The Beginning After The End (Ánh Sáng Nơi Cuối Con Đường)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 378

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 750

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 260

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1758

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 715

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8021

Chương 176

[][] [] 

GÓCNHÌN CỦA ARTHURLEYWIN:

Trời hoàng hôn đang dần buông xuống đằng sau dãy núi GrandMountains, đổ bóng khắp cả khuvực đồng bằng cỏ rộng lớn với những tảng đá lớn và khúc gỗ nằm rải rác xungquanh.

Cảkhu vực này trôngcó vẻ từng là mộtcánh rừng cho đến khi một trận lỡ tuyết xảy ra. Vẫn còn tuyết trắng vươn vấn ở đây, ẩn trong góc khuất củanhững khúc cây đổ.

Utođứng cách tôi khoảng vài dặm, vươn tay như thể tập thể dục buổi sáng.

‘Arthur.’ Sylvie nói với giọng lo lắng.

‘Tabiết.’ Tôi trả lời, cởi bỏ áo khoác len ra. ‘Ngaycả ta cũng có thể cảm nhận sự khác biệt rõ rệt giữa hắn ta và nữ retainer màchúng ta đã chiến đấu.’

“Ngươicó biết điều gì thúc đẩy kẻ thù của ngươi nhất không?” Uto hỏi, bẻ cái cỗ dàingoằn và gầy gò của mình.

Tôikhông trả lời. Thay vào đó, tôi lấy thanh Dawn’s Ballad ra khỏi nhẫn không gianvà rút nó ra khỏi vỏ.

“Khôngbiết à? Theo ta thì những kẻ muốn báo thù luôn là những kẻ chống trả quyết liệtnhất…” Hắn ta trả lời một cách bình thản.

Mộtlớp mana thanh tao phát quang bao trùm lưỡi kiếm xanh nhạt của tôi mặc dù xungquanh có hơi tối. Nhìn thấy thanh kiếm gãy đầu khiến tim tôi có chút đau nhói,nhưng tôi biết rằng thậm chí trong tình trạng này, thanh Dawn’s Ballad vẫn làvũ khí tốt nhất mà tôi có hiện giờ.

Tôingẩng mặt lên, nhìn thẳng vào mắt Uto rồi trả lời. “Ngươi nghĩ trận đấu này làđể báo thù?”

“Khôngphải à?” Hắn ta nhún vai, tiến lại gần và xoa xoa cái sừng mẻ của mình. “Ngươikhá điên tiết khi biết rằng ta là người chịu trách nhiệm cho cái chết của ả elfđó mà.”

Lần đầu tiên ta gặp cô ấy làlúc cô ấy đãđang hấp hối rồi.” Tôi trả lời, tiến lên một bước. “Do đó báo thù không phải làđộng cơ của ta. Ta chỉ đơn thuần xem ngươi là một kẻ cần phải xóa bỏ thôi.”

Utonhăn mày. “Chà, thất vọng vãi. Thế mà ta đã hào hứng rằng ngươi sẽ hóa rồ vàdùng hết sức để báo thù cho người đồng chí, đồng hành, hay là người yêu—à khôngbỏ cái đó đi, ngươi vẫn còn quá nhỏ, trừ khi ả ta lại thích như thế…”

Tênretainer gầy gò tiếp tục ba láp ba xàm rồi hắn bỗng vỗ tay. “À há! Ông già elf! Đứa cháu gái yêu quý của lão hình nhưtầm tuổi ngươi thì phải? Xem xét việc ngươi khá gần gũi với gia tộc đó, nên sẽcó lý hơn nếu ngươi thích con bé đó hơn là nữ Lance—”

Tôibắn một thanh liềm bằng băng vào tên retainer gầy gộc đó, nó ngay lập tức tanra khi va chạm với ngọn gai đen được tạo ra từ mặt đất trước mặt hắn. Cái gaikim loại đó đóng băng ngay lập tức, nhưng vẫn còn nguyên vẹn.

“Đấy.Đây mới là loại phẫn nộ và thiếu kiên nhẫn mà ta muốn thấy.” Hắn ta búng ta.“Đáng ra ta phải giết con nhỏ công chúa đó hoặc một thành viên gia đình của chúmày trước khi ra đây đợi.”

Nói xong chưa?” Tôi nghiến răng hỏi,nâng kiếm thủ thế tấn công.

Utochỉ nhún vai. “Tốt nhất là gọi con khế ước thú kia ra luôn đi. Ngươi sẽ cần mọisự giúp đỡ đấy.”

“Rađi, Sylvie,” tôi nói lớn trong khi vẫn dán chặt mắt vào tên retainer.

Khếước thú của tôi nhảy ra khỏi áo choàng, đôi mắt sắc bén và xù hết lông lên.

“Thậttệ là là tình huống bây giờ giữa chúng ta không hề giống như ta tưởng tượng chút nào cả, cún con. Cú bắn lần trướccủa ngươi nhắm vào ta vào lần đầu gặp mặt đã khiến ta ấn tượng sâu sắc đấy. Nókhiến ta muốn hãm hại ngươi thật đau đớn, và ta xem đây là chuyện cá nhân đấy.” Uto hít một hơi thật sâu. “Dù gì thì, để xemchú mày có giúp ta giải trí được vài phút không.”

Utobước lên một bước, nhưng thần thái bĩnh thãn và thư thái ban nãy đã biến mất,không gian xung quanh hắn ta bỗng biến dạng. Sự hiện diện của hắn gần như làmchao đảo không khí, khiến cả mặt đất rung lên .

Tôingay lập tức kích hoạt Realmheart trong khi Sylvie chuyển về dạng rồng nguyênthủy.

“Mộtcon wyvern ư?” Uto nghiêng đầu hỏi.

Vìsức mạnh của Sylvie đã bị Sylvia phong ấn khi còn trong trứng nên giờ cô ấy chỉtrông như một con quái mana hùng mạnhkhông hơn không kém. Tôi đã khá cẩn trọng kể từ khi chiến tranh bùng nổ, nhưngthật nhẹ nhõm khi cả tên retainer cũng không nhận ra.

Sao? Sợ rồià?” Tôi trả lời.

Hắnta mỉm cười nham hiểm, rộng đến tận tai rồi bĩnh thản búng tay phải.

VớiRealmheart giúp khuếch đại khả năng cảm nhận lượng mana có ở xung quanh chúngtôi, nhưng cả cơthể tôi cảm nhận được sự nhiễu loạnngay trước mặt tôi trước khi tôi có thể thấy gì. Cả Sylvie và tôi đều nhảy sangmột bên, vừa kịp lúc để né một đống gai đen ngay lập tức bắn ra từ dưới đất.

Mặtđất ban nãy đầy gẫy những ngọn gai góc to lớn hơn 2m, trông hệt như lưng của mộtcon quái thú hung bạo.

“Rútvũ khí ra đi, cún con! ” Hắn ta sỉ nhục, tạo ra mộtthanh giáo dài ngay giữa lòng bàn tay.

Tôigiương thanh kiếm Dawn’s Ballad của mình lên và chĩa đầu kiếm bị ăn mòn về phíaUto. Những cổ tự rực sánglêntrên tay tôi, đem đến một cảm giác ấm áp đầy quen thuộc khi tôi bắt đầu vậnmana.

Lưỡikiếm tôi trở nên lung linh huyền ảo đầy màu sắc khi tôi vận mana Băng hệ, Hỏa hệ,Lôi hệ và Phong hệ vào nó. Chỉ có duy nhất thanh Dawn’s Ballad mới có đủ khảnăng chịu đựng nhiều loại mana đa hệ truyền vào trong nó.

‘Đithôi!’ Tôi lao lên cùng với Sylvie bên cạnh mình.

Tôihạ thấp kiếm và lao thẳng về tên retainer. Mặt đất bên dưới vũ khí tôi nứt toácra, nhưng tôi không quan tâm đến điều đó.

Mỉmcười một cách nham hiểm, Uto cũng lao đến, cánh tay cầm giáo của hắn phóng lên như một con mãng xà vồ mồi.

Trongtích tắc, lưỡi kiếm của tôi va chạm với vũ khí của hắn, lực va chạm tạo một sóngxung kích lớn. Những nguyên tố có trong lưỡi kiếm tôi bùng nổ ra, nhưng Uto vẫnbình thản giữ vững vũ khí mình chảtốn nhiều sức.

Hắnta nhướng mày trong khi vũ khí của chúng tôi vẫn dính cứng lẫn nhau. “Không tệ.”

‘Cúixuống,’ Sylvie ra lệnh.

Ngaykhi tôi vừa cúi xuống thì cô rồng ước thú của tôi lập tức quật thẳng cái đuôidài vào bên hông hắn ta.

Utobay sang bên, đâm sầm vào một tảng đá to lớn làm nó vỡ nát thành từng mảnh nhỏ.

Trongkhi bụi vẫn còn bay mịt mù, tôi liền vung thanh Dawn’s Ballad thêm lần nữa. Nhữngđường bán nguyệt lung linh sắc màu mana bay ra từ lưỡi kiếm, chém xuyên qua lớpbụi mù.

Mặtđất rung chuyển dữ dội khi những đòn đánh của tôi khoét sâu xuống mặt đất. Xungchấn từ các đòn tấn công đã làm đổ rợp từng hàng cây gần Uto.

‘Hắnta vẫn còn sống,’ Sylvie thông báo và đã chuẩn bị tungđòn tiếp theo.

Tôihạ thấp trọng tâm, vận thêm mana cường hóa cơ thể để đề phòng đòn tấn công bấtngờ, nhưng thay vì phản đòn sau khi chịu hàng loạt công kích của cả hai bọntôi, một tiếng cười giòn giã vang lên ra rả từ dưới đáy hố. Một lần nữa, tôi cảmthấy có luồng mana dao động xung quanh mình. Những ngọn gai nhọn bỗng xuất hiệntừ hư không, trong khi những cột kim loại đen bắn ra từ dưới bóng râm của nhữngtảng đá và khúc cây đổ.

Tôidùng thanh Dawn’s Ballad đỡ thanh gai nhọn hoắt đó, một lực cực lớn tác độnglên tay tôi. Còn Sylvie thì bị đánh bật sang bên bởi cột kim loại đen bắn ra từtrong bóng râm. Nhờ bộ vẩy rồngdày nên cô ấy không hề hấn gì, nhưng những đòn tấn công hung bạo và nhiều vô sốkể của tên Uto đã khiến cả hai bọn tôi bị chấn thương không ít và chảy máu.

‘Khoanhãy chữa trị,’ tôi ra lệnh trong khi Sylvie vận manavào miệng mình. ‘Ít nhất bây giờ thì chưa cần đâu.’

Thật may mắn là những gai kia không hề có độc,nhưng cũng thậtbất công khi tên retainer đó có thể triệu hồi chúng từ hư không như thế.

Ngaycả những pháp sư Thổ hệ cấp cao cũng phải làm biến dạng mặt đất xung quanh trướckhi bắn chúng ra. Còn Uto thì như thể hắn có thể tạo gai ở bất kì đâu mà hắn muốn.

“Tađã hy vọng nhiều hơn thế này, cún con.” Uto thở dài và bước ra khỏi hố đất màtôi đã tạo qua đòn tấn công vừa rồi.

‘Bảo vệ phía sau lưng ta.’  Tôinhắn với Sylvie, vận thêm mana từ lõi vào cơ thể. Tôi có thể thấy tóc tôi dầnhóa trắng khi tôi tiến sâu vào trong Cõi Realmheart. Những đường cổ tự ngàycàng phức tạp hơn và tôi có thể thấy dấu ấn của nó in hằn trên lưng mình. Nguồnmana xung quanh liền tuân theo ý chí của tôi. Chúng quay vòng quanh tôi và ngaylập tức tạo thành bất kì thần chú nào mà tôi nghĩ đến mà chẳng cần phải tậptrung lâu lắc nhưtrước đây.

ThanhDawn’s Ballad được bao bọc bởi một lớp aura màu bạc tuyết, trong khi nắm đấm củatôi thì được bao bọc bởi những luồn điện đen.

Utonhăn mày, nhưng hắn chưa kịp suy nghĩ thì tôi đã xuất hiện trước mặt hắn tung đòn như vũ bão. Đường vung củathanh kiếm màu tinh thể của tôi chỉ còn là những vệt mờ màu bạc. Tôi liên tiếp tung ra những cú đấm, chấn trỏ,lên gối và đá như cách Kordri đã chỉ dạy tôi trong suốt năm tháng huấn luyện. Mỗilần tôi vung thanh Dawn’s Ballad, hắn ta liền triệu hồi gai đen để đỡn đòn, vànhững gai đó liền đóng băng và vỡ nát gần như ngay lập tức. Còn Sylvie thì ở phía sau,liên tiếp dùng vẩy và móng vuốt để chém nát những đợt gai đen bắn lên không hồikết. Cả khu vực xung quanh chúng tôi đầy rẫy những mạnh vụn đóng băng và nhữnggai đen bị gãy.

‘Khôngổn rồi, Arthur. Uto ngày càng tung đòn nhiều và dữ dội hơn.’ Sylvie càu nhàu.

Tôivẫn dán chặt mắt vào tên retainer, người vẫn chưa hề bị thương tích gì. Mỗi lầntôi chuẩn bị tung trúngđòn thì một tấm kim loại đen liền hình thành bảo vệ cơ thể hắn.

Mìnhcần phải nhanh và mạnh hơn nữa.

Nhữngluồng điện đen nhảy múa xung quanh tôi liền bị hút vào trong người. Tôi hấp thumana lôi hệ, nâng cao khả năng phản ứng và cường hóa từng nơtron thần kinh tôi bằng phépthuật lôi hệ.

Cảthế giới nhưtrôi chậm lại. Từng giác quan của tôi đã được cường hóa—gần như khiến tôichoáng ngợp. Màu sắc trở nên bắt mắt lung linh, còn những hạt mana nhỏ thì trởnên sống động hơn.

Tôidễ dàng luồn qua cú đâm của Uto, rồi tôi vung thanh Dawn’s Ballad thêm lần nữa.Ngay khi lưỡi kiếm tôi chuẩn bị chém vào phần hông đầy sơ hở của Uto, tôi đã thấynó.

Tôithấy ma thuật gai đen của hắn gần như ngay lập tức hình thành từ sắp va chạm. Tôiliền chuyển hướng, nhắm thẳng vào vùng ngay dưới cánh tay hắn.

Tôicó thể thấy luồn mana hắc ám đó liền di chuyển, phản ứng ngay khi tôi chuyển hướng.Nhưng nó đã không bắt kịp tôi. Tôi chuyển hướng thêm một lần nãy, lần này tôi đấmthẳng vào bụng hắn.

Tênretainer gập người vì đòn đó. Hắn ta lùi lại để giữ thăng bằng, một đường dungdịch quá đậm để có thể là máu dần chảy xuống cằm hắn.

Ngạcnhiên vì đòn tấn công của mình đã thành công, tôi khựng lại một chút rồi laovào tung đòn tiếp theo.

‘Làbóng râm, Sylv!’ Tôi la lên trong tiềm thức.Những cái cái gai đen đó chỉ hình thànhđược ở những nơi bị bóng tối bao phủ. Đó là lý do tại sao thần chú của hắn luônmạnh hơn khi chúng bắn ra từ những góc tối như bên dưới tảng đá hoặc gốc cây.’

Độtnhiên, tay của Uto mờ đi. Nó đã thậtsự mờ  đi. Bất chấp việc đã sử dụng cả Realmheartvà Thunderclap Impulse để nâng cao tốc độ phản ứng, tôi vẫn không thể nhìn ra được đòn tấn công của hắn hoàn toàn.

Hắntung một cú đấm trời giáng vào tôi. Bất chấp lượng mana dày đặc cường hóa cơ thể,tôi suýt nữa thì bất tỉnh. Ngay khi tôi kịp hoàn hồn lại, tôi đã văng khỏi vịtrí cũ tận gần 10m, đằng sau lưng tôi là gốc cây đã vỡ nát như tương.

Sylvieđang kiềm chân Uto, máu đỏ từ những vết thương trên người vấy lên bộ vẩy đentuyền của cô ấy. Vì đã bị Sylvia phong ấn sức mạnh, cô ấy không thể theo kịpUto, thậm chí với khả năng phòng thủ đỉnh cao của mình.

Đứng dậy, tôi suy nghĩ liệu có nên dùng BurstStep (Bùng Tốc) để trên cơ Utokhông thì giọng nói sắc lẹm của Sylvie ngay lắp tức ngắt lời.

‘Ngườisẽ bị tàn phế đến cuối đời nếu người dùng Burst Step (Bùng Tốc) một lần nữa!’

‘Thàthế còn đỡ hơn chết ở đây, đúng không?’  Tôinói, bắt đầu cảm thấy bực bội.

‘Phảicó cách khác tốt hơn trước khi chúng ta buộc phải chọn cách đó!’  Côấy nói và xoay cơ thể khổng lồ của mình để né đòn tấn công của Uto. Cô ấy dùngcánh để đẩy tên retainer kia ra rồi phóng thẳng về phía tôi. ‘Chuẩn bịđi!’

Nhậnra Sylv không có ý định dừng lại, tôi nhảy lên vào bám vào cổ khế ước thú củamình rồi cô ấy búng mình phóng thẳng lên trời. Chúng tôi bay lên cả chục méttrong tích tắc và tiếp tục bay cao hơn nữa.

‘Concó kế hoạch gì thế?’

‘Nhưngười đã nói, là bóng râm! Hắn ta có thể tạo ra những gai kim loại bất kì nơinào có bóng râm,’ cô ấy giải thích, chúng tôi đã đạt đếnđộ cao nơi mà mặt trời không bị chắn bởi ngọn núi kia.

Tôinheo mắt vì ánh sáng chói chang, nhưng rồi tôi chợt nhận ra ý định của Sylvie.

‘Chúngta đã chiến đấu trong một bóng râm khổng lồ!’

‘Chínhxác. Đó là lý do hắn ta có thể triệu hồi gai đen ở bất kì đâu hắn ta muốn. Nếuchúng ta đấu với hắn ở đây, hắn sẽ bị giới hạn nhiều so với ở dưới kia.’

Tôitừ từ đứng dậy trênlưng của Sylvie. Cô ấy và tôi chưa hề chiến đấu kề vai sát cánh như thế này trướcđây. Ở kiếp trước, tôi đã dành hàng giờ đồng hồ để tập luyện cách chiến đấutrên lưng ngựa, và so với việc chiến đấu trên lưng rồng đang bay, cách mặt đấtcả chục mét thì điều đó vẫncòn dễ chán.

Tôichỉ vừa đủ thời gian để kịp giữ thăng bằng trên lưng Sylvie thì Uto đã xuất hiện trên đầu chúng tôi với mộtthanh giáo đen trên tay.

Thanhgiáo kim loại đen từng lấp lánh giờ trông khá cùi bắp vì hắn phải dựa vào bóngrâm trên người hắn để tạo vũ khí.

Cẩnthận không làm đau Sylvie, tôi búng bản thân khỏi lưng cô ấy và thi triển thầnchú lốc xoáy bao quanh cơ thể mình.

Kíchhoạt Thunderclap Impulse thêm một lần nữa, tôi lao thẳng vào ngọn giáo của tênretainer. Sylvie nói đúng; khi thiếu bóng râm thì đòn tấn công của hắn không thểxuất hiện từ mọi hướng nữa—nó chỉ xuất hiện từ những phần cơ thể khuất khỏi ánhsáng mặt trời. Những gai đen bắn ra từ cơ thể hắn không còn cứng hay nhọn nhưtrước nữa.

Thông minh lắm, cún con. Ta mừng là ngươi đã tìm ra đượcyếu điểm của ta.” Uto nói, giọng hắn khó nghe vì gió gắt.

Chiếnđấu trên không thật sự rấtkhó khăn. Hệt như cách Uto bị giới hạn sức mạnh vì thiếu bóng râm, tôi cũngkhông thể sử dụng 100% công lực vì tôi không thể bay. Sylvie sẽ phải bay lượn vòng quanh tôi để làm điểm tựacho tôi.

‘Cốđừng lại quá gần để đề phòng trường hợp Uto lợi dụng bóng râm của con.’ Tôi nhắn với Sylvie và lao vào thêm một lần nữa.

VớiRealmheart nâng cấp thêm hiệu ứng của kĩ năng Thunderclap Impulse, tôi đã nghĩrằng bọn tôi có thể thắng được hắn. Có những vệt dung dịch đen đặc chảy ra từnhững vết thương nông trên người hắn, nhưng điều khiến tôi bất an là biểu cảm củahắn.

Nụcười nham hiểm đã dần vụt tắt, và thay vào đó là một khuôn mặt… chán nản.

“Ngaycả khi có lợi thế to lớn đến vậy, ngươi cũng chẳng tung trúng nỗi dù chỉ mộtđòn đáng để gây hại,” hắn nói một cách ảm đạm. “Thật… đáng thất vọng.”

“Xinlỗi, nhưng ta không đánh để làm ngươi ấn tượng.” Tôi bật lại rồi quay người lại.Mũi kiếm mẻ của thanh Dawn’s Ballad đâm sâu vào ngực Uto. Tôi liền cho lượngmana cô đặc trong lưỡi kiếm bùng nổ, và cả cơ thể Uto bị thần phú Băng, Hỏa,Lôi và Phong hệ nuốt chửng.

Tôivẫn nắm chặt cán kiếm và cả hai bọn tôi bắt đầu rơi xuống. Trong khoảnh khắc ấy,tôi tưởng mình đã làm được rồi. Tôi tưởng mình đã giết được hắn ta.

Đólà cho đến khi… tôi thấy một luồn lốc xoáy đen hình thành nơi thanh kiếm tôi cắmchặt trên cơ thể hắn. Chiêu của tôi chỉ có thể phá nát được những băng vải quấnđầy trên người hắn, để lộ ra những thứ trông như là xỏ khuyên.

Cóđầy xỏ khuyên khắp trên người và các chi của hắn, và rồi tôi mới bàng hoàng nhậnra rằng những xỏ khuyên ấy đều tạo ra bóng râm trên cả cơ thể hắn.

Sừngcủa Uto lấp lánh màu tím đậm khi bóng râm từ những xỏ khuyên kia lan ra khắpngười hắn.

Tôicố gắng rút thanh Dawn’s Ballad ra khỏi ngực Uto, nhưng dù tôi có vận mana đểcường hóa cơ thể nhiều đến đâu đi nữa, tôi vẫn không đủ mạnh để rút nó ra.

“Nếungươi có thể nhận ra yếu điểm của ta trong thời gian ngắn như vậy, bộ ngươikhông thèmnghĩ rằng ta đã tìm cách khắc chế từ lâu rồi sao?” Giọng hắn ù đi khi cả khuôn mặt hắnchìm trong bóng tối ngoại trừ cặp sừng của hắn.

“Sylvie!”Tôi la to, buông thanh Dawn’sBallad ra.

Côrồng ước thú của tôi ngay lập tức bay vào để bắt lấy tôi thì một nhánh gai đenbất ngờ bắn ra từ người Uto.

Tôivận thêm mana và tạo ra một găng tay băng hệ bao bọc tay phải của tôi và rồi đấmthẳng vào cái gai. Nếu tôi tránh nó thì nó sẽ đâm trúng Sylvie, nhưng tôi đã cóthể chuyển hướng đòn tấn công bất ngờ của hắn. Nhưng, đó chỉ là do tôi nghĩ vậy.

Hắnta chĩa ngón tay mình xuống dưới như muốn cảnh báo tôi điều gì đó. Tôi không thểthấy được khuôn mặt Uto dưới bóng râm, nhưng tôi thề là tôi đã thấy hắn nhếchmép.

Chỉtrong tích tắc, tôi cảm thấy một cơn đau nhói như có thứ gì đâm vào da tôi từbên dưới.

Vìcó thuật mana lôi hệ nội tại giúp cường hóa tốc độ phản ứng, tôi kích hoạt giaiđoạn đầu của ý chí rồng.

Nhánhaevum, khả năng kiểm soát thời gian. Mặc dù tôi vẫn chưathể thuần thục và thấu hiểu hoàn toàn khả năng cực kì mạnh mẽ này, tôi vẫn cóthể ngưng thời gian xung quanh trong một khoảng thời gian ngắn. Phu Nhân Myrecó nói rằng aether không thể bị thao túng mà chúng ta chỉ có thể tác động đếnchúng, nhưng trong trường hợp này, tôi có cảm giác như thể tôi chỉ mới sử dụngmột phần công dụng rấtnhỏ trong khả năng thật sự thuộc nhánh aevum của Sylvia.

Màusắc xung quanh trở nên đơn sắc trong khi những hạt aether màu tím xung quanhtôi run lên dữ dội. Uto, Sylvie và cái gai đen sắp sửa đâm thẳng vào lưng tôi đềungừng lại đột ngột. Khi cái gai đen kia.

HủyDistortion (Biến Dạng)cái tên tôi đặt cho giai đoạn một của ý chí thú (t/n: tnghĩ khúc này tác giả phê cmnr, đã confirm là tên của nó đáng ra phải là StaticVoid chứ không phải Distortion gì hết nhé)—và cảm giác đau đớnhệt như việc sắp sửa chết đuối tràn ngập trong tôi. Tôi dùng mọi sức lực đểsuýt soát né khỏi cú đâm chí mạng đó, nên nó chỉ để lại một vết rách lớn trên lưng tôi thay vì một cái lỗ.

Cảcơ thể tôi rơi xuống, nhưng ngay khi tôi hạ cánh trên lưng Sylvie thì Uto liềnphản ứng ngay lập tức. Hắn ta tốc biến sang ngay cạnh bên tôi và dùng nắm đấmmàu đen của hắn đấm cả tôi lẫn cô rồng khế ước thú.

Baythẳng xuống đất như một sao chổi, tôi bán tỉnh bán mê thêm lần nữa. Cả cơ thểtôi đau đớn khôn tả, và tôi chẳng biết có bộ phận cơ thể nào là còn nguyên vẹnkhông nữa.

Khôngcó thời gian xa xỉ để la hét vì đau đớn, tôi chỉ biết tuyệt vọng dùng phép thuật cố bảo vệSylvie và bản thân mình.

‘Biếntrở lại dạng cáo ngay!’  Tôi tuyệt vọng hét lên, nhưng thay vì nghe lờitôi, cô ấy cuộn người lại, dùng cánh tay, cổ, cánh và cả cơ thể mình cho chắntôi. Tôi có thể cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ bụng Sylv ấy khi cô ấy ôm tôi chặthơn.

Sylviegầm gừ nhỏ.‘Người không còn đủ mana để chịu được lực tác động. Ít nhất thì bằngcách này, cơ thể con sẽ hứng chịu một phần lực va chạm.’

‘Đồngốc,’ Tôi trả lời. Ngay cả suy nghĩ của tôi nghethật yếu ớt.

Tôichuẩn bị để hứng chịu va chạm, nhưng nó đã không xảy ra. Không, nói đúng hơn làtôi chẳng thể cảm thấy nó. Khi tôi tỉnh lại, tôi đã ở ngay giữa một miệng hố khổnglồ và cả cơ thể tôi còn mệt mỏi và nhức nhói hơn cả ban nãy.

‘Sylv?’ Tôi cố gắng đứng dậy, nhưng cả cơ thể tôi từ chối nghe lờitôi.

‘Sylvie?’ Tôi hỏi thêm một lần nữa. Không có trả lời.

Tôirên rỉ nhỏ khi quay người sang để nhìn cơ thể Sylvie bên dưới tôi. Cô ấy nằm sóngsoài ra, và có cả đống gai đen ở mọi nơi, một số cái thì đã gẫy, một số thì đâmxuyên rakhỏi người cô ấy.

“Không.”Tôi lay khế ước thú của mình.

“Sylvie.Dậy đi.” Tôi lay mạnh hơn.

“Khôngvui đâu. Sylvie!” Tôi lăn khỏi người cô ấy, ngã đập vào cái gai gần đấy.

“Sylvie,làm ơn đấy!” Tầm nhìn tôi mờ đi và tôi có thể thấy tim tôi đập dữ dội như muốnnhảy ra khỏi lồng ngực.

Mộtcơn hoảng loạn ùa ạt tràn về trong tâm trí tôi, làm tê dại hết cơn đau. Tôinghiến răng, cố kiềm lại cơn nấckhi cố nghĩ cách giúp cô khế ước thú của mình.

“Aether,”tôi lẩm bẩm thất thần và đặt tay lên người Sylvie. Mặc dù khả năng thành cônglà không cao, nhưng tôi phải thử.

Tôikích hoạt Realmheart một lần nữa. Từng thớ cơ bắp trong người tôi la hét phản đốidữ dội, nhưng tôi vẫn chịu đựng. Khi đã thấy được những hạt mana và aether, tôituyệt vọng cố gắng tìm cách đưa những hạt màu tím vào cơ thể Sylvie.

“Làmơn đấy,” tôi cầu xin.

Nhữnghạt aether màu tím xung quanh Sylvie bắt đầu rung lên như thể đáp trả lời kêu gọi tuyệtvọng của tôi. Từng chút từng chút một, aether bắt đầu xoay vòng và chui vào cơthể Sylvie.

Tôikhông biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Tôi nghĩ rằng vì Sylvie có thể chữatrị cho tôi bằng aether thì cả cơ thể cô sẽ có thể tự hồi phục bằng aether.

Khôngthể giữ Realmheart được nữa, tôi quỵ xuống, áp mặt vào cổ Sylvie.

“Consẽ ổn thôi,” tôi nói hổn hển. “Con phải  ổn.”

Cónhiều gai đen đâm xuyên cơ thể và tứ chi của Sylvie, nhưng tôi không đủ sức đểkéo chúng ra. Tôi cố đấm mấy cái gai đen đâm xuyên cơ ấy, mong rằng sẽ có thểgiải cứu cô ấy khỏi đống gai.

Tôiđấm, và đấm và đấm. Tôi đấm cho đến khi tôi không còn vận mana được nữa, tôi cứ đấm cho đến khi cả nắm tay vấy đầy máu đỏ tươi.

“Conthú của ngươi sẽ sống thôi,” một giọng nói nữ tính trưởng thành và bình tĩnhvang lên.

Aya?

Bấtlực và có chút hy vọng, tôi quay lại và nhìn lên. Nhưng đó không phải là cô ấy.Còn hơn thế nữa.

Đólà một cô gái, nhưng không phải Aya.

Làcô gái mà tôi đã gặp trong hang động ở Vương Quốc Darv.

Lànữ Scythe. Còn trên tay cô ta là… Uto. Và trông hắn như đã chết rồi.

[][] []

#Darkie