The Beginning After The End (Ánh Sáng Nơi Cuối Con Đường)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 384

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 766

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 263

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1786

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 731

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8134

Chương 175

[][] [] 

Hắn đi đứng một cách ngạo nghễ đầy tự tin, đôi tay gầygò quấn đầy băng gạc đen xì của hắn thì lủng lẳng ở hai bên người. Hắn có hơigù nên thấp hơn, nhưng dù thế hắn vẫn cao hơn 2m. Ngay cả trước khi hắn đến đủhắn để tôi thấy mặt thì tôi thừa biết hắn ta là ai.

Làmthế quái nào mà tôi có thể quên tên retainer đã giết nữ Lance mà tôi đã thế chỗchứ?

“Uto,”tôi nói một cách điềmtĩnh, bất chấp ngọn lửa căm phẫn sôi sục trong tôi.

Đôimôi thâm đen của hắn cong lên thành một nụ cười nham hiểm. “Chào đứa trẻ kỳ diệu.”

“RetainerUto,” Olfred nghiêng người chào.

Tôicố kiềm không bật cười trước hành vi của Lance Olfred. Bất chấp diễn biến sự việc,tôi thật sự nhẹ nhõm khi biết tên retainer mình sắp đối đầu là Uto. Khác vớiCylrit hay bất kì tên Vritra nào khác, động cơ của hắn ta rất rõ ràng.

Utolờ đi ngườilance già và tiếp tiến gần tôi, dang hai tay mình ra. “Ngươi không thể tưởng tượngđược ta hào hứng thế nào khi gặp được ngươi ở đây đâu.”

“Thậtư?” Tôi nhéch mép, thuận theo màn kịch. “Ta đã mong sẽ gặp một retainer khác cơ đấy.”

Tôicó thể thấy Olfred có chút phản ứng từ mép mắt mình.

“Ồ?”Uto hạ thấp đầu để ngang bằng tầm mắt với tôi. Cái mũi xám nhợt nhạt của hắn gầnnhư chạmvào mũi tôi. “Có vẻ ngươi biết khá nhiều điều hơn ta tưởng đấy.”

VớiRealmheart vẫn còn kích hoạt, tôi có thể nhìn thấy rõ lớp aura bao bọc hắn, một luồng năng lượng dữdội và điên cuồng như bão tố, khác xa thần thái vô tư hiện tại của hắn. Nhưngdù nếukhông thấy nó thì tôi vẫn có thể cảm nhận được áp lực tỏa ra từ hắn ta. Một áplực vô hình như hút sạch không khí ra khỏi phổi tôi.

Còn hai người kia,’ Sylvie nhắc nhở khi vẫn còn bên trong áo khoác tôi.

Haitên thuộc hạ của tên Sabastian bị hóa thạch chỉ biết trợn mắt há hốc mồm trướcUto. Bọn họ chẳng hề biết hắn ta là ai; chỉ có cơ thể của họ mới cảm nhận được uyquyền tối cao của thực thể trước mặt mình.

“Hãychiến đấu ở chỗ khác đi.” Tôi nói một cách đơn giản, quay đầu lại nhìn tênVritra.

Utonghiêng đầu. “Đấu? Ngươi nghĩ một tên hạ đẳng như ngươi đáng để ta phí thờigian á?”

“Bởivì do ngươi  đang ở đây.” Tôi trả lời, càng lúc càng thiếukiên nhẫn. “Nếu ngươi muốn giết ta hoặc bắt giữ ta nhanh chóng thì ta dám chắcchỉ cần Olfred và một vài tên lính phe ngươi là đủ.”

Tênretainer không trả lời, ánh mắt hắn vẫn mang vẻ nhìn… vô tâm bất cần.

Bỗngnhiên hắn ta bật cười lớn. “Hèn gì các ngươi cố gắng để che giấu động cơ đến thế.Với những lúc như thế này thì nó quả là hiệu quả đến bất ngờ đấy.”

Hắnta quay lại và xua tay ra hiệu. “Dẫn đường đi.”

“RetainerUto!” Olfred la lên. “Ngài Rahdeas yêu cầu phải giải quyết cậu ta nhanh gọn đểgiảm thiểu nguy cơ—”

Vịlance già còn chẳng kịp kết thúc câu nói thì ông đã liền hét lên trong đau đớn.Một ngọn giáo đen khác bắn lên từ dưới mặt đất dưới chân Olfred và đâm xuyênmũi ông.

“Bộngươi nghĩ ta rảnh đít mà thèm quan tâm đến yêu cầu từ tên chủ nhân phản trắc củangươi ư?” Uto phỉ báng, quay đầu lại và tiếp tục bước đi.

Tôikiểm tra lại hai tên thuộc hạ ban nãy. Bọn họ đã bất tỉnh, nhưng vẫn còn thở. Khitôi đi qua cửa ra vào, tôi kiểm tra sơ bộ các nô lệ nhiều nhất có thể. Hầu hếtđều bất tỉnh nhân sự, còn những người vẫn còn tỉnh thì cũng chẳng khá khẩm gìhơn. Tôi liếc nhìn Olfred một lần cuối, ông ấy đã tạo một cột đá đủ cao để nhấcông ta khỏi cái gai nhọn đâm xuyên qua mũi.

Bấtchấp sự nghi ngờ của tôi, trong suốt chuyến đi ngắn ngũi này, tôi đã có một niềmhy vọng nhỏ nhoi rằng những nghi ngờ của tôi không phải thật. Giờ thì nó đãthành hiện thực, thậtkhó để suy nghĩ thấu đáo với những cảm xúc rối bời trong tôi hiện giờ. Tôi chưabao giờ giỏi giải quyết chuyện này trong kiếp trước, và tôi cứ tưởng rằng kiếp này mình đã tốt hơn, nhưng có vẻ là vẫn chưa đủ.

Tôiphá một trong những hạt nhộng mà Aya đã đưa cho tôi, kích hoạt hiệu ứng của nótrước khi ném nó vào cánh cửa ra vào. Olfred mở to mắt trong bàng hoàng khi chứngkiến điều này, bởi ông ta biết chính xác điều tôi vừa làm là gì.

GÓC NHÌN CỦA OLFRED WAREND:

Tôi nguyền rủa khi mọi chuyện thành ra thế này. Thậtkhông ngờ là cô ta cũng ở gần đây. Không còn thời gian nữa rồi.

Xoacái mũi bị đâm thủng đang bắt đầu lành lại, tôi đi xuống lòng đất. Cả mặt đấttuân theo ý chí của tôi và tách ra, tạo đường đi xuống tầng bên dưới tòa nhàdùng để ngụy trang.

Tôinhảy xuống dưới, khiến một số binh lính hét lên trong ngạc nhiên.

Tầnghầm mà tôi đã tạo ra thì rộng hơn nhiều so với khu ngục giam ở phía trên. Ở đâycó thể chứa hàng ngàn binh lính đứng chờ lệnh.

“Ditản toàn bộ khu vực ngay lập tức.” Tôira lệnh, giọng tôi vang vọng khắp nơi.

Mọingười đều phản ứng khác nhau. Một số binh lính Alacryan thì liếc nhìn nhau, sốkhác thì chẳng thèm đếm xỉa gì tới lệnh của tôi. Cả bọn họ và tôi đều có chungmục đích chiến đấu, nhưng vì đây là lục địa quê nhà của tôi nên bọn họ xem tôichẳng hơn gì một tên phản bội không phù hợp để dẫn dắt họ mặc cho sức mạnh vàkinh nghiệm hơn người củatôi.

Tôilặp lại mệnh lệnh một lần nữa, lần này tôi khiến cả mặt đất rung lên. Chúng ta không còn thời gian nữa.

Cácbinh lính từ từ đi lên cầu thang dẫn lên trên mặt đất. Tôi tạo thêm một số cầuthang nữa để đẩy nhanh tiến trình thì bỗng những vật phẩm phát quang gắn trêntường bỗng nổ từng cái một. Tôi biết là đã quá trễ rồi.

Tôirủa thầm, tạo ra một táMắcmaKị Sĩ xung quanh mình, nhưng cả khu vực này đã chìm trong bóng tối vô tận.

Nhữngtiếng la hét bối rối từ những người lính vang vọng khắp căn phòng được dùng đểbảo vệ họ. Giờ thì tôi e là bọn họ mắc kẹt trong một ngục tù rồi.

Tôivận một lớp mana cường hóa cơ thể và gửi xung thổ lan khắp nơi để cố định vị côta.

“Lộdiện đi, Aya. Sẽ có một Vritra—một Scythe—đến đây sớm thôi. Nếu cô bỏ chạy ngaybây giờ thì tôi đảm bảo cô sẽ sống sót.” Tôi cố gắng lý lẽ với cô ta. Tôi chẳngthương xót gì những tên lính ngoại tộc kia, nhưng bọn họ là một phần trong đạikế hoạch, và thời gian thì không hề ở phe của tôi. Nếu Aya thoát khỏi đây và cóthể về thông báo cho vị asura—Aldir—về việc tạo phản của tôi, thì ông ta sẽ giếtbỏ tôi bằng cách kích hoạt cổ vật ràng buộc linh hồn, nhưng bây giờ, tôi thà chịunhư vậy còn hơn là chiến đấu với cô ta ở đây.

“Quantâm ghê ta.”

Nhữnglời thì thầm của cô ta vang lên dịu dạng trong tai tôi, như thể cô ta đứng ngaykế bên tôi vậy.

Kịsĩ mắcma của tôi ngay lập tức vung kiếm của mình. Một đường cong đầy nham thạchbắn thẳng về phía giọng nói của Aya, nhưng nó chỉ đập thẳng vào tường. Đòn tấncông ấy vỡ nát thành từng tia lửa lấp lánh, thắp sáng cả căn phòng tối đentrong giây lát. Rồi tôi để ý thấy một điều.

Sươngmù.

Cảcăn phòng đều chìm ngập trong làn sương mù dày đặc di chuyển khắp nơi như thểnó có tâm trí của riêng mình. Và trong làn sương ấy, mọi thứ bắt đầu hỗn loạn.

Nhữngtia sáng do thần chú được thi triển thắp sáng cả căn phòng khi những người línhcố tấn công kẻ xâm nhập, nhưng chúng ngày càng ít dần đi khi Aya bắt tay vào việc.

“Tôiphải cảm ơn ông vì đã nhốtcả đống lính Alacryans vào một chỗ.” Cô ta thì thầm vào tai tôi. “Điều này khiếncông việc của tôi trở nên dễ dàng hơn nhiều.”

“Quáđủ với mấy chiêu trò ảo giác và ma thuật rồi!” Tôi gầm lên. “Lộ diện và chiến đấumặt đối mặtđi! Là Lance mà cô chọn cách hèn hạ này ư?”

“Hènhạ?” Giọng nói của Aya vang lên đồng thanh khắp nơi, có ít nhất là mười hai chỗkhác nhau. “Đây là điều bình thường mà, Olfred. Mắc gì tôi phải từ bỏ lợi thế củamình cơ chứ?”

Lờinói bông đùa của cô ta nghe thật ngạo mạn ngay cả trong tình huống này. Cô talúc nào cũng luôn như thế. Chưa bao giờ thật sự nghiêm túc cả.

“Côkhông cho ta lựachọn nào khác,” tôi nghiến răng trả lời. “Tiêu diệt một Lance sẽ bù đắp cho sailầm này của ta.”

Tôiđập mạnh tay xuống đất, tạo những khe nứt dọc sàn và tường của cả căn phòngnày, thắp sáng cả căn phòng bằng một màu đỏ rực hung bạo. Nhiệt độ trong đâytăng mạnh, mắcma tràn ra từ những khe nứt mà tôi đã tạo thắp sáng cả tầng hầmnày.

Lànsương dày đặc trong đây dần dần bốc hơi, các giác quan của tôi bắt đầu nhạy béntrở lại. Thần chú của Aya có tác dụng hệt như làn sương mù trong khu rừng Elshire,chỉ có điều ngoài việc tạo ảogiác ra,nó còn cho phép cô ta tự do dịch chuyển khắp nơi.

Bấtchấp lượng mana Hỏa hệ và Thổ hệ bao quanh tôi, tình hình đang dần chuyển xấu. Linhcảm của tôi muốntôi thoát khỏi đây và tìm đến nơi trống trải hơn để tôi có thể thoát khỏi lànsương đó, nhưng điều đó đồng nghĩa với việc từ bỏ hàng ngàn binh lính bị mắc kẹtdưới này. Tôi rất muốn nâng cả nơi này lên mặt đất, nhưng điều đó đồng nghĩa vớiviệc phá hủy tòa nhà trên đầu chúng tôi. Tôi không muốn vấy máu của những ngườivô tội, đặc biệt là của dân tộc tôi.

Tôidùng xung thổ quétxung quanh mình. Mặc dù bị cản trở bởi làn sương, tôi có thể lờ mờ đếm được số lượng những binh lính vẫncòn đứng vững và những người đã nằm chết hoặc bị tàn phế. Chỉ trong một thờigian ngắn thôi mà đã hơn một phần tư người gục ngã.

Tôichửi rủa thêm lần nữa, nhưng ngay lập tức hối hận khi một tiếng cười giòn giãvang lên bên cạnh tôi.

“Pháođài thép không thể xuyên thủng của quý ngài Olfred Warend đang dần dần sụp đổ rồihả?” Lần này Aya thì thầm ở phía sau lưng tôi.

Mộtnhóm lính trong đội hình phòng thủ bắn ra nhiều thần chú trước khi từng ngườitrong số họ ngã xuống, tay nắm chặt cổ mình.

‘Cứđà này thì mình không thể bảo vệ được ai cả.’  Tôinghĩ trước khi một đàn quái wryms (google để biết hình dạng quái nhé) hungbạo bỗng xuất hiện.

Tôilờ đi những ảo giác đó. Thay vào đó, tôi cho phun trào nham thạch từ các vết nứt dưới kia. Những đợt nham thạchphun trào bắn ra dữ dội, rồi tôi cảm nhận được dao động mana của Aya.

Cô ta dính đòn rồi.

“Quảnhư mong đợi. Đúng là không nên hạ thấp cánh giác khi đấu với ông,” Aya cườikhúc khích và lộ diện, ôm chặt cánh tay bị bỏng của mình.

Trongkhi đó, những tiếng la hét và đâm chém phát ra khắp nơi vì những người línhkhông thể phân biệt được đâu là thật, đâu là ảo ảnh bệnh hoạn của cô ấy.

“Côvẫn bạo dâm như mọi khi nhỉ,Aya.” Tôi phỉ bàng trongkhinh bỉ. “Sở thích tra tấn nạn nhân bệnh hoạn đấy chính là lý do tại sao côluôn bị tẩy chay, thậm chí là bởi người dân của mình.”

“Tôithấy bức tượng người đáng yêu mà ông đã tạo trên đó đấy.” Aya trả lời, rồi dầnbiến mất. “Nếu ông hỏi tôi, thì tôi thà bị hút hết không khí ra khỏi phổi cònhơn là chết cháy một cách đau đớn và chậm rãi trong một cỗ quan tài bằng nhamthạch.”

“Tênkhốn đó xứng đáng với kết cục như vậy.” Tôi tạo ra một kị sĩ mắcma khác ngay chỗphát ra giọng nói. “Ta đãcho hắn ta kết cục hệt như những người mà hắn đã bắt làm nô lệ để bán kiếm tiền.”

“Vậyđó cũng là lý do khiến ông phản bội Dicathen ư?” Giọng cô ta trở nên đanh đáhơn, một điều rất hiếm thấy.

“Elfcác người làm gì hiểu được nỗi khổ cực mà tộc bọnta đã phảitrải qua. Ngay cả sau khi chiến tranh giữa con người và elf các người kết thúc,tộc người lùn vẫn bị  đối xử như chủng tộc thấp hèn. Chỉ bởi vì tộcbọn ta muốndùng phép thuật để chế tạo thay vì phá hủy, bọn ta đã bị sỉ nhục,xemthường và lợi dụng. Tatin tưởng quyết định mà Ngài Rahdeas đã lựa chọn là đi theo Vritra và quân độiAlacryan của họ.”

“Ôngthật sự nghĩ rằng Vritra sẽ quan tâm đến Rahdeas và người dân của ông? TộcVritras và những asuras khác gọi chúng ta là tộc hạ đẳng bởi so với họ chúng tachẳng là cái thá gì hết!” Cô ta nói một cách giận dữ hơn, tôi chưa từng thấy côta như thế này trước đây. “Ông cũng đã đọc báo cáo mà bọn họ đưa rồi, đúng chứ?Cách mà tộc Vritra đã thí nghiệm dân Alacryans để nâng cao tiềm lực quân sự củahọ để đối đầu với những tộc asuras khác! Bọn chúng cũng sẽ làm như thế với ngườidân của ông—của tất cả chúng ta. Ngườilùn, con người và cả elf đều phải chịu chung kết cục!”

Ngaybây giờ!

Tôivận mana nhiều nhất có thể, tạo ra một vụ nổ long trời lở đất xung quanh tôi.

Mànsương ảo giác biến mất và nữ Lance elf lộ diện.

Côta nghiêng đầu mình. “Ông đã từ bỏ việc bảo vệ lính Alacryan rồi à?”

“Nhữngngười còn ở đây đã chết cả rồi. Số khác thì đã trốn qua những đường hầm mà ta tạo trong khi cô đang bận giảng đạo ta.” Tôi trả lời.

Ayavẫn giữ biểu cảm vô tâm, nhưng cái nhướn mày nhẹ trên mặt như thể muốn nói rằngcô ta đã tính toán sai.

Khôngnao núng, tôi lao thẳng về phía cô ta. Aya liền tốc biến về sau trong khi vậnnhững luồng khí gắt được nén lại và bắn vào tôi. Tuy nhiên, bây giờ tôi chẳng cầnphải bảo vệ bất kì ai nữa.

Nhữngphiến nham thạch từ dưới đất và trên tường bắt đầu bao quanh tôi, tạo thành mộtbộ giáp nham thạch. Những luồn gió nén làm mòn lớp giáp của tôi bao nhiêu thì những phiến nham thạch kia liềnsửa nó lại.

Nhữngkỵ sĩ mắcma mà tôi triệu hồi đều lao về phía nữ Lance kia và vung vũ khí, nhưngAya quá nhanh. Ngay cả khi không còn màn sương che dấu hiện diện của mình, côta vẫn dễ dàng nhanh chânhơnđám golems và phá nát chúng.

Thờigian dường như trôi chậm đi khi chúng tôi giao chiến với nhau. Tôi không thể đuổikịp tốc độ của cô ta, nhưng cô ta cũng không thể vượt qua lớp phòng thủ của tôi.

“Cóvẻ như chúng ta hòa nhau rồi,” tôi nói và hồi phục một vết nứt khác lớp áo giáp.

Ayađã băng bó lại vết phỏng do đòn mắcma của tôi ăn xuyên qua lớp aura bảo vệ củacô, nhưng về tổng thể thì cô ấy vẫn không bị thương gì nhiều.

“Chà,nếu trận chiến này kéo dài thêm một tiếng nữa thì có thể ông sẽ có lợi thế đấy.” Cô ta nói, mỉm cười mộtcách thoải mái.

“Nhưtôi đã nói. Có một Vritra khác sắp đến. Vẫn chưa quá trễ để chạy đâu.”

Côta đáp trả bằng một đống lưỡi kiếm khí bắn vào tôi từ mọi góc độ.

Lờđi những thiệt hại trên bộ giáp đang tự sửa của mình, tôi tạo ra một thanh giáomắcma lởm chởm ở tay trái mình.

Tôilao vào tấn công Aya và đồng thời tạo thêm nhiều gai nham thạch dưới đất vàtrên bức tường đằng sau cô ta.

Trongthoáng chốc, tôi tưởng rằng mình đã đánh trúng cô ta thì bỗng cơ thể cô ta biếnthành không khí.

Đámảo ảnh chết tiệt.

Trậnchiến vẫn tiếp tục diễn ra, nhưng có vẻ như Aya không có ý định đánh bại tôi.Đòn tấn công của cô ta ngày càng kém tự tin hẳn đi. Cứ như thể cô ấy sắp cạnmana, nhưng trực giác tôi mách bảo rằng tôi nên cảnh giác. Cô ta đang toan tính gì đó.

Tôicố tình hạ thấp cảnh giác, hy vọng cô ta sẽ tiến lại gần hơn.

Côta đã mắc bẫy và tốc biến ngay trên đầu tôi với một thanh giáo gió chuẩn bịvung xuống. Cô ta phá nát mũ bảo hộ của tôi thành từng mảnh và suýt nữa thì đụcthẳng qua đầu tôi.

Phảnứng ngay lập tức, bộ giáp mắcma của tôi liền quấn lấy tay Aya, giữ chặt cô ta lại.Nữ elf tròn mắt trong bàng hoàng khi tôi dùng tay cường hóa bằng mana đâm thẳngqua người cô ta.

Ayacố nói gì đó nhưngkhông thành lời, chỉ biết lắp bắp há hốc và thở gấp khi tôi xoay tay mình ởtrong người cô ta để đảm bảo rằng côta sẽ không thể sống sót sau chiêunày. “Cô rất mạnh và có nhiều thủ đoạn đấy, Aya, nhưng kiên nhẫn chưa bao giờlà thế mạnh của cô. Thật đáng tiếc, ta không hề mong mọi chuyện phải kết thúc như thế này.”

Tôirút tay ra, nhưng tay tôi bị kẹt cứng ngắt trong cơ thể cô ta.

Vàrồi tôi thấy nó—những sợi mana mỏng như tóc gắn đầy trên bộ giáp của tôi.

Tôi ngay lập tức cố cắt đứt những sợi mana mỏng đó,nhưng đòn tấn công của tôi đi xuyên qua chúng.

“Ôngnói đúng,” Giọng của Aya thì thầm bên cạnh tôi. Lần này đúng là cô ta thật. “Tôi có rất nhiều thủ đoạn.”

Côta có từng nhắc với tôi về một thần chú mà cô ta đang phát triển, nhưng thậtkhông ngờ cô ta có thể làm điều này.

Nhữngsợi mana phát sáng rực lên, và tôi bắt đầu cảm thấy không khí bị hút ra khỏi phổimình. Tôi vẫn còn thở chỉ bởi vì cô ta muốn như thế. Giờ tôi mới nhận ra rằngsuốt cả cuộc chiến này, cô ta đã cẩn thận chờ đợi thời cơ chín muồi.

Ngạc nhiên chứ?” Cô ta nói. “Tôi cần tìm cách để ngàiOlfred siêu cảnh giác đây hạ thấp phòng thủ, và cách duy nhất để làm thế là khiếnông nghĩ mình trên cơ tôi. Và ngoài ra, bộ giáp đá cồng kềnh đó cũng đã khiếngiác quan của ông chai sạn đi.”

Nhữngsợi mana đều tụ lại trên đầu ngón tay của cô ta, và một lần nữa, một cơn đau điếnngười đâm xuyên qua ngực tôi.

Tuynhiên, thay vì giết tôi, cô ta tiếp tục nói chuyện, đắm chìm trong chiến thắng vẻ vang của mình. “Tôi vẫn nhớ rằngông khá hứng thú với phép thuật của tôi, Olfred. Bất kì là chủng tộc nào, cơ thểcủa mỗi người đều có một cơ chế phòng thủ tự nhiên khỏi các phép thuật ngoại tộc.Đó là lý do tại sao pháp sư Thủy hệ không thể cứ rút cạn dung dịch ra khỏi cơthể người khác, hoặc pháp sư Thổ hệ không thể cứ thao túng lượng sắt trong máungười khác.”

“Bấtkì pháp sư có kĩ năng tốt đều biết khái niệm cơ bản đó, nhưng để thành lập mộtliên kết để thao túng cơ thể người khác bằng mana… làm thế nào cô có thể làm thế?”

“Nóchẳng quan trọng đâu.” Côta trả lời ngắn gọn.

Phổitôi nhói đau khi tôi cố hít thở thật sâu lần cuối. Bất chấp sức mạnh của mình,cái cảm giác chỉ được thở khi được chophép  bởingười khác thật quá đáng sợ.

Tôigiơ tay đầu hàng và quay sang đối mặt với Aya. Đôi mắt dịu dàng thường thấy đãbị thay thế bởi đôi mắt sắc bén—giống hệt như lúc cô ấy nhìn kẻ thù của mình. “Quaánh mắt cô, ta biếtsố mình đã định. Và sẽ rất vô lý nếuta yêu cầu cô nhân từvới với Ngài Rahdeas, nhưng làm ơn hãy tha cho Mica. Cô ấy không hề dính líu gì đến việc này. Ta đã phải chuốc thuốc mê để cô ấy khôngtình cờ mò ra đây.”

Ayanhăn mày trầm tư một chút rồi trả lời. “Tôi sẽ ghi nhớ điều đó, nhưng tôi khôngquyền định đoạt bất kì điều gì.”

Tôi chỉ gật đầu. Đây là câu trả lời tốt nhất mà tôi cóthể nhận được. “Bất chấp bất đồng ý kiến, ta rất vinh hạnh khi làm việc cùng cô suốt năm tháng qua.”

Tôinghĩ rằng tôi thoáng thấy chút hối hận trong đôi mắt lạnh lùng ấy, nhưng giờ tôicũng chẳng thể khẳng định nữarồi. Hơi thở cuối cùng rời khỏi người tôi như thể nó bị hút mạnh ra khỏi phổi. Tầm nhìn tôi tối dần đi,và tôi có thể cảm nhận được vòng tay lạnh lẽo của Mẹ Trái Đất đang ôm chầm lấytôi.

[][] []

#Darkie