”
Thất vọng, lo lắng, nghi ngờvà sợ hãi — tất cả những cảm xúc đó mờ dần khi một tia chớp đen chói lọi baoquanh tôi. Tôi để ý thức mình chìm dần sâu hơn vào cơn lạnh giá của Realmheart.Cảm giác này khiến tôi nhớ lại lúc tôi nói chuyện với Chúa tể Indrath, ông nộicủa Sylvie. Ông ấy toát ra thần khí cao thượng, nghiêm nghị như thể ôn ấy khôngphải là một phần của thế giới này, mà đứng trên cả nó. Tôi bắt đầu nhận ra tại sao.
Khi Aether tiếp tục kết tụxung quanh tôi, tạo những sợi dây thanh khiết và quấn vào cơ thể tôi, tôi có thểthấy các chữ cổ tự lan rộng và kết nối với nhau xung quanh cơ thể mình. Một cảmgiác tê liệt khắp người tôi khi sức mạnh từ ý chí rồng của Sylvia tự do tuôntrào. Quả là một cảm giác say quyền lực đến khó tả.
Kiếp trước tôi là vua, và giờtôi là một trong những người đỉnh cao của sức mạnh trên toàn lục địa trong kiếpnày, nhưng những gì tôi cảm thấy bây giờ là mới thực sự quyền năng của thầnthánh.
‘Arthur! Dừng lại đi! Người đang tự làm tổn hại chính mình đấy,’ Sylvie van xin trong tâm trí tôi, nhưng tôi gạtcô ấy sang một bên. Tôi đã mệt mỏi với việc cứ liên tục thua trận này đến trậnkhác rồi. Uto, Cylrit, tên scythes đã giết Sylvia – tôi đã thua tất cả bọn chúng.
Không phải hôm nay, đặc biệtlà với tên lừa đảo này, kẻ đã chiếm hữu cơ thể của người bạn thân nhất của tôi.
Những tia chớp biến đổi màukhi chúng cuộn quanh cơ thể tôi. Tôi có thể nhìn thấy Aether đang bị hút vềphía mình và tia chớp đen chẳng mấy chốc có một chút màu tím nhạt pha lẫn vàođó.
“Arthur!” Sylvie nói, giọngcô ấy xa dần.
Tự tin và sẵn sàng, tôi bướclên một bước. Bước chân kinh thiên động địa đó đã đưa tôi tiếp cận Elijah nhanhđến nỗi cậu ấy vẫn còn nhìn vào nơi tôi đã đứng trước đó.
Tôi mở rộng một cánh tay vàcác tia sét aetheric bắn ra như một cây roi. Elijah chỉ vừa suýt soát kịp thờitriệu hồi những ngọn giáo đen ấy để phòng thủ trước đòn tấn công của tôi, nhưngngay cả vậy thì cậu ta cũng đã bay ra sau sau cú va chạm, lao sầm xuống đất mópméo cách đó vài chục bước so với nơi những người Alacryan khác đang ở.
Bước thêm một bước nữa, tôi thuhẹp khoảng cách trong tích tắc và lơ lửng trên không. Những tia sét xung quanhtôi phóng ra mọi hướng, lao về phía những tên Alacryan gần tôi nhất và xuyênqua áo giáp và cơ thể của chúng như thể chúng được làm bằng giấy.
Một vài tên Alacryan còn lýtrí cố gắng chống trả bằng cách thi triển phép thuật, nhưng vô ích. Tôi phớt lờnhững vụ nổ của lửa và để mặc những mảnh băng và đá vỡ ra trước tia sét bảo vệtôi.
Đôi mắt tôi nhìn xuống hàngtrăm tên Alacryan đang ngước nhìn tôi như một Chúa trời.
‘…đau quá… dừ-’ lông mày tôi nhíu lại vì khó chịu.
Đột nhiên một làn lửa địa ngụcđen nổ long trời bên ngoài, bao bọc tôi trong một vòng xoáy bóng tối.
Những tia chớp và dây quấnquanh tôi ngày càng lớn, thắp sáng bóng tối quay cuồng xung quanh tôi. Than hồngbám vào một số tia chớp và vào cơ thể tôi, nhưng tôi chẳng bận tâm đến điều đó.
Chỉ bằng suy nghĩ, các tiachớp được thay thế bằng một ngọn lửa trắng pha lẫn aether. Ngọn lửa đen lần nàykhông thể bùng cháy và dần dần dập tắt khi chạm vào ngọn lửa băng giá của tôi.
Tôi đưa tay ra, làn lửa trắngphóng ra, đóng băng và phá tan mọi thứ trên đường đi của nó.
Với một cái búng tay khác, mộtluồng lửa aetheric trắng bùng lên, trúng Elijah và đập cậu ta đâm sầm vào mặt đấtđóng băng. Khi sương mù và bụi tan bớt, Elijah xuất hiện trong tầm nhìn, quầnáo và đầu tóc rối bù, khoanh tay đứng nhìn phần còn lại của những chiếc gai đenđóng băng nằm rải rác xung quanh mình.
Cậu ta ngước nhìn tôi, lôngmày nhíu lại, đổ mồ hôi… cắn chặt môi dưới nhăn nhó.
Tôi nhăn mặt trước cảnh tượngquen thuộc này. Tôi cố gắng lục lại ký ức của mình tại sao Elijah trông rấtquen thuộc, nhưng đồng thời lại rất xa lạ như thế này.
Nhưng cảm xúc thờ ơ bao trùm,chiếm lấy tôi, khiến tôi không còn ham muốn chất vấn đối thủ mà chỉ tập trungvào việc giết cậu ta.
Khi càng nhiều ý chí rồng củaSylvia được bơm ra khỏi lõi của tôi và vận qua các mạch máu của tôi, tôi càngnghe thấy rõ giọng nói của bà rồng già mạnh mẽ. Những kỷ niệm về thời gian củatôi với bà ấy trong hang động đó sau khi rơi khỏi vách đá bắt đầu hiện ra, vàtôi bắt đầu tin tưởng vào giọng nói đó ngày càng nhiều hơn.
Tôi để sức mạnh vô song nàykiểm soát cơ thể và tâm trí của mình để giết Elijah và đưa Tess và Sylvie đếnnơi an toàn.
Tôi đã vượt qua giai đoạnlõi trắng chưa? Đây có phải là thông điệp của bà Sylvia để lại cho tôi — tiêudiệt bất kỳ ai ngán đường tôi với mục đích bảo vệ những người thân yêu của tôi?
Chắc là thế rồi. Không cònlý do nào khác khiến tôi nghe thấy giọng nói của Sylvia ngay bây giờ. Không cólời giải thích nào khác cho sức mạnh toàn năng đột ngột này.
‘Arthu… cầu xi… tàn phá… cơ th…’
Tôi gạt đi tiếng nói của khếước thú của mình. Cô ấy không hiểu; cô ấy không biết. Cô ấy không biết về lời hứacủa Sylvia với tôi — rằng bà ấy đã gửi một tin nhắn cho tôi khi tôi vượt qualõi trắng.
Một chút hương hoa oải hươngập vào tâm trí tôi khi aether bao quanh tôi ngày càng nhiều hơn. Những bông hoaoải hương màu tím nhảy múa như thể ăn mừng sự thăng tiến của tôi.
Tôi thực sự cảm thấy mìnhnhư một vị thần… như một asura.
Chuyển hướng sự chú ý củatôi trở lại Elijah, tôi nhận thấy ánh mắt của cậu ấy hướng sang một bên như thểcậu ta đang chờ đợi điều gì đó… hoặc một ai đó.
Tôi thở ra một hơi và những dâyaether lao về phía trước. Nâng một cánh tay được bao bọc hoàn toàn trong một lớpaura màu vàng ròng, tôi búng cổ tay mình.
Aether tuân theo ý chí củatôi, uốn nắn quanh lưỡi kiếm gió mà tôi đã phóng về phía Elijah.
Đối thủ của tôi với cái chânbị thương từ đòn tấn công trước của tôi, đã chọn cách chặn đòn tấn công củatôi. Hàng loạt gai màu đen bùng cháy trong ngọn lửa địa ngục đó có khả năng ănsạch thậm chí cả nước và mana, trồi lên từ mặt đất trước mặt cậu ta, nhưng đườngbán nguyệt bạc nhuốm màu tím mà tôi phóng ra đã cắt xuyên qua những hàng gaiđen giống như thể chúng làm bằng bơ.
Elijah, nhận ra rằng khảnăng phòng thủ của mình là vô ích, chỉ có thể suýt soát nhảy ra ngoài nhưng vẫnbị tổn thương.
Cậu ta hét lên một tiếng đauđớn trong khi nắm chặt những gì còn lại của cánh tay bị đứt lìa. Thậm chí sauđó, cậu ta còn dám chuẩn bị tung một loạt đòn cuộc tấn công khác vào tôi.
Một nụ cười nhếch mép nởtrên môi, tôi bước lên không trung. Với khả năng kiểm soát nhánh spatium (nhánhkhông gian), các dây aether nối tụ lại thành một cây cầu trước mặt tôi,và chỉ một bước duy nhất đó đã thu hẹp khoảng cách chục mét mà chẳng tốn tý sứclực nào. Như thể chính cả không gian bị bẻ gập theo ý nguyện của tôi vậy.
Elijah chỉ kịp mở to mắtkinh ngạc trước khi tôi chìa tay ra. Aether tập trung xung quanh cuống cánh tayphải của cậu ta, nơi ngọn lửa địa ngục kia hiện đang cố phục hồi phần chi đã mất.
Tuy nhiên, dưới ảnh hưởng củatôi, ngọn lửa đen chuyển sang màu tím và thay vì chữa lành cho cậu ta, nó chuyểnsang ăn mòn cả cơ thể cậu ta.
“Không có cửa hả?”Tôi giễu cợt, giọng nói nhuốm một âm sắc aether.
Elijah cắn chặt môi dưới củamình, cố nén tiếng hét.
Với máu chảy ra từ khóe miệng,Elijah chế giễu. “Tao biết mày sẽ thể hiện bộ mặt thật của mình mà. Dù mày cómang thân xác khác hay bất kỳ cái tên nào khác, mày vẫn luôn là mày, Grey. ”
Đôi mắt tôi nheo lại, nhưng cảmxúc lạnh lùng của sự thờ ơ đã làm dịu đi ẩn ý trong lời nói của cậu ta. Ý nghĩduy nhất le lói lên trong đầu tôi là làm thế nào mà người này – Elijah, người bạnthân một thời của tôi – lại cố gắng làm hại Tess.
“Tạm biệt,” tôi lẩm bẩm, giơtay kết thúc công việc.
‘Arthur! Né ngay!’ Giọng của Sylvie đột nhiên hétlên trong đầu tôi.
Bản năng trong tôi liền trỗidậy và tôi đá về phía trước, đẩy lùi bản thân mình ngay trước khi một cột lửa đenrực phun ra từ mặt đất nơi tôi đã từng đứng.
Tôi tự trách cứ mình vì đã tậptrung quá mức vào Elijah đến mức không nhận thấy sự dao động của ma thuật ngaycả dùng Realmheart.
Ngọn lửa đen đó chỉ mới sượtqua bàn chân trái của tôi, nhưng sự khác biệt về sức mạnh là rất rõ ràng. Ngaycả với sự bảo vệ của aether hiện đang bao quanh cơ thể, tôi vẫn cảm thấy mộtcơn đau bỏng rát từ bàn chân của mình.
Cường độ và tốc độ thi triểnhoàn toàn ở một cấp độ khác với ngọn lửa đen của Elijah.
Lần theo dấu vết của sự daođộng mana, tôi chuyển mắt nhìn sang phải và nhìn lên trời. Ngay sau khi tôi xácnhận đó là ai, tôi không thể không mỉm cười.
Tôi có thể cảm thấy ý chí Sylviarung lên vì tức giận trong tôi, như thể ngay cả ý chí của bà ấy cũng biết kẻ chịutrách nhiệm cho cái chết của bà ấy.
Cơ thể tôi, được bao trùm trongánh sáng vàng ròng của aether, ngày càng tỏa sáng rực rỡ và mạnh mẽ hơn. Lầnnày sẽ khác với lúc ở Lâu đài.
Tên scythe đó đến bên cạnhElijah, vẫn khoác lên mặt một chiếc mặt nạ thờ ơ và quyền quý.
Hắn đặt tay lên ngọn lửa màutím đang ăn mòn cánh tay của cậu ta trước đây và nó được thay thế bằng ngọn lửađen âm ỉ bắt đầu từ từ tái tạo cánh tay của Elijah.
Thay vì lao vào chiến đấu,tôi giữ khoảng cách trong khi chữa trị bàn chân của mình cũng như sử dụng aetherđể hồi thương. Tôi cũng có thể cảm nhận được Sylvie ở bên cạnh Tess khi cả haibọn họ tiếp tục cầm chân người Alacryan. Họ đang bối rối, cả hai bên đều khôngbiết phải làm gì trước trận đấu giữa Elijah, tên scythe và tôi.
“Ngươi đã nói rõ với ta rằngngươi sẽ thắng bạn của mình mà,” tên scythe nói.
“Tôi có thể—từng như vậy,cho đến khi hắn ta sử dụng hình dạng đó,” Elijah nhăn mặt.
“Không thành vấn đề. Làlỗi của ta. Ta đã để hắn ta sống để đổi lấy việc giữ Lâu đài nguyên vẹn nhưChúa tể Agrona đã ra lệnh. ”
Sự thờ ơ mà scythe thể hiệnkhi hắn ta không quan tâm đến sự hiện diện của tôi đang mưng mủ như một vết lởngứa cho đến khi tôi không thể kìm lại được nữa.
Aether quấn quanh tôi một lầnnữa hình thành một cây cầu, kết nối chỗ tôi với nơi Elijah và tên scythe đang đứng.
Tôi bước về phía trước và thếgiới bẻ gập lại trước mặt tôi, mang tôi đến chỗ chúng trong tích tắc.
Tia chớp Aetheric lóe lên,tôi nện vào bụng tên scythe.
Một làn sóng xung kích phátra từ cú va chạm, thổi bay Elijah cũng như nhiều người Alacryan khác trong vùnglân cận.
Nắm đấm của tôi vùi chặt vàoáo giáp của tên scythe, nhiều vết nứt hình thành trên giáp của hắn nhưng hắn thậmchí không lùi lại dù chỉ một bước.
“Chúng ta không còn ở trongLâu đài nữa nên việc ta dùng nhiều sức lực hơn là hoàn toàn chấp nhận được,” hắnnói, nở một nụ cười nhếch mép.
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sốnglưng tôi khi hắn vung tay. Một làn sóng đen như lửa bùng lên từ tay hắn, nhấnchìm tôi và mọi thứ sau lưng tôi.
Aether xoay quanh tôi, bảo vệtôi khỏi ngọn lửa địa ngục đốt cháy cả không khí và mặt đất lát đá.
Bất chấp đòn tấn công khủngbố khiến toàn bộ người Alacryan trong phạm vi tấn công phải bỏ mạng—tôi vẫn đứngvững. Tuy nhiên, tên scythe không phải là đối thủ duy nhất của tôi.
Tôi phát hiện Elijah đangbay nhanh về phía Tess.
Ý nghĩ về việc Elijah bắt đượcTess ngày càng trở nên rõ ràng. Tấm chăn cảm xúc lạnh lùng và thờ ơ bao trùmtâm trí tôi liền biến mất, ý nghĩ đơn phương độc mã giết tên scythe và ‘chiếnthắng’ mờ dần cho đến khi tôi có thể suy nghĩ rõ ràng hơn.
Tầm nhìn và tâm trí tôi hoàntoàn đổi mới, tôi nhận thức sâu sắc mọi thứ đang diễn ra xung quanh mình, từ nhữngtên Alacryan đang cháy thành tro xung quanh tôi, đến Tess, Sylvie, Nyphia, và Quýbà Astera chiến đấu vì sự an nguy của bản thân hơn là chiến thắng, và cuối cùnglà bản thân tôi. Tôi nhận thức được sự thay đổi của cơ thể mình, và cả tình trạnghiện tại của cơ thể tôi. Tôi đã chọn không sợ hãi kết cục không thể tránh khỏi,thay vào đó, tôi lợi dụng nó để tiếp thêm động lực đưa những người còn lại trởvề nơi trú ẩn.
Tôi khoá chặt tâm trí củamình để Sylvie không phát hiện ra, và tôi thở hắt một hơi.
Tôi giờ suy nghĩ cực kỳthông suốt, và có toàn quyền kiểm soát toàn bộ sức mạnh của Realmheart. Tôi cóthể làm điều này. Tôi phải làm điều này.
Tôi lập tức đuổi theo cậuta. Nhánh Spatium giúp dịch chuyển tôi đến chỗ cậu ta chỉ trong một bước. Nắm đấmcủa tôi đập mạnh vào hông cậu ta và tôi có thể cảm thấy xương sườn của cậu ta vỡnát dưới sức mạnh của tôi bất chấp làn sóng lửa khói đã cố gắng chặn đòn.
Elijah lao từ trên không xuống,cơ thể quay cuồng mất kiểm soát trước khi tạo ra một miệng hố ở bên cạnh mộttòa nhà.
Nhiều dao động mana xuất hiệntrong không khí xung quanh tôi, và tôi biết điều gì sẽ đến.
Lao đi với một luồng lửanén, tôi né tránh một loạt các ngọn lửa bất ngờ bùng nổ trong không khí.
Tôi chỉ suýt soát nhảy, nétránh khi những ngọn lửa địa ngục nổ long trời trong không khí như những bônghoa đen chết chóc.
Những vụ nổ màu đen độtnhiên dừng lại khi Sylvie phóng ra một làn sóng xung kích gồm mana thuần túy từchiếc hàm của mình của nhắm vào tên scythe.
Tạm gác mọi lo lắng và tintưởng vào khế ước thú của mình, tôi bay đến nơi Tess vẫn đang chiến đấu vớiquân Alacryan.
Ngay cả khi bị bao vây, nhữngdây leo mana xanh mờ xung quanh cô ấy vẫn hoạt động như thể chúng có tâm trí củariêng mình. Đánh đòn, tấn công, đâm xuyên vào kẻ thù của cô, thật khó để phânbiệt ai mới thực sự là người ở thế bất lợi.
Quyết định rằng bây giờ cô ấysẽ ổn, tôi tìm đường đến cánh cổng dịch chuyển đã bị chôn vùi dưới một làn sónggai đen.
Ở đó, tôi phát hiện Nyphiađang từ từ phá nát những cái gai đen trong khi Quý bà Astera tự mình cầm chânvài chục pháp sư Alacryan.
Ngay lập tức, tôi thu hẹpkhoảng cách và thi triển một vụ nổ băng giá vào phe Alacryan, đóng băng một nửaquân số của chúng chỉ bằng một thần chú.
Tôi bỏ qua phần còn lại, để Quýbà Astera xử lý trong khi tôi bắt tay vào việc giải quyết đống gai đen.
Tôi thực sự rất muốn muốnphóng ra một luồng sét, nhưng e rằng như thế sẽ khiến cánh cổng bị hư hại nêntôi vận sét vào tay mình và lao tới.
“Nyphia! Giúp Tess và đưa côấy đến đây!” Tôi ra lệnh.
“H-Hiểu rồi!”Nyphia lồm cồm bò dậy khi tôi đấm xuyên qua hàng loạt gai đen nhô lên từ mặt đấtvà chặn cổng dịch chuyển.
Những nắm đấm bọc sét củatôi đấm xuyên qua vô sát gai đen khi tôi giữ cho các giác quan của mình tỉnhtáo trong trường hợp Elijah hoặc tên scythe xuất hiện.
Một tiếng hét xuyên thấu độtnhiên xâm chiếm suy nghĩ của tôi.
“Sylvie!” Tôi la lên khi tâmtrí cô ấy chìm cơn đau đớn đến tê liệt mà thậm chí tôi có thể cảm nhận được quathần giao cách cảm giữa chúng tôi.
‘Cứ tiếp tục… đi!’ Cô ấy nhắn với chút tỉnh táo cònsót lại.
Tôi có thể cảm thấy mặt đấtrung chuyển với từng vụ nổ từ ngọn lửa đen và mana tinh khiết ở phía xa, nhưngtôi tiếp tục cho đến khi tôi có thể nhìn thấy ánh sáng yếu ớt của cổng dịchchuyển.
Sắp xong rồi!
Đột nhiên bầu trời tối sầm lạivà một bóng đen đổ xuống ngay phía trên tôi. Realmheart tiếp tục kích hoạt, đốtcháy cơ thể của chính tôi nhưng tôi buộc phải dựa vào nó một lần nữa khi tôi vậnmột lớp băng giá bao quanh hai tay của mình.
Tôi phóng ra một làn sóngxung kích băng nhiệt áp thẳng vào ngọn lửa đen ngòm đang giáng xuống cả tôi vàcánh cổng dịch chuyển ngay bên cạnh tôi.
Khi hai thần chú khắc hệxung đột, một làn sóng xung kích lớn nổ ra, phát nát đám gai đen. Cổng dịchchuyển cũng rung lên, đe dọa sẽ vỡ nát và khiến chúng tôi bị mắc kẹt tại đây.
Tuy nhiên, cánh cổng cổ đạivẫn tồn tại vững chắc và bây giờ đã có một con đường dẫn thẳng đến nó. Tess,Nyphia và Quý bà Astera cũng đang chạy về phía tôi. Họ sẽ có thể quay trở lại.
“Nhanh chân qua cổng mau!”Tôi gầm lên khi cả ba người họ chạy qua tôi.
Tess quay lại, đối mặt vớitôi trong lúc tiếp tục chạy tới cánh cổng. “Thế còn anh?”
“Anh có tấm huy chương củariêng mình. Anh sẽ gặp lại em với Sylvie tại nơi trú ẩn. Đi ngay!”
“Grey! Mày không thể làm thếvới tao, không phải lần nữa chứ! ” Elijah hét lên từ trên cao, cố gắng đến đâytrong tuyệt vọng. “Không phải sau những gì mày đã làm với tao vàCecilia!”
Lời nói của Elijah như sétđánh ngang tai, và tôi suýt để cậu ta vào được cổng.
Với aether dưới quyền kiểmsoát của tôi, tôi thu hẹp khoảng cách, ngay khi cậu ta chuẩn bị bắn một ngọngiáo đen vào cánh cổng, tội chặn cậu ta lại.
Bị thương và mệt mỏi, Elijahkhông thể chiến đấu được nữa trong khi tôi ở trong thể trạng này.
Tôi nắm chặt cổ cậu ta và siếtchặt vừa đủ để cậu ta có thể nói chuyện.
“Làm sao mà ngươi biếtcái tên đó?” Tôi gầm gừ.
“Có vẻ như cuối cùng màycũng đủ… tỉnh táo rồi,” cậu ta thở khò khè. “Nếu mày không… say quyền lực của thứsức mạnh đang… giết dần giết mòn mày hiện tại, thì đáng ra mày đã biết trước từsớm hơn.”
Tôi bóp mạnh hơn, khiến cậuta ho sù sụ, trước khi nới lỏng nắm tay. “Ngươi là ai!?”
Elijah phun nước bọt vào mặttôi trước khi nhếch mép cười, để lộ hàm răng nhuốm máu. “Tao từng là ngườibạn… thân nhất của mày, và cũng chính là người tận mắt chứng kiến mày xuốngtay giết vị hôn thê của mình.”
Tay của tôi lỏng ra và tôi cảmthấy trái tim căng thẳng của mình như bị bóp chặt. Tâm trí tôi quay cuồng vàtoàn bộ cơ thể tôi như chìm trong hắc ín. Cổ họng tôi thắt lại và nghẹn ngàokhi nó cố gắng lẩm bẩm một từ duy nhất in hằn lên não tôi như một ngọn lửa âm ỉ.
“Nico?”
[] [] []
#Darkie