The Beginning After The End (Ánh Sáng Nơi Cuối Con Đường)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 385

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 766

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 263

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1786

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 731

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8147

Chương 170

 [][] [] 

Tôi dành cả ngày đầu tiên để cưỡi trên lưng Sylvie. Cảhai vị lance tộc người lùn chẳng hé môi dù chỉ một lời, chúng tôi tiếp tụcdi chuyển cho đến khi màn đêmbuông xuống, chân tôi nhức mỏi không thể chịu được vì cưỡi trên lưng đầy vảyngay cả khi đã dùng mana cườnghóa cơ thể. Không chỉ thế, sau hàng tiếng đồng hồ bám chặt vào cổ của khế ướcthú của tôi, cổ tôi cũng bắt đầu mỏi và nhức.

Tạitôi nên chúng tôi phải dừng lại và dựng trại qua đêm gần chân dãy núi GrandMountains cách thành phố Valden vài dặm về phía bắc.

“Này,ăn chút gì đi.” Tôi giơ các thanh cá xiên que nướng về phía Tướng Quân Mica và Olfred.

NữLance với thân hình con nít vui vẻ nhận lấy cây cá xiên que và ngấu nghiến nómà không quan tâm gì đến xương xẩu, nhưng vị lance già kia chỉ lắc đầu.

“Nếucậu còn sức để nấu nướng thì tốt nhất chúng ta nên rời đi sớm.” Ông ấy nói, lờđi lòng tốt của tôi, mắt vẫn dán chặt vào cuốn sách mà ông ấy mang theo.

“Kệlão ấy đi,” Mica nói, miệng vẫn nhóp nhép cá. “Lão chẳng bao giờ ăn đồ ăn củangười mà lão không hoàn toàn tin tưởng.”

Tôigật đầu, ném thanh cá tôi nướng cho Sylvie ăn. Con cá ấy biến mất chỉ trongvòng chưa đầy một nốt nhạc. Khế ước thú của tôi vẫn giữ nguyên dạng rồng củamình và nằm ngoài rìa trại của chúng tôi. Vì lớp vảy đen của mình nên Sylvie gầnnhư là tàng hình bất chấp cơ thể to lớn của mình—bộ phận duy nhất có thể nhìnthấy được là đôi mắt vàng ròng sắc sảo của cô ấy như đang lơ lửng giữa khôngtrung.

‘Mấy con cá nhỏ này chẳng đủ no tý nào,và còn dễ vướng trong kẽ răng của con nữa.’  Sylvie làu bàu trong đầu tôi.

‘Ta biết, nhưng giờ thì con đành phảichịu thôi. Hơn nữa, con có thể sống suốt cả tuần mà không cần ăn mà.’ Tôi trả lời, tiếp tục ăn thanh cá xiên que. Dacá sần sùi có vị mặn mà do hun khói có chút vị ngọt do lửa mặc dù tôi chẳngthêm nếm gìcả.

‘Vâng, nhưng con chỉ thích đồ ăn ngon,chứ không phải ăn để no.’  Cô ấy phụng phịu.

‘Con có thể tìm thấy vài con quái mana ởphía bắc. Chúng ta vẫn còn gần Valden.’

Buổitối nay khá im ắng, ngoại trừ tiếng gỗ cháy răng rắc của lửa trại và tiếng chảyróc rách từ con suối mà tôi đã bắt cá gần đây.

Olfredchằng hề nói lời nào sau khi từ chối cá của tôi, ông ấy vẫn ngồi im như một photượng, dựa lưng vào chiếc ghế đá mà ông dựng lên và tiếp tục đọc sách. Lần duynhất ông rời mắt khỏi cuốn sách là khi Tướng Quân Mica bắt đầu ngân nga trongkhi chải lại mái tóc xoăn ngắn của mình.

Ôngấy nhăn mặt khi nghe Mica hát lệch tông tùm lum khiến tôi không thể nhịn cười. Maymắn là xuyên suốt buổi tối thì Tướng Quân Mica khá yên lặng, giúp tôi có thêmthời giao để luyện lõi mana của mình.

Mặcdù đã đạt đến giai đoạn lõi BạcTrung Cấp,tôi vẫn cảm thấy bản thân thấp kém nhiều điều khi so với các Lances khác và côrồng vừa là khế ước thú vừa là một asura. Với thanh Dawn’s Ballad bị hư hại vàđôi chân yếu ớt này, tôi cảm thấy như mình thậm chí còn thụt lùi còn xa hơn sovới lúc bắt đầu tập luyện tại Ephetous. Tôi có thể chắc chắn một điều là tôikhông được phép sử dụng Burst Step (Bùng Tốc) thêm một lần nào nữa nếu tôi muốngiữ đôi chân của mình.

Saukhoảng một giờ liên tục thu thập mana từ khí quyển và tu luyện lõi, tôi cảm thấycó ai đó đang nhìn tôisát sao.

Tôimở mắt ra thì thấy Mica chỉ cách tôi vài inch và đang nhìn tôi chằm chằm, thậmchí cả Olfred cũng đóng sách lại để quan sát.

“Đâylà lần đầu tiên Mica cảm thấy như thế này đó.” Mica thì thầm.

“Cógì không ổn hả?” Tôi hỏi, liếc nhìn haivị lance.

“Quátrình rèn lõi của cậu.” Olfred trả lời, nhăn mày trầm tư. “Thường thì quá trìnhrèn lõi của người khác thì sẽ không có gì đặc sắc—”

“Nhưngkhi cậu làm thế, có cảm giác như thể cơ thể của Mica bị hút về phía cậu vậy!” Micangắt lời một cách hào hứng.

“Tôichưa bao giờ nghe đến việc đó.” Tôi trả lời. “Chắc là do tôi là pháp sư tứ hệnguyên tố chăng?”

Micahá hốc mồm. “Tứ hệ á?”

“Thìra đó là cách cậu trở thành một Lance mặc dù vẫn còn quá trẻ như thế. Ta có nghe Hội Đồng đề cập đến việc này,nhưng khi tận tai nghe thì quả là…” Olfred thì thầm như thể tự nói chuyện vớichính mình.

“Thếcảm giác thế nào khi cậu có thể sử dụng nhiều nguyên tố đến thế?” Mica nghiêngngười vào gần hơn và hỏi với đôi mắt lấp la lấp lánh.

‘Cẩn thận đừng tiết lộ quá nhiều.’  Sylvie khuyên nhủ từ phía sau, trong khi cơ thểcô ấy thì trông như là đang ngủ.

‘Ta biết.’

“Tôivẫn còn gặp khó khăn trong việc sử dụng một số nguyên tố, như Trọng Lực chẳng hạn,nhưng hầu hết thì tôi phải tập luyện cách sử dụng từng nguyên tố cho từng tìnhhuống cụ thể khác nhau.”

“Đúng,đúng.” Mica gật đầu lia lịa. “Biết quá nhiều thần chú cũng chẳng có tác dụng gìnếu cậu không biết khi nào nên dùng chúng.”

“Chắccậu đã sử dụng thành thạo một số nguyên tố rồi chứ nhỉ.” Oflred nói.

Tôigật đầu. “Đúng thế.”

“Này,để Mica chỉ cậu cách thao túng trọng lực nhé?”

Tôinghiêng người về sau saukhi ngửi thấy mùi cá nướng trong hơi thở của Mica. “Tôi nghĩ chỉ cần tập luyệnnhiều là được rồi. Vẫn có lúc tôi có thể sử dụng nó, chỉ là tôi không tự tinvào khả năng đó cho lắm.”

“Thậtsự nó dễ lắm luôn á.” Mica kiên quyết và xòe lòng bàn tay ra. “Cậu chỉ cần tưởngtượng cả thế giới đang đi lên xuống, rồi nắm nó vào trong bàn tay mình và cứ thếmà thi triển thôi!”

Khôngthể hiểu nỗi lời giải thích mông lung như trò đùa của Mica, tôi quay sangOlfred.

Vịngười lùn già chỉ biết đảo mắt. “Cậu học từ một hòn sỏi còn dễ hiểuhơnnhiều. Quý cô Earthborn đây xuất thân từ một dòng tộc pháp sư Conjurer trứ danhvà lâu đời, nhưng ngay cả vậy, cô ấy vẫn được xem là một thiên tài trong số họ.Cô ấy học phép thuật chủ yếu là bằng cảm tính, cô ta thậm chí còn không biếtcác khái niệm thao túng mana đơn giản nữa.”

“Earthborn?”Tôi lặp lại. “Hình như tôi có nghe qua cái tên này ở đâu rồi thì phải?”

“Tổtiên của cô ấy là người thành lập Viện Earthborn,” ông trả lời một cách thảnnhiên và tiếp tục đọc sách.

Tôinhìn chằm chằm nữ Lance như con nít kia. Tôi biết rằng tất cả các Lance đều cósức mạnh phi thường khác người, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng cô gái tưngtưng này lại có gia thế khủng đến vậy. Rất ít tài liệu ghi chép hay thông tin lịchsử về tộc người lùn ở Sapin, nhưng Viện Earthborn vẫn là một trong những lý dochính tại sao người lùn vẫn có thể sánh ngang hàng với Vương Quốc Sapin bất chấpdiện tích lãnh thổ nhỏ và dân số ít ỏi. Ngay cả sau khi Học Viện Xyrus đã bắt đầuchấp nhận đa sắc tộc theo học, nhưng rất nhiều quý tộc người lùn vẫn chọn gửicon cháu mình đến Viện Earthborn để học về những lĩnh vực chuyên môn của ngườilùn.

“Micavừa đỉnh và vừa đẹp, đúng không?” Nữ người lùn nhỏ nhắn ưỡn ngực.

TướngQuân Olfred chỉ phì cười, cuốn sách vẫn che mặt ông ấy. “Nữa à? Ta đánh giá caolòng tự tin của cô đấy, nhưng nếu cô nghĩ cô đẹp đến thế thì tại sao cho đến giờcô vẫn ế mặc dù đã gần năm mươ—”

Ôngchưa kịp kết thúc câu thì phải né khỏi thanh rìu chiến to khủng bố từ đâu bay đến.Mặt đất phía dưới vị tướng quân già bị nứt toác làm đôi vì lực tác động của TướngQuân Mica.

Mỉmcười ngây ngô che đi con quỷ hung bạo bên trong mình, rồi Mica vung vũ khí củamình lần nữa. “Chà, ông Olfred dạo này già cả lẩm cẩm lú lẫn quá nhỉ. Ông thừabiết lý do tại sao tôi không thích dành thời gian cho đàn ông là vì gu của tôikhác với gu tiêu chuẩn của người lùn rồi mà.”

Tôilui lại gần Sylvie, không muốn dính vào cuộc cãi vả này.

‘Con nghĩ con thích cô ấy hơn khi cô ấydùng ngôi thứ ba để nói về bản thân mình,’ Sylvie thừa nhận.

‘Ta cực kì đồng tình với quan điểm đó.

Olfred,người đã phải ngay lập tức dựng tường đá lên để đỡ vũ khí của đồng nghiệp mìnhlại tiếp tục phì cười. “Thôichotôi xin, lý do mà cô không bị ngườikhác tẩychay là do gia thế của cô thôi. Biết đâu sau này cô sẽ tìm được một con ngườicó gu quái dị thích con nít rước về làm dâu đấy.”

Trọnglực xung quanh chúng tôi ngày càng tăng lên dữ dội, đến nỗi tôi khó có thể thởnếu không có mana cường hóa cơ thể. Ngọn lửa trại đã bị dập tắt, các khúc củiđang cháy hóa thành cát bụi.

Tôinhìn chằm chằm cả hai bọn họ, bất lực khi thấy cảnh tượng hai vị lance—đỉnh caocủa quyền lực trongtoàn Dicathen—đang cãi nhau như mấy đứa con nít.

“Chúngta sẽ”—tôi thở dài, gồng mình lên—“Chúng ta sẽ thu hút chú ý nếu cả hai ngườitiếp tục đấy.”

Lờđi lời nói của tôi, Tướng Quân Mica vung thanh rìu to tướng xuống một lần nữa, nhưngthay vì chém con golem đá mà Tướng Quân Olfred đã tạo ra làm đôi, cây rìu củacô ấy đập nát bét con golem thành các mảnh vụn. “Tôi thấy ông cũng có người yêuđâu hả, Oldfred!”

“Việccô có thể trở thành Lance với tính cách như con nít chưa bao giờ khiến tôi hếtngạc nhiên,” Olfred nhăn nhó khi ông tạo ra thêm một con golem khác còn to hơn.

Thởdài, tôi vận mana Thủy hệ từ gốc cây gần đó và xịt vào bọn họ cho đến khi bọn họướt đẫm quần áo.

Cảhai bọn họ đều quay ngoắt đầu lại nhìn tôi với ánh mắt hình viên đạn. “Hai ngườixong chưa, hay hai người còn muốn hất tung luôn cả ngọn núi này luôn?”

Micatặc lưỡi. “Là lỗi củaOlfred chứ bộ, ai bảo ông ta dám đề cập đến tuổi tác của một quý cô làm gì.”

“Cáiđứa chỉ biết ngồi mát ăn bát vàng từ nhỏ này cần phải được giáo dục để bớt hànhxử ngu ngốc đi.” Olfred lẩm bẩm.

Kiềmlại cảm giác đảo mắt, tôi nhìn bọn họ mỗi người chui vào lều của mình ở hai góctrại. Tướng Quân Mica chỉ dậm chân một cái, và dựng lên một căn nhà tranh nhỏ từdưới đất. Nó to đến mức gần như có thể nhét cả Sylvie vào trong, các bức tườngcủa căn nhà đá đó thậm chí còn được khắc họa hoa văn rất chi tiết, và còn có cảống khói đang nhả khói ra ngoài.

Mặtkhác, Tướng Quân Olfred thì quyết định dựng lều bên hông vực, cách trại chúngtôi khoảng vài mét. Vách vực trước mặt ông ấy bỗng đỏ rực lên và bắt đầu tan chảythành dung nham. Ông ấy dọn nguyên cả một khu vực rộng lớn trong tích tắc để dựngnhà, và tôi thoáng thấy bên trong còn có các nội thất chi tiết làm bằng đá trướckhi vị Lance già đóng cửa lại mà chẳng thèm nhìn lại về sau.

Tiện lợi quá nhỉ.” Tôi chỉ lẩm bẩm bất lực và chui vàođôi cánh đen tuyền của Sylvie để ngủ tạm.

‘Nếu người dựng lều để ngủ thì có lẽ sẽthỏa mái hơn đấy.’  Sylviegợi ý.

‘Ta cảm thấy an tâm khi ngủ ở đây hơn nếubọn họ có mưu đồ gì trong lúc ta ngủ.’   Tôi trảlời một cách uể oải.

Tronglúc nửa tỉnh nửa mơ, các kí ức của kiếp trước chạy thoáng qua tâm trí tôi khitôi dần chìm vào giấc ngủ êm đềm. Những ký ức mà tôi muốn quên đi ngày càng trởnên rõ ràng.

Saucái đêm mà Bảo Mẫu Trưởng Wilbeck bị sát hại, mục tiêu của tôi đã thay đổi. Bấtchấp cả hai Nico và Cecilia cố thuyết phục tôi đi học, khi đó tôi đã không còný định trở thành một cậu bé bình thường như bảo mẫu trưởng mong muốn nữa. Tôicăm ghét chính bảnthân mình vì đã không thể bảo vệ được bà ấy, người phụ nữ đã nuôi dạy tôi nhưchính con ruột của con trong khi các người lớn khác thì chỉ xem tôi không khácgì sâu bọ hoặc gánh nặng. Bà ấy nhận nuôi tôi, không muốn gì ngoại trừ việc tôi có thể sống một cuộc sống tràn đầyniềm vui và hạnh phúc. Vàsau ngần ấy thời gian, tôi tưởng rằng tôi đã tìm thấy cuộc sống mà tôi hằng aoước.

Trongsuốt những năm tháng ngắn ngũi sống cùng Nico và Cecilia bên cạnh tôi trong việnmồ côi cùng Bảo mẫu trưởng Wilbeck luôn trông chừng và mắng bọn tôi, tôi đã sốngmột cách vui vẻ như bao đứa trẻ bình thường khác. Bà ấy chẳng làm gì nên tội cả,bà ấy chẳng làm gìsai trái hết. Bảo mẫu trưởng là dạng người sẵn sàng từ bỏ bữa trưa của mình đểđưa cho một người vô gia cư mà bà ấy tình cờ gặp, vậy mà cớ sao cuộc đời lại đốixử tàn nhẫn và bất công với một người tốt bụng như bà khi cho bà chết một cáchtức tưởi như thế.

Việnmồ côi được một bảo mẫu trưởng khác trông nom, và chỉ sau vài tháng, lũ nhóc cườiđùa như thể chẳng có gì xảy ra.

Nhưngkhông phải tôi. Tôi đã trở nên ám ảnh với việc tìm ra kẻ đã ra lệnh cho đám sátnhân đó nhắm vào tôi, Nico và Cecilia cùng Bảo mẫu trưởng Wilbeck.

Nhữnglời nói của Nico vẫn vang vọng một cách rõ ràng. “Ông tính làm gì khi ông tìmra được bọn chúng? Ông sẽ giết hết chúng một mình? Với khả năng hiện giờ ư?”

Đólà lúc tôi nhận ra tôi cần phải khỏe mạnh hơn. Rút đơn nhập học, tôi đăng kývào một viện quân sự, nơi đào tạo chiến binh cho quân đội.

CảNico và Cecilia cố gắng khuyên tôi đừng làm thế. Bọn họ nói tôi nên thử đi họcđể được giải thoát khỏi nỗi ám ảnh này. Giờ nhìn lại thì, tôi ước gì mình đã lắngnghe bọn họ. Cuộc sống của tôi có lẽ sẽ bớt đau đớn và cô độc nếu như tôi nghelời họ.

Nhưngcó lẽ điều mà tôi hối tiếc hơn việc từ chối nghe lời họ là đồng ý cho phép họtheo tôi vào viện quân sự. Tôi biết tôi đã cố khuyên họ đừng làm thế, nhưng phải chitôi thực sự cố gắng hơn nữa—đẩy bọn họ tránh xa tôi—thì ít nhất giờ chỉ có mỗi cuộc đời của tôi là bị ảnh hưởng thôi.

‘Arthur. Chúng ta sẽ khởi hành trướckhi bình minh lên.’  Giọngnói của cô khế ước thú vang lên dịu dàng, nhưng tôi vẫn thở gấp gáp khi bừng tỉnhdậy.

‘Người lại gặp ác mộng về kiếp trước nữaà.’ Cô ấy nói.

‘Con cũng biết về chúng ư?’ Tôingồi dậy hỏi.

‘Vâng, mặc dù chúng chỉ thoáng quatrong tâm trí người, nhưng con vẫn có thể hiểu được. Dạo này người gặp ác mộngngày càng nhiều.’ Cô ấy trả lời một cách lo lắng.

‘Không có gì đâu,’  tôi trả lời, đi ra khỏi cánh của.

‘Con cũng mong là thế.’ Cô ấynói một cách thận trọng.

Tôichỉ cười để trả lời, kết thúc cuộc trò chuyện thần giao cách cảm.

“Chúngta sẽ phải đến bờ biển phía Bắctrước cuối ngày hôm nay.” Olfred tuyên bố và phá nát căn nhà đá mà ông ấy vàMica đã tạo, trong khi Mica thì che hết mọi dấu vết để phòng trường hợp có thámhiểm giả hay thợ săn đến gần khu vực này.

Sựnghi ngờ của tôi về việc hai vị Lances này có dính líu đến việc phản bộiDicathen ngày càng giảm đi sau hành vi của họ đêm qua, nhưng tôi vẫn cảnh giác.Tạo một luồn gió nhỏ, tôi giúp cảhai người họ che dấu vết, rồi bọn tôi lại lên đường.

[][] []

#Darkie