The Beginning After The End (Ánh Sáng Nơi Cuối Con Đường)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 384

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 766

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 263

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1784

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 731

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8111

Chương 252

” 

Tôi gầm gừ trong căm phẫnkhi nhìn ngọn lửa ma trơi đen kia.

“Tại sao…” Tôi nghiến răng.

“Tại sao gì?” Nó bốirối nhìn lại. Biểu cảm của nó sống động như sinh vật sống thật sự, như… một convật có tri thức, khiến tôi càng tức giận hơn.

“Tại sao?!” Tôi gầmlên, đánh một cú thật chậm và đầy đớn đau về phía Regis.

Tay tôi lướt qua khuôn mặtcáu kỉnh của nó, mất đà khiến tôi loạng choạng trong cơ thể đang suy nhược này.Tôi ngã nhào về phía trước, đập mạnh mặt xuống sàn trơn lạnh chết tiệt kia.

“Đừng có làm thế!” Con matrơi giật mình rồi lẩm bẩm, “… tôi cảm thấy cơ thể mình bị xâm phạm.”

Cơn thịnh nộ tiếp tục nổilên và tăng lên khi tôi nhìn chằm chằm vào bàn tay trái của mình, vị trí chínhxác mà Regis đến trên lòng bàn tay tôi. “Tại sao. Tại sao bây giờ ngươi mớichịu xuất hiện hả? Sau nhiều năm bào mòn mana của ta và làm bất kì điều gì ngươimuốn, tại sao bây giờ ngươi mới chịu xuất hiện hả? ”

Tôi ngóc đầu dậy, nhìn trừngtrừng vào ngọn lửa ma trơi đen. Tầm nhìn của tôi mờ đi và nước mắt tôi trào ra.“Nếu ngươi mà chui ra sớm hơn, thì ta đã có thể thắng rồi. Ta đã có thể đã cứutất cả mọi người!”

Một biểu cảm trông gần giốngnhư… tội lỗi hiện lên khuôn mặt của Regis trước khi nó lắc đầu và quay đi.“Chà, gì mà căng thẳng thế. Ngay cả các asuras cũng sẽ cấu xé lẫn nhau để cố gắngtranh giành một vũ khí có tri giác như tôi đấy, ấy thế mà cậu thì ở đây cứ khóclóc về chuyện— ”

“Ta đã rất cần ngươi,” tôithì thầm, nước mắt chảy ròng ròng trên mặt đất bên dưới khuôn mặt khi tôi cào cấunền nhà nhẵn nhụi.

Regis vẫn im lặng khi tôi đểmọi cảm xúc tuôn trào ra. Tôi tức giận với Regis, nhưng tôi cũng đang làm điềutương tự – sử dụng cậu ta như một cái cớ đổ lỗi cho những thất bại của chínhtôi.

Sau một thời gian trôi qua,nước mắt tôi đã khô và cổ họng khô rát của tôi bắt đầu phát ra những tiếng lắpbắp khó chịu khi cố gắng hít thêm không khí.

Giọng của Regis vang lên từmột khoảng cách nhỏ. “Ở đây có một hồ nước sạch. Hãy uống chút nước trước khi cậukhóc đến mức thành xác ướp.”

Tôi ngập ngừng, không biếtmình có xứng đáng được uống nước không thì quả trứng nhỏ óng ánh lấp lánh quakhóe mắt tôi.

“Đúng rồi. Cậu có thể làm đượcmà! Hãy ráng làm vì tảng đá đó kìa! ” Regis cổ vũ, bay lượn xung quanh tôi nhưmột con ruồi mà tôi không thể đập được.

Gạt đi mọi cảm xúc tiêu cực đènặng lên cơ thể, tôi lê mình về hướng Regis dẫn dắt tôi.

Cánh tay trắng nhợt nhạt nhưsữa trông thật lạ lẫm với tôi. Tôi có cảm giác như mình vẫn đang mặc một bộgiáp hạng nặng dù cơ thể gần như trần như nhộng.

Thời gian trôi qua khi tôi từtừ kéo mình trên sàn nhà nhẵn nhụi, nguồn động lực lớn nhất của tôi lấy lại sứcmạnh để khóa miệng Regis lại.

“Nào, công túa, sắp đến rồi,”cậu ta tiếp tục.

“Im… mồm… đi…” Tôi tậptrung, giọng tôi phát ra như một tiếng thở khò khè.

“Có sức để rên thì có sứcđể tiến lên! Ráng lê lết tiếp đi!” Regis luôn mồm nói.

Tôi quyết định sẽ giết tênnày ngay khi tôi lấy lại sức.

Tôi tập trung vào đài phunnước bằng đá cẩm thạch đang vẫy gọi tôi, phun làn nước từ trên xuống và trong vắtđến nỗi nó trông giống như băng.

Sau khi lê lết thêm một lầnnữa, cố gắng vượt lên trên cái đế tròn chứa nước, tôi lập tức vùi đầu vàotrong.

Cảm giác như tôi đã tự đập mặtmình vào một tảng băng, nhưng tôi không quan tâm. Tôi há miệng và nuốt trọn thứnước trong vắt và mát lạnh chảy xuống cổ họng.

Cơ thể tôi tiếp tục nuốt từngngụm nước cho đến khi tôi không thể nín thở được nữa.

“Gah!” Tôi rụt đầura ngoài, thở hổn hển, khi một bức màn màu be che khuất tầm nhìn của tôi.

Tôi đã cố gắng di chuyển nósang một bên, nghĩ rằng có thể phần sau của cái áo của tôi đã rơi xuống đầutôi, thì Regis thở dài đằng sau tôi.

“Cậu đang hành động nhưmột con cún lần đầu tiên nhìn thấy đuôi của chính mình vậy.”

“Ngươi đang nói cái gìvậy?” Tôi càu nhàu, vẫn cố gắng đẩy cái áo của mình ra khỏi đầu.

“Đó là tóc của cậu, thưa chủnhân thông thái.”

“Huh? Vô lý…” Tôi nhìnxuống, lần đầu tiên tôi nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình kể từ khi thức dậy.Tôi chỉ biết trố mắt.

Người đang nhìn chằm chằmvào tôi trông rất giống tôi, nhưng già hơn một chút, với các đường nét sắc sảohơn và làn da trắng sữa giống như cánh tay của tôi.

Vết sẹo đỏ quanh cổ họng màtôi chịu được từ ả retainer đã không còn nữa, thay vào đó, chỉ còn lại cái cổdài mượt mà.

Nhưng điều khiến tôi sốc nhấtlà những thay đổi trên mái tóc và đôi mắt của tôi. Đôi mắt của tôi là một màuvàng ròng dữ dằn và mái tóc đỏ nâu trước đây của tôi giờ đã nhạt màu đi. Máitóc màu nâu đỏ đậm bây giờ là màu lúa mì xám, thậm chí còn nhợt nhạt hơn cả máitóc của Sylvie ở hình dạng con người.

Ngực tôi đau thắt lại khinhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình, mái tóc và đôi mắt của chính tôi giờđây là một lời nhắc nhở nhức nhối về những gì mà khếu ước thú của tôi đã làmcho tôi.

“C-Cái gì thế này? Tại sao talại—” Một tiếng hét đột nhiên xé toạc cổ họng tôi khi một cơn đau nhức nhốibùng lên trong tôi, như thể lõi mana của tôi đã bốc cháy.

Tầm nhìn của tôi lờ đờ và trởnên mơ hồ cho đến khi tôi nghe thấy một giọng nói. Đó là một giọng nói mà tôiđã không nghe thấy trong một thời gian dài, nhưng đó sẽ là một trong những giọngnói mà tôi sẽ không bao giờ có thể quên.

“Chào nhóc, Art, là ta,Sylvia đây.”

Tim tôi đập mạnh vào xươngsườn khi sự phấn khích dâng lên. “S-Sylvia?”

“Ta đã ghi lại tin nhắn nàycùng lúc với tin nhắn đầu tiên mà ta gửi cho cậu, nhưng ta nghĩ rắng, đối vớinhóc thì chắc cũng đã khá lâu kể từ khi lần cuối nghe giọng nói của ta. Haha, tacho rằng ta nên nói rằng đã lâu rồi không gặp nhỉ.”

Tôi bật ra một tiếng cười vàcảm thấy những giọt nước mắt mới chảy dài trên má.

“Ta cảm thấy thật mâu thuẫnkhi nhóc có thể nghe thấy tin nhắn này. Một mặt, ta tự hào rằng nhóc đã có thểđến được vị trí hiện tại. Nhưng mặt khác, việc nhóc đã phải thúc đẩy bản thân pháttriển đến mức này đồng nghĩa là cuộc sống không hề đối xử dịu dàng với nhóc chútnào, thậm chí có thể còn khó khăn hơn kiếp trước đây của nhóc.”

Tôi cảm thấy giọng điệu u sầunặng nề của bà ấy, nhưng vẫn tiếp tục lắng nghe.

“Để đến được giai đoạn nàycó nghĩa là nhóc phải chiến đấu với những kẻ thù mạnh hơn mình rất nhiều, thậmchí là trải qua vô số các tình huống sinh tử và dựa trên lịch sử của chúng ta, tadám cho rằng chỉ có thể có thể là do Agrona và các Vritra dưới trướng anh ta chứkhông còn ai khác vào đây.”

Máu trong tôi sôi sục nhắc đếntên Agrona, nhưng giọng Sylvia chỉ có vẻ buồn… gần như đau lòng.

“Ta nghĩ rằng một cuộc chiếntranh giữa Agrona và các Asura là điều không thể tránh khỏi, và Dicathen sẽ bịvướng vào cuộc chiến đó. Vì có rất nhiều điều cần nói với nhóc, mà với số lượngtin hạn chế mà ta có thể lưu trữ mà bị theo dõi được, vì vậy ta sẽ nói ngắn gọnthôi.

“Vì con gái ta là sẽ là khếước thú của cháu, và cộng với việc nhóc được tái sinh vào thế giới này, cha tarất có thể sẽ làm đủ mọi cách có thể để gặp nhóc, và rất có thể là thậm chí huấnluyện nhóc. Và vì chỉ tiếp xúc với mỗi asura, rất có thể cháu chỉ biết được mộtmặt của toàn bộ câu chuyện này.”

Một lần nữa, giọng Sylvia ngàycàng buồn bã.

“Mối căng thẳng leo thang giữaVritra và các gia tộc asura khác không hề đơn giản như những gì họ đã nói với cháu.Không giống như những câu chuyện cổ tích kể trước khi đi ngủ cho trẻ em, cuộc sốngkhông phải lúc nào cũng có mặt thiện và mặt ác — mà chỉ có ‘phe ta’ và ‘phe họ’.

“Agrona đúng thật không thểđược tha thứ được vì tất cả những hành vi tàn bạo mà anh ta đã gây ra trong nhiềuthế kỷ qua, nhưng ngay cả asura khác, bao gồm cả ta, cũng vậy.”

Sự bối rối bắt đầu lấn át nhữngcảm xúc khác của tôi.

“Agrona, người luôn bị cuốnhút bởi cuộc sống của chủng loài hạ đẳng, cũng chính là người phát hiện ra tàntích của một nền văn minh pháp sư cổ đại. Những người pháp sư đã học cách sử dụngAether.

“Và chỉ một thời gian sauphát hiện này, anh ta đã tìm ra lý do tại sao bọn họ lại tuyệt chủng, bất chấpnhững tiến bộ vượt bậc về công nghệ và ma thuật – cả mana và aether. Nhiều thếkỷ trước, chính tộc Indrath đã gây ra tội ác diệt chủng với những pháp sư cổ đạinày.”

Gì? Tại sao họ lại giết—câuhỏi của tôi bị cắt ngang bởi câu trả lời của Sylvia trong tin nhắn của bà ấy.

“Gia tộc Indrath là gia tộcdanh tiếng, được tôn lên làm lãnh đạo của các gia tộc asura khác. Và về cơ bản,họ được tôn kính như những sinh vật gần gũi nhất với chúa trời thực sự không chỉvì sức mạnh mà còn là quyền kiểm soát aether mà không một ai khác ngoài gia tộccó thể thực hiện được. Nhưng sau đó, một trong những sứ giả từ gia tộc Indrathđã phát hiện ra rằng có một nền văn minh ẩn dật của những người hạ đẳng kia lạicó thể sử dụng sức mạnh của họ.

“Lo sợ rằng sức mạnh và thẩmquyền của họ sẽ bị lung lay, các trưởng lão đã ra lệnh… loại bỏ bọn họ. Theo nhữnggì ta được nghe kể, không giống như gia tộc của chúng ta đã phát triển và huấnluyện thuật aether chuyên biệt dùng để chiến đấu, những pháp sư cổ đại này chỉtìm cách cải thiện cuộc sống của họ thông qua aether và phát triển trình độcông nghệ của mình.”

Sylvia thở dài và im lặng mộtlúc trước khi tiếp tục.

“Không cần phải nói, tội ácdiệt chủng của họ được xem như một trong các bí mật đen tối nhất của Gia tộc Indrath,và công nghệ của các pháp sư cổ đại đã được ẩn giấu và nghiên cứu, nhưng vì cácthành phố ngầm của họ được xây dựng phức tạp đến mức độ chúng ta không bao giờchắc chắn liệu mình có thực sự khám phá ra tất cả những gì họ đã che giấu haykhông. Đó là lý do tại sao các giống loài rồng thấp kém hơn sống ở cả Alacryavà Dicathen, để đảm bảo rằng ngay cả bây giờ, không có bất kỳ pháp sư cổ đạinào còn sống sót.

“Agrona đã tìm thấy mộttrong những tàn tích được che giấu này, và đe dọa sẽ vạch trần việc làm saitrái của Gia tộc Indrath vì đã phá vỡ quy tắc cao thượng rằng chúng ta, cácasuras, không được phép trực tiếp can dự vào cuộc sống của các chủng tộc hạ đẳng.Nhóc chắc hẳn có thể tưởng tượng các trưởng lão trong tộc của ta đã phản ứngnhư thế nào với điều này. Lợi dụng việc Agrona thích cải trang để lẻn đếnDicathen và Alacrya để nghiên cứu, bọn họ buộc tội anh ta đã có các quan hệthân mật với chủng tộc hạ đẳng kia trước khi đày anh ta đến Alacrya.”

Tôi lắc đầu. Thật là một kịchbản đầy quên thuộc — ngay cả giữa những thực thể bậc cao hơn, cổ đại, vẫn luôntồn tại xung đột chính trị.

“Sự hối tiếc lớn nhất của talà đã cho phép gia tộc ta hoàn toàn hủy hoại cuộc sống của hôn phu của ta… vàcha đứa con chưa chào đời của ta.”

Hàm tôi chùng xuống và tôi cảmthấy mắt mình lồi ra từ hốc mắt. Khoan, không những Agrona không trốn khỏiEpheotus như Windsom đã nói với tôi, mà Agrona còn là chồng tương lai củaSylvia và cha của Sylvie?

“Dấu hiệu mang thai của tachỉ xuất hiện vài tháng sau khi Agrona bị đày đi. Thông thường, một thành viênmới của Gia Tộc Indrath được sinh ra sẽ là một dịp hiếm hoi và được tổ chức ănmừng, nhưng ta biết rằng cả gia tộc của ta và bất kỳ gia tộc nào trong Bát ĐạiGia Tộc cũng sẽ không chấp thuận việc ta hạ sinh đứa trẻ này, và vì vậy khi mộtđêm nọ, khi ta biết được rằng cha ta đang lên kế hoạch tổ chức ám sát Agrona ởAlacrya, ta biết mình phải tìm Agrona trước họ.

“Ta thú nhận rằng khi đó tacòn trẻ và bồng bột, Arthur. Chống lại cha mẹ vì đã tước đoạt đi người đàn ôngmà ta nghĩ rằng ta đã đem lòng yêu thương, rồi ta tìm thấy Agrona ở Alacrya trướckhi đơn vị mà cha ta đã cử đến để ám sát anh ta. Lúc đó ta mới thấy, đó không cònlà con người khát vọng tri thức nhút nhát và quyến rũ mà ta đã từng yêu, mà giờanh ta đã trở thành một kẻ điên cuồng loạn trí sau sự phản bội của gia tộc vàtình yêu của đời mình – là ta.

“Anh ta và những tín đồtrung thành của mình từ Gia tộc Vritra đã tìm kiếm các văn bản cổ xưa bị chônvùi của các pháp sư cổ đại và cố gắng xây dựng lại công trình của họ theo mộthướng khác, sử dụng những người chủng tộc hạ đẳng để làm vật thí nghiệm. Takhông biết kế hoạch cuối cùng của anh ta là gì ngoài việc chinh phục Epheotus,nhưng anh ta đang điều tra một yếu tố — một sắc lệnh, quyền lực hơn cả khả năngcủa aether, vượt trên thời gian, không gian và sự sống. Đó chính là số phận.”

Từ ‘số phận’ ngay lập tứckhiến tôi nhớ đến một người. Trưởng lão Rinia. Bà ấy không chỉ là một pháp sưtiên tri diviner, mà còn là người có thể kiểm soát aether. Bà ấy đã cương quyếtnhấn mạnh rằng bà không liên quan đến các pháp sư cổ đại, nhưng…

Não tôi ngày càng đau hơn vìcố gắng kết hợp tất cả những thông tin này lại với nhau.

“Số phận không chỉ ràngbuộc mỗi cuộc sống hiện tại của chúng ta, mà còn cả kiếp sống ở nơi khác và ở bấtkỳ thời điểm nào khác.”

Hơi thở của tôi dồn dập.

“Ta cho rằng điều này nghecó vẻ quen thuộc với nhóc. Xét cho cùng, số phận chính là thành phần cốt lõi củaluân hồi chuyển kiếp. Agrona tin rằng ‘vật chứa linh hồn’ là thành phần quan trọngtrong ép buộc luân hồi, đó là lý do tại sao ta không thể để nhóc rơi vào tayAgrona. Sau khi phát hiện ra rằng ta đã mang trong mình một đứa trẻ thuộc dòngdõi rồng và basilisk, anh ta đã giam giữ ta lại cho đến khi ta sinh con. Tấtnhiên là ta sẽ không thể để con mình phải chịu những thí nghiệm độc ác kia nên tađã nhốt con mình trong không gian riêng mà ta đã tạo ra bên trong viên đá.

“Như ta đã nói trước đây, takhông thể hiểu hết toàn bộ kế hoạch của Agrona trước khi trốn thoát, nhưng tathấy rằng có bốn tàn tích được xây dựng bởi các pháp sư cổ đại mà anh ta, cũngnhư bất kỳ asuras nào khác, không thể vượt qua. Ta đã để lại vị trí của bốn tàntích lớn này mà Agrona đã nhân giống và gửi những người chủng tộc thấp kém kiađến với hy vọng tìm hiểu về những gì có ở dưới đó.

“Những gì ta để lại cho nhóckhông phải là một nhiệm vụ vĩ đại nào đó; đó chưa bao giờ là ý định của ta.Nhưng nếu nhóc đang ở trong tình huống lạc lõng hoặc cảm thấy yếu đuối và bất lực,có lẽ câu trả lời mà Agrona đang tìm kiếm cũng chính là câu trả lời cho bảnthân nhóc.”

Cứ thế, giọng Sylvia nhỏ dần,khiến tôi choáng váng trong sự im lặng hoàn toàn đến mức có thể sờ thấy được.Chỉ đến khi Regis xuất hiện khỏi cơ thể tôi, tôi mới giật mình thoát khỏi sựbàng hoàng.

“Chà, hơi bị nhiều thông tinà nha,” ma trơi màu đen nói, thở dài.

Tôi nhìn cậu ta chằm chằm,chết lặng. “Ngươi cũng có thể nghe thấy tất cả những điều đó ư?”

“Chứ mắc gì tôi rãnh đâu màchui vào người cậu làm gì.” Cậu ta đảo mắt. “Bây giờ, tôi có một số tin tốt vàmột tin xấu — à, hai tin khá tốt và một tin hơi bị xấu. Muốn nghe tin nào trước?”

Tôi lò mò quay trở lại khu vựccó viên đá óng ánh và nhặt lấy khế ước thú của mình—con gái của Sylvia, ngườimà bà ấy đã tin tưởng giao cho tôi chăm sóc.

“Hãy bắt đầu với tin tốt trướcđi ha,” Regis nói, lơ lửng trước mặt tôi. “Dựa trên những gì tôi phát hiệntrong khi cậu nằm ở đó sống dở chết dở, tôi nghĩ chúng ta thực sự đang ở mộttrong những tàn tích ẩn giấu của các pháp sư cổ đại.”

Tôi rời mắt khỏi viên đátrong tay và nhìn lên. “Gì?”

“Yup, hãy nhìn vào cánh cửa ởđầu đối diện của căn phòng này. Cùng với lớp máu khô và đài phun nước có thể uốngđược, tôi muốn nói rằng đây có thể là một khu vực nghỉ ngơi trước khi đương đầuvới bất kỳ thử thách kinh khủng nào đó mà các pháp sư cổ đại xây dựng để ngănchặn những người ngoài cuộc tiếp cận được với kiến ​​thức gì đó được lưu trữ dướiđây.”

Sau khi nhìn vào cánh cửakim loại được khắc bằng chữ cổ tục dọc theo khung, tôi nhìn Regis.

“Ngươi cũng khá thông minh đấy,”tôi thừa nhận.

Regis hí ha hí hửng. “Cuốicùng tôi đã được chủ nhân chấp thuận rồi! Tôi vẫn còn xứng đáng!”

Mặc kệ cậu ta, tôi nhìn xuốnghòn đá nhỏ trên tay.

“Tin tốt thứ hai thì có thể cậuđã đoán ra, nhưng tôi đã xác nhận rằng Sylvie vẫn còn sống bằng cách nhìn vàobên trong đó.”

“Ngươi đã vào trong đâyá?” Tôi hỏi, cầm viên đá lên.

“Ờ. Tôi có hơi tò mò,”cậu ta nói một cách châm biếm. “Dù sao thì, khế ước thú của cậu đã sử dụng mộtthuật nhánh vivum cao cấp để chuyển giao cho cậu cơ thể asura của cô ấy để cứu cậu…”

Đôi mắt của Regis trở nên sắcbén. “Điều đó dẫn đến một tin xấu khác. Tôi không nghĩ rằng cậu có thể nghe thấythông điệp của Sylvia bởi vì cậu đã đột phá qua giai đoạn lõi trắng đâu. Trênthực tế, lõi của cậu đã bị hư hại đến mức vô phương cứu chữa rồi.”

[] [] []

#Darkie