The Beginning After The End (Ánh Sáng Nơi Cuối Con Đường)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 367

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 714

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 252

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1650

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 664

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 7446

Chương 255

” 

Tôi ngã nhào về phía trước,gục mạnh xuống sàn đá cẩm thạch lạnh giá của thánh địa khi một vũng máu đỏ thẫmbắt đầu lan ra xung quanh tôi.

Cố gắng chống lại cơn tê liệtđang đe dọa xé toạc ý thức của tôi, tôi bò ra khỏi cửa, cố gắng tránh xa nhữngthứ quái dị đó càng xa càng tốt.

“Arthur,” Regis lẩm bẩm, giọngnhẹ nhàng.

Với vô số vết thương như vôvàn mũi kim nóng hổi đâm xuyên qua cơ thể và tâm trí, tôi tập trung vào việc cốgắng sống sót.

Với bàn tay đang run rẩy,tôi nắm chặt trục của một trong những mũi tên bằng xương ở sau lưng mình.

Tôi cố kìm lại tiếng hét khinước mắt lăn dài trên mặt tôi. Không có mana để bảo vệ cơ thể của tôi và lượng adrenalineđể giảm đau, thậm chí chạm vào mũi tên cũng khiến lưng tôi phải chịu đau đớn tộtcùng.

Phát ra một tiếng hét đau đớn,tôi bẻ gãy trục cung tên. Một cơn đau buồn nôn bao trùm tôi và tôi ọe ra hết mặtđất. Vì không có gì trong bụng, tôi chỉ ói ra dịch và axit trong dạ dày cho đếnkhi tất cả những gì tôi có thể làm là hít thở lấy thở để.

Phải mất vài phút để cơ thểtôi bình tĩnh trở lại—thành thật mà nói, có thể lâu hơn bởi vì tôi xỉu lên xỉuxuống vài lần giữa chừng. Nhăn nhó chút sức lực còn lại, tôi đưa chiếc xươnglên miệng.

“Ê, đừng nói cậu định — ồ, tấtcmn nhiên là cậu sẽ định làm thế rồi.”

Regis nhìn tôi như nhìn thúlạ, nhưng tôi không quan tâm. Lớp aura aetheric kia là nguồn dinh dưỡng thuầntúy cho tôi, và tôi đã cảm thấy sức mạnh đang dần trở lại trong cơ thể mình.

Tôi bẻ chiếc trục còn lại nằmở bên hông mình, cố gắng giữ mình không nôn thêm lần nữa. Tôi cũng tiêu thụtinh chất aetheric từ nó, rồi tôi nghĩ đến việc làm cách nào để thoát khỏi đâybây giờ khi tôi chỉ còn có một chân.

Một vũng màu đỏ thẫm lan rabên dưới tôi bắt đầu khô lại, một dấu hiệu tốt cho thấy tôi không còn chảy máunữa.

Sau khi tiêu thụ hết hai mũitên, tôi lê lết bản thân mình đến đài phun nước. Uống một ngụm nước lạnh trongkhi cơ thể mềm nhũn ra và mí mắt trở nên nặng nề hơn, tôi dựa lưng vào thànhbên của đài phun nước bằng đá cẩm thạch và để bóng tối bao trùm lấy mình.

***

Tôi choàng tỉnh giấc khỏi giấcngủ trong một cơn ho như thể tôi đang chết đuối vậy. Tôi ôm chặt ngực, thở hổnhển khi vết thương trên lưng bỏng rát hơn.

Đột nhiên, Regis bắn ra khỏingực tôi.

“Ngươi đã làm cái quáigì thế?” Tôi hỏi, kiểm soát hơi thở của mình.

“Tôi thề đó không phải là lỗicủa tôi tôi. Ừ thì, có lẽ đó đúng là lỗi của tôi một chút chút,” Regis trả lờivới vẻ mặt tội lỗi.

Tôi bắn cho cậu ta một cáilườm khiến cậu ta phải lùi lại vài bước. “Tôi sẽ cho cậu biết những gì tôiphát hiện ra khi cậu đang ngủ, nhưng trước tiên, hãy kiểm tra cơ thể của mìnhtrước đi!”

Bối rối, tôi nhìn xuống, chuẩnbị tinh thần cho điều tồi tệ nhất. Tôi đã bị bắn ba phát vào lưng và một phátvào chân trái trước khi chính chân đó bị bắn nổ tung bởi một khẩu shotgun mà nhưthể vũ khí do chính Satan cầm vậy.

Tuy nhiên, khi ánh mắt củatôi chuyển đến chân, tôi không thể ngưng há to miệng. Nó vẫn còn đây, chân tráicủa tôi – từ đùi trở xuống vẫn hoàn toàn nguyên vẹn và không một vết trầy xướcnào hết. Tôi chạm vào, véo và véo chân để chắc chắn rằng nó là thật, để chắc chắnrằng nó đúng thật là chân của tôi.

“Hơi bị xịn ha! Cậu giống hệtmột con sao biển hoặc con nhện kỳ ​​lạ nào đó vậy,” Regis hào hứng nói.

Tôi bật cười, không thể kìmchế được sự nhẹ nhõm của mình. “Bộ ngươi không thể nghĩ ra một loài vậtnào đó tốt hơn để so sánh với ta à?”

“Ừ thì, tôi định nói thằn lằnnhưng chúng chỉ có thể mọc lại đuôi và về mặt kỹ thuật thì—”

“Rồi rồi, ta hiểu rồi,” tôicười khúc khích trước khi nghiên cứu kỹ hơn cái chân của mình. “Ta từng được chữalành một vài vết trầy xước và các loại vết thương đục thủng lỗ trên người,nhưng chân trái của ta bắn cho nổ tung hoàn toàn cơ mà? Ngươi có biết làm thếnào mà ta lại có thể làm được điều này không?”

“Thì tôi đang chuẩn bị nói đếnđó này,” Regis bắt đầu. “Tôi không biết làm thế nào mà cậu nảy ra ý tưởng ăn đốngaether có trên vật đó, nhưng điều đó đã cứu mạng cậu — không, còn hơn cả việc cứucậu.”

“Ý ngươi là sao?”

“Cơ thể của cậu lúc nàykhông còn là con người hay asura nữa. Mà là một cái gì đó ở giữa giữa vì thuậtaether cuối cùng mà Sylvie sử dụng. Vấn đề duy nhất sau khi cậu thức dậy chínhlà lõi mana của cậu bị hư hỏng ngoài mức sửa chữa. Không giống như các chủng tộchạ đẳng kia, không có một lõi mana bình thường và mạnh mẽ, cậu sẽ không thể duytrì cái cơ thể này.”

“Cái quái gì cơ? Vô lý. Làmthế nào mà cơ thể của chính ta lại không có khả năng duy trì… cơ thể của ta được?”Tôi hỏi.

“Thử nghĩ về lý do tại saoasuras lại có sức mạnh bẩm sinh như vậy đi, đó là bởi vì không giống như chủngtộc hạ đẳng, cơ thể của họ phụ thuộc vào mana để hoạt động. Kể từ thời điểm cácasuras được sinh ra, lõi mana của họ liên tục vận hành để duy trì mạng sống củahọ. Nếu lõi mana của họ bị vỡ, toàn bộ cơ thể của họ sẽ từ từ mà sụp đổ.”

Tôi nhăn mặt. “Được rồi,vậy là do ta không có lõi mana, nên cơ thể ta đang dần ngừng hoạt động ư?”

Regis giải thích: “Đó là,cho đến khi cậu bắt đầu ăn ngấu nghiến aether từ những con quái vật đó như mộtcon thây ma chết đói,” Regis giải thích. “Sau đó, cơ thể cậu bắt đầu tựduy trì tốt hơn một chút.”

Tôi nhìn xuống bàn tay vàbàn chân của mình, ngạc nhiên thấy cơ thể này khác biệt như thế nào so với cơthể cũ của tôi. Không chỉ hình dáng bên ngoài của tôi đã thay đổi.

“Và thú vị hơn nữa là… hãynhớ lúc cậu nói, ‘ Regis, chui vào tay ta!’ không?” Regis nhại lại giống hệt giọngtôi một cách khó chịu. “Chà, cậu tưởng rằng rằng đống aether mà cậu sử dụng đượclà từ tôi, phải không? Thực ra đó chính là aether mà cậu có sẵn bên trong cơ thểmình đó. Vì một lý do nào đó, khi tôi chui vào tay cậu, tất cả aether cậu đãtiêu thụ đều đã được rải khắp cơ thể của cậu – rồi chúng đến với tôi. ”

“Thật thú vị… khoan đã, vậyđiều đó có nghĩa là, về cơ bản, ngươi có thể hút aether ra khỏi cơ thể ta và sửdụng nó cho chính mình á?” Tôi hỏi, nghi ngờ.

“Cũng có thể,” Regis trả lờitrước khi vội vàng tiếp tục. “Nhưng tôi đã không làm thế! Ừ thì… có thể là có mộtchút, nhưng chỉ một lần khi tôi biết rằng tính mạng của cậu không hề gặp nguyhiểm! Mà tôi đã vào bên trong chân của cậu và đảm bảo rằng tất cả các aether cậucòn lại trong cơ thể đều tập trung vào việc tái tạo lại cái chân. Đó là lý do tạisao chân của cậu có hình dạng hoàn hảo trong khi các vết thương ở lưng vẫn chưalành hẳn.”

Tôi thở dài, mệt mỏi bởicách người bạn đồng hành của tôi cố gắng lươn lẹo với tôi.

“Nghe này, ta có đi qua cáicửa đó để kích hoạt giới hạn khoảng cách trong ngươi và khiến ngươi phải đau đớntột cùng. Vãi, cho ta vài giờ đi, và ta sẽ nghĩ ra nhiều cách sáng tạo hơn đểtrừng phạt cái thói lươn lẹo kia, nhưng ta không nghĩ rằng gây khó dễ cho ngươisẽ giúp chúng ta thoát khỏi nơi này.”

Regis trố mắt khi nghĩ đếnđiều đó, rồi cậu ta gật đầu lia lịa.

“Vì vậy, ngươi nói rằngaether mà ta tiêu thụ sẽ được lan truyền khắp cơ thể ta, nó sẽ bổ sung chấtdinh dưỡng và cường hóa cơ thể ta một cách tạm thời cho đến khi sử dụng hếtaether, đúng không?” Tôi hỏi.

“Đúng vậy. Qua những gì tôi tìmhiểu được thì aether cố gắng giữ cho cơ thể cậu ở trạng thái tối ưu nên nó sẽưu tiên phục hồi vết thương trước, đó có thể là lý do tại sao cậu không cảm thấybản thân mạnh hơn là bao.”

“Tốt. Và tôi đoán rằng nếu ngươitiêu thụ Aether trong cơ thể ta, ngươi cũng sẽ trở nên mạnh mẽ hơn theo cáchnày hoặc cách khác hử?”

“Đúng là thế, mà cậu không đểý à?”

Tôi nhướng mày. “Để ýgì?”

“Sừng của tôi! Chúng đã caohơn cỡ một phần tám inch!” (Darkie:0,3 cm…)

Tôi nhìn chằm chằm vào cậuta chết lặng cho đến khi cậu ta ho khan.

“Dù sao thì… cậu vừa nói tớiđâu rồi nhỉ, thưa chủ nhân xinh đẹp của tôi?”

Tôi chỉ vào cánh cửa kim loạicách đó vài bước chân. “Chúng ta sẽ quay trở lại đó và cố gắng thu thập càngnhiều tinh chất aetheric càng tốt từ các mũi tên hoặc từ chính các con chimerađó và quay trở lại đây.”

Đôi mắt của Regis mở to“Nghiêm túc luôn hả? Thu thập cho đến khi nào? ”

“Cho đến khi ta đủ mạnh đểgiết tất cả chúng nó,” tôi nói một cách hiển nhiên.

Băng qua cửa và đi đến điểmkích hoạt ở hành lang không dễ dàng hơn lần vào lần thứ hai. Thực tế là chúngtôi biết rõ chuyện gì sắp xảy ra thực sự chỉ làm cho tình hình thêm tệ hơn,nhưng lần này cơ thể tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn và khỏe hơn một chút, vả lại tôicũng biết mình nên mong chờ gì.

Với một tiếng ầm ầm và tiếngnổ của những tảng tượng đá, con chimera cầm cung chui ra khỏi bức tượng của nótrước – hệt như lần trước.

Tôi ngay lấp chạy nước rúttrở lại cánh cửa dẫn đến thánh địa. Tôi không thể để bản thân mình bị bao vây lầnnày.

Mục tiêu rất đơn giản. Tiêuthụ càng nhiều aether từ các con chimeras mà tôi có thể hạ được trong khi chịuít thương tích nhất có thể. Tôi càng gặp ít chấn thương, thì lượng ather mà tôitiêu thụ sẽ giúp tăng cường sức mạnh cho Regis và cơ thể của chính tôi.

“Mà,” Regis bắt đầu nói khichúng tôi tiếp tục chạy trở lại trong khi nhiều bức tượng đá bắt đầu vỡ vụn ra.”Chúng ta sẽ chia aether 50/50 chứ nhỉ?”

“Làm gì có chuyện ngồi mátăn bát vàng thế,” tôi chế giễu. “80/20 sau khi vết thương của ta đã đượcchữa lành.”

Regis tặc lưỡi… hoặc tạo ramột âm thanh giống với vậy. “Keo kiệt bủn xỉn vãi.”

“Có lẽ nếu ngươi trở thành mộtloại vũ khí thực sự nào đó sau khi mạnh hơn thì ta sẽ nghĩ đến việc tăng thêmcho ngươi,” tôi trả lời, ngoái lại nhìn qua vai.

Hai chúng tôi tách ra khi conchimera nhảy ra khỏi bục của nó và hạ cánh với một tiếng ầm lớn. Khóa đôi mắt lấplánh của nó vào tôi, nó mở cái hàm đầy răng nhọn và phát ra tiếng rên la quái dịkhiến tôi ớn lạnh sống lưng.

Cố gắng giữ thăng bằng và dichuyển nhanh hơn trong cái cơ thể này còn kiểm soát hơn so với khi tôi còn là mộtđứa trẻ.

Tuy nhiên, lần này tôi đã xoaysở quay trở lại đủ gần cửa dẫn đến thánh địa mà không bị vấp. Quay người lại đểđối mặt với con chimera, tôi nhìn chằm chằm vào nó khi nó xé toạc một trong nhữngđốt sống có gai của nó và gắn vào cây cung xương.

Con chimera tung đòn tấncông, bắn mũi tên xương lao vun vút xé toạc không khí với tiếng rít cao điếctai.

Tôi lăn ra khỏi đường cung,không tự tin bản thân mình có đủ khả năng đợi nó lại gần rồi mới né. Khi mũitên bắn vào tường, toàn bộ căn phòng rung lên, và tôi chưa kịp tập trung lạithì con chimera đã chuẩn bị sẵn hai mũi tên khác để bắn bằng cung của nó.

Tôi tưởng lần trước nó đâucó làm như thế này đâu.

Rất may, Regis đã đến chỗ conchimera kịp lúc và đang múa máy xung quanh mặt của nó một cách điên cuồng.

Các mũi tên bị trượt khỏi điểmđánh dấu của chúng, cho phép tôi có chút thời gian để bắn ra các trục của mũi tênkhỏi bức tường đá. Tôi đã để dành một mũi tên cho sau này và tiêu thụ hết tinhchất aetheric của mũi còn lại.

Mọi thứ dường như ít nhiềudiễn ra theo đúng kế hoạch trong vài phút đầu tiên cho đến khi con chimera thứhai thoát ra. Sau đó là thứ ba và thứ tư… và thứ năm.

“Lần này bọn chúng thoát ranhanh hơn lần trước!” Regis gầm lên, vẫn cầm chân con sử dụng cung tên.

Thầm nguyền rủa, ánh mắt tôilướt qua giữa ba con chimera đang chạy về phía tôi như những con súc vật điên dạibiết cầm vũ khí và lối vào thánh địa.

Tôi đã chôn vùi sự cám dỗ vềviệc sớm rời khỏi đây. Tôi không hề bị thương, và tôi đã hấp thụ được một chútaether, nhưng chỉ nhiêu đó thôi là chưa đủ. Kế hoạch ban đầu của tôi là gom mộtvài mũi tên từ con chimera cầm cung để từ từ mạnh hơn theo thời gian đã tanthành mây khói, bây giờ có khả năng cao là các con chimera sẽ trở nên nhanh hơnvà mạnh hơn mỗi lần tôi chùn bước.

Tôi không đủ sức để đánh bạichúng ở lần này, và tôi cần phải mạnh hơn rất nhiều cho lần tiếp theo nếu khôngthì tôi sẽ không có chút hy vọng vượt qua tầng này, chứ đừng nói đến toàn bộ hầmngục này.

Con chimera cầm một cây roilàm từ xương sống của một con rắn lớn nào đó tới chỗ tôi trước. Vũ khí của nó mờđi trong một loạt các cú quất, hất và tấn công, mỗi đòn đó đều đập nát mặt đất.

Bản năng chiến đấu cứng rắnvà kiến ​​thức tham chiến hàng chục năm bù cho sức mạnh và khả năng kiểm soátít ỏi mà tôi có được trên cơ thể này. Tôi cúi xuống, lăn và len qua chiếc roicó gai, nhưng tôi chỉ kịp bám lấy nó ngay cả trước khi hai con chimera kia đếnđược chỗ chúng tôi.

Căn phòng nhanh chóng chìmtrong hỗn loạn khi Regis cố gắng hết sức để khiến con chimera cầm cung và súng shotgunbận bịu trong khi tôi đối phó với những con còn lại.

Tôi bám vào con chimerasngay khi các đòn đánh của chúng hụt tôi, và vũ khí của chúng bị mắc kẹt dưới đấtdo sức mạnh khủng bố từ các tấn công của chúng, rồi tôi tiêu thụ tinh chấtaetheric của chúng để phục hồi các vết thương tích tụ trong suốt trò chơi rượtbắt này.

Cứ thỉnh thoảng như vậy, cănphòng lại trở nên ầm ĩ sau khi con cầm súng shotgun khai hỏa vào đâu đó. Rấtmay là Regis đã làm tốt nhiệm vụ của mình.

“Coi chừng!” Regisđột ngột la lên.

Ánh mắt của tôi ngay lập tứcliếc qua con chimera cầm cung và sẵn sàng phóng ba mũi tên trước khi tôi quayngười lại và lao về phía con chimera cầm kiếm.

Tôi tránh được cú vung kiếm,vừa kịp nghe thấy tiếng vút chết người của những mũi tên. Theo đà của cú vung,tôi nắm chặt cánh tay của con chimera cầm kiếm và hất con chimera về phía bamũi tên đang lao đến.

Lực khủng bố của các mũi têncắm xuyên qua con chimera cầm kiếm và hất văng tôi ra khỏi chân nó, khiến tôingã nhào về sau trong khi con chimera cầm kiếm thì ngã vào con chimera cầm roi.

Tôi phấn khích nhìn conchimera quằn quại trong đau đớn, nhưng ngay khi một tia hy vọng chỉ mới le lóitrong tôi thì nó liền vụt tắt khi con chimera cầm giáo lao vào đâm tôi.

Suýt soát đỡ được đòn đó bằngcánh tay của mình, tôi thở hắt ra như thể không khí bị đẩy ra khỏi phổi.

“Arthur!” Tôi nghethấy tiếng Regis hét lên khi bay trở lại và đập vào tường một lực mạnh đến nỗitôi cảm thấy không chỉ có mỗi tường là nứt ra ở phía sau.

Tôi ngã quỵ xuống sàn, máu chảybên dưới còn nhanh hơn cả lần tôi bị mất một chân.

Cả hai cánh tay của tôi đã bịgãy vì đỡ cú đánh và ý thức của tôi ngày càng mờ nhạt hơn.

Chuẩn bị tinh thần, tôi dùngrăng cạy mũi tên gãy mà tôi đã lấy được và bắt đầu nuốt tinh chất aetheric.

Cánh tay phải của tôi đã bịgãy nát đến mức không thể sử dụng được, nhưng bây giờ tôi đã có thể cử độngcánh tay trái của mình. Với sức mạnh từ từ trở lại, tôi cố gắng kéo lê bản thânmình khỏi sàn.

Căn phòng kia chỉ cách tôivài bước chân và cảm giác muốn quay trở lại ngày càng mạnh mẽ hơn. Tôi cân nhắccác lựa chọn của mình, cố gắng tìm ra giải pháp tốt nhất để tôi sống sót thì mộttiếng gầm rú dữ dội thu hút sự chú ý của tôi.

Chimera cầm kiếm và chimeracầm cung đang đánh… lẫn nhau.

Con chimera cầm roi và cầmgiáo nhận ra rằng tôi vẫn còn sống và lao về phía tôi. Vài phút trước, tôi đãchấp nhận đây là cái chết của mình, nhưng bây giờ, một kế hoạch mới bỗng hìnhthành trong đầu tôi.

Mắt tôi dán chặt vào con chimeracầm roi ngay trước con chimera cầm giáo một chút, và hít vào một hơi thật sâu,tôi lao về phía nó.

Con chimera cầm cây roi datiếp tục lao về phía tôi. Tuy nhiên, ngay trước khi nó vào trong phạm vi tấncông, tôi quay ngoắt sang phải — suýt vấp ngã — và tiến về phía con chimera cầmgiáo.

Tôi chỉ có một duy nhất mộtcơ hội thôi.

Không muốn để con mồi chạytrốn, con chimera giáng chiếc roi của nó vào tôi bằng một tiếng ‘cút’ sắc lẹm.

Ngay bây giờ!

Tôi giơ cánh tay duy nhất cònhoạt động được, lấy trục xương và chặn đầu đuôi của cây roi.

Thôi nào…

Bây giờ với phần đuôi củacây roi trong tay, tôi chúi xuống ngay bên dưới háng con chimera cầm giáo và sửdụng chiếc roi như một cái dây bẫy.

Chimera cầm giáo ngã nhào vềphía trước và đâm vào tường với tiếng nổ vang trời.

Thật không may cho tôi, câyroi mà tôi đang cầm trên tay bị giật lại, cuốn theo tôi.

Với một tiếng gầm giận dữ,con chimera chuẩn bị tung ra cú đánh kết liễu trong khi chân nó đè xuống ngựctôi thì một tiếng gầm khác vang lên ngay bên cạnh chúng tôi.

Thành công rồi!

Con cầm giáo lao tới vàphóng ngọn giáo vào vai người bạn cầm roi của nó. Ngay sau đó, hai con chimerasliền lao vào quất nhau. Tất cả đều diễn ra đúng theo kế hoạch của tôi.

Con chimera cầm súng nạp đạnchậm, nhưng mỗi cú bắn lại tạo ra một cái lỗ to trên tường hoặc sàn của hànhlang. Tôi thầm biết ơn vì Regis đã có thể làm nó phân tâm đủ để nó không là mộtmối đe dọa quá lớn.

Bây giờ, tôi cần phải tận dụngmối đe dọa đó.

“Regis! Hãy che mắt nó nhưnghướng súng về phía ta!” Tôi hét lên sau khi suýt soát tránh khỏi cuộc chiến rùmbeng giữa con cầm giáo và cầm roi.

Không giống như trước đây,người bạn đồng hành của tôi không thắc mắc gì về mệnh lệnh và tự rời khỏi mặt củachimera cầm súng vừa đủ để khiến tầm nhìn của nó gần như bị che khuất hoàn toàn.

Tức giận, con chimera vungsúng về phía Regis đang lượn lờ trên mặt nó.

Không còn thời gian để lãngphí, tôi lướt qua con cầm giáo và cầm roi đứng ngay trước mặt chúng trước khicon chimera cầm súng nạp đạn.

“Ngay bay giờ!”Tôi gầm lên.

Regis bay về phía tôi và tôithấy mình nhìn chằm chằm thẳng vào họng súng của con chimera một lần nữa.

Tuy nhiên, lần này là do tôicố ý làm thế.

Canh thời gian cho đến giâyphút cuối cùng, tôi nhảy ra khỏi họng súng ngay khi con chimera khai hỏa, để nhữngviên đạn bắn thẳng vào con cầm roi và cầm giáo.

Tôi cố nén cơn đau đến từcánh tay và lưng bị gãy, kinh ngạc trước cảnh tượng trước mắt.

Con chimera cầm súng đã đụclỗ chỗ khắp người con cầm giáo và roi— cả hai đều nằm im bất động.

Kế hoạch đã diễn biến tốthơn tôi mong đợi.

Không có nhiều thời gian xaxỉ để lãng phí, tôi chạy đến chỗ hai con chimera đang bị buộc bởi chiếc roi dàicủa con chimera kia và kéo chúng về phía cửa.

Một tiếng gầm dữ dằn bà chằnphát ra từ con chimera cầm súng, thu hút sự chú ý của con chimera cầm cung và conchimera dùng kiếm đang giao chiến với nhau. Hai con đó nhìn nhau một lúc trướckhi đôi mắt tròn đỏ ngòm của chúng đổ dồn về phía tôi.

Bỏ mẹ rồi.

Tôi thở gấp hơn, mắt tôi dánvào con chimera dùng cung đang kéo mũi tên về sau và  con chimera kiếm thì lao về phía tôi.

“Regis!” Tôi gọi lớnkhi không nhìn thấy quả cầu lửa đen nổi ở đâu.

“Đây,” Regis rên rỉ, xuất hiệnngay bên cạnh tôi. “Tôi không biết rằng sẽ mất nhiều thời gian đến vậy đểtôi hình thành trở lại sau khi bị xóa sổ.”

Một mũi tên lao vun vút, sượtqua chân tôi khi tôi tiếp tục kéo xác của hai con chimera về phía thánh địa chỉbằng một cánh tay.

Tôi gầm lên một tiếng, dồn hếtsức lực cuối cùng để kéo những con chimera khổng lồ.

Một mũi tên khác lao vunvút. Không còn sức lực và thời gian để làm nhiều việc khác, tôi xoay người đểmũi tên bắn trúng vai phải, hy sinh cánh tay tàn phế của mình để giữ cho phầncòn lại của cơ thể có thể tiếp tục hoạt động.

Một cơn đau xuyên thấu quangười tôi và tôi gần như ngã ngửa vì lực của cú bắn, nhưng tôi vẫn cố gắng đứngvững được.

Con chimera cầm kiếm chỉ còncách chúng tôi chưa đầy mười mét vào thời điểm chúng tôi đến cửa và tôi đã kíchhoạt cổ tự aether để cho phép chúng tôi trốn thoát.

Tôi kéo hai con chimera quacánh cổng, và ngay cả khi đang ở bên trong thánh điện, tim tôi đập thình thịch thậtmạnh vào xương sườn nứt nẻ thì tôi nhìn thấy chiếc roi làm từ cột sống bỗng từtừ tự động thả hai con chimera kia ra.

Xoay sở cố gắng lôi conchimera dùng roi qua cánh cổng, tôi lồm cồm bò lên phía trước và bắt đầu kéo lạicon chimera dùng thương nhưng khi chiếc roi quấn quanh con chimera dùng ngọngiáo lỏng ra, tôi cảm thấy một lực mạnh đang kéo nó lại.

“Không!” Tôi gầmlên, nhìn chimera cầm thương bay xuyên trở qua cánh cổng khi con chimera dùngkiếm kéo nó lại.

“Chúng ta cần đóng cửalại!” Regis hét lên, bắn ra khỏi tay tôi.

“Mẹ kiếp chứ!” Tôinguyền rủa trước khi bỏ cuộc và đóng cánh cửa kim loại lớn.

#Darkie