The Beginning After The End (Ánh Sáng Nơi Cuối Con Đường)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 379

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 760

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 261

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1765

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 723

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8043

Chương 136

[][] [] 

Gócnhìn của TESSIA ERALITH:

Hình ảnh Arthur đứng trên đỉnh núi xác chết đó, ướt đẫmmáu, nhìn xuống chúng tôi với ánh mắt lạnh lùng như đang thiêu đốt tâm trítôi. Tôi gần như nhận ra cậu ấy ngay lập tức, nhưng như có thứ gì đó nghẹnở cổ khiến tôi chẳng thể nói được gì. Tôi đã rất sợ hãi.

Rồi cuối cùng tôi cũng thu hết can đảm để gọi tên cậu ấy,nhưng đáp lại tôi chỉ có sự im lặng. Ánh mắt cậu ấy khi nhìn chúng tôi đãdấy lên trong tôi một nỗi sợ rằng điều gì đó trong cậu ấy đã thay đổi trong quátrình huấn luyện. Khi Sylvie xuất hiện, tôi rất vui, Arthur cuối cùng cũnglên tiếng, nhưng ngay cả thế tôi không thể thoát khỏi sự khó chịu đang nặngtrĩu trong lòng.

Hình dáng cậu ấy bước dưới ánh dương khiến lòng tôi rốibời, trái tim như quặn lại. Cậu ấy trông thật tàn tạ, đôi mắt ấy nhuộm màu mệtmỏi, nhưng đó thực sự là Arthur của tôi. Tôi muốn ngay lập tức chạy lại ômlấy cậu ấy, giống như nhóm Twin Horns đang làm, nhưng có gì đó như kìm lại bướcchân tôi. Nhìn vào người bạn thời thơ ấu của mình, tôi cảm nhận được mộtkhoảng cách rõ ràng giữa chúng tôi dù cậu ấy đang ở ngay đó, chỉ cách tôi cóvài bước chân. Và thế là tôi chỉ đứng yên đó, ngập ngừng trao cho cậu ấy mộtnụ cười mờ nhạt, tôi tự hỏi đó có thể coi là một nụ cười không đây.

Cậu ấy mỉm cười đáp lại, nhưng ngay lập tức những ngườilính ập đến bắt đầu tra hỏi cậu ấy.

Trong suốt chuyến đi trở về trại chính, Arthur nóikhông nhiều mặc cho tiếng trò chuyện của Twin Horns cứ rôm rả xung quanh chúngtôi. Tất cả họ đều vui mừng khi cậu ấy trở lại bất chấp sự bất mãn rõ rệtgiữa những người lính. Arthur mỉm cười khi nói chuyện nhưng chỉ trả lờicâu hỏi của mọi người bằng vài câu chữ đơn giản rồi lại im lặng. Ngay saukhi đến nơi, cậu ấy phát hiện ra một dòng suối và lập tức đi tắm rửa vớiSylvie. Tôi đi thẳng đến lều chính cùng với Dresh và Twin Horns để cố gắnggiúp xoa dịu sự căng thẳng của người lãnh đạo và một bộ phận người lính đối vớingười bạn thời thơ ấu của tôi.

Arthur đến trại chính sau khi tắm rửa xong, nhưng ngaycả khi không có máu và sự bẩn thỉu bao phủ, cậu ấy vẫn khó gần như trước. Cậuấy chỉ thuật lại ngắn gọn những gì quan trọng, còn những thông tin khác thì cậuấy yêu cầu chỉ nói trực tiếp với ông tôi. Tôi im lặng trong suốt cuộc họpngắn trong khi Dresh và Twin Horns liên tục đặt ra các câu hỏi cho cậu ấy.

Dresh rời đi trước để thông báo cho những người línhcòn lại về hành động tiếp theo. Twin Horns miễn cưỡng đồng ý cho Arthurnghỉ ngơi sau khi được hứa sẽ được kể chi tiết mọi thứ cho sau.

Chỉ còn lại Arthur và tôi trong lều, tôi vẫn căng thẳng,nhìn chằm chằm vào chân mình. Tôi có thể cảm thấy ánh mắt của Arthur đang nhìn chằmchằm vào tôi. Tôi không biết phải nói gì, hành động thế nào, hay thậm chílà nên cảm thấy thế nào đây. Arthur đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi sau hơnhai năm và trở nên rất xa cách khiến trái tim tôi không thôi hụt hẫng. Nhữngtự tin cùng dũng khí tôi phải khó khăn lắm mơi gom đủ để đến gần người bạn thờithơ ấu này, cuối cùng như bị ném ra ngoài cửa sổ khi tôi nhìn lại trạng tháiđáng thương của mình. Tôi đã ở đây, ăn mặc như một người đàn ông, từ đầu đếnchân bó bện với những lớp bụi bẩn và bồ hóng. Tệ hại hơn nữa là cái đầunhư tổ quạ với mùi chả khác gì rác đã để nhiều tuần.

Tôi có thể thấy cậu ấy đang bước đến gần tôi, mỗi bướcchân của cậu ấy lại khiến tim tôi đập nhanh hơn một chút. Tôi không dámnhìn tiếp nữa. Khi cậu ấy đến gần hơn, tôi có thể ngửi thấy mùi thơm củacác loại thảo mộc trên người cậu ấy. Đừng đến gần hơn nữa mà, làm ơn, tôisợ cậu ấy sẽ hết hồn bởi mùi hôi thối của tôi.

Đôi chân Art dừng lại ngay trước mắt tôi nhưng mắt tôivẫn dán chặt vào chân mình, lúng túng không biết phải làm gì. Trong mộtkhoảnh khắc, cả hai chúng tôi đều im lặng. Âm thanh duy nhất tôi có thểnghe là tiếng trái tim không hợp tác của tôi đang đập dữ dội.

“Lâu quá rồi nhỉ, Tess.” Cuối cùng thì Arthur cũng lêntiếng nói. “Tớ rất nhớ cậu.”

Lời nói ấy làm cho thân hình cứng đờ như tảng băng củatôi tan chảy. Tầm nhìn của tôi trở nên mờ ảo, cuối cùng tôi cũng ngừngnhìn vào chân mình.

Tôi nắm chặt tay để giữ cho mình không run rẩy. Nhưngđôi mắt đã phản bội lại tôi, từng giọt nước mắt cứ thế đáp xuống đôi giày dacũ.

Bàn tay ấm áp của Art chạm nhẹ vào cánh tay tôi, tôichợt nhận ra bàn tay ấy đã trở nên lớn hơn nhiều. Tôi quen biết cậu ấy từkhi cậu còn là một đứa nhóc thấp hơn tôi, nhưng giờ đây, cái chạm đơn giản từbàn tay ấy lại mang lại cho tôi cảm giác như được bảo vệ. Tôi đã cố gắng hếtsức để giữ vững bản thân, nhưng cuối cùng tôi lại thấy mình sụt sịt không kiểmsoát được và cơ thể bắt đầu run rẩy.

Tôi không biết điều gì đã làm tôi trở nên tệ hại như vậy. Phảichăng đó là cảm giác cuối cùng tôi cũng gặp lại được người bạn thời thơ ấu củamình. Lời nói vừa rồi của cậu ấy như xác nhận rằng đó thực sự vẫn là Art mà tôibiết, không phải kẻ giết người lạnh lùng như tôi thấy lúc lần đầu tiên gặp lại. Cũngcó thể chẳng hề liên quan gì đến điều đó cả. Tôi không thể giải thích đượctại sao mọi rào cản mà tôi đã vô thức dựng lên để rồi tự chịu đựng suốt hai nămqua đã sụp đổ. Những gì giờ đây tôi cảm thấy là làn sóng nhẹ nhõm, nói rằngmọi thứ giờ đã ổn, tôi không phải lo lắng nữa. Những điều ông, ngài Aldirvà mọi người lo lắng trước đó đều được giải tỏa rồi, vì Art đã ở đây.

Thật buồn cười, sao chỉ một con người nhỏ bé có thểlàm điều đó chứ, lại có thể khiến cho tôi cảm thấy an toàn tuyệt đối như vậy.

“Art… Cậu… Tên ngốc này!” Tôi nức nở giữa những tiếngsụt sịt. Tôi giơ nắm đấm lên đánh vào người cậu ấy, nhưng khi chạm vào ngựcArt lại không còn chút sức lực nào.

Tôi cứ thế chửi bới cậu ấy loạn lên, trách cậu sao lạigiữ thái độ lạnh lùng, sao lại để cái mái tóc dài vô vị thế này khiến cậu trôngthật đáng sợ, sao lại không chịu liên lạc cho đến bây giờ. Tất cả là lỗi của cậuấy khiến tôi trở nên tệ hại thế này. Art chỉ đứng đó, lặng lẽ dùng bàn tay to lớncủa cậu tiếp tục sưởi ấm cánh tay tôi.

Tôi đã tức giận, đã thất vọng, đã xấu hổ, nhưng cuốicùng tôi đã thấy nhẹ nhõm. Toàn bộ mớ cảm xúc hỗn loạn đó đã khiến tôi cứnức nở rồi tiếp tục tấn công Art. Một phần cũng là vì tôi quá xấu hổ với hành độngcủa mình bây giờ.

Sau khi khóc chán rồi, tôi tựa đầu vào ngực Art, nhìnchằm chằm xuống chân cậu ấy giờ cũng dính đầy nước mắt của tôi, buông ra tiếngnấc và sụt sịt.

Im lặng trong một phút và cuối cùng tôi cũng lấy hếtcan đảm để nhìn vào mặt cậu ấy, chỉ để thấy Art cũng đang nhìn tôi chằm chằm.

Tôi định quay đầu đi thì nụ cười của cậu ngăn tôi lại. Nókhông giống nụ cười khi chúng tôi nhìn thấy nhau ở lối vào hang ổ của dịnhân. Đôi mắt ấy cong cong như mảnh trăng khuyết, nụ cười tỏa sáng, lấplánh, đầy chân thành.

“Cậu vẫn là đứa bé thích khóc nhè nhỉ?” Art nóiđùa, buông tay tôi ra để lau một giọt nước mắt đi lạc trên mặt tôi không chịurơi xuống đất.

“Cậu im đi.” tôi đã trả lời, giọng như phát ra từ mũi.

Cười nhẹ một tiếng, Art quay đầu đi ra ngoài, nhắc nhởtôi. “Nào, chắc mọi người đang chờ chúng ta đó”.

Tôi gật đầu, bế Sylvie đang ngủ say trên mặt đất đira. Vừa đi ánh mắt của tôi vừa liên tục chuyển giữa Sylvie đang ngủ say vàArt.

“Cậu đã cao hơn rồi,” tôi nói, đôi mắt dán vào Sylvie.

“Xin lỗi nhưng tớ không thể nói điều tương tự với cậu,”Art đùa cợt, sự mệt mỏi hiện rõ trong mắt khi cậu ấy nở một nụ cười yếu ớt.

“Tớ cao đủ rồi.” Tôi lè lưỡi.

Nhận thấy Caria và Stannard đang nói chuyện xung quanhđống lửa của chúng tôi, tôi vội chỉnh trang lại để không ai nhận ra là tôi vừakhóc.

Sau khi giới thiệu Art cho cả hai, chúng tôi ngồi xuốngquanh đống lửa. Darvus đột nhiên bước ra với vẻ mặt kiên quyết.

“Arthur Leywin. Tôi, Darvus Clarell, con trai thứtư của Nhà Clarell, chính thức muốn thách đấu tay đôi với anh!” Cậu ấytuyên bố mà không có bất kỳ sự tức giận hay ác ý nào mà chỉ có vẻ kiên quyết.

“Cái gì cơ?” Tất cả chúng tôi, ngoàiArt, đồng thanh kêu lên.

Ánh mắt tôi ngay lập tức nhìn sang Art để xem cậu ấyphản ứng thế nào. Cậu ấy đã thật sự mệt mỏi về cả thể chất và tinh thần trongnhiều giờ qua, tôi không biết cậu ấy sẽ trả lời thế nào đây. Nhưng rồi tôi đãthấy nhẹ nhõm khi nhìn thấy sự thích thú trong ánh mắt cậu ấy.

“Rất vui được gặp anh, Darvus Clarell, con trai thứ tưnhà Clarell. Tôi có thể hỏi lý do anh muốn thách đấu tôi được không?” Art trả lờimà không đứng dậy.

Caria lập tức đứng dậy giữ Darvus lại. “Đ-Đừng để ý cậuta, thưa ngài Leywin-”

“Cứ gọi tôi là Arthur là được.”

“… Arthur,” cô ấy sửa lại. “Cậu ấy chỉ nói mấy lời thiếusuy nghĩ thôi.”

“Tôi hoàn toàn nghiêm túc, Caria. Tôi không hề điên.”Darvus bác bỏ lời nói của Caria rồi quay lại đối mặt với Arthur một lần nữa.Không khí trở nên kỳ lạ khi Darvus nói chuyện với Art một cách rất trang trọngvà tôn trọng khi thực tế cậu ấy lớn hơn Art vài tuổi.

“Lý do của tôi là…” cậu ấy dừng lại một chút, “dù nóilý do gì thì cũng chỉ là cái cớ, tất cả là vì tự tôn của một người đàn ông.”

Tôi hoàn toàn bất ngờ trước câu trả lời của cậu ta, nhìnvào biểu cảm choáng váng của Caria và Stannard, tôi biết họ cũng như tôi.

Nhưng khi nhìn sang Art tôi lại thấy cậu ấy đang cố nhịncười, vai cậu ấy rung lên để cố không phát ra tiếng cười nhưng cuối cùng vẫn khôngkìm được mà cười phá lên.

Bốn người chúng tôi chỉ biết nhìn nhau bối rối, cònDarvus thì hoang mang không hiểu gì. Những người lính quanh đó bị thu hút bởitiếng cười của Art, vây quanh trại chúng tôi, cố nhìn xem đang có chuyện gì xảyra ở đây.

“Xin lỗi, tôi không có ý xúc phạm gì đâu.” Art cuối cùngcũng nhịn cười lại và nói. “Sống đến bây giờ, cách nói của mọi người thật quánhàm rồi nên khi nghe cách anh nói tôi thấy thật mới mẻ.”

“Cảm ơn.” Darvus đáp, cố xác định xem Arthur có thật sựlà vui vẻ hay có ý xúc phạm anh.

“Được thôi, miễn là không đe dọa tính mạng thì tôi đống ýthách đấu.” Art nói với nụ cười trên môi, đứng dậy khỏi gốc cây cậu ấy đang ngồi.

Hai người đàn ông tiến về phía bức tường phía nam của angđộng, những người lính hóng chuyện cũng vôi vã đi theo.

“Cậu có biết có chuyện gì đằng sau chuyện này không?” Tôihỏi Caria khi ba chúng tôi cũng nối gót đi theo nhóm người.

Cô đồng đội nhỏ nhắn của tôi chỉ biết lắc đầu thở dài.“Có thể cậu ấy cảm thấy bị tổn thương lòng tự trọng vì Arthur dù nhỏ tuổi hơnnhưng lại mạnh hơn cậu ta.”

“Cũng không thể phủ định một sự thật khá cay đắng làArthur đẹp trai hơn cậu ta một chút nữa.” Stannard nói thêm vào, phát ra một tiếngthở dài.

“Gì cơ? Vậy ra đó là ý của cậu ta khi nói ‘niềm tự hào củamột người đàn ông’ ư?” Tôi buột miệng, chỉ biết câm nín.

“Hmmm tôi biết, giờ thì cậu ta còn thảm hại hơn cả trướcđây.” Caria gật đầu, nhìn vào biểu cảm của tôi. “Tôi tự hỏi mấy tên đàn ông đềunhư thế cả sao?”

Hai chúng tôi nhìn sang Stannard, anh ấy chỉ quay lại nhướngmày nhìn chúng tôi nói. “Thay mặt cho cánh mày râu thì tôi xin được khẳng địnhchúng tôi không phải ai cũng thế.”

“Không phải tất cả nhưng chắc cũng phải số đông nhỉ?”Caria hỏi, khiến tôi bật cười.

Stannard gật đầu thở dài “Cũng có thể.”

Chúng tôi đến khu vực đấu tay đôi, thấy họ cũng sắp bắt đầu.Có vẻ như các trại đã dừng toàn bộ công việc đang làm để ra đó hóng. Tôi có thểhiểu những người lính tò mò về sức mạnh của Art vì chúng tôi mới chỉ thấy kếtquả trận chiến của cậu ấy, nhưng khá bất ngờ tôi còn thấy Dresh ở phía trước,háo hức chờ đợi bên cạnh Twin Horns. Helen, người lãnh đạo của Twin Horns thườngvô tư đang nhiệt tình ủng hộ Art khi những người còn lại trong nhóm cũng hùatheo. Những người lính biết về năng lực của Darvus cũng huýt sao cổ vũ cho cậu ấy.

Caria đứng bên cạnh tôi nhăn nhó. “Tôi nên cổ vũ ai bâygiờ?”

“Không phải rõ ràng là nên cổ vũ người bạn thời thơ ấu củacậu sao?” Tôi cười trêu cô ấy khi thấy Darvus đang hào hứng đón nhận những tiếngreo hò cổ vũ với lồng ngực ưỡn lên. Sylvie nằm trong vòng tay tôi mơ mảng tỉnhgiấc vì những tiếng reo hò, nhìn quanh rồi vẫn quyết định rằng giấc ngủ của nóquan trọng hơn.

“Này! Đâu nhất thiết lúc nào cũng phải ủng hộ bạn thờithơ ấu đâu.” Caria trả lời, lắc đầu trước thái độ không khoan nhượng củaDarvus.

“Nhưng cô là kiểu người đó đấy, Caria,” Stannard khịt mũinói, hướng ánh mắt về phía tôi hỏi, “Tôi đã kiềm chế không hỏi nhưng điều đó cứlảng vảng trong đầu tôi mãi, rốt cuộc con khế ước thú Arthur là giống thú gì thế?”

“Dù tôi nói thì anh cũng không tin đâu.” Tôi nhếch mép cườirồi tập trung vào trận đấu.

Darvus bắt đầu tung hứng rìu của mình như một màn trìnhdiễn đặc sắc, trong khi Art chỉ nhàn nhã đứng dựa vào thanh kiếm bên cạnh.

“Trước khi các cậu đến, cậu ấy vẫn trong một tâm trạng rấtchua chát Tess à. Nhưng nhìn cậu ta bây giờ xem. Chúa ơi tôi thề, cậu ta đúnglà chỉ chững chạc như mấy nhóc lên bốn.” Caria càu nhàu.

“Có lẽ còn trẻ con hơn ý chứ,” tôi cười thầm, nhớ lại Artlúc bốn tuổi chả khác nào ông cụ non.

Một người lính trông khá dày dạn kinh nghiệm đã tự nguyệnlàm trọng tài. Anh ta đứng giữa Art và Darvus giơ tay lên ra hiệu.

“Tôi chắc rằng mọi người ở đây đều muốn giữ hang động củachúng ta nguyên vẹn, vì vậy tôi muốn cả hai thận trọng trong việc sử dụng mana.Rõ rồi chứ?” Người lính hỏi, liếc nhìn Dresh để xác nhận.

Nhận được sự chấp thuận từ người lãnh đạo cuộc thám hiểmvà cái gật đầu từ Art cùng Darvus, người lính vung tay xuống hô. “Ai mà đầuhàng hoặc không còn khả năng chiến đấu sẽ thua. Trận đấu bắt đầu!”

#Bé_Thỉu