The Beginning After The End (Ánh Sáng Nơi Cuối Con Đường)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 379

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 760

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 261

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1766

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 725

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8047

Chương 177

[][] [] 

Tôi im lặng nhìn chằm chằm cô ấy.

Mồ hôi ướt đẫm da và cả đầu tôi nhói lên. Lưỡi tôi nhưmột miếng giẻ bị vắt khô đi – cơ thể tôi cảm thấy sợ hãi, nhưng bộ não của tôi lạichìm trong một mớ suy nghĩ. Tôi có thể cảm thấy các bánh răng quay khi não củatôi cố gắng đưa ra một kịch bảnphù hợp để phản ứng với sựkiện đột ngột này. Tuy nhiên, kết luận

Không có lối thoát nào hết.

Không còn chút năng lượng nào trong lõi, cơ thể củatôi trên bờ vực sụp đổ vì quálạm dụng phép thuật, cộng với việckhế ước thú của tôi thì đã bất tỉnh, tôi đã làm điềuduy nhất tôi có thể làm. Tôi chờ đợi.

Tôi đợi người phụ nữ đứng gần vành miệng hố màcơ thể Sylvie đã tạo ralên tiếng. Không giống như nhữngretainer mà tôi từng thấy cho đến bây giờ, về cơ bản, cô ấytrông khác hẳn hoàn toàn.

Mái tóc côấy dài và phản chiếu ánh nắng mặt trời như thạch anh tím. Không giống như phùthủy, Uto, hay Cylrit, với làn da có xám xịtốm yếu khác nhau, làn da của người phụ nữ nàyhệt như thạch cao được đánh bóng. Đôi mắt của cô ấy thì sắc bén, còn cặp sừng dài màu đen của cô mọc xoắn ốc lên như một con linh dương.

Ngoài vẻ ngoài nổi bật bất thường của cô ấy, điều khiếntôi ấn tượng nhất là aura của cô ấy—hay đúng hơn là aura của cô ấy không hề hiện rõ.

Không giống như khi tôi học cách che giấu sự hiện diệncủa mình, aura của nữ Scythe dường như vẫn ở đó, nhưng được kìm nén thật chặt như một quả bom tàn khốc sẵn sàng phát nổ. Lần duy nhấttôi cảm thấy điều này là khi tôi gặp Chúa tể Indrath.Ông nội của Sylvie và thủ lĩnh hiện tại của các asurascũng có aura nặng nề đến nghẹt thở khiến mọi người phải cảnh giác không biếtông sẽ bùng nổ khi nào.

Tôi nuốt nước bọt, đó là chuyển động lớn nhất mà tôiđã làm kể từ khi tôi nhận thức được sự xuất hiện của nữ Scythe.

Tuy nhiên, cô ấy vẫn đứng yên. Đó là một dấu hiệu tốt.Nếu cô ấy muốn giết tôi thìcô ấy đãcó thể làm thế từ lâu rồi.Tôi muốn hỏi tại sao cô ấy lại đang nắmđầu tên Uto đang bấttỉnh hoặc đã chết kia, nhưng tôikhông đủcan đảm để hỏi.

Tôi khá chắc chắn rằng cả tôi và Sylvie đều không làmgì Uto, điều đó có nghĩa là  hoặc hắn đã vượt quá giới hạn của mình với đòn tấn công cuối cùng đó, hoặcnữ Scythe này có liên quan gì đó đến tình trạng hiện tạicủa Uto. Tuy nhiên, cả hai suynghĩ đó đều nghe rất khó tin.

Vẫn bấtđộng, tôi tiếp tục chậm rãi tăngmana một cách thụ động thông qua Luân Chuyển Mana. Cơ thể tôi như bị đốt cháy và cốt lõi của tôi phản đối phản ứng dữ dội,nhưng tôi vẫn cố gắng. Tôi không thể làm gì được dù tôi có được baonhiêu mana đi nữa; tôi không thể trốn thoát cùng Sylvie trong tình trạng này vàkhông đời nào tôi bỏ cô ấy lại. Não của tôi lóe lên ý niệm rằng việc chiến đấu chống lạiScythe này có thể đáng giá, nhưng ý niệm ngay lập tức bị xua tan bởi sự phản đốikịch liệt từ cơ thể tôi.

Vì vậy, tôi vẫn giữ nguyên vị trí cũ, nhìn chằm chằmvào nữ Scythe tóc tím. Hàng tá kịch bản có thể xảy ra trongsuy nghĩ của tôi, nhưng điều mà cô ấy đãlàm chính là điều mà tôi chưa bao giờ đoán trước được.

Với bàn tay còn lại của mình, Scythe cắt phănghaichiếc sừng của Uto như thể cô đang nhổ hoa. Vẫn im lặng, cô ấy thản nhiên némhai cái sừng về phía tôi và cơ thể tôi ngay lập tức phản ứng. Như thể những chiếcsừng là bom –mà ai biết được, lỡ chúng có thể là như vậy thì sao -tôi cuộn mình vào như một quả bóng, bảo vệ cơ quan nội tạng của mình. Tôi nhảy vào giữa cặp sừng bị cắt đứt và khế ước thú củatôi với hy vọng mỏng manh rằng bằng cách nào đó tôi có thể bảo vệ rồngnặng hai tấn của mình, nhưng không có gì xảy ra. Hai chiếc sừng đen lăn tròn vàdừng lại bên cạnh chân tôi.

Tôi thận trọng đểcặp sừng trên mặt đất và nhìn chằm chằm nữ Scythe.Hành động của cô ấy không có ý nghĩa gì; từ những gì tôi biết, sừngcủa Vritra là một phần quan trọng của chúng. Vậy thì tại sao cô ấy lại làm vậy với chính đồngminh của mình?

Ngay khi tôi nghĩ rằng hành động của cô ấy không thểkhó đoán hơn nữa thì Scythe đã nắm đầuUto kéo lên và đâm xuyên qua cơ thể hắn tabằng một lưỡi kiếm mỏng trông giống như mana thuần khiết.Điều khiến tôi ngạc nhiên hơn cả lưỡi kiếm màu tím chết chóc nhô ra khỏi xương ứccủa Uto là việc hắn ta vẫn bất tỉnh nhân sự.

Cho dù là do tôi kiệt sức – cả về thể chất lẫn tinh thần- hay nữ Scythe có âm mưu gì đó, nhưngtôi không thể hiểu được ý nghĩa đằng sau hành động của cô ấy. Tại thời điểmnày, tôi đã bị sốc hơn bởi việccô ấycó thể dễ dàng đâm xuyên qua lõi của Uto.

Mana và lõi quái thú là những bộ phận cực kỳ dàyđặc và siêu nhạy cảm của cơ thể, và nó sẽ trởnên cứng cáp hơn khi người dùng ở giai đoạn lõicao hơn. Có thể đâm xuyên qua nó mà Uto không hoàn toàn đau đớn có nghĩa là Scythenày đã giết chết tên retainer đó hoặc làm điều gì đóhơn là chỉ đơn giản khiến hắn ta bất tỉnh.

Scythe ném Uto xuống miệng núi lửa, vềphía Sylvie và tôi như một miếnggiẻ rách.

“Đó thậtsự là một trận chiến khó khăn,nhưng cậu đã xoay sở đánh bại được Uto. Cậu đã có thể giữ cho hắn tasống sót nhưng để đảm bảo antoàn, cậu đã phảiphá lõi của hắn ta để đảm bảo rằng hắn tasẽ không thể sử dụng bất kỳ thuật mana nào. Cậu đã làm điều này để có thể đưa hắn tatrở lại để thẩm vấn,”Cô ấy nói làu làu như thể đang đọc mộtkịch bản.

Câu trả lời ban đầu của tôi là hỏi chuyện gì đang xảyra, nhưng nữ Scythe này có vẻ như là kiểu người coi thường nhữngcâu hỏi không cần thiết làm lãng phí thời gian của cô ấy. Thông qua sức mạnh mathuật của suy luận, có vẻ như cô ấy không đồng tình vớicuộc chiến này, hoặc cô ấy có tham vọng củariêng mình. Nếu hôm naytôi không chết thì hai lý do đó đều rất hợp lý.

Vậy nên tôiđã hỏi một câu hỏi khác.

“Có quá lắm không khi tôi hỏitên của cô?” Tôi lẩm bẩm, giọng phản bội lại bất kỳ sự tự tin nào mà tôiđang cố gắng thể hiện.

Lôngmày của cô ấy hơi nhướn lên, nhưng đó là thay đổi duy nhất trong biểu cảm mà côấy thể hiện—ít nhất là ởbên ngoài.

Sau một lúc im lặng, cô ấy trả lời vớimột vẻ mặt lạnh lùng. “Seris Vritra.”

Cố gắng một hồi, tôi chật vật ngồi dậy và tựa lưng vào cơ thể Sylvie. Cơ thể tôi hiện giờ có cảm giác nặng cảtấn như Sylvie,nhưng tôi cố gắng hết sức để tỏ ra nghiêm túc.

“Cảm ơn, Seris Vritra. Tôi sẽ không quên lòng tốt này của cô.” Tôicúi đầu kính cẩn. Không rõ nữ Scythe này là kẻ thù hay đồng minh. Cô ấy có vẻ nhưkhông phải là cả hai, nhưng dù sao cô ấy đã cứu mạng tôi cùng với Sylvie.Vì vậy, điều tối thiểu nhất tôi có thể làm hiện giờ làcảm ơn cô ấy, bất kể chủng tộc và lập trường của cô ấy trong cuộcchiến này.

Seris hé một nụ cười nhẹ. “Quả là một cậu bé kỳ lạ.”

Nữ Scythequay lại, chuẩn bị rời đi, nhưng ngay trước khi cô ấy biến mất, cô ấy nói, “Vì lợi ích của cả hai chúng ta, hãy mạnh lên—nhanh vào. Sừngcủa Uto sẽ là một nguồn tài nguyên vô giá cho cậu nếu cậu có thể xoay sở tríchxuất được nguồn mana tích trữ bên trong. ”

Tròn mắt, tôi rón rén nhặt hai chiếc sừng to bằng nắmtay và cất chúng bên trong chiếc nhẫn của mình. Khi tôi nhìn lại, Seris đã biếnmất.

Tôi không chắc là do Uto bất tỉnh hay do Seris đã pháhủy lõi của Uto, nhưng đống gai đen đâm xuyên cơ thể Sylvie đã vỡ vụn.Vết thương của Sylvie đã liền lại và hơi thở của cô ấy trở nên thư thái hơn.Tôi nghĩ pháp sư lõi trắng chữa lành nhanh, nhưng tốc độ hồi phục của Sylvie thựcsự còn hơn cả thế.

Với nỗi lo về việc khế ước thú của tôi sắp chết bây giờ đã biến mất, tôi tập trung chú ý vào tên retainer đang bất tỉnh và chảy máu. Thanh Dawn’s Ballad vẫn bị đâmxuyên qua ngực, nhưng nó trượt ra dễ dàng khi tôi kéo mạnh.Thanh kiếm của tôi hầu như không để lại vết thương trên cơ thể của Uto, nhưngđòn tấn công dường như bìnhthường của Seris có thể dễ dàng xuyênqua cơ thể và lõi của Uto.

“Có vẻ như mìnhcòn một quãng đường rất xa trước khi thử chiến đấu với một retainer khác, chứ đừng nói đến một Scythe,” tôitự lẩm bẩm. Tôi ghét phải thừa nhận điều đó nhưng với sự xuất hiện của Seris,tôi đã hoàn toàn mất đi ý chí chống trả. Đã lâu rồi tôi không cảm thấy bất lựcvà lần này cũng vậy, đâyquả thực không phải là một cảmgiác tốt lành gì.

Với đủ mana thu thập được, tôi cố gắng sử dụng phépthuật. Khi tôi làm vậy, cốt lõi của tôi rung rẩy,khiến tôi đau đớn tột cùng. Cơthể tôi như bị thiêu đốtkhi tôi truyền mana qua cơ thể, nhưng cuối cùngtôi đã có thể bọc cơ thể của Uto trong băng.

Mặc dù gần như chết trong vài lần khác nhau chỉ vàiphút trước, có một cảm giác bình tĩnh bao quanh tôi. Có những việc đáng lẽ tôiphải làm lúc này: giúp Aya nếu trận chiến của cô chưa kết thúc, thông báo choMica về sự phản bội của Olfred, nhưng hiện tại, tôi không thể. Trong tình trạngsuy yếu này, tôi không thể giúp họ ngay cả khi tôi muốn, vì vậy tôi thuận theomong muốn của cơ thể và nghỉ ngơi.

Tôi dựa lưng vào cơ thể Sylvie một cách nặng nề, nhịpthở nhịp nhàng của cô giúptôi tịnh tâm hơn. Tôi thường khôngbao giờ để mình rơi vào ảo tưởng và những suy nghĩ viển vông, nhưng ngay bây giờ,tôi cảm thấy mình xứng đáng được như vậy. Để dòng suy nghĩ trôi đi, tôi chophép mình tưởng tượng về cuộc sống của mình sau chiến tranh. Tôi tự cho phépmình một số suy nghĩ hạnh phúc, ngay cả khi chúng không nhất thiết trở thành hiệnthực.

Suy nghĩ của bản thân, khi trưởng thành — thậm chí cóthể để râu — với một gia đình của riêng mình. Khuôn mặt của Tess hiện lên trongtâm trí tôi, và ngay lập tức tôi muốndừng cái suy nghĩ ấy. Nhưng tôi xứngđáng với mơ ước này.

Vì vậy, tôi để mọi thứ tiếptục. Tess trông già dặn, trưởng thành hơn nhưng vẫn xinh đẹp rạng ngời. Cô cườirạng rỡ trước điều tôi vừa nói, má cô chỉ hơi ửng đỏ. Tessvén một lọn tóc xõa ra sau tai trước khi ngước lên nhìn tôi với ánh mắt lẽn bẽn.Cô tiến một bước về phía tôi, nhưng đột nhiên chúng tôi lại đứng sát ngay vào nhau. Tess kiễng chân lên nhắmmắt lại. Sắc mặt cô trở nên trầm hơn và hàng mi dài của cô rung lên.

Ngay khi Tessia congmôi, cô ấy bất ngờ bị tước đoạt khỏi vòng tay tôi.Tôi bị bao quanh bởi bóng tối nhưng tôi có thể lờ mờ nhận ra bóng dáng của ngườiđang đứng trước mặt tôi, chỉ cách vài bước chân.

Đó làtôi. Bản ngã cũ củatôi.

Điềugì khiến mày nghĩ rằng màyđượcphép có được hạnh phúc này – rằng mày xứngđáng có được hạnh phúc này? Bản ngã cũ củatôi nói, hay đúng hơn, một giọng nóivô hình vọng lại từ vị trí của nó.

Saunhững gì mày đã làm với họ, bộ màynghĩ màychỉ việc quên đi vàtiếp tục sống là được hả? Họ chết vì sự lựa chọn của mày. Họđã phải trả giá cho sự ích kỷ của chính mày.

Chodù mày có là Vua Grey hay Arthur Leywin đinữa, mày chỉ xứng đáng với cuộc sống cô độc.

Chodù mày có là Vua Grey hay Arthur…

…Greyhoặc Arthur…

… Arthur…

“Arthur!”

Tôi giật mình choàng tỉnh giấc. Trước mặttôi là Aya.

Vẻ mặt của cô ngay lập tức dịu đi vàmột tia nhẹ nhõm lóe lên trong mắt cô. “Cậu đã không thức dậy cho dù tôi có laycậu đến đâu. Tôi bắt đầu lo lắng rằng có điều gì đó không lành đãxảy ra trong cuộc chiến.”

“Tôi chỉ hơi mệt thôi.”Tôi nở một nụ cười để trấn an cô ấy.

Aya gật đầu. “Tôi rất mừng vìcậu vẫn ổn.”

Nhìn chằm chằm vào nữ LanceElf, tôi nhận thấy rằng khuôn mặt của cô nhợt nhạt hơn nhiều so với bình thường.Nhưng bên cạnh đó không có bất kỳ vết thương nào có thểnhìn thấy được. “Chỗcô giải quyết thế nào rồi?”

Vẻ mặt của Aya tối sầm lại. “Một vài người línhAlacryan đã có thể trốn thoát. Còn với kẻ phản bội, tôi đã có thể xử tử ông ta.

Kẻ phản bội. Xử tử. Tôi nghiền ngẫm vềsự lựa chọn từ ngữ của nữelf. Như thể cô ấy đang trốn tránh sựthật rằng cô ấy đã giết một đồng đội cũ của mình.Tôi không thể trách cô ấy được; cái chết của Olfred để lại vịđắng trong miệng tôi, nhưng Aya đã làm việc bên cạnh Olfred còn lâuhơn cả tôi.

“Thế còn Mica?” Tôi hỏi.

Aya lắc đầu. “Tôi đến đây ngay sau khi hoàn thành côngviệc ở căn cứ ẩn của Alacryan để giúp cậu, nhưng tôi thấy có vẻ như điềunày là không cần thiết.”

Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, tôi đã nghĩ đến việcnói với Lance về Seris và cách cô ấy đã giúp tôi, nhưng tôi quyết định khônglàm vậy. Không có lý do khó hiểu đằng sau nó, nhưng tôi muốn biết thêm về Seristrước khi nói bất cứ điều gì. “Một trận chiến rất khókhăn, nhưng tôi đã có thể đánh bại hắn ta với sự giúp đỡ củaSylvie.”

Có một tia nghi ngờ lóe lêntrong mắt Aya nhưng cô chỉ gật đầu nhẹ. “Tôi rất vui vì cảhai người đã chiến thắng và sốngsót. Chúng ta đãchiến thắng rồi. ”

“Cảm ơn,” tôi nói, vuốt ve cơ thể Sylvie. “Nhưng tôi không có cảm giác như chúngta đã thắng cho lắm.Chúng ta đã hạ được một retainer,nhưng cùng với đó là một thành viên của Hội đồng và một Lance — thậm chí có thểlà hai ”.

“Tôi nghĩ chắc chỉ một Lance thôi,”Aya trả lời khi cô nhìn chằm chằm vào Uto, tên đã bị tôi đóng băng.

“Vậy Mica không phải là một phần của kế hoạch phản bội đó ư?”

Aya lắc đầu. “Cô ấy vẫn cần được thẩm vấn thêm, nhưngtôi không nghĩ cô ấy códính líu đến điều này.”

Tôi thở dài một tiếng, tựa đầu vào cơ thể Sylvie. Tôilại có thể cảm nhận được cảm xúc củaSylv trong đầu mình—một hỗn hợp nhữngcảm xúc khó tả mà cô ấy đang cảm thấy trong giấc mơ của mình.

“Với việc Rahdeas bị bắt và cuộc chất vấncủa Mica cùng với cuộc thẩm vấn của retainer này, mọi thứ sẽ trở nênnáo nhiệt khi chúng ta trở lại lâu đài,” tôi nói với bản thân mình nhiều hơn làvới Aya.

Lance khẽ cười khúc khích khi vươn vai. “Chắc chắnlà sẽ vậy, dođó hãy nghỉ ngơi ở đây trong khi cậucó thể.”

Tôi mỉm cười yếu ớt với Aya, nghĩ rằng sẽ không có quánhiều thứ để đầu óc mình nghỉ ngơi: Nghĩ gì về hành động của Seris; cách sử dụngsừng để khỏe hơn; và làm thế nào để giải thích những cơn ác mộng liên tiếptái diễn về tiền kiếp của tôi. Tuy nhiên, trong cuộc chiến giữa thể xác và tinhthần, cơ thể tôi đã thắng thế và tôi không thể chịu nổi cơn say ngủ hấp dẫn.

[][] []

#Councilor