The Beginning After The End (Ánh Sáng Nơi Cuối Con Đường)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 384

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 766

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 263

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1784

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 731

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8114

Chương 247

” 

Ngay cả khi tôi nói tên cậu ấyvà biết cậu ấy là ai, Elijah đã thay đổi rất nhiều. Ngoài việc giờ cậu ta caohơn tôi một cái đầu với nước da trắng như thạch cao, thì mái tóc đen nhánh ngắnvà đôi mắt sắc lẹm khiến cậu ấy như một con người hoàn toàn khác xưa.

Elijah cười khúc khích, ánhmắt cậu ấy nhìn chằm chằm vào tôi. “Đã lâu không gặp, Tess. Arthur thế nào rồi?”

Tôi rùng mình và một cơn ớnlạnh chạy dọc sống lưng. Elijah và tôi đã đi học cùng nhau – cậu ấy là bạn thânnhất của Art. Vậy tại sao những lời nói của cậu ấy lại nghe rùng rợn như lời đedọa đến vậy?

“Anh ấy vẫn sống tốt,” tôi tậptrung lại, cố gắng đứng cao hơn khi áp lực mà Elijah tỏa ra tiếp tục đè nặnglên tôi.

“Tất nhiên là nó vẫn ổn rồi.Theo tôi nhớ thì, thằng đó sống dai như gián còn gì.”

Lông mày của tôi nhíu lạitrước từ không quen thuộc. “Gián?”

“Chắc là cô vẫn chưa biết rồi,”cậu ta mỉm cười, tiến lại gần tôi một bước. “Mà, đi thôi nào.”

“Đi? Đi đâu?” Tôihỏi, nhịp tim đập nhanh hơn. “Elijah, chuyện gì đã xảy ra thế?”

Elijah hơi nao núng khi nghetôi nhắc đến tên anh ta. “Tôi sẽ giải thích trên đường đi. Hiện tại thì tốt nhấtlà cô nên đi cùng tôi.”

“Đừng!” Một giọngnói cất lên từ phía sau. Tôi nhìn lại thì thấy Quý bà Astera đã đứng dậy, tay cầmkiếm.

Elijah nói. “Thật ấn tượngkhi bà vẫn còn có thể nói chuyện bất chấp sát khí mà tôi tỏa ra. Nhưng tôikhuyên bà tốt nhất nên ngậm miệng vào.”

Quý bà Astera giơ kiếm lên,tay run rẩy. “H-Hắn ta là… kẻ… trên chiến trường.”

Tôi hầu như không có thờigian để suy nghĩ khi tôi cảm thấy có gì đó nguy hiểm. Với bản năng của ý chíthú cộng việc cơ thể đã được đồng bộ hóa, tôi bỗng lao về phía quý bà Astera.

Liếc lại nơi bà ấy từng đứng,có một cái gai nhọn màu đen quá đỗi quen thuộc nhô lên khỏi mặt đất với máu chảyra từ đỉnh nhọn của nó.

Bà Astera rên rỉ đau đớn,nhưng mắt tôi vẫn dán vào Elijah. “C-Cậu? Làm sao…”

Chúng tôi biết rằng những kẻduy nhất có thể triệu hồi những chiếc gai đen đó là một số người trong scythehoặc retainer. Vậy tại sao — làm thế nào — mà Elijah lại có thể sử dụng chiêuthức đó cơ chứ?

“C-Cậu chung phe vớiAlacryan ư?” Tôi hỏi.

Vẻ mặt của Elijah trở nênnghiêm túc. “Cả tôi và Alacryans đều có chung một mục đích từ cuộc chiến này. Chỉvậy thôi. ”

Tôi nhận ra. “Chính là cậu —cậu đã ở Etistin. Không lẽ cậu là kẻ đã… ”

Elijah tiến thêm một bước nữavề phía chúng tôi. “Tránh xa ả đàn bà đó ra, Tessia.”

“Không có chuyện đó,” tôinghiến răng nói.

“R-Rời khỏi đây ngay, Côngchúa. Có vẻ như hắn ta không thể giết cô,” Quý bà Astera thì thầm. “Chúng takhông có cửa chống lại hắn đâu. Không nhầm lẫn đâu, hắn ta là kẻ đã tàn sáthàng loạt binh lính trong trận chiến ở vịnh.”

“Tôi đã tập luyện và chịu đựngbao đau đớn, khổ sở trong nhiều năm vì điều này, Tessia. Hãy đi cùng tôi và tôisẽ để những người khác yên. “

Tôi siết chặt lấy Quý bàAstera.

Elijah thở dài. “Được thôi.Tôi thực sự không muốn để lại cho cô bất kỳ ký ức khó chịu nào, nhưng cô khôngcho tôi sự lựa chọn nào khác.”

Một cơn ớn lạnh khác chạy dọcsống lưng, báo hiệu nguy hiểm ập đến.

Chỉ với một tiếng sột soạt yếuớt nhất, một mũi nhọn màu đen khác đã xuất hiện, đâm xuyên qua người thươngbinh mà chúng tôi vừa tìm thấy.

Nhưng đã quá trễ rồi.

Quý bà Astera cố gắng thoátkhỏi tầm tay của tôi, cố gắng tiếp cận người đồng đội đã ngã xuống của bà ấy,nhưng tôi vẫn giữ chặt bà ấy lại.

“Đi với tôi, Tessia,” Elijahlặp lại.

Đầu óc tôi quay cuồng khitôi cố gắng nghĩ ra cách thoát khỏi điều này. Tôi biết mình không thể đi cùngElijah. Cậu ta đang cố tình giữ cho tôi sống vì lý do gì đó. Suy nghĩ đầu tiêncủa tôi là cậu ta sẽ sử dụng tôi làm con tin, nhưng khi nghe Elijah nói rằngkhông muốn để lại bất kỳ ký ức buồn bực nào cho tôi thì…

Một cơn ớn lạnh khác lại chạykhắp sống lưng tôi khi tôi cảm thấy sự dao động của mana. Lần này, chỉ có mộttiếng gầm gừ trong ngạc nhiên ở phía xa trước khi tôi nhìn thấy nó.

Jast đã bị đâm xuyên qua ngựcvà bị ghim lên không trung… giống như cha mẹ tôi đã bị. Vẻ mặt của người lính bịchấn thương không phải là đau đớn mà là sự ngạc nhiên và bối rối khi máu chảyra từ khóe miệng anh ta.

“Không!” Bà Asterahét lên, cố gắng thoát khỏi tôi.

“Bây giờ…” Elijah đưa mộtbàn tay nhợt nhạt ra. “Đi. Với. Tôi. ”

Ánh mắt của tôi hướng từ xácchết của Jast đến Quý bà Astera và Nyphia và Herrick.

Tôi bị kẹt giữa hai sự lựachọn: tiếp tục chống đối cho đến khi tất cả mọi người trừ tôi bị giết, hoặc đivới cậu ta.

Chìm sâu trong nỗi tuyệt vọngcùng cực, và tôi quyết định thực hiện lựa chọn thứ ba của riêng mình.

Nắm lấy lưỡi kiếm của Quý bàAstera, tôi giữ nó ở cổ họng mình. “Dừng lại.”

Một ánh mắt ngạc nhiên lướtqua khuôn mặt của Elijah rồi cậu ta nở một nụ cười tự mãn. “Cô sẽ không tựsát đâu.”

Không nói thêm lời nào, tôi ấnlưỡi kiếm vào cổ họng cho đến khi hộc máu.

Đây là một canh bạc nguy hiểm,nó có thể khiến bản thân tôi và những người xung quanh tôi ở đây thiệt mạng,nhưng tôi biết mình không thể đi cùng cậu ta — tôi biết sẽ có điều gì đó tồi tệhơn xảy ra nếu tôi đi cùng cậu ta.

May mắn thay, tôi đã thắngcanh bạc này. Elijah cứng người trông thấy được và lông mày cau lại vì bực bộitrước khi cậu ta gắt lên. “Dừng lại.”

Tôi giữ thanh kiếm tại chỗ,giữ vẻ mặt kiên định bất chấp cơn đau buốt toát ra từ vết thương do tôi tự gâyra.

Nỗi sợ hãi dâng trào tronglòng tôi. Tôi không muốn chết bây giờ. Tôi không muốn chết.

Tay cầm lưỡi kiếm run lên,và nó chỉ mới hạ xuống một chút vì sự do dự của tôi, nhưng đó là tất cả nhữnggì Elijah cần.

Ngay lập tức, một mũi gai nhọnmỏng bắn xuyên qua thanh kiếm của Quý bà Astera, hất nó ra khỏi tay tôi.

“Tôi xin lỗi vì tôi đã phảimạo hiểm mạng sống của cô như vậy, nhưng tôi đã đợi quá lâu rồi,” Elijah nói mộtcách chân thành và tiến về phía tôi.

Tôi ngồi quỵ xuống và cố gắngtránh xa người từng là bạn của Arthur. Điều gì đã xảy ra với cậu ta để thànhnhư thế này?

Tôi ghét bản thân mình vìquá yếu đuối. Vì tôi, tất cả mọi người ở đây sẽ chết và tôi không thể làm gì đượccả.

Elijah búng cổ tay, và mộtmũi nhọn màu đen khác bắn lên từ mặt đất… xuyên qua Herrick. Tôi nhắm mắt lại,không dám nhìn thấy tiếng hét của Nyphia la xuyên qua tai mình.

Tim tôi đập mạnh vào xươngsườn và hơi thở của tôi trở nên ngắt quãng. Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng độtnhiên tôi lại nhớ về về trận chiến trong Rừng Elshire—tất cả những cái chết đềudo chính tay tôi gây ra. Tôi mở mắt ra lần nữa để thấy thế giới quay cuồng. Tôicảm thấy như mình đang chết chìm dưới nước vì tiếng động duy nhất tôi có thểnghe thấy là tiếng tim đập điên cuồng và những hơi thở ngắn tuyệt vọng thoát ratừ miệng.

Sau đó, đột nhiên, một tiaánh sáng trắng vàng trút xuống Elijah. Một đám mây bụi mịt mù bao trùm toàn bộkhu vực trong khi cây cối đổ rạp và mặt đất vỡ vụn.

Một con rồng đen giống nhưcái mũi gai nhọn cách tôi vài bước xuất hiện trước mặt tôi. Một lúc sau, dù chỉqua tầm nhìn mờ ảo, tôi vẫn có thể nhận ra một nhân vật quá đỗi quen thuộc vớimái tóc dài màu nâu đỏ đang ôm một ai đó. Những dấu cổ tự vàng ròng mờ nhạtphát sáng ngay dưới mắt khi anh ấy xuất hiện. Khi anh ấy nhìn tôi, một hỗn hợpcảm xúc tràn ngập trong tôi khi tầm nhìn của tôi tối sầm lại: sự xấu hổ, cảmgiác tội lỗi, nhưng trên hết là cảm giác nhẹ nhõm.

“Em xin lỗi,” tôi nói, thậmchí không thể nghe thấy giọng nói của chính mình.

Tôi có thể nhìn thấy khuôn mặtcủa Arthur rõ hơn khi anh ấy đến gần hơn. Anh ấy đổ mồ hôi và sự bình tĩnh thườngngày của anh đã không còn nữa. Miệng anh ấy cử động nhưng tôi không thể nghe thấyanh ấy nói gì khi cả thế giới chìm trong bóng đen.

GÓC NHÌN CỦA ARTHUR LEYWIN:

Tôi thả Nyphia xuống, ngườimà tôi đã buộc phải cạy ra khỏi người bạn đã chết của cô ấy, và bắt lấy Tesskhi cô ấy bất tỉnh. Choàng cô ấy qua vai, tôi búng tay để thu hút sự chú ý củaNyphia.

“Hãy giúp bà Astera leo lênkhế ước thú của tôi,” tôi nói một cách gay gắt, ngẩng đầu về phía Sylvie, ngườiđang đi về phía chúng tôi.

Nyphia, người đang thẫn thờnhìn chằm chằm vào tôi, liền hết bàng hoàng và gật đầu. Cô quàng tay bà Asteraqua vai và đỡ bà lên Sylvie.

“Chuyện gì thế này?”Quý bà Astera ngạc nhiên khi bà ấy đứng trên khế ước thú của tôi, mắt cá chânphải của bà ấy chảy rất nhiều máu.

Không nói lời nào, tôi giaoTessia cho bà ấy và đảm bảo rằng cả ba người trong số họ đều an toàn trước khitôi ngừng Static Void. Tôi phớt lờ phản phệ và áp lực to lớn xung quanh lõi manacủa mình và nhảy lên lưng Sylvie và chúng tôi bay lên cao trong bầu trời đầymây.

Sẽ dễ dàng biết bao nếu tôicó toàn quyền kiểm soát nhánh Aevum (Darkie: nhánh aether thao túng thời gian)như Chúa tể Indrath; Tôi chỉ có thể giữ cho thời gian bị đóng băng khi đưa mọingười đến nơi an toàn. Tất nhiên, nếu tôi có sức mạnh của một asura thì mọi chuyểnsẽ không bao giờ tuyệt vọng đến mức này.

‘Người có ổn không? Người đã sử dụng thuật aether vay mượn đó lâu hơnnhiều so với trước đây đó,’ Sylvie hỏi, sự lo lắng của cô ấy hiện rõ lêntrong tôi.

‘Ta sẽ ổn thôi. Mà, con có thể nhìn thấy rõ tên Alacryan đó không? Từ nhữngcái gai đen đó và áp lực khủng bố đó, hắn ta phải ít nhất là một tên retainer, hoặclà kẻ mà chúng ta chưa từng thấy trước đây.’

‘Con cũng không thể nhìn ra khuôn mặt của kẻ đó,’  cô trả lời. ‘Nhưnghắn ta đang tiếp cận chúng ta đó.’

Tôi cũng cảm nhận được điềuđó. Mặc dù chúng tôi đã bay vượt qua tầng mây và bay cả dặm rồi, nhưng tôi vẫncảm nhận được tên Alacryan đang đuổi theo từ phía xa xa.

Quý bà Astera là người tiếptheo cảm nhận được sự tiếp cận nhanh chóng của kẻ thù của chúng ta. Bà giậtmình quay lại, mặt tái mét và biểu cảm dữ tợn.

Tôi và bà ấy đều biết rằngngay sau khi chúng tôi tiếp đất, chúng tôi buộc phải chiến đấu. Nhưng điều đókhông quan trọng. Tôi chỉ cần cầm chân gã ta lại cho đến khi Quý bà Astera vàNyphia có thể đưa Tess qua cổng an toàn. Với hiện vật mà cô ấy và tôi có, cánhcổng sẽ đưa chúng tôi đến nơi trú ẩn ẩn náu, nơi những người còn lại đang chờ đợi.

‘Chúng ta sẽ lành lặn quay trở lại,’  Sylvie nói. ‘Chúngta đã mạnh hơn nhiều so với trước đây.’

Giờ tôi đã không còn thanhDawn’s Ballad, và thực tế là tôi chỉ suýt soát chém được tên Scythe kia là domay mắn tuyệt đối, sâu trong thâm tâm tôi dấy lên một nỗi nghi ngờ khó chịu.Tuy nhiên, vẫn có người chờ đợi tôi trở về.

Chúng tôi tiếp tục bay trênkhông trung một cách lặng lẽ. Nyphia, trạc tuổi tôi, đang cố gắng đối mặt với nỗimất mát của mình, run rẩy khi nắm chặt một thứ gì đó trong tay. Tôi thấy mìnhđang nhìn chằm chằm vào lưng của Quý bà Astera khi bà ấy giữ chặt Tess. Tôikhông nghĩ mình sẽ gặp lại người lính cũ này sau khi gặp lại bà ấy một chút tạitrận chiến Vịnh Etistin… hay thậm chí trước đó khi bà vẫn còn là một đầu bếp.

Một luồng mana mạnh phía sauthu hút sự chú ý của tôi. Ngay lập tức, tôi quay lại và tạo ra một hàng ràobăng hình vòm. Trong tích tắc, những vết nứt sắc nhọn lan ra, chiếc gai đen laovun vút xé gió cắm chặt vào hàng rào băng trước khi nó vỡ tan tành.

Tôi tận dụng những đám mâydày đặc bên dưới để cung cấp hơi nước cho một hàng rào băng giá khác nhưng hàngloạt gai đen vẫn tiếp tục bắn tới không ngừng.

‘Sylv. Bay xuống những đám mây thấp hơn,’  tôi vừa nói vừa điều khiển những đám mây dày đặcđể che đi chuyển động của chúng tôi.

‘Hiểu rồi. Chúng ta sắp tới thành phố Telmore rồi,’  khế ước thú của tôi thông báo.

Chúng tôi tăng tốc trong quátrình lao dốc, cho tôi đủ thời gian để chuẩn bị tấn công. Không thể sử dụng thầnchú lôi hệ một cách hiệu quả vì lượng ẩm xung quanh chúng tôi quá nhiều, tôichuẩn bị sẵn sàng một loạt các mảnh băng theo hướng mà tên Alacryan đang đến gần,thêm vào những tảng băng một lực xoáy chết người và tăng tốc độ bằng cách sử dụngma thuật phong hệ.

Phép thuật của tôi bắn ra, đụcthủng hàng chục lỗ xuyên qua các đám mây. Sự tự tin của tôi liền dao động khitôi vẫn thấy chấm đen đang đến gần, không hề hấn gì bởi đòn tấn công của tôi.

Ngay sau đó, chấm đen đónhân lên theo cấp số nhân và tôi thấy mình phải đối mặt với hai chục gai đenkhác có kích thước bằng mũi giáo.

“Nhanh hơn nữa!” Tôi cáu kỉnh,không muốn lãng phí thêm mana vào lúc này khi một trận chiến trên mặt đất dườngnhư không thể tránh khỏi. Tại thời điểm này, tôi chỉ có thể cầu nguyện rằngkhông có thêm một retainer hay một scythes nào khác đang đợi chúng tôi ở cổng dịchchuyển.

Cuối cùng, sau khi giảm tốcđộ qua một khung cảnh xám xịt vô tận, chúng tôi lao qua tầng mây. Bên dưới,thành phố Telmore xuất hiện trong tầm nhìn, các tòa nhà của nó và bề mặt của nóngày càng hiện rõ khi chúng tôi tiếp cận nhanh.

Ngay cả với ma thuật phong hệmà tôi đã sử dụng xung quanh chúng tôi, Quý bà Astera và Nyphia vẫn phải ôm chặtlấy cột sống lưng của Sylvie để không bị rơi ra.

‘Arthur! Giúp con giảm tốc độ!’  Sylvie cầuxin khi chúng tôi đến gần bãi đất trống lót nhựa ở giữa Thành phố Telmore. Ánhmắt của đảo qua lại giữa những ngọn giáo đen đang lao tới và mặt đất, tai tôi ùđi vì sự thay đổi của áp suất.

“Bám chặt vào!”Tôi gầm lên khi kích hoạt Realmheart và tung ra một chiêu thức mạnh mẽ đúng lúcSylvie dang rộng đôi cánh của mình.

Đồng thời, tôi tạo ra mộthàng rào băng khác bao trùm chúng tôi khi những ngọn giáo đen bắt đầu lao đếnnhư mưa. Tuy nhiên, những ngọn giáo lần này rất khác – chúng cháy xuyên quahàng rào băng.

“Má nó,” tôi nguyền rủa. Nắmtay lại thành nắm đấm, tôi phá tan kết giới đóng băng trên người chúng tôi, phávỡ nó trước khi sử dụng cùng một chiêu thức mà tôi đã thực hiện để làm chậm quátrình hạ cánh của chúng tôi để chuyển hướng ít nhất một số ngọn giáo đen đi

Tên retainer đó có bao nhiêumana để liên tục tung ra những phép thuật như thế này cơ chứ? Tôi thất vọng tựhỏi khi chúng tôi gần chạm đất.

Tôi nghe thấy tiếng la hét hỗnloạn từ những người bên dưới khi họ chạy tán loạn bên dưới chúng tôi.

Đột nhiên, Sylvie kêu lên mộttiếng và chúng tôi giật mình quay sang trái.

‘Cánh phải của con bị trúng đòn rồi,’  Sylvieđau đớn nói khi chúng tôi bắt đầu mất kiểm soát.

Phải mất vài phút sau Sylviemới có thể trùm lên cánh của mình một lượng mana và từ từ đóng vết thương lạitrước khi lấy lại quyền kiểm soát. Vấn đề bây giờ là có thể giảm tốc độ hạ cánhcủa chúng tôi đủ nhanh để hạ cánh an toàn thay vì đâm sầm xuống đất như saobăng.

Tuy nhiên, vì tôi phải chiađôi sự tập trung vào việc tạo ra các luồng gió ngược để giảm tốc cũng như lớpphòng thủ chống lại lại những ngọn giáo đen dường như vô tận kia, tôi chỉ biếtchuẩn bị cho điều tồi tệ nhất.

Chúng tôi lao xuống, đôicánh của Sylvie sải rộng để đón được nhiều luồng khí ngược của tôi nhất có thể.

Ngay khi nỗi sợ hãi của tôisắp trở thành sự thật, một luồng ánh sáng xanh phát ra từ xung quanh tôi.

Tôi liếc nhìn lại và thấyTess tỉnh dậy và đứng dậy.

Ánh sáng đã lan tỏa từ Tessvà đến Sylvie khi những cuộn mana trong suốt màu xanh lá cây bắn ra từ bên dướikhế ước thú của tôi, cắm chặt vào mặt đất và các tòa nhà xung quanh chúng tôi.

Hầu hết các dây leo trong mờbị xé toạc khi chúng cố gắng giảm tốc độ hạ cánh của chúng tôi, nhưng tôi có thểcảm thấy chúng tôi đang chậm lại.

Tin tưởng Sylvie và Tess sẽxử lý được phần hạ cánh, tôi tập trung chú ý trở lại vào tên Alacryan đang laovun vút về phía chúng tôi như một sao chổi.

Sử dụng cả thủy hệ và hỏa hệ,tôi tạo ra một luồng hơi nước dày đặc về phía kẻ thù của chúng tôi để che khuấttầm nhìn của hắn trước khi phóng ra một vòng cung tia sét. Làn hơi nước kiađóng vai trò như một chất dẫn điện mạnh mẽ cho tia chớp, tạo ra một đám mây sétthắp sáng bầu trời tăm tối bằng những tia sáng vàng rực rỡ.

Vào thời điểm cuối cùng,Sylvie tạo ra một kết giới mana xung quanh chúng tôi, và với ý chí thú của Tessgiúp làm chậm cú ngã của chúng tôi, chúng tôi có thể hạ cánh xuống mặt đất màkhông bị hề hấn gì.

“Đi nào!” Tôi lalên, bế Nyphia qua eo cô ấy khi Tess và Quý bà Astera nhảy khỏi Sylvie.

Tôi liếc xuống mắt cá chânphải của Bà Astera. Bà đã vận một lớp mana dày xung quanh vết thương để ngăn nóchảy máu. Đó chỉ là một giải pháp tạm thời nhưng là một sự lựa chọn thông minhvới thời gian ít ỏi hiện tại.

“T-Tôi có thể tự chạyđược!” Nyphia nói, mặt đỏ bừng và vùng vẫy dưới cánh tay tôi.

“Tốt.” Tôi để cô ấyđi và tất cả chúng tôi bắt đầu chạy về phía bục dịch chuyển chỉ vài trăm mét vềphía đông với Tess và Quý bà Astera dẫn đầu.

Sylvie biến trở thành hình dạngcon người và theo sát phía sau tôi thì Tess đột nhiên quay đầu lại nhìn tôi.

Nó chỉ diễn ra trong tích tắcvà không ai trong chúng tôi nói gì, nhưng biểu cảm của cô vẫn đọng lại trong kýức tôi.

Với cơ thể vận mana, chúngtôi nhanh chóng tiếp cận cổng dịch chuyển, nhưng kẻ thù của chúng tôi cũng vậy.Có đầy các người lính Alacryan xếp thành hàng giữa chúng tôi và cổng dịch chuyển,nhưng chúng không phải là lý do mà mọi sợi lông trên cơ thể tôi đều dựng đứng.

Tôi liếc nhìn lại để thấy mộtngọn lửa đen đang bốc cháy trên đám mây tia chớp và một bóng người đang đứngtrên mặt đất nơi chúng tôi đã hạ cánh.

Đôi mắt tôi mở to khi nhìnthấy sức mạnh tương tự như sức mạnh của tên scythe mà tôi đã chạm trán trongLâu đài.

Với Realmheart vẫn còn hoạtđộng, tôi có thể thấy lượng mana dày đặc đến kinh hoàng, không chỉ xung quanh hắnta, mà còn ở mặt đất bên dưới chúng tôi nữa.

Đầu óc tôi quay cuồng khi suynghĩ xem có nên mạo hiểm sử dụng Static Void một lần nữa hay không. Nếu phảitác động đến toàn bộ nhóm của chúng tôi đủ lâu để chúng tôi đến được cổng thôngtin mà không cần sự trợ giúp của mana sẽ mất hơn một phút, có thể lâu hơn.

Ánh mắt của tôi đổ dồn vàoNyphia và Quý bà Astera. Tôi có nên từ bỏ hai bọn họ để bớt gánh nặng không?

“Arthur!” Sylviehét lên, thúc giục tôi làm điều gì đó—bất cứ điều gì.

Tôi rủa thầm và quyết định.

Tôi đã sử dụng Static Void…chỉ lên chính bản thân mình. Tôi quay lại, cắm gót xuống đất và quay trở lạinơi tên Alacryan đang chuẩn bị tung ra đòn tấn công tàn khốc của mình, hy vọngcó thể hủy Static Void trước mặt hắn ta và giải trừ ma thuật của hắn ta.

Nhưng khi tôi đến đủ gần đểbiết đối thủ của mình là ai, thì sự tập trung của tôi dao động, không thể duytrì Static Void.

Cậu ta tỏ ngạc nhiên trongvài giây, nhưng rồi môi cậu ta cong lên thành một nụ cười tự mãn.

Cánh tay của cậu ấy hạ xuốngnhưng mana vẫn xoay quanh tay, rồi Elijah chào tôi. “Đã lâu không gặp, người bạncũ thân yêu của tao… Grey.”

[] [] []

#Darkie