgun chế ngự đồng bọn củanó bằng một tiếng kêu xung trận chói tai.

Trong khi đó, Regis tiếp tụcgây rối con chimera cầm nỏ. Dựa trên tốc độ nạp đạn của nó và sức mạnh mà mỗimũi tên xương mang theo, tôi đã đưa ra lựa chọn đúng khi lệnh cho Regis quấynhiễu nó.

Tuy nhiên, khi tôi càng giếtnhiều, một cảm giác khó chịu lan ra từ bụng tôi.

Cả hành lang chứa đầy nhữngmẩu đá từ các bức tượng đổ nát và những tảng đất được đào lên trong cuộc chiến.

Tôi có thể nhận ra rằng mìnhđã sử dụng hơn một nửa trữ lượng aether mà tôi thu thập được từ con chimera cầmroi, và những con còn lại thì mạnh hơn những con tôi đã giết.

“Chưa bao giờ là dễ dàng nhỉ,”tôi thì thầm, mắt tôi tập trung vào con chimera với những lưỡi dao răng cưathay cho tay.

Một ý tưởng khác bắt đầu đượchình thành khi sự chú ý của tôi chuyển từ con chimera cầm dao găm sang con cầmkiếm.

Sau khi né các mũi tên từcon chimera dùng cung và nhặt hai mũi tên lên, tôi khóa chặt tầm nhìn vào conđang cầm đôi dao găm.

Trước khi tấn công, tôi némmũi tên như một cái lao, khiến đầu của nó đâm sâu vào trong tay của con chimeracầm kiếm.

Với không một chút thời gianxa xỉ để nghỉ ngơi, tôi cúi xuống và luồn qua vô số đòn tấn công liên hoàn chémtừ con chimera dùng dao cao lêu nghêu.

Tuy nhiên, không giống vớicách mà Jasmine dường như khiêu vũ với con dao găm trong tay, kĩ thuật của conchimera này quá thô sơ và phụ thuộc vào tầm đánh dài với tốc độ và sức mạnhkinh khủng.

Bất cứ ai đã tạo ra những thứnày chắc hẳn đã yểm lên người chúng sức mạnh của một con quái mana cấp S, nhưngtrí thông minh và kĩ năng của chúng thì dưới mức trung bình.

Tôi tiếp tục nhảy múa ngoàitầm với của con chimera dùng dao, dẫn nó lanh quanh khi mà tôi bây giờ đã có thểdi chuyển nhanh đến mức có thể dễ dàng né những cú chém của nó. Tôi không thểkhiến chúng tự giết lẫn nhau khi con chimera cầm shotgun luôn giữ khoảng cáchvà thỉnh thoảng khai hỏa. Tuy nhiên, tôi có thể sử dụng những cú chém loạn xạ củacon chimera dùng dao để gây thương tích cho các con khác khi chúng cố giết tôi.

Càng trở nên điên cuồng từviệc không thể chạm vào tôi, con chimera dùng dao rít lên một tiếng, vung haicon dao găm của nó cho đến khi một cú chém qua đầu đầy tuyệt vọng đã cắm mộttrong hai lưỡi dao của nó sâu vào trong nền đất.

Cuối cùng cũng có một cơ hội,tôi nhảy lên, sử dụng tay nó như một bệ đỡ để với tới đầu nó và tung một cú đángang bẻ gãy cái tay đang bị kẹt.

Ngay lúc đó, con chimera cầmkiếm cũng đã thấy được cơ hội hoàn hảo để giết tôi bằng thanh đại kiếm của nó -dù cú đánh của nó cũng có thể đồng thời giết chết con chimera cầm dao.

Cơ hội đây rồi.

Ngay lập tức cầm lấy mũi têncòn lại mà tôi đã nhặt lúc trước, tôi phòng thủ trước đòn đánh qua đầu củathanh đại kiếm và chuyển hướng nó sang cái tay đã gãy của con cầm dao.

Tôi cảm thấy vai trái củatôi bị trật khớp do va chạm, nhưng nó đã thành công. Cây dao găm đã bị cắt gọnkhỏi phần tay còn lại của con chimera kia.

Con chimera cầm dao kêu lênđầy đau đớn, khiến con cầm kiếm mất tập trung đủ lâu để tôi kéo con dao bị cắtlìa khỏi mặt đất.

Cây dao găm trong tay tôinhìn giống một thay kiếm dài, nhưng cái cảm giác quen thuộc của việc có mộtthanh gươm trong tay tạo cho tôi cảm giác tự tin trở lại.

Cảm giác như bị nhục mạ bởiviệc tôi đang dùng một phần tay của nó như vũ khí của mình, con chimera cầm daophớt lờ những thương tích của nó và lao thẳng về phía tôi với tất cả ba chi cònlại.

Đẩy khớp bị trật vào lại vịtrí, tôi nắm lấy thanh kiếm mới của mình bằng cả hai tay và cười mỉm. “Cuốicùng cũng có một vũ khí xịn rồi.”

“Thôi ông im đi!” Regis gắt,tốc độ của cậu ta càng chậm đi trông thấy khi cậu ta tiếp tục quay quanh conchimera dùng cung đang điên tiết.

Tất cả tôi cần làm chỉ là bướcmột bước sang ngang để né nhát chém tuyệt vọng của chimera dùng dao và một cúxoay người để tránh mũi tên từ con dùng cung trước khi tôi vung thanh kiếm mới.Và với cú vung đó, cái đầu giống bọ của con chimera dùng dao lăn lóc trên mặt đất.

Cái vầng hào quang tím quanhthanh kiếm trong tay tôi lịm dần sau cú chém đó, báo hiệu cho tôi biết rằng vũkhí này sẽ không chịu được lâu.

Cắt lưỡi dao còn lại khỏitay của con chimera không đầu, tôi để nó gần mình trước khi bắt đầu cuộc thảmsát.

Đến lượt con chimera dùng kiếm,tôi cắt phăng chân của nó trước khi đâm thanh kiếm đang mòn dần vào họng.

Bốn giây nữa trước khi conshotgun nạp đạn xong.

Tôi lao qua một con chimeradùng thương và khiên vì tôi biết nó là một trong nhưng con mạnh hơn, và rồi tôigiương thanh kiếm của mình vào người bạn cũ.

Con chimera dùng roi rít lênmột tiếng đầy đau đớn khi tôi đâm thanh kiếm vào bụng nó và cắt một đường xuyênqua ngực.

Vứt thanh kiếm đã bắt đầu hưhại dần, tôi chạy tới chỗ của thanh còn lại, né vô số mũi tên. Nhắt lấy con daotrên mặt đất, tôi đã chuẩn bị lao tới con cung thủ trước khi một tiếng gầm longtrời lở đất dội lên từ đằng sau.

Tôi quay lại nhìn, chuẩn bịđể né hoặc đỡ bất cứ thứ gì đang đến – nhưng lại chẳng có gì cả. Đó chỉ là conchimera cầm shotgun đang kêu lên, nhưng nó không chĩa súng vào tôi. Nó đang đứngthẳng người với hai tay dang rộng.

Nó kêu lên một lần nữa, tohơn, và bẩy con chimera còn sống bắt đầu chạy lại chỗ của nó.

Kể cả con chimera dùng nỏcũng phớt lờ Regis và lao nhanh về phía tiếng kêu của thủ lĩnh của nó, điều đóđã khiến chúng tôi bối rối và cảnh giác.

“Cái quỷ tha ma bắt gì nữađây vậy trời.” Regis hằn học, giờ đang bay ở cạnh tôi.

Từng tế bào trong cơ thể tôigào thét để tôi quay đầu và chạy. Đáng buồn thay, con cầm shotgun lại đang đứngtrước cửa vào thánh địa và lũ còn lại thì sắp tập hợp lại với nhau.

Xoay người, tôi chạy thục mạngđến cánh cửa bằng kim loại dẫn đến tầng tiếp theo của hầm ngục và kéo mạnh taycầm khắc cổ tự rune.

Nó không hề nhúc nhích.

Thầm chửi, tôi quét qua mọiinch của cánh cửa, cố gắng tìm một vài cổ tự chứa aether quen thuộc mà tôi cóthể thay đổi giống như cửa ở điện thần.

“Uhh…Arthur?”

“Cái gì?” tôi gắt, măt tôi đảotrái sang phải, cố để tìm thấy một thứ gì đó có thể khiến cho cửa mở.

“Bọn chúng…đang chồng lênnhau,” Regis nói.

Dù thâm tâm đang gào thét rằngtôi nên tập trung vào việc thoát ra khỏi đây, tôi không thể cưỡng lại và nhìnra đằng sau.

Mắt tôi mở to và tràn đầy sựkinh hoàng bởi cảnh tượng trước mắt.

Lũ chimera không chỉ đơn giảnlà xếp chồng lên nhau. Với thị lực được tăng cường của mình, tôi có thể nhìn thấyrõ lũ chimera đang tiêu hóa lẫn nhau. 

“Thật ghê tởm,” Regis lẩm bẩm,hai mắt mở to. “Có thể chúng sẽ tự giết lẫn nhau như thế.”

“Ta không nghĩ thế.” Lượngaether bao bọc cơ thể chúng càng dày hơn khi chúng tiếp tục hoòa lẫn vào nhautrong một bãi toàn thịt và xương.

Tôi quay sang cánh cửa,không muốn ở quanh để chờ thứ đó xong việc. Tuy nhiên, cánh cửa không nhúcnhích và khác với cánh cửa dẫn tới thánh địa, không có một cổ tự rune nào màtôi có thể giải mã.

Tôi đập tay vào cánh cửatrong cơn giận dữ trước khi quay lại, đối diện với con quái vật mà tôi có thể sẽphải giết.

May mắn thay, bọn chúng vẫnđang trong bất cứ quá trình gì gì đó.

Nhặt lấy con dao bên cạnh,tôi phóng thẳng về phía đống chimera. Nếu tôi không thể chạy khỏi chúng, tôi sẽphải thử và cố gây nhiều sát thương nhất có thể trước khi chúng thành hình.

Tôi vung và đâm con dao lớnvào những nơi mà aether tập trung nhiều nhất nhưng ngoài vài tiếng kêu và co giậtngắn, lũ chimera vẫn tiếp tục ngấu nghiến lẫn nhau. “Thôi nào. Tụi mày chếtluôn đi được không!”

Đột nhiên, một cơn lạnh chạydọc sống lưng tôi khi một đôi mắt đỏ ngàu xuất hiện.

Giây tiếp theo, một vụ nổmàu tím bùng lên từ cơ thể của lũ chimera và va vào tôi như một bức tường bằngchì.

Dư chấn lan ra, tung cả tôivà Regis lên không trung. Với chút tỉnh táo còn lại, tôi cố định mình vào mặt đất,nắm lấy một trong những cái gờ được tạo ra bởi lũ chimera để ngăn bản thân khỏilăn đi.

Regis trôi về phía tôi.“Chà, cũng đau vkl đấy.”

Tôi cau mày “Thứ đó cũng gâysát thương với ngươi ư?”

Không tốt chút nào.

Não tôi quay như chongchóng, cố gắng tạo ra một kế hoạch để tiêu diệt cái đống thịt và xương khi mộttiếng kêu lở đất khác vang lên. Tôi nhìn lên, lo sợ bởi thứ mà tôi có thể nhìnthấy lần này.

Và nó còn tệ hơn tôi tưởng.

Cũng giống như những trò bắnsúng cũ mà tôi đã chơi cùng Nico và Cecilia trong kiếp trước ở khu điện tử bỏhoang, lũ sinh vật đã hợp nhất thành trùm cuối cùng.

Cái thứ tạo vật của địa ngụcnày cao cả chục mét. Có ba đầu sáu chân chĩa ra từ thân dưới méo mó biến dị kia.

Trong khi nó chỉ có hai tay,một tay thì là sự kết hợp của shotgun và nỏ chĩa ra từ cánh tay. Cái tay còn lạilà sự kết hợp giữa roi mây với lưỡi liềm ngay cuối roi, thứ kêu lên khi nó bịkéo lên trên mặt đất khi con quái vật đó lao về phía chúng tôi.

Ý nghĩa lùa nó ra khỏi cánhcửa và chạy lại vào trong thánh địa lóe lên trong đầu, nhưng tôi sợ việc phải đốimắt với con quái vật này thêm lần nữa.

Bỏ qua những ý nghĩ không cầnthiết – như là tiếng Regis đang cầu xin chúng tôi quay trở lại thánh địa – tôinắm chặt lấy cán bằng xương của con dao găm và lao về phía trước.

Con chimera hợp thể phản ứngbằng việc giương nòng súng của nó về phía tôi. Tôi có thể thấy nó nạp đạn và lượngaether tụ tập trước họng súng dày đặc đến mức có thể nhìn thấy được bằng mắtthường.

Đợi đến gần phút cuối, tôi đổihướng vừa kịp lúc để nhìn thấy hai mũi tên được phóng ra, bao bọc bởi aether côđặc.

Thứ tôi đã không ngờ được,là lực từ cú tấn công của con quái vật đó tương đương với một quả tên lửa.

Cả khu vực nổ tung trong mộtvụ nổ màu tím ngắt, cùng với những mẩu vụn của sàn nhà bị phá hủy. Kể cả khi cútấn công đó đã trượt mục tiêu, riêng dư chấn thôi cũng đã ép chặt tôi vào tườngcủa hành lang.

Tôi cảm nhận được một vàikhung xương sườn bị vỡ và tầm nhìn lòe đi trong giây lát khi não tôi suýt ngấtđi.

Regis lơ lửng phía trướctôi, biểu cảm của cậu ta khá nghiêm trọng, nhưng tôi không thể nghe thấy giọngcủa cậu ta qua tiếng ù trong tai mình.

Mắt tôi lại tập trung vàocon chimera hợp thể, sợ việc rời mắt khỏi nó lâu hơn nữa thì tôi sẽ chết chắc.Nhặt lấy con dao bị rơi cách mét, tôi lao lên, cố gắng chú ý đến dòng chảy củaaether quanh cơ thể nó.

Tôi biết là sẽ tốn khá nhiềuthời gian để con quái vật có thể tung ra cú tấn công như vừa rồi, bởi vì tay cầmsúng của nó treo tòn ten trong khi aether quanh nó đã tan biến thành một lànkhói tím. Tôi cần phải đảm bảo rằng nó sẽ không thể bắn thêm một lần nào nữa.

Vấn đề duy nhất là nó khôngchỉ có mỗi súng. Con quái vật quăng dây xích gắn lưỡi hái nhanh đến mức xé toạtkhông khí đằng sau nó.

Càng gần, tôi càng cảm thấy độnguy hiểm của việc bị chém nát người bởi lưỡi hái đó, nhưng tôi tiếp tục cuộc tấncông.

Tôi buộc phải duy trì một tốcđộ vượt xa người thường. Đến tôi cũng ngạc nhiên khi tôi bước ngang và xoay ngườivừa đủ kịp để né cái vũ khí có khả năng chém sắt như chém bùn. Mắt tôi đảo liêntục, đọc trước hướng của lưỡi hái dựa trên chuyển động nhỏ nhất của con chimerahợp thể.

Dòng chảy aether ở quanh tayroi và chân của nó giống nhau đến một mức kì lạ, điều đó giúp tôi có thể tận dụngđược kiến thức về đọc dòng chảy mana của mình. Với cơ thể được cường hóa, kinhnghiệm và phản xạ kinh người, tôi đã có thể cắt đứt hai trong số sáu cái chân củanó trước khi súng của con quái vật hoàn toàn được nạp.

Bây giờ hoặc không bao giờ,tôi quyết tâm, né thêm một cú chém nữa từ lưỡi hái ở cuối dây xích.

Tôi bước tới, quay lưỡi daolên và chuẩn bị chém trước khi cái bóng xám của tay roi của con quái vật vụtqua tôi.

Suýt soát rút được tay tráicủa mình lại, tôi nhìn con dao và cái tay tôi đang cầm nó rơi xuống nền đấttrong một vũng máu.

“Arthur!” tiếng kêu củaRegis kéo tôi ra khỏi sự xao lãng nhất thời và tôi ngay lập tức lăn lên trướcvà nhắt lấy con dao từ cái tay bị cắt lìa và tấn công tiếp. 

Con chimera rít lên trongđau đớn khi aether phun ra từ cái tay bị cắt lìa cùng với một phần vai của nó.

“Ăn miếng trả miếng,” tôi lẩmnhẩm đầy nghiệt ngã khi tôi cúi xuống và hấp thụ aether đang bị rò rỉ từ cáitay bị đứt của con chimera.

Sức mạnh tuôn trào trong tôivà mặc dù chỉ là cảm giác nhất thời, lượng aether đó cũng đủ để tôi thử một chiêumà tôi học từ việc quan sát được từ chính con chimera.

“Regis, vào trong tay ta,”tôi ra lệnh.

Bạn đồng hành của tôi, mặcdù hơi lo lắng, bay vào tay tôi và lần này, tôi có thể cảm thấy aether đang cuộnlại trong nắm đấm của mình.

Tôi biết rằng aether khôngthể bị chi phối hay ra lệnh mà chỉ có thể “tác động” lên nó – như những gì TộcIndrath đã nói. Nhưng nếu như có một cách để buộc nó phải hành động theo ý muốn- khiến nó phải tuân theo ý chí của tôi thì sao? 

Tôi rượt theo con chimera dịdạng khi nó đang cố hình thành một cánh tay khác từ những xác chimera khác nằmtrên mặt đất.

Tôi để aether trong cơ thểmình tụ lại trong nắm đấm của mình, nơi mà Regis nhập vào, tập trung vào cảmgiác ấy – ghi nhớ nó.

Khi càng nhiều aether cô đặctrong tay trái của tôi, một lớp đen mỏng bọc quanh tay tôi như chiếc găng tay bằngkhói.

Tôi cảm thấy tốc độ của mìnhchậm dần khi aether trong cơ thể mỗi lúc một chảy vào tay mình. 

‘Tôi cảm thấy như sắp nổtung đây này. Chính xác thì cậu có ý tưởng gì thế?’ Regis nói, giọng cậu tavang vọng trong đầu tôi.

“Cố giữ nó lại cho đến khi tara hiệu,” tôi nói qua hàm răng cắn chặt. Có cảm giác như thể tôi đang đi vàovũng bùn khi chính cơ thể đang chống đối lại tôi, nhưng tôi đã tới gần tới chỗcon chimera.

Hai cái đầu còn lại của nócũng quay lại nhìn tôi, nhưng thay vì sử dụng roi gắn liềm để tấn công tôi thìnó trông có vẻ cảnh giác.

Cả 6 mắt của nó tập trungvào cánh tay còn lại của tôi.

Sắp tới rồi!

Tay tôi cảm giác như thể bịkẹp chặt bởi hai tảng đá khi ngày càng nhiều aether tập trung bên trong nó,nhưng trước khi tôi có thể tiến vào tầm đánh hiệu quả, căn phòng rung lên và nhữngngọn đuốc bắt đầu nhấp nháy.

Tôi có thể cảm thấy aethertrong không gian rung lên khi một vầng hào quang nhạt tỏa ra từ chỗ con chimera- sáu mắt của nó đều đang sáng tím.

Nó đang sử dụng aether trongcơ thể nó và trong không khí để phát ra sát khí aether.

Có vẻ như thần may mắn đangmỉm cười với tôi. Có thể là bởi cơ thể này, hoặc vì sức mạnh tinh thần tôi cóđược từ việc sống hai kiếp, mà sát khí aether của con quái chẳng ảnh hưởng nhiềuđến tôi.

Bỏ qua cơn đau dữ đội từ phầncòn lại của cánh tay bị cắt lìa, tôi lao lên phía trước.

Con chimera rít lên điên cuồngvà bắt đầu vung cái roi của nó loạn xạ.

Tập trung vào dòng chảy củaaether để phán đoán hướng tấn công của nó, tôi né thêm một lần cuối và nhảylên.

“NGAY BÂY GIỜ!” Tôi hét lên,thậm chí không thể vung tay.

Nắm đấm bọc aether của tôiđáp ngay dưới ba cái đầu của nó khi một vụ nổ đen và tím bùng lên từ đòn tấncông của tôi.

Cảm giác như thể từng chút sứclực đã rời khỏi cơ thể tôi hoàn toàn, tôi nằm dài trên mặt đất, cạnh những gìcòn lại của con chimera hợp thể.

Hai mí mắt tôi trở nên nặnghơn khi tôi chìm dần vào bóng tối của giấc ngủ trước khi một tiếng kêu lớn đánhthức tôi dậy.

“Hah! Đm nhé, tôi là một vũkhí xịn cmn xò đấy nha!” Regis bay lượn trong sự vui sướng.

Bất chấp tình huống cận kềcái chết chúng tôi vừa trải qua và việc tôi đã mất một cánh tay, tôi không thể nhịnđược và phá lên cười to.

Cố gắng nhấc mình dậy, tôikiểm tra xác của con chimera hợp thể, tôi không thể phân biệt được aether tôi vừasử dụng là của nhánh không gian hay nhánh sự sống, nhưng tôi đã có thể tạo ra mộtlỗ hổng trên ngực của nó, làm tan biến phần lớn đầu của nó.

“Làm tốt lắm,” tôi nói với bạnđồng hành của mình trước khi nghe được tiếng “cách” nhẹ từ cánh cửa dẫn sangcăn phòng khác.

“Vậy thì, anh chàng đẹptrai, cậu có muốn hấp thụ cục xương này và di chuyển sang phòng khác chứ ?”Regis hỏi tôi với lòng tự tin mới.

“Cũng không hẳn,” tôi đáp,bước chập chững tới xác của con chimera. 

“Ngươi nói là kể cả asuracũng có lõi mana để duy trì và cung cấp năng lượng cho cơ thể phải không?”

“Ừ?” Regis nghiêng đầu.“Nhưng lõi mana của cậu đã bị vỡ rồi.”

 

“Đúng.” tôi quay lại nhìn cậuta, hình ảnh của những con chimera bao bọc bởi màu tím hiện qua tâm trí tôi. “Vậychuyện gì sẽ xảy ra nếu như ta cố tạo một lõi aether?”

[] [] []