The Beginning After The End (Ánh Sáng Nơi Cuối Con Đường)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 379

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 759

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 261

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1763

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 720

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8036

Chương 250

” 

Những vụ nổ đen và vàng từSylvie và trận chiến với tên Scythe vang lên từ xa, nhưng tôi vẫn tập trung vàongười trong tay tôi.

“Tôi-Không thể — không, khôngthể nào. Làm cách nào-“

“Mà tao là …Nico?” Elijah ho và cạy các ngón tay tôi ra vừa đủ để cậu ta có thể nói.”Nếu mày đựơc tái sinh vào thế giới này, Grey, mắc gì người khác lại khôngđược?”

Bàn tay hiện đang nắm lấy lấyNic—không, Elijah, run rẩy không kiểm soát được. Tôi cố bóp mạnh hơn. Tôi khôngmuốn cậu ta mở miệng nữa. Tôi muốn từ chối mọi thứ. Tôi không thể chịu đựng đượcbất cứ điều gì cậu ta sắp nói.

“Art! Coi chừng!”

Tiếng hét của Tess làm tôigiật mình khỏi dòng suy nghĩ, nhưng tôi không thể hoàn toàn né được cái gai đâmsau lưng mà Elijah đã thi triển ra từ mặt đất.

Vòng tay của tôi quanh cổ kẻphản bội tóc đen nới lỏng và Elijah đã tận dụng khoảnh khắc đó một cách hoàn hảo,cạy người ra và đấm thẳng vào hàm tôi bằng nắm đấm bọc lửa địa ngục.

Tôi lắc lư, gần như mất ý thứckhi những chữ cổ tự chạy dài trên mặt bảo vệ tôi khỏi ngọn lửa đen. Tôi suýtthì rơi từ trên trời xuống nhưng một bàn tay đã nắm lấy cổ tay tôi.

Khi cơ thể suy yếu của tôiphải vật lộn để chống lại các chất độc quái dị xâm nhập vào cơ thể tôi từ chiếcgai đen, Elijah đã nắm lấy cổ áo tôi và kéo tôi lại gần. Đôi mắt đen cậu ta trừngtrừng nhìn xuống tôi trong khi các gai nhọn màu đen phủ nọc độc lượn lờ trênvai với mũi nhọn chĩa vào mặt tôi.

“Art!” Tess hétlên. Qua khóe mắt, tôi có thể thấy aura của cô ấy bùng lên khi cô ấy chuẩn bị tấncông.

“Tập trung vào cổngngay!” Tôi gầm lên.

Elijah cũng nhìn lại, nhưngngay khi cậu chuẩn bị đến chỗ Tess, tôi đã nắm lấy cánh tay cậu ta lại.

“Agrona đã làm gì cậuthế, Elijah?” Tôi rên rỉ. “Có phải chính gã đã bắt cậu nói tất cả nhữngđiều này?”

Elijah quay đầu lại, giọngnói tức giận tuôn ra. “Bộ mày tưởng ngay cả Agrona cũng biết việc mà tao vớimày đã từng ăn trộm và bán bất cứ thứ gì chúng ta kiếm được ở cửa hàng cầm đồ à?Và việc chúng ta sẽ sử dụng số tiền kiếm được để duy trì viện phí cho trại trẻmồ côi của chúng ta mà không để Bảo mẫu trưởng Wilbeck biết? “

“Điều đó… không có nghĩalà—”

“Mày có nghĩ rằngAgrona biết rằng, tận sâu trong tâm, mày cũng có tình cảm với Cecilia?”

Tôi cứng người lại và thế giớiquay cuồng vì độc tố trong câu thần chú của Elijah bỗng phát huy tác dụng.

Elijah nhếch mép nhưng đôi mắtvẫn lạnh lùng. “Cecilia cũng thích mày trong một thời gian, nhưng cô ấy đã từ bỏvì mày luôn giữ khoảng cách về mặt tình cảm kể từ khi mày phát hiện ra rằng taocó tình cảm với cô ấy.”

“Dừng lại,” tôi thì thầm,cơn tức giận bùng lên làm bùng phát mana trong tôi. Các chữ cổ tự rune lan truyềnkhắp cơ thể tôi đập loạn xạ khi tôi tập trung vào việc lấy lại sức mạnh.

“Và ngay cả khi tao kể cho màynghe tất cả những gì tao tìm hiểu về Quý cô Vera gì đó, mày vẫn quay lưng lại vớingười bạn thân nhất của mình vì con đĩ đó,” cậu ta sôi sục, ngọn lửa đen lanra. “Và như thể còn chưa đủ, mày đã giết cô ấy! Mày đã giết Cecilia trước mặttao! ”

Cổ tự của tôi và ngọn lửa củacậu ấy đã liên tục xung đột dữ dội để giữ cho cơ thể tôi không bốc cháy.

“Dừng lại, Nico!”Tôi nói, những giọt nước mắt rưng rưng và lăn dài trên má.

Một tiếng nổ khác vang lên từxa, sóng xung kích tạo ra một luồng gió thổi tới tận đây.

Vào lúc đó, một lưỡi kiếmmana màu xanh lá cây mờ bắn ra từ mặt đất bên dưới.

Mặc dù Nico không hề để ý,nhưng mũi gai nhọn màu đen đã chặn được lưỡi kiếm xanh mà chắc chắn là Tess đãbắn ra, nhưng điều đó đã tạo cơ hội cho tôi thi triển một vụ nổ sương giá ngayvào mặt Nico.

Từ vai trở lên, Nico bị đóngbăng trong tích tắc cho đến khi một ngọn lửa đen bắt đầu làm tan băng. Tuynhiên, tôi vẫn cố gắng thoát khỏi tay của cậu ta và tung ra một đường chém bánnguyệt vào cậu ta nhân lúc đang bất động kia.

Nico ngã xuống đất, một lớpbụi bay mịt mù lên.

‘Con ổn không?’  Tôi hỏi khế ước thú của mình, kiểmtra cô ấy sau vụ nổ cuối cùng đó.

‘Con ổn. Thật kỳ lạ, hắn chắc chắn đã tấn công trúng con, nhưng con có cảmgiác như thể hắn ta đang… kìm sức lại,’  cô ấy đáp lại. ‘Chỗ người thế nào rồi?’

‘Không… ổn cho lắm,’  tôi thừa nhận.‘Nhưng ta có thể tự lo được. Ta chỉ cầnđưa Tess và họ qua cổng.’

Ngay khi tôi vừa dứt câu,tôi chuyển sự chú ý của mình đến miệng hố thì thấy một sự dao động mana lớn từnơi Nico đã hạ cánh.

Cậu ta đang chuẩn bị một câuthần chú — rất mạnh mẽ — nhưng nó không nhằm vào tôi.

Tôi ngay lập tức phóng lênkhông trung, đáp xuống mặt đất ngay giữa Nico và cổng dịch chuyển.

Một chùm tia lửa địa ngục tậptrung lại thành một tia sáng bằng với kích thước cổ tay bắn xuyên qua đám mây bụivà mảnh vỡ, nhắm ngay vào cổng dịch chuyển.

Vận cạn kiệt chút ít mana cònsót từ lõi của tôi và cầu xin các aether xung quanh giúp đỡ tôi, tôi phản côngbằng thi triển một rào cản xoáy aetheric. Mặc dù băng sẽ là lựa chọn tốt hơn đểvô hiệu hóa đòn tấn công của Nico một cách hiệu quả, nhưng phản phệ do duy trìRealmheart trong thời gian dài ngày càng trở nên rõ ràng hơn.

Những tia lửa hừng hực tìmcách vượt qua rào cản gió của tôi, đốt cháy da tôi như axit trong khi ngay cảkhả năng phục hồi của tôi cũng đang làm tổn thương tôi, như thể cơ thể tôi đangcầu xin tôi đừng để bị thương nữa.

Gạt rào chắn lại, tôi quay đầulại, nóng nảy nhìn Tess. “Cậu ta đang cố gắng phá hủy cánh cổng! Nhanh lên vàkích hoạt nó và trốn thoát mau!”

“Sắp xong rồi! Nhưng còn anhvà Sylvie?” Tess hét lên khi cô ấy tiếp tục cầm chiếc huy chương cổ lên trênchính giữa chiếc nhẫn phát ra ánh sáng ngập tràn màu tím.

“Đi ngay đi! Làm ơn đấy!”Tôi cầu xin.

“Không!” Nico hétlên. Cậu ta hủy câu thần chú của mình và lao về phía trước để cố gắng vượt quatôi. Tuy nhiên, bất chấp tình trạng cơ thể tệ hại hiện giờ, phản xạ của tôi vẫnnhanh hơn rất nhiều so cậu ta tưởng.

Tôi xoay người và và lao vàoNico.

“Buông tao ra!” Cậuta gầm lên khi lao đi, cố gắng thoát khỏi vòng tay của tôi.

Những cục than hồng nhỏ bốccháy khắp cơ thể của Elijah đốt da tôi, nhưng tôi vẫn trụ được nhờ sự trợ giúpcủa aether.

“Nhanh lên!” Tôi cảnhbáo, cảm thấy ngọn lửa đen từ từ cháy qua lớp aether và mana bảo vệ tôi.

Nico đột nhiên ngừng cố gắngthoát ra. Vai cậu run lên khi nghiến răng và hét lên, “Mày nợ tao, Grey. Mày nợtao vì đã giết Cecilia!”

“Tất cả chỉ vì thế thôi hả?Cecilia đã chết nên mày phải tước đoạt Tess khỏi tay tao để cho cân bằng à?”Tôi phỉ báng. “Tao không cố ý giết Cecilia, nhưng ngay cả khi vậy, cô ấy khônghề muốn điều này, Nico! Giết Tess sẽ không đưa Cecilia trở lại!”

“Nếu có thì sao?!”Nico đáp trả.

Bị bất ngờ, tôi không thể trảlời. Tuy nhiên, tôi thấy sự dao động của mana trong tay Nico khi cậu ta triệu hồimột mũi gai nhọn màu đen khác từ mặt đất.

Tôi nhanh chóng xoay người,sử dụng Elijah như một lá chắn chống lại câu thần chú của chính mình. Cậu ta đãngăn mũi nhọn đâm vào cả hai chúng tôi.

La lên một tiếng bất lực xéruột xé toạc cổ họng, cậu ta cố gắng thoát khỏi vòng tay của tôi trong tuyệt vọng.

Ngay sau đó, một vụ nổ khácvang lên từ nơi Sylvie đang chiến đấu với tên scythe.

‘Chuyện gì đang xảy ra vậy? Con có ổn không?’  Tôi hỏi, lo lắng về khế ước thú của tôi.

‘Con… ổn, nhưng tên scythe đang hướng về phía người,’  cô ấy trả lời, thậm chí tôi có thể cảm thấycơn đau qua giọng nói bằng thần giao cách cảm.

Chỉ mất chưa đầy một giây đểtôi cảm nhận được điều đó — sự hiện diện của tên scythe đang tiến đến gần. Vàphải mất thêm một giây nữa tôi mới thấy được sự dao động nhanh chóng của lượngmana ngay tại cổng dịch chuyển.

Tôi vội vàng kích hoạtStatic Void, nhưng lần này, tôi thực sự cảm nhận được cái giá phải trả của việclạm dụng nó.

Cùng với màu sắc đảo ngược củathế giới lạnh lẽo này, tôi cảm thấy bàn tay lạnh lẽo của tử thần đang siết chặtnội tạng của tôi, cảnh báo tôi rằng tôi sẽ không thể trốn tránh tử thần nếu tôitiếp tục lạm dụng kĩ năng aether đầy quyền lực này.

Bỏ qua lời cảnh báo của cơthể, tôi thả Nico bị đóng băng trong thời gian và đi về phía Tess, Nyphia và Quýbà Astera.

Cơ thể tôi trở nên nặng nềvà buồn nôn qua mỗi bước đi của tôi, nhưng tôi không thể giải phóng Static Voidvà đối mặt với thần chú của tên Scythe.

Cơ thể tôi ướt đẫm mồ hôi vàtôi thở hổn hển khi ra đến cổng.

Tôi nắm lấy eo Tess bằng mộtcánh tay và hủy kỹ năng đóng băng thời gian.

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sốnglưng khi cơ thể tôi theo bản năng biết rằng nguy hiểm đang ở ngay phía sau tôi,nơi cánh cổng ở đó.

Tess bối rối trước sự nắm bắtcủa tôi. “Cái gì …”

Tôi ôm eo cô ấy, ngắt lời côấy, trong khi tôi hét vào mặt Quý bà Astera.

“Nắm lấy Nyphia!”

Ngay lập tức, cựu giáo sưkiêm hiệp sĩ đỡ lấy học viên của mình và khoác qua vai đúng lúc để tôi lướt quahọ và nắm lấy tay của quý bà Astera.

Tôi cố gắng bẻ cong khônggian một lần nữa bằng aether, nhưng cây cầu màu tím mờ không thể hình thành. Thậmchí không có thời gian để nguyền rủa, tôi nghiến răng và sử dụng hết lượng manaít ỏi còn lại để đi được khoảng cách thì bỗng một vụ nổ khủng khiếp vang lênsau lưng chúng tôi.

Thậm chí không thể quay lại nhìn,tôi chỉ có thể tưởng tượng đám cháy gần như thế nào bởi âm thanh của ngọn lửa gầmrú và sức nóng của nó như muốn đốt cháy lưng tôi.

Một luồng khí xanh đột nhiênbao quanh tất cả chúng tôi khi Tess kích hoạt ý chí thú của mình để bảo vệchúng tôi trong khi tôi tập trung vào việc đưa chúng tôi ra khỏi đây, nhưng sứcnóng ngày càng khủng khiếp hơn.

Để làm cho vấn đề tồi tệhơn, tên scythe đã xuất hiện ở ngay phía trước. Ngay cả khi chúng tôi bằng cáchnào đó có thể thoát ra khỏi vụ nổ lửa thì chúng tôi cũng sẽ phải đối mặt với tênscythe lẫn Nico.

Đột nhiên, quý bà Astera hétlên một tiếng đau đớn, nhưng tôi không thể giảm tốc độ vì có thể nhìn thấy nhữngtia lửa đen trong không khí.

Suy nghĩ về việc phải sốngsót đã tiếp thêm động lực giúp tôi tiếp tục thi triển phép thuật. Những luồnggió kết lại dưới chân tôi, cả mặt đất gồ ghề bắt đầu trở nên bằng phẳng hơn, tạora một con đường rõ ràng.

Mà điều đó không quan trọng.Bầu trời tối sầm lại khi những ngọn lửa đen sắp nhấn chìm chúng tôi, nhưng cả vếtbỏng và cơn đau nhức nhối đều không xuất hiện.

Tôi quay đầu nhìn lén ra sauvai mình thì thấy Nico đang sử dụng ngọn lửa đen của chính mình để chặn ngọn lửamà tên scythe phóng ra.

“Đưa họ ra khỏi đó ngay!”Elijah hét lên khi cậu ta cố gắng kiềm lại vụ nổ mạnh ở phía trước.

“Bám chặt vào!”Tess kêu lên khi cô ấy thu hồi lại ý chí thú của mình và tạo ra một quả cầu gióngưng tụ trong lòng bàn tay.

Tôi siết chặt eo cô ấy khicô ấy tung ra một cơn gió sau lưng chúng tôi, đẩy chúng tôi về phía trước. Tôiloạng choạng và suýt ngã về trước bởi lực đẩy bất ngờ, nhưng quý bà Astera đãđâm thanh kiếm của mình xuống đất, giúp tôi lấy lại thăng bằng.

Tiếp tục chạy cho đến khikhông còn cảm thấy sức nóng nữa, tôi ngã nhào về phía trước vì kiệt sức. Tuy nhiên,tôi đảm bảo vẫn giữ cho Realmheart Physique hoạt động. Tôi biết rằng một khitôi hủy nó, phản phệ dữ dội sẽ ập đến với tôi — lần này có vẻ hơi bị toang.

Lờ đi cơn đau âm ỉ đang lantỏa ngày càng mạnh mẽ hơn theo từng phút, tôi hít vào nhiều mana xung quanh nhưmột kẻ nghiện ma túy đang chuẩn bị thăng. (Darkie: chấm hỏi chấm hỏi ???)

Tôi thậm chí không thể luânhồi và thanh lọc nó bằng lõi mana của mình, điều này khiến cho mana môi trườngngày càng đầu độc cơ thể tôi. Realmheart Physique sẽ giúp thanh lọc mana độc hại,nhưng tôi đã hấp thụ quá nhiều trong trận chiến này.

Nhưng thêm một chút độc hạicho cơ thể vốn đang tổn thương trầm trọng của tôi thì có sao chứ? Tôi chỉ cần rángchịu đựng cho đến khi có thể đưa những người còn lại ra khỏi đây một cách antoàn.

“Cố gắng lên!”Tess nói với ai đó từ phía sau, giọng hơi run nhưng đầy mạnh mẽ.

Với mana xung quanh tạm thờicơ thể tôi, tôi lau một giọt máu rơi xuống lỗ mũi và quay lại.

Đôi mắt tôi mở to bàng hoàngvà tôi ngay lập bắt đầu tính toán tỷ lệ sống sót của bọn họ… và hơi bị căng đây.

Là Quý bà Astera. Bà ấy bị mấtchân phải, từ giữa bắp chân trở xuống, và Tess đang làm tất cả những gì có thểđể chăm sóc cho vết thương của bà ấy bằng phép thuật thủy hệ, trong khi Nyphiađang chuẩn bị băng làm từ những chiếc dải rách của lớp áo choàng bên trong.

“Chân ta bị vụ nổ đó bắntrúng. Ta biết mình không thể dập tắt ngọn lửa đen đó nên ta đã cắt bỏ nó đi,”bà rên rỉ. Trong tích tắc, tôi thực sự ngưỡng mộ bà ấy, một người phụ nữnhỏnhắn, người vừa mới tự lìa cắt chân của mình mà thậm chí còn không nhăn mặt.

Tuy nhiên, sự ngưỡng mộ ấyliền lắng dần khi tôi cảm thấy áp lực khủng bố của tên scythes đang nhanh chóngđến gần.

“Chết tiệt chứ!”Tôi nguyền rủa, chuyển ánh nhìn của mình từ bà lính tàn tật và sang tên scythe đanglăm lăm lao đến chúng tôi.

Tuy nhiên, trước sự ngạcnhiên của tôi, Nico lao qua chúng tôi, một làn khói bao quanh cậu ta như muốnthể hiện rõ sự tức giận của cậu ta.

“Tessia suýt nữa đã chết vìđòn tấn công của ông đấy, Cadell!” Nico gầm lên. “Tôi dám chắc chính Agrona đãnói rõ với ông là phải giữ cho cô ta sống sót!”

Cuối cùng tôi cũng biết danhtính của tên scythe đã giết chết Sylvia khi tôi còn nhỏ ở thế giới này.

Cadell nhẹ nhàng đáp xuống đấtmột cách uyển chuyển như thể đi dạo. Sải bước của hắn thong thả nhưng tràn đầysự tự tin, như thể mỗi bước đi đều thu hút sự chú ý của tôi.

Tôi đảm bảo đứng giữa Cadellvà các đồng minh phía sau tôi trong khi để tâm đến căng thẳng đang gia tăng ởphe hắn.

‘Arthur! Con sắp đến rồi,’  Sylvie tiếplời. Tôi có thể nhìn thấy bóng dáng to lớn của cô ấy trên bầu trời phía trên mộtsố tòa nhà xa xôi.

Cadell cũng nhận ra, ánh mắthắn ta liếc về phía sau một giây trước khi hắn ta tập trung vào Nico.

“Nếu ta không hành động thì ‘vậtchứa’ (vessel)đã trốn thoát rồi,” hắn ta đáp lại một cách thờ ơ trước khi quay sangtôi.

“Như thế chưa đủ để biệnminh cho việc ông suýt thì khiến cô ta mất mạng! Chúng ta thỏa thuận rồi,” Nicoquát, một tia hào quang khói đen bùng lên trên mặt đất và tạo ra một vết nứt lớn.

“Dù gì thì ngươi cũng thất bạithôi. Tại sao ư? Vì quá khứ của ngươi với thằng nhóc đó. Nếu ngươi không quyếttâm trả thù người bạn cũ của mình, thì ‘vật chứa’ đã rơi vào tay ngươi từ nãygiờ rồi. “

Sylvie sắp đến đây, và mặcdù sẽ khôn ngoan hơn nếu để bọn chúng tốn thời thời gian cãi vã, nhưng tôikhông thể lờ đi những gì cả hai bọn họ đang nói. Mặc dù tôi biết mình sẽ hối hậnvề sau, nhưng tôi buộc phải biết.

Cadell và Nico im lặng vàquay sang tôi khi họ cảm thấy áp lực đột ngột mà tôi giải phóng. Giữ thẳng lưngvà che giấu bất kỳ dấu hiệu yếu đuối nào, tôi đứng thật cao và để áp lực củamình tỏa ra đè nặng lên khu vực xung quanh.

Cadell nhướng mày nhìn tôi.”Có vẻ như ngươi vẫn còn sức chiến đấu nhỉ.”

“Ý của mấy người là gì khinhắc đến từ ‘vật chứa’,” tôi hỏi, giọng tôi lớn hơn nhờ sự trợ giúp của manatrong khi tôi chỉ nói gần như là thều thào.

“Mày nói việc bắt Tesssẽ không đưa Cecilia trở lại, đúng không?” Nico trả lời, giọng cậu ta bìnhtĩnh hơn trước rất nhiều. “Ừ vậy thì, nếu có thì sao?”

“Thế thì tao sẽ nói rằng màyđiên rồi,” tôi đáp trả, vẫn tỏ ra mạnh mẽ mặc cho những cơn đau âm ỉ như hàng vạnmũi kim nhỏ xíu đang đâm vào từng inch trên cơ thể.

“Đây chính là những gìAgrona đã nghiên cứu và hoàn thiện trong vài trăm năm qua, Grey, và sự đầu thaicủa mày chính là bánh răng giúp mọi thứ ông ta đã nghiên bắt đầu chuyển động,”Nico giải thích. “Và đó cũng là cách tao có thể tái sinh vào thế giới này. Sau cùng,nếu ai đó xứng đáng có một cuộc sống mới, thì không phải là mày… mà là Ceciliavà tao.”

“Nhảm nhí,” tôi phỉ báng, nhữngtừ ngữ đó khiến cơn đau đớn lan tỏa khắp phổi và cổ họng.

Tôi hít một hơi thật sâu vàđể cơn tức giận bùng phát trong mình giảm bớt phần nào cơn đau đang lan tỏa khắpcơ thể. Một lần nữa, tôi cố gắng di chuyển aether một cách tuyệt vọng, nhưngcác hạt aether màu tím không nhúc nhích. Cơn đau ngày càng tồi tệ hơn sau mỗi lầncố gắng, và tôi có thể cảm thấy cơ thể mình đang ngày càng tệ hơn.

Mà tệ hơn nữa, cánh cổng dịchchuyển đã bị phá hủy và không còn cái nào khác ở gần đây.

Thật bất công. Cho dù tôi đãtrở nên mạnh mẽ hơn bao nhiêu, tại sao tôi vẫn luôn thiếu sức mạnh để chiến thắng?

‘Mẹ kiếp. Khốn nạn thật chứ. Thôi nào, bây giờ sẽ là thời điểm tuyệt vờicho một vũ khí mới đó!’  Tôi cầu xin, vuốt vào lòng bàntay của mình nơi ông thần asura tưng tửng Wren, đã ấn viên thạch bí ẩn kia vào.

Tess đột nhiên nắm chặt cổtay tôi. “Arthur, dừng lại ngay! Anh đang làm gì với tay của mình vậy?”

Ngay lúc đó — khi mọi ngườiđều đổ dồn ánh mắt vào tôi — tôi cảm thấy một chất lỏng nóng chảy xuống mũi,tràn ra tay.

“Art? Mũi của anh…” Tessnhẹ nhàng chạm vào vai tôi, lo lắng.

Tôi vội vàng lau máu chảytrên mũi và môi rồi nhìn lên lại để thấy đôi môi của Cadell cong lên thành mộtnụ cười nhếch mép. “Cơ thể của ngươi đang ngày càng tệ hơn, phải không, Lance?”

“Cái gì? Có đúng như vậykhông?” Tess hỏi. “Tệ đến cỡ nào?”

“Anh sẽ không sao đâu,” tôinói dối, nhún vai lờ đi câu hỏi. Tôi thậm chí không thể nhìn vào mắt cô ấy.Thay vào đó, tôi đưa mắt tập trung vào các đối thủ phía trước.

Bây giờ có nói gì cũng vônghĩa, và cái thứ gì đó mà ông asura kia đâm vào tay tôi cũng không giúp đượcgì cho tôi hiện tại.

Cho dù đó là Elijah hayNico, điều đó cũng không còn quan trọng. Cậu ta giờ là kẻ thù đang cố gắng bắtTess, và bọn họ sẽ không dừng lại ở đó.

Tôi vận mana vào chân và chuẩnbị cố gắng tung ra đòn tấn công liều mạng nào mà tôi còn có thể thực hiện,nhưng một bóng dáng nhỏ đã cản đường tôi.

“Sylvie. Đừng cố ngăn cản ta.”Tôi lẩm bẩm, vận mana vào cơ thể đang ngày càng tổn hại hơn để chuẩn bị cho trậnchiến cuối cùng này.

“Liệu người có dừng lạingay cả khi con cố ngăn người?” Khế ước thú của tôi hỏi một cách trầm lặng.Cô bước sang một bên, rồi một vầng hào quang trắng vàng bùng lên xung quanh cô ấy.“Nếu người thực sự muốn tìm đến cái chết đến vậy thì chúng ta sẽ đi cùng nhau.”

Cadell và Elijah cũng sử dụngmana hắc ám của họ. Mặt đất nứt ra và vỡ vụn xung quanh chúng tôi và bất cứ ai cònsót lại từ phía Alacryan cũng đều đã bỏ chạy.

“Nyphia. Đưa Tess và Quý bàAstera đi khỏi đây càng xa càng tốt,” tôi nói, ngoái đầu nhìn qua vai và hướngánh mắt xuống gốc chân đứt lìa của Madam Astera, tôi tạo một chiếc chân giả bằngđá trước khi quay lại. “Và đừng dừng lại.”

“Này công chúa elf,” Cadellnói với nụ cười nhếch mép của mình. “Nếu người yêu của cô mà tiếp tục ởtrong hình dạng đó lâu hơn nữa, dù thắng hay thua trong trận chiến này đi nữathì hắn ta cũng sẽ bỏ mạng tại đây thôi.”

“Đừng có lôi cô ấy vào chuyệnnày!” Tôi hét lên nhưng khi tôi quay lại, Tess đã buông Nyphia ra.

Tuy nhiên, Tess không nóichuyện với tôi. Thay vào đó, cô ấy nắm chặt cổ tay Sylvie và hỏi cô ấy, “Hắn tađang nói dối, phải không? Hãy nói rằng hắn chỉ đang nói dối đi, Sylvie!”

Sylvie nhìn tôi, nhưng khôngđáp lại.

“Anh sẽ ổn thôi, Tess,” tôilại nói dối, nhưng lời nói của tôi bị ánh mắt cay đắng đầy nước mắt kia nhìn thấu.

“Anh lúc nào cũng vậy cả. Anhlúc nào cũng luôn sẵn sàng từ bỏ mạng sống của mình chỉ để cứu em, ”cô nói lại.

“Tess…” Tôi nắm lấy cánh taycô ấy.

“Anh có bao giờ nghĩ rằngem sẽ vui nếu anh chết chỉ để cứu em không?” Cô ấy hỏi, môi run rẩy.

Cô ấy nắm lấy tay tôi, và rồitự buông tay ra. Trán cô ấy chạm trán tôi, rồi cô ấy nhắm mắt lại, lồng ngực phậpphồng thất thường khi cô ấy cố kìm lại những tiếng nức nở.

Cô ấy thì thầm sau khi đặtmôi mình lên môi tôi. “Đồ ngốc.”

Sau đó, cô ấy rời mình ra khỏitôi và bước đi, thẳng về phía kẻ thù.

“Không!” Tôi bướctới, sẵn sàng chạy theo cô ấy, thì Sylvie giữ tôi lại, vòng tay qua eo tôi.

“Sylvie! Không! Con không thểlàm vậy với ta!”

“Arthur, làm ơn…” Sylvie cầuxin, cơ thể nhỏ bé của cô ấy run rẩy. “Con không muốn người chết.”

Tôi bất lực nhìn Tess bướcđi, tiếng máu dồn dập trong đầu tôi lấn át hết các âm thanh khác. Tôi thậm chíkhông thể nghe thấy tiếng hét của chính mình cầu xin Tess dừng lại và hãy đểtôi chiến đấu, để tôi chết.

Tôi nhìn Tess quay lại và mỉmcười với tôi trước khi nói điều gì đó. Nhưng tôi không thể nghe thấy gì cả.Chúng có thể là những lời cuối cùng của Tess và tôi lại không thể nghe thấychúng.

Không, tôi không thể để điềunày xảy ra được.

Ánh mắt của tôi hướng xuốnglòng bàn tay đầy máu me của mình khi tôi lại một lần nữa hy vọng rằng vũ khí sẽxuất hiện một cách bất lực.

Không, tôi không có thờigian cho điều này.

Khi Sylvie càng ôm tôi chặthơn, buộc tôi phải tránh xa Tess khi cô ấy đi về phía Nico và Cadell, tôi đưatay vào bên trong tấm bảo vệ ngực và rút ra chiếc huy chương mà Trưởng lãoRinia đã trao cho tôi để mang Tess trở lại — một lời nhắc nhở rằng toàn bộ thếgiới này và vô số thế giới khác sẽ rơi vào tay Agrona nếu có y có được Tess.

Bây giờ mọi thứ đều rõ ràngcả rồi. Vì bất cứ lý do gì, Tess được coi là vật chứa đựng cho Cecilia. Có thểlà do mối quan hệ của chúng tôi trên thế giới này có liên quan gì đó, nhưng điềuđó không quan trọng.

Nếu cả tôi và Nico đều trởnên mạnh mẽ như thế này sau khi tái sinh vào thế giới này, thì Cecilia, ‘di sản’,sẽ mạnh mẽ đến nhường nào nếu cô ấy tái sinh vào cơ thể của Tess?

“Sylvie. Con cũng biết bàRinia đã nói gì rồi,” Tôi cầu xin, nghiên cứu di vật cổ xưa trên tay.”Chúng ta không thể để bọn chúng có được Tess.”

Sylvie lắc đầu, mặt vẫn vùivào ngực tôi. “Cả hai chúng ta sẽ trở nên mạnh mẽ hơn. Chỉ cần chúng ta còn sống,chúng ta vẫn còn có cơ hội.”

Tôi cảm thấy bên trong cơ thểtôi ngày càng run lên trong vài phút cuối cùng của Realmheart, nhưng tôi vẫn tiếptục nghiên cứu tấm huy chương. Có thứ gì đó về nó mà trước đây tôi không nhận ragiờ đây bỗng giờ trở nên nổi bật hơn bao giờ hết qua Realmheart Physique.

Ký ức gần đây về việc bà Riniavẽ những cổ tự aetheric lên cánh cổng bỗng ùa về, và những giờ tôi ở trong hangđộng cổ xưa quan sát Sylvie thiền định trong khi tác động đến aether xung quanhcô ấy theo bản năng theo cách mà tâm trí tôi không thể hiểu được, nhưng cơ thểtôi thì có thể.

Sylvie cảm nhận được sự thayđổi trong không khí khi tôi bắt tay vào việc.

“A-Arthur? Người đang làm gìđấy?” Khế ước thú của tôi khóc trong tuyệt vọng, ánh mắt của cô ấy đảoquanh khi cô ấy chứng kiến ​​hành động của tôi.

“Ta xin lỗi,” tôi thì thầmkhi vị kim loại đắng tràn ngập trong miệng.

Tôi đã phân tán aether màtôi thu thập được. Tôi vươn hai tay, một tay chỉ vào Nyphia và Madam Astera,tay kia hướng vào Tess.

Và đột nhiên, chúng tôi ởtrong một chiều không gian riêng biệt. Chiêu thức này hoàn toàn khác với StaticVoid, khi mà tôi ở cùng chiều không gian với thế giới này.

Không, tôi đã tạo ra một chiềukhông gian bỏ túi riêng biệt của riêng tôi và đưa mọi người đi cùng với tôi.

Không để lãng phí thời gian,tôi ném chiếc huy chương có khắc tọa độ và tạo ra một cổng dịch chuyển củariêng mình.

“Vào cổng ngay!” Tôi hét lêntrong khi cố gắng giữ cho cổng hoạt động ổn định.

Quý Astera là người đầu tiênhành động. Không lãng phí chút thời gian nào, bà ấy liền bế Nyphia và phóng vềphía cánh cổng bằng chiếc chân giả mà tôi đã làm cho bà ấy. Sau khi ném Nyphiavào cổng, bà ấy chạy theo Tess, người vẫn còn cách đó vài bước chân.

Tôi đã cấu trúc lại kích thướccủa chiều không gian này, đưa Tess đến gần quý bà Astera và cổng dịch chuyểnhơn.

Thậm chí không có cơ hội để thốtlên lời nào, tôi thấy Tess bị hút vào cánh cổng. Quý bà Astera nhìn tôi mộtgiây trước khi gật đầu với tôi và tự mình nhảy qua cánh cổng.

“Sylvie… đã đến lúc phải đirồi,” tôi nói, khế ước thú của tôi chỉ nhìn tôi đầy kinh hãi.

Cô ấy đưa tay lên lau nhữnggiọt nước mắt đang chảy trên mắt tôi, chỉ để thấy những ngón tay cô ấy dính đầymáu… máu của tôi.

“A-Arthur, n-người sẽ không thểsống sót sau chuyện này,” Sylvie nói khi tôi cảm thấy ý thức của cô ấy đi sâuhơn vào tâm trí tôi. Tôi không thể ngăn cách suy nghĩ của mình với cô ấy trongtrạng thái hiện tại, khiến cho tôi bây giờ không khác gì một cuốn sách đang mở.

“Cổng dịch chuyển sẽ không…sẽ ổn định lâu hơn nữa, Sylv. L-Làm ơn đấy, ta không thể để con chết được,” tôinói, mỉm cười trong khi cố gắng giữ cho máu không rỉ ra khỏi miệng.

Một cơn đau chói mắt ập vàotôi và kích thước của chiều không gian rung rẩy như bong bóng sắp vỡ. Chóng mặt,tôi cố ép Sylvie vào cổng thì cả cơ thể cô ấy bắt đầu phát sáng màu tím.

“Sylv? Con đang làm gì -” Đôimắt tôi mở to trong kinh hãi khi tôi nhận ra cô ấy đang làm gì.

Ánh sáng ấy ngày càng rực rỡcho đến khi một con rồng quá đỗi quen thuộc đang đứng trước mặt tôi.

“Hãy cố sống thật tốt khicon không còn ở đây nữa, nhé?” Sylvie vừa nói vừa cười toe toét với tôi.

“Sylv, không! Đừng làm vậy!”Tôi hét lên. Tuyệt vọng, tôi cố gắng đẩy cô ấy đến cổng, nhưng tay tôi đã chạmvụt qua cô ấy.

Cơ thể của Sylvie trở nên lunglinh và mờ ảo hơn, và cô ấy đang mờ dần đi khi những bông hoa oải hương vàng bắtđầu bay khỏi cơ thể cô ấy và gắn chặt vào cơ thể tôi.

Cơ thể tôi quằn quại trongcơn đau không thể tưởng tượng được trước sự thay đổi đột ngột mà nó đang trảiqua, nhưng tôi vẫn ráng chịu đựng, không để bản thân bất tỉnh. Tầm nhìn của tôimờ dần khi tôi hét lên với Sylvie, nhưng những lời cuối cùng của cô ấy đã bị ngắtquãng khi cô ấy đẩy tôi qua cánh cổng với phần thể xác cuối cùng còn lại của cơthể cô ấy.

Khế ước thú của tôi chỉ để lạicho tôi một từ trước khi cô ấy tan biến đi: ‘…một lần nữa.’

[] [] []

#Darkie