The Beginning After The End (Ánh Sáng Nơi Cuối Con Đường)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 384

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 766

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 263

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1783

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 730

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8103

Chương 244

GÓC NHÌN CỦA TESSIA ERALITH:

Tôi ngoái lại nhìn hành langmờ nhạt, trải dài như vô tận vào bóng tối trước khi nhìn xuống tấm huy chươngtrắng trong tay mình.

“Xin lỗi ông.” Tôi thì thầm,càng nắm chặt hơn vào cổ vật. “Con hứa là con sẽ trả lại thứ này.”

Tôi quay lưng lại với con đườngmà mình đã đi qua và đứng đối diện với cánh cổng trước mặt. Sau một tiếng thởdài và xốc lại tinh thần, tôi chuẩn bị cho bất cứ điều gì có thể xảy ra khi bướcqua nó.

Tôi đã quá hấp tấp và dễ xúcđộng. Tôi biết điều đó chứ.

Kể cả sau tất cả những gì đãxảy ra trong trận chiến cuối cùng của mình ở Rừng Elshire, khi mà đã phải nhờ đếnTướng Aya để giữ mạng cho mình, tôi vẫn quyết định làm việc này. Sau bao lần tựtrách bản thân mình – ghét chính mình – nhưng tôi không thể cứ thế mà ngồi imnhư thế này được.

Ông nội đã hoàn toàn loại bỏmẹ và cha ra khỏi tâm trí. Dù ông có nói như thế nào, tôi vẫn hiểu được ánh mắtcủa ông ấy mỗi khi tôi nhắc đến họ. Với ông, bố mẹ tôi đã không còn là một phầncủa gia đình, mà là những kẻ phản bội.

Trưởng lão Rinia thì khôngtiêu cực như thế, nhưng tôi cũng biết là bà ấy đã từ bỏ hy vọng cứu bố mẹ tôi.Chỉ cần nghe qua kế hoạch mà bà ấy và ông Viviron đã lập cùng với Tướng Bairontrong việc quyết định ai nên được cứu, tôi biết là bố mẹ mình sẽ không có chỗtrên danh sách đó.

Nhưng họ không biết. Họ đãkhông ở đó như tôi. Họ không cảm nhận được sự run rẩy của mẹ khi bà nắm tay tôivà kéo tôi đi. Họ đã không nhìn thấy bố, với những giọt nước mắt lăn dài trênmá khi chúng tôi bước qua cánh cổng.

Kéo mũ trùm qua đầu, tôi hạquyết tâm. Bất kể ai có ý kiến gì về hành động của tôi bây giờ, nó cũng khôngquan trọng. Cha mẹ tôi xứng đáng có một cơ hôi, và nếu như chính con gái của họcũng không thể cho họ điều đó, vậy thì ai có thể cơ chứ?

Tâm trí tôi thơ thẩn và bấtchợt, tôi nghĩ đến Arthur. Tôi đã định nhờ cậu ấy giúp, nhưng thế thì quá làích kỉ. Tôi biết độ nguy hiểm của chuyến đi này và nếu như điều gì xảy ra với cậuấy chỉ vì tôi…

Tôi có thể thay thế được,còn Arthur thì không.

Nắm chặt huy chương vàgiương nó ra trước ngực mình, tôi bước qua cánh cổng đang phát sáng trước mặt.Thứ ánh sáng tím nhẹ dao động ngay khi chạm vào tấm huy chương và tôi cảm thấy mộtcú huých nhỏ. Thay vì cố gắng chống lại ngoại cảm lạ lẫm này, tôi chấp nhận nóvà tiến sâu hơn vào cánh cổng cho đến khi toàn cơ thể chìm vào trong màu tím.

Ngay lập tức, cơ thể tôi bịkéo xuyên qua một đường hầm đầy ánh sáng. Nó khác với các cổng dịch chuyểnthông thường, cảm giác … buồn nôn hơn chút.

Tôi bước đến bên kia cánh cổngtrên một con đường lát, vẫn còn hơi mất phương hướng sau khi dịch chuyển. Cũngkhông lâu trước khi ai đó hét lên, “Này! Ai đó đã dùng cánh cổng!”

Ngó lên, tôi thấy bốn lính Alacryanđứng gác xung quanh cổng dịch chuyển mà tôi đã đi qua.

“Quỳ xuống và bỏ trùm đầura!” tên lính canh phía bên phải của tôi ra lệnh, trong khi nhắm một ngọn giáogió nén về hướng tôi. “Ngay lập tức!”

Tôi cúi thấp người và đậpbàn tay mình xuống mặt đất. Trước khi những câu thần chú của lính Alacryans cóthể chạm tới, một mái vòm bằng gió đã cuộn lên quanh tôi.

Dùng một tay giữ chặt mũtrùm đầu, tôi niệm một thần chú khác. Tôi mở rộng vòng bảo vệ bằng gió, khiếnpháp sư địch mất cảnh giác.

Lợi dụng cơ hội này, tôi laovề phía trước, lẻn vào con hẻm gần nhất về phía bắc.

Những câu lệnh liên tiếp đượchét lên cho những đồng minh của chúng ở xa, và ngay sau đó, một cặp línhAlacryan tấn công tôi từ hai bên.

Giữ chặt mũ trùm trên đầu,tôi lao nhanh đến tên Alacryan ở bên trái, bắn một lưỡi dao gió về phía hắn ta.

Gần như ngay lập tức, một bộgiáp băng xuất hiện, bọc quanh người hắn, bảo vệ cổ hắn khỏi ngọn gió sắc bén củamà tôi đã phóng về hắn ta. Tôi cảm thấy ngạc nhiên và sững sờ trước khi kịp nhớrằng lính Alacryans sử dụng phép thuật theo một cách rất khác so với tôi. Nhưngvới chúng, những câu thần chú cao cấp cũng không đồng nghĩa với một pháp sư mạnhmẽ.

Tôi tập trung vào đối thủtrước mặt. Tên lính Alacryan mặc giáp băng tuy đã có thể phòng thủ nhưng dư chấntừ lưỡi dao gió của tôi đã làm hắn mất thăng bằng. Trước khi đồng đội của hắn kịptrở tay thì lúc hắn đang đứng dậy, tôi lao tới. Mong muốn sử dụng phép thuật hệthực vật hay ý chí thú lớn dần – điều đó sẽ có lợi trong việc trốn thoát –nhưng tôi kiềm chế lại. Sử dụng phép thuật deviant sẽ chẳng khác nào thông báocho mọi người rằng công chúa của Elenoir đang ở đây.

Nén gió vào chân sau, tôiphóng mình vào trong tầm với của tên địch. Hắn giương thanh kiếm dài của mìnhlên để đỡ bất kỳ đòn tấn công nào của tôi nhưng tôi nắm chặt tay hắn và dùng mộtđòn ném qua đầu cổ điển mà ông đã dạy.

Với sự trợ giúp của phong mapháp, tôi ném tên lính Alacryan vài thước lên không trung, mở ra con đường máu dẫntới con hẻm gần nhất.

“Đừng để hắn thoát!” Một giọngnói vang lên từ phía xa.

Cảm thấy nhẹ nhõm với việcchúng tưởng tôi là đàn ông, tôi tăng tốc về phía trước và thoát được với một luồnggió khác sau lưng.

Tôi bước nhanh qua con đườnghẹp. Các tòa nhà cao chồng lên nhau ở cả hai bên, lối đi thậm chí không đủ rộngđể hai người trưởng thành cùng đi. Nhưng mặc dù những ngôi nhà và đường đi ởđây đều đã rất cũ, không có bất kì một cọng rác nào cả.

Phần lớn các thành phố củacon người giống nhau đến mức tôi không thể biết được mình đang ở đâu, cho đếnkhi có cái nhìn toàn cảnh của khu vực, nhưng tôi biết rằng mình đã đến mộttrong các đô thị lớn của Sapin.

Mắt tôi đảo quanh các con đườngvà thậm chí là các mái nhà gần đây để đề phòng việc có một tên Alacryan đangtheo dấu mình từ trên cao. Nhìn lên bầu trời thì tôi đã có thể chắc chẳn rằngmình không ở thành phố Xyrus. Những đám mây đang trôi và không có rào chắntrong suốt nào đang bảo vệ thành phố nổi.

Một khoảng thời gian đã trôiqua và tôi cẩn thận tiến tới một trong những con đường lớn. Tôi ngó ra khỏi lốiđi hẹp mà mình đã tiến vào để nhận ra rằng vẫn có rất nhiều người đang bước đitrên đường.

Tuy nhiên, tôi vẫn tránh khỏitầm mắt và nghiên cứu những người qua đường để chắc chắn. Mặc dù hầu hết là cácmạo hiểm giả và binh lính đang mặc giáp hoặc áo da bảo hộ. Tôi nhìn thấy mộtvài đứa trẻ và phụ nữ đang mặc tạp dề bẩn. Nhưng điều kì lạ là tất cả dường nhưđang di chuyển theo cùng một hướng.

Họ đều có biểu cảm vô hồn,tim tôi như thắt lại vì tội lỗi. Thật là ngu ngốc khi cố chịu trách nghiệm chomọi chuyện, nhưng một phần trong thâm tâm vẫn cho rằng cuộc chiến kết thúc thếnày đa phần là do lỗi của tôi.

Tôi lắc đầu, tự đánh thứcmình trước khi lún quá sâu vào cái hố mà tôi đã tự đào nếu bắt đầu suy nghĩ quánhiều về mọi chuyện.

Sau khi buộc chặt tấm áochoàng và đảm bảo rằng không ai có thể nhìn thấy màu tóc của mình, tôi nhảy rakhỏi con hẻm. Hòa mình với một cỗ xe ngựa đang đi ngang qua, tôi bước đều cho đếnkhi có một nhóm người đi đường cho tôi một chỗ để lẩn vào.

Một vài người nhìn tôi nhưngbởi vì thân hình thấp bé, chẳng mấy ai quá để ý.

“Chúng ta có thật sự phải đikhông?” một phụ nữ trung tuổi vài mét trước tôi thì thầm vào tai chồng cô ta.

Người đàn ông rách nát thầmrủa. “Lũ Alacryans chết tiệt đó đã bắt đầu đuổi người ta ra khỏi nhà của họ. Nếuchúng ta không đi bây giờ, mọi chuyện sẽ còn tồi tệ hơn thôi.”

Người phụ nữ nhìn chồng củamình như đang định nói điều gì đó nhưng rồi cúi gằm xuống. Tôi có thể nhìn thấybờ vai cổ rũ xuống trong khi đang nắm chặt lấy tay của đứa con gái.

Bối rối, tôi tiếp tục đitheo đoàn người cho đến khi tôi thấy một vài người đang đứng ở bên đường. Đa sốđều đã gói ghém đồ đạc xong và kéo những tấm vải thấm nước đang che trên đầu họxuống, nhưng tôi đã có thể tìm được một quầy bán quần áo chưa đóng gói xong.

Tôi nhanh chóng cầm lấy mộtcái mũ da dài và một cặp áo choàng và quần cùng màu đang treo trên giá.

“Này! Đó là…” Giọng của ngườichủ tiệm bé dần. Ngoái nhanh lại, tôi có thể thấy mắt bà ấy mở rộng khi nhìn thấymấy đồng bạc mà tôi đã để trên bàn.

Lẩn nhanh vào một con hẻmkhác giữa một của hàng bánh bỏ hoang và một lò mổ với của kính vỡ nát. Tôinhanh chóng thay bộ quần áo của mình với những thứ vừa mua.

Tôi buộc tóc và nhét nó vàodưới cái mũ da dài phủ qua cổ mình, đảm bảo rằng mái tóc màu bạc của mình khôngthể bị nhìn thấy. Sau khi mang thêm áo choàng và quần, tôi vốc đất lên và bôichúng khắp mặt mình.

“Thế này chắc là đủ,” tôithì thầm. Tôi đã nghĩ đến việc lôi cây cung luyện tập mà mình đã mượn từ Elliera để cho ra dáng một mạo hiểm giả, nhưng tôi đã không làm vậy sau khi nhận rarằng không ai mang theo vũ khí.

Tôi hòa mình vào với dòngngười đang bước đi chầm chậm về cùng một phía. Dù cho hàng người có đông đến mứcnào đi chăng nữa thì vẫn có một sự im lặng đến đáng sợ len lỏi.

“Xin lỗi. Chuyện gì đang xảyra vậ ?” Tôi hằn giọng và tránh nhìn vào người đàn ông mà mình vừa hỏi.

Ông ta phớt lờ tôi và tăng tốc.

Tôi thử lại một lần nữa, lầnnày là với một bà lão lớn tuổi, nhưng cũng bị lờ đi cho đến khi, một người phụnữ trẻ hơn – già hơn tôi một chút – trả lời.

“M-mọi thứ đã kết thúc rồi,”cô ấy nuốt nước mắt. “Lũ ngoại xâm đó bảo chúng tôi di chuyển đến trung tâmEtitsin nếu như không muốn bị săn lùng.”

“Bị săn lùng?” Tôi nói nhỏ.“Thế còn những binh lính Dicathen đóng quân ở Etistin đâu?”

Người phụ nữ bước nhanhtrong khi liên tục nhìn lại phía sau đầy lo lắng.

Tôi bước theo cô ấy, và hỏi lại lần nữa trước khi nhận được câu trả lờitrong một giọng thậm chí còn nhỏ hơn. “Họ đã… rời đi.”

“Rời đi ?” Tôi thốt lên tohơn mong muốn.

Người phụ nữ trố mắt lênnhìn tôi và cô ấy vụt đi, bám chặt vào cái túi trên tay cổ.

Tôi thở dài khi cố đè néncơn phẫn nộ và nỗi lo lắng đang lớn dần. Nói chuyện với người phụ nữ đó đã khiếntôi có thêm nhiều nghi vấn hơn là câu trả lời và có vẻ như ai cũng sợ nói chuyện.

Điều chỉnh lại cái mũ da củamình, tôi bước tiếp. Cách duy nhất tôi có thể giải đáp những thắc mắc của mìnhlà đi đến Etistin. Thông qua việc đoàn người đang di chuyển ra xã Dãy Núi GrandMountains, chúng tôi tiếp tục đi về hướng Tây.

Tôi chắc hẳn đã đi qua cổngphía tây của Etistin, điều khiến cho việc nhìn thấy cổng dịch chuyển được sử dụngnhiều nhất và xa nhất so với lâu đài trở nên hợp lý. Trưởng lão Rinia có thể đãđiều chỉnh cánh cổng để tới đây nhằm giải cứu các cá nhân quan trọng mà bà ấyđã ghi trong danh sách.

Tôi càng đi tiếp thì đoànngười quanh tôi càng trở nên đông hơn. Đến mức mà tất cả chúng tôi phải đùnnhau về phía trước, vai người này ấn vào người kia. Tiếng khóc của lũ trẻ có thểđược nghe thấy cùng với tiếng dỗ dành đầy lo lắng của bố mẹ chúng.

Những tòa nhà cao, đượctrang trí tinh xảo tạo nên phí trong của thủ đô Etistin che đi toàn cảnh củatrung tâm thành phố, nhưng ngay trước đó, tôi đã phát hiện ra lũ Alacryan.

Chúng trông không khác gì sovới những người dân Sapin, nhưng chúng đều mặc đồng phục mà xám đen với sọc đỏ.Chúng cũng là bọn duy nhất với vũ khí và dùng nó để lùa những người phía trênvào một con đường dẫn vào trung tâm thành phố.

Đó là khi tôi nghe thấy nó.Tiếng hét đầu tiên.

Đó mới chỉ là sự khởi đầu –tiếng hét càng nhiều hơn khi nhóm đầu tiên của đám đông tiến vào quảng trường củatrung tâm thành phố.

Tôi chen lấn trong đoàn người,cố tiến lên phía trước. Tôi đã ở giữa một hàng chật kín người đang xô đẩy nhautiến vào khu vực vốn từng là trung tâm của mua bán và trao đổi.

Khi tôi tiến đến gần hơn,tôi nhận ra sự thay đổi trong không khí – từ sợ hãi và lo lắng thành tuyệt vọng.

Tôi có thể nhận ra một vàiphản ứng nhạy cảm ngoài những tiếng hét thất thanh. Tôi có thể nghe thấy tiếngthở hổn hển, tiếng rên rỉ và thậm chỉ là nức nở của những người phía trước.

Khi tôi đến gần hơn, tôi cóthể thấy: một người đàn ông to lớn chỉ trỏ ngón tay đang run rẩy về phía bên phải;một người phụ nữ với hai cánh tay đang che miệng, mắt mở rộng và nước mắt tuôntrào; một người khác với một biểu cảm cứng rắn, nhìn qua hướng khác.

Đó là khi tôi đến hàng trước.

Tôi quay đầu để nhìn về lýdo tại sao họ lại phản ứng dữ dội như vậy, mặc kệ lũ Alacryan gần đó.

Và tôi cuối cùng đã nhìn thấynó. Ruột tôi thắt lại và cổ họng thì như bị nghẹn khi tôi nhìn thấy bốn hìnhbóng.

Hai nam, hai nữ, với gai đenđâm xuyên qua người họ, treo họ trên cao để tất cả đều nhìn thấy.

Hai trong số đó là những ngườiđứng đầu vương quốc loàn người này, và hai người còn lại là… bố mẹ tôi.