The Beginning After The End (Ánh Sáng Nơi Cuối Con Đường)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 379

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 760

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 261

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1763

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 721

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8037

Chương 142

 [] [][] 

Hình ảnh thi thể đầy máu của Alea với tứ chi bị cắt lìa mộtcách hung bạo và lõi bị vỡ nát tràn về trong tâm trí tôi khi tôi nhìn chằm chằmvào vết nứt trênsừngtrái của Uto.

Nhữngluật lệ ngăn cản tôi khỏi việc giết tên Vritra này liền biến mất và tôi tiến vềphía Uto.

“Làngươi ư?” Tôi hằn giọng hỏi với giọng đằn đằn sát khí và tiến lại gần tên Uto.

Nhữngsuy nghĩ lo lắng của Sylvie bắt đầu xuất hiện trong đầu tôi, nhưng vô ích.

Vớimỗi bước tiến lại gần hắn ta, khả năng kiềm chế bản thân và giữ tính trung lập trongcuộc gặp hôm nay ngày càng mờ nhạt đi. Mana tràn ra cơ thể tôi như bão tố, khiếncả hai tên Vritra sốc và dập tắt cơn thịnh nộ của Virion trong tích tắc.

“Ngươilà kẻ đã giết Alea?” Tôi tiếp tục hỏi, tiến thêm bước nữa.

“Cáigì cơ, thằng lõi kia?” Uto hằn giọng, mắt hắn nhăn lại một cách thiếu kiên nhẫn.

“Nữlance trong hầm ngục, người bị cắt lìa tứ chi trước khi chết.” Tôi nói với giọnglạnh lùng. “Là do ngươi gây ra ư?”

“Ahh,”tên Vritra lên tiếng khi nhận ra, môi hắn nhếch mép.

Quagiọng của hắn là đủ để biết câu trả lời là gì rồi. Khiêu khích Virion và dùngcháu gái của ông ấy để làm mồi nhử là một điều, nhưng việc hắn là kẻ đã gây racái chết kinh khủng cho Alea đã biến hắn thành mối đe dọa rất lớn.

Hắnphải chết.

“Ảelf nhỏ nhắn xinh xắn ấy à? Nếu là ta làm thì sao hả?” Uto nhếch mép.

Tôitính mở miệng trả lời, nhưng Aldir không cho tôi kịp cơ hội để phản ứng, xuấthiện trước mặt tôi với ánh mắt nghiêm nghị. “Đây chính xác là những gì hắn tamuốn. Đừng để hắn kích động.”

Tôithở dài một hơi thật sâu. Tất nhiên là tôi biết Uto đang cố tình kích động bọntôi—ngay cả một đứa thiểu năng não cũng nhận ra điều đó. Tôi không biết hắn talà loại người tính toán cẩn thận hay chỉ là một tên ngạo mạn, cũng có thể là cảhai.

Đànhngậm đắng nuốt cay, tôi lờ đi Uto. Đối mặt với Cylrit, tôi lên tiếng hỏi, “Cònđiều gì khác cần bàn bạc nữa không? Hay các ngươi chỉ đến đây chỉ để nôn ra nhữnglời đe dọa dễ đoán ấy?”

“Cácngười sẽ có hai ngày để quyết định.” Cylrit trả lời một cách nhẫn tâm. “Nếu cảba gia đình hoàng tộc của Dicathen vẫn không xuất hiện, thì chúng ta sẽ coi đólà câu trả lời.”

Tôinhìn lại Virion, người đã bình tĩnh trở lại.

“Chúngta đi thôi.” Virion nói và liếc nhìn bọn chúng trước khi ông bình thản vuốt lạinết nhăn trên bộ đồ của mình.

Khitôi quay lại và chuẩn bị rời đi cùng Virion và Aldir, giọng nói của Uto vanglên đằng sau.

“Ngươinên ở đó và nghe tiếng hét thảm thiết của ả ta.” Hắn ta cười một cách lạnhlùng. “Ngươi biết đấy, như thể ả ta muốn ta đừng giết ả, mà để ả còn sống để tatiếp tục khiến ả phải la hét như thế vậy đấy.”

Tôicó thể cảm thấy máu điên đang dồn lên não khi tôi tiến về mép thềm, đầu tôinóng rực lên.

Aldirnhận thấy ánh mắt của tôi và ông liền chuẩn bị đưa tôi bị bằng aura của mình,nhưng tôi ngăn ông ấy lại. Vận mana hệ Băng, Lôi và Phong hệ vào lòng bàn tay,tôi giơ lên và quơ thẳng về phía mặt của Uto.

Tiasáng mờ của ba nguyên tố trộn lại bay thẳng qua mặt hai tên Vritras, tạo một tiếngrắc lớn dọc đường đi. Khi tia sáng bay qua bọn chúng và bay vào biển thì nướcbiển bị chia tách ra làm hai bởi lực tác động khủng khiếp từ phép của tôi. Đợtsóng ngay lập tức đóng băng trước khi dòng điện phá nát băng thành những mảnh lấplánh.

Tôicó thể thấy biểu cảm của Uto dần dần nghi ngờ và sốc, trong khi khuôn mặt lạnhlùng của Cylrit thì tỏ vẻ ngạc nhiên khi những tinh thể băng trút xuống như mưa.

“Chodù cuộc chiến này có diễn ra hay không, ta thật sự rất muốn gặp lại bản mặt ngươimột lần nữa, Uto.” Tôi quay người lại khi thềm đen dưới chân tôi rung lắc dữ dội.

KhiAldir nhấc Virion, Sylvie và tôi lên. Tôi kiềm lại cảm giác quay đầu lại. Nhìnkhuôn mặt đầy lo lắng và bực tức của Virion, tôi biết rằng ông đang suy nghĩ vềnhững gì mà tên Vritra đã nói.

“Ôngkhông thật sự xem xét lời đề nghị của bọn chúng, đúng chứ?” Tôi hỏi khi chúng tôi băng qua lớp mây.

“Không,nhưng nếu bọn chúng giữ lời, thì tưởng tượng xem biết bao nhiêu sinh mạng vô tộisẽ được cứu sống.” Virion nhăn mặt và nói.

Tôichỉ biết thở dài. “Đó là cái “nếu” hơi bị to khi phải hi sinh mạng sống củachính ông và gia đình mình đấy.”

“Arthurnói đúng đấy,” Aldir chêm vào. “Ông biết rất rõ thế giới dưới quyền kiểm soát củaVritra sẽ như thế nào rồi đấy. Ngay cả Epheotus cũng sẽ không an toàn nếuAgrona có thể tạo ra những chủng tộc mang trong mình dòng máu của hắn ta sinhsôi nảy nở ở cả hai lục địa. Chỉ sau vài thế hệ là bọn chúng sẽ tuyên chiến vớiphần còn lại của asura.”

“Tôibiết.” Virion thở dài. “Chỉ là tôi không muốn nghĩ đến những cuộc biểu tình sẽ nổra vì lựa chọn này.”

“Ôngđịnh sẽ nói cho tất cả mọi người biết ư?” Tôi ngạc nhiên hỏi.

Ôngnội của Tess gật đầu một cách nặng nề. “Niềm tin là một thứ rất đắt giá; phải mấtrất nhiều công sức để đạt được lòng tin, nhưng để đánh mất nó thì lại rất dễdàng. Để lãnh đạo được nhân dân thì chúng ta phải có niềm tin của họ, nhưng cháunghĩ họ sẽ tin tưởng ta sau khi nhận ra rằng ta đang cá cược cả cuộc chiến nàybằng chính tính mạng của họ?”

“Đúnglà không.” Tôi thừa nhận, nhưng vẫn do dự trước ý tưởng đó. Nhưng tôi không thắcmắc gì về quyết định của Virion. Ngoài khả năng lãnh đạo ra, ông ấy có nhiềukinh nghiệm hơn tôi nhiều, kể cả khi tôi đã trải qua một kiếp sống.

Tôicó thể đưa ra những lời khuyên khác, nhưng cuối cùng, tôi chọn tin tưởng vàoquyết định của ông, và Aldir cũng vậy. Khi vị asura lần đầu đến Dicathen và giếtbỏ vợ chồng gia tộc Greysunder trong một nốt nhạc, tôi đã tưởng rằng ông ấy sẽcố kiểm soát Virion và sử dụng ông làm như một con rối. Tuy nhiên, Aldir chỉđơn thuần là bảo vệ và đưa ra lời khuyên cho Virion, chứ chưa bao giờ ép buộcông ấy làm gì cả.

Khichúng tôi bay về bờ biển phía tây, Virion lên kế hoạch để thực hiện một buổi thôngbáo cho dân chúng vào ngày hôm sau.

Từnhững gì tôi nghe được từ Virion, có vẻ như toàn bộ những nhân vật chủ chốt sẽcó mặt ở buổi phát biểu. Các lances, gia đình hoàng tộc của ba chủng tộc và nhữngtrưởng gia tộc có sức ảnh hưởng lớn sẽ tụ tập lại và đứng kế bên Virion khi ôngphát biểu để bày tỏ lòng tôn trọng.

Chúngtôi đi trở lại căn phòng tròn trong tòa lâu đài qua cổng dịch chuyển sau vài giờ.Trước khi rời khỏi phòng, Virion đặt tay lên lưng tôi và nói.

“Nghỉngơi chút đi, Arthur. Ngài Aldir và ta sẽ lo mọi việc từ đây.” Ông lão elf tócbạc trắng nói và nở một nụ cười uể oải.

“Cháuvẫn có thể giúp được.” Tôi phản đối. “Vẫn còn nhiều thứ cần xử lý để mọi thứ đâuvào đấy cho buổi công bố ngày mai mà, phải không?”

“Cứđể ta lo mấy việc đó.” Ông ấy từ chối. “Gia đình của cậu đang ở đây đợi cậu. Tae là khi chiến tranh thật sự nổ ra thì cậu sẽ không còn nhiều thời gian để ởbên cạnh những người thân yêu của mình đâu.”

“Nghelời Virion đi.” Aldir đồng tình. “Qua món quà nho nhỏ mà cậu để lại cho lũ hạ đẳngđó, thể chất của cậu đã sẵn sàng rồi. Giờ thì hãy tận dụng thời gian này để chuẩnbị cho tâm trí và con tim của mình.”

Mệtmỏi và dơ dáy sau chuyến đi vừa rồi, tôi cũng không phản đối thêm nữa, và chúngtôi đường ai nấy đi. Tôi đi về khu sinh sống ở trong tòa lâu đài này nằm ở tầngtrên. Cho dù tôi có đến tòa lâu đài này bao nhiêu lần đi nữa, thật khó tin đượckhi một kiến trúc khổng lồ lơ lửng này lại có thể chứa đựng hơn một trăm ngườimà vẫn có không gian rộng rãi và xa xỉ cho những việc khác.

Bướclên những bậc thang dài cùng Sylvie lặng lẽ lẽo đẽo theo tôi, tôi nghĩ về việccuộc sống của mọi người sẽ thay đổi như thế nào nếu chiến tranh bùng nổ. Cho đếnbây giờ, ngoại trừ những cuộc chiến ở bên kia dãy núi Grand Mountains, thì chưahề có cuộc chiến nào diễn ra ở nơi thành thị. Chưa hề có thương vong về dân thường,chỉ có thương vong của binh lính. Nhưng một khi hạm đội Alacryan cập bờ biểnphía tây thì toàn bộ mọi thứ sẽ thay đổi, và đối với những người dân thườngkhông hay biết gì, điều này chắc chắn sẽ khiến họ sốc nặng khi biết điều này.

Tôisợ rằng toàn bộ cư dân—kể cả có là quý tộc hay không—sẽ phản ứng gay gắt trướcbuổi tuyên bố của Virion. Trong trường hợp khả quan nhất, họ có thể sẽ miễn cưỡngchấp nhận, nhưng trong trường hợp tệ nhất thì biểu tình và bạo động sẽ nổ ra khắpnơi, và những cư dân bình thường, những người mà binh lính Dicathen đang hysinh tính mạng mình để bảo vệ họ, sẽ phản bội chúng ta vì mù quáng tin vào lờihứa viễn vông rằng lực lượng Alacryan sẽ tha mạng cho họ nếu họ hợp tác.

Tôiđến tầng thứ tư và đi dọc theo hành lang rộng lớn được thắp sáng bởi những quảcầu phát quang gắn dọc trên cả hai bên tường. Hàng lang rẽ thành nhiều nhánh nhỏhơn, và cứ đi vài bước là có một cái cửa.

“Làmsao đi tìm gia đình của chúng ta đây nhỉ, Sylv?” Tôi hỏi, lang thang trong hànhlang với hy vọng rằng sẽ gặp ai đó mà tôi quen biết.

“Tìmkiếm ký hiệu mana ở đây sẽ bị một số pháp sư khác phát hiện và làm lớn chuyện.”Sylvie nói. “Hay là đi gõ cửa từng phòng cho đến khi chúng ta gặp ai đó biết họở đâu?”

Tôirẽ phải ở ngã tư và đi xuống một nơi có quang cảnh khá bắt mắt. Một cổng vòm dẫnđến khu vườn ngoài trời của tòa lâu đài này. Tôi chưa hề nghĩ rằng một tòa lâuđài lơ lửng này lại có một khu vực mở như thế này, bầu trời hoàng hôn tuyệt đẹptô lên toàn bộ khu vực một màu cam tinh tế qua lớp ngăn mờ. Trên bãi cỏ xanhtươi được cắt tỉa gọn gàng là đám trẻ con đang chơi đùa cùng nhau, một số thìgiả vờ đánh nhau, một số thì chơi đuổi bắt.

Điềukhiến tôi đặc biệt chú ý là một con gấu siêu to khổng lồ màu nâu đậm ở ngay giữađám con nít chạy nhảy tung tăng kia. Tôi thấy Ellie đang ngồi một cách ngượngngịu kế bên khế ước thú của mình và đang nói chuyện với một thằng bé có tócvàng trạc tuổi con bé.

Vớingực ưỡn ra và cằm hất lên tận trời, và nụ cười giả tạo kia, có bị đui tôi cũngbiết là thằng nhóc này đang cố tán tỉnh em gái yêu dấu của tôi.

“Xửtên đó đi, Sylv. Khiến cho thằng nhóc đó hét lên như một nhạc công Castrato (Google đi là hiểu à :))) ).”Tôi mỉm cười một cách nham hiểm.

Khếước thú hung bạo của tôi tiến về phía em gái tôi trong khi hỏi tôi nhạc côngcastrato là gì, nhưng rồi khế ước thú của Ellie đã xách cổ tên nhóc tóc vànglên và vứt tên đó đi.

Congấu đó—hình như tên nó là Boo thì phải—và tôi nhìn thẳng vào mắt nhau chằm chằm.Tôi mỉm cười, gật đầu tán thánh và giơ ngón cái lên.

Bootrả lời bằng cách giơ ngón cái lông lá của nó lên, và ngồi xuống kế bên em gáitôi. Vào khoảnh khắc này, tôi cảm thấy có Boo làm khế ước thú đồng hành cùng emgái mình cũng không phải là ý tưởng tệ.

“Sylvie?”Ellie thốt lên khi em ấy để ý thấy một con trắng tinh bước về phía mình. Nhìnlên, mặt em rạng rỡ khi thấy tôi. “Anh hai?”

Toànbộ những đứa trẻ, không, toàn bộ những quý tộc đến đây để trú ẩn, đều quay ngoắcđầu lại, dừng toàn bộ những gì họ đang làm lại. Một số bậc phụ huynh đang ngồitrên ghế trò chuyện cũng quay đầu lại nhìn tôi.

Khitôi bước về phía em gái mình, tôi có thể cảm nhận mọi ánh mắt như đang đổ dồnvào tôi. Ellie bế Sylvie lên và ôm chặt cô rồng của tôi rồi ngước lên nhìn tôi.“Anh hai, anh về rồi đấy hả?”

“Ừ,”tôi mỉm người, liếc nhìn những người xung quanh. Nghiêng đầu xuống, tôi thì thầmvới em gái mình. “Sao ai ở đây cũng nhìn anh chằm chằm thế?”

“Đólà vì không có quý tộc nào ở Dicathen mà lại không biết đến danh tiếng củaArthur Leywin cả.” Con bé cười khúc khích. “Anh nên thấy cái cách mà bọn họ đốixử với em kìa.”

“Àvậy à. Thế mà anh tưởng anh đã gây chuyện gì xấu với đứa bạn của em.” Tôi mỉmcười nhẹ nhõm. Quay đầy sang Boo vẫn đang ngồi, tôi giơ tay lên. “Thật vui khigặp  lại chú mày, Boo!”

Conthú mana khổng lồ trả lời bằng cách khịt mũi và cụng tay tôi với bàn tay gấu tolớn.

“Ơ,hai người thân với nhau từ khi nào thế?” Ellie thắc mắc.

“Nhữngngười có chung mục tiêu thường thân thiết với nhau khá nhanh.” Tôi trả lời, cảhai chúng tôi đều gật đầu cùng lúc.

“Hả?À mà thôi, chuyện đó không quan trọng. Thật tốt là anh đã trở về. Anh cần phảingăn bọn họ lại.” Ellie lắc đầu và nói.

“Hử?Ngăn ai làm cái gì?” Tôi có thể thấy giọng con bé có chút lo. Ellie kéo tôi rakhỏi khu vườn, tránh xa những đứa trẻ và các bậc phụ huynh, bồn chồn liếc mắtqua lại rồi nói.

“Làmẹ và bố.” Con bé nói một cách nặng nề. “Bọn họ quyết định sẽ tham chiến.”

[][] []

#Darkie