The Beginning After The End (Ánh Sáng Nơi Cuối Con Đường)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 388

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 780

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 264

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1796

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 736

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8221

Chương 180

[][] [] 

Một tia sáng bay xuyên qua những tán cây, hơi uốn congtrước khi chạm tới mục tiêu – một cái cột gỗ lớn gần bằng đầu tôi. Một tiếng phậpđã tai vang lên khi mũi tên mana cắm ở ngay giữa cột, tạo ra một cái lỗ trướckhi tan biến.

“Bắn tốt lắm!” Tôi vỗ tay khen ngợi.

Em gái tôi khẽ nhún đầu gối đáp lại (Seren: cácbạn cứ hiểu nó giống như kiểu chào của quý tộc nữ ấy) trước khi nở một nụcười mãn nguyện. “Em biết mà!” Em ấy nói một cách ngạo nghễ.

Bước xuống từ Boo, khế ước thú khổng lồ của em ấy đangnằm trườn lười biếng, Ellie bước qua tôi đến chỗ Sylvie, rồi nhấc cô ấy lên.“Em nghĩ sao, Sylvie? Có ấn tượng không?”

“Rất ấn tượng.” Cô ấy trả lời thành tiếng với giọngnói kiệt sức.

“Sylvie vẫn đang hồi phục đấy, Ellie.” Tôi mắng em ấy.

Em ấy đặt cô cáo trắng trở lại tấm đệm mà Sylvie đangcuộn tròn. “Hehe. Xin lỗi nhé, Sylvie.”

Chỉ mới hai ngày kể từ khi chúng tôi trở lại lâu đài,Sylvie chỉ vừa mới tỉnh dậy ngày hôm qua, nhưng em ấy đang hồi phục với tốc độkhá nhanh. Trong khi Virion và những người khác trong hội đồng tập hợp bốn phápsư conjure sẽ phải mắc kẹt với tôi trong hai thắng tới, tôi cũng đã dành mộtchút thời gian cho em gái mình.

Tôi giữ bí mật việc bố mẹ và nhóm Twin Horns đã bị tấncông với Ellie. Một phần trong tôi biết rằng tôi nên kể em biết sự thật, nhưngphần khác trong tôi cũng muốn giữ bí mật này lâu hết sức có thể.

Một mong muốn ích kỷ từ một người anh ích kỷ.

“Vậy em có thể bắn chính xác vậy trong khi Boo đang dichuyển hay không?” Tôi nhếch mép hỏi, ánh mắt tôi hướng về con thú mana đang nằmngủ say.

Ellie hờn dỗi trước lời thách thức của tôi. “Ugh, vẫnchưa ạ. Trông cô Helen làm thì dễ thật đấy, nhưng em vẫn chưa thể bắng được mộtphát trúng đích nào khi Boo đang di chuyển. Hơn nữa, chú nhóc này chạy như thểđang nhóc ấy đang muốn ném em ra khỏi lưng vậy.”

Con thú mana giống như gấu phát ra tiếng gầm từ chối từxa.

“Ngươi thực sự như vậy mà!” Em gái tôi quay lại trướckhi cúi xuống và nhặt cây cung lên.

Ánh mắt của tôi nhìn về bàn tay của em ấy khi em ấy vớilấy cây cung. Những vết chai bao phủ những ngón tay em ấy trong khi những vếtphỏng rộp mới lấp đầy những chỗ chống hiếm hoi còn lại trên tay chưa hoàn toànchai cứng do luyện tập.

“Em dành ra bao nhiêu thời gian để luyện tập vậy, El?”tôi hỏi.

Em gái tôi suy nghĩ một giây trước khi trả lời. “Emkhông quan tâm lắm, nhưng mắt trời lặn trong lúc em luyện tập nên chắc tầm sáuhoặc bảy tiếng?”

Tôi mở to mắt. “Mỗi ngày?”

Ellie chỉ nhún nhẹ vai. “Em đoán vậy.”

“Còn việc học, hay bạn bè thì sao?”

“Lớp học trong lâu dài chỉ diễn ra một lần một tuần vàem có thể hoàn thành bài tập mà họ đưa cho em chỉ trong một ngày.” Em ấy trả lời.Ellie sau đó do trước khi tiếp tục. “Còn về bạn bè… em sẽ cho anh biết rằng emrất nổi tiếng đấy nha.”

“Thật không?” Tôi nhướng mày.

Lờ đi ánh mắt chằm chằm của tôi, em ấy thở dài. “Chà,thì đâu phải là lỗi của em khi em hoàn toàn không có hứng thú với những gì họbàn luận. Làm sao mà đám con giá có thể buôn chuyện không ngừng về mấy đứa contrai và quần áo trong nhiều giờ hay vậy?”

Một tiếng cười khúc khích phát ra từ họng tôi và tôi cảmthấy thấy rằng nét mặt của mình đã dịu đi. “Anh chắc rằng phải phải có vài đứa ởtầm tuổi em thấy hứng thú với pháp thuật chứ.”

Thấy rằng cuộc trò chuyện của chúng tôi sẽ không sớm kếtthúc, em gái tôi kéo ghế ra và ngồi xuống. “Ừ thì, có một vài người, nhưng khihọ thức tỉnh thì bố mẹ họ đã chuyển ra ngoài lâu đài, hay chỉ đơn giản là gửicon cái của họ vào một trường pháp thuật.”

Không phải tất cả những đứa trẻ đều có các mối quan hệvới các pháp sư dày dặn kinh nghiệm trong lâu đài như em gái tôi. Do đó tôi cóthể hiểu được việc các bậc cha mẹ muốn gửi con em mình đi học cách sử dụng lõitừ khi mới thức tỉnh sức mạnh, bất chấp cuộc chiến tranh đang xảy ra hiện giờ.

Tôi nhìn em gái mình ngồi nghịch sợi dây cung trướckhi cẩn thận hỏi: “Em cũng muốn đăng kí vào học viện à?”

“Tất nhiên rồi ạ.” Em ấy trả lời không do dự. “Nhưngem biết anh, mẹ, và bố chắc chắc sẽ lo lắng.”

Tôi bất giác chột dạ trước lời của em ấy. Em ấy chỉ mớimười hai, nhưng những lời nói của em ấy phản ánh sự trưởng thành mà tôi khôngchắc rằng tôi muốn em ấy có. Từ kinh nghiệm của tôi, tôi biết cảm giác trưởngthành quá nhanh là như thế nào. Tôi luôn có một mong muốn ích kỉ của tôi rằngem gái tôi vẫn là một cô gái ngây thơ vẫn chỉ lo về việc sẽ mặc gì cho bữa tiệcsinh nhật của bạn bè, nhưng có vẻ như mong muốn ấy cũng chỉ mãi là mong muốn.

Gạt những suy nghĩ sang một bên, tôi mỉm cười với em ấy.“Anh sẽ nói chuyện với bố mẹ khi anh có cơ hội và hỏi họ về việc đăng kí cho emvào học viện nào đó.”

Mắt Ellie mở to. “Thật ư?”

“Giả sử rằng bố mẹ đồng ý, anh vẫn muốn gửi một hộ vệđi cùng với em để đảm bảo an toàn cho em trong bất kì trường hợp nào. Anh biếtcó thể hơi ngột ngạt khi luôn có ai đó bên cạnh nên anh sẽ cố gằng tìm một ngườimà em sẽ thoải mái, nhưng…”

Em gái tôi lao vào ôm tôi thật chặt. “Cảm ơn anh.”

“Đừng hy vọng quá nhiều.” Tôi trả lời, giọng tôi như mộttiếng thở khò khẻ vì em ấy đang siết chặt tôi.

“Quá trễ rồi!” Em ấy cười khúc khích, mở rộng vòng taynắm lấy tôi trước khi nhặt cây cung lên. “Em sẽ phải luyện tập chăm chỉ hơn nữanếu muốn đánh bại mấy tên quý tộc hợm hĩnh đó.”

Tôi tiếp tục vai trò như một khán giả nhiệt tình, tậnhưởng bầu trời trong xanh và mùi thơm ngọt ngào của cỏ. Ellie tiếp tục bắn nhiềumũi tên mana hơn vào các mục tiêu ở xa với độ chính xác cao đến kì lạ. Còn lâunữa em ấy mới thành thạo sử dụng cung thuật như cô Helen Shard, nhưng em ấy cócác thế mạnh của riêng mình mà thủ lĩnh của Twin Horns không thể có được.

Ellie vẫn chưa phát triển lõi đủ để tạo sự tương thíchvới một nguyên tố, vì vậy em chỉ có thể bắn ra luồng mana thuần túy. Thật đángtiếc khi tôi không thể làm gì nhiều để giúp em ấy phát triển sự tương thíchnguyên tố, vì điều đó chủ yếu phụ thuộc vào sự hiểu biết của em ấy, nhưng khálà thú vị khi thấy em ấy lớn lên và phát triển.

‘Suy nghĩ của người giống như người đang muốn có một đứacon vậy.’ Giọng Sylvie đột nhiên xuất hiện trong đầukhiến tôi giật mình.

“Con?” Tôi nói to khiến em tôi giật mình.

Mũi tên mana của Ellie bay lệch lên trời, biến mất trướckhi chạm vào hàng rào lâu đài. “Gì cơ?”

“Không có gì đâu.” Tôi cười, lườm cô rồng BÉ BỎNG củatôi khi em gái tôi quay đi.

Sylvie dậm chân lên tấm gối như mấy con mèo chuẩn bịchỗ ngủ, nhìn tôi với một biểu cảm thích thú ranh mãnh với khuôn mặt cáo củamình.

‘Đingủ đi,’ tôi cằn nhằn trong đầu.

Tôi tiếp tục quan sát những chuyển động lặp đi lặp lạicủa Ellie khi em kéo cung trong khi một mũi tên mờ hình thành giữa hai ngón taycủa em ấy, cố định tay, rồi bắn.

Em ấy có thể bỏ qua quá trình niệm chú cho những loạimũi tên mana mà em đã thành thạo, nhưng khi sử dụng loại mũi tên mana khác thìem ấy cần hình dung chính xác loại mũi tên mà em ấy muốn bắn. Vào lần thứ bamươi em ấy bắn mũi tên của mình, tơi tự hỏi làm thế nào Boo có thể ngủ dễ dàngnhư vậy với Ellie trên lưng.

“Tướng quân Arthur?” Một giọng nói vang lên từ sau.

Mắt tôi mở to và khi tôi quay lại thì thấy một nữ elfđang giữ một kẹp hồ sơ, mặc một bộ đồ màu trắng giống như áo phòng tí nghiệm ởthế giới cũ của tôi đến mức kỳ lạ. Thứ thu hút sự chú ý của tôi là mắt của cô ấy- hay đúng hơn là màu sắc của đôi mắt cô ấy. Một vòng màu hồng sáng bao quanh mỗicon ngươi của cô ấy, rồi chuyển thành màu xanh lam sáng ở viền ngoài cùng của mốngmắt.

Nhận ra ánh mắt của tôi, cô ấy cúi đầu, đoán rằng tôiđang đợi một lời chào hỏi đàng hoàng.

Cô gái elf đứng thẳng như thể lưng cô ấy bị dán vào mộttấm gỗ rồi cô ấy thông báo. “Giáo sư Gideon đã trở về lâu đài và đang đợi cậu.”

“Giờ anh phải đi sao ạ?” Em gái tôi hỏ, quàng cây cungqua vai.

“Yup. Anh có vài việc phải bàn với ông già kia.” Tôitrả lời. Quay lại nói trong khi theo sau nữ elf kì lạ kia, rồi tôi nói với em ấy.“Khả năng cao là anh không về ăn tối được với em, nên đừng đợi anh.”

Em ấy gật đầu. “Hiểu rồi. Gửi lời chào đến chị Emilygiúp em nếu anh gặp chị ấy nha.”

“Được.”

‘Con sẽ ở đây với Eleanor.’ Sylvie rầu rĩ nói.

‘Đượcrồi. Ta sẽ cập nhật tình hình khi ta quay lại, Sylv.’

Tôi im lằng đi theo cô thư kí elf khi cô ấy dẫn đườngvới những bước đi đầy tự tin.

“Tôi có thể gọi cô là gì?” Tôi hỏi.

Cô ấy dừng lại đột ngột, cúi đầu thật sâu khiến máitóc vàng cột duôi ngựa bị hất lên phía trước. “Tha lỗi cho tôi vì đã không giớithiệu bản thân. Tên tôi là Alanis Emeria và tôi đã được Tổng Tư Lệnh Virionđích thân chỉ định làm trợ lý của ngài.”

Tôi cúi đầu đáp lại cô ấy. “Được rồi, Alanis. Rất vuiđược gặp cô, nhưng tôi khó mà tin rằng cô chỉ đơn thuần là một phụ tá dựa trênlượng mana mà cô đã che dấu.”

Cô gái elf trung niên chớp mắt (Seren: chịu nhá, conRùa kia nó ghi thế, không hiểu sao phụ nữ mà gọi là trung niên :)))),đôi mắt đa sắc màu bỗng sáng lên, nhưng lại không hề tỏ ra bối rối. “Quả nhiênlà một Lance. Cho phép tôi được giải thích. Tôi đã được Tổng Tư Lệnh Virion chỉđịnh làm trợ lý cho cậu trong khóa huấn luyện tới. Đó cũng chính là lý do tôi cầngặp cậu càng sớm càng tốt.”

Tôi hoàn toàn không hiểu phai trò phụ tá của tôi trongquá trình huấn luyện, nhưng trước khi tôi kịp hỏi, tôi đã phát hiện ra dáng ngườiquen thuộc của Gideon chạy lạch bạch về hướng chúng tôi đang nhễ nhại mồ hôinhư vừa tắm xong vậy.

“Ta đã đến đây ngay khi ta nghe Tổng Tư Lệnh Virionnói.” Ông ấy hớn hở thích thú, giọng nói của ông ta bang khắp hành lang. “Cậu lạinảy ra một ý tưởng tài tình nào trong hộp sọ được chúa trời ban phước đó thế?”

Người kỹ sư sư già còn chẳngkiên nhẫn chờ cho đến khi chúng tôi căn phòng họp trong lâu đài nữa.

“Nói nhanh nhanh đi, nhóc!”Gideon thúc dục tôi ngay khi Alanis đóng cánh của sau lưng chúng tôi. “Và có ổnkhông nếu nữ elf này ở đây cùng chúng ta?”

Vị elf phụ tá hướng ánh mắtphản đối về phía Gideon trong bộ đồ có hơi-chút-tồi-tàn, nhưng vẫn giữ im lặng.

Tôi chỉ biết cười trừ khi thấyông kĩ sư già đứng ngồi không yên trên ghế với sự chờ đợi. Nhìn kỹ ông ấy, thậtkhó tưởng tượng rằng tôi đã biết ông già này hơn mười năm. Các nếp nhăn giữalông mày và quanh miệng của ông ấy đã hằn sâu hơn qua hơn thời gian, không nghingờ gì nữa là do ông ấy dành quá nhiều thời gian chỉ để cau có tức giận.

“Mọi người sớm muộn gì cũngbiết thôi, và cô ấy dường như là phụ tá riêng của cháu từ hôm nay nên sẽ tốthơn nếu cô ấy cũng biết, phải không?” Tôi hỏi, rồi qua sang Alanis.

“Một phần công việc của tôilà giảm bớt những gánh nặng khác trong khi cậu luyện tập, vì vậy, vâng, sẽ rấttiện cho tôi khi luôn nắm được đầy đủ thông tin.” Cô ấy nói, đôi mắt hồng-xanhcủa cô ấy dường như vừa đổi sắc.

“Luyện tập thêm? Nhóc có thểrèn luyện được thêm gì sau khi được đích thân các vị thần – ý ta là các asurahuấn luyện.” Ông ấy sửa lại, xoa cằm.

“Vẫn luôn có thứ để cháu cảithiện.” Tôi bác bỏ. “Nhưng quay trở lại vấn đề chính, trạng thái của các mỏ hiệntại đang được dùng để khai thác nguyên liệu cần thiết cho tàu của chúng ta thếnào rồi?”

Đôi mắt cảu Gideon sáng lên.“Ồ, ý nhóc là mỏ combustium ư? Có năm mỏ lớn vẫn đang được khai thác.”

Tôi nhướng mày.“Combustium?”

“Ta tự đặt tên đấy.” Ông giàtạo tác gì cười toe toét. “Nhóc nói rằng ta sẽ cần một loại nhiên liệu có các đặctính nhất định có khả năng cung cấp nhiên liệu cho động cơ hơi nước mà chúng tađã thiết kế – ta nhớ rằng nhóc gọi nó là ‘than’ hay gì gì thì phải? Dù sao thì,trong các loại khoáng chất ít ỏi mà chúng ta đã biết cho đến hiện nay, chỉ cầnmột lượng nhỏ Combustium là có thể cung cấp năng lượng cho cả một con tàu hoạtđộng hiệu quả rồi. Vì đặc điểm của nó có hơi khác so với cái ‘than’ mà nhóc đềcập nên ta đã tự đặt tên khác cho nó. Dù sao, thứ này rất tuyệt vời. Chỉ cần tầmbốn cân rưỡi combustium là có thể cung cấp năng lượng cho cả một con tàu đi đượccả tá dặm với tốc độ tối đa!”

“Thật tuyệt khi nghe điềuđó.” Tôi nói, cắt ngang Gideon. Tránh việc ông ấy sẽ đi sâu hơn nữa, tôi đi thẳngvào vấn đề. “Những gì cháu đã lên kế hoạch liên quan đến tha-combustium cho mộtphương tiện vận chuyển khác, cụ thể là một con tàu sẽ được sử dụng để đi lạitrên đất liền.”

“Một con tàu bộ?”

Tôi gật đầu. “Trừ việc, cháunghĩ đó gọi nó là ‘xe lửa’.”

“Xe lửa?” Gideon hoài nghi lặplại. “Nhóc nghĩ ra cái tên đó từ chốn khỉ ho cò gáy nào vậy?”

“Giờ ông có muốn bản thiết kếhay là không?” Tôi nói.

Gideon giơ hai tay lên chịuthua.” Okê okê xe lửa thì xe lửa, gì mà căng.”

Ông kỹ sư già bắt tay chuẩnbị cho việc thiết kế ngay lập tức. Ông ta thực sự vứt cả phòng thí nghiệm vàocái nhẫn không gian trên ngón tay cái.

Mặc dù Gideon nhanh chóng nắmđược cách vận hành của xe lửa, những vẫn mất vài giờ để giải thích chi tiếtcách hoạt động của các tuyến đường sắt và các trạm dừng. Tôi không hề nhận rabao lâu đã trôi qua cho đến khi bụng tôi quặn lại và kêu lên vì đói.

“Cháu nghĩ rằng đó là tấtcả những gì ông cần để bắt đầu,” tôi nói và dò lại bản thiết kế và thông số kĩthuật trên tờ giấy da lớn mà chúng tôi treo trên bức tường của phòng họp.

“Thứ này sẽ thay đổi mọithứ.” Gideon lẩm bẩm với bản thân hơn là với tôi hay Alanis. “Nhữngcon sông sẽ là một vấn đề nhức đít nếu chúng ta muốn kết nối thành phốBlackbend với Kalberk hoặc Eksire, nhưng với một vài pháp sư thủy và thổ hệ…”

“Hãy tập trung vào tuyếnđường sắt từ Blackbend đến Tường Thành trước đã.” Tôi ngắt lời. “Tấtnhiên, việc tạo ra các tuyến đường sắt đến các thành phố lớn khác cũng rất quantrọng, nhưng chúng ta cần tạo ra một tuyến đường an toàn cho nguồn cung cấp lượngthực đến dãy núi Grand Mountains nếu chúng ta muốn quân ta tiếp tục sống sót ởđó.”

“Tất nhiên, nhưng điềunày…” Gideon dừng lại một giây khi mắt ông ta chăm chú nhìn vào tấm bảnđồ lớn của Dicathen mà chúng tôi đã trải ra trên bàn. “Chúng ta có thểthành lập một vài thành phố trọng điểm mới chỉ với phát minh này đấy.”

Trong khi tôi tôn trọngGideon vì tầm nhìn xa của ông ấy, thật khó chịu khi phải giữ ông ấy đi đúng hướng.Tuy nhiên, câu nói cuối cùng của ông ấy đã khơi gợi sự tò mò của tôi.

“Ý ông là gì khi pháttriển những thành phố trọng điểm mới?” Tôi hỏi khi nhin qua bản đồ.

Trước sự ngạc nhiên của tôi,Alanis, người đã im lặng cho đến giờ, lên tiếng. “Tôi nghĩ ý của kỹ sưGideon là, cho đến nay, các thành phố ở cả ba vương quốc đều được xây dựng dựatrên nơi cổng dịch chuyển được khai quật hoặc tìm thấy. Nếu điều này thành hiệnthực, thì một phương thức vận chuyển an toàn, mặc dù không nhanh bằng cổng,nhưng có thể chở một lượng lớn vật liệu và hàng hóa sẽ cho phép chúng ta xây dựngcác thành phố lớn ở bất kì đâu.”

“Đó chính xác là nhữnggì ta muốn nói.” Gideon tán thành.

Cảm thấy người cứng đơ, tôiduỗi tay và lưng. “Rất rui khi thấy ý tưởng của mình sẽ thay đổi cả lịch sử.”

“Nhóc thật là, nói mộtmột điều thản nhiên như vậy với một kỹ sư như ta… Ta nghĩ ta nên giao lại chiếcáo này và kiếm một thú vui mới thôi.” Gideon thở dài bất lực. “Taluôn thích câu cá.”

“Ông vẫn chưa nghỉ hưuđược đâu.” Tôi cười khẩy, đi ra cửa. “Vì ông sẽ chịu trách nhiệm việctrình bày ý tưởng này lên hội đồng trong cuộc họp tiếp theo.”

“Ta? Tại sao nhóc lạicho ta vinh dự này?” Gideon hỏi.

“Tất nhiên là vì điềunày sẽ dễ được toàn thể Hội Đồng hỗ trợ nếu ý tưởng đến từ một vị ‘kỹ sư sư nổitiếng’. Chúng ta sẽ cần sự giúp đỡ của họ nếu ông muốn một đội pháp sư conjurervới một vài kĩ sư và thám hiểm giả quen thuộc với địa hình để tìm được con đườnghiểu quả nhất từ Blackbend đến Tường Thành.” Tôi trả lời, kiểm tra lại vàithứ chúng tôi cần trong đầu. “Dù sao thì, cháu sắp chết đói rồi. Cháu sẽxem kiếm được gì ở phòng ăn hay không.”

“Tôi có thể nhờ đầu bếpchuẩn bị một bữa ăn cân bằng cho ngài và giao tận phòng.” Alanis gợi ý.

Tôi xua tay từ chối.”Không sao đâu. Không có lý do gì để làm phiền đầu bếp chỉ vì một bữa ăn cả.”

“Đợi đã! Bao giờ nhóc sẽquay trở lại?” Gideon hỏi.

Tôi quay đầu lại. “Cháusẽ ở lại vài tháng. Chủ yếu là ở trong khu luyện tập nhưng thỉnh thoảng cháu sẽghé qua để kiểm tra tình hình của ông nếu đó là những gì ông muốn biết.”

Vị kỹ sư già giễu cợt.”Ta rất vinh dự, nhưng đó không phải lý do ta hỏi vậy. Emily đang nghiên cứutrên một số thứ cần phải thử nghiệm.”

“Ông biết rằng ông đangyêu cầu một vị tướng quân làm chuột bạch cho ông đấy, phải không?” Tôi hỏi vớimột nụ cười tự mãn. (Seren: bốđời cái nhẹ)

“Thư giãn nào, hỡi tướngquân vĩ đại. Ta hứa chúng sẽ giúp ích cho nhóc đấy. Ta đã tự mình kiểm trachúng và dù ta không muốn thừa nhận nhưng, nếu những vật phẩm đó thực sự hoạt độngthì nó sẽ thay đổi cách luyện tập của tất cả các pháp sư đấy.”

Tôi đảo mắt về phía Alanis,người cũng có biểu cảm tò mò. “Chà, vậy thì ông phải thuyết phục trợ lý huấnluyện của cháu đã.”

Vị kỹ sư già bật ra một tiếngcười giòn giã khi tôi bước ra khỏi cửa. Tôi có thể ấy ông ấy lẩm bẩm với chínhmình từ phía sau. “Thằng nhóc này đúng thật là.”

[][] []

#Seren